Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
Sau khi bị đưa về, Sở Giác liền bệnh nặng một trận. Thời điểm hắn tỉnh lại, đã là ngày thứ ba.
Sau khi bệnh nặng, khuôn mặt mang theo sự tiều tụy, hắn ngơ ngác mà nhìn vào hư vô, vẻ mặt trầm lặng, so với dĩ vãng thì càng thêm trầm tĩnh. Đôi mắt chứa đầy tầng sương mù dày đặc. Sự mềm yếu cùng sợ hãi đã không còn, trên mặt càng nhiều thêm vài phần kiên nghị cùng quyết đoán.
Ngày ấy, hắn đã mất đi rất nhiều, rồi lại đổi về rất nhiều.
Không đến một cái chớp mắt, người thiếu niên kia đã trưởng thành rồi.
Về sau…Liền đến lượt ta bảo vệ tỷ…
Thời gian trôi qua vô cùng nhanh, mùa đông cứ như vậy mà đến.
Ngoài cửa sổ tuyết rơi, gió phong rét lạnh hướng một chỗ mà thổi, làm cung điện có vẻ càng thêm tịch liêu.
Đã lâu rồi, Nhiễm Thất chưa từng ra khỏi cửa một lần nào. Cái thân thể này thật sự quá hư nhược, khí huyết không đủ, đi vài bước đã cảm thấy mệt mỏi rồi. Đặc biệt là vào mùa đông, cái thân thể này dù đang đốt Địa Long, nhiệt độ trong phòng cực kỳ ấm áp cũng không đứng dậy nổi.
Nhiễm Thất: “Hệ thống…Thời hạn ở thế giới này là bao lâu?”
Hệ thống: “Cái này phải xem kí chủ cô rồi…Chỉ cần cô không chết, thì cái thế giới này cũng sẽ không kết thúc.”
Cái thân thể này…
…
Nhiễm Thất tựa trên giường êm, cô không thể ra khỏi cửa, trò tiêu khiển duy nhất mỗi ngày là được ngồi ở đây ngẩn ngơ xuất thần nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ. Có khi ngồi hơn nửa ngày, cô lại chưa từng thấy phiền chán.
Hôm nay ở nơi này trời đông giá rét, ngoài cửa sổ tuyết rơi rất nhiều, ngay cả mở cửa sổ cũng không được. Đúng là một chút niềm vui thú cũng không còn.
Trong lúc đó, cô như là nhớ đến cái gì, quay đầu nhìn về phía Trúc Thanh đang yên lặng đứng một bên, nói: “Chuyện của Lý Thục Nhi cuối cùng xử lý thế nào?”
Trúc Thanh nghe cô hỏi, trong khoảng thời gian ngắn còn có chút do dự, không biết có nên nói cho cô hay không, nàng sợ sau khi công chúa nghe được sẽ khổ sở, nhưng cuối cùng cảm thấy công chúa khẳng định vẫn nên biết. Sau khi cân nhắc hết lần này đến lần khác, nàng mới cẩn thận mở miệng: “Bệ hạ…Sau khi bệ hạ biết được, cũng không lập tức trừng trị nữ nhân kia!”
Nói đến đây, Trúc Thanh có chút phẫn hận: “Công chúa, nô tỳ cũng không biết bệ hạ nghĩ như thế nào nữa! Chứng cớ thậm chí rõ ràng như vậy rồi, bệ hạ lại chậm chạp không chịu phế bỏ nàng ta, cũng không có trừng trị nàng ta cái gì! Giống như là chưa có chuyện gì xảy ra vậy! Cứ…coi như là sủng phi đi…Nhưng, nhưng công chúa ngài đây vẫn là tỷ tỷ thân sinh của bệ hạ mà! Bệ hạ sao có thể đối xử với ngài như vậy!”
“Thậm chí qua nhiều ngày như vậy, bệ hạ cũng không có động tĩnh gì. Nữ nhân kia ngược lại càng thêm khoa trương, nói công chúa tranh giành với nàng ta…” Thanh âm của Trúc Thanh càng ngày càng nhỏ, nàng tự cảm thấy mình nhiều lời, ngừng lại, nhìn thoáng qua Nhiễm Thất, kỳ thật công chúa cảm thấy ủy khuất a…
Vẻ mặt của Nhiễm Thất vẫn trầm tĩnh như cũ, cũng không bởi vì những lời nói kia của nàng mà sinh ra bất kỳ dao động gì, ánh mắt thâm trầm.
Thật lâu, cô mới rủ mắt xuống mà cười khẽ, thanh âm nhẹ nhàng du dương còn mang theo một tia thở dài nho nhỏ: “Quả nhiên là trưởng thành rồi…”
Vẻ mặt Trúc Thanh ngẩn ra, nàng thật không ngờ công chúa vậy mà không có chút khổ sở nào, ngược lại trông còn rất cao hứng, thật kỳ quái.
Trên nóc nhà của cung điện, Bùi Đình thấy thế, khóe móe liền cong lên một cái, đôi con ngươi đen như mực sáng rực như vì sao, lộ ra sự tà mị dị thường.
Trên không trung, tuyết ào ào rơi xuống càng nhiều, nhưng làn tuyết kia một chút cũng không dính trên người hắn, thậm chí, một mảng địa phương xung quanh hắn đều sạch sẽ. Lúc này, đang có một bông tuyết rơi trúng lên người hắn, không hiểu sao lại hòa tan thành nước, bốc hơi, cuối cùng đến một chút dấu vết cũng không có.
Bùi Đình dường như không thấy lạnh, cứ như vậy mà thanh thản ngồi trên nóc nhà, tiếp theo đó hắn mới cố ý mở một lỗ nhỏ mà nhìn trộm tình huống phía dưới.
Xem ra tâm tình đã tốt hơn một chút rồi…
Tại thời điểm đó, sau khi người nào đó xác định tâm ý của mình, liền mở cái lỗ nhỏ trên nóc nhà, ngày ngày không ngần ngại mà ở trên nóc nhà nhìn lén.
Lúc Nhiễm Thất nhàm chán chống đầu ngơ ngẩn nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, cô sẽ không nghĩ tới có người cũng đang ngơ ngẩn mà nhìn cô.
Lúc cô đang ngẫu nhiên cảm thấy một mình tịch mịch trong phòng, cô sẽ không nghĩ tới, có người cũng đang ở cùng cô.
Cô một chút cũng không cô đơn, chỉ là cô không nhận ra mà thôi.