“Nói như vậy cũng không phải là không thể.” Giang Nhã Phù không mặn không nhạt nói một câu, bưng ly nước táo đỏ đến trước mặt uống.
Diệp Tri Tri thấy nàng không muốn gần gũi cùng mình, tàn nhẫn hạ tâm nói thêm “Lần trước phát sinh sự việc ở Ninh Vương phủ, là biểu tỷ muội làm không đúng, muội thay quận chúa biểu tỷ xin lỗi tỷ, tỷ tỷ không nên trách nàng, nàng chỉ là quá yêu mộ Chu công tử mà thôi, nhất thời lợi dụng tỷ tỷ làm việc hồ đồ, xong việc đã bị Vương phi giáo huấn qua rồi.”
Nàng trăm phương ngàn kế đem đề tài dẫn trên người Chu Hi, không tiếc mạo hiểm đè Tần La Y xuống, chính là muốn Giang Nhã Phù nói, từ thái độ nàng muốn biết thêm một ít về Chu Hi, theo đánh giá phân lượng giữa Chu Hi và nàng ta mà nàng thấy. Tuy nhiên, nếu chứng thực hết thảy là suy nghĩ nhiều, nàng có thể hỏi thẳng Giang Nhã Phù sự tình về Chu Hi cũng không tồi.
Đáng tiếc, Giang Nhã Phù sớm có phòng bị nàng, căn bản là không bị đả động “Quận chúa tính tình có chút trẻ con, ta không trách nàng, lại nói Vương phi lén sớm phái người bồi lễ nạp thái tới, Diệp tiểu thư không cần vì điều đó mà lo lắng.”
Nàng căn bản không đề cập tới hai chữ Chu Hi, cũng mặc kệ ai ái mộ ai, cứ như vậy tủm tỉm cười đáp lời, Diệp Tri Tri cảm giác mình như bị một bị bông đánh vào người, mà nàng lại không thể nói quá rõ ràng ra được.
Giang Nhã Phù không phải tâm cơ luôn đơn thuần sao? Lần trước không phải bị Tần La Y lợi dụng, còn ngây ngốc rớt vào trong hồ nước sao? Khi nào như vậy đến một giọt nước không lọt ra? Trong lòng Diệp Tri Tri bực bội nhưng trên mặt nửa điểm cũng không có thể hiện.
“Tỷ tỷ nói vậy, cũng là do muội quá mức cẩn thận…”
Nàng đang nói, đôi mắt bỗng nhiên quét tới một thứ, quyển sách kia có chút quen mắt đặt dưới bàn trà.
Ánh mắt Diệp Tri Tri hơi lóe, nghiêng đầu nhìn quyển sách, giống như vô tình hỏi “Tỷ tỷ đang xem sách gì thế?”
“Hả? Cái đó hả, ta kêu nha hoàn lấy từ nhà mẹ đẻ tới, tàng thư của phụ thân ta ở đó có rất nhiều, tùy tiện lấy mấy quyển lại đây xem.” Giang Nhã Phù đem sách cầm lên. Xác thật như thế, là nàng kêu Xuân Nguyệt về lấy sách, lần này cầm về một quyển, này bổn 《 Cửu Châu vật lời nói 》là một trong số đó. Nàng biết sách đó là Chu Hi giúp nàng chọn, lại không biết là chàng đặc biệt tỉ mỉ mua về giúp nàng.
Diệp Tri Tri cầm lấy sách, nhẹ vỗ về, như là đang vuốt ve tay người nọ, cảm thụ được tâm tình lúc ấy ở tiệm sách chàng đứng chọn lựa, trong lòng sinh ra một loại tên, gọi là ghen ghét ma quỷ.
“Sách này có vẻ rất thú vị, tỷ tỷ nguyện ý cho ta mượn xem được không?”
“Đương nhiên có thể, chỉ là ta còn chưa xem xong, chờ ta xem xong rồi lại mượn đi, muội mà xem xong nhớ rõ phải trả ta đó.”
“Đó là lẽ đương nhiên.” Diệp Tri Tri xác nhận xong suy nghĩ trong lòng, không còn tâm tình lưu lại chỗ này, nói thêm vài câu, liền lấy lý do thân mình Giang Nhã Phù không tiện mà cáo từ.
Rời Quốc công phủ, không có Giang Nhã Phù trước mặt, sự ghen ghét không những giảm bớt, ngược lại chẳng khác nào lòng sâu cống ngầm tùy ý phát sinh, cứ như vậy gặm nhấm lục phủ ngũ tạng của nàng ta.
Thực mau, nàng đi Ninh Vương phủ tìm Tần La Y, đem chuyện thấy được tại phòng Giang Nhã Phù, cũng không quên dặm thêm mắm thêm muối, Tần La Y một lòng đều hướng trên người Chu Hi, nghe xong lời này trong lòng lên cơn giận dữ.
“Nàng ta như thế nào như vậy? Rõ ràng đã thành thân rồi, vì cái gì không chịu buông tha Chu công tử chứ?”
Diệp Tri Tri đi đến bên nàng “Muội sớm nói cùng tỷ, hôn nhân của nàng là do lệnh cha mẹ, người mai mối, căn bản không vững chắc. Nghe nói trong lòng Thời Phái cũng có bóng hình người khác, đó chính là Hứa đại tiểu thư.”
Tần La Y không tin “Sao có thể? Quan hệ giữa ta cùng Hứa tỷ tỷ tốt như vậy, nhưng cho tới bây giờ không nghe nàng nói với ta.”
“Tỷ chẳng lẽ còn không tin muội sao? Muội không có gạt tỷ, còn nghe nói Giải dược giúp Hứa đại tiểu thư trị thương nơi mặt, căn bản không phải Hứa đại nhân tìm được mà là Thời Phái đó, thiên hạ căn bản không có không gì mà không nghe ra tiếng gió.”
Giang Nhã Phù, nếu ngươi thành thân còn không thành thật, như cũ tham lam liên lụy Chu Hi, đừng có trách ta đem sinh hoạt của ngươi tạo mưa tạo gió, làm thanh danh cùng mặt mũi ngươi đi quét rác!
Thời Phái đối với Hứa Triển Nhan đúng là cố ý để lại dấu vết tìm kiếm, mà giải dược thuần túy là do nàng bịa ra, nếu không phải ma xui quỷ khiến Giang Nhã Phù đem giải dược thay đổi, như vậy chuyện nàng bịa liền đúng, chẳng khác nào chó ngáp phải ruồi rồi.
Thấy Tần La Y như cũ hoài nghi mình, nàng nhanh miệng bỏ thêm chút mồi dẫn “Chứng thực việc này có gì khó chứ? Hắn chịu vì Hứa Triển Nhan làm được tình trạng này, muội không tin Hứa Triển Nhan sẽ không chút nào động tâm, nếu muốn biết trực tiếp hỏi nàng ta là được, nếu hỏi không ra tới cũng không có gì tổn thất đúng không?”
“Tri Tri muội nói đúng, dù sao rảnh rỗi không có việc gì làm, đã lâu không gặp Hứa tỷ tỷ, vừa lúc đi thăm nàng một phen vậy.”
“Tỷ nghĩ như vậy là được rồi, lâu không gặp mặt, tỷ muội xa lạ sẽ không tốt.”
Hứa Triển Nhan dùng qua vài lần giải dược, gương mặt lúc này đã chuyển biến tốt, nàng che sa mặt, thấy tỷ muội hai người đến, nghe xong sáng tỏ ý đồ các nàng đến, hạ đôi mắt nghiêm nghị dưới khăn che mặt.
Suy nghĩ một phen, nàng không tỉ mỉ nói ra đáp án, không trực tiếp nói rõ giải dược là do Thời Phái cấp, lại cũng không phủ nhận điều đó.
“Tin tức các người thế mà thật linh thông, việc này người bình thường cũng không biết đâu.”
Diệp Tri Tri vừa mừng vừa sợ, kia chính là nàng tùy tiện nói, căn bản không có chứng cứ rõ ràng, không nghĩ tới cư nhiên là thật. Mừng chính là, mong Giang Nhã Phù khi biết được tin tức sẽ vô thố hốt hoảng, xem nàng ở hậu viện ngồi trên đống lửa, còn có thể hay không nhớ tới nam nhân khác!
Tần La Y kinh hô “Này là thật sự? Muội cùng Thời Phái…?”
Hứa Triển Nhan cười lắc đầu “Không được nói bừa, ta chưa bao giờ cho hắn bất cứ hy vọng gì.”
Trước kia nàng như vậy tưởng, vì tiền đồ tốt, từ bỏ Thời Phái, tuy rằng nàng cũng từng một lần không tiếp thu tình ý đối, nhưng khi nhìn thấy hắn nhờ Trần Như Vân mang giải dược đến, cả trái tim như mềm mại. Nàng không phải muốn hắn hòa li, sau đó cùng mình thế nào, nàng chỉ nghĩ muốn hưởng thụ sự quan tâm lặng lẽ của hắn, chiếm trong lòng hắn một chỗ quan trọng nhất.
Nhưng mà! Lúc nàng cảm động chính là lúc phát hiện mình thu được chỉ là bình nước trong, không phải giải dược nào cả, cảm giác sâu sắc chịu Thời Phái trào phúng, hoặc cũng là của Giang Nhã Phù.
Vì thế bổn tâm tính toán vẫn luôn ngủ đông bắt đầu càng ngày càng không cam lòng.
Nàng danh dương kinh thành là quý nữ, hà tất sợ hãi một chút đồn đãi vớ vẩn chứ? Ai đó biết được có kẻ như vậy ái mộ nàng, nói không chừng sẽ càng thêm xem trọng liếc nhìn nàng sao, một Thời Phái có năng lực kiềm chế, đây cũng là giá trị của nàng không phải sao?
Ba nữ nhân cùng bàn tính nhỏ, ích lợi bất đồng, mục tiêu lại cực kỳ nhất trí. Thực mau, liền phát ra tiếng gió, nói Hứa đại tiểu thư có giải dược trị mặt là do Trấn Quốc Công thế tử Thời Phái trăm cay ngàn đắng tìm được.
Mọi người ồ lên, nghị luận sôi nổi.
Trên đời mỗi việc, một lần uống, một miếng ăn, Giang Nhã Phù cũng không thể tưởng được nàng ngẫu nhiên tâm huyết dâng trào, lại một lần thay đổi tình huống hướng đi. Nếu không phải nàng đổi dược, Hứa Triển Nhan sẽ không bị khơi dậy tâm hiếu thắng, bọn họ sẽ không như vậy liên lụy ngày càng sâu.
Quốc công phu nhân nghe được tiếng gió, trước tiên kêu người đem Thời Phái từ quân doanh trở về, trực tiếp hỏi một câu, thấy mặt chàng đầy kinh ngạc, tức khắc trong lòng đều minh bạch, đem chàng mắng một trận.
Thời Phái mấy ngày này quá bận rộn việc trong quân, ra quân doanh liền về nhà trực tiếp gặp mẫu thân, đây là lần đầu tiên chàng nghe nói việc này.
Như thế nào sẽ thế này? Việc này chỉ có biểu muội Trần Như Vân biết, nha đầu kia biết nặng biết nhẹ, tuyệt không dám nói bậy. Lại nói giải dược đã bị chàng ném, chữa khỏi Hứa Triển Nhan căn bản không phải dược chàng tìm, sự việc kín như vậy là từ chỗ nào truyền ra?
“Mẫu thân, dược kia thật sự không phải nhi tử đưa…”
“Không cần hướng ta giải thích, lăn trở về giải thích cùng tức phụ ngươi! Nàng nếu xảy ra chuyện gì không tốt ta sẽ hỏi tội ngươi đó. Mặt khác ngươi đừng tưởng nhạc phụ bên kia không thường ra ngoài liền cái gì cũng không biết, nghĩ kỹ vạn nhất nhân gia chất vấn ngươi hồi đáp như thế nào đi, mặt mũi phụ thân đều bị ngươi bôi nhọ rồi.”
Thời Phái ngoan ngoãn nghe mắng, nửa câu không dám cãi lại, rốt cuộc nghe mắng đủ rồi, vội vàng trở về sân viện mình.
Giang Nhã Phù thấy chàng về có chút ngoài ý muốn, buông sổ sách trong tay xuống “Không phải nói mấy ngày nữa mới về sao?”
“Xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, bị mẫu thân kêu trở lại.”
Nhìn gương mặt chàng như màu đất, Giang Nhã Phù tuy không biết xảy ra chuyện gì, khẳng định không phải là chuyện tốt “Bị giáo huấn sao?”
“Nàng có nghe nói…” Thời Phái đem chuyện mẫu thân giáo huấn từ đầu chí cuối nói cho nàng nghe, giải dược kia Giang Nhã Phù không biết rõ, việc này vốn dĩ lúc ấy chàng làm thiếu ổn thỏa, hiện tại càng không có gì phải giấu nàng.
Chân mày Giang Nhã Phù nhăn chặt “Thật sự có việc này?” Gọi Mộc Lưu Phi tiến vào, quả nhiên, vừa hỏi việc này, Mộc Lưu Phi có điều trốn tránh.
Thấy không giấu được nữa, Mộc Lưu Phi đành đem chuyện bên ngoài nghe được những lời khó nghe thế nào đều nói ra hết.
“Được, ngươi lui xuống trước đi, quản tốt miệng bọn hạ nhân cho ta, nếu có đàm tiếu nghị luận gì lập tức thu thập ngay.”
Trong lòng Thời Phái áy náy “Nhã Phù, ta không nghĩ tới sẽ như vậy, sớm biết thế ta không nên…”
“Không cần nhiều lời, việc đã đến nước này, nói những lời đó có ích gì chứ. Bình giải dược kia là ta tự mình ném, ta không trách chàng cái gì. Nếu trong phủ nghe được nha hoàn đồn tin nhảm nhí, có thể thấy được việc nên biết người khác đã biết rồi.”
“Nàng cảm thấy chuyện này là ai truyền ra?”
Giang Nhã Phù nhấc một bên khóe miệng, liếc chàng “Trừ bỏ nàng ta còn có người khác sao? Không cần ta chúc mừng chàng chứ? Nàng làm như vậy là thay đổi một chút ước nguyện ban đầu, nói không chừng kiếp nàychàng có thể như nguyện nha.”
— —— —— —-
Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ tiểu khả ái nhóm nhiệt tình bình luận ~ còn có đầu dinh dưỡng dịch đầu lôi ~ moah moah