Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
Nhiễm Thất mãnh liệt hít một hơi, lập tức nhắm mắt lại, vô lực mà lui về phía sau vài bước, ngã ngồi trên giường, một tay đỡ lấy trán, vốn là một gương mặt tái nhợt thì hiện tại càng trắng hơn.
Những ký ức kia ảnh hưởng đến cô.
Là ký ức của Sở Nhiễm Thất, ngay lúc Sở Giác nói buồn nôn, trong lòng giống như là có một loại tình cảm tuyệt vọng mà vô lực mạnh mẽ phát ra.
Rất khó chịu, cũng rất thất vọng đau khổ.
Cô biết rõ Sở Nhiễm Thất đến cùng đã kỳ thác bao nhiêu hy vọng với Sở Giác, những cái ký ức kia đại bộ phận đều có Sở Giác tồn tại.
Đó là một nữ nhân rất đáng thương, vì bảo hộ đệ đệ mà trang bị võ thuật cho chính mình. Đến cuối cùng, Sở Nhiễm Thất dần dần bắt đầu trở nên không biết cười, thậm chí ngay cả khóc cũng không. Cô biết rõ đệ đệ của mình chỉ có thể dựa vào cô, cô mới tôi luyện chính mình một cách băng tình lãnh huyết. Vì đệ đệ của cô mà chống lại một vùng trời, chỉ vì để bọn họ có thể hảo hảo sống sót.
Sống sót, so với cái gì đều hữu dụng hơn.
Nhiễm Thất cũng không thèm để ý Sở Giác, nhưng những cái ký ức kia xác thực đã ảnh hưởng đến cô, một màn kia giống như là cô thật sự trải qua vậy. Nội tâm khó chịu thống khổ, kèm theo…Bất đắc dĩ.
Đây là một thứ tình cảm có thể nói rất lạ lẫm đối với cô, nhưng dường như lại là từ bản năng phát ra, tựa như cô là Sở Nhiễm Thất kiên cường chống chọi để bản thân sống sót, chỉ có Sở Nhiễm Thất mới có khả năng bảo hộ đệ đệ của mình!
Những cái ký ức khắc sâu quá mức. Phải nói, là Sở Nhiễm Thất nhớ nó quá kỹ, cô không thể quên được, chỉ có thể tiếp nhận.
Đệ đệ của cô hôm nay đã có tư tưởng của mình, đã có chủ kiến của bản thân. Cô cao hứng, nhưng cô lại không còn cách nào lay động đến hắn rồi.
Nhiễm Thất mở mắt ra, Bùi Đình đã sớm không còn ở đây nữa.
Một gian phòng to trống trơn như thế, yên tĩnh một cách quá đáng, giống như nội tâm cô hiện tại.
…
Sở Giác đang rất căm phẫn, hắn cảm thấy hoàng tỷ thay đổi quá nhiều, trước kia hoàng tỷ không phải như thế.
Trước kia hoàng tỷ đối đãi với hạ nhân ôn ôn hòa hòa, lời êm tiếng nhẹ, giống như là một tiểu thư khuê các dịu dàng vậy. Nhưng lúc nào đã biến thành thế kia? Lãnh huyết vô tình, không hợp tình hợp lý, lạm sát người vô tội, thô bạo. Hắn cảm thấy cho tới bây giờ hắn đều chưa hiểu rõ tỷ tỷ của hắn.
Hắn vẫn cho rằng hoàng tỷ chỉ tương đối nghiêm túc với hắn, hy vọng hắn tiến bộ, nhưng trong lòng vẫn lương thiện. Lúc nào đã thay đổi thành bộ dạng này rồi?
Sở Giác càng nghĩ càng cảm thấy đúng là như vậy! Từ nhỏ đến lớn hắn đều luôn luôn nghe theo hoàng tỷ, hoàng tỷ nói cái gì hắn làm cái đó, nhưng có khả năng hoàng tỷ đều một mực sai hết rồi hay không?!
“Bệ hạ.”
Sở Giác đang cúi đầu suy nghĩ, tiểu thái giám đi theo phía sau nhìn hắn không có phản ứng gì, lên tiếng lần nữa: “Bệ hạ, người xem có phải là Bùi đại nhân hay không?”
Sở Giác lúc này mới kịp phản ứng lại, hắn nhìn về phương hướng mà tiểu thái giám kia đang chỉ đến. Lúc này Bùi Đình đang một thân một mình ngồi trong lương đình, từ từ, không nhanh không chậm mà lau sạch chén, bên cạnh còn có chén trà nhỏ sấy khô đang ùng ục bốc lên.
Động tác của hắn thập phần xinh đẹp trôi chảy, lại cộng thêm bề ngoài không tầm thường, chỉ cần một người như hắn ngồi ở đó, đều đủ để trở thành một phong cảnh tuyệt mỹ.
Sở Giác vốn định tiến lên chào hỏi, rồi lại do dự.
Mọi người đều biết, Bùi Đình ghét nhất có người quấy rầy đúng lúc hắn đang thưởng thức trà. Hắn thích thưởng thức trà một mình, vì vậy, xung quanh ngay cả một người hầu cũng không có. Trước kia có một tên đại thần không thức thời, muốn tiến lên lôi kéo làm quen với hắn, còn chưa đến gần lương đình thì đột nhiên đã bị người hầu không biết từ chỗ nào đi ra trực tiếp cản lại.
Mà sau đó, hắn rốt cuộc cũng chẳng gặp lại vị đại thần kia trên triều đình nữa.
Tuy phần tấu chương kia đang ở chỗ hoàng tỷ, nhưng hắn tin tưởng Bùi Đình khẳng định có năng lực giành lại được phần công văn, hắn cũng tin tưởng Bùi Đình có thể xử lý tốt. Như vậy xem ra, cũng không nhất thiết phải tiến lên quấy rầy rồi.
Vì vậy, thời điểm Sở Giác đang định rời đi bằng đường vòng, Bùi Đình giống như là nhìn thấy hắn vậy, hắn(BĐ) dùng một loại ngữ điệu không nặng không nhẹ, chỉ đủ để cho Sở Giác nghe thấy, nói: “Bệ hạ có thể đến đây ngồi lại.”