Nghịch Thủy Hàn

Chương 71 - Gặp Nhau Sau Tai Kiếp

trước
tiếp

Thích Thiếu Thương vừa gấp vừa giận, thân hình chớp lên, Long Thiệp Hư đã chụp vào khoảng không.

Thích Thiếu Thương đang muốn phi thân lên trên ngăn cản Hồ Chấn Bi hạ độc thủ với Lưu Độc Phong và Vô Tình, nhưng Long Thiệp Hư đã xoay người phóng đến.

Thích Thiếu Thương đổi bước chuyển chỗ, trong lúc vội vã vẫn có thể nắm bắt rất chuẩn, lách qua khoảng trống, y lướt người lên cao. Nếu đối phương còn ngăn cản nữa thì trừ phi hắn không muốn sống.

Xem ra Long Thiệp Hư thật sự muốn liều mạng.

Thích Thiếu Thương nghiến răng, mũi kiếm đâm ra nhanh như điện.

Kiếm đâm thẳng vào ngực Long Thiệp Hư.

Người y cũng bị Long Thiệp Hư chộp trúng.

Thích Thiếu Thương phát hiện ngay một sự thật.

Nhát kiếm đó như đâm phải tường đồng vách sắt.

Ngay khi Long Thiệp Hư chụp được hai vai của Thích Thiếu Thương, lúc chưa bị đối phương kéo về phía trước, y đã phóng liền ba kiếm.

Vào rốn, ức, yết hầu.

Đó chính là ba tử huyệt của các võ lâm cao thủ luyện khí công ngạnh môn.

Long Thiệp Hư cao lớn cường tráng, nửa thân trên của Thích Thiếu Thương đã bị hắn giữ chặt nên muốn đâm vào mặt hắn cũng khó

Y chỉ có thể đâm vào ba chỗ yếu hại đó.

Ba kiếm đều trúng đích nhưng cả ba kiếm đều vô dụng.

Long Thiệp Hư đã giữ chặt được Thích Thiếu Thương, kéo y lại gần. Thích Thiếu Thương đã thấy vết thương bên tay trái đau thấu tim, còn xương cốt toàn thân không chịu được áp lực cực lớn đó, phát ra những tiếng lục cục trầm đục.

Đến lúc này Thích Thiếu Thương mới biết: Thiết Tật Lê sở trường dùng thiết tật lê, còn Long Thiệp Hư thì đã luyện thành công “Kim Chung Tráo”.

Về cơ bản, các môn khí công ngạnh môn có thể chịu được đao thương được chia thành năm nhóm lớn: “Thập Tam Thái Bảo hoành luyện,” “Thiết Bố Sam,” “Đồng Tử công,” “Kim Cương bất hoại thiện công,” “Kim Chung Tráo”.

Người luyện những loại võ công này đều phải chịu đựng nhiều gian truân, đau khổ.

Luyện “Đồng Tử công” phải giữ thân đồng nam, do đó môn Long Thiệp Hư luyện chắc chắn không thể là “Đồng Tử công.” “Kim Cương bất hoại thiện công” lại là Phật môn chánh tông. “Thiết Bố Sam” chỉ là một loại khí công ngạnh môn nhập môn, chắc chắn không thể chống đỡ được độ sắc bén của Thanh Long kiếm. Người luyện “Thập Tam Thái Bảo hoành luyện” mặc dù toàn thân như tường đồng vách sắt, nhưng lại sợ bị công kích vào các huyệt đạo. Còn Long Thiệp Hư không sợ Thanh Long kiếm cực kỳ sắc bén đâm vào các huyệt vị, nên môn mà hắn luyện tất nhiên phải là “Kim Chung Tráo!”

Người luyện “Kim Chung Tráo” không dễ để cho người khác tìm được “tráo môn” (cửa lồng, ý chỉ điểm yếu hại) của mình!

Trước khi bị Long Thiệp Hư ôm chặt, Thích Thiếu Thương đã kịp làm một việc.

Song chỉ của y búng ra, Thanh Long kiếm hóa thành một con rồng xanh bắn vào người Hồ Chấn Bi.

Một chiêu này y đã chuẩn bị từ trước

Long Thiệp Hư đã dám liều mình lao đến, không màng đến thanh kiếm sắc bén trong tay Thích Thiếu Thương thì tất nhiên hắn phải có cách khắc chế y.

Bản thân y không thể thoát thân cũng nhất định phải ngăn cản Hồ Chấn Bi hạ độc thủ.

Kiếm vừa thoát khỏi tay, cổ tay y liền xoay lại, muốn rút Xuân Thu bút ra.

Đáng tiếc y chỉ có một tay.

Long Thiệp Hư đã dùng lực ôm chặt lấy Thích Thiếu Thương, hắn đang vận độc môn khí công Kim Chung Tráo muốn lần lượt chấn nát toàn bộ xương cốt của y.

Do phân tâm, bị mất thế chủ động nên Thích Thiếu Thương đành miễn cưỡng vận Nhất Nguyên thần công kháng cự.

Cho dù đang trong lúc nguy cấp, y vẫn phân tâm.

Phân tâm lo lắng cho an nguy của Vô Tình và Lưu Độc Phong trên cây.

Phân tâm lo lắng cho sinh tử của Ngân Kiếm đang khổ chiến với Anh Lục Hà.

Phân tâm lo lắng cho sự sống còn của Trương Ngũ trong xe ngựa.

Phân tâm càng khiến y cảm thấy tuyệt vọng…

Kiếm của y vừa bắn khỏi tay, Thiết Tật Lê liền lao người lên không đuổi theo.

Hắn đuổi kịp chụp lấy kiếm giữa không trung, vừa lộn một vòng vừa cười nói: “Kiếm tốt! Đa tạ!”

Hạ mình xuống bên cạnh xe ngựa, hắn tỉ mỉ xem xét Thanh Long kiếm trong tay.

Khi Hồ Chấn Bi phi thân lên ngọn cây, hắn cười lạnh: “Bộ Thần Lưu Độc Phong, Danh bộ Vô Tình, các ngươi cũng có ngày hôm nay!” Dứt lời, song chưởng từ từ đẩy ra.

Hắn dùng “Cách Không Phá Sơn chưởng” tấn công hai người từ xa. Trong lòng hắn vẫn có chút úy kỵ, với lại tính vốn cẩn thận nên dù biết rõ hai người đã bị thương rất nặng, không còn sức kháng cự, nhưng hắn vẫn không dám tiến lại gần hai đại cao thủ, tránh phải mạo hiểm.

Một mặt phát chưởng, một mặt hắn đề phòng Vô Tình và Lưu Độc Phong phản kích, cũng đồng thời đề phòng Thích Thiếu Thương ngăn cản.

Quả nhiên Thích Thiếu Thương ra tay.

Y phóng kiếm đến.

Hồ Chấn Bi vừa nhìn thấy kiếm bay đến, lập tức thu chưởng, lòng thầm nhủ: Từ lâu đã nghe Thích Thiếu Thương có một thanh ‘Thanh Long kiếm,’ mình cứ đoạt nó trước, chiếm chút tiện nghi đã.

Không ngờ giữa chừng lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim.

Thiết Tật Lê đã chộp lấy thanh kiếm.

Hắn biết rõ tâm tính của mấy sư huynh đệ của mình, người nào đã kiếm được món tốt thì nhất quyết sẽ không nhường cho kẻ khác.

Hắn thầm hận, đành đẩy song chưởng ra. Giết được Lưu Độc Phong và Vô Tình là một đại công, dĩ nhiên có phần của cả bốn người, nhưng nếu chuyện hai người tiếng tăm lừng lẫy bị chết dưới chưởng của hắn được lan truyền khắp giang hồ thì chắc chắn uy danh của hắn trong võ lâm càng tăng thêm.

Đang nghĩ thế thì đột nhiên hắn phát hiện ra một việc rất đáng kinh ngạc.

Từ trong xe có bóng người vọt ra.

Trương Ngũ đã bị tiểu sư muội khống chế, chẳng khác gì phế nhân, lại thêm trúng ám khí của Thiết sư đệ, khó tránh khỏi cái chết. Vậy làm sao lại có bóng người im hơi lặng tiếng vọt ra khỏi xe cho được chứ?

Bóng người lại không chỉ có một!

Hắn vừa muốn lên tiếng cảnh báo, bóng người đã xuất thủ.

Hai bóng người, một trái một phải. Bóng bên trái phóng đến sau lưng Thiết Tật Lê, bóng bên phải lướt thẳng về hướng Anh Lục Hà.

Hồ Chấn Bị vội vàng hét lớn: “Cẩn thận!”

Tiếc là ngay trước khi hắn kịp hét báo động, bóng người phía sau Thiết Tật Lê đã quát lớn: “Xem đòn!”

Thiết Tật Lê hoảng sợ, vội xoay người lại.

Trong lúc hắn chuyển thân, đơn chưởng thủ tám lối còn thân người thì bật ngược về phía sau, tay phải thủ sẵn bảy tấm thiết tật lê, bất kỳ lúc nào cũng có thể bắn ra.

Hắn vừa xoay người lại, bóng đen liền xuất thủ.

Ngón trỏ tay phải ấn xuống, đầu ngón ấn vào trán hắn.

Thiết Tật Lê có đến bảy tám loại thân pháp, hơn chục đòn sát thủ, nhưng lại tránh không được, ra tay không xong, trên đầu bị dính một chỉ.

Hắn chỉ thấy người trước mặt khoác một chiếc áo lông cừu thật dày, thân người gầy gò, mặt lạnh như tiền, đôi mắt như hai luồng điện.

Ý thức của hắn chỉ nhớ được đến đó.

Lúc này thân thể của hắn đã bị hất văng đi hơn một trượng ngã chổng vó xuống đất, sâu trong rừng tùng.

Hồ Chấn Bi đang muốn lao xuống, người nọ đã đưa bàn tay gầy gò trắng bệch từ trong áo cừu ra chụp lấy Thanh Long kiếm, mũi kiếm chỉ lên ngọn tùng, hỏi hắn: “Ngươi muốn tiếp tục giết người trên cây, hay là muốn xuống đây giết ta?”

Thấy cặp mắt giống như ma trơi của kẻ nọ, Hồ Chấn Bi cảm thấy rùng mình chạy dọc thân.

Trước khi ra tay với Thiết Tật Lê, người mặc áo lông cừu còn quát một tiếng báo hiệu. Nhưng người phụ nữ lao về phía sau lưng Anh Lục Hà lại im hơi lặng tiếng chém xuống một đao.

Anh Lục Hà đã cảnh giác.

Đó là do tiếng hét cảnh cáo của Hồ Chấn Bi, với lại ả thấy vẻ vui mừng quá đỗi từ trong mắt của Ngân Kiếm.

Ả đột nhiên quay người, Thiết Như Ý đưa ngang ngực, chặn được nhát đao. Tia lửa bắn tung tóe khiến cả hai đều rát cả mặt.

Trong chớp mắt tia lửa lóe lên, Anh Lục Hà cũng kịp nhìn thấy dung nhan tuyệt đẹp của đối phương.

Đao thứ hai của đối phương đã nhanh như chớp chém đến.

Anh Lục Hà chỉ còn cách đưa Thiết Như Ý lên đỡ tiếp.

Hai người đều cảm thấy cổ tay đau nhức, hổ khẩu tê rần, nhưng đao thứ ba đã chém tới, đao sau nhanh hơn đao trước.

Anh Lục Hà thét lên một tiếng chói tai, năm ngón tay xòe rộng chụp vào mặt người phụ nữ kia.

Mái tóc đen xổ tung, nhưng không ngờ nàng ta chẳng tránh né mà lật tay chém đao vào mặt Anh Lục Hà.

Anh Lục Hà vốn cho là mọi phụ nữ xinh đẹp đều yêu quý dung nhan của mình, nghĩ rằng dùng trảo hủy dung mạo của đối phương sẽ khiến thế công về phía mình chậm lại. Không ngờ đối phương không tránh chẳng né, không sợ mặt hoa bị hủy mà còn muốn một đao bửa mặt của mình làm đôi.

Anh Lục Hà vội rụt tay, dùng Thiết Như Ý cản lại, tia lửa bắn tung. Hai người áp sát nhau, mặt cả hai đều bị các đốm lửa bắn vào đau nhói.

Lúc này đã kịp nghỉ ngơi một lúc, Ngân Kiếm lại vung kiếm lao đến.

Sau vài lần giao thủ, Anh Lục Hà đã biết võ công của người mới đến chỉ có thể hơn chứ không thể kém ả. Mắt thấy lại thêm tên tiểu linh tinh tham gia trận chiến, ả hoảng hốt đưa mắt nhìn quanh thì phát hiện Thiết Tật Lê đang sống dở chết dở nằm dài xa xa, còn Hồ Chấn Bi thì không biết đã đi đâu mất rồi. Thấy tình hình không ổn, trong đầu hốt hoảng, miệng ả phát ra một tiếng rít sắc nhọn, y phục đột nhiên nát vụn bay tung tóe!

Vốn Anh Lục Hà mặc một bộ quần áo tay bó thêu hoa màu đen viền đỏ. Lúc này bộ quần áo đột nhiên nát vụn ra, một cơ thể trắng nõn hiện ra. Trong lúc ả xoay người như chóng chóng, hai luồng sáng từ trước và sau người lóe lên, người phụ nữ và Ngân Kiếm đều cảm thấy lóa mắt.

Anh Lục Hà thu Thiết Như Ý đập mạnh vào đầu của Ngân Kiếm, như thể không đánh văng óc đứa nhỏ này ra thì không cam lòng.

Do ánh sáng quá chói, không thể nào mở mắt ra được nên Ngân Kiếm chỉ có thể một mặt vội vàng lui lại, một mặt huơ kiếm loạn lên ngăn trở.

Còn nàng kia cúi đầu, nhắm mắt, chém liền ba đao thẳng vào lưng Anh Lục Hà.

Anh Lục Hà đành vung Thiết Như Ý chống đỡ. Nàng kia vẫn nhắm mắt, chỉ nhằm cận chiến, hầu như mỗi chiêu đều phải lùi tay lại phía sau, mũi đao mới có thể đâm trúng đối thủ. Hơn nữa, đầu gối, khuỷu tay, cổ tay, vai đều tì sát tấn công khắp nơi, khiến Anh Lục Hà vốn xưa nay giảo hoạt cũng không ứng phó nổi, chỉ đành thu tay vỗ vào trước ngực.

Thì ra là phía trên thân thể lõa lồ của ả, giữa ngực và sau lưng đều đeo một chiếc kính lấp lánh bảy màu. Khi gặp biến, các loại màu sắc kỳ dị này hợp thành một luồng ánh sáng mãnh liệt, đối thủ của ả tuyệt nhiên không thể mở mắt nổi.

Nếu như đối thủ là nam tử có định lực kém thì mắt chỉ nhìn thấy thân thể ả, bị mê hoặc bởi ảo ảnh của Đãng Tâm kính (kính có tác dụng làm lung lay tâm trí người khác) mà mặc cho ả xử lý.

Đồng tử Ngân Kiếm chưa bao giờ nhìn thấy thân thể phụ nữ nên vừa nhìn đã sợ hãi nhắm mặt lại. Anh Lục Hà sắp đắc thủ, nhưng nữ nhân liều mạng kia khi nhắm mắt lại càng bấp chấp tính mạng, tấn công điên cuồng hơn.

Anh Lục Hà hú lên một tiếng quái gở, vọt mình lên không, thoát ra khỏi vòng chiến. Dưới ánh trăng, ả giống như một con chim trắng vô cùng quyến rũ.

Ả chỉ mong trốn cho nhanh.

Ả thầm nguyền rủa: “Sao lại xuất hiện một ả liều lĩnh như vậy, cô ta là ai chứ …”

Bỗng bên tai ả vang lên tiếng nói: “Ngươi từng ám toán ta một lần trong khách sạn…” “Bình” một tiếng, ả bị trúng một đòn vào sau lưng.

Toàn thân Anh Lục Hà co giật, nhưng thân thể vẫn không dừng lại, máu tươi bắn tung như mưa.

Người đó vẫn lạnh lùng nói tiếp: “Hãy nhớ cho kỹ, ám toán ngươi là Lôi Quyển và Đường nhị nương”.

Anh Lục Hà ghi nhớ trong lòng.

Nhưng ả không dám trả lời, chỉ mong thoát thân.

Thực ra, thương thế của ả lúc này cũng khiến ả không còn đủ sức mà đối đáp nữa.

Ngay lúc đang chạy trối chết, tai ả vẫn nghe thấy một tiếng gầm giận dữ của Long Thiệp Hư.

Ả cũng không dám quay người lại cứu giúp.

Thậm chí cũng không dám nhìn lại.

Trong quan niệm của chín đệ tử dưới trướng Cửu U Thần Quân, không có tính mạng của người nào quan trọng hơn tính mạng của mình, cho dù đó là của người thân yêu nhất.

Trong ý nghĩ của Anh Lục Hà, ả không hề sẵn lòng vì Long Thiệp Hư mà hy sinh một mảnh móng tay.

Long Thiệp Hư gầm lên một tiếng thảm thiết, bởi vì hắn cảm giác thấy mình dùng thế Thái Sơn áp đỉnh đè xuống một thân thể mềm yếu nhưng thân thể ấy lại từ từ biến thành than hồng. Tình thế này giống như là mình dùng sức vung quyền nhưng lại đấm phải một cây đinh.

Thấy có người đến cứu viện, Thích Thiếu Thương an tâm trở lại. Nhất Nguyên thần công của chàng được toàn lực thi triển.

Long Thiệp Hư giống như một con hổ.

Thích Thiếu Thương lại như con bọ chét.

Long Thiệp Hư dùng hết sức lực nhưng không làm gì được Thích Thiếu Thương.

Nhân lúc đối phương chưa kịp khôi phục khí lực, Thích Thiếu Thương bắt đầu phản kích.

Long Thiệp Hư bắt đầu phát hiện hắn đang ôm phải một con nhím.

Một con nhím có thể công phá được Kim Chung Tráo của hắn.

Trước sau đã ba lần cố gắng vận hết sức lực, nhưng Long Thiệp Hư đều không công phá được phòng tuyến của đối phương, mà còn bị nội lực của đối phương phản chấn trở lại. Hắn không còn chịu đựng nổi, lực đạo từ từ thoát mất, tay từ từ lỏng ra.

Tay vừa được nới lỏng, Thích Thiếu Thương liền rút Xuân Thu bút ra.

Bút đâm vào bụng Long Thiệp Hư.

Hắn rú lên lồng lộn, buông tay chạy trốn.

Thích Thiếu Thương không truy kích ngay.

Bởi vì y phát hiện đến Xuân Thu bút cũng không thể đâm thủng được da bụng Long Thiệp Hư, chỉ có thể khiến hắn cảm thấy chỗ bị đâm đau rát, sợ quá bỏ chạy mà thôi.

Quả thực Kim Chung Tráo của Long Thiệp Hư đã luyện đến mức cả thần binh cũng khó lòng phá được.

Có điều là Thích Thiếu Thương lại rút bút ra đâm trong hoàn cảnh hung hiểm nên đương nhiên lực đạo sử dụng không chuẩn. Bằng không, với sự sắc bén của Xuân Thu bút, dứt khoát Long Thiệp Hư không thể chịu đựng nổi.

Thế nên hắn mới chỉ sợ hãi mà chạy mất.

Còn một nguyên nhân nữa khiến Thích Thiếu Thương không truy kích chính là vì chàng nhìn thấy Lôi Quyển và Đường Vãn Từ.

Chỉ cần là giữa hai bên còn có sự quan tâm đến nhau thì còn gì vui hơn niềm hạnh phúc khi gặp lại nhau sau kiếp nạn tưởng đã xa cách ở hai thế giới.

Đường Vãn Từ đợi Long Thiệp Hư chạy khuất mới vọt mình đến trước mặt Thích Thiếu Thương, lên tiếng: “Chào!”

Thích Thiếu Thương cũng cười đáp: “Chào!”

Đường Vãn Từ vuốt tóc cười nói: “Đừng trách ta không giúp ngươi một đao. Các ngươi một chọi một, đối phương lại đồng trang đồng lứa với ngươi, ta giúp ngươi thì khác gì ta thương cảm ngươi chỉ còn một cánh tay… Ngươi không cần người khác thương hại, đúng không?”

Thích Thiếu Thương chỉ đáp: “Đúng!”

Đường Vãn Từ cười tươi: “Hai người các ngươi chẳng lẽ lại không có gì để nói với nhau?”

Thích Thiếu Thương cảm thấy khi liếc nhìn Lôi Quyển, đôi mắt trong như nước hồ thu của Đường Vãn Từ có sự quyến luyến và thâm tình khó tả, y bỗng nhận ra một điều.

Lôi Quyển vẫn mặc một chiếc áo lông cừu, sắc mặt trắng bệch, so với trước còn gầy gò hơn, chắc bệnh còn nặng hơn. Nhưng kỳ lạ thay, ánh sắc bén lạnh lẽo trong mắt lão lại bớt đi rất nhiều, giống như có hai ngọn nến đang dần dần sưởi ấm hàn ý trong mắt lão.

Thích Thiếu Thương gọi: “Quyển ca!”

Lôi Quyển gật đầu.

Thích Thiếu Thương hỏi: “Vì sao hai vị lại đến đây?”

Từ khi ly tán tại Hủy Nặc thành, bọn họ cùng bặt tin, chẳng biết gì về nhau.

Lôi Quyển kể: “Chúng ta gặp được Vô Tình ở Ngũ Trọng khê, sau đó tại Cự Mã câu lại tình cờ biết được Cửu U lão yêu dẫn đồ đệ tìm các ngươi gây chuyện nên thầm theo dõi bọn chúng. Trên đường đi, sợ bọn họ phát hiện nên bọn ta không dám lại quá gần. Đêm nay bọn ta muốn lẻn đến miếu sơn thần báo tin cho các ngươi, vừa may đến kịp chỗ này.”

Thích Thiếu Thương biết Lôi Quyển chỉ đơn giản kể mấy câu như vậy, nhưng để đến được đây, kỳ thực bên trong lão cũng chịu những hung hiểm phức tạp nói ra không hết. Y không nén nổi lòng, cất tiếng hỏi: “Còn Biên Nhi đâu?”

Lôi Quyển không đáp.

Lòng Thích Thiếu Thương đau đớn, đau như cắt.

Hai người nhìn nhau, không gian tĩnh lặng..

Chuyện cũ như gió thoảng qua.

Đường Vãn Từ bảo: “Lưu bộ thần và Vô Tình cùng người trong xe đều bị trọng thương, hãy cứu họ trước rồi hãy nói chuyện tiếp!”

Nàng và Lôi Quyển nhân lúc Cửu U Thần Quân và Phao Phao tẩu thoát lẻn đến gần. Khi Thích Thiếu Thương ngăn cản bốn kẻ địch, cả hai lén chui vào trong xe ngựa. Tất cả ám khí của Thiết Tật Lê nhằm giết Trương Ngũ đều bị Lôi Quyển dùng áo lông cừu chặn lại, rồi lại giả vờ như bị trúng ám khí, hét thảm một tiếng. Tiếp đó, vào lúc nguy cấp, cả hai vừa ra tay liền đánh trọng thương Thiết Tật Lê và Anh Lục Hà; dọa Hồ Chấn Bi bỏ chạy, còn Thích Thiếu Thương đánh lui Long Thiệp Hư.

Vì Thích Thiếu Thương và Ngân Kiếm lấy hai chọi bốn; ngoài ra Ngân Kiếm chỉ là một đứa trẻ, còn Thích Thiếu Thương đã bị thương, đối phương lại là bốn tên đại ác sát nên Lôi Quyển mới chịu ra tay đánh lén. Nhưng trước khi lão động thủ đã lên tiếng cảnh báo trước, tuy vậy vẫn khống chế được Thiết Tật Lê bằng một chỉ. Còn Anh Lục Hà trước đây đã dùng Thiết Như Ý đánh lén vào lưng lão nên lão chẳng khách khí gì đánh nát tấm kính trên lưng ả. Hai chiếc kính này do Cửu U Thần Quân truyền cho ả, cùng Hiên Viên Hạo Thiên kính của Lưu Độc Phong một chính một tà, công hiệu cũng hoàn toàn khác nhau.

Hiên Viên Hạo Thiên kính có thể khiến cho binh khí của đối phương phản ngược trở lại. Chỉ cần binh khí của kẻ thù soi vào trên kính thì ảnh của nó có thể phản kích lại chính chủ; thật giả khó phân nên rất khó đối phó. Do đó cho dù đang bị trọng thương, Liêu Lục vẫn có thể đánh cho Thiết Tật Lê và Hồ Chấn Bi tay chân rối loạn.

Xá Nữ Nhiếp Dương kính của Anh Lục Hà lại có thể đem bất kể nhiệt lực hoặc ánh sáng tụ vào trong kính, rồi lại phản xạ ra thành một tia sáng cực kỳ sắc bén. Yếu thì có thể huyễn hoặc tầm nhìn của đối phương, mạnh thì có thể khiến cho đối phương thụ thương. Thân thể của Anh Lục Hà không ngừng xoay tròn, thậm chí còn bỏ hết y phục, chính là muốn dùng toàn bộ công lực bên trong cơ thể để hấp thụ ánh trăng. Quầng sáng phản xạ từ tấm kính khiến cho Đường Vãn Từ và Ngân Kiếm không cách nào mở được mắt. Ả cũng đang muốn thừa thắng xông lên (*) thì Lôi Quyển đã một chỉ đâm nát tấm kính.

(*) Tác giả nhầm: Anh Lục Hà đang bỏ chạy chứ không phải đang quyết đấu.

Thấy Anh Lục Hà đã bị thương, Lôi Quyển bèn không hạ sát thủ nữa.

Trừ khi bất đắc dĩ, ám toán đả thương người vốn không phải là cá tính của Lôi Quyển, huống chi đối thủ là một phụ nữ.

Đường Vãn Từ lại trái ngược hoàn toàn. Nàng mặc kệ, bất chấp tất cả.

Nàng lao lên, hoàn toàn không hề vướng bận tư tưởng ám toán hay không ám toán. Mục đích của nàng chính là hạ gục địch nhân, chỉ như thế mà thôi.

Suốt cả chặng đường dài, Lôi Quyển và Đường Vãn Từ đồng lòng sống chết, cùng hội cùng thuyền, kề vai chiến đấu, đồng cam cộng khổ với nhau; nhưng về tính nết, chẳng ai chịu ảnh hưởng ai.

Lôi Quyển thâm trầm kín đáo.

Đường Vãn Từ hiệp nghĩa hào phóng.

Hai người tính cách khác biệt – Nhưng đối với những người có tính cách khác biệt, chỉ cần có sự thông cảm và thấu hiểu thì đều có thể yêu thương, chung sống với nhau.

Có thể cùng nhau trải qua gian khổ, đó cũng là một điều hạnh phúc. Thích Thiếu Thương nhìn thấy hai người bọn họ song song bay lên cây, trong lòng không khỏi than thầm: “Đại nương, Đại nương ơi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.