Đau quá… Đầu hắn như muốn nổ tung!
Mặc dù cố gắng cách mấy vẫn chỉ như đang vùng vẫy trong bóng tối nhưng đầu hắn vẫn đau buốt!
Hình ảnh của Vân Khê vẫn đang ngự trị trong tiềm thức của Huyết Vũ, nhưng không phải là nụ cười của cô ấy, mà chỉ là nước mắt.
Hắn chỉ thấy được hình ảnh cô đau khổ tột cùng khi nghĩ Tần Khiêm đã chết, khuôn mặt vô hồn, đôi mắt trống rỗng…
Hắn thà chết đi, thà bị quên lãng cũng không muốn nhìn thấy cô như thế.
Cho nên làm ơn… Không phải hắn đã chết rồi sao? Tại sao hiện tại những hình ảnh của Vân Khê vẫn luôn đeo bám hắn?
Huyết Vũ hắn… đã không còn muốn sống nữa…
“Không xong rồi bác sĩ! Anh ấy…”
Ai nói đấy?
“Anh phải cố gắng lên! Chết không phải là hết đâu!”
Lắm lời! Cô đã chết rồi sao? Nếu không thì không có tư cách nói!
Huyết Vũ khó chịu vô cùng, sao không chịu để hắn yên?
Tuy nhiên, lời này của hắn lại chẳng có ai nghe thấy, giọng nói ấy vẫn văng vẳng bên tai không dứt khiến đầu của hắn đã đau càng đau hơn.
Thật đáng hận, nhất định phải bóp chết cô ta!
“Im ngay!”
“A… Anh tỉnh? Thật tốt quá, thật tốt quá!”
Lạc Vũ đang rối đến muốn khóc, mặc dù cô là y tá nhưng cũng không thể giúp gì, chỉ có thể ngồi bên cạnh không ngừng động viên hắn, để hắn không từ bỏ. Nào ngờ hắn… Thật sự tỉnh rồi!
Nhưng mà… người này thật thô lỗ! Vừa đi qua quỷ môn quan, mở miệng ra lại bảo cô im đi?
Huyết Vũ cảm thấy thật khó thở, hơi thở nặng nhọc, cố gắng lấy một chút không khí.
Hắn đang chán ghét, thậm chí là tức giận! Cái cơ thể này của hắn như một tên ma bệnh! Hoàn toàn không có sức lực!
“Đã qua khỏi nguy hiểm, chỉ cần tỉnh lại như thế này thì sẽ không rơi vào hôn mê một lần nữa!”
Giọng khàn khàn của vị bác sĩ già vang lên, Huyết Vũ vẫn nhìn chằm lão với ánh mắt nghi ngờ. Hắn chưa gặp lão ta bao giờ, không phải là người của Huyết bang.
“Anh có nghe không? Thật tốt quá!”
Cô y tá bên cạnh hắn kích động nắm lấy tay hắn.
Huyết Vũ nhíu mày, đương nhiên không muốn có người tự tiện đụng chạm mình, nhưng đến khi hắn muốn rút tay lại thì mới phát hiện: Hắn không có chút sức lực nào!
——————————-
Huyết Vũ đã tỉnh lại ở thế giới này được một tháng. Tại sao lại nói là thế giới này? Bởi vì đây không phải là thế giới hắn đã từng sống, đây… Là một thế giới không có cô.
Nghĩ như thế tâm hắn đau như cắt, nhưng đâu đó trong tim lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Dù nơi đây không có cô khiến hắn mất mát, nhưng cũng khiến hắn phần nào thanh thản. Có lẽ không có hắn mới là một điều tốt nhất.
Điều khiến hắn khó hiểu là đúng hơn chỉ có linh hồn hắn nên ở đây, nhập vào một thân xác nào đó, nhưng mà đây là cơ thể hắn, không có một chút nào khác biệt. Ngay cả vết sẹo một bên mặt cũng không mất đi.
Người cứu hắn tên là Lạc Vũ, một người rắc rối và ồn ào. Cô ta là một y tá trẻ, Lạc Vũ đã cứu hắn khi đang trên từ bệnh viện về nhà.
Huyết Vũ hôn mê đến tuần thứ 2 thì tỉnh dậy, suốt một tháng sau khi tỉnh hắn bị bắt ở lại bệnh viện, còn bị cô gái rắc rối này tra tấn lỗ tai. Nếu không phải hắn không có sức lực thì thật sự đã bóp chết cô ta luôn rồi!
Có điều nể tình được cô ta cứu cũng như lạ nước lạ cái ở một thế giới xa lạ nên hắn vẫn chưa làm gì quá đáng.
Mặc cho cô ta cứ lãi nhãi suốt ngày hỏi về thân thế cũng như tò mò những thứ khác về hắn, Huyết Vũ vẫn ngồi trên giường bệnh làm ngơ Lạc Vũ. Mỗi lần mở miệng cũng chỉ là mấy từ đại loại như: Ồn ào quá! Im ngay!
Nhưng cô gái này vẫn không chịu từ bỏ việc lãi nhãi, mỗi khi chăm sóc cho các bệnh nhân khác xong thì liền vào phòng bệnh của hắn, nói thao thao bất tuyệt, hết nói về hắn thì sang bản thân cô, cô thích gì, nhà có những ai, cuộc sống trong mắt của cô như thế nào thì đều nói ra hết.
Huyết Vũ vẫn không thèm nhìn lấy một cái. Nhưng có điều hắn đã đúc kết ra được sáu chữ dành cho Lạc Vũ: Đơn giản, Ngốc nghếch, Ồn ào.
“Về nhà thôi!” Lạc Vũ đứng trước giường của Huyết Vũ, vừa cười nói vừa huơ tay múa chân.
Hôm nay là ngày Huyết Vũ được xuất viện, là do đám bác sĩ và y tá lo ngại vết thương sẽ tái phát, chứ thật chất hắn đã khỏe mạnh từ 2 tuần trước.
Huyết Vũ vừa mặc xong chiếc áo sơ mi màu đen do Lạc Vũ mang tới, thấy cô như thế chỉ liếc mắt một cái rồi thong thả nói:
“Tôi và cô không quen biết, nên có chừng mực.”
Lạc Vũ cũng chẳng thèm buồn, có điều nếu không nói rõ cho tên này biết một chút thì không hay rồi:
“Thế nhà anh ở đâu? Còn nữa… Anh có tiền sao?”
Vừa dứt lời Lạc Vũ liền cảm nhận một luồng khí lạnh xuyên thẳng vào người mình.
Lạc Vũ vốn nhát gan, lại mềm yếu, bị Huyết Vũ dọa cho sợ một trận liền không dám hó hé nửa lời.
Nhưng Huyết Vũ vẫn không thu lại sát khí nồng đậm của mình. Cô gái này cả gan chọc vào hắn, hắn đã kiềm chế nhiều lần rồi!