Nghịch Thủy Hàn

Chương 79 - Vũ Dữ Đồng Tình

trước
tiếp

Mưa rơi lất phất.

Những hạt mưa rơi xuống phần cổ bên ngoài áo, nhồn nhột, khó chịu.

Những hạt mưa phảng phất như tình sầu.

Những nỗi buồn đau của đời người, giống như một cơn mưa vô thường, lúc tạnh thì nhiều mây, vô hình vô định.

Đường Vãn Từ đang ở trong hoa viên của Đô đại tướng quân.

Nàng đang đợi Lôi Quyển ra khỏi phòng, bước về phía nàng.

Sáng mai đã phải chia tay, đêm nay không biểu lộ được tình cảm, ngày sau dù có ngàn vạn cảm xúc, có thể tâm sự được cùng ai?

Trăng nhô lên từ phía đông, trăng soi giữa trời, trăng lặn non tây, Lôi Quyển vẫn chưa thấy bước ra khỏi phòng.

Đường Vãn Từ không nghe thấy tiếng kẹt cửa mà nàng chờ đợi đã lâu.

Đồ chết tiệt kia, lẽ nào y quên mất sáng sớm là đã chia tay rồi?

Một cuộc chia ly sinh tử chưa rõ.

Lẽ nào y quá mệt, ngủ quên mất?

Đường Vãn Từ rõ hơn ai hết, đối với người khác thì có thể xảy ra, nhưng chắc chắn điều đó không xảy ra đối với Lôi Quyển.

Con người nhìn có vẻ ốm yếu bệnh hoạn đó, xương gầy thịt ít, nhưng mỗi phân mỗi tấc đều như do đồng đúc thành, không sợ gió mưa, khó nhọc.

Xấu đến mức tim của y xem ra cũng do sắt đá tạo thành.

Không đến, đêm đâu có đợi người, vì sao lại không đến?

Không nói một lời từ biệt ư?

Cứ như vậy mà đi ư?

Đường Vãn Từ đột nhiên quay đầu, khu vườn vẫn im ắng, cửa phòng vẫn khép chặt.

Làm sao bây giờ?

Nói không chừng, y cho rằng đó mới là tiêu sái.

Đường Vãn Từ đột nhiên ngắt một đóa Long Thổ Châu đang khép cánh ngủ say.

Không được.

Nàng lướt đi như một con chim yến nhỏ, vượt qua thềm đá, xuyên qua hành lang, đến trước cửa phòng Lôi Quyển và Thích Thiếu Thương. Đang định gõ cửa, chợt nghe bên trong có người nói: “Huynh cũng nên nói với người ta một câu”. Âm thanh ẩn chứa chút bực dọc, chính là tiếng của Thích Thiếu Thương. Một lúc sau, vẫn không thấy ai hồi đáp.

Thích Thiếu Thương lại nói: “Có mù cũng thấy được cảm tình của Nhị nương đối với huynh. Lần này chúng ta chạy nạn, khi mới đến Toái Vân Uyên, nhị nương đã không rời mắt khỏi huynh”.

Chỉ nghe một âm thanh lạnh lùng khác vang lên: “Không rời mắt khỏi ta ư? Chỉ bởi vì bộ dạng bệnh ôn thần của ta mà thôi”. Nói xong cười khan một tiếng, chính là ngữ khí của Lôi Quyển.

Thích Thiếu Thương tự thấy chẳng có chỗ nào đang cười cả, giọng nói càng thúc ép: “Câu đó có phải là huynh thật lòng muốn nói không? Hai người đã trải qua hoạn nạn, còn việc gì không thể ở bên cạnh nhau được nữa? Sang mai hai người đã phải chia nhau ra hành sự rồi, huynh cũng nên nói với người ta một tiếng chứ”.

Lôi Quyển đột nhiên hỏi: “Ngày mai đệ thật sự muốn đi Thanh Thiên Trại ư?”.

“Phía nam sông Dịch Thủy, Cự Mã Câu, Thanh Thiên Trại, là nơi cần phải đến”. Thích Thiếu Thương nói, “Chỉ là, không phải ngày mai”.

Lôi Quyển nói: “Đệ muốn đợi đến lúc hai tay của Vô Tình hoàn toàn hồi phục?”.

Thích Thiếu Thương đáp: “Ít nhất cũng cần hộ tống y một hai ngày”.

Lôi Quyển đáp: “Ta cũng có ý đó”.

Thích Thiếu Thương nói: “Thanh Thiên Trại tuy uy thế không còn được như ngày trước, Ân Thừa Phong tuy không còn tráng chí, nhưng với thực lực của Cự Mã Câu, công thêm địa hình hiểm trở, chỉ cần cẩn thận phòng thủ, Văn Trương, Hoàng Kim Lân, Cố Tích Triều trong vòng mươi ngày nửa tháng, chưa chắc đã hạ được. Vô Tình thân mang trọng nhiệm, hơn nữa lại trọng thương chưa lành, nên mất một hai ngày bảo hộ cho y cũng là điều đương nhiên”.

Lôi Quyển đáp: “Xem ra Vô Tình kiên quyết không cần chúng ta hộ tống, khó lòng thay đổi. Chúng ta trên đường ngầm bảo hộ cho y, không cần phải lộ mặt”.

Thích Thiếu Thương nói: “Vâng”. Nói đến đây, ngập ngừng một chút, lại nói: “Nhưng mà, còn Nhị nương, huynh cũng lên từ biệt người ta một câu”.

Lôi Quyển vô cùng mất kiên nhẫn đáp: “Ta tự biết rồi. Việc này không liên quan gì đến đệ, đệ cũng đừng phí tâm nữa”.

Thích Thiếu Thương nói: “Việc này đương nhiên là không liên quan đến đệ. Huynh chuyển đề tài, cũng là không muốn nói chuyện này nữa, đệ biết thế. Nhưng mà, huynh không nên cô phụ tình ý của Nhị nương dành cho huynh”.

Lôi Quyển cười lạnh nói: “Như vậy, sao năm xưa khi đệ cô phụ thâm tình hậu ý của Đại nương dành cho đệ?”. Một câu vừa nói ra, Lôi Quyển đã tự phát hiện mình đã dùng từ quá nặng.

Thích Thiếu Thương ngẩn ngơ một lúc, rồi nói: “Đúng. Đệ đã phụ nàng, đã hại nàng”.

Lôi Quyển trong lòng cảm thấy áy náy, quay lại an ủi chàng: “Cũng không thể nói như thế, mọi việc đều có nhân duyên, cưỡng cầu cũng vô ích. Năm xưa hai người đều là nhất phương chi chủ, lại không thể kết thành uyên minh. Một trường động loạn này, lại đưa hai người đến gần nhau, đó không phải là nhân duyên đã định hay sao?”.

Thích Thiếu Thương đáp: “Lần này chỉ làm liên lụy đến nàng, còn không biết phải liên lụy nàng bao lâu nữa”. Chàng hít sâu một hơi, rồi nói: “Đệ với đại nương tình hình khác nhau. Trước đây, đệ tự cho số mệnh phong lưu, trêu hoa ghẹo cỏ. Đại nương là một nữ tử chung tình, nàng không chịu được tác phong của đệ, mới bỏ đi xa, tự xây dựng cục diện cho mình. Quyển ca, đệ biết huynh là một người không dễ động tình, nhưng phàm là những hán tử không dễ động tình, một khi rơi vào thâm tình, làm sao có thể dễ dàng vất bỏ được. Huynh và nhị nương đúng là trời sinh một đôi, việc gì huynh phải khổ sở làm ra vẻ bạc tình, việc gì phải làm ra vẻ vô tình như vậy?”.

Lôi Quyển buồn bã đáp: “Ta làm ra vẻ vô tình? Đệ thật là…”, đột nhiên thở dài một tiếng: “Không phải là ta giả bộ, mà là ta chỉ là còn một tấm thân tàn, muốn hữu tình cũng không được”.

Thích Thiếu Thương vô cùng kinh ngạc. Đường Vãn Từ đang nghe trộm bên ngoài song cửa cũng vô cùng kinh ngạc. Từ lần đầu tiên gặp Lôi Quyển, nàng đã biết thân thể của y yếu đuối, nhưng quyết không nghĩ là nghiêm trọng đến như thế, trong lòng phấp phỏng nghe tiếp.

“Trên người ta có mười bảy mười tám loại nội thương. Hơn nữa, ta biết trong gan ta có một khối u ác tính, không thể dùng nội lực hóa giải được. Một khi phát tác, không thể cứu được”. Lôi Quyển nhìn màn mưa bên ngoài song cửa, dứt khoát nói. Kỳ thực, nếu không phải là vì mưa gió bên ngoài, bằng vào sự cảnh giác của Lôi Quyển và Thích Thiếu Thương, làm sao lại không biết Đường Vãn Từ đang đứng bên ngoài.

“Mấy năm nay, ta càng ngày càng không chế ngự được sự phát tác của khối u đó, xem ra cũng không còn sống được bao lâu nữa. làm sao ta dám động vào tình chướng, làm khổ nhị nương đây?”.

Lôi Quyển nói không, không kìm được ho lên mấy tiếng.

Cả thân hình của y bọc trong một lớp áo lông cừu dày, nhưng run bần bật giống như một kẻ không mặc gì giữa trời đông.

Thích Thiếu Thương run rẩy nói: “Quyển cả, những lời của huynh là thật…”.

Lôi Quyển kiệt lực nín cơn ho, cười thảm nói: “Ta dối đệ làm gì, đợi khó khăn nguy hiểm qua đi, lúc ta gặp lại nàng, cũng chỉ nói với nàng: ‘Nàng không biết xấu hổ theo ta làm gì, ta không ưa nàng'”.

Thích Thiếu Thương còn chưa kịp nói gì, đột nhiên phanh một tiếng, cửa phòng bật mở, một nữ tử tuyệt sắc, đôi mắt đầy lệ, cắn chặt môi lao vào, tát cho Lôi Quyển một cái. Đường Vãn Từ xuất hiện quá đột ngột, Lôi Quyển cũng quên cả né tránh, hoặc là y cũng không muốn né tránh.

Đường Vãn Từ dậm chân, cố ngăn dòng nước mắt, từng chữ nghẹn ngào: “Huynh nói cái gì? Huynh nói lại một lần xem”.

Lôi Quyển khẽ vuốt khuôn mặt bỏng rát, nhất thời không biết nói gì

Đường Vãn Từ đột nhiên bước tới, ôm lấy y, gục đầu vào vai y òa lên khóc: “Ta nói cho huynh biết, bất là huynh nói gì, làm gì. Huynh đánh ta, đuổi ta, chửi mắng ta, ta đều đi theo huynh. Huynh không muốn gặp ta, đêm nay, ta lại muốn ở bên cạnh huynh, xem huynh làm gì được ta”.

Lôi Quyển muốn gỡ Đường Vãn Từ ra, nhưng tay vừa chạm vào chỉ cảm thấy mềm mại thơm tho, khuôn mặt Đường Vãn Từ ướt đẫm lệ, càng thêm kiều diễm, nhất thời trong lòng đau nhói, tinh thần bấn loạn, không nói được nổi một câu.

Đường Vãn Từ đột nhiên nhoẻn miệng cười, một nụ cười hòa trộn nét tức giận và hạnh phúc, lệ vẫn chưa khô, vô cùng diễm lệ, Lôi Quyển nhìn ngẩn ngơ cả người.

Thích Thiếu Thương vuốt mũi cười cười: “Đệ đi trước, ngày mai chúng ta y ước hành sự”. Cũng không đợi Lôi Quyển phản ứng, tung người bay ra ngoài.

Đường Vãn Từ vuốt ve khuôn mặt của Lôi Quyển, đôi mắt lộ ra vạn chủng si mê, môi xinh khẽ hé: “Ngày mai, ngày mai chúng ta phải chia tay sao?”.

Trái tim của Lôi Quyển cũng ấm dần lên, nhìn Đường Vãn Từ đầy tiếc nuối: “Ngày mai nàng không đi không được sao?”.

Đường Vãn Từ lúc này vô cùng ôn nhu đáng yêu, không còn vẻ anh khí lẫm liệt hàng ngày. Trong đôi mắt nàng thoảng qua một nét buồn bã, nhưng kiên định gật đầu.

Lôi Quyển vuốt ve lúm đồng tiền của của nàng: “Là nhiệm vụ gì vậy?”.

Đôi mắt trong veo như nước hồ thu của Đường Vãn Từ như muốn nhấn chìm y trong đó: “Không được tiết lộ”. Nàng lắc đầu: “Trên đường ta sẽ rất nhớ huynh”. Nàng vuốt ngực, rồi lại đặt ngọc thủ lên trên bộ ngực gầy gò của Lôi Quyển: “Trên đường huynh nhất định không được xảy ra chuyện gì. Bất luận là huynh ở đâu, trong lòng ta đều có huynh. Còn ta thì sao, trong lòng huynh có ta không?”. Nàng ngẩng đầu hỏi.

“Nàng cũng không được có chuyện gì”. Lôi Quyển bị một cỗ thâm tình tiềm phục đã lâu đột nhiên trỗi dậy cảm động khiến toàn thân nóng bừng lên: “Bất kể là nàng đi đến đâu, ta đều nhớ nàng”.

Đường Vãn Từ mỉm cười, lườm y một cái, giọng nói khàn khàn nhưng tràn đầy thâm tình: “Vừa rồi, sao huynh lại nói như vậy?”.

Lôi Quyển thở dài cất tiếng gọi: “Nhị nương”.

Đường Vãn Từ ngẩng đầu, âu yếm nhìn y, dùng giọng mũi ừm một tiếng.

Lôi Quyển khẽ gạt những sợi tóc lòa xòa trên trán nàng, nhìn đôi mắt trong veo của nàng rồi thở dài, rồi dường như cảm thấy chưa đủ, lại thở dài thêm một tiếng, cuối cùng hỏi một câu từ lâu canh cánh trong lòng: “Vì sao nàng lại đối với ta tốt như vậy?”. Lôi Quyển quyết định hỏi rõ ràng: “Phải chăng nàng đồng tình với ta, hay là thương hại ta”.

Đường Vãn Từ nhìn y, nét thâm tình chuyển sang sắc lạnh. Nàng rời khỏi vòng tay y, vuốt vuốt lại mái tóc nói: “Áo lông cừu của huynh thật ấm”.

“Huynh coi, câu này của ta không phải vô tình mà nói. Bên cạnh huynh ta cảm thấy ấm áp, cảm thấy sự quan tâm của huynh. Nhưng mà, trên thế gian này lại có loại người cho mình là lạnh lùng, cứ như thế thì muốn ấm cũng không ấm lên được”.

Đường Vãn Từ một mặt nói, một mặt nhìn chăm chăm vào chiếc bấc đèn của một chiếc đèn bát giác, nàng hơ tay trên lửa, chớp chớp đôi mi: “Ta là nữ nhân đã luống tuổi, hơn nữa, từng lăn lộn tại chốn thanh lâu, tự nhiên có thể nói là đã từng gặp rất nhiều người. Ở thanh lâu, có những vị lão gia có tiền có địa vị tự nhiên dạy cho chị em những tư thế vô cùng kỳ quái, nhưng cũng có thanh niên tuấn tú, văn nhân nho sĩ không chút ngân lượng, còn có những hán tử hiểu được cách khiến cho chị em phục tùng, tất cả đều là những nhân vật được hoan nghênh”.

“Trong đó còn có một loại người, đó là hoặc tứ chi tàn phế, hoặc những người mệnh khổ trời sinh dị dạng, có kẻ mù, kẻ lùn, có người vô tình bị cụt chân cụt tay, có kẻ bệnh hoạn chỉ còn chút hơi tàn, bọn ta nếu như có sức có tiền, đều quan tâm lo lắng cho bọn họ. Huynh đừng cho là thanh lâu nữ tử bọn ta, đều lạnh lùng tàn nhẫn. Chúng ta đại đa số đều là nữ tử bạc mệnh, bất đắc dĩ mới phải đi vào chốn phong trần. Do đó, rất nhiều người vẫn còn thiện tâm, đối với những kẻ tàn phế đáng thương kia, đều bố thí quyên góp, không thua ai cả”. Đường Vãn Từ nhìn những ngón tay thô kệch của mình dưới ánh đèn, đang kẹp một đóa Long Thổ Châu.

Lôi Quyển im lặng lắng nghe

“Nói như thế, tỷ muội bọn ta đều là người có lòng tốt có phải không? Kỳ thực điều đó cũng không hoàn toàn. Chúng ta giống như người nghèo gặp phải ăn mày, do đó tự đề tỉnh mình tuy so trên thì chẳng bằng nhưng, nhưng so dưới thì vẫn còn hơn”. Đôi môi của Đường Vãn Từ dưới ánh đèn đẹp như một cây nến hồng.

“Ta nhìn thấy một số tỷ muội, bọn không không chỉ quyên góp quần áo, gạo nước, thậm chí còn bảo hộ một số thư sinh thi rớt gặp khó khăn, còn đặc biệt chiếu cố vài kẻ đáng thương trời sinh tàn phế xấu xí. Lúc đầu ta còn cảm thấy bội phục thiện tâm thành ý của bọn họ. Nhưng sau đó ta phát hiện, nhưng kẻ đáng thương đó đều sinh ra ỷ lại, ăn bám các tỷ muội đó, không còn cả ý chí phấn đấu, chỉ biết chìa tay đợi người bố thí. Lại còn cho rằng bản thân mình được nữ nhân thương xót, là do thiên sinh có quý nhân tương trợ, liền dương dương tự đắc, không biết phấn đấu, cứ như vậy, những kẻ đó dù có khuyết tật, nhưng có vẫn còn sức lao động lại bị lòng nhân từ làm hại”.

“Kẻ nào lại chẳng biết làm ra vẻ đạo đức. Vài ba câu ôn nhu, mấy ngày quan tâm chăm sóc, ai chẳng làm được. Chỉ là khiến những kẻ có chí khí, tất cả trở thành mấy kẻ ăn bám nữ nhân. Bọn nam nhân đó đã không còn biết thương hại cho bản thân, có lúc còn quá tự phụ, tự tin, lại thỏa mãn ý muốn là bồ tát sống, có thể cứu trợ người của đám tỷ muội đó”. Trên mặt Đường Vãn Từ xuất hiện nụ cười gần như mỉa mai, đuôi mắt xuất hiện nét tang thương của những kẻ hiểu đời: “Làm việc tốt ai chẳng biết? Huynh đã nghe qua chưa? Ở thành Bắc Kinh có nhiều người có tấm lòng từ thiện, thấy người tàn phế liền quyên tặng bố thí. Sau đó xuất hiện một nhóm buôn người, chuyên bắt trẻ con, khoét mắt chặt tay, có lúc chỉ còn để lại một khuỷu tay mà thôi, rồi vất bọn chúng ở đầu đường ăn xin. Toàn bộ số tiền đó rơi vào túi của bọn chúng, vụ án này sau đó cũng có người phá được, ta nghĩ huynh cũng đã nghe qua. Như vậy mà nói, những người tự cho là mình làm việc thiện, ngược lại chính là ác”.

“Kỳ thật muốn quyên một ít tiền, giúp đỡ kẻ yếu khổ thì có gì là khó? Đồng thời lại tự cảm giác mình có phần cao quý. Đối với nữ nhân mà nói, đó là sự thỏa mãn kiểu mẫu thân đối với nhi nữ. Điều đáng buồn là, những kẻ tàn phế được chiếu cố đó, không biết hư ngụy, lại cứ nghĩ đó chính là chân chình, cho rằng thế gian thực sự có cái tình cảm bất biến đó, khắc sâu trong lòng. Sau cùng, đám tỷ muội đó đều chỉ là đùa bỡn, bất động chân tình, không tránh khỏi chân tướng bại lộ, liền rũ áo quay đi. Đám người đáng thương kia mới biết mình vẫn chỉ là mình, không tự lập phấn đấu không được, nhưng muốn làm mà không có lực, còn vết thương trong lòng, không thể nhìn ngoại hình mà biết”. Đường Vãn Từ nói: “Bọn họ chiếu cố người ta, gặp phải lựa chọn, liền không quản mà bỏ đi, hoặc coi như thiện tâm đã làm đủ, sau khi mãn ý liền sinh ra chán ghét, không còn giả vờ lương thiện, tất cả đều khiến những kẻ nghèo khổ, yếu đuối, khuyết tật càng bị tổn thương về mặt tâm hồn”.

“Khi ta nhìn thấy thế liền có cảm giác, nếu như ta là người thiện tâm, liền giúp đỡ thực tế, chứ tuyệt không dùng lời lẽ ân cần, mà là động viên bọn họ tiến lên, không phải là để cho bọn họ cảm thấy được an ủi, mà là khiến cho bọn họ nỗ lực phấn đấu. Nếu như cao hứng, sẽ phát tâm từ bi giúp bọn họ, dù sao cũng không phải là chuyện theo bọn họ cả đời. Ta thà không làm việc thiện, nếu làm thì làm đến nơi đến chốn, cái kiểu hư ngụy giả tạo thì vạn lần ta không làm”. Lời nói của Đường Vãn Từ sắc như đao: “Năm xưa, khi ta mới gặp Nạp Lan, y nghèo nhưng có chí, văn chương cái thế, y vừa điên vừa cuồng, nhưng không phải là kẻ mềm yếu, giữa đám phấn hoa, y vẫn không thay đổi tính cách của mình, trong lúc khó khăn, không mất đi nét cuồng ngạo, không mượn cái danh văn sĩ phong lưu để làm những việc ô uế. Ta thích cái vẻ ngạo nhiên bất khuất đó của y.

Vừa nhắc đến lần đầu gặp Nạp Lan, ngữ khí của nàng dần trở nên ôn nhu: “Y không phải là người cần thế gian đồng tình. Đó mới đúng là nam tử hán trong lòng ta. Do ta cũng hiểu về y lý, vừa gặp huynh, ta đã biết huynh có bảy tám loại bệnh tật hành hạ cơ thể. Thích Thiếu Thương bị cụt mất một tay, trên người có mười bảy, mười tám vết thương, nhưng đó chỉ là ngoại thương. Huynh thì ngược lại, người khác nhìn không thấy, nhưng không lúc nào là không phải chịu sự hành hạ của các nội thương bên trong”.

Nàng cười lên một tiếng rạng rỡ: “Nhưng mà huynh, cái bộ dạng cô ngạo không ai có thể lại gần, tự cao ngạo mạn. các vết thương trên người, nặng đến mức không còn nặng hơn được nữa, nhưng không cho phép ai đụng vào huynh. Thân thể tàn nhược lúc nào cũng đứng bên cạnh người khác, dường như mọi người đều được huynh bảo hộ. Ta nhìn thấy, liên muốn chọc huynh, nhưng một mặt khác, lại kính trọng huynh”. Nàng nghiêng đầu, hai tay đan vào nhau chắp sau lưng, nhìn Lôi Quyển hỏi: “Tất cả sự tình ta đều đã nói. Ta và huynh cùng dựa vào nhau, cùng chung hoạn nạn, trong đó không ai là kẻ yếu cả. Huynh nghĩ huynh có phải là một kẻ cần người khác phải thương hại hay không?”.

Không đợi Lôi Quyển trả lời, nàng nói tiếp: “Vừa rồi cách nói của ta, rất nhiều muội muội đều cười gọi ta là Bất Từ Bất Bi Đường quan âm. Chỉ có đại nương nói với ta, Vãn Từ, người đời chỉ biết là tiểu từ tiểu bi, chỉ có muội là có tâm đại từ bi. Đáng tiếc, chúng ta hành sự hạ thủ đều tàn nhẫn, không xứng với hai chữ HÀNH THIỆN”.

Lôi Quyển mỉm cười với nàng: “Muội ngoài mặt thì không biểu lộ đồng tình, kỳ thực là khiến người khác không cần tìm kiếm sự đồng tình. Những gì muội làm nhìn thì vô tình, kỳ thực hữu tình hơn bất kỳ ai”.

Đường Vãn Từ xấu hổ nhìn y: “Huynh lúc nào học được cái trò miệng lưỡi trơn tuột đó vậy?”.

Lôi Quyển hạnh phúc ôm lấy nàng. Một tấm thân mềm mại ấm áp run rẩy bên cạnh y, Lôi Quyển không kìm được lòng, hô lên hai tiếng: “Nhị nương…”.

Đột nhiên nghe trong tiếng mưa, có một trận ồn ào.

Có người hét vang: “Có thích khách”.

Có người hô vang: “Bắt lấy”.

Cũng có người quát: “Dừng tay”.

Có người la lên: “Là người mình”.

Âm thanh cuối cùng, chính là của Vô Tình.

Lôi Quyển cùng Đường Vãn Từ nhìn nhau, nhất tề phi thân ra khỏi phòng, lao về phía trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.