Thiên Trường tửu lâu vẫn còn thắp đèn sáng, lại có mùi thơm nồng. Lục Tiểu Phụng nhíu mày, chàng biết phía bên trong lại có một bàn rượu thịt và một cô gái kỳ quái đang chờ chàng. Tự dưng chàng bỗng thèm được chạy ra mé sông chờ xem con gấu đen.
Ngay lúc ấy, đột nhiên có một bóng người từ phía sau Thiên Trường tửu lâu lẻn ra, trong chớp mắt biến mất vào màn đêm. Lục Tiểu Phụng nhận thấy khinh công của kẻ này không kém chàng, chẳng rõ nơi này có ai thân thủ cao cường như vậy?
Cửa mở ra, một đôi mắt biết cười nhìn Lục Tiểu Phụng, nàng cười khanh khách nói :
– Công tử còn nhớ đường về, thiếp tưởng chàng gục tại chỗ cô ả đó rồi…
Lục Tiểu Phụng cơ hồ không nhịn được, muốn quay lưng bỏ trốn. Cũng cùng kiểu rượu thịt và nữ nhân đã làm chàng ngán sợ, huống hồ chi cách nói cử chỉ của họ cũng giống hệt nhau. Nàng nói tiếp những gì, chàng chẳng nghe thấy, đột nhiên chàng kêu lên :
– Mau kêu người đưa đi, mau lên!
Sở Sở chưng hửng :
– Đưa cái gì đi? Đưa đi đâu?
– Đưa mấy cái rương đến sòng bạc Ngân Câu.
Lục Tiểu Phụng nằm trên một chiếc giường lớn trong căn phòng rộng nhất của tửu lâu, đang đắp một cái mền rất dày, thế mà vẫn thấy lạnh khủng khiếp. Ai cũng có lúc chán nản, chàng cũng thế.
Những lúc như vầy, chàng thường cảm thấy mình thật vô tích sự, làm đâu hư đó, muốn tự đánh mình mấy cái cho tỉnh người.
Bên ngoài có tiếng người dời rương. Lục Tiểu Phụng trở mình, chỉ muốn mau ngủ, nhưng khổ nỗi giấc ngủ cũng giống như nữ nhân, càng muốn gặp ngay, nàng lại càng đến trễ, chuyện đời lắm lúc cũng vậy phải chăng?
Đột nhiên bên ngoài có tiếng đổ rầm rầm, tiếp theo là tiếng người la hoảng. Lục Tiểu Phụng vọt dậy, khoát áo choàng, không kịp mang giày, chàng chạy ra xem, chỉ thấy mấy đại hán khiên rương đứng nhìn sững ra.
Rương đã rớt xuống đất, mở bung ra, những đồ bên trong bị đổ ra la liệt, nhưng không phải là vàng, cũng chẳng phải bạc, mà chỉ là một đống gạch vụn.
Lục Tiểu Phụng cũng ngẩn người ra. Đây là lần thứ sáu trong tối hôm nay mà chàng bị ngẩn người, lại thêm tức giận, vì chàng có cảm giác bị lường gạt.
Sở Sở không đổi sắc mặt, lãnh đạm nói :
– Các ngươi đứng đó làm gì? Còn không mau gài kỹ rương lại đưa đi.
Lục Tiểu Phụng lạnh nhạt hỏi :
– Đưa đi đâu?
– Dĩ nhiên là đưa đến sòng bạc Ngân Câu.
– Cô muốn dùng một đống gạch vụn đổi lấy La Sát bài à? Bộ cô tưởng ai cũng ngu hết sao?
– Bởi vì vị Trần cô nương này không ngu chút nào, nên thiếp mới đưa rương qua như thế này, nếu Trần cô nương biết món hàng này, thì sẽ không nói gì đâu.
– Mấy cái rương kia cũng chứa toàn gạch vụn sao?
– Cũng toàn là một đống gạch vụn, chỉ có điều…
– Điều gì?
Sở Sở cười đáp :
– Trong rương chứa toàn gạch vụn, nhưng rương lại làm bằng vàng, chúng ta đem nhiều vàng đi xa như vậy, nên phải đặc biệt cẩn thận.
Lục Tiểu Phụng không nói gì nữa, chàng bỗng cảm thấy kẻ ngu duy nhất ở đây hình như là chính chàng. Những chiếc rương còn lại đã được đưa đi, mà Lục Tiểu Phụng hãy còn đứng ngẩn người ra đó.
Sở Sở nhìn chàng nũng nịu nói :
– Thiếp biết công tử đang giận thiếp.
Nàng bước đến tựa vào lồng ngực Lục Tiểu Phụng, hai tay ôm eo chàng kề tai nói nhỏ :
– Nhưng tối nay thiếp sẽ không làm công tử giận nữa.
Lục Tiểu Phụng cúi đầu nhìn mái tóc của Sở Sở một lúc lâu, bỗng nói :
– Chuyện gì khiến cô đổi ý?
Sở Sở nói nhỏ :
– Thiếp chỉ làm chuyện gì mình thích làm, lúc trước thiếp không thích, nhưng bây giờ…
– Bây giờ cô thích phải không?
Sở Sở gật đầu.
Lục Tiểu Phụng bật cười, chàng bồng nàng lên đưa về phòng nàng, thả mạnh xuống giường, quay lưng bỏ đi.
Sở Sở ngồi bật dậy kêu lên :
– Công tử làm gì vậy?
Lục Tiểu Phụng không quay đầu, lạnh nhạt đáp :
– Cũng đâu có gì, chuyện này phải cả hai cùng thích, bây giờ tuy cô muốn nhưng ta lại không thích.
Tối hôm đó Lục Tiểu Phụng tuy ngủ một mình nhưng chàng ngủ rất ngon. Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, chàng cảm thấy đói bụng, tưởng như nuốt cả con cá lớn cũng được.
Tuy đã gần trưa mà vẫn không thấy bóng dáng Sở Sở đâu cả, chắc nàng còn trốn trong phòng, không biết còn ngủ, hay đang giận.
Sòng bạc Ngân Câu vẫn không có tin tức gì cả.
Lục Tiểu Phụng ngấu nghiến ăn xong bữa cơm, chàng cảm thấy tinh thần phấn chấn thoải mái, bèn ghé xuống bếp khen đầu bếp :
– Nếu ngươi vào nội địa mở tiệm cơm, ta bảo đảm nhất định ngươi sẽ giàu to.
Lồng đèn tuy chưa được thắp, nhưng chiếc ngân câu vẫn đong đưa lấp lánh trong gió. Lục Tiểu Phụng rảo bước đi vào sòng bạc Ngân Câu, chàng cảm thấy hôm nay mình sẽ gặp may. Chàng đi đến trước một gian phòng có đề mấy chữ “không phận sự xin miễn vào”, lập tức có hai đại hán bước đến chận đường.
Một người chỉ tay vào tấm bản gỗ, sa sầm nét mặt hỏi :
– Ngươi có biết đọc chữ không?
– Ta cũng biết đọc vài chữ, nhưng ta có việc đến tìm người.
Nói xong chàng bước qua, Đại hán vừa đưa tay định ngăn cản, chợt cảm thấy tê rần ở ngang hông, cả người như nhũn ra, muốn nhấc ngón tay cũng không nổi.
Trần Tịnh Tịnh quả có ở trong phòng, Lý thần đồng cũng có mặt. Nhìn thấy Lục Tiểu Phụng, hai người cùng nở nụ cười gượng gạo.
Lục Tiểu Phụng cũng cười :
– Sáng sớm ghé thăm cô nương.
Trần Tịnh Tịnh đáp :
– Bây giờ không còn sớm nữa.
– Cô đã biết không còn sớm, tại sao chưa đưa tin cho ta hay?
Trần Tịnh Tịnh ho nhẹ hai tiếng, đáp :
– Bọn tôi đang định đi mời Giả đại gia tối nay qua đây dùng bữa cơm đạm bạc.
– Ta chưa hề ăn cơm đạm bạc, chỉ ăn tiệc rượu linh đình mà thôi.
Trần Tịnh Tịnh miễn cưỡng cười nói :
– Dĩ nhiên sẽ có tiệc rượu đầy đủ, đến lúc đó Lý đại thơ cũng sẽ có mặt.
– Ta bây giờ đã đến, nên muốn ăn tiệc bây giờ.
– Vậy làm sao kịp?
– Dễ lắm, cô đi báo cho Lý đại thơ là ta đã đến, nếu bà ấy không chịu ra gặp ta, thì ta sẽ cắt bỏ hai cái tai và mũi của em trai bà ấy.
Lý thần đồng biến sắc mặt, Trần Tịnh Tịnh nói :
– Rất tiếc là bọn tôi cũng không biết đại thơ ở đâu, làm sao báo cho đại thơ biết được?
– Các người không biết Lý Hà ở đâu, nhưng ta biết một điểm: nơi này đúng ra có hai cái bồn nước lớn, bây giờ ngoài kia còn lại một cái, còn cái kia đi đâu?
Trần Tịnh Tịnh hình như hơi biến sắc mặt :
– Đại gia nói gì tôi không hiểu?
– Cô phải hiểu chứ, trừ người điên ra, chẳng ai dám bán nhà mua hai cái bồn nước thật lớn chỉ để hứng nước mưa.
Trần Tịnh Tịnh đồng ý điểm này.
– Nhưng Đinh lão đại không phải kẻ điên, lão làm như vậy đương nhiên phải có mục đích chứ. Lão cùng Lý Hà trốn ra đến đây, sợ người khác đuổi theo, mới làm ra hai cái bồn nước lớn, chuẩn bị khi nào cần kíp thì vào bồn nước ẩn thân.
Trần Tịnh Tịnh hỏi :
– Bồn nước cũng là chỗ trốn được sao?
– Dĩ nhiên để như thường thì không trốn được, nhưng nếu đem bồn nước dìm xuống sông chờ đóng băng lại, thì tự nhiên sẽ trở thành một chỗ ẩn thân tuyệt hảo, không ai nghĩ đến chuyện đi tìm người dưới băng hà.
Trần Tịnh Tịnh có muốn cười cũng không cười được nữa. Lý thần đồng xen vào hỏi :
– Huynh có biết cái bồn nước đó nằm đâu không?
Lục Tiểu Phụng gật đầu, dậm chân xuống sàn gỗ, nói :
– Ở ngay đây.
Trần Tịnh Tịnh nhìn Lý thần đồng, Lý thần đồng nhìn lại Trần Tịnh Tịnh, cả hai chưa kịp nói gì, bên dưới sàn gỗ bỗng có một giọng nói khàn khàn lên tiếng :
– Công tử đã biết tôi ở dưới này, sao còn chưa xuống?
Bồn nước cao hơn hai trượng được ngăn thành hai tầng, tầng dưới trải đầy những lông thú mềm mại, nằm ngủ rất êm. Một chiếc cầu thang nhỏ dắt lên tầng trên, là nơi ăn uống sinh hoạt, có bày bàn ghế, bốn bên đều treo thảm rất dầy, lại có một cây đèn bằng đồng kiểu rất cầu kỳ.
Lục Tiểu Phụng thầm than, chàng đang tưởng tượng nếu được cùng cô gái mình thích ở lại đây vài ngày, chắc là một giấc mộng rất đẹp.
Một nữ nhân cỡ trung niên đang ngồi đối diện ngắm Lục Tiểu Phụng. Nữ nhân này trông không đến nỗi xấu lắm, mái tóc chải thật bóng theo nếp ngay ngắn, một khuôn mặt vuông vức, lưỡng quyền cao, đôi môi khá dầy, lông mày rậm, tuy nhiên thái độ rất nghiêm nghị nên không thể nói có điểm nào ưa nhìn. Người khác có thể bảo rằng nữ nhân này không xấu, có thể chỉ vì đôi mắt của bà khi nhìn ai thì phảng phất như có vẻ mông lung xa vời. Nếu chưa gặp tận mặt, không ai ngờ một đôi mắt như thế mà đi đôi với khuôn mặt như vậy.
– Phu nhân là Lý Hà?
– Công tử dĩ nhiên là Giả Lạc Sơn.
Lục Tiểu Phụng gật đầu.
– Công tử có biết người khác gọi công tử là lão hồ ly chăng?
– Ta vốn là hồ ly mà.
– Nhưng công tử nhìn không già chút nào.
Lục Tiểu Phụng cười cười nói tiếp :
– Bởi vì ta biết có một cách giữ cho nam nhân trẻ hoài.
– Là cách gì?
– Nữ nhân.
Trong mắt Lý Hà chừng như ẩn vẻ cười :
– Cách này nghe cũng hay.
Lục Tiểu Phụng ngắm Lý Hà :
– Phu nhân nhìn cũng không già, vậy phu nhân dùng cách gì để bảo tồn tuổi xuân?
Lý Hà sa sầm nét mặt, cười nhạt nói :
– Công tử tưởng cách của tôi là dùng nam nhân à?
Lục Tiểu Phụng điềm nhiên nói :
– Chỉ cần phu nhân chớ xài ta là được, riêng phu nhân xài cách gì cũng không liên quan đến ta.
Lý Hà lại nhìn Lục Tiểu Phụng, trong mắt như có vẻ gì kỳ lạ, bỗng bà gọi lớn :
– Người đâu, dọn rượu ra đây.
Lục Tiểu Phụng đáp :
– Ta đến đây không phải để uống rượu.
– Nhưng công tử bắt buộc phải uống, vì tôi muốn công tử uống, lại nữa, vật mà công tử muốn lấy, đang nằm trong tay tôi.
Lục Tiểu Phụng chợt ngửi thấy một mùi thơm rất quen thuộc: lại là mùi rượu và đồ nhắm. Chàng cơ hồ muốn ngất đi! Hơi nóng bốc nghi ngút, Trúc Diệp Thanh hâm vừa độ ấm.
Lý Hà chưa nói gì, Lục Tiểu Phụng đã tranh nói trước :
– Rượu này đương nhiên là của phu nhân đem từ ngoài vào đây, vì tiếc nên ít khi dám uống.
Chàng tưởng rằng Lý Hà sẽ cảm thấy rất kỳ lạ, vì làm sao chàng lại nói đúng lời bà định nói. Nào ngờ Lý Hà lắc đầu nói :
– Công tử sai rồi, rượu này là do nữ nhân của công tử đưa đến, tôi cũng chưa uống thử vì sợ trong rượu có độc.
Lục Tiểu Phụng cười gượng gạo, đã là con người hẳn cũng có lúc bị hố, chàng hỏi :
– Bởi vậy phu nhân muốn ta thử trước?
Lý Hà không phủ nhận, nhìn Lục Tiểu Phụng đưa chén lên uống cạn. Chàng có một khả năng thiên phú là cảm quan linh mẫn hơn đa số người khác, rượu có độc hay không, vừa đưa lên môi chàng đã cảm biết được, nếu không chắc chàng đã bị hạ độc chết mấy trăm lần.
Lý Hà bỗng hỏi :
– Nghe nói nữ nhân của công tử nhan sắc rất khá, tên là gì?
– Sở Sở.
Lý Hà lạnh nhạt nói :
– Công tử đã có một nữ nhân đẹp như vậy, mà còn theo bên Đông đuổi bên Tây, đến vợ người cũng không từ sao?
Lục Tiểu Phụng cười nói :
– Hồng Nhi và Khả Khanh hình như không còn là vợ người, mà ta bình sinh vẫn thích nữ nhân.
Lý Hà đột nhiên cười cười, nói :
– Bây giờ tôi cũng không còn là vợ người, tôi cũng là một nữ nhân.
– Chỉ rất tiếc trong mắt ta, phu nhân chỉ là người mua bán với ta.
– Bây giờ vụ mua bán này đã xong chưa?
– Hình như chưa xong, vì ta đã đưa tiền, mà phu nhân chưa trao vật.
– Công tử an tâm, công tử muốn lấy đồ, sáng sớm mai tôi sẽ trao.
– Tại sao phải chờ đến sáng mai?
Lý Hà rót một chén rượu, từ từ nhấm, trong mắt lóe lên ánh kỳ dị, chậm rãi nói :
– Chúng ta đều là người lớn, không cần phải làm hai đứa trẻ chơi trò trốn tìm.
Lục Tiểu Phụng nói :
– Ta cũng không muốn chơi trốn tìm.
Lý Hà ngắm Lục Tiểu Phụng :
– Nam nhân ở xứ này, toàn là phường quê mùa vừa hôi vừa dơ, mấy tháng chưa tắm một lần, tôi nhìn đến là phát ngán, nhưng công tử thì khác…. Công tử chẳng những nhìn trẻ hơn tôi tưởng, mà thân mình còn chắc chắn lắm.
Vẻ mông lung trong mắt Lý Hà càng nhiều thêm, hơi thở cũng trở nên gấp rút :
– Tôi muốn điều gì, công tử còn không hiểu sao?
– Ta không hiểu gì cả!
Lý Hà cắn môi, nói :
– Tôi cũng là nữ nhân, nữ nhân cũng không thể thiếu nam nhân,…
Đang nói, Lý Hà đột nhiên nhào đến đưa tay nắm chặt tay Lục Tiểu Phụng, đến độ móng tay cũng bấu vào thịt chàng. Trên mặt Lý Hà lấm tấm mồ hôi, đôi con ngươi nở lớn, ánh mắt ươn ướt…
Lục Tiểu Phụng bất động. Chàng đã thấy qua cảnh này, chỉ trong lúc thật đặc biệt trên mặt nữ nhân mới lộ ra phản ứng này, mà lúc này Lý Hà đang nắm tay chàng. Chàng bỗng hiểu ra tại sao Lý Hà cùng Đinh lão đại bỏ trốn, rồi lại lấy Lam Hồ Tử. Lý Hà hẳn là một nữ nhân có nhu cầu tính dục cao, lại rơi đúng vào tuổi sung mãn của nữ nhân. Bà tuy không đẹp, nhưng vẫn có sức thu hút kỳ dị, nhất là đôi môi dầy, dễ làm các nam nhân nghĩ đến những ý tưởng tội lỗi.
Lý Hà lúc này ôm chặt lấy Lục Tiểu Phụng, chàng tưởng như không thở nổi. Đột nhiên “binh” một tiếng, tấm bản gỗ phía trên bị tung ra, có tiếng người la lớn :
– Để ta vào! Ta phải vào! Ai chận đường, ta giết luôn kẻ đó!
Lục Tiểu Phụng giựt mình, Lý Hà buông chàng ra, vừa đúng lúc một nữ nhân từ phía trên nhảy xuống, gương mặt tròn đầy vẻ phẫn nộ, Lục Tiểu Phụng cơ hồ không nhận ra nàng là cô gái đứng dưới tấm bản “Thái Bạch Di Phong”, muốn dụ các nam nhân đến cho nàng hành hạ.
Lý Hà đứng phắt lên nổi giận nói :
– Là ngươi! Ngươi đến đây làm gì? Mau cút đi!
Đường Khả Khanh trừng mắt nhìn Lý Hà, cười nhạt nói :
– Tôi không đi, tại sao tôi không đến chốn này được? Đại thơ không cho tôi kề cận nam nhân, tại sao chính đại thơ lại cùng một gã nam nhân ở trong này hưởng lạc?
Lý Hà càng giận dữ, gằn giọng nói :
– Ngươi không có quyền nói, bất luận ta làm chuyện gì ngươi cũng đừng hòng xen vào.
Đường Khả Khanh kêu lên :
– Ai nói tôi không xen vào được, đại thơ chỉ có thuộc về tôi mà thôi, tôi không cho đại thơ kiếm nam nhân khác.
Lý Hà bỗng xông đến tát vào mặt Đường Khả Khanh một bạt tai thật mạnh, dấu ngón tay lập tức hiện rõ trên mặt nàng. Đường Khả Khanh cũng nhào đến ôm chặt Lý Hà, mặc cho bà vung quyền đánh tới tấp vào thân mình nàng :
– Đại thơ đánh chết tôi, tôi cũng không buông, tôi cũng đâu kém gì bọn nam nhân, đại thơ biết mà, tại sao…
Lục Tiểu Phụng không muốn nghe thêm nữa, càng không muốn chứng kiến thêm nữa, chuyện này khiến chàng cảm thấy buồn: vừa buồn cười, lại buồn nôn. Chàng len lén bỏ đi, trong tâm đã rõ tại sao Đường Khả Khanh hận nam nhân, muốn hành hạ nam nhân.
Đêm chợt buông xuống.
Lục Tiểu Phụng chẳng để ý trời tối lúc nào, cũng chẳng trở về Thiên Trường tửu lâu. Chàng ghé vào một quán rượu bên đường mua một vò rượu lớn, ra đây ngồi uống một mình. Chàng cảm thấy chán nản cực độ, tâm tình thất ý còn hơn đêm qua, bởi vì tuy chàng biết cuộc sống con người vẫn có một mặt trái gớm ghiếc, nhưng chàng không muốn nhìn thấy.
Chỗ này là một căn nhà gỗ nhỏ không người ở, nằm bên bờ sông, chủ nhân căn nhà hẳn đã dọn vào băng trấn, cửa nhà bỏ lâu bị băng tuyết phủ đầy. Gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, lạnh như dao cắt, mà Lục Tiểu Phụng như chẳng cảm thấy gì. Chàng chỉ hy vọng Lý Hà giữ đúng lời hứa, sáng sớm mai sẽ đem La Sát bài trao cho chàng, chàng lấy xong là đi. Lúc mới đến đây, chàng cảm thấy nơi này quả là huy hoàng đẹp đẽ, đến đâu cũng có những điều mới lạ kích thích. Nhưng bây giờ chàng chỉ muốn mau đi về, càng mau càng tốt.
Trên chiếc bàn gỗ cũ kỹ còn để cây đèn, đèn hình như vẫn còn chút dầu. Nhưng Lục Tiểu Phụng không muốn thắp đèn, chàng cũng không hiểu sao hai hôm nay chàng bỗng trở nên buồn chán như vậy, đến độ chàng muốn kiếm Cô Tùng lão thách uống rượu một phen nữa. Điều kỳ lạ là đến nơi đây Tuế Hàn tam hữu bỗng biến mất, không thấy bóng dáng.
Từ xa trông vào, băng trấn vẫn thắp đèn sáng huy hoàng, nơi đây trời tối sớm, bây giờ trời chưa khuya, còn cả một khoảng thời gian dài mới đến sáng mai. Đêm trường đăng đẳng làm gì cho mau qua?
Lục Tiểu Phụng cầm vò rượu lên, lại đặt xuống, chàng bỗng nghe những tiếng chân bước trên mặt băng rất khẽ từ bên ngoài vọng lại. Giờ phút này còn ai tìm đến đây nữa?
Cửa sổ bỗng nhiên bị đẩy bật ra, một người nhảy vào. Cửa ra vào đã bị băng đóng chặt, Lục Tiểu Phụng lúc nãy cũng nhảy qua cửa sổ vào đây.
Ánh tuyết phản chiếu, mập mờ tạm nhận ra được người này choàng áo ấm vừa dài vừa rộng, tay cầm một bọc lớn đặt “bình” một tiếng xuống bàn. Y lục trong bọc ra đá lửa mồi sáng cây đèn dầu trên bàn, sau đó quay đầu lại đối diện với Lục Tiểu Phụng, mỉm cười nói :
– Tôi đoán không sai, công tử quả nhiên là ở đây!
Mặt của nàng lạnh đến trắng bệch, mũi đỏ hồng, nét cười dịu dàng như hoa mùa xuân, chính là Trần Tịnh Tịnh.
Lục Tiểu Phụng chẳng ngạc nhiên, nhưng vẫn hỏi :
– Làm sao cô đoán biết ta ra đây?
– Tôi thấy công tử ôm vò rượu lớn đi về phía này, quanh đây cũng chỉ có chỗ này tạm trú để tránh gió, tuy tôi không thông minh nhưng cũng không đến nỗi quá dốt.
– Cô cố ý đến tìm ta ư?
– Phải!
– Cô tìm ta làm gì?
Trần Tịnh Tịnh chỉ vào cái bọc trên bàn, nói :
– Tôi đem rượu và thức ăn đến cho công tử.
Nàng mỉm cười mở bọc ra, nói :
– Công tử vẫn là khách của chúng tôi, nên đâu thể bỏ đói công tử được.
Lục Tiểu Phụng nhìn Trần Tịnh Tịnh cười nhạt :
– Cô không nên đến đây.
– Tại sao không nên?
– Vì ta là một con quỷ háo sắc, bộ cô không sợ ta…
Trần Tịnh Tịnh không để chàng dứt lời, mỉm cười cắt ngang :
– Nếu sợ thì tại sao tôi đến đây?
Câu nói này nếu do Đinh Hương Di nói ra, nhất định sẽ hàm ý khiêu gợi, nếu như do Sở Sở nói ra, lại ẩn chứa ý khiêu khích. Nhưng thái độ của Trần Tịnh Tịnh rất bình thản, bởi vì nàng chỉ phản ảnh sự thực: “Tôi biết công tử là một quân tử, bởi thế tôi đến đây, tôi cũng biết công tử nhất định sẽ lấy lượng quân tử mà đối đãi với tôi.”
Trong trường hợp thông thường, một nữ nhân dùng cách này đối phó với nam nhân thì có thể coi đây là một phương thức khôn ngoan, chỉ tiếc là Lục Tiểu Phụng lúc này không được bình thường lắm.
Lúc này chàng chán nản cùng cực, lại bực tức vô cùng, chẳng những chàng giận Sở Sở, giận Lý Hà, Đường Khả Khanh, mà còn giận cả chính mình. Chàng cảm thấy hai ngày nay những chuyện chàng làm đều không đến đâu cả, trong người khó chịu khôn tả.
Trần Tịnh Tịnh lại nói :
– Tôi đem thịt rừng lại để nhấm rượu, công tử cũng nên ăn thử một chút!
Lục Tiểu Phụng nhìn nàng, chậm rãi nói :
– Ta chỉ muốn một thứ.
Trần Tịnh Tịnh hỏi :
– Công tử muốn ăn thứ gì?
– Ta muốn ăn cô!
Trần Tịnh Tịnh không phản kháng, không trốn tránh, thậm chí cũng không cự tuyệt, như thể nàng đã chuẩn bị chấp nhận mọi chuyện xảy ra sau đó. Phản ứng của nàng không quá mức nhiệt tình, nhưng không thiếu những phản ứng thông thường khi nam nữ gần nhau. Mọi chuyện xảy ra rất tự nhiên, rất đơn giản.
Sau cơn kích động, Trần Tịnh Tịnh trở dậy chỉnh lại y phục, bất chợt nàng quay đầu nhìn Lục Tiểu Phụng cười nói nhỏ :
– Bây giờ công tử muốn ăn thứ gì?
Lục Tiểu Phụng cũng cười :
– Bây giờ thứ gì ta cũng muốn ăn, cô đem đến cả con trâu ta cũng nuốt được.
Hai người nhìn nhau mỉm cười, một chuyện vốn có thể làm người ta hối hận chán ghét, bỗng trở nên một niềm vui.
Lục Tiểu Phụng nhìn Trần Tịnh Tịnh, trong lòng ngoài cảm giác thư thái an vui còn có thêm niềm cảm kích. Bao nỗi khó chịu trong người tan biến mất, ảnh hưởng của nữ nhân đối với nam nhân đôi lúc giống như một phép lạ.
Trong mắt Trần Tịnh Tịnh như cũng có niềm vui kỳ diệu ấy :
– Bây giờ tôi đã rõ ra một điều.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
– Điều gì?
– Đồ ăn dù tươi tốt cách mấy mà không có gia vị thì rất khó ăn.
– Chắc chắn là khó ăn vô cùng.
– Nam nhân cũng thế.
Lục Tiểu Phụng không hiểu :
– Nam nhân cũng thế là sao?
Trần Tịnh Tịnh nói :
– Bất luận nam nhân tốt cỡ nào, nếu không có nữ nhân, cũng sẽ trở nên xấu tính, thật xấu.
Mặt nàng đỏ hồng, rạng rỡ như ánh hoàng hôn đầu hạ. Lục Tiểu Phụng bất giác đưa tay cầm lấy tay nàng.
Lần này Trần Tịnh Tịnh khẽ tránh sang bên, bỗng nghiêm mặt nói :
– Thật ra tôi đến để nói cho công tử nghe một chuyện.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
– Sao lúc nãy cô không nói?
– Bởi vì tôi nhận thấy công tử không vui, nên không dám nói.
– Bây giờ có thể nói được chứ?
Trần Tịnh Tịnh gật đầu, nàng dĩ nhiên cũng thấy là bây giờ tâm tình chàng đã ổn định hơn nhiều.
– Tôi chỉ mong là công tử nghe xong đừng sốt ruột quá!
– Cô nói mau đi, ta không nổi nóng đâu!
Ngoài miệng tuy nói vậy nhưng Lục Tiểu Phụng đã nôn nóng trong bụng.
Trần Tịnh Tịnh thở dài đáp :
– Khả Khanh chết rồi, chết bởi tay Lý đại thơ.
Lục Tiểu Phụng nhíu mày hỏi :
– Lý Hà giết cô ấy? Tại sao?
– Tôi cũng không biết.
– Cô không hỏi bà ấy sao?
– Tôi không hỏi được vì đại thơ lại đi đâu mất, lần này là biến mất thật, bọn tôi tìm hoài mà không thấy đâu cả.
Nàng chưa nói dứt lời, Lục Tiểu Phụng đã nhảy dựng lên.
– Tôi cũng biết công tử nghe xong sẽ nhảy dựng lên, vì trừ đại thơ ra không ai khác biết đại thơ giấu La Sát bài ở đâu. Mười hai chiếc rương kia cũng đã bị đại thơ cho người đem đi, giấu mất rồi!
Lục Tiểu Phụng kêu lớn :
– Chuyện như vậy sao bây giờ cô mới nói cho ta hay?
Trần Tịnh Tịnh cười gượng :
– Bây giờ tôi nói, mà công tử đã như vầy, nếu tôi nói lúc nãy chắc là đã bị đánh gãy mũi cũng có!
Lục Tiểu Phụng ngồi xuống im lặng.
– Vì nghe tôi mà công tử mới đưa hết mấy chiếc rương ấy cho đại thơ phải chăng?
– Phải.
– Bây giờ rương mất, đại thơ cũng biến luôn, biết làm sao?
Lục Tiểu Phụng lãnh đạm đáp :
– Cô đã nghĩ ra cách tốt nhất để bịt miệng ta rồi.
Trần Tịnh Tịnh cúi đầu nhìn xuống chân mình, nói nhỏ :
– Nếu công tử nghĩ là tôi xử sự như thế chẳng qua để bịt miệng công tử thì công tử lầm rồi, nếu tôi sợ công tử kiếm tôi đòi nợ, tôi cũng có thể trốn đi mà.
Mắt nàng rướm lệ, Lục Tiểu Phụng lại mềm lòng, đứng dậy nói :
– Cô đừng lo, bà ấy không trốn đi xa đâu.
Trần Tịnh Tịnh hỏi :
– Công tử có chắc tìm được đại thơ không?
– Lần trước ta tìm được bà ấy, thì lần này cũng có thể tìm được.
Tuy nói thế như chàng cũng không chắc sẽ tìm được. Chàng nói chỉ để an ủi nàng.
– Bà ấy giết Đường Khả Khanh xong, chắc trong bụng không khỏi lo sợ nên mới trốn đi. Lúc đó cô cũng có mặt tại sòng bạc Ngân Câu, cô không thấy bà ấy đi hướng nào sao?
– Tôi không thấy, tôi chỉ nghe tiếng kêu thét của Khả Khanh, lúc chạy xuống xem thì đại thơ đã biến mất.
– Người khác cũng không thấy bà ấy?
Trần Tịnh Tịnh lắc đầu, nói :
– Ở đây hễ trời tối, ai nấy đều trốn trong nhà, vả lại tối nay đặc biệt lạnh, lúc ấy nhằm giờ cơm.
Lục Tiểu Phụng trầm ngâm một lúc :
– Nhưng ta biết có một người lúc nào cũng ở ngoài trời, bất kể trời lạnh cỡ nào.
– Công tử nói ai?
– Là Lão Sơn Dương.
– Lão quái vật trú trong bồn nước lớn đó ư?
Lục Tiểu Phụng gật đầu, nói :
– Cô cũng thấy qua bồn nước rồi sao?
– Lúc tôi đến đây, có thấy phía bên bồn nước có ánh lửa, giống như nhà có đốt lửa.
Lục Tiểu Phụng nhíu mày :
– Nhưng bên đó không có phòng nào khác, mà bồn nước không đốt được.
– Thế nên tôi cũng không hiểu là chuyện gì.
– Vậy chúng ta mau sang bên ấy xem sao.
Lục Tiểu Phụng và Trần Tịnh Tịnh chưa nhìn thấy bồn nước lớn, đã ngửi thấy mùi rượu nồng theo gió lan đến. Mũi của Lục Tiểu Phụng lạnh cóng, nhưng vẫn ngửi ra được mùi rượu, chàng lập tức nhíu mày nói :
– Hỏng rồi!
Trần Tịnh Tịnh hỏi :
– Chuyện gì hỏng?
– Nếu rượu đã được uống vào bụng thì không bay mùi thơm xa như vậy.
Trần Tịnh Tịnh lại hỏi :
– Nếu lấy rượu đốt lên thì mùi thơm có bay xa không?
Lục Tiểu Phụng gật đầu nói tiếp :
– Nhưng Lão Sơn Dương chắc chắn không xài rượu phí như vậy, rượu của lão thường chỉ dùng để uống.
Trần Tịnh Tịnh nhíu mày hỏi :
– Công tử nghĩ là có người dùng rượu để châm lửa đốt bồn nước của lão sao ?
– Cho dù bồn nước không đốt được, nhưng người lão vẫn có thể bị lửa thiêu chết.
– Ai muốn giết lão? Tại sao muốn thiêu lão chết?
– Bởi vì lão biết nhiều bí mật quá!
Lửa lúc này đã tàn. Lục Tiểu Phụng và Trần Tịnh Tịnh hối hả xem, chỉ thấy bồn nước bị nung đen thui, chung quanh bồn nước những thanh củi đã cháy chất cao thật cao. Trong gió vẫn nồng mùi rượu.
Nhìn đống củi cao như vậy, nếu tưới thêm rượu vào hẳn là ngọn lửa không nhỏ, đừng nói trong bồn nước chỉ có Lão Sơn Dương, cho dù có thêm bảy, tám con trâu nước cũng bị nấu chín hết.
Trần Tịnh Tịnh nói :
– Mùi rượu chưa tan, chắc là ngọn lửa mới tàn chưa lâu.
Lục Tiểu Phụng nói :
– Ta leo vào xem thử, cô hãy đứng chờ bên ngoài.
Chàng phóng mình leo lên, đột nhiên lại nhảy phắt xuống.
Trần Tịnh Tịnh hỏi :
– Sao công tử không vào?
Lục Tiểu Phụng đáp :
– Ta không vào được, vì bên trong đóng đầy băng.
Trần Tịnh Tịnh nhíu mày :
– Ở nơi đây nấu được chút nước nóng đem ra ngoài thì lập tức đóng băng ngay, chẳng ai có thể đổ đầy nước trong một bồn lớn như thế, vậy bên trong bồn nước làm sao đóng băng?
– Có trời mới biết…
Chàng chưa nói dứt câu, bỗng nghe “rắc” một tiếng, bồn nước nứt ra một đường, kế tiếp lại “rắc” thêm tiếng nữa, thêm một đường nứt mới, chẳng mấy chốc cả bồn nước lớn bị bể ra, bốn, năm mảnh bể cỡ to hơn cái bàn rớt xuống bể vụn. Bồn nước tuy đã bể, nhưng khối băng bên trong vẫn còn nguyên, trong ánh đêm mờ mờ nhìn giống như một tòa núi băng đứng sừng sững, bên trong lớp băng dường như có hình thù gì không rõ.
Lục Tiểu Phụng hỏi Trần Tịnh Tịnh :
– Cô có mang theo đá lửa không?
Trần Tịnh Tịnh vội đưa đá lửa cho Lục Tiểu Phụng. Chàng lấy một que củi mồi lửa, ánh lửa sáng lên, cả hai bỗng cảm thấy chới với, Trần Tịnh Tịnh gần như đứng không vững, đến Lục Tiểu Phụng cũng chưa từng thấy cảnh nào kinh hoàng quỷ dị như thế!
Dưới ánh lửa lập lòe, khối băng sơn trông tựa như một khối thủy tinh trắng trong, kỳ ảo diễm lệ.
Nhưng giữa khối băng lại có hai con người trần truồng, một đứng thẳng, một giốc ngược đầu, người có thân hình ốm nhom chính là Lão Sơn Dương, người còn lại có bộ ngực to, đùi nở, hiển nhiên là Lý Hà!
Mắt của họ như lồi ra, một trên một dưới nhìn về phía Trần Tịnh Tịnh và Lục Tiểu Phụng.
Trần Tịnh Tịnh kinh hãi kêu lên rồi ngất đi.
Khi nàng tỉnh lại đã thấy mình đang nằm trong phòng ngủ tại sòng bạc Ngân Câu. Trong phòng bày biện rất thanh nhã, mỗi một món đồ chừng như được chủ nhân bỏ công chọn lựa kỹ lưỡng, nên nhìn chung mọi thứ rất hài hòa. Trên một chiếc ghế trong góc có phủ một tấm lông gấu vừa to vừa dày.
Trần Tịnh Tịnh tỉnh dậy đã lâu, mà Lục Tiểu Phụng hình như đang ngủ, không thấy động tịnh gì cả.
Trong phòng đèn thắp sáng, cảnh tượng bên bồn nước lúc nãy giống như một cơn ác mộng trong đêm tối. Trần Tịnh Tịnh khẽ thở dài :
– May mà tôi ngất đi, nếu nhìn hai người ấy lâu thêm chút nữa, chắc tôi sợ đến chết mất!
Lục Tiểu Phụng vẫn im lặng, không có phản ứng gì.
Trần Tịnh Tịnh nhìn chàng hỏi :
– Công tử đang nghĩ gì vậy?
Lục Tiểu Phụng từ tốn nói :
– Trong bồn không có nước nên không thể đóng đầy băng, vậy nước từ đâu ra ?
Trần Tịnh Tịnh hỏi :
– Công tử phải chăng đã nghĩ ra câu trả lời?
Lục Tiểu Phụng không đáp, lại hỏi tiếp :
– Hôm qua lúc ta đi gặp Lão Sơn Dương, thấy bên kia bờ sông tuyết chất đống thật cao, nhưng hôm nay không thấy nữa, đống tuyết này biến đi đâu rồi?
Trần Tịnh Tịnh chớp mắt :
– Có phải đã vào hết trong bồn nước?
Lục Tiểu Phụng gật đầu nói :
– Nếu nổi lửa bên ngoài bồn nước, tuyết bên trong phải chăng sẽ tan thành nước?
Trần Tịnh Tịnh trong ánh mắt lóe lên tia sáng :
– Bên ngoài lửa vừa dập tắt, nước bên trong bồn sẽ mau chóng đóng băng.
Lục Tiểu Phụng nói tiếp :
– Ngay lúc nước chưa kết băng, Lý Hà và Lão Sơn Dương đã bị ném vào bồn.
Trần Tịnh Tịnh cắn môi nói :
– Đại thơ sau khi giết Đường Khả Khanh, chắc là đi kiếm Lão Sơn Dương, bởi vì hai người họ vốn là bạn cũ, nên…
Lão Sơn Dương tuy tuổi tác cao, nhưng thân thể hãy còn tráng kiện, Lý Hà đang gặp lúc cần nam nhân. Những điều này nàng không nỡ nói ra, nhưng Lục Tiểu Phụng cũng thừa hiểu.
Lục Tiểu Phụng cũng than dài :
– Có lẽ họ bị hạ sát trong lúc đó.
– Ai giết họ? Tại sao phải giết?
Lục Tiểu Phụng nói :
– Ta nghĩ không ra là ai, nhưng chắc chắn người này cũng vì La Sát bài.
– Nhưng giết đại thơ rồi, cũng chưa chắc lấy được La Sát bài.
Lục Tiểu Phụng cười gượng :
– Có thể y không lấy được, cũng không muốn cho ta lấy được.
– Tôi cũng không nghĩ ra, y đã giết đại thơ, tại sao lại phí công đốt tuyết tan thành nước, bỏ vào bồn nước làm gì?
– Có thể y vốn muốn dọa Lý Hà, đem bà bỏ vào bồn nước để ép bà đưa ra La Sát bài.
– Nhưng đại thơ chắc cũng biết, dù có đưa được La Sát bài ra cũng sẽ chết, nên…
– Thế nên La Sát bài vẫn nằm ở một chỗ bí mật.
– Rất tiếc bây giờ đại thơ chết rồi, bí mật này không còn ai biết nữa.
Lục Tiểu Phụng đứng dậy nhìn ánh đèn một lúc lâu không nói gì, sau cùng chàng chậm rãi lên tiếng :
– Ta có một người bạn, đã từng nói với ta là nơi đây chỉ có hai người có thể tin được, một là Lão Sơn Dương, người kia chính là cô.
Trần Tịnh Tịnh ra vẻ kinh ngạc hỏi :
– Bạn của công tử là ai? Y cũng biết tôi sao?
– Cô ấy cũng là bạn cô, hơn nữa là bạn quen từ nhỏ đến lớn.
Trần Tịnh Tịnh giựt mình mở to mắt hỏi :
– Công tử nói là Đinh Hương Di à? Làm sao công tử quen được Hương Di?
Lục Tiểu Phụng cười gượng :
– Ta chỉ hy vọng cô biết ta là bạn của Hương Di, chuyện khác tốt hơn cô chớ hỏi.
Trần Tịnh Tịnh chăm chú nhìn chàng, gật đầu nói :
– Tôi hiểu ý công tử, tôi cũng mong công tử hiểu là, bạn của Hương Di cũng là bạn của tôi.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
– Cho nên cô quyết không khi nào gạt ta?
– Không khi nào!
– Nếu cô biết La Sát bài giấu ở đâu, chắc chắn sẽ nói cho ta biết chứ?
– Nhưng thôi thật sự không biết mà!
Lục Tiểu Phụng thở ra một hơi dài :
– Bởi vậy Lý Hà vốn không đáng chết, càng không đáng chết thảm như vậy, ta cứ nghĩ chỉ có kẻ điên mới nghĩ ra phương pháp giết người quái gở như vậy, mà nơi này lại có một kẻ hơi khật khùng.
– Ai?
– Lý thần đồng.
Trần Tịnh Tịnh thất kinh hỏi :
– Công tử nghĩ hắn dám hạ độc thủ với thơ thơ của hắn sao?
Lục Tiểu Phụng chưa kịp trả lời, bên ngoài đột nhiên có một người chạy vào, vỗ tay cười nói :
– Rốt cuộc nàng bằng lòng làm vợ ta rồi, ta rốt cuộc cũng có vợ, các ngưòi mau đi uống rượu mừng với ta!
Người này dĩ nhiên là Lý thần đồng, gã vẫn còn mặc áo bào rộng màu đỏ, trên đầu vẫn đội cái mũ xanh có chóp cao, trên mặt tô thêm một lớp phấn, trông càng giống kẻ điên hơn lúc trước, nhưng chẳng biết gã điên thật hay giả?
Trần Tịnh Tịnh hỏi :
– Ai bằng lòng làm vợ ngươi?
Lý thần đồng đáp :
– Dĩ nhiên là tân nương tử của ta.
– Tân nương tử của ngươi đang ở đâu?
– Thì ở chỗ động phòng chứ ở đâu!
Gã lẩm bẩm tiếp :
– Hôm nay ta động phòng, mọi người phải vui chung, tân nương đẹp vô cùng, ta yêu tân nương lắm,…
Gã vừa vỗ tay hát lớn, vừa bỏ chạy ra ngoài.
Trần Tịnh Tịnh hỏi Lục Tiểu Phụng :
– Công tử muốn đi xem tân nương của hắn không?
– Đi!
Trong phòng ngủ của Lý thần đồng có thắp đôi nến đỏ, trên giường quả có một tân nương mình mặc áo đỏ, trên đầu phủ khăn đỏ che mặt. Tân nương ngồi tựa đầu giường, Lý thần đồng đứng bên cạnh hát mải, hát rất khó nghe.
Trần Tịnh Tịnh nhíu mày nói :
– Chúng ta không phải đến nghe ngươi hát, ngậm miệng lại dùm!
Lý thần đồng vẫn cười hì hì nói :
– Nhưng tân nương tử của ta đẹp lắm, các người có muốn xem không?
Trần Tịnh Tịnh đáp :
– Muốn.
Lý thần đồng đưa tay định lấy khăn che mặt của tân nương, bỗng thu tay lại, nói nhỏ nhỏ :
– Ta phải hỏi trước xem nàng có bằng lòng gặp các người không.
Gã cúi xuống nói nhỏ bên tai tân nương mấy câu, tân nương xem ra không có phản ứng gì cả, nhưng gã lại nhảy lên cười nói :
– Nàng đồng ý gặp các người, còn đòi các người phải uống chén rượu mừng chúng ta.
Nói xong gã đưa tay lấy tấm khăn che mặt tân nương xuống.
Lục Tiểu Phụng và Trần Tịnh Tịnh thêm một phen giựt mình kinh hãi. Mặt của tân nương được thoa một lớp phấn dầy, nhưng đôi mắt mở trừng trừng, rõ ràng một đôi mắt của người chết.
Trần Tịnh Tịnh kêu thất thanh :
– Tiểu Khanh! Đường Khả Khanh.
Lý thần đồng vẫn cười toe toét, rót ra bốn chén rượu, đưa cho Trần Tịnh Tịnh, Lục Tiểu Phụng mỗi người một chén, nói :
– Đây đây, cô một chén, hắn một chén, ta một chén, tân nương cũng có một chén.
Lục Tiểu Phụng và Trần Tịnh Tịnh cầm chén rượu mà trong bụng cảm thấy tội nghiệp cho gã, xem ra gã điên thật rồi!
Lý thần đồng đến bên đầu giường ngồi xuống, đưa chén rượu cho tân nương của gã, cười nói :
– Chúng ta cùng uống chén rượu ngọt này, uống rồi ta sẽ đuổi mấy người kia ra ngoài!
Tân nương dĩ nhiên chẳng đưa tay đón lấy chén rượu của Lý thần đồng, gã trợn mắt nói :
– Tại sao nàng không chịu uống, hay là nàng đổi ý không chịu lấy ta làm chồng nữa?
Trần Tịnh Tịnh không nhịn được nói lớn :
– Ngươi không thấy nàng đã chết rồi sao? Tại sao còn ép…
Lý thần đồng bỗng đứng phắt dậy, la to :
– Ai nói nàng đã chết? Ai nói?
– Ta nói đó.
Lý thần đồng trừng trừng nhìn Trần Tịnh Tịnh, gằn giọng nói :
– Tại sao cô phải nói vậy?
– Bởi vì nàng đã chết thật rồi, nếu ngươi thật sự thương nàng, hãy để cho nàng yên nghỉ mới phải!
Lý thần đồng gào lên :
– Nàng không chết, nàng là tân nương tử của ta, nàng không thể chết được!
Gã nắm chặc vạt áo Trần Tịnh Tịnh kéo mạnh, Trần Tịnh Tịnh sợ xanh mặt vội tát vào mặt gã một bạt tai.
Tiếng bạt tai vang lên, mọi tiếng kêu gào bỗng im bặt. Lý thần đồng đứng sững bất động, bỗng thấy hai dòng lệ trong khóe mắt gã chảy xuống, thấm qua lớp phấn trên mặt gã. Nước mắt nhòe phấn hồng, biến thành màu đỏ tươi như máu. Gã ngây dại nhìn Trần Tịnh Tịnh, đôi mắt nửa thất thần, nửa khổ sở.
Trần Tịnh Tịnh bất giác lùi lại hai bước, rùng mình sợ hãi.
Lý thần đồng nói :
– Đúng vậy, nàng chết rồi, ta còn nhớ rõ ai đã giết nàng.
Trần Tịnh Tịnh nói :
– Là… là ai?
– Là cô, đúng là cô! Chính mắt ta trông thấy cô dùng một chiếc vớ xiết cổ nàng cho đến chết!
Lý thần đồng bỗng quay qua vạch cổ áo Đường Khả Khanh, để lộ ra một vết bầm trên cổ, gã chỉ vào nói :
– Cô nhìn đây, tác phẩm của cô đây, cô muốn chối cũng không được đâu!
Trần Tịnh Tịnh vừa hoảng vừa tức run người :
– Ngươi điên rồi, điên nặng rồi, may mà không có ai tin lời một gã điên như ngươi!
Lý thần đồng không để ý đến Trần Tịnh Tịnh, bỗng ôm chầm lấy Đường Khả Khanh, la to :
– Nàng biết vì sao ta đi theo đại thơ chăng? Vì ta thầm thương nàng, vẫn ước muốn lấy nàng làm vợ, tuy ta không có tiền, nhưng Lam Hồ Tử có hứa cho ta ba vạn lượng bạc. Cũng vì ba vạn lượng bạc này ta không nhận cả đại thơ, nhưng nàng…. nàng tại sao phải chết?
Lục Tiểu Phụng lặng lẽ bỏ đi ra, chàng sợ ở đó thêm nữa chắc chàng cũng phát điên. Có phải người ta không nên yêu một người nào quá mức, nếu quá sâu đậm, dễ tạo nên thảm kịch chăng? Tại sao đời có lắm bi kịch như thế?
Bên ngoài trời vừa tối vừa lạnh, Lục Tiểu Phụng bước ra hít thở vài hơi thật sâu, bỗng cúi gập mình xuống nôn mửa.
Đêm đã khuya. Lục Tiểu Phụng một mình đi trên đường, nhìn thấy từng ngọn đèn tắt đi, băng trấn tối dần. Chàng chẳng biết mình đi đã bao lâu, cũng không rõ tại sao mình dừng lại, lúc chàng ngửng đầu lên, mới biết mình lại đến trước cửa tiệm thuốc của Lãnh Hồng Nhi. Bên trong vẫn còn ánh đèn lọt qua khe cửa, Lục Tiểu Phụng đứng ngoài ngẩn người một lúc, thầm hỏi chính mình :
“Có phải ta muốn tìm nàng chăng? Nếu không sao lại dừng ngay đúng cửa nhà nàng?”
Câu hỏi này chàng cũng không trả lời được. Sâu thẳm trong nội tâm của mỗi người, thường có một vài điều bí mật chính mình cũng không biết, có thể chẳng phải thật sự không biết, mà chẳng qua là không dám phơi bày ra mà thôi.
Lục Tiểu Phụng gõ cửa. Cửa chỉ khép hờ, chàng đẩy nhẹ thì cửa mở ra, bên trong có đèn nhưng không thấy người. Lục Tiểu Phụng chợt có linh cảm điều gì bất tường, vội vã bước vào đi vòng hết gian trước gian sau, vẫn không thấy một bóng người.
Phía sau bếp có một cánh cửa nhỏ cũng chỉ đóng hờ, bị gió thổi kêu kẽo kẹt. Lãnh Hồng Nhi phải chăng lại mất ngủ, nên đi ngõ sau ra ngoài mé sông chờ xem gấu? Con gấu đen chợt hiện ra, chợt biến mất trong đêm tối trên băng hà thần bí.
Lục Tiểu Phụng rảo bước trong đêm gió lộng, không hiểu đêm nay còn chuyện gì xảy ra nữa?
Chàng không biết đi đâu tìm Lãnh Hồng Nhi, nhưng chàng nhất quyết không thể để nàng biến mất theo đêm tối. Nàng ở đâu? Con gấu đen ở đâu?
Bỗng có tiếng thét kinh hoàng từ xa vọng lại, nghe ra là tiếng của nữ nhân. Lục Tiểu Phụng hối hả chạy về phía tiếng kêu.
Đi được một lúc, ánh sao đêm chiếu trên băng hà, phảng phất như thấy được dấu máu. Men theo từng giọt máu đọng trên băng, được hai ba chục bước, chàng nhìn thấy Lãnh Hồng Nhi đang nằm co quắp bất động trên mặt băng.
Thân hình nàng đã bị đông cứng, trên mặt máu thịt lẫn lộn, hãy còn dấu móng vuốt, vết thương trí mạng như vậy, hẳn là do bàn tay của một con gấu rất mạnh gây ra. Điều kỳ lạ là tại sao con gấu đói lại không động đến xác của Lãnh Hồng Nhi? Nhìn tư thế của nàng, không giống như bị gấu vồ mà ngã xuống, nhưng lại giống như nàng cố bò đi. Tại sao nàng phải cố hết sức lết ra đến đây? Thân hình nàng tuy co quắp, đôi tay lại dang về phía trước, ngón tay đã đâm vào mặt băng cứng, tựa như đang cố đào bới. Chẳng lẽ dưới lớp băng này có bí mật gì sao?
Những ngôi sao đêm cũng lặn dần, cả khoảng băng hà rộng mênh mông chìm vào bóng tối trầm trầm. Đây chính là lúc trời tối nhất trước khi đến bình mình, nhưng lúc Lục Tiểu Phụng ngửng đầu lên, trong mắt có tia sáng như ánh sao.