Nam Thiên Đại Hiệp

Chương 66 - Chương 66

trước
tiếp

Gặp mặt Trí Lân, hôn lễ bất thành

Mang lòng bất chánh, Trí Minh hạ bộ bị thương

Thanh Ngân nhẹ khoát tay, tất cả mười cô gái đều cảm thấy có một sức đẩy đẩy lên, không gượng được.

Thanh Ngân nắm tay Bảo Ngọc:

– Chúng ta có việc phải đi. Xin giã từ.

Ngân sơn ma nữ vái lạy:

– Thuộc hạ xin kính cẩn tiển đưa.

Bà ta khom người, nhưng lại rút trong người một miếng ngọc lớn hai tay đưa ra:

– Đây là Ngọc lệnh bài của Ngân sơn. Tất cả đệ tử trông thấy đều phải nghe lệnh, xin minh chủ vì tâm ý của lão thân mà thu dụng.

Thanh Ngân khoát tay:

– Tại hạ chẳng thể..

Bảo Ngọc liền cầm thẻ bài nói:

– Tiên cô đã có hảo ý cộng tác tế khổn phù nguy, Ngân đệ không nên làm tiên cô thất vọng.

Lần nữa, Bảo Ngọc làm Thanh Ngân không còn cách cự tuyệt, đành nói xuôi:

– Tại hạ tạm thời thu dụng, nhưng có nhờ Ngân sơn việc gì, tại hạ cũng sẽ thông qua sự ưng thuận của tiên cô.

Ngân sơn ma nữ vui vẻ:

– Minh chủ thu lệnh bài này, lão thân đã vô cùng mãn nguyện. Không dám quấy rầy minh chủ nữa, xin tạm biệt.

Bà ta và bọn đệ tử liền dùng khinh công đi ngay.

Thiếu niên trong đoàn quân, từ lúc Thanh Ngân xuất hiện im lặng theo dõi. Khi Ngân sơn ma nữ đã đi, liền phóng xuống ngựa, chắp tay:

– Tại hạ là Quốc Tuấn cảm ơn đại hiệp ra tay tương trợ.

Thanh Ngân mỉm cười, không trả lời, nắm tay Bảo Ngọc phi thân mất dạng.

Lần đầu tiên có người không thèm tiếp chuyện, Quốc Tuấn cảm thấy hụt hẫng, không ngờ bị coi thường như vậy! Tuy nhiên, liền sau đó được Thanh Ngân truyền âm rót đều đều vào tai:

– Chưa tiện hàn huyên, mai sau còn nhiều gặp gỡ. Thế tử chịu mệnh ở trời khó ai làm hại. Tuy nhiên nên tìm thêm cao thủ hộ vệ cho được an toàn. Cố gắng rèn binh, luyện lính, học tập binh pháp mai sau cứu nạn quốc gia. Nên nhớ biến hóa của mọi thứ trận pháp đều lấy âm dương tương khắc làm chủ, nhưng tâm ý của người trong trận lúc nào cũng kiên định, không bối rối mới phát huy hết sự biến hóa.

Quốc Tuấn chấp tay:

– Xin nghe lời giáo huấn.

Bọn quân tướng thấy Thanh Ngân bỏ đi lộ vẻ tức giận, và thấy Quốc Tuấn lại trịnh trọng như vậy lấy làm kỳ lạ, thì Quốc Tuấn mỉm cười khoát tay:

– Chúng ta lên đường trở về Thăng Long đi thôi. Buổi gặp gỡ này rất hữu ích cho ta.

Thanh Ngân phi vùn vụt về Thăng Long, khi đặt chân xuống một góc đường phố vắng, nói:

– Tiểu đệ còn trong túi cũng vài đỉnh bạc, chúng ta tìm một tửu lâu cho tỷ tỷ dùng ít thức ăn.

Bảo Ngọc hai tay giữ chặt cổ:

– Cách đây chỉ ba con đường là đến trang viện của ta. Chúng ta về nhà. Ta muốn tự làm cơm cho Ngân đệ.

Thanh Ngân vui vẻ:

– Nghe Ngọc tỷ làm cơm, tiểu đệ chưa ăn đã ngon rồi. Tỷ tỷ chỉ đường cho tiểu đệ.

Thanh Ngân đã biết trang viện của Bảo Ngọc, hỏi chỉ để hỏi, nên nàng chỉ nói vài tiếng là lắc mình, và trong nháy mắt đã đặt chân xuống sân. Thanh Ngân yên trí trong trang viện của nàng chỉ còn người làm và thể nữ, nhưng đáp xuống đất, lại phóng mình lên không ngay.

Bảo Ngọc ngạc nhiên:

– Ngân đệ lại đi đâu?

Thanh Ngân ẩn trên tàng cây, chỉ vào trang viện:

– Trong trang có rất nhiều người, chung quanh đều có cao thủ phòng vệ.

Bảo Ngọc bấy giờ mới ngẩn đầu qua vai, rồi nói:

– Có lẽ họ chờ lâu không thấy ta đuổi theo nên trở lại. Dù sao, có họ chúng ta làm lễ thành hôn càng vui vẻ.

Thanh Ngân thấy nàng hữu lý, nắm tay nàng phi xuống đất, sóng bước vào trang. Họ xuất hiện, những những cao thủ canh gác thấy cung chủ vội diện kiến. Tiếng chào thưa làm người trong trang vội vàng bước ra. Bọn Nùng Trí Thông, Đinh Nhất Hạt và Đoàn Ngọc Hồng ra cửa nhìn thấy Bảo Ngọc và Thanh Ngân sắc mặt hơi biến đổi. Bảo Ngọc vô tư lại vui vẻ:

– Các ngươi trở lại thì cũng hay lắm! Ta tuyên bố, ngày mai ta và Ngân đệ sẽ làm lễ thành hôn. Các ngươi chuẩn bị nghi lễ cho ta.

Bọn Trí Thông chưa tỏ thái độ mừng vui hay phản đối, thì trong nhà có tiếng quát trầm hùng:

– Con nha đầu ngươi không còn biết trên đời còn có một người cha nữa phải không?

Bảo Ngọc nghe tiếng quát, mừng rỡ:

– Gia gia!

Nàng tung mình vào nhà ngay.

Nùng Trí Thông khom mình:

– Mời Lê thiếu hiệp theo Ngọc Hồng cô nương ngơi nghỉ trong giây lát.

Thanh Ngân không biết nên đi hay ở, thì tiếng trong nhà:

– Đưa hắn vào đây gặp ta.

Nùng Trí Thông lại mời:

– Xin mời thiếu hiệp diện kiến Thái thượng.

Thanh Ngân bực bội thái độ kênh kiệu này, nhưng nghĩ Bảo Ngọc sẽ là vợ mình, thì gia gia nàng cũng là nhạc gia của mình, nên bước theo Trí Thông vào nhà.

Trong đại sảnh, nơi Bảo Ngọc tụ hội cao thủ của nàng trước kia mọi vật vẫn không thay đổi. Trên chiếc ghế lớn mà nàng ngồi trước kia, bây giờ là một người đàn ông da mặt tái mét như xác chết, hai mắt đỏ như lửa, đầu râu nhẵn thín. Bên cạnh lão là hai lão gìa khô đét, mục quang ngời như lân tinh và một thanh niên cở hai lăm hai sáu trông cũng khôi ngô tuấn tú chỉ có điều ăn mặc rất hoa lệ. Còn Bảo Ngọc thì đang qùy gối dưới thềm.

Thanh Ngân bước vào chắp tay:

– Xin ra mắt lão tiền bối.

Cặp mắt đỏ của lão nhìn Thanh Ngân như muốn xé cả da thịt, rồi quát:

– Ngươi thấy ta lại chẳng qùy?

Bảo Ngọc run giọng kêu:

– Gia gia!

Nhưng Thanh Ngân lại ngoan ngoản qùy gối:

– Tiểu tử xin tham kiến.

Trí Lân nhìn Thanh Ngân rồi hỏi Bảo Ngọc:

– Ngươi muốn lấy tiểu tử này?

Bảo Ngọc không một chút ngại ngùng:

– Hài nhi và Ngân đệ quyết cùng sống chết, suốt đời này không rời nhau.

Trí Lân cười trong hai hàm răng, giận dữ:

– Ngươi là con của rồng của hổ lại gả cho loài cẩu trệ như hắn?

Thanh Ngân vì Bảo Ngọc đã nhân nhượng hết mực, nhưng bị lão mắng là loài chó má, không dằn được đứng lên cả cười:

– Dù sao tại hạ và Ngọc tỷ cũng đã coi nhau không khác phu thê. Xin tiền bối khoan nhượng trong lời nói.

Lão nghe Thanh Ngân lên tiếng đối đáp, tức giận, mắt ngời chớp, tung mình lên như qủy mị. Thân pháp của lão cực nhanh, nhanh không thua gì cao thủ cở Phan Ma Lôi và Tam Nhãn Thần Quân. Nùng Trí Lân ra tay, yên trí sẽ tát Thanh Ngân mấy tát, đủ rụng răng, sưng mặt, nhưng lão không ngờ người lão đang mắng mỏ dù trẻ tuổi, nhưng gặp bao nhiêu kỳ duyên hãn hữu, trên đời không đối thủ. Lão ra tay, Thanh Ngân vẫn đứng yên nhưng bàn tay của lão phất qua đánh lại mấy lần đều bị Thanh Ngân lắc đầu tránh khỏi. Không đánh được hắn lão lại tự ái gầm lớn:

– Võ công không đến nỗi tệ, không trách con nha đầu để ý đến ngươi, nhưng ngươi phải chết.

Bây giờ lão tức thì vận công giở chiêu đánh vào các yếu huyệt trên người Thanh Ngân. Công lực của lão cũng đã luyện đến khí kình nội liễm, nhưng hai cánh tay đánh ra nóng như hai thanh sắt nung. Thanh Ngân hừ nhẹ, vung tay chiết chiêu. Họ trao đổi chiêu thức người ngoài không ai nhìn thấy, và khi lão phải nhảy lùi ra sau, cả đầu mặt lão hồng lên như lửa, thì mái nhà cây ngói đổ xuống, Thanh Ngân đã biến mất. Nùng Trí Lân gầm lớn tung mình vọt lên theo. Hai lão già đen đúa và chàng thanh niên cũng nhanh như qủy mị phóng theo lão. Họ lên mái ngói, phải đứng lại vì không biết Thanh Ngân đã đi phương nào. Một trong lão già đen đúa, thở dài:

– Võ công siêu phàm! Không ngờ chúng ta xa lánh người đời, tiềm tu mấy chục năm vẫn không hơn một đứa thiếu niên.

Nùng Trí Lân ẩn mình dưới lòng đất sâu luyện công, cách biệt với bên ngoài. Khi lão xuất quan, thì bọn Nùng Trí Thông cũng mới tường trình với lão sơ lược tình hình giang hồ, nhưng chưa kịp đề cập đến chuyện tình cảm của Bảo Ngọc. Lão hoàn toàn không biết Thanh Ngân là ai. Khi lão xuất quan thì đi tìm hai lão mặt đen, trở lại Đại Lịch cung, biết Bảo Ngọc ở Thăng Long nên cũng xuôi Nam rồi gặp bọn Nùng Trí Thông trên đường về Bắc. Không biết Bảo Ngọc đi đâu. Cả đoàn người lại quay về trang viện. Trên đường đi, bọn Nùng Trí Thông cũng không có cơ hội để tường trình lên lão chuyện Bảo Ngọc bởi Nùng Trí Lân, hai lão mặt đen và người thanh niên ăn mặc hoa lệ không lúc nào rời nhau. Hai lão mặt đen là ai?

Hai lão này một người cũng họ Nùng, tên là Nùng Tôn Cao. Một người là Nùng Dĩ An. Cùng họ Nùng nhưng không phải anh em thúc bá. Mấy chục năm trước, hai người này cùng Nùng Trí Lân kết nghĩa huynh đệ, hành hiệp trượng nghĩa, giao kết với võ lâm khắp hai nước Đại Việt và nhà Tống. Họ nổi tiếng là Lưỡng quốc tam kiệt. Cách đây hai mươi năm hai người này đột nhiên mất tích giang hồ. Nùng Trí Lân đem người con trai của Nùng Dĩ An là Nùng Thế Minh về nuôi dưỡng, rồi đưa sang Thổ phồn học võ. Trí Lân trở về nhà thì mất. Việc ông ta trá tử để luyện công, mãi mấy năm gần đây Bảo Ngọc mới được bọn Nùng Trí Thông cho biết, nhưng nàng cũng chưa được gặp thân phụ lần nào. Cả ba trước kia đều có dung mạo đoan chính, nhưng do việc luyện công hình dạng đã thay đổi. Hai người thì đen đúa, còn một người như qủy nhập tràng.

Điều làm cho bọn Nùng Trí Thông không thể mở miệng để trình cho Trí Lân chuyện tình của Bảo Ngọc, vì khi gặp lại họ, Trí Lân đã giới thiệu Nùng Thế Minh đã học được toàn bộ võ công của Ma Thiền thần tăng tại Thổ Phồn. Thế Minh và Bảo Ngọc đã được lão và Dĩ An định hôn với nhau. Lão ra lệnh trở lại Thăng Long để tìm cho được bảo tàng đồ và trở về Đại Lịch cung sẽ làm lễ thành hôn cho Bảo Ngọc và Thế Minh. Họ mới trở lại trang viện không lâu, thì Bảo Ngọc và Thanh Ngân dắt tay nhau về.

Không biết trong nhà có phụ thân, Bảo Ngọc đến cửa đã hớn hở bảo bọn Trí Thông chuẩn bị nghi lễ thành hôn làm cho Trí Lân mất mặt, nổi cơn thịnh nộ.

Thấy võ công kinh dị của Thanh Ngân, lão phóng xuống nhà quát hỏi Bảo Ngọc và bọn Trí Thông:

– Nó là ai? Các ngươi không sớm tấu trình cho ta?

Người thừa tướng của Bảo Ngọc khom mình:

– Lê thiếu hiệp đã từng cứu tử cho cung chủ. Hiện giờ là minh chủ võ lâm trung nguyên.

Trí Lân sửng sờ:

– Trung nguyên võ lâm minh chủ! Hừ! Lại có chuyện này?

Nùng Dĩ An âm trầm:

– Đại ca hứa gã Ngọc nhi cho Thế Minh, nhưng khuyển tử tư chất ngu độn không thể xứng đôi vừa lứa. Tiểu đệ nghĩ đại ca cứ gã Ngọc nhi cho tiểu tử đó.

Nùng Trí Lân cau mày:

– Ta chỉ ngạc nhiên võ học của Trung nguyên lại suy thoái đến độ tôn một tên miệng còn hôi sữa làm minh chủ mà thôi! Hắn là ai đi nữa, hôn nhân giữa Thế Minh và Ngọc nhi không thể thay đổi.

Bảo Ngọc đứng lên:

– Hôn ước với Minh huynh con hoàn toàn không biết. Mối tình giữa con và Ngân đệ không thể thay đổi.

Trí Lân đập tay xuống bàn, chiếc bàn tan ngay thành tro, quát:

– Ngươi dám cãi lời ta? Ngươi có còn xem ta là cha ngươi?

Thế Minh bấy giờ phe phẩy chiếc quạt trong tay:

– Tiểu huynh hơn mười lăm năm nay vì Ngọc muội mà rán chịu khổ cực học lấy võ công của ân sư. Tiểu huynh nhất định không vì việc Ngọc muội phải lòng hắn mà để tâm. Chúng ta mới gặp lại nhau Ngọc muội không nên làm bá phụ phật lòng.

Thế Minh lại cười, nói tiếp:

– Tiểu huynh cũng nghe biết võ công của hắn, cũng nghe hắn được làm minh chủ trung nguyên sau đại hội Hoa sơn tại Nam hải trang, nhưng hắn không thọ được lâu để thành hôn cùng Ngọc muội.

Bảo Ngọc cau mày, cười khẩy:

– Thế Minh huynh có thể giết được?

Thế Minh cả cười:

– Võ công của tiểu huynh nhất định không giết nổi hắn, nhưng hàng trăm kỳ nhân dị sĩ sẽ tìm để tiêu diệt hắn. Sư phụ cùng hai sư thúc của tiểu huynh cũng vì hắn mà hạ sơn. Ha..ha.. Đại Mông đã treo giải ai bắt sống được hắn, người xuất gia, đạo sĩ được phong quốc sư Đại Mông. Cao thủ, bang hội nào bắt được hắn sẽ được phong võ hầu thực ấp vạn hộ. Nếu cần kim ngân thì vàng ròng muôn lượng. Với giải thưởng như vậy, ai mà không đua nhau đi tìm hắn chứ? Tiểu huynh thử hỏi nếu lấy hắn có ngày nào Ngọc muội được yên ổn? Hơn nữa ta nghe hắn cũng đâu phải là người chính đáng, chung thủy. Hắn đã có vợ là công chúa Tiêu Dao đảo, có Lam Thiên Kiều, có con gái của Đông hải vương. Ngọc muội có thể làm thứ lẽ cho hắn ư?

Bảo Ngọc:

– Hắn có trăm vợ, ta cũng là một trong những người vợ của hắn. Thế Minh huynh đừng mơ tưởng hảo.

Nùng Trí Lân lồng lộn:

– Không ngờ ngươi lú lẫn, điên khùng đến thế này! Đi cho khuất mắt kẻo ta đập chết.

Lão búng tay điểm huyệt Bảo Ngọc, hét:

– Kéo nó vào phòng sau giam lại cho ta. Trí Thông, Trí Bá, Ngọc Hồng và Nhất Hạc chia phiên giám thị.

Lão than thở:

– Một đứa con gái thông minh xuất chúng, không ngờ bao năm không gặp, nó lại hư đốn, điên khùng đến thế này!

Ngọc Hồng bước tới đỡ Bảo Ngọc lên đưa ra nhà sau. Bà ta mới bước ra sân, thì bị điểm huyệt, nghe một luồng gío tạt qua mát lạnh và Bảo Ngọc biến mất.

Thanh Ngân tức giận Nùng Trí Lân phóng mình vọt đi, nhưng đi được một lúc nghĩ lại không biết Trí Lân đối phó với Bảo Ngọc thế nào nên quay trở lại, ép mình sau tường vừa nghe những lời của Thế Minh và giận dữ của Trí Lân. Khi Ngọc Hồng đưa Bảo Ngọc đi giam, phóng ra và ôm nàng lăng không vùn vụt trốn thoát. Thanh Ngân chạy ra ngoài thành vài chục dặm lại đổi hướng trở lại Thăng Long. Bảo Ngọc nằm im trong cánh tay Thanh Ngân, nước mắt tuông trào.

Thanh Ngân hạ chân xuống một khách điếm, nắm tay Bảo Ngọc bước vào thuê phòng.

Vào phòng Bảo Ngọc oà khóc:

– Chắc ta và Ngân đệ không có duyên nợ. Đã ba lần chúng ta sắp chính thức nên nghĩa cùng nhau, thì đều hỏng cả.

Thanh Ngân bế nàng lên giường vuốt ve:

– Chúng ta đã thề sống chết có nhau, còn có con với nhau, thì hôn lễ hay không có quan trọng gì?

Bảo Ngọc buồn rầu:

– Ta không bằng các tỷ muội. Ai cũng có danh phận. Còn ta, ta vẫn là một người tình không chính thức!

– Nhưng tỷ tỷ đang mang giọt máu của đệ.

Bảo Ngọc buồn phiền:

– Chưa chồng mà chửa, không hết tiếng đời!

Thanh Ngân thở dài, rồi đề nghị:

– Chúng ta về Mai sơn làm lễ.

Bảo Ngọc u oán:

– Thành thân cùng Ngân đệ nơi đất khách, có mặt quần hùng, thì không sao. Nhưng chúng ta đã về nước mà hôn lễ của ta không cử hành ở Đại lịch cung, ở nơi căn cứ của ta, gia gia ta không thừa nhận, thì giang hồ xem ta ra gì?

Thanh Ngân khẳng khái:

– Tiểu đệ đưa tỷ tỷ về trang viện, chúng ta cùng thuyết phục lão bá phải chấp nhận cuộc hôn nhân này.

Bảo Ngọc suy nghĩ hồi lâu, rồi bảo:

– Ta thấy gia gia ta sau khi luyện công tính khí hình như thay đổi rất khác xưa. Cả diện mạo cũng vậy. Nhưng hùm dữ không ăn thịt con. Để ta trở về liệu lời thuyết phục người hơn là cả hai chúng ta cùng tới.

– Tiểu đệ không an tâm chút nào. Tỷ tỷ có trở về, thì tiểu đệ không xuất hiện cũng ám tàng bên cạnh để đề phòng.

– Ngân đệ ở đây. Nếu ngày mai không nghe tin tức gì, thì mới đến. Nếu gia gia ta vì sợ mích lòng cha con Nùng thúc thúc, mất một trợ thủ quan trọng mà cưỡng ép ta, thì sẽ giam ta ở mật thất.

Bảo Ngọc nói sơ qua đường lối, cách mở cửa xuống đường hầm vào mật thất, rồi ngồi lên.

Thanh Ngân vội nói:

– Tỷ tỷ chưa ăn gì. Hay là chúng ta đi ăn uống, rồi tiểu đệ đưa tỷ tỷ về đó.

Bảo Ngọc lắc đầu:

– Ta chẳng lòng dạ nào.

Thanh Ngân lấy ra một viên hồi thiên đơn:

– Tỷ tỷ dùng viên thuốc này và vận công giây lát đã. Viên hồi thiên đơn bồi bổ cho công lực tỷ tỷ và thai nhi. Tỷ tỷ lúc nào cũng cương cường sáng suốt, thì lúc này phải bình tĩnh ứng phó.

Bảo Ngọc ôm Thanh Ngân:

– Có đứa con với Ngân đệ. Ta không còn là ta trước đây lúc nào cũng cố bỏ tình riêng sang một bên để nghĩ đến đại cuộc. Bây giờ ta cũng yếu đuối, cũng muốn được thương yêu ve vuốt, cũng muốn có một gia đình hạnh phúc.

Thanh Ngân siết nhẹ nàng:

– Chúng ta sẽ hạnh phúc. Tỷ tỷ tin tiểu đệ.

Bảo Ngọc u oán:

– Ta biết sóng gió sẽ trổi dậy chập chùng.

Nàng ôm chặt Thanh Ngân hơn:

– Ta yêu Ngân đệ, nhưng ta là kẻ đến sau Kiều Linh, Kiều Loan, Thùy Trang! Ta muốn chỉ xem Ngân đệ như bạn, nhưng ta bất lực! Bấy lâu ta cũng vì Đại Lịch cung mà tính toán, nếu ta lấy Ngân đệ, thế nào Ngân đệ cũng giúp ta một tay, những người yêu của Ngân đệ cũng đều là kỳ nữ, cũng sẽ giúp ta một tay để ta lập nên một vương quốc nhỏ bé cho dân tộc Nùng. Với tính toán như thế, ta biện minh cho con tim lấn át lý trí của ta. Với tính toán như thế ta không buồn lòng mà còn vui mừng, tìm cơ hội cho Ngân đệ có thêm người yêu như Thiên Kiều, Lam Hồng Ngọc.. Ta như thế, thật ra ta không tốt gì với Ngân đệ.

Thanh Ngân u hoài:

– Tỷ tỷ đã nói ra, thì tình yêu của tỷ tỷ dành cho tiểu đệ đã hơn tham vọng thiết lập vương quốc của mình.

– Ta không hiểu vì yêu Ngân đệ, hay ta đã thấy xương máu sẽ đổ chập chùng cho những tham vọng mà chán ngán. Dù sao, những ngày tới chúng ta sẽ không một ngày bình yên. Mông Cổ đã treo giải thưởng lớn để bắt Ngân đệ. Gia gia và nhị thúc, tam thúc của ta vì Đại lịch quốc mà người chịu chôn dưới đất, kẻ ẩn mình trong tuyệt cốc đầy độc khí để luyện võ công, họ dễ gì chịu ngồi yên một góc rừng biên giới? Nếu chống lại nhà Trần lập quốc, thì cũng không đáng trách. Ta chỉ sợ họ theo đường hướng của Phan Ma Lôi muốn khống chế giang hồ bằng mọi thủ đoạn trước khi mưu cầu việc chống Trần. Truyện “Nam Thiên Đại Hiệp ”

Thanh Ngân nghĩ lại việc nàng tiếp xúc với Thư Hương viện chủ, nhưng không tiện hỏi, chỉ hỏi một cách gián tiếp:

– Sao Ngọc tỷ lại muốn tiểu đệ dính líu với Ngân sơn ma nữ?

Bảo Ngọc không tránh né:

– Trước đó mấy ngày, mụ và Lê Phục Hoạt có gặp ta. Đề nghị ta liên kết để chống Phan Ma Lôi. Trong Đại hội Tam đảo sắp tới để Ngân đệ đánh Phan Ma Lôi. Hai cọp đánh nhau ai thắng, ai bại cũng mất hết sức lực bấy giờ lão sẽ ra tay dành chức minh chủ. Ta thấy võ công của lão khá cao, nhưng so với Ngân đệ và Phan Ma Lôi chưa phải là đấu thủ, nên ta cũng vui vẻ nhận lời. Vừa rồi bị thua Ngân đệ lão sợ chết bỏ chạy, tình nghĩa của lão với Ngân sơn ma nữ cũng khó kéo dài. Mụ xin làm thuộc hạ Ngân đệ cũng chẳng thiện tâm gì. Ta biết mụ tính toán nếu được gần Ngân đệ sẽ có thể giở thủ đoạn dùng độc hay nữ sắc mà khống chế, lung lạc Ngân đệ. Hừ! dưới trướng mụ có hàng trăm cô gái đẹp! Khống chế được Ngân đệ, mụ có thể tiến lên điều động giang hồ! Ngân đệ thân thể bách độc bất xâm, cứ làm ra thơ ngây, trước có lợi là làm cho Lê Phục Hoạt mất vây cánh, sau biết đâu lấy kế làm kế, thu dụng được bọn dâm nữ Ngân sơn biến chúng cải ác tùng thiện, bớt đi tội ác.

Thanh Ngân thở dài:

– Lòng ai cũng chứa toàn âm mưu!

– Giang hồ là như vậy!

Thanh Ngân lại hỏi:

– Lão Lê Phục Hoạt đến gặp Ngọc tỷ đề nghị liên kết hẳn có đưa ra vài điều kiện?

– Lão cho ta biết lão đang biết có tin tức về bức bảo tàng đồ. Nếu lão làm minh chủ võ lâm, thì trao tin tức đó cho ta. Lão cũng ký kết là ta dựng lên Đại Lịch Quốc mà lão cử sự thành công làm vua Đại Việt thì hai nước đời đời giao hảo.

– Bảo tàng đồ gì?

– Bảo tàng đồ chỉ dẫn nơi chốn chôn dấu vàng bạc của đại tổ ta là Nhân Huệ Vương.

Thanh Ngân vỗ đầu:

– Thì ra lâu nay tỷ tỷ nhập kinh là vì bức bản đồ này. Tiểu đệ đã ném nó mất rồi.

Bảo Ngọc ngạc nhiên, vùng dậy:

– Ngân đệ có nó? Tại sao lại ném đi?

Thanh Ngân không muốn đề cập đến Đặng Tố Lan, nói mình lượn được trên bờ sông Tô Lịch một miếng da và bỏ trong áo, khi ở ngoài biển với Thanh Nguyên mới thấy miếng da hiện lên sông núi và chữ viết, vì không quan tâm đến việc tìm bảo tàng, nên cũng chỉ mang trong người, khi rớt xuống vực hắc thủy mọi thứ đều nhuộm đen, và miếng da cũng đen không còn thấy gì nữa nên vứt đi cho Bảo Ngọc nghe.

Bảo Ngọc than:

– Một kho tàng có thể nuôi mười vạn tinh binh sẽ vĩnh viễn chôn sâu trong lòng đất. Thật là hoài của!

Nàng quan tâm:

– Ngân đệ phải nhớ đó là núi gì, sông gì chứ?

– Trên bản đồ chỉ vẽ hình núi và mũi tên chỉ nơi chôn dấu, không nói núi gì. Nhưng tiểu đệ nếu gặp hòn núi đó có thể khẳng định được. Ngọc tỷ muốn khai quật?

Bảo Ngọc ngẫm nghĩ rồi nói:

– Cứ để tùy theo tình hình. Bây giờ khai quật lên sẽ gây thêm sóng gió.

Thanh Ngân kéo nàng vào lòng:

– Tiểu đệ sẽ tìm và tặng kho tàng đó Ngọc tỷ làm lễ cưới. Chỉ có điều..

– Chỉ có điều tham vọng của ta sẽ khơi dậy chiến tranh.

Thanh Ngân thở dài:

– Một cuộc chiến không thành công.

Thanh Ngân thuật cho nàng nghe các bài thơ sấm ký của sư Vạn Hạnh trong quyển chân kinh nhà Lý, nói:

– Ngọc tỷ không phải chỉ là người yêu mà còn là kẻ tri kỷ của tiểu đệ. Tiểu đệ mong rằng chúng ta sát cánh bên nhau, vì nước, vì an nguy của người dân mà lo toan, không mưu cầu cho tham vọng để gặp điều đau khổ và gây đau khổ cho sinh linh.

Bảo Ngọc chợt khóc:

– Khi sư phụ Ngọc Hoa truyền công lực cho ta, trước khi nhắm mắt người đã tha thiết dạy: “ Ta truyền hết công lực cho con, vì con có căn cơ sau này trở thành bậc địa tiên. Đời con trải nhiều sóng gió của tâm trạng đau khổ, tình hiếu nan phân, nhưng cuối cùng sẽ tìm ra chân lý của chốn an nhiên. Tâm tình con lắng đọng lúc đó mới phát huy hết võ công của sư phụ. Ngọc Hoa cung là chốn của con”. Nếu có mạng trời chẳng lẽ ta và Ngân đệ kiếp này không đi hết đoạn đường?

Thanh Ngân vuốt ve nàng:

– Ngài đâu có bảo tiểu đệ và tỷ tỷ xa cách nhau? Biết đâu cuối cùng chúng ta sẽ về Ngọc Hoa cung mà an hưởng tuổi già, bạn cùng trăng gió, sống đời phiêu nhiên thoát tục mà thôi.

Bảo Ngọc yếu ớt:

– Hy vọng như vậy.

Thanh Ngân đắm đuối hôn nàng, rồi bảo:

– Tiểu đệ được Giác Minh, cũng như Thần Quang đại sư chỉ dạy không nên câu chấp, mọi sự trên đời nên tùy duyên mà làm. Chúng ta đang ở bên nhau, thì lo chi những việc xa vời. Từ nay tiểu đệ sẽ không nửa bước xa rời tỷ tỷ.

Bảo Ngọc bỉu môi:

– Để đó mà nửa bước không rời! Ta không rời Ngân đệ nửa bước, thì Thanh Lan, Kiều Loan, Tiểu Hương, Tuyết Như, Kiều Linh.. sẽ xé xác ta. Hừ! Tên dâm tặc này. Ông trời oan trái nên xuôi ta gặp tên dâm tặc này!

Tiếng mắng yêu của Bảo Ngọc giải toả những lo âu của họ. Thanh Ngân lại cúi xuống nàng:

– Tên dâm tặc đã có con với nàng. Để hắn xem đứa bé đang làm gì trong bụng nàng nào?

Bảo Ngọc ôm đầu Thanh Ngân, ngã xuống giường, rít:

– Dâm tặc cũng chỉ là dâm tặc!

Trong những nụ hôn bất tận, Thanh Ngân nghe Bảo Ngọc tha thiết:

– Ta đã có thai, từ nay Ngân đệ đừng xa ta. Chúng ta không xa nhau nửa bước như Ngân đệ bảo.

Họ đang âu yếm với nhau quên cả suốt ngày chưa ăn uống, thì có tiếng gõ cửa. Thanh Ngân và Bảo Ngọc đã nghe bước chân bên ngoài, không ngờ lại gõ cửa phòng mình. Thanh Ngân hỏi vọng:

– Ai? Có việc gì?

Tiếng đàn bà quen thuộc, nói nhỏ đủ nghe:

– Cung chủ, thuộc hạ đây.

Thanh Ngân và Bảo Ngọc vội mặc lại quần áo. Bảo Ngọc mở cửa ngạc nhiên:

– Sao Đoàn cô cô biết ta ở đây?

Đoàn Ngọc Hồng vào phòng:

– Nùng Thế Minh rất thông minh, nói cung chủ và minh chủ không rời Thăng long nên thái thượng phái mọi người đi tìm và thuộc hạ lại vào đúng chỗ. Thuộc hạ đã cho chưởng qũy hai đỉnh bạc bảo dấu nhẹm việc này, nhưng thông báo cho cung chủ biết.

Bảo Ngọc cảm động:

– Đoàn cô cô lúc nào cũng thương yêu ta.

Nàng lại nói:

– Dù sao ta và Ngân đệ cũng trở lại để gặp gia gia lần nữa van xin người.

Nàng kéo Hồng Ngọc nói nhỏ vào tai bà mình đã có thai với Thanh Ngân.

Hồng Ngọc nghe qua tái mặt một lúc rồi thở dài:

– Như vậy cung chủ nên xa thái thượng một thời gian. Hiện giờ người rất phẩn nộ. Thế Minh thì cũng rất cương quyết phải thành hôn với cung chủ cho bằng được. Sư phụ Thế Minh và một số cao thủ Thổ Phồn, trung nguyên, đại mạc cũng mới đến trang. Võ công của Ma Thiền thần tăng xem ra không thua thái thượng và họ đang bàn cách bắt Lê thiếu hiệp để nhận thưởng của Mông Cổ.

Bảo Ngọc cả giận:

– Sao Ma thiền lại biết mật trang chúng ta mau vậy?

– Trên đường đi Thế Minh có để lại ký hiệu cho sư phụ.

– Thế Minh đã làm tay sai cho Mông Cổ! Hừ! Gia gia ta nghe lời hắn sẽ làm cho Đại Lịch cung không còn chỗ đứng trên giang hồ.

Thanh Ngân:

– Ngọc Hồng cô cô ở đây lâu không tiện. Cách cô cô ém miệng chưởng qũy không hiệu dụng nếu họ hạch hỏi nhiều người. Tiểu điệt đưa Ngọc tỷ đi ở một nơi khác và bố trí phòng này cho cô cô khỏi bị tội. Cô cô gặp họ, cứ nói khách điếm này có một cặp nam nữ nhưng không phải Bảo Ngọc và tiểu điệt là được rồi.

Đoàn Ngọc Hồng bước ra. Thanh Ngân mở cửa sổ, ôm Bảo Ngọc chuồng ra ngoài. Thanh Ngân đưa Bảo Ngọc trở về trang viện của mình.

Thanh Ngân đưa nàng về nhà, Như Nguyệt ngạc nhiên trố mắt chưa biết hỏi han như thế nào, thì Thanh Ngân bảo: Truyện “Nam Thiên Đại Hiệp ”

– Đưa Ngọc tỷ vào phòng thay áo quần, còn Như muội mặc áo quần của Ngọc tỷ nhanh lên cho ta.

Bảo Ngọc cau mày:

– Ngân đệ định làm gì chứ?

– Cả Thăng Long này không mấy ai là nữ nhân mặc nam trang. Tiểu đệ không muốn Đoàn cô cô bị làm khó dễ. Ngọc tỷ và Như Nguyệt nhanh lên kẻo không kịp!

Bảo Ngọc hội ý vào phòng với Như Nguyệt. Họ bước ra, thấy Thanh Ngân đã cải sửa dung mạo một ít và liền cặp Như Nguyệt lên, nói vọng lại:

– Ngọc tỷ chờ tiểu đệ trở về. Không được khinh động gì cả. Tuyệt đối không được cải lời.

Lần đầu tiên Bảo Ngọc nghe Thanh Ngân nói với mình một câu đầy quyền uy, nàng nghe lại cảm thấy vô cùng sung sướng, rơi nước mắt:

– Từ nay thiếp lúc nào cũng nghe lời chàng.

Thanh Ngân ôm Như Nguyệt lẻn trở lại phòng, lắng nghe động tỉnh rồi nói nhỏ vào tai:

– Chúng ta nằm trên giường, Nguyệt muội kêu ta là đại ca và chúng ta chỉ nói những lời yêu đương với nhau.

Thanh Ngân đặt Như Nguyệt lên giường ôm lấy, âu yếm:

– Nguyệt muội..

Như Nguyệt run rẩy rồi ôm chặt:

– Đại ca.. tiểu muội được đại ca yêu thương theo phận thị tỳ, một phương tiện đi nữa thì chết cũng mãn nguyện.

Thanh Ngân cảm động ôm nàng, thì thầm:

– Đừng nhắc tiếng thị tỳ.

Thanh Ngân cúi xuống hôn nàng, Như Nguyệt quằn quại trong tay, mắt ứa lệ, trong tiếng kêu mê mẩn:

– Đại ca! Tiểu muội..

Đôi tay nàng vươn lên ôm lấy cổ Thanh Ngân, thân hình nàng nóng ran, hừng hực.

Như Nguyệt cũng là một cô gái xinh đẹp, chân tình tha thiết của nàng làm cho Thanh Ngân cảm thấy mình tàn ác nếu chỉ bắt nàng đóng trò dang dở, ngần ngừ một chút, rồi đôi tay cũng tự động vuốt ve thân hình bốc lửa đó.

Tuy nhiên, Như Nguyệt vừa bức tung giải yếm, Thế Minh và Đinh Nhất Hạc tung cửa bước vào. Như Nguyệt hoảng hốt, còn Thanh Ngân lại làm bộ sợ hãi, nhưng cũng có thể kéo tấm mền vải che đậy thân thể nỏn nà của cô gái.

Thế Minh nhìn thấy hai người không phải Bảo Ngọc và Thanh Ngân tức giận: Truyện “Nam Thiên Đại Hiệp ”

– Giết phức cặp tiện nhân này!

Đinh Nhất Hạt quát:

– Không thể giết người vô tội.

Thế Minh cười khà:

– Tiểu điệt chỉ nói cho đã tức. Đâu phải là người hiếu sát.

Đinh Nhất Hạc chứng tỏ rất hiểu biết, vòng tay xin lỗi:

– Vô tình vô lễ xin cô cậu tha thứ.

Ông ta bước vội ra ngoài. Lưu Thế Minh liếc nhìn Như Nguyệt đôi mắt lộ vẻ tà dâm, nhưng không tiện ở lại, bước theo Đinh Nhất Hạc.

Thanh Ngân nhìn thấy ánh mắt của Thế Minh, lại gài cửa. Như Nguyệt vội vàng mặc lại quần áo. Nàng tưởng thế là xong công việc, nhưng Thanh Ngân trở lại giường kéo nàng xuống. Tưởng Thanh Ngân đã động tình, Như Nguyệt đôi má đỏ hồng, nhưng Thanh Ngân hôn nàng rồi thì thào vào tai mấy lời. Như Nguyệt bấy giờ mới dằn xúc động.

Trong phòng Thanh Ngân thỉnh thoảng lại lên tiếng vỗ về, Như Nguyệt lại đòi phải rời phòng để để đi về nhà cho an toàn. Họ đóng trò một lúc, thì cửa lại bị tháo chốt mở tung, và Thế Minh phi thân vào như làn chớp, cười khà khà:

– Cô nương đã gặp tiểu gia thì đã có duyên trời định. Không hiểu sao cô nương cũng giả nam trang làm ta lầm người, nhưng nhan sắc cô nương cũng hoa nhường nguyệt thẹn, để ta siêu độ cho hắn rồi cùng cô nương lên đỉnh vu sơn. Hà! hà..cô muốn về ta sẽ đưa cô về!

Thanh Ngân và Như Nguyệt đang giả bộ run rẩy trên đầu giường còn lấp bấp xin tha mạng. Thế Minh vẫn cười nham nhở, tàn ác búng chỉ điểm vào tử huyệt của Thanh Ngân. Thanh Ngân bị điểm trúng rùng mình rồi ngẹo đầu sang bên, tắt thở. Thế Minh cười khà khà bước đến nắm cổ ném Thanh Ngân xuống đất rồi cởi y phục.

Hắn yên trí cô gái đang run rẩy kia là món mồi ngon, nhưng chiếc quần hắn chưa tụt xuống, thì chiếc mềm trên giường như miếng sắt cứng vụt lên. Hắn hoảng hốt vung tay chống đở, nhưng thấy thân thể chợt cứng đơ vì bị điểm huyệt và hạ bộ nhận nguyên một cú đá như trời giáng, cả người bị bắn tung lên, đập vỡ cửa rớt ra ngoài, nằm trần truồng, ngất xỉu trên mặt đất. Bấy giờ Thanh Ngân cả cười vùng dậy, la lớn làm náo động cả khách điếm:

– Có kẻ giết người. Báo quan mau! Có kẻ giết người.

Khi nghe nhiều tiếng chân rầm rập chạy đến, Thanh Ngân ôm Như Nguyệt bay qua cửa sổ.

Thanh Ngân trở về, chỉ địa điểm của mật trang Bảo Ngọc, rồi bảo Như Nguyệt:

– Tìm cách truyền cho nhân sự của chúng ta theo dõi động tịnh của Đại lịch cung. Ta gặp Bảo Ngọc trong giây lát rồi đi dò thám xem bọn chúng làm gì?

Như Nguyệt tuân lệnh đi ngay. Thanh Ngân chưa vào phòng, Bảo Ngọc đã bước ra đón hỏi:

– Có đúng như Ngân đệ đoán?

Thanh Ngân cười thuật sơ lại sự việc. Bảo Ngọc cau mày:

– Thế Minh đã chết?

– Võ công hắn không tệ, không đến nỗi chết. Chỉ có điều từ nay ..

Và thở dài:

– Tiểu đệ chỉ muốn dạy hắn một bài học, nhưng hắn ra tay rất ác độc. Nếu người bị hắn ra tay không phải tiểu đệ và Như Nguyệt thì giờ này một người uổng tử, một người bị tiền dâm hậu sát.

Bảo Ngọc lắc đầu:

– Người như thế không thể tha thứ! Chỉ có điều hắn nô đùa với ta từ nhỏ. Ta từng coi hắn như hiền huynh nên mới nghe qua không khỏi xúc động.

– Tiểu đệ muốn thám thính mật trang của tỷ tỷ xem bọn Ma thiền định làm gì.

– Ta đi với Ngân đệ.

– Sau này lão bá biết được tỷ tỷ sẽ lấy làm khó xử. Tiên hạ thủ vi cường. Tiểu đệ muốn làm bọn Ma thiền khốn khổ một phen để nhụt nhuệ khí của chúng.

– Gia gia ta có thể tức giận, nhưng ta không thể tọa thủ bàng quang xem Đại Lịch cung biến thành công địch võ lâm, làm tay sai cho Mông Cổ. Ngân đệ và ta lúc này còn có sự phân biệt gì?

– Nếu vậy chúng ta đi thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.