Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi

Chương 12 - Người Trong Lòng

trước
tiếp

Sùng Hưng vương triều, năm thứ hai mươi sáu Chính Minh đế, đã xảy ra một sự kiện chấn động cả triều đình và dân chúng.

Hàn Lâm biên tu Diệp Tri trong vòng một năm đã sửa sang lại chế độ khoa cử và chế độ chọn lựa quan viên. Trong đó quan trọng nhất là các thí sinh tham gia thi hương không cần do châu quận đề cử cũng không cần người giới thiệu, có thể trực tiếp tham gia cuộc thi. Điều này đã tiêu trừ phần lớn đặc quyền của các đệ tử thế gia, cũng cho các thí sinh trong thiên hạ có một cơ hội cạnh tranh tương đối công bằng.

Đối với sự phản đối trên dưới triều đình, nhất là hữu tướng Lương Lược chỉ trọng học thức chứ không coi trọng đạo đức nhân phẩm chỉ trích mãnh liệt, Diệp Tri đã đưa ra sự giải thích của mình. Sau khi thi hội, tên những người muốn tham gia thi đình sẽ được công bố cho dân chúng, nếu trong một khoảng thời gian nhất định mà nghe được tin tức đáng ngờ về nhân phẩm đạo đức thì sẽ giao cho quan phủ địa phương điều tra, nếu là thật thì loại bỏ tư cách thi đình, nếu không đúng sẽ xử phạt người vu cáo.

Nhưng cuộc đời đâu có hoàn hảo, Diệp Tri dù bỏ ra nhiều tâm huyết cũng không thể công bằng tuyệt đối được, bởi vậy trong suốt hai tháng kể từ khi đề xuất phương án đã vấp phải rất nhiều sự nghi ngờ và phản đối.

Thậm chí có mấy lão thần hô hào nếu dám thay đổi chế độ từ đời tổ tông thì dù có tự vẫn tại triều đường cũng không có mặt mũi đi gặp tiên hoàng.

Hoàng đế trầm mặc thật lâu mới nói ra cách giải quyết làm cho tất cả mọi người đều vừa ý, hắn nói, “Tương lai thiên hạ này đều giao cho thái tử, chi bằng việc này để thái tử quyết định. Diệp Tri, nếu ngươi có thể thuyết phục thái tử, như vậy sẽ thi hành trong cả nước, nếu không thể thì đề nghị này đừng vội nhắc lại.”

Diệp Tri lúc này mới quỳ xuống tạ ơn, “Thần tuân chỉ.”

Ánh mắt Hoàng đế chậm rãi lướt qua mặt từng người, “Các khanh nghĩ thế nào?”

Lương Lược hơi cúi người, mấy vị đại thần trao đổi ánh mắt xong cũng đều nhất trí với Hoàng Thượng. Dù sao, việc Diệp Tri dám chống lại thái tử mọi người đều biết. Để thái tử quyết định, nhất định phần lớn là không thông qua.

Người khác nghĩ như nào, Quân Hoằng không quan tâm lắm, hắn chỉ biết, hắn đang chờ Diệp Tri tới cửa cầu cạnh hắn.

Vì thế mấy ngày liền tâm tình hắn rất tốt, cả Đông cung ánh nắng tươi sáng.

Mà trong Diệp phủ, ánh mặt trời cũng chiếu rọi khắp nơi.

Diệp Lạc nhảy loi choi vây quanh Phó Thanh Nguyệt, “Chị dâu, thật sao, thật sự có tiểu bảo bảo?”

Phó Thanh Nguyệt vỗ về bụng, vẻ mặt đằm thắm ngọt ngào, tươi cười, hai mắt sáng lên, nàng gật gật đầu, “Ừ!”

“Ha ha!” Diệp Lạc vui không tự kìm chế được, “Muội muốn làm cô cô, muội sắp được làm cô cô!”

Diệp Tri bị nàng làm cho đau đầu, buông quyển sách trên tay nhìn về phía nàng, “Lạc Lạc, muội sắp làm cô cô rồi, sao còn y như tiểu hài tử thế!”

Diệp Lạc đi lại gần, “Ca ca, muội sắp làm cô cô!”

“Ừ, ta biết!” Diệp Tri nâng tay áo lau mồ hôi trên trán nàng, “Đi đường cẩn thận, nào có ai vừa đi vừa nhảy thế này.”

Diệp Lạc mếu máo, nhìn bụng Phó Thanh Nguyệt nói, “Cục cưng ngoan, mau đi ra đi, như vậy cha con sẽ không mắng cô cô nữa, con mau đi ra giải cứu cô cô, cô cô mua kẹo cho con ăn.”

Diệp Tri bất đắc dĩ lắc đầu, có thể đoán được tương lai không lâu, nha đầu này sẽ tạo ra một tiểu bảo bảo bảo nghịch ngợm đến nhường nào, “Lạc Lạc, trong nhà có mình muội bát nháo là đủ rồi!”

“Ca, muội biết mà, huynh có con sẽ không cần muội muội, muội sớm biết mà.” Diệp Lạc bắt đầu che mặt khóc, “Ôi! Lạc Lạc là đứa nhỏ không có người thương không có người yêu.”

Phó Thanh Nguyệt vội vàng lại vỗ lưng Diệp Lạc, trừng mắt oán trách Diệp Tri, “Chàng nói cái gì thế, Lạc Lạc đáng yêu nhường này, làm sao náo loạn? Xem đi, Lạc Lạc khóc rồi, xem chàng làm sao bây giờ?”

Diệp Tri thở dài, “Thanh Nguyệt, nàng mở hai tay của muội ấy, xem muội ấy khóc hay là cười.”

Phó Thanh Nguyệt nửa tin nửa ngờ nhìn về phía Diệp Lạc, nàng quả nhiên hắc hắc một tiếng, buông hai tay, trên mặt tràn đầy nụ cười, nào có dấu vết đang khóc.

“Lạc Lạc?” Nàng thì thào gọi một tiếng, quả thực nàng vừa nghĩ Diệp Lạc khóc.

Diệp Lạc tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy nàng, “Chị dâu thật sự là cô nương tốt bụng thiện lương, không giống ca ca, thật sự là không dễ lừa chút nào!”

Người bên cạnh im lặng không nói gì.

—oOo—

Lúc từ trong tiểu viện đi ra đã là khi mặt trời chiều ngả về tây.

Phong Gian Ảnh mở miệng, “Công tử, ngài từ Hàn Lâm viện về phủ đã mười ngày rồi, ngài còn không định tới chỗ thái tử nói chuyện khoa cử sao?”

Diệp Lạc sắc mặt trầm trọng, không biết đang suy nghĩ cái gì, dường như không nghe thấy lời hắn nói. Phong Gian Ảnh không nhịn được, lại hỏi một tiếng, “Công tử? Tiểu Diệp Diệp?”

“Hử?” Diệp Lạc thế này mới phục hồi tinh thần lại, “Làm sao vậy?”

“Ta hỏi ngươi tính khi nào thì đi Đông cung?”

“Không đi.” Diệp Lạc trả lời rõ ràng trực tiếp.

“A?” Phong Gian Ảnh ngây ngẩn cả người, “Ngươi không đi thuyết phục thái tử?”

“Thiên hạ này là của hắn, hắn muốn đáp ứng hay không thì tùy. Con của hoàng đế cũng ti bỉ giống ông ta, ta lo lắng cho giang sơn nhà bọn họ, kết quả thì sao? Ông ta sợ đắc tội với mấy lão thần quyền quý, đẩy ta ra làm lá chắn, còn ông con tự cao tự đại kia nữa, trong đầu lúc nào cũng mưu tính đẩy ta vào lưới, ta có tội tình gì? Dù sao bổn phận vi thần ta đã tận trách nhiệm, giang sơn Quân gia bọn họ tự họ không quan tâm, ta cũng không cần được thông qua.”

“Cứ như vậy?” Cũng không khỏi quá bâng quơ đi? Phong Gian Ảnh hiểu rõ công tử nhà mình vì cải cách chế độ khoa cử mà mất bao nhiêu tâm huyết, chong đèn đọc đêm, thăm viếng các học sĩ, thậm chí nhiều lần thỉnh giáo mấy lão cổ hủ ở Hàn Lâm viện về các luật lệ, quy định của các triều đại. Nàng trước mắt chỉ là quan thất phẩm, có thể tưởng tượng ra được, ở trước mặt mấy ông học sĩ đại sư đã bị nhiều trào phúng xem thường, nàng đều cười nhẫn nhịn. Có vài lần hắn không chịu được siết nắm đấm vang lên răng rắc, dưới ánh mắt của nàng đành cứng rắn thu hồi lại.

Bỏ ra nhiều tâm huyết chịu nhiều khổ sở như vậy mới làm ra phương án mà thời khắc cuối cùng lại không đi cố gắng, có phải là rất đáng tiếc hay không?

Phong Gian Ảnh nhìn bóng dáng Diệp Lạc, dừng bước.

“Phong Gian,” Diệp Lạc bỗng nhiên quay đầu lại gọi hắn, “Ta sẽ không tới Đông cung, ngươi cũng không được đi.”

“Hả?!” Phong Gian Ảnh trừng mắt nhìn, “Tiểu Diệp Diệp, ngươi có thuật đọc tâm?” Hắn chỉ vừa mới nghĩ luyến tiếc tiểu thư công tử đi tới chỗ thái tử chịu khổ, hay tự hắn xuất mã đi thuyết phục thái tử nha, dù sao không để nàng bị khinh bỉ cũng không làm tâm huyết của nàng bị uổng phí. Nhưng vì sao hắn vừa mới hạ quyết định, nàng lại biết?

Diệp Lạc vươn tay chỉ chỉ vị trí trái tim của hắn, “Ta có thông thiên mắt, trong lòng ngươi có tính toán gì, ta đều thấy hết.”

“A? Thực sự?” Phong Gian Ảnh hai mắt sáng ngời, nhảy vài bước lại, “Tiểu Diệp Diệp, vậy ngươi đã thấy chưa, hiện tại trong lòng ta tất cả đều là tình cảm ái mộ ngươi. Tiểu Diệp Diệp, cảm động không? Cảm động thì làm nam nhân của ta đi!” =))))))

Diệp Lạc đẩy khuôn mặt gần quá mức của hắn ra, vỗ vỗ tay, “Thật xin lỗi, ta không thích kiểu người như ngươi.”

“Vậy ngươi thích kiểu người thế nào?”

“Ta thích a, so với ngươi thì cao lớn hơn, so với ngươi thì đẹp trai hơn, có tiền có quyền, có thể một tay che trời, thế nào, Phong Gian, tự biết xấu hổ chưa?” Diệp Lạc ngẩng đầu lên, mắt nhìn hắn.

Phong Gian Ảnh thực còn thật sự tự hỏi trong giây lát, nghiêm mặt nói, “Công tử, ta biết ngươi thích ai!”

“Là ai?” Như vậy cũng có thể biết? Diệp Lạc tò mò.

“Thái tử điện hạ a!”

“Phốc!!!” Diệp Lạc chút xíu bị sặc nước miếng của mình, nhảy dựng vài bước ra xa như nhìn thấy quỷ, “Hả, thái tử?”

“Đúng vậy, cao lớn đẹp trai, có tiền có quyền, dưới một người, trên vạn người.” Phong Gian Ảnh gật đầu, “Ta nghĩ thật lâu mới nghĩ ra so với ta hắn tốt như vậy. A! Tiểu Diệp Diệp, ta rốt cục biết vì sao ngươi cứ nhằm vào hắn, thì ra không phải là không vừa mắt mà là rất vừa long nha?” Vừa nói vừa liên tục gật đầu, “Cũng phải, có một số người cách thức thích người ta hơi kỳ quái một chút, càng thích càng muốn bắt nạt.”

“Ngừng!” Diệp Lạc làm thủ thế ngăn lại, “Ngươi yên tâm, cho dù khắp thiên hạ trai gái chết hết, ta cũng không thích hắn.”

“Ừm, ta đã biết.” Phong Gian Ảnh nghe lời.

Diệp Lạc còn chưa kịp thở ra lại bị câu tiếp theo của hắn làm bị sặc, “Người khắp thiên hạ chết sạch, ngươi cùng thái tử cũng chết, còn thích thế nào? Ngươi không cần phải nói, ta đều hiểu, thì ra là có chết cũng phải ở bên cạnh hắn, chấp niệm như thế, thật cảm động trời cao.”

“Phong Gian Ảnh, ngươi chết đi!” Trong hoa viên vang lên người nào đó tiếng kêu thảm thiết.

Màn đêm buông xuống, khi Tang Du đi tới thì thấy Diệp Tri ngồi một mình trong tiểu viện, hắn vội vàng cầm áo choàng tiến lên, “Công tử.”

Diệp Tri gật gật đầu, “Lạc Lạc lại sai ngươi đi hỏi tình huống cơ thể ta?”

Tang Du cúi đầu, “Dạ.”

Diệp Tri trên mặt thần sắc không đổi, “Ngươi còn nhớ rõ ta nói gì chứ?”

Tang Du hai chân quỳ xuống, “Công tử phân phó không thể nói với tiểu thư chuyện ngài hộc máu, nhưng tiểu thư hỏi thuộc hạ không dám không đáp. Thuộc hạ trước mặt tiểu thư không nói gì cả, không nói tốt cũng không nói xấu.”

Diệp Tri nhắm mắt, “Chẳng trách mấy ngày gần nhất nó đều ở nhà với ta, nha đầu ngốc này.” Lạc Lạc thông minh có lẽ đã sớm đoán ra thân thể hắn ngày càng sa sút nên mới quý trọng thời gian ở chung cùng hắn như thế.

Trong lòng chua xót, nếu hắn đi rồi muội muội của hắn, thê tử của hắn, còn cả đứa nhỏ chưa ra đời sẽ nên phó thác cho ai? Gia gia hắn đã già, có phải trách nhiệm hắn nên gánh vác trên vai về sau sẽ đặt hết lên muội muội gầy yếu này hay không? Muội muội hắn đáng lẽ phải được hưởng tất cả sủng ái che chở, giờ có phải lại lấy thân phận của hắn, gánh vác trách nhiệm vốn không thuộc về nàng?

“Tang Du, Giản đại phu nói ta còn có thể sống bao lâu?”

Tang Du cúi đầu không nói một câu.

Diệp Tri cười khẽ một tiếng, “Chờ ta đi rồi, ngươi và Giản Phàm cũng không cần ở trong tiểu viện này, có thể giống như Tinh Dương vậy, thi triển tài hoa, thể hiện năng lực ra bầu trời rộng lớn bên ngoài.”

Tang Du ngẩng đầu lên, “Công tử, ngài và tiểu thư, chính là trời đất của chúng ta.”

Diệp Tri ngẩng đầu nhìn trời, “Tang Du, ngươi nói có phải Lạc Lạc và Hoàng Thượng có giao dịch gì không? Bằng không vì sao muội ấy lại vào triều làm quan?”

Tang Du rốt cục lên tiếng, “Thuộc hạ không biết.”

“Nhưng ta biết!” Diệp Tri nhắm mắt lại nở nụ cười, “Giản Phàm đã nói cơ thể của ta không có khả năng có con, nhưng giờ Thanh Nguyệt lại mang thai. Hắn từng nói, ta sống không đến hai năm, mà nay ta đã sống được ba năm.”

Hắn cười cười, khóe mắt có giọt nước trong suốt chảy ra, hắn nghĩ ông trời ban ân, kỳ thật đều là muội muội dùng tự do của mình đổi lấy.

Hắn kiếp này, uổng là huynh trưởng!

“Tang Du, thay ta đem phong thư này cho Phong Phi Tự của Hoa Gian quốc.” Diệp Tri lấy từ trong lòng ra một phong thơ.

Tang Du không lập tức nhận lấy, chỉ kinh ngạc mở to hai mắt.

Diệp Tri mỉm cười, “Ta cả ngày đều ở trong viện, cũng không phải là không biết cái gì. Ngày ta thành thân, từng có người đến tìm Lạc Lạc đúng không?”

Tang Du yên lặng nhận lấy, để vào trong lòng.

Diệp Tri giờ mới đứng dậy đi về phòng.

Hắn hiểu Lạc Lạc, đương nhiên cũng không có khả năng không nhìn ra sự biến hóa nhỏ lặng yên xảy ra trên người nàng, trước khi hắn đi, hắn muốn sắp xếp ổn thoả mọi chuyện.

Nếu ngày đó Phong Phi Tự có thể tới, như vậy cho dù Diệp gia có mang tội bất nghĩa phản quốc, hắn cũng muốn đường hoàng trước mặt mọi người trong thiên hạ tự mình giao Lạc Lạc cho hắn.

Nếu Phong Phi Tự không thể tới, như vậy, hắn sẽ vĩnh viễn đoạn tuyệt nỗi nhớ nhung của muội muội với người này. Chỉ có khi trong lòng không có ai, mới có thể để người khác tiến vào.

Hắn không muốn muội muội vì một nam nhân không coi trọng tình yêu của nàng mà đau khổ!

Lạc Lạc của hắn, đáng giá cho một nam nhân toàn tâm toàn ý yêu say đắm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.