Tô Diệc không nghĩ tới làng du lịch của Tưởng Duyên lại lớn như vậy, ăn chơi thoải mái.
Bọn họ muốn ở lại chỗ này một đêm, vì thế trước hết Tưởng Duyên mang mọi người đến căn biệt thự để sắp xếp hành lý.
Tính tình Tưởng Duyên nhanh đến nhưng cũng nhanh đi. Đơn giản thu thập một lúc, từ phòng bước ra, anh đã nhiệt tình đón khách trở lại:” Nơi đây nổi danh chính là có hồi đỏ, các cậu có thể đi câu hoặc vớt cá”
Tô Diệc tất nhiên sẽ không câu cá, liền cùng bọn Liễu Minh Nguyệt chèo thuyền đến giữa hồ dùng lưới vớt cá, thực nhanh trên mặt hồ truyền đến tiếng cười thanh thót của các cô gái.
Có đôi khi, vui sướng cũng có thể lan truyền.
Đang mắc mồi vào cần câu, Lục Giam giương mắt lên, nhìn Tô Diệc như chú chim non vui vẻ, bên môi cũng dắt theo một nụ cười.
Anh đem cần câu theo một đường cong xinh đẹp, sau đó ngồi xuống không nhúc nhích.
Bọn Tô Diệc vớt được không ít cá, có lớn có bé, như một bàn tay lớn thì thả lại.
Vớt xong cá trở về, Tưởng Duyên đã bày đủ các nguyên liệu nấu ăn và nướng BBQ.
Âu Dương Mỹ Mỹ trở thành một tay chụp ảnh. Chẳng được bao lâu cô nàng đã cười to.
Nguyên lai là Tưởng Duyên nướng thịt cò bỏ thêm cái gia vị của dân tộc Duy Ngô Nhĩ, làm cho mũi của anh hơi khó chịu mà vểnh vểnh lên, giống như một đại thúc Tân Cương đang nướng thịt
Tưởng Duyên xem thực bực bội, chính mình như trở thành một người già.
Vì thế, Âu Dương Mỹ Mỹ lại chọc ghẹo anh.
Tưởng Duyên tức đến trợn mắt.
Tô Diệc một bên nướng thịt bò cùng cánh gà, cô kiên nhẫn rải gia vị từng tấc thịt. Cuối cùng dao cắt một chút trên cánh gà, xem đã chín, liền tìm cái đĩa để lên, một mình hướng Lục Giam đi tới.
“Học trưởng, anh một đường lái xe không ăn gì, ăn chút điểm tâm trước đi, em canh cần câu giúp anh”
Lục Giam liếc nhìn cô một cái, nói cảm ơn, đem cán cần câu giao cho Tô Diệc, nhận lấy đĩa thức ăn.
Tô Diệc sau khi nhận cán câu ngồi xuống, nổi hứng nhẹ giọng ca, nhìn chằm chằm vào mặt nước, tâm tình như thực tốt.
Lục Giam ăn xong, mở một chai nước khoáng đưa cho cô, Tô Diệc tiếp nhận uống hai ngụm, đặt lên mặt đất, sau đó lấy khăn giấy đưa qua cho anh.
“Bên miệng”
Lục Giam hiểu ý, đem giấy lau miệng.
“Còn nữa”
Lục Giam lại xoa xoa,chỉ là lúc này trên mặt lại quẹt ra một ít, nhìn như chú mèo con ăn vụng.
Tô Diệc cười khẽ, nghiêng người qua, nâng ngón trỏ lên, nhẹ nhàng bên miệng anh lướt qua.
“Tốt rồi”
Ngón tay cô hơi lạnh, khẽ chạm trên da làm lòng anh rung lên. Cùng cô có cử chỉ thân mật, anh không có một tia không vui hay phản cảm.
“Học trưởng, như thế nào biết cá cắn câu ạ?” Tô Diệc môi anh đào khẽ nhếch, đáy mắt ánh mặt trời chiếu sáng, lấp lánh tỏa nắng.
Lục Giam mí mắt hơi rũ xuống, hai tròng mắt đen thanh thúy:” Khi nào cá nuốt mồi, phần phao nhỏ sẽ hoàn toàn đi vào mặt nước…”
Đang nói, Tô Diệc chỉ vào chiếc phao hoàn toàn đi vào mặt nước:” Có cá, có cá cắn câu a”
Nàng kêu một tiếng, Lục Giam nhanh chóng tiếp nhận cần câu.
Lần đầu câu cá, Tô Diệc cứ nghĩ chỉ là sở thích tao nhã, nhưng cảm giác lúc này, chính là lúc cá cắn câu, thật vui vẻ a!
Thực mau, cá bị lôi khỏi mặt nước, Tô Diệc càng cao hứng mà hô:” Cá,cá, thật lớn nha”
Cô ngưỡng đầu cùng Lục Giam nói chuyện, khuôn mặt trắng nõn tinh tế mang theo nét cười vui vẻ, đuôi mắt cũng run run cong lên.
Lục Giam rũ mắt nhìn bộ dáng này của cô, tùy ngoài mặt không hiện, nhưng trong lòng có một cảm giác khác thường.
Cơm trưa bọn họ ăn thật phong phú. Trừ thịt BBQ và canh cá hồi đỏ, còn có thịt kho tàu, ba phần thịt bảy phần mỡ, tẩm đậm gia vị, béo nhưng không ngán, gà nướng lá sen, khi ăn vào miệng phảng phất hương thơm của lá sen, làm cho không thể buông đũa…..
Tất cả mọi người đều ăn no căng.
Ánh nắng đúng ngọ của mùa thu, một chút cũng không nóng, ấm áp dào dạt chiếu lên người, thật thoải mái. Vốn dĩ kế hoạch sau khi ăn cơm của bọn họ là vào khu du lịch xem trường đấu bò, kết quả ăn no sắp ngủ nên lười di chuyển.
Tưởng Duyên kiến nghị chơi bài hay chơi game.
Âu Dương Mỹ Mỹ:” Chơi trò gì đây??”
“Đương nhiên là trò Vương Giả(*)” Tưởng Duyên nói.
(*) game kiếm hiệp trên điện thoại.
Âu Dương Mỹ Mỹ: ” Anh có chơi Vương Giả, đẳng cấp đâu??”
“Tôi chơi Vương Giả, cô đâu?”
“Chờ anh rớt đến hạng chót rồi hãy tìm tôi chơi”
Tưởng Duyên ngây người một lát, sau đó cười ầm:”Thì ra nguyên lại là tiểu hạng chót. Hahaha, kêu một tiếng dễ nghe, anh đây là giúp em lên hạng”
Âu Dương Mỹ Mỹ trừng hắn một cái, rồi lôi kéo ngu ngốc trò chơi Liễu Minh Nguyệt chơi bài, đương nhiên có cả bạn trai Liễu Minh Nguyệt.
Vì thế, chỉ còn Tô Diêc ở lại cùng các nam sinh.
Tô Diệc đối với các trò chơi đều có hứng thú giống nhau, sẽ không có đam mê không thể kiềm chế đối với game điện tử như cô em họ Trần Huỳnh, cô cơ hồ là bị kéo theo chơi Vương Giả thôi.
“Em chơi không được tốt lắm” Tô Diệc thành thực báo trước để phòng bị.
Tưởng Duyên không chút để ý mà nói: ” Không việc gì, có thể giúp đỡ, có thể giúp đỡ”
Theo điện thoại của Lục Giam phát ra âm thanh:” Sông lớn chi kiếm bầu trời tới—“, các nam sinh nhanh chóng chọn nhân vật anh hùng cho mình, Tô Diệc không nghĩ nhiều, cô tương đối am hiểu nhân vật Điêu Thuyền.
Lục Giam đang uống nước, không biết thấy gì, bỗng phun toàn bộ lên mặt đất.
Tiện đà 4 nam sinh, cùng như trừng mắt, đồng loạt nhìn về Tô Diệc.
” Trên mặt em có thứ gì à?” Tô Diệc sờ sờ mặt.
Tưởng Duyên chậm rãi giơ ngón cái lên:” Tên nhận vật rất hay, thật khí phách!”
Tô Diệc nhìn lại màn hình điện thoại của chính mình.
– — Vách tường đông Lý Bạch trấn X.
Đây chính là cô tràn đầy bá khí(*) trên ID mà.
(*) Bá đạo +khí thế
Nguyên lai là cô trầm trồ khen ngợi một người chơi thượng Vương Giả lúc bấy giờ, Trần Huỳnh giúp cô sửa lại tên, để phối hợp với ID của cô nàng — Vách tường đông Hàn Tín trấn X.
Tô Diệc lúc này có chút ngốc. Ở trên mạng các game thủ không quen biết gì nhau, như thế nào đều được. Nhưng bây giờ lại trực tiếp gặp mặt, hơn nửa còn toàn học trưởng ở trường, thật xấu hổ chết mất!!!
Cô cứng họng cả nửa ngày, muốn giải thích, nhưng chỉ sợ càng bôi đen, cuối cùng cả người yên lặng như con tôm luộc chín đỏ lên.
Tô Diệc cũng không biết mình thế nào mà chơi xong một ván, tóm lại ngay sau khi kết thúc, cô lập tức chạy vào toilet.
Chờ cô trở lại, không thấy Tưởng Duyên nữa, bọn Lục Giam cũng đang chơi bài. Tô Diệc dứt khoác ngồi ở vị trí cách xa anh nhất, xem Liễu Minh Nguyệt chơi bài.
“Mỹ Mỹ, cô xem đây là cái gì a?” Tưởng Duyên không biết từ đâu đi ra, cười tủm tỉm mà đem một chiếc bình pha lê đến trước mặt Âu Dương Mỹ Mỹ.
“A!!!!!”
Quả nhiên, một tiếng hét sợ hãi quãng tám xuất hiện, bài trong tay Âu Dương Mỹ Mỹ đều rơi xuống đất.
Tưởng Duyên cười đến vô lại, cuối cùng anh cũng trị được tiểu nha đầu này.
Vừa rồi đi vào sau bếp khách sạn, thế nhưng phát hiện có một còn rắn, hơn nữa là còn sống!.
Đầu bếp trưởng nói với anh, là hôm trước trên núi phát hiện, không có độc. Vì thế nên bắt về.
Tưởng Duyên cùng Âu Dương Mỹ Mỹ chính là hàng xóm, từ tiểu học, trung học, cao học đều cùng trường. Lẽ ra Âu Dương Mỹ Mỹ cùng anh phải thân như huynh muội ruột, nhưng tính khí của nha đầu kia không có một chút ý thức, rảnh rỗi liền giận dỗi anh. Anh cũng có thể nói, mấy năm nay bị nha đầu kia chèn ép gắt gao.
Nghĩ đến đây, anh càng đắc ý, mở nắp bình ra.
“Đừng sợ a, em nhìn tiểu xà rất đáng yêu này”
Âu Dương Mỹ Mỹ múa may cánh tay, liều mạng đẩy ra.
Tưởng Duyên trượt tay, “Ầm” một tiếng, bình pha lê rớt xuống sàn.
Tiểu xà này cũng thật đáng thương, đang êm đẹp ngủ, bị người ta tóm được. Hiện tại bình pha lê lăn bảy tám vòng, tiểu xà từ đó mà bò ra ngoài.
Nó vừa động đậy, nhóm người đang xem náo nhiệt bỗng giật mình.
Trừ Âu Dương Mỹ Mỹ, ngay cả Liễu Minh Nguyệt cũng bắt đầu hét lên. Các nữ sinh kêu hét sợ hãi hết lần này đến lần khác, các nam sinh cũng không biết chạy đi đâu. Đừng nhìn đều trên 1m7, thân là đàn ông, nhưng gặp phải loài sinh vật này cùng tiếng hét kia, trong lòng cũng e ngại.
Lục Giam phản ứng nhanh, từ trên mặt đất nhặt một nhánh cây, định đem con rắn đi.
Không nghĩ tới có người còn nhanh hơn.
Tô Diệc dùng một nhánh cây, đem con rắn vây lại, sau đó lớn mật mà nhéo đầu rắn, xách lên.
“A! Tô Diệc, cẩn thận, cẩn thận” Liễu Minh Nguyệt ôm ngực, sắc mặt trắng bệch nói.
“Không có gì, đây là cẩm xà, không có độc. Các cậu đừng sợ, nó sẽ không bò loạn” Tô Diệc vẻ mặt thoải mái cười “Khi còn bé ở cùng bà ngoại, thường xuyên cùng bạn bè ra ngoài bắt rắn chơi, không có việc gì”
Cuối cùng cô nhìn về phía Âu Dương Mỹ Mỹ:” Cậu muốn hay không sờ thử, không có đáng sợ ”
“Thật, thật sự?”
Tô Diệc vẻ mặt chắc chắn gật đầu.
Âu Dương Mỹ Mỹ muốn thử, tiến lên cẩn thận mà vươn tay sờ sờ trên thân rắn, lạnh băng, còn rất trơn trượt.
“Tớ có thể cầm nó không?”
“Có thể a, cậu có thể cầm ở vị trí này”
Âu Dương Mỹ Mỹ có chút khẩn trương lại hưng phấn.
Tưởng Duyên xem đến da đầu tê dại:” Uy, các người mau thả lại vào bình, đó là rắn a!!!”
Âu Dương Mỹ Mỹ cầm theo con rắn, tiến đến gần Tưởng Duyên:” Vừa rồi ai dùng dọa ta sợ?”
Tưởng Duyên liên tục lùi lại,:” Ngươi bị ngốc a, không chơi, không chơi, mau đem nó thả lại đi”
“Vì cái gì a, ta còn chưa chơi đủ đâu? Chúng ta cùng nhau chơi nào ”
“Ngươi đừng tới đây ”
” Ngươi đừng sợ, sờ sờ nó, thật đáng yêu nha!”
“Ngọa tào, ngươi đừng tới đây. Tránh ra, tránh ra!!”
Tưởng Duyên như điên rồi, báo ứng đến thật mau a.
Hiện tại nữ sinh đều hung tàn như vậy? Ôi cái thế giới này!!
Mẹ ơi, cứu mạng!
Anh bất chấp xoay người, liều mạng chạy, Âu Dương Mỹ Mỹ xách theo rắn truy phía sau.
” Âu Dương Mỹ Mỹ, cái người bị tâm thần này”
“Lặp lại lần nữa”
” A, ta sai rồi, ta sai rồi, xin thu lại phép thần thông a”
“Đều là do ngươi bức ta, không ngờ lá gan chính mình lại sợ hãi như vậy ”
P/s: Vì cặp oan gia này nên tớ để xưng hô ngươi-ta cho hợp hoàn cảnh a
……
Những người khác ở một bên đã cười đến không thể thẳng eo được, đây là tự làm tự chịu.
Tác giả có lời muốn nói: Sau này Lục Giam sau buổi tối tắm rửa sạch sẽ rồi nằm lên giường.
Tô Diệc:” Anh làm gì?”
Lục Giam: ” Chờ em vách tường đông(*) a!”
(*) Vách tường đông mang nghĩa như không xem ai ra gì hay còn gọi là khi dễ ấy
Ginnie: Anh chờ chị khi dễ mới chịu nha =)))