Trên thân Vưu Tri Vị bị khóa bảy đạo thiết xích.
Mấy ngày nay dường như chẳng có ai để ý đến lão, người của Nam Trại biết lão từng bán đứng bằng hữu, hại chết Vũ Toàn Thịnh, do vậy đối với lão tỏ ra vô cùng khinh bỉ, đưa cơm bữa có bữa không, hoặc giả bớt đi thức ăn, trộn những đồ ôi thiu vào, cố ý trừng trị lão.
Vưu Tri Vị lúc tự do toàn dùng mỹ tửu ngọc thực, chỉ chọn những đồ nấu ngon, mà giờ đây phải ăn gạo mốc cơm thiu, còn có lúc muốn cũng chẳng có, thế nên khổ sở vô cùng không nói cũng biết.
Có điều, lão lại hy vọng đám người Hách Liên Xuân Thủy quên lão đi, nhất là Cao Kê Huyết, vì hận lão giết chết Vũ Toàn Thịnh mà nhìn thấy là tay đấm chân đá, nguyền rủa chửi mắng, Vưu Tri Vị sớm đã thương tích đầy mình, chỉ nhìn thấy bóng dáng là đã sợ hãi.
Ngày tháng quả thực qua rất khổ sở, Vưu Tri Vị giờ chỉ hy vọng quan binh sớm tấn công Thanh Thiên Trại, do vậy dù có khổ sở thế nào đều cố gắng nhẫn nhịn, điều lão sợ nhất bây giờ đó là cái chết.
Từ cổ đến nay, chẳng có ai là không sợ chết cả. Một người đang sống tốt lành, ai muốn chết cơ chứ? Chỉ có sống bất đắc chí, không tự do, không thoải mái hoặc giả để trốn tránh đau khổ, hoặc cố chấp nguyên tắc, mới tìm đến cái chết, Vưu Tri Vị níu kéo được ngày nào hay ngày đấy, phải sống sót.
Lão chỉ không hiểu tại sao đến giờ lão vẫn chưa bị hạ độc thủ.
Có điều, lão rất nhanh chóng hiểu ra điều đó.
Tức đại nương vào hai lần.
Lần thứ nhất bỏ “Ngũ Cổ Yên” vào trong bát cháo “Tư Vị Chúc”, lần thứ hai lại cho lão nếm mùi vị mỹ miều của thuốc độc “Tiếu Nghênh Tiên”, còn bức lão nói ra phương pháp bí chế mấy loại đặc thù trân hào, xem ra lão vẫn còn giá trị lợi dụng do vậy lưu lại không giết.
Chỉ có điều việc “lưu lại không giết”, chỉ sợ sớm muộn gì cũng giết.
Vưu Tri Vị không lúc nào không nghĩ tới việc tận lực tháo chạy, thế nhưng ba yếu huyệt trên người đều bị phong kín, còn khóa lên bảy đạo thiết xích, bên ngoài mỗi ngày đều có ba nhóm, mỗi nhóm bảy người canh giữ, Vưu Tri Vị biết có thoát cũng không nổi.
Giả sử thoát không được, bị bắt trở lại, không khéo động đến sát tâm của đối phương.
Chết tốt không bằng sống khổ.
Chỉ có không chết, mới có cơ hội.
Vưu Tri Vị cuối cùng cũng hiểu tâm cảnh của đám người “tháo vong giả” Thích Thiếu Thương, Tức đại nương.
Những kẻ trên người còn mang nỗi lo lắng an nguy, chỉ cầu được sống bình an vô sự.
Chỉ có những kẻ sống bình an vô sự, mới cầu sống đầy đủ sung sướng, thỏa mãn chí thanh vân.
Thỏa mãn chí thanh vân rồi thì sao? Lúc đấy, lại có dục vọng to lớn hơn, tham vọng to lớn hơn, dục cầu của con người vĩnh viễn không có điểm dừng.
Vưu Tri Vị bắt đầu hối hận, lão việc gì phải giúp Cố Tích Triều làm việc bán đứng võ lâm đồng đạo, lão có thể giúp cả hai bên. Hoặc giả, lão có thể ngấm ngầm chia rẽ thâm tình tương tri của Tức đại nương và Thích Thiếu Thương, hoặc giả, lão có thể nhẫn nhịn Tức đại nương ngoài việc nhờ lão giúp đỡ, còn có hai “tình địch” Hách Liên Xuân Thủy và Cao Kê Huyết nhúng tay vào, lão có thể biết mà làm như không biết việc Tức đại nương coi trọng liếc mắt đưa tình, mà quyết không làm việc bán đứng bằng hữu, như vậy, Tức đại nương mới cân nhắc sự nặng nhẹ lợi hại của lão, mà hối hận vì đã bạc đãi lão.
Nếu Tức đại nương chỉ cầu một mình lão giúp đỡ, lão có giúp đỡ không?
Vưu Tri Vị trong lòng tự hỏi; nếu Tức đại nương chỉ cầu mình lão, lão có lẽ sẽ bán mạng cho nàng, tuyệt đối không giúp Cố Tích Triều mà làm hại đến bản thân.
Lúc lão khống chế hơn nghìn người Tức đại nương ở “An Thuận sạn” từng cố ý nói trước mọi người một câu: “Ta sẽ giết hết sạch đám người ở đâu, chiếm đoạt thân thể của Đại nương rồi mới giết nàng, giống như một món ăn mỹ vị phải lưu lại cuối cùng, lúc đó mới tận hưởng được hết hương vị”. Câu nói đó, lão nói ra để cố ý dọa đám người Cao Kê Huyết, cũng là để cố ý làm Cố Tích Triều yên tâm tín nhiệm lão.
Lời lão nói là thực từ trong lòng nghĩ vậy, chỉ có điều, lão không nỡ giết Tức đại nương, lão chỉ muốn có thể dọa nàng khiến nàng phải cầu xin lão, lúc đó mới là lúc lão cảm thấy sung sướng nhất.
Câu nói này giờ thành câu lão hối hận nhất.
Thực ra, lão cũng biết rõ tính cách của Tức đại nương, nếu nàng sợ hãi, cũng đã chẳng phải là Tức đại nương, loại người như tính cách như nàng, là điều hiếm thấy ở những nữ tử khác. Lão nói những lời đó, lại giết “Trung phong”, thuộc hạ đắc lực của Vi Áp Mao kẻ tranh chấp địa bàn với lão để ra oai thể hiện uy vọng, do vậy cũng chính thức khiến cho tình đoạn nghĩa tuyệt, khắc sâu thêm thâm thù đại hận.
Đó đều là những việc Vưu Tri Vị vô cùng hối hận.
Lão thực sự hy vọng mọi việc có thể trở lại, lão sẽ không giúp đỡ kẻ ác, bán đứng đám người Tức đại nương, Hách Liên Xuân Thủy, những kẻ tuy rằng đang phải bôn ba lưu vong nhưng đều được sự tôn kính của các nhân vật trong giang hồ, được bằng hữu đồng đạo trông vào, mà giờ lão làm loạn nên như vậy, thì kể cả lão có không chết, người trong võ lâm cũng sẽ phỉ nhổ vào hành vi của lão.
Hơn nữa, lão cũng là kẻ già dặn khôn ngoan, nếu hôm đó không giết “Tiểu Thịnh tử” Vũ Toàn Thịnh, thì có lẽ còn có cơ hội sống sót, mà giờ lão giết “Trung Phong”, Cao Kê Huyết là người đầu tiên không tha cho lão. Mà gần đây Cao Kê Huyết tại Thanh Thiên Trại có triệu tập được một đại tướng dưới trướng là “Hãm Trận” Phạm Trung cùng với bảy tám thuộc hạ, tên Phạm Trung này trên giang hồ cùng với Vũ Toàn Thịnh hợp thành “Trung Phong Hãm Trận”, “Vũ Trung Phong” và “Phạm Hãm Trận” tiêu bất ly mạnh, từng có sinh tử giao tình, một là thân tín của Cao Kê Huyết, một là tâm phúc của Vi Áp Mao, Vũ Toàn Thịnh bị lão giết chết, Phạm Trung quyết không tha cho lão toàn mạng mà rời Nam Trại.
Vưu Tri Vị đang lúc nghĩ tới nghĩ lui, suy tính thiệt hơn, trong lòng vô cùng hối hận thì bỗng một bóng người tiến vào phòng giam.
Vưu Tri Vị trong lòng sững sờ, thầm kêu không hay, lần này thảm rồi. Lão nghĩ Phạm Trung đang cầm đao, lén lút bước vào kết liễu lão.
Chỉ thấy kẻ đó nhìn quanh quất, rồi rút ra một chùm chìa khóa lớn, thử lấy mấy chìa, sau một lúc cánh cửa sắt mới được ken két mở ra.
Vưu Tri Vị trong lòng vui mừng, cho rằng người đó đến cứu mạng mình, thì thấy kẻ đó chính là mạc khách của Ân Thừa Phong Tạ Tam Thắng, trên tay vẫn còn cầm thanh kiếm sắc, nhất thời cảm thấy lạnh hết sống lưng.
Chỉ thấy Tạ Tam Thắng hỏi, “Ngươi muốn sống hay không?”.
Vưu Tri Vị vội nói: “Đến con sâu cái kiến còn tham sống, mong Tạ huynh mở cho tại hạ một sinh lộ”.
Tạ Tam Thắng cười gằn, vung thanh kiếm lên, Vưu Tri Vị cho rằng lần này xong rồi, không ngờ Tạ Tam Thắng chỉ nhè nhẹ đè lưỡi kiếm vào cổ lão mà không phát lực, thấp giọng nói: “Nếu như ta cứu ngươi, ngươi sẽ báo đáp thế nào?”.
Vưu Tri Vị run rẩy nói: “Tạ đại ca, chỉ cần đại ca tương cứu, Vưu mỗ vĩnh viễn ghi tạc trong lòng, nguyện thịt nát xương tan báo đáp”.
Tạ Tam Thắng mục quang lóe sáng nói: “Ta không phải họ Tạ, ta họ Chu, người trên giang hồ thường gọi là ‘Độc Tý Kiếm’, Chu Tiếu Tiếu chính là ta”.
Vưu Tri Vị thấy tay trái hắn thẳng đuột, mà trên kiếm còn lưu vết máu, nghĩ rằng kẻ này đã giết đám thủ vệ, Chu Tiếu Tiếu từ trước tới nay nổi tiếng ác danh, “Độc Tý Độc Kiếm” là nhân vật mà cả hai phái hắc bạch đều căm hận, giờ phản lại Thanh Thiên Trại, chắc rằng không giả, bèn nói: “Chu đại hiệp, Vưu mỗ tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của ngài”.
Chu Tiếu Tiếu nói: “Sư muội ta từng gặp qua ngươi, nó cũng không phải tên là Diêu Tiểu Văn, nguyên danh Huệ Thiên Tử, võ lâm gọi là ‘Thiên Diêu Nhất Phượng’, cùng với bọn ta đều là đồng đạo. Bọn ta đêm này nội ứng ngoại hợp mở cửa trại, tạo thành hỗn loạn, tiếp ứng với Văn, Hoàng nhị vị đại nhân, cùng với binh mã của Cố công tử, lôi kéo nhân thủ, do vậy cần ngươi xuất lực. Hôm nay kề vai sát cánh đánh một trận tại đây, ngày sau giúp đỡ nhau trên con đường công danh hoạn lộ, vì thế ngươi đừng quên việc của tối nay”.
Vưu Tri Vị biết có cơ hội thoát thân, trong lòng vui sướng, vội vàng nói: “Nhất định nhất định”.
Chu Tiếu Tiếu hỏi rõ chìa nào dùng để mở thiết xích trên người Vưu Tri Vị, một mặt mở khóa cho lão, một mặt dặn dò: “Thanh Thiên Trại có không ít cao thủ, chúng ta nhân lúc chúng không phòng bị mà tấn công, ám trung hạ thủ, giết được một tên là bớt được một cường địch, rõ không?”.
Vưu Tri Vị ngoài miệng dạ dạ vâng vâng, trong lòng thì vô cùng khổ sở: Nếu như vậy không phải càng kết thù sâu nặng với Thanh Thiên Trại hay sao? Nhưng lại nghĩ lại, lúc này là lúc sinh tử quan đầu, quyết không thể có lòng dạ đàn bà, muốn giữ mạng sống quyết không thể không sát địch.
Đúng lúc này, Chu Tiếu Tiếu đột nhiên giật mình nói: “Có người đến!”, nói rồi liền lấy những xích sắt quấn lên người Vưu Tri Vị, khóa lại cửa phòng giam, còn bản thân thì trốn đằng sau cánh cửa.
Chỉ nghe tiếng bước chân một người nhè nhẹ, từ xa bước lại gần, sau khi đi tuần một vòng, lại dừng lại không đi. Vưu Tri Vị sợ hy vọng trốn thoát của lão bị thổi mất, trong lòng thấp thỏm không yên, tim đập thình thịch.
Chỉ thấy cánh cửa gỗ két một tiếng, bị đẩy mở ra, một thanh niên miệng rộng mũi sư tử, đang mở mắt nhìn lớn bước vào, Vưu Tri Vị liếc qua cũng nhận ra đó là một trong “Tứ đại gia bộc” của Hách Liên Xuân Thủy.
Nguyên lại Hách Liên Xuân Thủy và Cao Kê Huyết, đều cảm thấy nên có trách nhiệm trong việc phòng thủ Thanh Thiên Trại, do vậy Hách Liên Xuân Thủy sai “Tứ đại gia bộc” lưu ý kỹ càng các nơi, Cao Kê Huyết thì bố trí Phạm Trung và đám thuộc hạ đi tuần thêm phần giới bị. Tên gia bộc này một mình đi qua nơi này, thấy vắng tanh, bốn tên lính canh phòng không biết đi đường nào, liền nổi mối nghi ngờ, bèn tiến vào xem xét, thấy Vưu Tri Vị vẫn bị khóa trên tường, phòng giam vẫn khóa kín, lúc này mới yên tâm.
Gia bộc đang định bỏ đi, đột nhiên thấy trước mặt một bóng người trải dài trên đất, đột nhiên lùi lại mấy bước một tay đặt hộ thủ trước ngực, một tay nắm chặt lấy đốc đao, quát: “Là ai?”.
Bóng người đó lập tức bước ra, nói: “Là ta”.
Gia bộc nhìn kỹ, nguyên lai là người trong trại Tạ Tam Thắng, liền thu đao, chắp tay nói: “Không biết là Tạ gia, đã có chỗ đắc tội, mong Tạ gia bỏ quá”.
Chu Tiếu Tiếu cười nói: “Ngươi không thấy có chút kỳ lạ sao?”.
Gia bộc khẽ sững người, không hiểu hắn tại sao nói vậy.
Chu Tiếu Tiếu cười nói: “Bốn vị huynh đệ trông coi nơi này, đều đi đâu cả rồi?”.
Gia bộc nói: “Đúng vậy, tiểu nhân đang cảm thấy kỳ lạ, do vậy tiến vào xem xét”.
Chu Tiếu Tiếu giơ tay đưa ra một vật, nói: “Ta phát hiện ra vật này, bên trên còn lưu lại vết máu, ngươi xem có gì khả nghi hay không?”.
Gia bộc nhíu mày nhìn lại, phát hiện đó chẳng qua là một thanh cương tiêu, cũng chẳng dính chút máu nào, đang định mở miệng đột nhiên, Chu Tiếu Tiếu vung tay một cái, cương tiêu đã phóng tới trước mặt.
Gia bộc vừa kinh vừa nộ, vội vàng lách người tránh né, cương tiêu cắm ngay vào bả vai, gia bộc đang định mở miệng hỏi, Chu Tiếu Tiếu đã một kiếm đâm vào ngực hắn, miệng cười cười nói với hắn: “Chẳng còn cách nào khác, ngươi đã tự dẫn xác tới, ta không giết ngươi không được, đám người ở đây, muộn cũng chết, sớm cũng chết, ngươi chẳng qua là đi trước một bước mà thôi”.
Gia bộc cự tỏa (kìm lớn) trong tay nửa thế còn chưa kịp thi triển thì đã ngậm hận mà chết. Chu Tiếu Tiếu kéo xác hắn giả làm hình dáng của Vưu Tri Vị ở tại góc tường, rồi lột sạch quần áo trên người gia bộc, kêu Vưu Tri Vị mặc vào.
Chu Tiếu Tiếu quay người sang Vưu Tri Vị nói: “Ngươi thấy chưa?”.
Vưu Tri Vị vội nói: “Thấy rồi”.
Chu Tiếu Tiếu nói: “Binh mã của Văn đại nhân, Hoàng lão gia, Cố công tử, Cao tiêu đầu canh hai sẽ đến. Tuệ sư muội ta đã dẫn người, tả thủ có buộc một dải lụa đen để làm ám ký, cố gắng dẫn dụ Thanh Thiên Trại, nếu dẫn dụ không được sẽ công tới, ta và ngươi ở đây, tiễu trừ những kẻ canh phòng thủ vệ, tốt nhất là giết sạch cao thủ Thanh Thiên Trại, nội ứng ngoại hợp không sợ không phá được Nam Trại, ta còn có vài tên thủ hạ, đã phái đi hành sự khắp nơi, tất cả cổ tay đều buộc vải đen làm dấu”.
Vưu Tri Vị dạ vâng nhưng trong lòng đã định, bất luận chạy về hướng nào, giết người phóng hóa đều đi theo Chu Tiếu Tiếu, chẳng phải vì cái gì khác mà chỉ vị Vưu Tri Vị tự biết mấy ngày hôm nay thân thể bị chịu dày vò khổ ải, vạn nhất gặp phải cường địch, có thể thật sự ứng phó không nổi, chẳng phải là tự tìm cái chết hay sao?”.
Vưu Tri Vị trong lòng nghĩ vậy, nhưng vẫn cứ hỏi: “Vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì?”.
Chu Tiếu Tiếu nói: “Đại quân từ Tây, Bắc hai cửa công vào, nhân mã tại Tây môn đã bị khống chế, đại quân một khi tiến tới nhất định hưởng ứng, Bắc môn có Phạm Hãm Trận và tam đại gia bộc ngày đêm canh giữ, do vậy gặp phải tên nào phải lập tức giải quyết tên đó. Phạm Trung kiêu dũng thiện chiến, có gặp phải thì phải cẩn thận. Tứ đại gia bộc thanh khí đồng tâm, mà giờ một tên mất tích, ba tên còn lại tất sẽ đi tìm, để tránh rắc rối, thì phải sớm diệt trừ”.
Vưu Tri Vị nói: “Vâng, vâng, chỉ có điều tại hạ không thông thuộc nơi này, chỉ mong có thể ở bên cạnh Chu đại hiệp mà hành sự…”.
Chu Tiếu Tiếu đưa tay chặn miệng lão lại, thấp giọng nói: “Yên lặng, mau trốn vào góc tường”. Rồi nhặt thanh cự tỏa vũ khí của tên bộc gia đưa cho Vưu Tri Vị, Vưu Tri Vị vội vàng tìm chỗ tối ấn nấp.
Có tiếng người trầm thanh nói: “Năm nay là năm con gì trong mười hai con giáp? Các hạ là ai?”.
Chu Tiếu Tiếu biết ngay là ám hiệu liền đáp: “Năm nay là năm con mèo, tại hạ phi nhân”.
Người đó lập tức hiện thân, hóa ra lại là một trong “Tứ đại gia bộc”, tay cầm cự tiềm (kéo lớn), thấy là Chu Tiếu Tiếu, vội cung kính nói: “Hóa là Tạ gia”.
Chu Tiếu Tiếu trả lời nói: “Lão ca cũng đi tuần sát sao?”.
Tên gia bộc đó nói: “Lão tam vừa mới đi xem xét chỗ này, nhưng giờ chẳng thấy đâu nữa, không biết Tạ gia có thấy không?”.
Chu Tiếu Tiếu chau mày nói: “Có phải là vị huynh đệ mắt to miệng rộng của người không? Ta vừa rồi…”, đột nhiên hét lớn, “Là ai? Mau cút ra đây”. Nói rồi liền chỉ vào bóng người đang trốn trong chỗ tối, sắc mặt thầm phần lo lắng.
Vưu Tri Vị tâm đầu chợt chấn động, cho rằng Chu Tiếu Tiếu bán đứng mình. Tên gia bộc đó cũng kinh ngạc, nhìn theo hướng chỉ, chỉ thấy một bóng người mặc quần áo tay cầm cự tỏa của lão tam, đang định lại gần hỏi, đột nhiên cảm thấy bối tâm đau nhói.
Tên bộc nhân đó cũng chẳng phải là phường tiểu tố, hắn ứng biến cực nhanh, vội vọt về phía trước, nhưng mũi kiếm đã đâm vào da thịt ba phân.
Bộc nhân vọt tới phía trước, Chu Tiếu Tiếu cũng vọt tới phía trước.
Mũi kiếm vẫn cắm sau lưng hắn.
Mũi kiếm cũng chẳng thể đâm sâu thêm nữa, nhưng bộc nhân cũng không thể rũ bỏ mũi kiếm.
Hai người một đuổi một chạy, tên bộc nhân chỉ cảm thấy đằng sau đau thấu tim, nhưng chân không dám dừng, chỉ muốn đổi lấy một hơi khí mà hô lên gọi người tương cứu, nhưng bóng người trước mặt đột nhiên đứng dậy, cự tỏa quét qua, đánh thẳng vào trước ngực của hắn.
Xương sườn của hắn trong chớp mắt gãy bảy tám cái.
Lúc này kiếm đã đâm từ đằng sau đâm tới xuyên qua hậu tâm, lộ ra trước ngực một đoạn.
Tên bộc nhân mắt mở trừng trừng lưỡi thè ra, đổ vật xuống đất chết thảm.
Chu Tiếu Tiếu cười nói: “Lại thêm một tên nữa…”.
Vưu Tri Vị biết tình thế liền vội nói: “Chu đại hiệp kiếm pháp thật vi diệu”.
Chu Tiếu Tiếu nói: “Đâu có, là nhờ chúng ta phối hợp ăn ý”.
Vưu Tri đạo vội vàng nói: “Tại hạ quyết chí theo ngài”.
Chu Tiếu Tiếu nhìn sắc trời tối mịt, nói: “Canh một đã qua rồi, không biết bên Tuệ sư muội có được thuận lợi không?”.
“Thiên Diêu Nhất Phượng” Huệ Thiên Tử trước giờ vốn là tay chân đắc lực nhất của Chu Tiếu Tiếu. Vì thế người trong giang hồ đều truyền rằng, Chu Tiếu Tiếu tuy rằng mất đi một cánh tay trái, nhưng có Huệ Thiên Tử thì chẳng khác nào có hai cánh tay phải.
Chu Tiếu Tiếu thực ra không giết người phóng hỏa, cấu kết bè đảng, cũng chẳng hành hiệp trượng nghĩa, ra tay dẹp loạn bất bình, chỉ thỉnh thoảng trộm cướp, người trong giang hồ gọi hắn là “Độc kiếm”, chính là bởi vì tâm dạ hắn trí trá, có thù tất báo, thậm chí những việc cỏn con nhỏ nhặt ngoài da, hắn cũng ghi nhớ trong lòng, lúc báo thù thì vô cùng thảm khốc.
Thương Khâu có một tiệm bán vải, chỉ vì chủ tiệm coi thường Chu Tiếu Tiếu, có buông lời khinh bạc vài câu, Chu Tiếu Tiếu lúc đó không làm gì, chỉ đến đêm, xách kiếm để nhà chủ tiệm đó, cưỡng dâm thê thiếp của chủ tiệm, còn bức chủ tiệm phải gian dâm với con gái. Trấn Giang có một tiêu cục tên là Hiểu Lam tiêu cục Cục chủ Cam Hiểu Lam là một lão anh hùng, tình tình cương liệt, nói gì cũng không chịu nộp “lễ bái”, Chu Tiếu Tiếu đánh không lại, liền trộm quan nô, cống phẩm vứt vào Cam gia, khiến cho Cam Hiểu Lam cả nhà người thì bị chém kẻ thì xung quân, tiêu cục vì thế mà bị giải tán.
Vì thế, người trong võ lâm đều khinh bỉ hành vi con người của Chu Tiếu Tiếu, nhưng lại không dám nói ra miệng, sợ rằng sẽ bị tên ma tinh này trả thù.
Thế nhưng hành vi vô sỉ khiến mọi người lấy làm nhục nhã nhất của Chu Tiếu Tiếu đó chính là hắn quen “trừu hậu thối”, ai đã với hắn kết thù, đương nhiên hắn sẽ không từ thủ đoạn, tìm mọi cách để báo thù, nhưng để cả những kẻ tương giao bằng hữu với hắn, một khi tai họa ập xuống hoặc vì lợi ích trước mặt hắn cũng không ngần ngại mà bán đứng như thường.
Nếu nói Chu Tiếu Tiếu có “nguyên tắc”, vậy chắc chắn đó là hắn từ trước đến giờ chưa từng làm điều gì có lỗi với Huệ Thiên Tử.
Chu Tiếu Tiếu bị cụt tay, chính là vì giúp Huệ Thiên Tử đánh lùi cường địch Thần Kiếm Tiêu Lương. Huệ Thiên Tử tính tình dâm ác, lại rất giữ thể diện, phàm những nam tử đầu gối tay ấp với mụ, mụ đa phần đều sau khi xong việc là giết. Tiêu Lương có một người bạn không biết võ công, thơ phúc cực giỏi, bị Huệ Thiên Tử quyến rũ, hồ đồ quấn lấy mấy ngày, còn tưởng rằng phúc từ trên trời rơi xuống, kết quả là đầu lâu bị Cứ Xỉ Đao của Huệ Thiên Tử gọt mất một miếng da.
Tiêu Lương biết chuyện đại nộ, vì vị bằng hữu mà ra mặt, truy sát Huệ Thiên Tử, Chu Tiếu Tiếu tuy rằng vì Huệ Thiên Tử mà dũng mãnh nghênh chiến cũng vẫn bị Tiêu Lương chặt cụt mất một tay, phải tháo chạy thoát thân. Sau Tiêu Lương vì phải đấu lực với Đại Mộng Phương Giác Hiểu, không thể tiếp tục truy sát hai người (Việc này xin xem trong Khai Tạ Hoa của Thượng Đại Danh Bộ.) Chu Tiếu Tiếu, Huệ Thiên Tử không vì thế mà từ bỏ việc ác. Hồng Trạch Bảng có một tiểu nhị tại một quán cơm vì thấy Chu Tiếu Tiếu cụt mất một tay, dáng vẻ hung dữ mà hầu hạ không chu toàn, Huệ Thiên Tử mắng mỏ mấy câu, tên tiểu nhị đó cãi lại: “Ta là gia nô của mụ sao? Ta là con của mụ sao? Tổ bà nhà mụ chứ, các ngươi tác oai tác phúc, không sợ sau này sinh ra đứa con không có chỗ ngồi sao?”.
Chu Tiếu Tiếu nghe xong vô cùng căm hận. Công nhiên kéo lê tên tiểu nhị đó trên đường phố, ngang nhiên giữa đám đông, móc mắt vặt răng, cắt mũi thông tai, còn bắt tiểu nhị đó nuốt hết những cái răng mà hắn vừa vặt ra, sau đấy ngang nhiên bỏ đi. Việc này động đến Vô Tình lúc đó đang tra xét chân tướng vụ án trộm quan nô, cống phẩm, trả lại sự trong sạch cho Hiểu Lam tiêu cục, chàng biết Chu Tiếu Tiếu xuất hiện tại đâu liền truy tới.
Chu Tiếu Tiếu và Huệ Thiên Tử tự nhiên không phải là địch thủ của Vô Tình, nghe thấy động liền chạy trốn. Chu Tiếu Tiếu mặc dù không hẳn là bằng hữu gì, nhưng Huệ Thiên Tử lại nắm rõ không ít “bí mật” của lục lâm đồng đạo, do vậy tập hợp một số kẻ, xui bọn chúng nghĩ cách chặn Vô Tình lại, có một vài kẻ không sợ chết, hoặc không biết sự lợi hại của Tứ Đại Danh Bộ, thế nên trên đường chặn Vô Tình lại, thế nhưng bọn chúng đều bị đánh cho tan tác thảm thiết vô cùng.
Chu Tiếu Tiếu, Huệ Thiên Tử cảm thấy lo lắng, liền trốn ở chỗ của Cửu Cửu Phong Liên Mục Thượng Nhân, Liên Mục Thượng Nhân vốn là chỗ giao tình với chấp phụ của Chu Tiếu Tiếu, có lòng tốt khuyên hắn đầu thú với Vô Tình. Chu Tiếu Tiếu bản chất độc ác, liền giết Liên Mục Thượng Nhân, gọi Tạ Tam Thắng và Diêu Tiểu Văn trở về, bố trí kế độc giết chết hai người, sau đó giả trang thành hình dung của bọ họ, xin vào Nam Trại, Ân Thừa Phong không xét kỹ càng bèn thu dụng hai mầm tai họa.
Thực ra phàm là người trong võ lâm, hiệp kỹ đấu dũng, để thỏa mãn khóa ý ân thù cũng là việc thường, chỉ có điều phần lớn trí giả tri tàng, biết dừng đúng lúc, ân oán phân minh, thậm chí không được dùng vũ lực hành hung thường nhân không biết võ nghệ. Những hành vi của Chu Tiếu Tiếu thực sự khiến cho chúng nhân tức giận, do vậy mới dẫn động việc Vô Tình – một trong bốn “Tứ Đại Danh Bộ”, ngàn dặm truy đuổi, do vậy bỏ lỡ việc bắt Thích Thiếu Thương, gây nên việc nhầm lẫn với Liễu Độc Phong, tạo cớ cho Cửu U Thần Quân lợi dụng việc này.
Chu Tiếu Tiếu và Huệ Thiên Tử vì bị Vô Tình bức bách vậy, mới phải đầu nhập Thanh Thiên Trại, linh cơ nhất động, ác niệm trỗi dậy, biết bản thân bị truy lùng ráo riết, dù sao cũng không thể chạy trốn cả một đời, do vậy quyết ý hợp tác cùng với quan phủ, lấy “công” chuộc tội, muốn tiêu diệt Nam Trại đổi lấy tự do, tính mạng và công danh của bản thân.