Hộ tống Quân Hoằng về kinh là Quân Võ mang theo mười vạn người.
Chiêm Xuân và Kinh Hồng đã nhận được tin từ sơm, đứng chờ ở rừng cây phía đông ngoại thành.
Vừa thấy Quân Hoằng đến, thần kinh vẫn kéo căng của Chiêm Xuân thả lỏng hơn, hắn vội vàng tới tiếp đón“Điện Hạ…….”
Quân Hoằng vung tay ngắt lời hắn, nhìn Dịch Kinh Hồng: “Việc thái y chết tra thế nào rồi?”
Dịch Kinh Hồng cong khóe miệng: “May mắn không làm nhục mệnh.” Rồi giơ một quyển sách nhỏ lên.
Quân Hoằng mừng rỡ, cầm quá lấy gọi Diệp Lạc sang: “Diệp Tri, ngươi đến xem đi.”
Diệp Lạc vốn định tránh đi, nhưng bây giờ thì chỉ có thể đi từng bước sang đó trong ánh mắt chằm chằm của Chiêm Xuân. Nàng thật sự không muốn nhìn, muốn biết gì thì về hỏi Kinh Hồng là được. Tuyệt đối chính xác hơn tình báo trong tay Quân Hoằng.
Cái chết của mấy vị thái y, đúng là rất ly kỳ. Trước khi chết không có dấu hiệu gì, lúc chết vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn hơi cười.
Điều này và lời đồn trên phố không mưu mà hợp, bảo là các thái y biết được lý do Hoàng Thượng mất, nhưng có một thế lực to lớn chèn ép, nên buộc phải im lặng. Nhưng sau khi Hoàng Thượng đi, nội tâm lại như có quỷ, cuối cùng tất cả đều chọn tự sát, để mong tâm hồn thanh thản.
Sau khi Dịch Kinh Hồng bắt tay vào tra, thì phát hiện ra nguyên nhân tri phủ tiền nhiệm, thậm chí là Đại Lý Tự Khanh tình nguyện mất mũ quan cũng không chịu tra rõ việc này. Việc này căn bản là không ai dám tra. Đám quan nha vẻ ngoài cung kính, sau lưng lại không làm gì cả. Đe dọa mất chức cũng không có tác dụng, hắn liên tục bãi chức của mười người, cũng không có hiệu quả.
Hắn biết nhất định là có một thế lực lớn hơn Đương Kim Thái Tử đứng sau lưng chỉ huy tất cả, hắn cũng không có khả năng bãi chức tất cả mọi người, ít nhất, hắn còn cần mấy người quét rác nữa.
Vì thế hắn triệu tập thị vệ Đông cung tham gia điều tra, lại mời Giản Phàm của Diệp phủ trợ giúp tìm nguyên nhân thái y chết.
Lúc này mới tra ra manh mối, thái y chết vì Yên hoa túy hiếm thấy. Loại yên hoa túy này thường được cho vào rượu, có thể tăng độ tinh khiết của rượu, nhưng một khi cho quá nhiều, sẽ khiến người ta chết trong giấc ngủ say, không một tiếng động, không hề thống khổ. Yên hoa túy rất khó luyện, tương truyền là mấy trăm năm trước có một vị độc y thiên tài bởi vì yêu rượu như mạng, mới dùng tinh lực cả đời chế thành thứ này. Nhưng cuối cùng vì không khống chế được liều lượng mà chết trong Yên hoa túy do chính hắn chế tạo. Bởi vậy, Yên hoa túy liền dần dần biến mất, chỉ còn lưu lại trong sách thôi.
Người bình thường căn bản không biết loại độc này, Giản Phàm cũng do may mắn đọc được trong sách ở Diệp phủ, lại lấy máu của thái y ra hòa vào rượu, mới xác nhận đúng là Yên hoa túy trong lời đồn.
Khi đã điều tra ra mọi việc, Giản Phàm ôm thi thể thái y như vớ được bảo vật về Diệp phủ, Dịch Kinh Hồng nghĩ tới bộ dạng hưng phấn của hắn, không khỏi đau đầu. Nếu hắn đoán đúng thì tên Giản Phàm kia muốn tự mình làm ra Yên hoa túy.
Nhớ tới tính cách trừng mắt tất báo của công tử nhà mình, tính cách của Giản Phàm, và Phong Gian Ảnh chỉ sợ thiên hạ không loạn, hắn có lý do để tin là, người muốn mưu hại Tiên Hoàng lại ngộ thương Diệp lão gia, tuyệt đối tuyệt đối sẽ chết trong Yên hoa túy.
Thái y chết vì yên hoa túy, sau đó thị vệ Đông cung tra được, mấy vị thái y này từng nhận được một phong thư bí mật, hẹn đến Phượng hoàng lâu. Đi đến đó xong thì về nhà, đêm đó liền chết oan chết uổng. Mà lá thư này, không có tung tích, chỉ tìm thấy một nửa tờ giấy viết thư trong đống rác thải của Phượng hoàng lâu, có thể đoán ra được tình hình.
Nhưng người đêm đó đến Phượng hoàng lâu rất nhiều, căn bản không biết là ai hẹn gặp đám thái y, còn hạ độc như thế nào. Mấy ngày gần đây, tiểu nhị hầu phòng đêm hôm đó đã bị chết đuối