Hai người đang ngọt ngào thì bên ngoài có người gõ cửa.
“A Tuyển?” Là giọng của cô giúp việc.
Cố Tư Ức giật bắn mình, nhảy vội ra khỏi lòng Hạ Chi Tuyển.
Hạ Chi Tuyển hắng giọng một cái, cậu đứng lên kéo ghế cho Cố Tư Ức ngồi, cầm mộtquyển sách mở ra trước mặt cô.
Lúc cậu đi mở cửa, Cố Tư Ức cúi đầu giả vờ đang học bài, không dám để cho người ta nhìn thấy gương mặt đỏ lựng của mình.
cô giúp việc bưng một mâm có đĩa trái cây và hai tách trà nóng đến, Hạ Chi Tuyển nhận lấy rồi nói: “cô để cháu bưng cho, em ấy đang học bài.”
“Được được.” cô giúp việc gật đầu lia lịa rồi lui ra ngoài.
Hạ Chi Tuyển đóng cửa lại, đặt đồ ăn lên bàn, Cố Tư Ức thở phào nói: “Làm em sợ muốn chết…”
Hạ Chi Tuyển trêu: “Bị bắt gặp cũng không sao, để bố mẹ đính ước sớm cho bọn mình cũng được.”
“anh nói linh tinh gì đấy…” Cố Tư Ức xấu hổ.
“Trước bố mẹ còn đính ước cho bọn mình từ bé rồi còn gì.” Hạ Chi Tuyển nghịch tóccô.
“Người lớn hay thích nói đùa thôi mà.” Đến bố mẹ cô cũng bảo rồi, lúc đó chỉ là nóiđùa thôi.
Cố Tư Ức vội vàng giải cứu mái tóc của mình.
“anh thì rất nghiêm túc.” Hạ Chi Tuyển dựa lưng vào bàn, giơ tay vuốt nhẹ đầu cô, “Nhớ đấy, sau này phải làm vợ anh.”
Cố Tư Ức đỏ mặt né tránh.
Hai đứa mới 16 tuổi thôi mà, chuyện kết hôn…Chắc cũng phải đợi đến năm 26 tuổi chứ.
Còn tận mười năm nữa, mười năm, mới nghĩ thôi đã thấy xa xôi quá.
Khi đó không biết cuộc sống sẽ thay đổi thế nào nhỉ?
Cố Tư Ức ở lại ăn cơm trưa cùng nhà họ Hạ rồi mới ra về, còn phải đi chúc Tết mấy nhà bạn bè quan trọng nữa, cho nên nhà cô đã đặt phòng khách sạn để ở lại đây mộtđêm.
Trịnh Bồi Bồi nghe tin là cô đến thì hò hét nói muốn liên hoan.
Cố Tư Ức đưa tin nhắn chat với các bạn cho bố mẹ xem, nói: “Các bạn trong lớp nói là muốn ăn liên hoan ạ…”
Cố Trí Viễn gật đầu: “Được, con cứ đi với các bạn đi, tối nay không cần con đi cùng bố mẹ.”
“Cảm ơn bố ạ!” Cố Tư Ức vui cực kỳ.
đi ăn cùng bạn bè thích hơn đi với bố mẹ nhiều lắm.
Lục Gia Diệp đã đặt chỗ ở một nhà hàng hải sản, mấy cậu con trai đến sớm, Cố Tư Ứcthì bị tắc đường nên đến muộn nhất, Trịnh Bồi Bồi thấy cô xuống xe thì lao đến ôm ngay: “Nhớ chết em rồi anh Ức ơi! một ngày không gặp mà như cách ba năm!” nóixong lại hôn chụt một cái lên cái má phúng phính của cô.
Hạ Chi Tuyển đứng đằng sau mặt biến sắc: “…”
Tô Hàn cười nói: “Có phải Bồi Bồi đang cướp mất việc mà A Tuyển muốn làm khôngthế?”
Hạ Chi Tuyển đi lên kéo tay Cố Tư Ức, “đi vào thôi.” Vừa đi vừa dùng cơ thể mình để chắn giữa Cố Tư Ức và Trịnh Bồi Bồi, đề phòng Trịnh Bồi Bồi lại lao tới ôm hôn.
Trịnh Bồi Bồi làm mặt quỷ với cậu.
Mọi người cười nói vui vẻ ăn xong bữa cơm, Lục Gia Diệp lại đề nghị cả hội đến quán net chơi, kì nghỉ lần trước chơi game với Cố Tư Ức, cậu ta vẫn còn nhớ rõ thực lực củacô, phải nói là rất giỏi.
Cố Tư Ức còn chưa nói thì Hạ Chi Tuyển đã từ chối: “Tư Ức không rảnh, em ấy phải về khách sạn rồi, nếu không bố mẹ sẽ lo lắng.”
Lục Gia Diệp tiếc hận: “Ui dào, ngày Tết thì cứ chơi thoải mái chút đi.”
Trịnh Bồi Bồi nói: “Đúng đó…anh Ức, hay là cậu cho mình nói chuyện với bố cậu đi, mình xin giúp cậu nhé? Chơi xong cả bọn sẽ cùng nhau đưa cậu về khách sạn.”
“Các cậu tự chơi đi, tôi đưa Tư Ức về.” Hạ Chi Tuyển không cho cô có cơ hội thương lượng.
Cố Tư Ức: “…”
cô cũng có vội về lắm đâu…
Nhưng đại ca đã nói thế rồi thì cô cũng không dám cãi, không còn cách nào khác là cười xin lỗi các bạn rồi đi theo cậu.
Hạ Chi Tuyển đưa Cố Tư Ức về, không gọi taxi mà nắm tay cô đi bộ.
Ngày Tết trên đường không đông đúc như ngày thường, khá yên tĩnh.
Gió hơi lạnh, Hạ Chi Tuyển kéo tay Cố Tư Ức cho vào túi áo mình, lại đội mũ lông trênáo vào cho cô.
Cố Tư Ức bỏ xuống, nhăn nhó nói: “Xấu lắm…”
“Em có bạn trai rồi, thời tiết quan trọng hơn thời trang.” Cậu lại đội mũ lên cho cô.
Cố Tư Ức bị cậu chọc cười: “Có bạn trai rồi là sẽ xấu đi như vậy à…”
Hạ Chi Tuyển: “Bạn trai vẫn thấy em xinh là được.”
đi được một đoạn thì Hạ Chi Tuyển mới gọi taxi đưa cô về.
Xe dừng lại trước khách sạn, xuống xe, Hạ Chi Tuyển lại nắm tay Cố Tư Ức đến đứng dưới cầu thang ở sảnh chính.
Cố Tư Ức đang muốn chào tạm biệt thì Hạ Chi Tuyển lại nắm chặt tay cô nói: “Vẫn còn sớm, bọn mình đi dạo thêm chút nữa.”
“…” Cố Tư Ức do dự ba giây, cuối cùng cũng tước vũ khí đầu hàng, cô cũng khôngmuốn tách ra sớm như vậy.
Hai người lại tiếp tục đi dạo trên con đường nhỏ trong công viên bên ngoài khách sạn.
Chỉ đơn giản là nắm tay nhau bước đi, thỉnh thoảng nói đôi ba câu chuyện phiếm, hai bàn tay đan vào nhau, chỉ chớp mắt là có thể nhìn thấy mặt nhau, nghe được giọngnói của đối phương…
Tình yêu của tuổi trẻ rất đơn thuần, chỉ nắm tay đi dạo thôi cũng đủ cảm thấy hạnh phúc rồi, chẳng ai muốn dừng lại, cứ thế bước về phía trước không mục đích.
Hạ Chi Tuyển hỏi cô: “Lên lớp 11 em định chọn Tự nhiên hay Xã hội?”
Cố Tư Ức: “Em chưa biết…Còn anh? Chắc là Tự nhiên đúng không?”
Hạ Chi Tuyển gật đầu: “Ừ.”
“Thế em cũng chọn Khoa học Tự nhiên có được không?” Cố Tư Ức dùng ánh mắt chờ mong và ỷ lại nhìn cậu.
Hạ Chi Tuyển thấy lòng ấm áp, cậu nắm chặt tay cô nói: “Chỉ cần em không cảm thấy Khoa học Tự nhiên quá sức với em là được.”
Cố Tư Ức yếu ớt nói: “Em sợ anh phụ đạo cho em sẽ vất vả…”
“không đâu, anh học chuyên Tự nhiên, nếu phụ đạo cho người cũng học Tự nhiên thìsẽ rất thoải mái.”
Cố Tư Ức nghe vậy mới thấy yên tâm.
Nếu cả hai cùng chọn Tự nhiên thì lên lớp 11 vẫn sẽ được học cùng lớp với nhau, sau này anh lại có thể tiếp tục phụ đạo cho cô, nói không chừng sẽ tiến lên được top 3…Ừm, vui quá vui quá…
Cố Tư Ức càng nghĩ càng thấy thích, cong môi cười.
Hạ Chi Tuyển thấy cô tủm tỉm cười thì trêu: “Em đang mơ mộng gì thế?”
“Học cùng nhau năm lớp 11 và lớp 12, rồi lên đại học lại học chung một trường, em cứ nghĩ là thấy vui rồi.” Cố Tư Ức cười nói, hai cái má lúm biểu lộ cho tâm trạng vui vẻ lúc này của cô không sót chút nào.
Hạ Chi Tuyển: “Để anh nghĩ xa hơn nữa giúp em nhé.”
Cố Tư Ức: “Gì cơ?”
Hạ Chi Tuyển dừng bước, ôm lấy cô, cúi đầu xuống ghé vào tai cô nói: “Sau khi tốt nghiệp sẽ chung một giường…”
“Aaaaa! Đáng ghét! …Đồ lưu manh!” Cố Tư Ức đẩy cậu ra, mặt đỏ bừng chạy biến đithật xa.
Hạ Chi Tuyển tươi cười đi theo sau cô, đôi mắt sâu thẳm đen nhánh vừa ung dung lại vừa kiên định, giống như đang nhìn miếng thịt trong bát của mình vậy.
đã là của cậu rồi thì không chạy thoát được đâu.
Thời gian nghỉ đông có dài đến mấy thì các học sinh vẫn không thấy đủ, lúc Cố Tư Ức nhận ra sắp phải đi học, cô thật sự không thể vui nổi.
Nghỉ đông vui quá là vui, nhất là có học thần giám sát nên cô đã làm xong bài tập từ rất sớm, đến Tết chỉ thoải mái mà chơi thôi.
Nhưng chơi mãi chơi mãi cũng hết kì nghỉ, lại phải đi học rồi…
“Haizzz…” Cố Tư Ức thu dọn hành lý với mẹ, buồn bã thở dài.
Hứa Giai Tuệ cũng buồn, con gái vốn vẫn luôn là cô công chúa nhỏ trong nhà, nó đihọc xa cả nhà đã thấy trống vắng rồi, nghỉ đông gia đình đang vui vẻ được một thángthì nó đã lại phải quay về trường học.
Bà nói: “Cục cưng à, con còn nhỏ vậy mà đã phải đi học xa nhà, vất vả quá…”
“Vâng ạ.” Cố Tư Ức đáp, có phải mẹ muốn cho mình thêm ít tiền tiêu vặt không?
Hứa Giai Tuệ nói tiếp: “Sau này nhất định con phải thi đỗ đại học đấy nhé, không thìsẽ uổng phí những tháng ngày gian khổ này.”
“…” Cố Tư Ức chỉ muốn che mặt lại, có phải phụ huynh nào cũng có một năng lực thần kỳ hay không, dù có nói về chuyện gì thì cũng có thể lái sang chuyện thi đỗ đại học được.
trên đường về trường, Hứa Giai Tuệ vẫn tiếp tục dạy bảo Cố Tư Ức.
“Con thi đỗ vào trường tốt rồi, sau này người ta sẽ nói nhà chúng ta có người học giỏi,không thi đỗ thì…Gia đình mình cũng thuộc dạng khá giả, nhiều người sẽ nói ra nóivào không hay, lại bảo con chỉ biết lãng phí tiền của bố mẹ.”
“Con chết mất thôi…”
“Ngay cả trên thị trường mai mối người ta cũng còn yêu cầu về học vấn đối với phái nữ đấy, những khách hàng lớn của bố con, người nào cũng mong là con trai mình sẽ cưới được một cô gái tốt nghiệp trường đại học tốt. Nhà ta không thiếu tiền, trình độ học vấn là thứ để nở mày nở mặt, không có thì không được đâu.”
Cố Tư Ức vỗ đầu, ra vẻ trưởng thành thở dài một cái: “Bố mẹ đúng là suy nghĩ cổ hủ quá đi.”
Cố Trí Viễn cười nói: “Được rồi, em cũng không cần nói nhiều với Tư Ức quá, bây giờ con hiểu chuyện, biết nghiêm túc học hành rồi, tóm lại con cứ cố gắng hết sức mình là được.”
Đến trường học, mấy bạn cùng phòng đã tới trước, bắt đầu tặng quà mừng năm mới cho nhau.
Cố Tư Ức kể chuyện vui trong năm mới cho Hướng Lê với Trương Hân Dịch nghe, Trịnh Bồi Bồi thì đang ngồi trước bàn học điên cuồng copy bài tập nghỉ đông.
“Trời ơi các chị gái của tôi ơi, các chị nhỏ tiếng một chút giùm em với, đừng khiến em phân tâm!” Trịnh Bồi Bồi đau khổ nói, “nói chuyện làm lòng ngứa ngáy không tập trung chép bài được đây này…”
Cố Tư Ức lại đi tới bên cạnh cô bạn, cố tình ngồi đó ăn quả hạch, cười tủm tỉm nói: “Bạn chính là dòng suối vui vẻ của tôi ~” nói xong lại đút một cái hạt dẻ cười* vào miệng cô bạn.
*Hạt dẻ cười tiếng Trung gọi là hạt vui vẻ.
Trịnh Bồi Bồi há miệng ăn, vừa ăn vừa hỏi: “Có phải sau kì nghỉ đông trông mình đẹp lên một tầm cao mới rồi không?”
“Tất nhiên…không phải rồi! Mỗi khi thấy cậu đang chép bài tập là mình lại thấy vui sướng vì đã làm xong bài tập sớm.”
“Aaaa cậu không phải là anh Ức của mình! Kéo vào blacklist tuyệt giao!”
Trịnh Bồi Bồi đang bùng nổ thì Cố Tư Ức lại nhét một cái hạt dẻ cười vào miệng côbạn.
cô xoa đầu Trịnh Bồi Bồi, nói: “Thôi nào, ăn đồ của ta rồi thì là người của ta.”
Trịnh Bồi Bồi ngẩng lên nhìn Cố Tư Ức, thấy cái vẻ mặt lạnh nhạt hờ hững như đã nắm chắc mọi thứ trong tay kia, cô không khỏi chậc lưỡi nói: “Cậu học cái hư của học thần mất rồi, bắt đầu biết trêu ghẹo người ta! đã thế mặt còn tỉnh bơ nữa chứ!”
Cố Tư Ức: “…” Có sao?
Ngày đầu tiên của học kỳ mới diễn ra như bình thường.
Cán sự các môn học đi thu bài tập về nhà rồi phát sách giáo khoa mới cho cả lớp.
Tiết đầu tiên là Ngữ Văn, cô chủ nhiệm dẫn theo một bạn nữ bước vào lớp.
Hai người đứng trên bục giảng, cô giáo giới thiệu: “Đây là học sinh mới của lớp chúng ta, Trương Nhân.”
nói xong liền quay sang bảo Trương Nhân: “Em tự giới thiệu bản thân với các bạn đi.”
Trương Nhân mặc đồng phục đứng trên bục giảng, mái tóc dài được buộc đuôi ngựa, tạo cho người ta một cảm giác điềm đạm an tĩnh giống như con người của cô ấy vậy.
cô bạn quay lưng viết tên mình lên tấm bảng, nói: “Mình tên là Trương Nhân, học kỳ trước học lớp 10/11, từ bây giờ sẽ trở thành bạn cùng lớp với các bạn, mong được các bạn quan tâm thật nhiều.” nói xong liền trịnh trọng cúi người chào.
“Ồ, cô bạn này ở đâu ra vậy, nhìn có vẻ mong manh yếu đuối nhỉ, cái kiểu rất dễ bị bắt nạt ấy…” Lục Gia Diệp nhận xét.
“…” Hạ Chi Tuyển có chút phiền não.
Con gái của gia đình có quen biết với bố mẹ cậu, nói chính xác thì là con gái của cấptrên.
Lý do vì sao cô ấy chuyển đến lớp này không cần nói cũng biết, đơn giản là muốn cậu quan tâm chiếu cố đến người ta nhiều một chút thôi.
Sau khi Lam Hiểu Thu thôi học, lớp thiếu một vị trí, vừa hay có Trương Nhân lấp vào.
cô chủ nhiệm nói: “Lục Gia Diệp, cậu chuyển lên phía trước đi, Trương Nhân sẽ ngồi cùng bàn với Hạ Chi Tuyển.”
“Tại sao ạ?” Lục Gia Diệp bất mãn.
Chỗ này vừa có anh em vừa có các em gái, rõ ràng là vui hơn nhiều, sao tự dưng lại bắt cậu chuyển chỗ chứ?
“Dựa theo ý kiến của các thầy cô khác thôi, cậu đi học không ngủ thì ngồi đọc truyện, bắt buộc phải đổi chỗ.”
“…”
“Mau lên.” cô giáo giục.
Lục Gia Diệp không còn cách nào, cậu ta cũng biết là trước khi vào học bố mình cònnói chuyện với cô chủ nhiệm rồi, muốn nhà trường quản lý nghiêm hơn một chút.
Bây giờ cậu ta không thể không nghe theo, đành phải hậm hực xách cặp đứng lên.
Trương Nhân ngồi xuống bên cạnh Hạ Chi Tuyển, yên lặng sắp xếp đồ đạc của mình.
Trịnh Bồi Bồi nói thầm vào tai Cố Tư Ức: “Cái quái gì vậy? Bạn nữ ngồi cùng bàn với học thần lại không phải cậu sao?”
“cô giáo đã xếp như vậy thì chịu thôi.” Cố Tư Ức nói.
Hết tiết, Trương Nhân có phần dè dặt chủ động chào hỏi Hạ Chi Tuyển: “Bạn học Hạ, chào cậu.”
Hạ Chi Tuyển lạnh nhạt hỏi: “Sao cậu lại vào lớp này?”
Trương Nhân có chút ngượng ngùng, nhẹ nhàng đáp: “Bố mình nói là thành tích học của cậu luôn đứng đầu, chắc chắn là có nhiều phương pháp học tập khác biệt, nên muốn mình chuyển vào đây để học hỏi cậu.”
Hạ Chi Tuyển: “…”
“Hả? Hai người đó quen nhau à? đang nói chuyện rồi kìa!” Trịnh Bồi Bồi rất chăm chỉ để ý đến tình hình bên kia.
“…” Cố Tư Ức cũng nhìn sang.
Hạ Chi Tuyển đứng dậy, tay cầm cốc đi tới bàn Cố Tư Ức, gõ vào cốc của cô hỏi: “Có lấy thêm nước không?”
Cố Tư Ức nhìn cái cốc không của mình, gật đầu: “Có ạ.”
Hạ Chi Tuyển liền cầm hai cái cốc đi lấy nước.
Ánh mắt của Trương Nhân rơi vào hai chiếc cốc đôi, lại nhìn sang Cố Tư Ức, ba cô gáiđúng lúc chạm mắt nhau.
Trương Nhân khẽ mỉm cười gật đầu chào hai cô bạn, thoạt nhìn có hơi bẽn lẽn.
Hạ Chi Tuyển đi lấy nước về, đặt một cốc lên bàn Cố Tư Ức, còn mình thì quay về chỗ, chậm rãi uống một ngụm nước.
Trịnh Bồi Bồi nói thầm với Cố Tư Ức: “Cậu gặp nguy hiểm rồi.”
“Gì cơ?” Cố Tư Ức ngạc nhiên nhìn cô bạn.
“Con gái mà càng nhu nhược yếu đuối thì lực tấn công sẽ càng mạnh.”
Cố Tư Ức khẽ cười: “Bọn mình đừng có tỏ ra là người bị hại như thế có được không?”
Tan học, Trịnh Bồi Bồi cùng Cố Tư Ức đi tới nhà ăn, mới ngồi xuống thì thấy Trương Nhân bưng khay cơm đến đứng cạnh bàn, hỏi nhỏ: “Mình có thể ngồi đây với các cậukhông?”
Cố Tư Ức thoải mái đáp: “Cậu ngồi đi.”
không thể bài xích người ta chỉ vì người ta được xếp ngồi cùng bàn với Hạ Chi Tuyển được.
Cảm nhận của cô về Trương Nhân cũng không tệ lắm, cô bạn này khá trầm tính, sựtrầm tính này không giống với Lam Hiểu Thu, Lam Hiểu Thu thì tỏ ra lạnh lùng khôngcho ai đến gần, cảm giác còn khá kiêu ngạo nữa. Còn Trương Nhân lại thuộc kiểu hiền lành dịu dàng, dù là ánh mắt hay lời nói thì đều không có lực công kích, yếu ớt như thỏ con vậy.
“Trước khi vào lớp này mình cũng biết các cậu đấy.” Trương Nhân mỉm cười nói.
“Sao cậu biết?” Trịnh Bồi Bồi hỏi.
“Các cậu cũng nổi tiếng như nhóm Hạ Chi Tuyển mà.” Trương Nhân cười đáp, mắt nhìn Cố Tư Ức rồi nói tiếp: “Con trai lớp mình đều nói cậu là hoa khôi của trường đấy.”
“Chắc mấy cậu ấy mắt kém rồi…” Cố Tư Ức cười nói.
Ăn xong bữa trưa, mấy cô gái lại cùng nhau đi về kí túc rồi mới tách ra về phòng mình.
Trịnh Bồi Bồi gửi tin nhắn wechat cho Lục Gia Diệp: “Hỏi thăm chút, Trương Nhân kia có lai lịch thế nào vậy? Sao lại được xếp ngồi cùng bàn với học thần?”
Lục Gia Diệp nhắn lại: “Tôi có biết đâu, tôi còn đang bực đây này…Vì cậu ấy mà cô chủ nhiệm đổi chỗ tôi.”
Trịnh Bồi Bồi: “Thế cậu hỏi học thần đi, hình như cậu ấy quen Trương Nhân đấy.”
Lục Gia Diệp: “Sao cậu không tự hỏi đi?”
Trịnh Bồi Bồi đang định nhắn lại thì phát hiện tin nhắn ấy đã bị thu hồi.
Cậu ta đổi thành tin nhắn khác: “Được rồi, chờ tôi đi tìm hiểu xem sao nhá ~”
Trịnh Bồi Bồi: “…”
Trịnh Bồi Bồi: “Liệu liệu cái mồm cậu đấy nhé.”
Lục Gia Diệp: “[Cười nhe răng] [Cười nhe răng]”
Hôm sau Lục Gia Diệp đã có đáp án cho Trịnh Bồi Bồi: “Quan hệ giữa bố Trương Nhân và bố A Tuyển không tầm thường đâu, không nhìn ra là Trương Nhân lại có bối cảnh như vậy.” Nhìn vẻ ngoài chỉ như một cô gái hiền lành bình thường.
Trịnh Bồi Bồi sáng tỏ, nói với Cố Tư Ức: “Xem ra Trương Nhân được chuyển đến lớp này lại là để cho học thần chiếu cố rồi.”
Cố Tư Ức: “…”
Lại là…Dùng từ này để hình dung có vẻ khá đúng.
Trịnh Bồi Bồi cười ha hả: “Cậu nói xem về sau sẽ còn có bao nhiêu chị em đến vì học thần nữa? Hào quang của cậu ấy đúng là khiến cho người ta mù mắt.”
“Cạnh tranh khốc liệt đó nha.” Cố Tư Ức thở dài.
Trịnh Bồi Bồi: “Nhưng có phải ai học thần cũng quan tâm đến đâu, như mình đây này, đấy là mình với cậu ấy còn là thanh mai trúc mã đấy nhé.”
đang nói thì cô ấy lại quay sang nhìn, đúng lúc thấy Tô Hàn đang quay người xuống giảng bài cho Trương Nhân.
“Mình đang nhìn thấy gì thế này? Sao Tô Hàn lại giảng bài cho cậu ấy chứ? không phải bên cạnh cậu ấy đã có học thần rồi sao?” Trịnh Bồi Bồi không bình tĩnh nổi.
Cố Tư Ức cũng sửng sốt mấy giây.
Tô Hàn ngồi bên kia đang nói bỗng hắt hơi một cái, quay sang thì trông thấy dáng vẻ khó chịu của Trịnh Bồi Bồi.
Cậu bất đắc dĩ nhìn Hạ Chi Tuyển, đây là nhiệm vụ mà vị đại ca này giao cho cậu mà.
Hạ Chi Tuyển hờ hững đứng dậy đi ra khỏi lớp.
Đến tiết thể dục, các nữ sinh đánh cầu lông, Trương Nhân ngồi ngoài xem.
Lúc Cố Tư Ức và Trịnh Bồi Bồi đánh xong ván, cô cầm chai nước rồi tươi cười đưa cho hai cô bạn: “Hai cậu đánh cầu lông giỏi thế!”
“Sao cậu không chơi?” Cố Tư Ức hỏi.
“Sức khỏe mình không tốt nên hạn chế chơi thể thao.”
“Vậy à…” Cố Tư Ức gật đầu, “Thế thì cậu có thể chọn mấy môn vận động nhẹ nhàng như bóng bàn ấy, môn đó chơi trong nhà, đến tiết thể dục thì vẫn nên vận động mộtchút thì hơn.”
“Ừm, cảm ơn cậu, để lần sau mình chơi thử xem.” Trương Nhân cười gật đầu.
Nháy mắt đã hết một tuần.
Tối thứ sáu, Hạ Chi Tuyển nhắn tin cho Cố Tư Ức: “Mai anh dẫn em đi chơi nhé, muốnđi đâu?”
Cố Tư Ức: “đi đâu cũng được ạ.”
Hạ Chi Tuyển: “Được, thế để anh thu xếp.”
Sáng thứ bảy, hai người gặp nhau dưới tòa kí túc, đúng lúc Trương Nhân đi ăn sáng về, ba người chạm mặt nhau, Trương Nhân chủ động chào hỏi: “Cuối tuần hai cậukhông về nhà à?”
Cố Tư Ức nói: “Nhà mình ở thành phố khác, bình thường mình đều ở lại trường.”
Trương Nhân cười hỏi: “Hai cậu định ra ngoài chơi hả?”
Cố Tư Ức do dự hai giây rồi mới gật đầu.
“đi chơi vui nhé, mình đi lên phòng đây.”
Sau khi Trương Nhân đi rồi, Cố Tư Ức mới thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy cô còn tưởng là cô ấy muốn đi chơi cùng chứ.
Vì Trương Nhân có quan hệ với nhà Hạ Chi Tuyển nên cô mới thấy khó xử.
Cố Tư Ức và Hạ Chi Tuyển đi ra khỏi trường, lên xe bus, hai người ngồi cạnh nhau.
trên xe có rất nhiều học sinh cùng trường, Cố Tư Ức biết Hạ Chi Tuyển nổi tiếng nên lúc ngồi xe cô không nói năng gì.
Hạ Chi Tuyển nhẹ nhàng nắm tay cô, cô vội tránh đi, cậu lại tiếp tục nắm, lần này có hơi dùng sức một chút, cô không còn cách nào khác, đành phải thỏa hiệp, hơi giận dỗi lườm cậu một cái, ở đây nhiều người như thế mà.
Đến bến, Hạ Chi Tuyển buông tay cô ra rồi đứng dậy, chờ Cố Tư Ức xuống xe trước rồi cậu mới xuống.
Hạ Chi Tuyển đưa cô tới Video Games City, nơi mà trước đây cậu rất ghét đến.
Cố Tư Ức hỏi: “anh không thích vào đây mà?”
Hạ Chi Tuyển: “Em thích là được.” nói xong liền nắm tay cô đi vào.
Đúng là Cố Tư Ức rất thích nơi này, cô hoàn toàn thư giãn, lôi kéo Hạ Chi Tuyển chơi hết cái này đến cái kia.
Cậu cũng vứt bỏ vẻ chững chạc nghiêm túc thường ngày, cùng cô chơi mấy trò con nít.
Lúc nghỉ ngơi, cậu ngồi xuống ghế, chưa đầy một lát đã hấp dẫn một nhóm người cũng đang ngồi nghỉ chân.
Cố Tư Ức đứng một bên nhìn, không khỏi cảm thán, người này thật sự rất thu hút nha, dù có đi đến đâu thì cũng sẽ trở thành tâm điểm giữa đám đông.
Chơi mệt rồi, hai người lại vào Pizza Hut ăn trưa.
Cố Tư Ức uống đồ uống nóng, cô cắn ống hút, ra vẻ thờ ơ hỏi: “anh và bạn cùng bàn mới đến có quan hệ tốt nhỉ…”
Hạ Chi Tuyển nhìn cô: “Đây là lý do mà cả tuần nay em không để ý đến anh đúngkhông?”
“…Em nào có không để ý đến anh chứ?” cô cúi đầu tiếp tục uống nước.
“Có cần anh nêu ví dụ cụ thể không?”
“…”
“Lúc em đi lấy nước không nhân tiện hỏi xem anh có cần lấy nước không, đi mua trà sữa thì không mua cho anh, anh chơi bóng rổ em cũng không thèm nhìn, càng khôngtrông đợi là em sẽ đưa nước cho anh, buổi tối nhắn tin cho em thì em chỉ nhắn lại chúc ngủ ngon rồi ngủ luôn.” Hạ Chi Tuyển dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Cũng may là cuối tuần còn hẹn được em đi chơi, không thì có khi anh phải tự hỏi lại xem có đúng là mình có bạn gái thật hay không đấy.”
“anh làm gì mà soi mói kĩ thế hả…” Cố Tư Ức lầm bầm.
May mà đúng lúc này nhân viên phục vụ mang đồ ăn tới, Cố Tư Ức như được giải cứu, bắt đầu tập trung ăn.
Trong lòng cô thầm nghĩ, mình biểu hiện rõ ràng như vậy sao? Vì Trương Nhân đến mà mình không thấy vui ư?
Ăn xong, Hạ Chi Tuyển dẫn Cố Tư Ức đi chơi game thoát hiểm.
Hai người lập đội với mấy người khác, cùng nhau bước vào căn phòng kín.
Xung quanh cực kì u ám, còn có “ma nữ” thường xuyên lui tới, Cố Tư Ức vì sợ nên bám chặt lấy tay Hạ Chi Tuyển.
Đến một thử thách, tổ đội nảy sinh những ý kiến khác nhau, Hạ Chi Tuyển liền quyết đoán dẫn Cố Tư Ức đi theo một lối khác.
Cố Tư Ức lo lắng đề phòng, có Hạ Chi Tuyển nắm chặt tay thế này, cô mới trở nên dũng cảm hơn.
Lúc đi vào ngõ cụt, Cố Tư Ức mới nhăn nhó nói: “Em còn tưởng là anh sẽ không bao giờ tính sai chứ…”
Hạ Chi Tuyển đứng trước mặt cô, hai tay chống vào vách tường sau lưng cô, nhìn thẳng vào mắt cô mà nói: “anh thấy nơi này rất ổn.”
“…??”
“Thích hợp để nói ra những lời thật lòng.”
“anh đừng đùa nữa, bọn mình mau quay về tụ họp với nhóm đi.”
“Em không thích Trương Nhân đúng không?” Cậu nhìn vào mắt cô hỏi.
“không phải mà.” cô phủ nhận.
“Em không thích cậu ấy ngồi cùng bàn với anh đúng không?” Cậu lại hỏi.
“…” Cố Tư Ức im lặng.
“OK, anh biết đáp án rồi, ngày mai anh sẽ xin cô đổi chỗ với Trịnh Bồi Bồi.”
“???” Cố Tư Ức mở to mắt nhìn cậu, “anh đang nói đùa gì thế?”
“anh không nói đùa, thế nào cũng là ngồi cùng bàn với con gái, tại sao không thể là em mà lại là Trương Nhân?”
“Nhưng cô giáo đã xếp chỗ cho Trương Nhân…”
“anh có quyền được chọn người ngồi cùng bàn với mình.”
“Nhưng mà…”
“Nhưng mà em không thấy vui.” Hạ Chi Tuyển ngắt lời cô, véo nhẹ cằm cô một cái, “Ai nghĩ thế nào cũng không liên quan đến anh, nhưng nếu em không vui thì đối với anhlại là chuyện lớn đấy.”