Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
“Bệ hạ…Có nghĩ tới hay không…Trăm người không chết, cuối cùng trở thành ngàn người chết. Đây là điều ngài muốn sao?”
Sở Giác cúi đầu không nói gì, đôi mắt hắn(BĐ) đạm mạc, tiếp tục phân tích cho hắn(SG): “Hôm nay, chúng ta nhất định không thể cứu mạng bọn họ, nhưng chúng ta có thể giết chết tất cả bọn họ. Dùng mạng của bọn họ mà cứu những người chưa bị nhiễm ôn dịch! Vì phòng ngừa tình hình bệnh dịch mở rộng thêm một bước, càng làm hại nhiều người hơn, đây là con đường giải quyết ngay lập tức mà tốt nhất.”
“Căn cơ của Đại Sở hiện tại đang bất ổn, nếu sông Kinh cách xa hoàng thành, có lẽ còn có thể từ từ tính toán được. Nhưng nguyên nhân chính là vì quá gần kinh thành, chúng ta không đảm đương nổi mối nguy hiểm này. Một khi không thể khống chế tốt, bệ hạ…Ngài mất đi…Là cả Đại Sở.”
Sở Giác sững sờ tại chỗ, hắn chưa từng nghĩ tới mỗi hành động của hắn sẽ khiến cho Đại Sở bị diệt vong. Hôm nay được Bùi Đình nói như vậy, hắn ngược lại đã thông suốt, triệt triệt để để mà hiểu rõ dụng ý của hoàng tỷ. Một cái thoáng chốc, ôn dịch tràn lan khắp hoàng thành, dao động đến căn cơ Đại Sở. Nếu nước khác thừa cơ đánh Đại Sở, trong thì loạn, ngoài thì giặc, Đại Sở tràn ngập nguy khốn…
Hắn cho tới bây giờ chưa từng giết người, rất nhiều chuyện đều do hoàng tỷ ra mặt giúp hắn giải quyết. Về sau, hắn có Bùi Đình trợ giúp, lại thuận thuận lợi lợi mà leo lên ngôi vị hoàng đế.
Hôm nay hắn nghe được những lời này, đều do sự rung động trong lòng hắn mà cố giữ lấy ý kiến của mình.
Thì ra…Vẫn luôn là hắn sai sao?
Hắn xem sách sử, phát hiện ra hoàng đế thô bạo, lạm sát người vô tội trong các triều đại đều không có kết cục tốt đẹp gì. Dân chúng oán hận cách làm việc của hắn, oán hận hành vi của hắn. Sử sách yêu cầu một nền chính trị nhân từ, chỉ có nhân tài mới có thể thống trị tốt thiên hạ.
Nhưng hết lần này đến lần khác hắn không để mắt đến, triều đại đã không còn giống với lúc trước, Đại Sở đã không còn phụ thuộc đại quốc như trước kia, dưới sự che chở của đại quốc mà Đại Sở được hòa bình yên ổn nữa rồi. Hôm nay, Đại Sở đã trở thành một trong Tam đại quốc.
Không có người che chở cho bọn họ nữa, bọn họ chỉ có thể tự thân thăm dò, dùng phương thức của chính mình mà quản lý tốt quốc gia của mình, giữ vững vị trí lãnh thổ quốc gia.
Biểu tình của thiếu niên dần dần trở nên kiên nghị. Trong một khắc đó, hắn mới hiểu được trên người của hắn đến cùng đã gánh vác cái dạng trách nhiệm gì. Hôm nay hắn là vua một nước, chúa tể một phương, một cái cử chỉ vô tâm, một cái quyết định ngu xuẩn của hắn đều có thể mang lại hậu quả nghiêm trọng.
Nghiêm trọng đến nỗi mất đi mạng sống của người dân một quốc gia, nghiêm trọng đến nỗi đánh vỡ cục diện thế chân vạc của Tam quốc, nghiêm trọng đến nỗi phá hủy cuộc sống yên bình của con dân Đại Sở.
Đây không phải là điều hắn muốn.
Bùi Đình cũng chỉ là điểm đáo vi chỉ(*), sau khi nói xong hắn cầm lấy chén trà nhỏ nhấp một ngụm, không nói gì thêm nữa.
(*) Điểm đáo vi chỉ (点到为止): Đây là một thành ngữ của Trung Quốc. Có nghĩa là: Lúc nói chuyện sẽ chỉ nhẹ nhàng chạm đến ranh giới của chủ đề, mà không đi sâu vào đàm luận, nhưng có thể khiến cho đối phương sáng tỏ ý đồ là đã đủ rồi.
Sở Giác có thể nghĩ thông được là rất tốt rồi. Nếu như không nghĩ ra, hắn cũng không ngại đổi lại hoàng đế.
Dù quyết định cuối cùng vẫn là hắn, nhưng quốc gia này nếu có một hoàng đế ngu muội như vậy, sợ là cũng không duy trì được lâu dài.
Có thể nói nhiều với Sở Giác như vậy đã là cực hạn của hắn, nội tâm hắn lạnh nhạt, thường sẽ không thích nói chuyện phiếm cùng người khác, càng đừng đề cập đến việc có người trong lúc hắn đang thưởng thức trà mà quấy rấy hắn. Đây còn là lần đầu tiên, nếu như không phải vì…
Ánh mắt của hắn có chút ngốc trệ, bỗng dưng lại nhớ tới một màn vừa mới chứng kiến kia —— Lúc vẻ mặt của cô trắng bệch mà ngã ngồi trên giường, trong lòng của hắn lại bắt đầu có chút đau. Hắn không dám nhìn tiếp nữa, hắn sợ nhịn không được muốn…An ủi cô. Hắn không biết đó là cảm giác gì, rất kỳ diệu. Sau đó đã phát triển đến hiện tại, không hiểu sao hắn lại muốn giúp cô giải thích hết thảy cho Sở Giác, giải thích dụng ý của cô.
Bùi Đình chưa từng dạy hắn bất kỳ cái gì, càng sẽ không nói nhiều lời thấm thía với hắn như vậy. Nhưng lúc này hắn lại vô tâm mà miệt mài theo đuổi những thứ này, nội tâm hỗn loạn tựa như sợi dây gai, trăm vị hỗn tạp. Hắn nhớ tới khi còn nhỏ.
Khi còn nhỏ, đoạn thời gian mà hắn và hoàng tỷ vô cùng khổ sở sống nương tựa lẫn nhau, từng bức họa trong đầu hắn xẹt qua, giờ phút này lại trở nên vô cùng rõ ràng.
Khuôn mặt tươi cười ôn nhu dịu dàng lúc ban đầu của hoàng tỷ dần dần biến thành sự hung ác lăng lệ không hợp tình người như hiện tại.
Tại sao lại thay đổi hoàn toàn như vậy?
Đúng rồi, là bởi vì hắn.
Bởi vì hắn quá nhu nhược.
– —————————————————–
Ninh: Nói thật, lúc Ninh edit chương 77, 78 ấy, cứ ngỡ như đang edit truyện đam mỹ cung đình vậy Ọ^Ọ.
Nhu nhược ngốc manh hoàng đế Sở Giác thụ X phúc hắc lạnh lùng gian thần Bùi Đình công. Em thụ ngốc manh vì có anh công bảo kê mà leo lên ngôi vị hoàng đế, được anh công chỉ bảo tận tình. [Đỏ mặt]
Nếu như Nhiễm Thất không bay đến thì có phải sẽ là một bộ đam mỹ không?:v…