Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi

Chương 99 - Phiên Ngoại Một: Mười Dặm Hồng Trang

trước
tiếp

Edit: Lam Sắc.

Ngày Quân Hoằng đăng cơ đã từng tuyên bố, ba năm không lập hậu.

Hắn thân là Hoàng Đế, vì dân chúng thiên hạ, nhưng cũng có lúc bất đắc dĩ như bây giờ. Cho nên nói, dù là thiên hạ chí tôn, cũng có thể thân bất do kỷ.

Một ngày nọ, trên buổi triều sớm, vẻ mặt Quân Hối mệt mỏi, lông mày và bả vai đều sụp xuống. Hắn cung kính bước ra khỏi hàng nói: “Hoàng Thượng, vốn dĩ quốc khố cũng đã giật gấu vá vai rồi, .sau một loạt chiến sự, thì càng không có vào chỉ có ra. Bộ Hộ bây giờ đúng là sống một ngày như sống một năm.”

Nhìn bộ dạng sắp khóc của Quân Hối, Quân Hoằng bình tĩnh hỏi: “Như vậy theo khanh thì giải quyết thế nào?”

Mắt Quân Hối sáng lên, nhanh chóng nói: “Hoàng Thượng, không bằng ngài nhanh lập Hậu đi. Lập Hậu là việc lớn. Mà bây giờ ba nước đang hòa bình, Dực Quốc lại từng chịu ơn của nước ta, tất nhiên sẽ phải đưa lễ vật to rồi. Ngoài ra thì Hoa Gian Quốc, các bộ lạc lớn nhỏ và các châu huyện trong nước cũng sẽ có hạ lễ. Như vậy sẽ có thể giảm bớt sự nguy cấp của quốc khố hiện nay.”

Quân Hoằng mím môi không đáp, Dịch Kinh Hồng lại đứng dậy: “Khải tấu Hoàng Thượng, thần cũng đồng ý, bây giờ thiên hạ mới ổn định, đúng là cần một việc vui để ổn định lòng dân, trọng chấn sĩ khí.”

Đương nhiên là Quân Hoằng có nghe ra ý của hai người này. Hắn cũng ước gì sớm ngày rước được nữ tử âu yếm về nhà. Nhưng lời nói “Ba năm không lập Hậu nạp Phi” nói ra ngày đó, bây giờ mà lật lọng thì chẳng phải là thất tín cả thiên hạ sao?

“Hoàng Thượng.“ Phó Giám Chi cũng chậm rãi thong thả đi ra: “Diệp Lạc là do Tiên Hoàng khâm định. Chỉ vì ngài mới đăng cơ, Diệp Lạc phải phụ tá ngài nên mới không nói ra. Bây giờ mọi việc đã ổn định, chỉ xin Hoàng Thượng vâng theo di mệnh của Tiên Hoàng sớm ngày lập hậu, đó chính là phúc của triều ta.”

Tô Thành nhìn mấy người này, ông hiểu rồi. Được rồi, là kẻ bề tôi, ông cũng nên hiểu lòng Vua một chút, thuận theo ý Vua đi: “Hoàng Thượng, xin ngài vì dân chúng Sùng Hưng mà sớm ngày lập hậu đi!”

Hắn vừa quỳ, văn võ cả triều cũng quỳ theo: “Xin Hoàng Thượng sớm ngày lập hậu.”

“Hoàng Thượng nếu còn không đáp ứng, bọn thần sẽ không đứng dậy.” Quân Hối còn sợ thiên hạ không loạn mà bồi thêm một câu. Đáng thương cho tay chân già yếu của Tô Thành, nghe thấy câu ấy mà run lên vài cái.

Vì thế sau khi văn võ trong triều quỳ một buổi sáng, thì Quân Hoằng không thể không đồng ý. Việc lập Hậu cứ như vậy được định ra.

Quân Hối đã có dự kiến trước, sau khi bãi triều thì không về phủ, mà trực tiếp mặt dày mày dạn ở lại trong cung. Dù sao bây giờ hậu cung của Quân Hoằng cũng không có người, hắn cũng có chỗ để ở.

Dịch Kinh Hồng thì không may mắn như vậy, ngày hôm sau không thể vào triều, nghe nói là xin nghỉ vì bị phong hàn.

Vài ngày sau Quân Hối mới nói bóng nói gió hỏi thăm được tin tức. Nghe nói lúc Dịch Kinh Hồng đang ngủ say, thì bị người ta hắt một bồn nước lạnh lên giường. Như vậy còn chưa hết, bi kịch nhất là, hắn còn phát hiện ra mình bị điểm huyệt. Vì thế, chỉ có thể nằm im trên giường tới sáng. Vì vậy mà bị cảm.

Quân Hối lau mồ hôi, may mắn lúc ấy hắn không về phủ.

Đoán chừng người nào đó đã hết giận, hắn mới lén lút về phủ. Kết quả, vừa mở ra cửa phòng, hắn liền nổi giận: “Diệp Lạc, ngươi là đồ vô lương tâm!

Cái giường gỗ lim bảo bối mà hắn mất bao công sức mang về, đã vỡ tan.

Lúc này Diệp Lạc đang ở trong phủ, không có chút áy náy chơi với Thiên Hạ.

Tô Thành và Phó Giám Chi thì thôi, chứ Dịch Kinh Hồng và Quân Hối có thể thoát khỏi tay nàng sao? Thời gian độc thân đáng thương của nàng!

Nói thật thì nàng cảm thấy hiện giờ không có gì không tốt cả. Rảnh rỗi thì chơi với Thiên Hạ, hát mấy bài dân ca. Chờ Quân Hoằng giải quyết xong việc thì hai người còn có thể làm vài việc lãng mạn. Ai ngờ lại phải gả đi làm vợ người ta sớm như vậy chứ?

“Ngươi nói như thế này không có gì không tốt à?” Quân Hoằng vốn đang hết sức chuyên chú phê duyệt tấu chương, vừa nghe thấy nàng lầm bầm lầu bầu thù ngẩng đầu.

Diệp Lạc cầm quả táo đã gọt sẵn lên, đút cho hắn một miếng, lại tự mình ăn một miêng: “Đương nhiên, nếu ngươi có thể không bắt ta ở ngự thư phòng xem ngươi phê tấu chương, thì càng tốt.”

Quân Hoằng nuốt miệng táo xuống, nhìn nàng nửa ngày, mới nói ra một câu: “Ta không thấy như thế này có gì tốt cả.”

“Không phải cũng vẫn vậy sao?” Diệp Lạc quay đầu nhìn hắn: “Chẳng qua là ta chuyển từ Diệp phủ đến Hoàng Cung thôi mà.”

Quân Hoằng đặt cây bút trong tay xuống, nghiêm túc nhìn nàng. Diệp Lạc không tự giác mà sờ sờ mặt, có chút kỳ lạ: “Nhìn ta làm gì chứ? Ta nói gì sai à?”

Quân Hoằng duỗi tay ra, kéo nàng vào trong lòng, dán sát vào mặt nàng, nghiêm túc nói: “Đương nhiên là không giống rồi.”

“Nói gì thì cứ nói, đứng gần như vậy làm gì? Rốt cuộc là chỗ nào không giống?” Diệp Lạc có chút không thoải mái.

Quân Hoằng cười cười, hai tay siết chặt: “Ngươi không chỉ chuyển từ Diệp phủ tới Hoàng Cung, mà còn chuyển từ giường của ngươi đến giường của ta…” Những lời còn lại đã biến mất khi hai người dính sát vào nhau rồi.

Thật lâu sau, hai người mới thở hổn hển tách ra, Quân Hoằng hơi thở không ổn nhìn nàng: “Lạc Lạc, chúng ta thành thân đi.”

Dưới cái nhìn chăm chú sáng ngời của hắn, Diệp Lạc đã mơ hồ mà gật đầu.

Vì thế, hôn sự này dưới tình huống thiên thời, địa lợi, nhân hoà, nhận được sự cam tâm tình nguyện đồng ý của mọi người.

Đêm trước khi xuất giá, Diệp Thập Nhị, Diệp Thập Cửu, và cả Quân Hồng Tụ, vừa giúp Diệp Lạc thu thập cái này, vừa nhỏ giọng dặn dò cái kia.

Diệp Lạc ngồi trên giường, lại là người nhãn rỗi nhất.

Nhìn ba người bận rộn đủ thứ, khóe miệng nàng hơi cong lên: “Hồng Tụ, đi ra ngoài với ta một lát đi.”

Quân Hồng Tụ đang sửa sang lại giá y, vừa nghe thấy vậy thì hơi khó xử: “Nhưng ở đây còn chưa xong hết mà.”

Diệp Lạc quăng giá y cho Thập Nhị: “Được rồi, có hai người họ ở đây, muội đi ra ngoài với ta đi.” Không cho thời gian để phân trần, nàng trực tiếp kéo Quân Hồng Tụ đi.

Hai người đi trong viện, ánh trăng rất nhạt, xung quanh rất yên tĩnh, có thể nghe được tiếng lá cây bị dẫm nát dưới chân hai người.

“Hồng Tụ, muội ở đây bao lâu rồi nhỉ? Mấy ngày trước, ta đã nhận được thư của Nhàn Vân vương gia, chờ xong hôn sự của ta, muội cũng nên về Vương phủ đi thôi.”

Quân Hồng Tụ cúi đầu, không nói gì.

Diệp Lạc dừng lại, nhìn nữ tử trước mắt, nhẹ nhàng thở dài: “Hồng Tụ, muội là nữ tử tốt nhất mà ta đã từng gặp, nhưng mà…….”

Quân Hồng Tụ lúc này mới ngẩng đầu lên, Diệp Lạc thấy trên mặt nàng là nụ cười rất tươi: “Hồng Tụ?”

Quân Hồng Tụ không nhịn được cười một tiếng: “Tiểu thư, tỷ không thể đuổi muội đi dễ vậy đâu, muội muốn ở lại.”

“Ở lại? Không được đâu, Hồng Tụ. Không thể để chậm trễ thanh xuân của muội được.” Diệp Lạc bắt đầu nóng nảy.

“Tiểu thư.“ Hồng Tụ giơ tay giữ nàng lại, hai má có chút nóng lên: “Ở bên cạnh tỷ hơn một năm, muội đã hiểu rõ rất nhiều việc rồi. Nếu thời gian dài như vậy mà, còn không đủ để muội hiểu rõ tình cảm của mình, thì muội cũng quá không hiểu chuyện rồi. Tiểu thư, tuy tỷ rất tốt, nhưng dù sao tỷ cũng là nữ tử giống muội. Muội không hối hận đoạn tình cảm trước kia, nhưng cũng biết đó không phải tình yêu từ hai phía.”

Diệp Lạc thở ra một hơi, lại có chút nghi hoặc nhìn Quân Hồng Tụ. Không phải vì nàng, lại muốn ở lại? Chẳng lẽ là…….

Nàng thử hỏi một câu: “Là Giản Phàm, hay là Tang Du?”

Quân Hồng Tụ đỏ mặt, có chút xấu hổ xoay đầu đi.

Diệp Lạc trong lòng hiểu rõ, trong lúc chăm sóc Thiên Hạ, chung đụng với Quân Hồng Tụ nhiều nhất chỉ có hai người này. Nàng hiểu rõ người nhà mình, bình thường vẫn giấu ở chỗ không ai biết, nhưng dù là ai cũng đều xuất sắc cả. Nhưng điều lo lắng duy nhất là Nhàn Vân vương gia: “Hồng Tụ, muội là Quận Chúa, Giản Phàm lại không có quan chức gì, Vương Gia sẽ đồng ý sao?”

“Không phải Giản Phàm, là Tang Du.” Quân Hồng Tụ nóng nảy: “Hơn nữa cha muội sẽ đồng ý mà. Cha thương muội nhất .”

“A, hóa ra là Tang Du à!” Diệp Lạc kéo dài giọng, cười đắc ý.

Quân Hồng Tụ dậm chân một cái, không thuận theo: “Tiểu thư!”

“Ha ha!” Đêm nay Diệp Lạc rất vui vẻ, kể từ bây giờ, nàng thật sự không còn gì vướng bận rồi.“Được rồi, chúng ta về đi ngủ thôi.”

“Lạc Lạc!” Giọng nói quen thuộc vang lên, Diệp Lạc xoay người, Phong Phi Tự đang đứng cách đó không xa, trên người đều là ánh trăng, cười ấm áp.

Trong một thời gian ngắn, nàng có không phẫn biệt được là thật hay mơ: “Sư huynh?”

“Đúng, là ta!” Phong Phi Tự đã đi tới. Tang Du ở phía sau hắn ra hiệu với Quân Hồng Tụ, hai người lặng lẽ đi xuống.

Diệp Lạc nháy mắt mấy cái: “Sư huynh, huynh đã đến rồi.”

“Phải đến chứ, đương nhiên phải đến rồi. Muội muội thành thân, người làm huynh trưởng, có thể không đến sao?” Phong Phi Tự cười. Đây là nữ tử mà hắn nhìn từ bé đến lớn, từ cô nhóc thích nghịch ngợm gây sự trở thành thiếu nữ tuyệt sắc khuynh thành, duyên dáng yêu kiều hiện tại. Ngày mai sẽ trở thành tân nương của người khác.

“Đồ cưới đã chuẩn bị xong chưa?”

“Rồi, ca ca đã chuẩn bị sẵn cả rồi.”

Phong Phi Tự gật đầu: “Diệp Tri đúng là rất chu đáo. Nhưng mà đồ cưới của muội, hẳn là còn thiếu một phần của ta nữa.”

Diệp Lạc nhìn hắn.

Phong Phi Tự nói tiếp: “Muội đã quên rồi à, ta từng mượn đồ cưới của muội. Bây giờ cũng đến lúc trả rồi.”

“Sư huynh, không cần đâu.”

“Lạc Lạc.“ Phong Phi Tự ngắt lời nàng: “Cũng phải để ta làm việc gì đó cho muội chứ. Ta biết hiện giờ Sùng Hưng đang rất cần tiền. Hơn nữa, đây vốn là của muội. Lạc Lạc, ta hy vọng nhìn thấy muội thuận lợi vui vẻ xuất giá.”

Cho tới bây giờ Diệp Lạc vẫn biết, việc hắn đã quyết định thì rất ít người có thể lung lay được. Lại nói, hiện giờ hắn là Vua một nước, cũng sẽ không để ý việc nhỏ đó. Nàng lấy làm tiền riêng cũng được. Lập tức gật đầu: “Được rồi, vậy cám ơn sư huynh.”

“Lạc Lạc…….”

“Hả?”

Phong Phi Tự tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm nàng: “Nhất định phải hạnh phúc nhé.”

“Dạ.”

Phong Phi Tự nhắm mắt lại, không cho nước mắt tràn ra.

Hóa ra có một loại tan nát cõi lòng, có thể làm người ta đau tới xương tủy, ngay cả rên rỉ cũng là hy vọng xa vời.

Lạc Lạc, Lạc Lạc, từ nay về sau chỉ có thể gọi tên này trong mộng thôi. Vô nhai từng hỏi hắn, có hối hận không?

Hối hận không? Hắn cũng từng hỏi mình như vậy. Nhưng hắn biết, nếu quay lại thì, hắn vẫn lựa chọn làm như vậy.

Không. Hắn vốn không có lựa chọn.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, tiếng pháo đã rộn ràng.

Đây là nghi thức lập Hậu hiếm có trong lịch sử Sùng Hưng từ khi dựng nước.

Quân Hoằng dựa theo lễ nghi bình thường, tự mình cưỡi con ngựa cao to, đến Diệp phủ đón dâu.

Nhưng quá trình đón dâu lại không thuận lợi như hắn tưởng, cho dù, hắn là Hoàng Đế.

Đầu tiên, cửa lớn của Diệp phủ không mở. Đợi Quân Hối phát hết sạch tiền mừng, sắp khóc rồi, cửa mới mở ra.

Vất vả mãi mới vào được cửa lớn thì còn có cửa viện, cửa sảnh. Đến lúc Quân Hoằng rất vất vả mới ngồi được trong sảnh, thì Quân Hối đã ôm tiền túi, không khóc ra nước mắt: “Tang đại tổng quản, bây giờ đưa tân nương tử ra đi thôi, kiệu hoa đang chờ ở bên ngoài rồi.”

Tang Du cung kính hành lễ: “Còn phải mời Hoàng Thượng tự mình đến khuê phòng đón tiểu thư.”

“Cái gì? Tự mình đến khuê phòng à. Thế còn ra thể thống gì nữa?” Quân Hối nhảy dựng lên: “Đây là quy củ ở đâu chứ?”

“Sư huynh của tiểu thư nói, là quy củ của Thương Vụ Môn.”

Sư huynh Diệp Lạc chính là Phong Phi Tự hả? Vẻ mặt Quân Hối càng đau khổ, nếu là hắn, còn không phải là muốn ép buộc Quân Hoằng sao: “Không được, cái này không phù hợp lễ nghi.”

“Dù sao hôm nay cũng đã không phù hợp lễ nghi rồi, không bằng triệt để không phù hợp một lần đi.”

“Lời này cũng là Phong Phi Tự nói hả.” Quân Hối hỏi.

“Dạ.” Tang Du thành thật trả lời.

“Được, ta đi.” Quân Hoằng đã đứng dậy, sải bước đi đến phòng Diệp Lạc.

Đương nhiên, phòng Diệp Lạc cũng là đóng cửa rồi. Quân Hoằng gõ cửa: “Lạc Lạc?”

“Bên ngoài là ai thế?” Đây là giọng Diệp Thập Cửu.

“Là ta.”

“Không có tên sao?”

Dừng một chút, Quân Hoằng đáp: “Quân Hoằng.”

“Tới làm gì?”

“Đón Lạc Lạc, Lạc Lạc, mở cửa đi.”

“Đón tiểu thư nhà ta làm gì?”

“Làm Hoàng Hậu của ta, thê tử của ta.”

“Thế, hát một bài đi.”

Hát à? Quân Hoằng ngượng nghịu, Vi Kỳ đang ôm kiếm suýt nữa thì đứng không vững mà ngã xuống, Quân Hối ở phía sau thì đã trợn trắng mắt.

“Lạc Lạc, ta không biết hát, ngươi biết mà.” Quân Hoằng nhỏ giọng nói.

“Tiểu thư, không cho ngươi giúp hắn.” Diệp Thập Cửu cảnh cáo Diệp Lạc. Diệp Lạc nhịn cười, cũng không lên tiếng, nhìn bọn Thập Cửu đùa giỡn vui vẻ.

Thập Nhị ôm Thiên Hạ tiến cửa phòng: “Không hát thì hôm nay cửa cũng sẽ không mở.”

Quân Hoằng khó xử nửa ngày, rốt cục vẫn hát ra: “Tiểu bảo bảo, mau ngủ……”

Ông trời có mắt, hắn thật sự không biết hát mà. Thanh kiếm trong tay Vi kì rốt cuộc cũng rơi xuống

“Dượng không biết hát, không biết hát!” Thiên Hạ cũng vui vẻ vỗ tay, cười nói.

Diệp Thập Cửu và Diệp Thập Nhị cười thành một đoàn, rốt cuộc cũng mở cửa ra.

Vẻ mặt Quân Hoằng như được ban ơn, đi vào nhìn thấy Diệp Lạc đang ngồi ngay ngắn trên giường, thì mọi xấu hổ đều biến mất, chỉ còn lại toàn vui vẻ: “Lạc Lạc, ta tới đón ngươi.”

Diệp Lạc đội khăn voan đỏ trên đầu, chỉ thầm mắng một câu: “Đồ ngốc!” Nhưng trong lòng lại thấy ngọt ngào, ngọt tới tận đáy lòng.

“Hoàng huynh, ôm tân nương tử đi mau.” Quân Hối thấy Diệp Thập Cửu cười không có ý tốt, thì bỗng cảnh giác.

“Chặn lại.” Diệp Thập Cửu gọi Diệp Thập Nhị một câu. Nhưng lần này động tác của Quân Hoằng đủ nhanh, bế Diệp Lạc lên, liền xông ra ngoài.

Buồn cười, dù sao hắn cũng là Hoàng Đế, những người đó thật sự có thể cầm đao kiếm chặn hắn sao?

“Hồng bao của ta!” Thập Cửu còn kêu gào ở phía sau.

Quân Hối lau mồ hôi trên trán, may mà chạy nhanh, quốc khố thật sự không có tiền đâu.

Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, làm Quân Hoằng không muốn buông tay, vẫn là Diệp Lạc âm thầm véo hắn mấy cái, hắn mới lưu luyến không thôi, bỏ nàng vào kiệu hoa.

Ngày hôm đó là một ngày cưới gả bình thường.

Nữ gả, nam cưới.

Nàng gả cho hắn, hắn cưới nàng về.

Ngày hôm đó, cũng là ngày cưới gả không bình thường nhất.

Đường đường là Hoàng Đế đương triều, lại đích thân đi đón tân nương, trên cả quãng đường, ánh mắt đều không rời kiệu hoa, ý cười nồng đậm.

Diệp Lạc ngồi trong kiệu hoa, nhìn nửa mặt hắn qua mành kiệu, vươn tay ra, vẽ theo hình dáng của hắn, khóe miệng giương cao.

Người này, từ hôm nay trở đi, là phu quân của nàng.

Gia gia, ca ca. Mọi người có thấy không, Lạc Lạc, đã tìm được phu quân của mình rồi.

Một ngày đó, trời trong nắng ấm, ôn nhu vô hạn.

“Này, rốt cuộc ngươi có được hay không thế?” Ban đêm, trong tẩm cung Hoàng Thượng, truyền ra giọng nói của Hoàng Hậu mới.

“Không thì sao? Là do bộ y phục này của ngươi quá phức tạp.” Nửa ngày không cởi được y phục của nàng, đầu Quân Hoằng cũng đầy mồ hôi, lại còn cãi đúng lý hợp tình.

Diệp Lạc trừng hắn nửa ngày: “Không thì bỏ đi, ta đi ngủ.” Tự mình nghiêng người đi, quay lưng về phía hắn ngủ.

Quân Hoằng nhìn nàng nửa ngày, đây chính là đêm động phòng hoa chúc hắn chờ mong đã lâu, sao có thể cứ như vậy mà ngủ được? Vì thế bất chấp tất cả, trèo lên giường.

“A, đồ chết tiệt này.” Cùng với tiếng Diệp Lạc mắng còn có cả tiếng vải vóc bị xé rách.

Quân Hoằng đắc ý quăng y phục bị xé rách sang một bên, không cởi được, hắn còn không biết xé chắc?

Diệp Lạc che mắt hắn: “Không được nhìn.”

“Được, không nhìn, ta hôn.” Quân Hoằng cúi người xuống, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống cần cổ nàng.

Hai má Diệp Lạc đỏ bừng: “Tiếp theo ngươi cũng biết à?”

“Đương nhiên.” Quân Hoằng trả lời mơ hồ: “Chiêm xuân tìm cho ta rất nhiều tranh.”

Diệp Lạc lập tức nhớ tới ánh mắt quái dị lúc Chiêm Xuân đi ra ngoài, nhất thời nổi giận: “Quân Hoằng, ngươi đi chết đi.”

“Bùm” Một tiếng, Quân Hoằng chắc là người đầu tiên bị Hoàng Hậu của mình đá xuống giường trong đêm tân hôn rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.