Ngày Mẹ Đánh Tổng Giám Đốc

Chương 203 - Chương 203

trước
tiếp

Tần Trọng Hàn liếc nhìn Hà Hà, cô ngay lập tức hiểu ra. “Em sẽ nói với Thịnh Thịnh!”

Cô và Thịnh Thịnh đã nương tựa vào nhau mà sống suốt mấy năm qua. Lần trước khi biết mình được nhặt từ bờ sông về, trong lòng Thịnh Thịnh luôn có bóng râm. Mặc dù cậu không nói ra, nhưng trong lòng Tiêu Hà Hà biết rất rõ. “Thịnh Thịnh à, mẹ có chuyện muốn nói với con!”

“Chuyện nghiêm trọng lắm hả mẹ?” Thịnh Thịnh thấy vẻ mặt của mẹ rất nghiêm túc, nên cậu bé cũng nghiêm túc theo.

Tiêu Hà Hà ngồi trên mép giường và nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Thịnh Thịnh. “Con trai à, mẹ muốn nói với con rằng, con là con của mẹ, là con của mẹ và ba. Chú Tần chính là ba ruột của con, còn mẹ là mẹ ruột của con!”

Thịnh Thịnh trợn to mắt lên rồi chớp chớp. “Vậy còn Ngữ Điền thì sao?”

“Ngữ Điền là con của cậu Ly và dì Dương Dương! Tại ba mẹ đã làm sai một số chuyện, nên đã bị người ta đánh tráo hai con. Mẹ xin lỗi con, đều là lỗi của mẹ, mẹ thậm chí không biết con chính là con trai của mẹ!” Tiêu Hà Hà nói rồi khóe mắt đỏ hoe.

Thịnh Thịnh có chút bối rối, rồi quay lại nhìn Tần Trọng Hàn. Trong mắt anh ta cũng lấp đầy sương mù, khẽ kêu lên một tiếng thì thầm đầy hy vọng: “Con trai, ba là ba… ba của con. Con đến đây, gọi ba đi con!”

Thịnh Thịnh chỉ liếc nhìn anh ta với ánh mắt nghi ngờ, rồi khuôn mặt nhỏ bé lập tức rạng rỡ lên. “Mẹ ơi, con thực sự là con của mẹ hả? Con không phải là đứa trẻ mà không ai cần? Không phải là đứa trẻ bị bỏ rơi?”

“Phải! Con trai, con là con của mẹ!” Tiêu Hà Hà thì thầm bằng giọng phấn khởi. “Tại mẹ quá ngu ngốc nên mới để mất con, không phải mẹ không cần con đâu.”

“Mẹ ơi, con yêu mẹ!” Thịnh Thịnh dang tay ra và ôm lấy Tiêu Hà Hà. “Wow! Tuyệt vời quá! Con là con trai của mẹ, thảo nào mọi người đều nói rằng con rất giống mẹ.”

Trong tim Tần Trọng Hàn tràn đầy cảm xúc, cậu bé đang rất vui, anh ta cảm thấy được an ủi, và một lần nữa nói bằng giọng mong chờ. “Cục cưng à, gọi ba đi con! Ba là ba của con mà!”

Thịnh Thịnh không thèm nhìn anh ta. “Chú là chú, không phải ba!”

“Này!” Tần Trọng Hàn lo sợ. “Cục cưng à, ba là ba của con mà!”

“Phải đó, Thịnh Thịnh à, ba là ba của con mà!” Tiêu Hà Hà cũng nói giúp một câu.

“Ai biểu chú ngốc quá, đã làm mất con. Cần con thì cần, không cần con thì bỏ? Hừm! Mẹ ơi, không có ba, chẳng phải con cũng lớn rồi đây sao? Con thông minh và đẹp trai như vậy, không cần ba thì vẫn sống được đó còn gì?” Thịnh Thịnh ngẩng mặt lên rồi liếc nhìn Tần Trọng Hàn bằng ánh mắt khinh bỉ, rồi đặt một nụ hôn lên má Tiêu Hà Hà. “Mẹ ơi, con đi ngủ đây, mẹ ngủ ngon!”

Thịnh Thịnh nói rồi bỏ đi thật! Không hề cảm thấy bất ngờ, không hề cảm thấy bị sốc, xem ra bình tĩnh đến mức bất thường. Nhưng vừa đi đến cửa, cậu bé quay đầu lại hỏi một câu. “Mẹ ơi, có thật là vậy không mẹ? Hôm đó đi lấy máu, là để chứng minh rằng con là con của mẹ và chú hả?”

“Phải!”

“Vậy là rất khoa học rồi! Con biết con không phải là đứa trẻ không có ba mẹ, tối nay con có thể ngủ ngon rồi! Ôi, ông trời phù hộ!” Thịnh Thịnh lắc đầu rồi bước đi.

“Thằng quỷ nhỏ, con vẫn chưa gọi ba đó!” Tần Trọng Hàn hét lên ở phía sau, sao cậu bé lại không coi ba mình ra gì như vậy chứ?

“Không cần thứ gọi là ba đồ!” Thịnh Thịnh nói một cách lạnh lùng, quay lưng lại rồi vẫy tay chào họ. “Chúc ngủ ngon! Muốn làm ba thì sinh thêm người thừa kế đi! Tóm lại con không cần công ty của chú, con không muốn làm người thừa kế, sau này không được đem công ty của chú cho con đâu đó.”

“Này! Con không muốn làm người thừa kế? Hà Hà à, sao em không nói gì hết vậy?” Tần Trọng Hàn lại phàn nàn lần nữa. “Nó cũng quá kiêu ngạo rồi thì phải? Ngay trước mặt anh mà cũng không chịu gọi anh bằng ba!”

“Phải, nhưng em thấy con nói đâu có sai, lúc trước không có ba thì mẹ con em cũng sống rất tốt, nên không cần thứ gọi là ba đồ!” Tiêu Hà Hà phì cười, lên tiếng chế giễu, rất vui vì con trai có thể chấp nhận một cách bình thường, nhưng cô cũng không hiểu tại sao con trai lại không chịu gọi Tần Trọng Hàn là ba.

“Nụ cười của em chỉ thuộc về anh, sau này không được phép cười như vậy trước mặt người đàn ông khác!” Anh ta thấy cô cười vui vẻ như vậy, đôi mắt trong đầy màu sắc tươi sáng, đó là ánh sáng hạnh phúc, rạng ngời đến mức làm tim người ta phải run rẩy.

Tần Trọng Hàn ngây người ra, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy Hà Hà cười dịu dàng và xinh đẹp đến như vậy, như thể tất cả mây đen đều đã trôi qua, trong tim cô không còn vướng mắc nữa, chỉ còn lại hạnh phúc.

Có một nụ cười được gọi là nghiêng nước nghiêng thành, chắc là nụ cười của cô vào lúc này đây thì phải? Nó đẹp đến mức làm anh ta bỗng nhiên muốn trân quý mọi thứ thuộc về cô, không để cho bất kỳ người đàn ông nào ngấp nghé vẻ đẹp của cô.

“Anh bị bệnh hả! Đi nghỉ đi! Bây giờ không biết phải nói sao với Ngữ Điền nè!” Nhắc đến Ngữ Điền, Tiêu Hà Hà bất giác lo ngại.

“Bà xã à, con nói chúng ta hãy sinh thêm một người thừa kế!” Tần Trọng Hàn đột nhiên nhướn mày lên, trong mắt lóe lên một ánh nhìn gian xảo. “Nhưng anh muốn có con gái, không lẽ cho con gái thừa kế Tần thị à?”

“Em không biết, em không quan tâm! Em quá mệt mỏi rồi, em không muốn lo lắng về bất cứ điều gì nữa!” Tiêu Hà Hà nhún vai. “Em chỉ muốn hạnh phúc, hạnh phúc thì không cần phải lo nữa!”

“Ồ! Được! Vậy để anh lo cho!”

“Ai mà biết đứa tiếp theo là trai hay gái!” Tiêu Hà Hà lắc đầu một cách vô thức. Buồn ngủ quá! Sau khi bão tố qua đi, cô cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều, thoải mái hơn. Cô ngã vật người xuống trên giường. “Ngày mai có thể ra ngoài được chưa? Lệnh cấm túc của em đã được xóa bỏ rồi mà!”

“Bà xã à, anh hứa dù trai hay gái, anh cũng thương hết!” Bỗng, Tần Trọng Hàn vươn tay ra và kéo Hà Hà lên trên người mình, trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên chút gian xảo.

Tiêu Hà Hà không ngờ được nên đã ngã vào ngực anh ta. Hương thơm độc đáo trên người Tần Trọng Hàn làm cô choáng váng. Đột nhiên, cô hoảng loạn không biết phải làm sao, liền trèo xuống khỏi người anh ta.

Nhưng Tần Trọng Hàn đã ôm chặt eo cô lại, khẽ hét lên: “Bà xã…”

“Mau để em xuống!”

“Được!” Nhưng vừa quay người lại, anh ta đã đè lên cô.

Tiêu Hà Hà giãy giụa một lúc, rồi khẽ hét lên. “Thả em ra, Tần Trọng Hàn…”

“Em gọi anh là gì?” Anh ta dùng sức đè sát cô một cách ngang ngược, rồi thì thầm vào tai cô, thổi hơi thở nóng bỏng vào tai khiến cô ngứa ngáy. “Em quên phải gọi anh thế nào rồi chứ gì?”

Cô thì thầm: “Hàn…”

“Không phải.”

“Ông… ông… công công…” Mắc cỡ chết đi được! Cô xỏ lá định kéo dài thêm, cố gắng che giấu nhịp tim của mình. Thấy anh ta trợn mắt lên, cô lại không thể nhịn được cười. “Ha ha…”

“Anh phải trừng phạt em.” Tần Trọng Hàn vuốt ve mái tóc của cô, bàn tay to lớn bắt đầu cởi áo cô ra, cũng gây ra một cơn tê dại đến lạ thường.

“Em gọi rồi mà…” Cô cười, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên.

“Em đã gọi đúng đâu? Anh phải trừng phạt em vì em không ngoan!” Giọng anh ta ngày càng nhỏ dần, dái tai cô bị anh ta ngậm chặt, cả người cô cứng đờ, chỉ nghe thấy anh ta thốt ra những từ đầy ẩn ý. “Anh phải trừng phạt em… Tối nay… Anh sẽ không cho em ngủ… Anh muốn em sinh cho anh thêm một đứa con… biết nghe lời… Chúng ta sẽ cùng nhau nhìn con lớn lên…”

Môi của Tần Trọng Hàn đã hôn dọc theo cánh cổ đỏ ửng của cô. Còn mặt của Tiêu Hà Hà thì đã đỏ bừng lên. “Đừng mà…”

Giọng của cô giống như đang mời gọi, khẽ ngâm nga, đốt cháy lên hai ngọn lửa trong mắt anh ta, đó là những tia lửa tình rực cháy…

Cô ngước mắt lên nhìn khuôn mặt đẹp trai, lạnh lùng với mái tóc đen rối tung của anh ta, nhìn chằm chằm vào anh ta, tim đập nhanh hơn, đôi môi đỏ càng xinh tươi hơn. Môi anh ta lướt trên môi cô, không cho cô cơ hội để thở, mút lấy mút để làn môi mềm mại của cô.

“Ưm…” Hai tay của Tiêu Hà Hà đã đặt lên trên bờ ngực rộng lớn của anh ta. Cô chống tay vào đó, nhưng nó giống như một bức tường sắt. Anh ta cắn cằm và cổ cổ, như một ngọn lửa đang cháy rực muốn nuốt chửng cô vào trong nó.

Bỗng, anh ta buông cô ra, véo vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. “Anh muốn em… ở trên!”

Tiêu Hà Hà đang tham lam hút lấy chút không khí quý giá, rồi thở hổn hển. Nghe thấy câu này của anh ta, cô gần như đã ngừng thở.

Còn anh ta thì đã thực hiện một động tác, để cô một lần nữa ngồi trên người anh ta. Ơ này…!

Cơ thể của Tiêu Hà Hà khẽ run lên, hai tay bất giác tóm chặt lấy phần áo trước ngực anh ta, chạm vào cơ thể rắn chắc và nóng hổi bên dưới cái áo. Cô đột nhiên muốn rụt tay lại, nhưng đã bị một bàn tay to lớn kéo lại, áp tay cô trên ngực anh ta một lần nữa…

Tim cô, đang đập loạn xạ, không thể định vị được. “Không…”

Cô không muốn ở trên!

Vậy thì xấu hổ lắm!

Cô không thể. Cô không thể làm được! Vả lại, đèn vẫn đang mở, cô không làm được. Cô bắt đầu giãy giụa, định đứng dậy, nhưng Tần Trọng Hàn đã sớm nhận ra sự lo lắng của cô. “Cụp” một tiếng, đèn tắt hết.

Vừa cảm thấy mắc cỡ, vừa cảm thấy ngọt ngào. Trong bóng tối, cô đã can đảm hơn một chút, còn anh ta đã ngồi dậy và ôm lấy cô, cô dạng hai chân ra và ngồi trên người anh ta. Cơ thể rắn chắc của anh ta ôm lấy cô, cô cảm thấy hơi thở của anh ta xộc vào mũi mình, cả người cô bắt đầu run rẩy.

Cô định vùng vẫy nhưng anh ta không cho.

Hai tay của anh ta cũng không còn thành thật nữa, bắt đầu luồn vào trong áo cô, vuốt ve làn da mịn màng và mềm mại của cô. Cô run rẩy vì bị kích thích, hơi thở của cô cũng ngày càng rối loạn. Bàn tay anh ta di chuyển ngày một nồng nhiệt hơn, cơ thể cô cũng dần tan chảy dưới sự đụng chạm của anh ta.

Trong bóng tối, đôi lông mi đẹp của cô khẽ run lên.

Hơi thở gấp gáp quanh quẩn trong mũi nhau.

Và rồi, anh ta bỗng cởi cúc áo lót của cô. Khi bàn tay nóng hổi phủ lên gò bồng đảo cao chót vót của cô, cô đột nhiên rùng mình, đôi mắt đang khép lại cũng mở to ra vào thời điểm đó, trong mắt thoáng qua chút hoảng sợ, và vội vã đưa tay lên đẩy anh ta ra.

Cô không sợ, mà cô mắc cỡ. Tư thế này, cô chưa bao giờ trải nghiệm qua.

“Bà xã… Em đừng sợ, vì đó là anh, vì chúng ta thực sự yêu nhau, nên em đừng mắc cỡ…” Anh ta thì thầm vào tai cô.

“Không! Em không được!” Cô khẽ hét lên. Mặc dù trong bóng tối, lòng can đảm của cô đã lớn hơn một chút, nhưng cô vẫn rất sợ hãi.

Anh ta nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên. “Em đâu phải là đàn ông, đàn ông bị liệt dương mới sẽ nói không được, không ngờ bà xã của anh cũng nói không được… Hì hì…”

Cô lại càng mắc cỡ hơn. “Thả em ra!”

“Cô gái ngốc nghếch!” Anh ta khẽ cười. “Lúc này mà thả em ra, trừ khi anh bị điên rồi!”

Anh ta hôn nhẹ lên trán cô. Cô nhắm mắt lại, cảm nhận sự dịu dàng của anh ta. Đôi môi của anh ta di chuyển xuống phía dưới, ngược lại hoàn toàn với vẻ ngang ngược và dữ dội trước đó, bắt đầu dịu dàng và miên man hơn.

Từ trên môi hôn lên cổ, từ cổ qua dái tai, từ dái tai xuống đến xương quai xanh, cứ vậy mà đi thẳng xuống dưới. Những lớp che chắn trên người cô, dưới những ngón tay khéo léo của anh ta, đã bị lột hết từng chút, từng chút một.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.