Nghịch Thủy Hàn

Chương 91 - Lan Tao

trước
tiếp

Đến tối, bọn Đô Thuấn Tài cùng rời Tướng quân phủ, lên quan đạo nhắm thẳng tới Yến Nam.

Văn Trương nói với Long Thiệp Hư, Anh Lục Hà, Thư Tự Tú: “Đô Thuấn Tài dẫn bảy vệ sĩ thủ hạ đi khỏi, xem hành trang của chúng chắc sẽ đi xa, Vô Tình, Đường nhị nương và ba kiếm đồng đi cùng, chúng ta gặp chúng là giết ngay”.

Ba người đều muốn hành động luôn.

Văn Trương lại hiểu rõ, Vô Tình vội vàng lên Kinh thế này, nhất định đã có đối sách, bất kể để giữ an nguy bản thân hay cùng cố quyền thế phe mình, y nhất định phải giết Vô Tình.

Y vẫn tránh chính diện xung đột với Tứ Đại Danh Bộ, nhưng cũng biết chỉ cần quan lộ thăng tiến, ắt sẽ có ngày hai đại thế lực trong triều phải kình chống nhau, mình và Tứ Đại Danh Bộ khó lòng tránh được quyết chiến một phen.

Vì thế, y phải đợi đến lúc thắng chắc mới trừ khử Tứ Đại Danh Bộ.

Lúc còn chưa chiếm tiện nghi, cứ tận lực nhẫn nhịn, lần trước y hy sinh Lý Ngạc Lệ cũng không muốn đối địch của Lãnh Huyết.

Lúc đến Táo Tử cương cách quan đạo hơn mười dặm, Vô Tình nói với Đường Vãn Từ: “Nhị nương có biết dụng ý của chúng ta lên Kinh lần này chăng?”.

Đường Vãn Từ cười: “Công tử định đổi thủ thành công, về Bắc Kinh tố cáo lũ cẩu quan”.

Vô Tình cưỡi trên lưng ngựa nhưng không thể điều khiển, Ngân kiếm cầm cương hộ, Đô Thuấn Tài vốn định mời người khiêng khoái kiệu nhưng Vô Tình từ chối, sợ làm chậm hành trình khiến Đô Thuấn Tài đầy nhiệt tâm cũng ngại, không dám ngồi kiệu, đành ngồi trên lưng ngựa hứng gió bụi.

“Tại hạ đã viết xong xuôi bản tấu, nhị nương cưỡi khoái mã có thể đi nhanh, tình cảnh của Ân trại chủ, Tức đại nương cùng Hách Liên công tử nguy ngập, nhị nương cùng Thiết nhi, Đồng nhi đến kinh thành trước, liên lạc Gia Cát tiên sinh, coi việc dâng tấu làm trọng”.

Đường Vãn Từ ngẫm nghĩ, nhìn y chằm chằm rồi lắc đầu.

Vô Tình ngạc nhiên: “Nhị nương không đồng ý?”.

“Ta không muốn, vì ta biết dụng ý của công tử định đem mục tiêu giao cho ta, để phòng vạn nhất phát sinh bất trắc, công tử cũng không ngại mất mạng. Đúng không?”. Đường Vãn Từ dịu dàng hỏi, đôi mắt trong suốt nhìn Vô Tình, y không dám nhìn thẳng vào đó.

“Không chỉ như vậy”. Vô Tình lại hướng ánh mắt nhìn vào, “Tại hạ lấy đại cục làm trọng, phong thư này nhất định phải được trao cho Gia Cát tiên sinh, bản tấu này cũng nhất định phải diện tấu thánh thượng”.

“Nên ta bảo vệ cho công tử”.

“Nhị nương có thể thay tại hạ”.

“Vì sao?”.

“Như thế tốc độ càng nhanh hơn”.

“Nhưng công tử không thể động đậy ngón tay, không phát lực được, ta đi rồi, công tử càng nguy hiểm”.

“Xưa nay tại hạ chưa cần ai bảo vệ”.

“Ta không bảo vệ công tử”. Đường Vãn Từ đang tranh biện nhưng không hề cáu giận mà lộ ra nét cười đầy ý vị, cơ hồ đang biện bác với một tiểu hài tử, “Chúng ta đi cùng càng an toàn, ta cũng bảo vệ cho chính mình”.

“Nhị nương thật sự không đi?”. Vô Tình bất lực.

“Nếu nhất định phải tìm người đưa tin, có thể cử Đô Thuấn Tài”. Khóe môi đỏ tươi của Đường Vãn Từ hướng sang Đô Thuấn Tài đang đắc ý dương dương cưỡi ngựa nói liên hồi.

“Gã không tiện làm việc này”. Vô Tình thấp giọng, “Tại hạ chưa hoàn toàn tín nhiệm gã”.

Đường Vãn Từ mỉm cười.

Nụ cười tô thêm vẻ đẹp.

Trong làn gió lánh, nốt ruồi duyên của nàng vừa đa tình mà phong tình.

“Tốt nhất công tử đừng hoàn toàn tín nhiệm ta”.

Vô Tình chợt nhớ đến Cơ Diêu Hoa.

Trái tim y như bị đâm vào đau nhói.

Y lập tức nói: “Nhị nương hiểu lầm rồi, tại hạ chưa hoàn toàn tín nhiệm nhị nương, chỉ tin rằng nhị nương làm được việc này”.

“Thật sao?”. Đường Vãn Từ cố ý ghìm cương chậm lại, nhìn phía sau Vô Tình, lại hỏi một câu, “Thật sao?”.

Vô Tình nghiến răng, nói như chém đinh chặt sắt: “Thật”.

Đô Thuấn Tài quay ngựa lại, hứng chí nói: “Hình như hạ quan nghe nhị vị đề cập đến tên mình”.

Nụ cười của Đường Vãn Từ càng xinh đẹp.

Vô Tình vội nói: “Chúng tôi đều bảo đã khiến tướng quân vất vả”. Đô Thuấn Tài vốn chỉ là phó tướng, được Vô Tình gọi bằng “tướng quân” liền cao hứng muốn bay lên trời.

Đô Thuấn Tài bùi tai, cười không ngậm miệng lại được: “Cũng đáng, cũng đáng, làm việc cho triều đình, cũng đáng, cũng đáng, có thể nghe hiệu lệnh của Gia Cát tiên sinh, nên chứ, nên chứ, có thể giúp Tứ Đại Danh Bộ…”.

Đường Vãn Từ cười bảo: “Không nên, không nên, thật không nên để tướng quân đi xa thế này”.

Đô Thuấn Tài tỏ vẻ mạnh mẽ: “Nên chứ, nên chứ, hạ quan cũng muốn lên Kinh một phen, để bái hội Gia Cát tiên sinh, cả…”.

Đô Thuấn Tài thấy Vô Tình lên Kinh, bản thân đã lâu không ra ngoài hoạt động, tâm chí trào dâng, lại cộng thêm tình nghĩa cũ, cũng muốn lấy lòng y, bèn mang theo bảy vệ sĩ đưa y hồi Kinh. Vô Tình vốn định chối khéo nhưng nhận thấy trên đường có mặt quan gia như Đô Thuấn Tài ắt dễ dàng hơn nhiều nên không cự tuyệt. Nhưng Đô Thuấn Tài không phải kẻ làm việc lớn, mồm miệng bộp chộp nên y không dám giao trọng nhiệm, dù vậy lòng vẫn cảm kích tấm lòng của đối phương.

Đô Thuấn Tài lại bảo: “Bảy, tám dặm nữa là tới Tư Ân trấn, ở đó có một hương thân tên Tân Đông Thành, lần trước Lưu bộ thần ghé qua mà ông ta không báo cho hạ quan, lại tiếp đãi không được chu đáo, theo hạ quan Đại bộ gia đi qua cũng không cần ghé vào”. Gã được tiếp đãi nhân vật như Vô Tình về Kinh, cảm giác rất đắc ý, không muốn kẻ đối đầu như Tân Đông Thành có cùng vinh dự.

Vô Tình chỉ đành nói qua qua: “Chúng ta còn phải qua ba dịch trạm, có thể không kinh động đến ai càng tốt”.

Đô Thuấn Tài vâng dạ: “Vâng”. Lại phi ngựa lên phân phó.

Vô Tình và Ngân kiếm đồng cũng cưỡi một con ngựa, Thiết kiếm và Đồng kiếm cưỡi chung, một vài phu khiêng đồ, bộc dịch cùng bảy người còn lại trong “Vô địch cửu vệ sĩ” của Đô Thuấn Tài: Hồng Phóng, Dư Đại Dân, Lương Nhị Xương, Nghê Bốc, Tằng Bảo Tuyên, Lâm Các, Tằng Bảo Tân đều đi cả.

Bảy người lại chia thành hai tốp, Hồng Phóng và Lương Nhị Xương ở hai bên tả hữu hộ vệ Đô Thuấn Tài, Lâm Các và Nghê Bốc áp hậu, Dư Đại Dân phụ trách “chiếu cố” Vô Tình, Đường Vãn Từ và ba tiểu đồng. Vô Tình và Đường Vãn Từ đương nhiên không cần ai “chiếu cố”. Thành ra, Dư Đại Dân chỉ phải đi cùng ba tiểu đồng.

Ban ngày ban mặt, người đông thế mạnh, bọn Đô Thuấn Tài cho rằng cần gì phải giới bị.

Vô Tình vẫn cực kỳ cẩn thận.

Tuy theo lời Đồng kiếm, Thiết kiếm, những kình địch như Cố Tích Triều, Hoàng Kim Lân, Văn Trương đều ở sông Dịch, Cửu U Thần Quân đã chết, ắt không thể có ai phục kích trên đường.

Nhưng y vẫn cẩn thận đề phòng như những lần trước.

Cẩn thận không hẳn vì có chuyện sẽ xảy ra nhưng cẩn thận quả có thể tránh được nhiều biến cố, hoặc ít nhất không bất ngờ khi có biến.

Vậy có chuyện gì xảy ra chăng?

Có.

Trong đời mỗi người đều có những bất ngờ, người ít người nhiều, bất ngờ lớn hoặc nhỏ, có bất ngờ không ảnh hưởng lắm, có cả bất ngờ không thể cứu vãn.

Nếu có thể đề phòng trước, không còn gọi là bất ngờ, nó như vận mệnh, dù một người có biết cũng không tránh được.

Bằng không sao gọi là vận mệnh.

Dù một người tránh được, thay đổi hoặc kháng cự lại thì đó chỉ là một phần của “vận mệnh”, một người không thể vượt lên vận mệnh bởi trong đó đã an bài trước mọi “phản ứng”.

Lâm Các thuộc nhóm bộc trực, không tin vận mệnh nhưng sợ quỷ.

Sự thật, hắn sợ cũng phải, có lần buổi tối tại chốn hoang sơn, hắn bị “quỷ” dọa suýt bay hết hồn vía. Thành ra hắn hết sức lưu ý đến mọi động tĩnh.

Lúc nào hắn cũng nhát gan hơn hết.

Những người như thế luôn dễ dàng nhận ra những điểm bất thường.

Thật sự hắn nhận ra cỏ động nhưng không thấy gió thổi.

Giữa trưa nắng chang chang, hắn vẫn kinh hãi, vội ghé tai Nghê Bốc: “Ta thấy có điểm kỳ quặc”.

Nghê Bốc mỉm cười: “Ta thấy ngươi mới khác thường”.

Y không phục: “Vì sao?”.

Nghê Bốc đáp: “Ngươi cả ngày nghi thần nghi quỷ, cỏ cây cũng sợ”.

Lâm Các cãi: “Nhưng trên đời thật sự có quỷ thần, ngươi tin không?”.

Nghê Bốc lạnh giọng: “Ta chưa thấy nên không tin”.

Lâm Các bác đi: “Ta cũng chưa thấy nên ta tin”.

Nghê Bốc nói: “Ngươi tin thì được cái gì?”.

Lâm Các phản lại: “Ngươi không tin thì có gì hay?”.

Nghê Bốc đáp: “Ít nhất ta cũng…”. Chợt vù một tiếng, từ bãi cỏ cạnh đó xẹt ra một vật đen xì, Nghê Bốc không tránh kịp, bị đánh trúng tả quyền.

Y hét lên, tức thì máu bắn lên mặt, rớt khỏi lưng ngựa.

Đồng thời, một người như thiết tháp nhảy bổ vào Lâm Các.

Hắn đã có phòng bị, nhận ra nguy hiểm liền lăn xuống ngựa, con ngựa bị người đó ép xuống, liền hí lên đau đớn, bốn vó gãy gục.

Lâm Các kêu lớn: “Cứu mệnh, cứu mệnh!”.

Những người đi trước giục ngựa quay lại.

Vô Tình quát: “Cẩn thận”.

Vừa dứt lời, một ống tay áo đã quấn lên cổ Tằng Bảo Tuyên, y vung đao chém, một ống tay áo khác quấn lấy hai tay y.

Tằng Bảo Tân định xông lên cứu nhưng tinh quang lóe sáng, một lưỡi loan đao lướt qua, sau cổ y phun máu, ngã ngay xuống.

Đôi ống tay áo cũng thu lại.

Trong hai ống tay đương nhiên có thêm một đôi tay.

Chủ nhân đôi tay đó là một người ôn văn nho nhã.

Hán tử mi thanh mục tú cạnh hắn cũng thu hồi liêm đao.

Bốn người này vừa xuất hiện đã giết chết ba người.

Bọn họ vốn định tấn công đột ngột, ít nhất cũng thịt được bốn người, “thành quả” này khiến họ không thỏa mãn lắm.

Cũng may, họ biết những người còn lại không ai thoát được.

Họ có lòng tin như thế.

Vô Tình vừa quát lên, tất cả phe Đô Thuấn Tài tụ lại.

Hồng Phóng bảo vệ Đô Thuấn Tài lùi lại thật nhanh, Lương Nhị Xương yểm hộ đoạn hậu, Dư Đại Dân vung Bạch Trá can thương, Lâm Các lăn nhanh vào đám đông.

Ba kiếm đồng nhảy xuống ngựa, Ngân, Đồng, Thiết tam kiếm cùng rời vỏ.

Khóe môi Đường Vãn Từ càng đỏ hơn.

Nàng rút đao.

Song đao.

Nàng chuẩn bị sẵn thêm một thanh đao, trong tay có hai thanh đao, một dài một ngắn.

Trường đao để lấy mạng địch nhân.

Đoản đao để liều mạng với địch.

Vô Tình chậm rãi hít sâu một hơi thật nhẹ.

Kỳ thật hô hấp là loại hưởng thụ rất sảng khoái, chẳng qua những người còn sống đều không cảm thụ thấy điểm đặc biệt đó.

Nhất là lúc không khí còn trong trẻo, hít thêm mấy hơi chính là một loại hưởng thụ chỉ người còn sống mới có.

Vô Tình ước lượng tình thế:

Địch nhân tựa hồ không đông.

Chỉ có bốn tên, hai chặn trước mặt, hai cắt đường lui phía sau.

Nhưng cả bốn đều là kình địch khó chơi.

Là Văn Trương, Anh Lục Hà, Long Thiệp Hư, Thư Tự Tú.

Văn Trương đương nhiên đáng sợ hơn hết.

Y là lão hồ li, có hai môn ngạnh công Thiếu Lâm Kim Cương quyền cùng “Đại Vi Đà Tạc”, và nhuyễn công “Đông Hải Thủy Vân Tụ”, hơn nữa “tụ lý tàng đao”, lại có tài trí, lúc mềm lúc cứng, lòng dạ độc ác, miệng nam mô bụng một bồ dao găm.

Anh Lục Hà, Long Thiệp Hư đều thụ thương – nhưng con sói thụ thương cũng là sói điên, khó ứng phó hơn sói thường nhiều.

Thư Tự Tú ngoại hiệu Yết Hầu Đoạn, là một trong Tiểu Tứ Đại Danh Bộ, trợ thủ đắc lực của Văn Trương.

Bốn người đều khó chơi nhưng nếu Vô Tình không thụ thương dù cả bốn cùng xông lên, y vẫn ứng phó được.

Đáng tiếc, hiện tại y hữu tâm vô lực.

Đối phương tựa hồ cực kỳ ung dung.

Hai tay y vẫn hoạt động được nhưng không thể vận kình lực, dư lực của Thu Ngư đao vẫn còn.

Thiếu kình đạo, ám khí khác nào một con độc xà mất răng, không còn lực sát thương.

Quyền đầu nhẹ hều như lông hồng, thử hỏi gây thương tổn được cho ai?

Bản thân không thể động thủ, Đường nhị nương, ba kiếm đồng cùng bốn vệ sĩ còn lại của Đô tướng quân có đấu nổi ba sát thủ cực mạnh kia không?

Địch đông ta ít, Vô Tình đã phòng bị nhưng lòng vẫn nặng như đá đeo.

Văn Trương ho khẽ, nói với Đô Thuấn Tài: “Ta là quan gia, phụng mệnh Phó tướng gia đến giết giặc cướp. Các ngươi mà giúp ta giết phỉ, có công sẽ được thưởng”.

Đô Thuấn Tài ưỡn ngực: “Ta cũng là quan, ngươi giết người của ta, mau trả mạng đây”.

Văn Trương cười lạnh: “Ngươi dám kháng lại mệnh lệnh triều đình?”.

Đô Thuấn Tài vốn hơi khiếp sợ, gã từng thù tạc ở quan trường kinh thành, đã thấy Văn Trương, biết y không nói láo. Nhưng sau cùng cũng cố lên gân, chỉ vào Vô Tình nói: “Công tử cũng là quan, Gia Cát tiên sinh sai công tử đến điều tra tham quan lạm quyền. Ngươi có là quan cũng thuộc loại cẩu quan cần phải điều tra”.

Vô Tình không ngờ Đô Thuấn Tài lại nói ra những lời này.

Xem ra nhung gấm, mỹ thực không biến Đô Thuấn Tài thành một tên nhu nhược.

Văn Trương bật cười, vuốt râu nói: “Hay, hay, hay lắm. Có khí phách, những kẻ thế này không nên để lại, giết hết cho ta”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.