Ngày Mai Liền Hòa Ly

Chương 84 - Sợ Là Duyên Phận Đi (1)

trước
tiếp

Giang Nhã Phù nghe chuyện Chu Hi từ Thời Phái, nàng kinh ngạc đến quá nữa ngày mới khép miệng lại được.

Thời Phái thấy vậy liền bực mình “Nàng luyến tiếc sao?”

Lúc này Giang Nhã Phù mới hoàn hồn “Chàng chỉ có nói bậy, chỉ là ta quá chấn kinh mà thôi, thật không biết hai người bọn họ sao lại dính dáng với nhau được?”

“Ta cũng không nghĩ tới.” Thời Phái vui sướng mỉm cười khi thấy người gặp họa “Sợ là duyên phận đi.”

Trong bụng chàng đang nghĩ gì sao Giang Nhã Phù không biết vì vậy nàng hơi trừng mắt chàng “Ta cảm thấy khả năng giữa bọn họ sẽ không cao, chàng không cần cao hứng đến như vậy.”

“Không thể nói vậy, chuyện gì cũng đều có khả năng cả. Chu Hi một bụng tài hoa, Hoa Anh khí phách toàn tài, một văn một võ, ta cảm thấy bọn họ rất là xứng đôi.”

Giang Nhã Phù ngưng mi “Chàng nói thật chứ?”

Thời Phái lau tay sạch sẽ, đến ngồi bên cạnh vuốt bụng nhô lên của nàng “Đương nhiên rồi. Lời ta nói sai sao? Hay là nàng cảm thấy không thoải mái?”

Giang Nhã Phù gạt tay chàng sang một bên “Lại nói hưu nói vượn! Chỉ là ta có chút lo lắng cho huynh ấy thôi. Chàng cũng biết rồi đó, lòng tự trọng huynh ấy cao, nếu không thích chắc là rất giận dữ.”

Thời Phái mặt dày dính sát bên nàng “Nàng quản những cái đó làm gì? Nàng cũng có phải là cha mẹ hắn đâu, với lại nàng cũng không cần coi thường hắn như vậy, hiện tại hắn cũng không phải là thiếu niên nghèo khổ khi xưa.”

“Ta…” Giang Nhã Phù còn muốn nói nữa thì bị Thời Phái hôn nuốt trở về.

Nói chàng nửa điểm không lo lắng là ngoa rồi, hiện tại có người dời tầm mắt Hoa Anh chàng cao hứng còn không kịp nữa là! Chuyện ai sống ai chết kệ họ thôi.

Mới vừa rồi thị nữ đem những lời đồn đãi bên ngoài nói cho Hoa Anh, nghe xong thì sắc mặt nàng âm trầm tới giờ.

Nàng không nghĩ tới câu nói kia cứ như vậy truyền ra. Ngày đó ở trại nuôi ngựa chỉ có nàng, Tần La Y và Trần Như Vân, như vậy sẽ có một người trong bọn họ truyền đi.

Nhưng hiện tại truy vấn đề này không còn ý nghĩa gì, một là mọi người đều biết, hai là lời nói kia đúng là nàng đã nói chỉ là không nghĩ…

Cũng bởi giọng điệu Chu Hi quá mức chanh chua không lưu tình làm nàng có chút ngượng, lúc này liền sinh một tia áy náy. Những lời đó chỉ là nói sau lưng người ta ai biết lại ồn ào huyên náo như vậy. Nàng biết người Đại Hạ coi trọng nhất là thanh danh, lần này Chu Hi chịu đả kích không nhỏ rồi.

Thật đáng chết, biết thế này khi mở miệng nàng cần uốn lưỡi trước khi nói, nơi này không phải là nhà mình xem ra sau này nàng cần chú ý hơn.

Bản thân đương sự tức giận phát sầu không nói, lại có một người so với hai người họ còn nôn nóng hơn, Độc Cô Hạo nằm dưỡng thương trên giường, trước xuất hiện một Thời Phái lúc này lại nghe thêm kẻ khác họ Chu, tức khắc nổi giận công tâm nôn ra một búng máu tươi!

Hắn nghĩ không ra, nam nhi Ti tộc có gì không tốt, tại sao Hoa Anh nhìn hắn chướng mắt? Chẳng lẽ một hai cứ phải gả cho người ngoại tộc là sao? Nàng là Ti tộc trân quý, vì sao phải tự cam chịu hạ tiện như vậy?

Qua tu dưỡng mấy ngày, tai mắt hắn không hề nhàn rỗi, hắn cũng minh bạch một điều, yêu cầu Hoa Anh hòa thân với Thời Phái chỉ là vọng tưởng cho nên hắn mới không vội. Nhưng hiện tại không giống nhau, hắn đột nhiên ý thức được, nếu lúc này xuất hiện một nam tử dị tộc ưu tú, Hoa Anh lại không coi trọng hắn thì sao hắn có thể chịu đựng được.

Hắn không thể không hành động gì.

Hiện tại Thái Hậu đang dưỡng bệnh, Hoàng Thượng thì cả ngày bận rộn chính sự cùng hậu cung, đoàn xứ giả vẫn đàm phán lợi ích hai bên chỉ là, việc hòa thân này xem như bị bỏ quên.

Năm nay nhiều thiên tai, dân sinh thực khó khăn, trừ bỏ mấy thành phố lớn trong kinh thành còn hảo chút, các địa phương còn lại bá tánh đều là chịu khổ, lời đồn đãi bất quá làm chàng bối rối một chút, trước mắt không có thời gian dư thừa suy nghĩ những vấn đề đó. Trừ bỏ ăn và ngủ, thời gian còn lại chàng dùng để viết một quyển tấu chương《trị thế thập phương lược》.

Nếu Thời Phái và Giang Nhã Phù biết nhất định sẽ kinh ngạc cảm thán, thời điểm này Chu Hi có thể viết ra, nếu là kiếp trước chính là sau khi Chu Hi chịu lưu đày, chịu khổ một thời gian dài mới viết thành, được tân đế thưởng thức lúc ấy mới một vòng xoay người, thận trọng từng bước đi lên địa vị quyền lợi cao.

Chu Hi ái quyền không phải giả, nhưng đồng thời chàng có một tấm lòng rộng lớn đối với bá tánh khốn cùng, chàng khát vọng bản thân có thể làm một việc gì đó lớn lao, danh tiếng vang xa, vang danh sử sách.

Chàng dồn cả tâm huyết viết ra, nhờ Vương công công giao sổ con cho Hoàng Thượng xem.

Sổ con đệ lên rồi, thời gian chờ đợi phá lệ gian nan, chàng rất muốn được Hoàng Thượng khẳng định, chính tai nghe một chút ý kiến của người.

Đợi hai ngày mà trong lòng nóng như lửa đốt, chạng vạng chàng rời đi xử lý công sự, một lần nữa đi tới bên ngoài Dưỡng Tâm Điện rốt cuộc chàng chờ được hồi đáp.

Thấy chàng như vậy Vương công công không đành lòng, ông nói “Mấy ngày này bệ hạ quá nhiều việc xử lý vất vả, long thể thiếu an nên chưa triệu kiến ngài. Sổ con của ngài Hoàng Thượng đã xem qua.”

“Hoàng Thượng nói thế nào?”

“Hoàng Thượng… Ngài đem này sổ con này về đi, hiện tại Hoàng Thượng có nhiều khó xử, quốc khố trống không, bè cánh đấu đá, không thể ngày một ngày hai mà thay đổi được. Ý ngài đúng là tốt nhưng suy nghĩ còn chưa chu toàn, ngài không rõ hoàng gia cái gì là quan trọng nhất sao?” Vương công công thở dài.

Chu Hi cầm lại bản sổ con tâm huyết của mình sững sờ tại chỗ.

Vương công công lại nói “Ta thực thích tuổi trẻ nhiệt huyết như người, nhưng hiện tại chưa thể xuất đầu lộ diện, Chu đại nhân, lúc này bo bo giữ mình là quan trọng nhất!”

Nhất thời tâm Chu Hi như bị đảo qua chảo dầu nóng một lần, lục phủ ngũ tạng một phen bốc hỏa dâng đến cổ họng, muốn nói mà ứ nghẹn đau đớn.

Vương công công thương hại nhìn chàng, không đợi chàng nói lời cảm tạ mà xoay người rời đi.

Chu Hi không biết bản thân rời khỏi hoàng cung như thế nào, chỉ cảm thấy đầu óc nóng lên, thân thể rét run, sự thất vọng như thủy triều bao phủ toàn bộ, rõ ràng bây giờ thời tiết trong lành nhưng lại cảm thấy thật khó thở.

Nắm chặt sổ con trong tay chàng bật cười, không rõ chính mình nỗ lực như vậy có ý nghĩa gì.

Ra khỏi cung chàng cự tuyệt xe ngựa đón đưa, hiện tại chàng không muốn bản thân bị nhốt đè nén trong thư phòng, cần phải ra ngoài đi dạo như vậy mới cảm thấy thế giới này chân thật.

Độc Cô Hạo phái hai tâm phúc theo dõi Chu Hi, từ khi chàng rời cung bọn họ vẫn theo sát tùy thời cơ hành động. Điều tra qua Chu Hi, Độc Cô Hạo biết người này không thể khinh thường, có khả năng bị Đại Hạ đẩy ra hòa thân vô cùng, là người tài hoa, mới vào triều, thân thế đơn mỏng lại không có gia tộc trói buộc cho nên hắn hoảng hốt. Lệnh hai tâm phúc tìm cơ hội đánh Chu Hi một trận, đánh cho mặt nở đầy hoa biến thành trò cười trong kinh thành, xem Hoa Anh còn xem trọng hắn không!

Trời càng lúc càng tối, trên đường càng ít người đi lại, mắt thấy Chu Hi đến gần một cái đường nhỏ, bọn họ liếc mắt nhau liền vọt lên.

Bọn họ không nói hai lời liền ra tay đấm đá, lúc này tâm Chu Hi như tro tàn nào biết đau đớn là gì? Lại nói chàng cũng không có nửa điểm công phu, đối mặt trước người biết võ đành chịu trận.

Một kẻ trong đó vừa đấm vừa dùng tiếng Hán nói “Xem trên người hắn có cái gì tốt không có, những kẻ làm quan đều là nhị phú.”

Bọn họ lục soát bạc vụn trên người Chu Hi.

“Mẹ nó nghèo thật, ngoài mấy lượng bạc đều chẳng có thứ gì quý giá…”

Hai người bọn họ đang nói thì có hai đinh tráng đi qua, vừa lúc thấy được cảnh này lập tức nhiệt huyết dâng lên liền hô to, đánh cường đạo rồi chạy lại giúp đỡ.

Hai kẻ này thấy sự tình không ổn liền bỏ lại Chu Hi nằm dưới đất chạy trốn, một kẻ trong bọn thuận tay lấy mấy lượng bạc cùng sổ con thu vào trong ngực.

“Vị công tử này không sao chứ? Có muốn báo quan hay không?” Tiểu hỏa tráng nâng Chử Hi dậy.

Chử Hi vẫy vẫy tay, hướng họ nói lời cảm tạ “Không cần, không mất đồ vật quan trọng gì.”

Đêm lạnh như nước, dưới ánh trăng Hoa Anh đang luyện kiếm rốt cuộc dừng lại nghỉ ngơi chốc lát, thị nữ bưng lại cho nàng chén nước.

Nàng nói “Công chúa, người có cảm thấy Độc Cô công tử có chút kỳ quái hay không?”

“Làm sao vậy? Không phải hắn vẫn luôn dưỡng thương sao? Xem ra không an phận như ta tưởng.”

Thị nữ cho là không đúng “Độc Cô công tử đúng là an phận dưỡng thương nhưng mấy người thuộc hạ kia thì không thấy. Ban ngày nô tỳ thấy đại mao cùng nhị mao lén lút thương lượng cái gì đó, sau bọn họ liền đi ra cửa hiện tại cũng chưa trở về.”

Hoa Anh buông ly nước xuống “Có việc này sao? Gần đây ta không thấy bọn họ nhiễu loạn gì liền không hỏi nhiều, còn có Độc Cô đại nhân ở đây ta cũng không thể quản quá.”

“Dù sao công chúa vẫn nên để ý nhiều một chút tốt hơn, nơi này không phải địa bàn chúng ta. Nô tỳ thấy bộ dạng đại mao nhị mao như là muốn làm chuyện gì đó không tốt.”

Khi hai người đang nói chuyện, xui xẻo cho đại mao cùng nhị mao cố tình trở lại ngay lúc này, vì đi tắt bọn họ nhảy qua tường hoa viên, ai ngờ ngay chỗ công chúa đang luyện kiếm.

Hoa Anh nghiêm mặt “Nói, không ở hầu hạ Độc Cô Hạo cho tốt, đi đâu?”

“Không… Không… Làm gì, ra ngoài đi dạo.”

Hoa Anh không buông tha bọn họ tiếp tục truy vấn, một tay giương kiếm tay kia ra đòn hiểm “Nói? Đi dạo ở đâu? Mua thứ tốt gì về?”

“Không mua cái gì, chỉ đi… dạo trong thành thôi!” Nhị mao so với đại mao cơ linh hơn một chút, nói dối lừa Hoa Anh.

“Phải không?” Đột nhiên, mũi kiếm Hoa Anh chỉ thẳng ngực nhị mao dọa hắn suýt nữa tim ngừng đập, xém tè trong quần.

Vừa rồi Hoa Anh phát hiện bên trong ngực hắn cất giấu đồ, nhìn hai mắt tiểu nô này lập lòe nàng xác định có điều gì đó giấu nàng.

Mũi kiếm dừng trước ngực nhị mao, một tiếng xoát lập tức cắt quần áo hắn rơi xuống may mà còn trung y bên trong chống đỡ không thì… tức khắc đồ vật rơi đầy đất.

“Đó là cái gì?” ánh mắt Hoa Anh nhìn đến quyển tấu chương kia, đại mao nhị mao liền sụp xuống quỳ trên đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.