“Có phải anh đánh nhau với người ta không?”
Lạc Vũ nhìn đống bông băng kế bên mình, không hiểu sao lại có chút giận dỗi, khuôn mặt cũng không hề che giấu điều đó.
Huyết Vũ nhíu mày, cô gái này hôm nay nhiều lần dám lớn mật với hắn, ăn gan hùm rồi à?
“Xin anh đó, làm ơn đừng khiến mình bị thương nữa!”
“Tại sao cô lại quan tâm nhiều vậy?”
“Tôi…” Lạc Vũ á khẩu, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bắt đầu đỏ lên.
Đây là lần đầu tiên Huyết Vũ nhìn thấy dáng vẻ này của cô, cảm thấy thật lạ, nhưng cũng không chán ghét, cơ hồ khuôn mặt đỏ ửng này còn có chút đáng yêu.
Kỳ lạ, hắn lại đang suy nghĩ cái gì thế này?
Để đánh lạc hướng bản thân, Huyết Vũ nhanh chóng rút trong túi ra một tấm thẻ đưa cho Lạc Vũ.
Cô cầm nó trên tay, khựng người một chút rồi mới có phản ứng:
“Anh… Cái này… Tôi không cần đâu!” Trời ạ, tên này làm thật sao? Ai cần hắn trả tiền chứ?
“Không cần nói nhiều! Mật khẩu là số hiệu trên đồng phục của cô!”
“Sao chứ? Anh… Làm sao nhớ số đó của tôi?” Có… Có điều gì đặc biệt đúng không?
“Một tháng trời nằm viện, con số đó làm sao không nhớ?”
Lạc Vũ nghe vậy liền chề môi, vậy là do cô nghĩ nhiều rồi.
“Huyết Vũ…”
Huyết Vũ nghe cô gọi thì nhìn lên. Cũng đã lâu lắm rồi mới có người gọi tên hắn.
Lạc Vũ thở dài nhìn tấm thẻ trong tay rồi lại nhìn gương mặt không để lộ chút biểu cảm nào của hắn, chần chừ một lúc mới mở miệng hỏi:
“Ở đây anh không có người thân đúng chứ? Cũng không có nhà?”
Huyết Vũ vẫn không một biểu cảm nhìn cô, mấy câu hỏi này cô đã hỏi nhiều lần trong bệnh viện, nhưng hắn chưa trả lời lấy một câu.
Từ lúc gặp nhau đến nay tuy cô ta là người phiền phức nhưng chưa bao giờ làm hại đến hắn.
Vả lại…
Huyết Vũ nhìn vết thương đầy người của mình. Hiện tại trong sạch sẽ hơn rất nhiều vì đã được cô băng bó kỹ càng, còn có khuôn mặt đầy lo lắng của cô khi băng bó cho hắn. Thật sự hắn không hề nhận thấy sự giả dối nào trong mắt của cô.
“Ừ.”
Huyết Vũ chỉ nói một từ này nhưng cũng đủ khiến Lạc Vũ trợn tròn mắt kinh ngạc. Hắn lại đang trả lời cô đó nha!
“Thế… Thế anh ở lại đây đi! Dẫu sao anh cũng đang bị thương, còn tôi là y tá!”
“Không cần!”
“Tại sao chứ? Tôi đâu có làm gì anh! Thề đó!”
Huyết Vũ bị thái độ nhiệt tình của cô làm bất ngờ, bảo hắn tin thế nào đây trong khi gương mặt cô ta đỏ lửng, còn đổ mồ hôi hột nữa.
Thế nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại khiến cho Huyết Vũ nói ra từ “Ừ “.
Ngay lúc thốt ra, cả hai đều không tin nổi vào tai mình.
Lạc Vũ đột nhiên bật người dậy, đôi mắt sáng rực chiếu thẳng vào người Huyết Vũ.
Đột nhiên hắn rất muốn cười, cô gái này càng nhìn càng thấy ngốc nghếch.
Sáng hôm sau trước khi đi làm Lạc Vũ có nghe được bản tin buổi sáng. Gần nhà cô, tức là đoạn đường ngày hôm qua, có một băng nhóm bị đánh bất tỉnh nằm ở đó. Chắc đây là một cuộc chiếc giữa hai băng nhóm trong thành phố bởi vì họ đều có dao và gậy…
Lạc Vũ liền hoảng hốt, cô nhìn về phía người đang thong dong vừa xem báo gặm bữa sáng như nam thần đó, trong đầu đầy nghi hoặc.
Huyết Vũ liếc mắt nhìn cô, thản nhiên nói:
“Là tôi làm, chỉ một mình tôi.”
Hắn nói xong thì nhìn chăm chú gương mặt biến chuyển của cô, hết mở to miệng thì trợn tròn mắt, sau đó lại chu môi rồi làm như không có chuyện gì, vẻ mặt trở lại bình thường.
Huyết Vũ cười nửa miệng:
“Bắt đầu hối hận vì cho tôi ở đây chứ gì?”
“Làm gì có!” Lạc Vũ giậm chân, hiển nhiên đang tức giận.
“Tôi chỉ là bất ngờ, còn sợ hả? Làm gì phải sợ, nếu sợ thì ngay từ đầu tôi đâu cứu anh! Còn nữa, anh không thấy cách anh nói chuyện rất đáng đánh sao? Làm như mình hay lắm vậy!”
“Cô…” Giỏi lắm!
“Cô gì mà cô! Bây giờ tôi phải đi làm rồi! Nếu buồn chán thì trong phòng tôi có laptop, cứ lấy mà dùng đi. Đừng đi ra ngoài lúc này, nhỡ đâu bọn kia khai ra anh là toi đấy!”
Cô đi rồi Huyết Vũ cũng không nuốt trôi thêm miếng nào vào miệng nữa. Hắn nhìn quanh một lượt căn nhà, đồ dùng đều có đủ nhưng hơi trống trải, tủ dép cũng chỉ có vài đôi của phụ nữ, xem ra là sống một mình.
Huyết Vũ lấy laptop mở trang chứng khoán ra, số tiền trong tài khoản đã tăng đáng kể chỉ trong một đêm, điều này cũng không ngoài dự tính.
Đám người hôm qua hắn xử lý là bọn hắn đã vay tiền. Huyết Vũ dùng số tiền đó để chơi chứng khoán. Điều bọn chúng không ngờ đến là chỉ trong một thời gian ngắn hắn đã trả đủ số tiền đã mượn.
Bọn khốn này chỉ có một mục đích duy nhất là hút cạn máu của con nợ, việc Huyết Vũ nhanh chóng trả hết số nợ khiến chúng tức sôi máu, ra tay muốn xử lý Huyết Vũ.
Huyết Vũ thậm chí còn chẳng cần vũ khí đã hạ được hết một đám bọn chúng.