Mà Mạc Khinh Vũ giờ phút này tu vi đã hơn xa Lăng Phiêu Bình năm đó, khẽ múa cố nhiên nguyên khí hao tổn chí cực, nhưng cuối cùng không có tiêu hao đến bổn nguyên, đã là cực kỳ đáng quý rồi.
Tuy đáng quý nhưng việc tu vi của Mạc Khinh Vũ gần hết cũng là thật như đèn cạn dầu, giờ phút này trước mặt Mạc Khinh Vũ không ngừng biến thành màu đen, có cảm giác muốn lập tức ngất đi, nếu như không phải là thấy giờ phút này quả quyết không thể ngã xuống mà nỗ lực chống đỡ thì nàng đã muốn tiến vào ngủ say tu dưỡng tự thân rồi.
“Không trách được năm đó Lăng Phiêu Bình sau khi thi triển Cửu Thiên Vũ nhất cử diệt ma ba trăm vạn Thiên ma liền hương vẫn ngọc tiêu. Thì ra Cửu Thiên Vũ… Bá đạo như vậy!” Mạc Khinh Vũ trong lòng nghĩ tới.
Sau thời gian ngắn ngủi im lặng, Tử Tà Tình lại rống to một tiếng, Tử Tiêu Hoàng Ấn lần nữa ngang nhiên phát uy, kiếm quang lại một lần nữa như du long sôi trào, chiến cuộc trong nháy mắt yên lặng nay lại một lần nữa khôi phục sự điên cuồng, thậm chí là càng hơn lúc trước.
Dù sao hai bên là đang ở trong chiến trường.
Trên bầu trời, Phi ma đại quân đã toàn bộ biến mất, nhưng trên mặt đất Vực ngoại Thiên ma đại quân căn bản không có giảm bớt, ngược lại càng ngày càng nhiều, viện quân lục tục tới. Liên tục không dứt.
Tử Tà Tình mặc dù vẫn liều mạng chém giết nhưng không tự chủ được bị ma quân cao thủ vây kín áp bách, từng bước từng tí lui về phía sau, mà bên cạnh số lượng Tử Tiêu di dân cũng càng ngày càng ít… Số lượng Tử Tiêu di dân chạy tới cũng không đủ bù tốc độ tiêu hao. Hơn nữa càng ngày càng lộ vẻ…
Thiên ma đại quân số lượng, thật sự là nhiều lắm, nhiều đến mức “Lượng biến” dẫn phát đến “Chất biến”!
Trước Phân giới sơn Thiên ma quân đội giống như thuỷ triều vậy bắt đầu khởi động, đám người Tử Tà Tình ra sức ngăn cản nhưng càng ngày càng cảm giác vô lực. Vốn là, mục tiêu của nhóm người mình là muốn ở phân giới sơn bảo vệ được ít nhất ba ngày thời gian!
Nhưng, bây giờ nhìn lại, có thể bảo vệ cho tới trưa… Cũng đã rất tốt rồi!
Về phần vốn thời gian dự trù ba ngày căn bản là không khả năng, hoàn toàn không thực; Thậm chí coi như là chỉ một ngày đó cũng là trăm triệu lần làm không được!
Bên mình nhân số thật sự quá ít!
Hai bên số lượng chênh lệch cách xa đến một cái trình độ làm người ta giận sôi!
Tử Tiêu di dân lục tục chạy tới không khỏi liều mạng chiến đấu, khuôn mặt bi phẫn. Bọn họ biết rõ vô vọng nhưng vẫn chiến đấu, đem hết khả năng chiến đấu!
“Chúng ta đã tuyệt vọng một trăm vạn năm! Suốt một trăm vạn năm!” Lão giả tóc trắng nhảy lên trên không trung, điên cuồng hét lớn nói: “Chúng ta ở trong thời gian dài dòng này thuỷ chung tuyệt vọng! Nhưng chúng ta vô luận như thế nào cũng không có từ bỏ sự chống cự! Cũng không có từ bỏ hy vọng!”
“Chúng ta là Tử Tiêu di dân! Là thần dân của Tử Tiêu Thiên Đế!” Thanh âm của hắn vang lên tựa hồ muốn phá vỡ cổ họng vậy tru lên nói: “Chúng ta liều mạng”.
“Vì Tử Tiêu Thiên! Vì Cửu Trọng Thiên Khuyết”
“Vì hậu nhân không tuyệt vọng!” Tử Tà Tình hét lớn một tiếng, chấn động thiên địa.
Tất cả Tử Tiêu di dân đồng thời điên cuồng rống to lên nói: “Vì chúng ta hậu nhân, không tuyệt vọng!”
Trong lúc nhất thời, ai nấy như cũng điên rồi vậy xông lên, cảm giác mỗi một sợi tóc cũng muốn nổ tung.
Tuyệt vọng, đúng vậy, chính là tuyệt vọng!
Đúng như lão giả tóc trắng nói bọn họ đã tuyệt vọng trăm vạn năm tháng!
Mặc dù thuỷ chung chống cự, không ngừng chống lại; Nhưng… Nào có người nào thật nguyện ý sống trong tuyệt vọng?
Nếu có thể hy sinh để đổi lấy hậu thế không tuyệt vọng, bọn họ mỗi người cũng sẽ không chút do dự!
Vì Tử Tiêu Thiên không còn bị gọi là Luân Hãm Khu nữa!
Vì hậu nhân của mình không tuyệt vọng!
Liều mạng!
Song, ngay cả tất cả mọi người liều mạng, đem hết toàn lực, bất kể hy sinh liều mạng, nhưng hai bên nhân số chênh lệch thuỷ chung là xê xích quá xa, Mạc Khinh Vũ mới vừa rồi khẽ múa tạo ra thanh thế rất lớn nhưng dần dần bị đại lượng Ma Quân trừ khử đi. Tử Tiêu di dân ngay cả người người hết sức, người người liều mạng, vẫn là vô năng thay đổi chiến cuộc, chiến cuộc tràn ngập nguy cơ, phòng tuyến bất cứ lúc nào có thể bị hỏng mất!
Đang ở thời khắc nguy cấp thì phía chân trời xuất hiện một đạo kiếm quang rộng lớn, từ xa xôi phóng tới đây, ngay sau đó, một cái thanh âm quát lên nói: “Một điểm hàn quang!…”
Kiếm đến, thanh âm đến, người đến, chính là Sở Dương đến.
Một tiếng quát to nhân vật làm cho Tử Tà Tình cùng Mạc Khinh Vũ suýt nước mắt vui mừng, trong nháy mắt bình phục tâm cảnh gần như hỏng mất!
Ngươi sao giờ mới đến? Ngươi nếu chậm thêm chốc lát, hai cô vợ mới cưới của ngươi có lẽ sẽ phải khai tử ở chỗ này…
Sở Dương thứ nhất đến cạnh Tử Tà Tình, Cửu Kiếp Kiếm tiền tứ chiêu trực tiếp bộc phát ra, bất quá trong nháy mắt dọn sạch một mảng lớn, quả nhiên là phản đối giả tan tác, mọi việc đều thuận lợi.
Số lượng cao thủ vẫn lạc dưới bốn chiêu của Sở Dương ít nhất mấy trăm người tuy nhiên chất lượng cực cao, bởi vì… Những người này vốn là đang liên thủ vây kín Tử Tà Tình, lấy tu vi của Tử Tà Tình trước mắt, nhân vật đủ tư cách đối phó với nàng, ngay cả chưa chắc có thể tiếp được một chiêu nửa thức của nàng nhưng tuyệt không phải là hạng người hơi hợt. Mà nhóm người này trong nháy mắt vẫn lạc dưới bốn chiêu của Sở Dương thật là bị chết có chút oan uổng, chẳng qua là người oan uổng nhất trong đó là vị Thiên Ma Vương từ trước đến nay vẫn loạn chiến với Tử Tà Tình.
Hắn mới đúng là kẻ oan nhất.
Gia hoả này muốn bắt sống Tử đại tỷ, cơ hồ là tiêu hao bản thân tất cả tu vi điều tâm phúc thuộc hạ hiệp trợ, gắt gao cuốn lấy Tử Tà Tình, mắt thấy địch nhân lực lượng tổn hại nhiều, mắt thấy mưu kế sắp được như ý… Trong lòng mới kịp buông lỏng một hơi, cảm thấy sắp sửa được thưởng thức thành quả thắng lợi.
Mọi người đều biết, ở trong chiến đấu kịch liệt hoặc là sau khi hoạt động mạnh, nếu một khi buông lỏng không đúng lúc sau đó sẽ tức thì có cảm giác cả người mệt mỏi, cảm giác mệt nhọc sẽ gia tăng mãnh liệt gấp hai ba lần.
Mà vị Thiên Ma Vương chính là cái tình hình như vậy, hắn vốn định ngay tại lúc này lập tức để cho mấy vị cao cấp thuộc hạ tự bạo, bản thân mượn cơ hội nghỉ ngơi một chút. Sau đó có thể thong dong giết chết Tử Tà Tình… Hái chiến công khổng lồ.
Vốn là lấy tình hình lúc đó mà nói, ý nghĩ của hắn cũng không thể coi là sai, nhưng cõi đời này có nhiều chuyện không nghĩ tới, chuyện ngoài ý liệu phát sinh!
Ở thời khắc dị thường vi diệu này Thiên Ma Vương bên kia vừa mới thở phảo nhẹ nhõm, lệnh thủ hạ phát động tự bạo công kích còn chưa nói đến miệng thì như từ trống rỗng tới một nhân vật so sánh với Tử Tà Tình còn mạnh hơn!
Hơn nữa còn là một người cực đoan không nói đạo lý. Không nói hai lời, vừa lên tới chính là sát chiêu!
Siêu cấp lớn sát chiêu!
Chính là đúng dịp, Thiên Ma Vương đang đứng đó liền bị Cửu Kiếp Kiếm trong nháy mắt huỷ diệt, hồn phi phách tán, thần hồn câu diệt, vạn kiếp bất phục.
Trước khi chết, chỉ có một ý niệm trong đầu Ngươi sao… Tới giết người ngay cả nói chuyện cũng không nói 1 câu… Thật là bá các… Quá bá các áp lộ liễu…
Sở Dương một kiếm hiệu quả, cũng không dừng tay, kéo dài triển khai toàn bộ phương vị bao trùm công kích, quay cuồng xung phong liều chết tiến vào Thiên ma bầy, giờ phút này Cửu Kiếp Kiếm căn bản cũng không có dùng vận dụng bất kỳ kiếm chiêu, cũng chỉ chắn quét, quét ngang…
Cửu Kiếp Kiếm kiếm cương bám vào kiếm khí tạo thành kiếm khí dài bốn mươi năm mươi trượng, Sở Dương một cái quét ngang chính là trống rỗng tạo thành một cái phạm vi có chu vi bốn mươi năm mươi trượng trống rỗng.
Công kích như vậy nhanh chóng tạo thành 1 khoảng không gian không có sinh mệnh.
Sưu sưu thanh âm vang lên.
Kiếp Nạn thần hồn gầm lên giận dữ, rất dứt khoát phân thân thành mấy vạn đạo phân thân âm hồn xông ra ngoài; Phân hoá tự thân lực lượng vốn là hành động không khôn ngoan, bởi vì… Mỗi một đạo âm hồn lực sát thương chỉ bằng một phần vạn bản thân mà thôi, lực lượng tương đối rất có hạn, nhưng Kiếp Nạn thần hồn bản thân có thuộc tính đặc dị, công kích của hắn đối với Thiên ma cao thủ hoặc là không có ý nghĩ nhưng đối với ma binh bình thường thì vẫn đủ để giết địch, đây chính là thủ đoạn thích hợp nhất cho tình trạng trước mặt.
Chiêu vừa ra liền thu được kỳ hiệu, trong nháy mắt đã có mấy vạn ma binh vẫn lạc dưới tay Kiếp Nạn thần hồn!
Lấy đầu người mà tính chính là Sở Dương cũng kém xa, chỉ có mạc Khinh Vũ mới vừa rồi sử dụng Cửu Thiên Vũ mộng ảo mới có thể tạm thời hơn được hiệu quả của Kiếp Nạn thần hồn một bậc mà thôi!
Đám người Tuyết Lệ Hàn, Đổng Vô Thương, Cố Độc Hành rất trực tiếp rơi xuống Thiên ma trận doanh và có hành động như Sở Dương vậy, đại khai sát giới, hết sức sát thương ma binh…
Dường như tổng công chỉ trong nháy mắt mấy cái quang cảnh, Tử Tiêu di dân một khắc trước còn đang điên cuồng giết địch đột nhiên rối rít dừng tay, bởi vì bọn họ kinh ngạc phát hiện ra, ở trước mặt mình đã không có Thiên ma tồn tại!
Cũng chỉ có thi thể, hài cốt.