Duy còn rất nhiều điều muốn hỏi thêm nhưng cô ta vội đi mất. Câu cuối cùng cô ấy nói như một lời cảnh báo, rốt cuộc lời cảnh báo đó là về cái gì..!?
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Duy nhìn số là của bà An chủ nhà. Bắt máy chưa kịp nói gì thì bà An đã gắt gỏng:
— Sao đến nhà mà khoá cổng nhà không có ai thế này..!?
Duy vội đáp:
— Dạ dạ, cháu về gần đến nhà rồi, bác cứ mở cổng vào nhà ngồi đợi cháu một lát, cháu về ngay đây.
Nói xong Duy lấy xe máy phóng về nhà, cô gái hàng xóm cũng đang đạp xe trên con đường cùng chiều. Về đến cổng Duy vẫn thấy bà An đứng đợi ở bên ngoài, mà bà ta đứng hẳn sang phía nhà hàng xóm chứ không đứng gần khuôn viên của ngôi nhà ba tầng. Nhìn thấy Duy bà An cố làm ra vẻ bình tĩnh nói:
— Tao quên mang chìa khoá vì nghĩ chúng mày ở nhà. Thế ống nước hỏng làm sao.!.?
Duy chỉ cười chào rồi mở cổng, biểu hiện của bà An rõ ràng bất bình thường. Loay hoay tìm chìa khoá trong túi để mở khoá cổng thì nhà bên cạnh cô gái hàng xóm cũng vừa đạp xe về đến nơi. Duy quay sang nhìn nhìn thì thấy cô gái đó cúi mặt đi thẳng vào trong, nhìn sang phía bên cạnh Duy chợt nhận ra bà An cũng vừa mới cau mày nhìn cô gái hàng xóm. Cổng mở Duy phi xe vào rồi đáp lại câu hỏi ban nãy của bà An:
— Nó bị rò rỉ nước hai hôm nay rồi, trên tầng 3 ấy cô ạ. Cô xem gọi thợ sửa cho bọn cháu, hết bao tiền cháu trả.
Bà An bước vào trong nhìn sơ qua ngôi nhà một lượt, ngó qua cái kho thấy vẫn còn bề bộn bà An thở dài:
— Thế không dọn nhà kho đi à.!? Để lắm đồ linh tinh thế..!?
Duy trả lời:
— Ơ, nhà kho bọn cháu có để đồ gì đâu, toàn đồ trước đây của cô ấy chứ. Bọn cháu chỉ mang mỗi đồ dùng cá nhân đến đây thôi. Thế nên kho bọn cháu chưa dọn.
Bà An chép miệng:
— Ờ thì ở cũng phải sạch sẽ chứ, hôm nào mấy đứa dọn hết đồ trong đó đem vứt ra bãi rác cho xe nó chở đi cho cô. Đồ để đó từ lâu lắm rồi, toàn đồ của người thuê cũ trước khi anh cô về ở. Dọn giúp cô nhé..!
Duy vâng dạ sau đó dẫn bà An lên tầng 3 nơi ống nước phòng tắm bị rỉ nước. Vừa xem xong bà An cho Duy số điện thoại thợ sửa rồi bảo:
— Đây, thợ sửa điện nước đây. Có gì cứ gọi người ta đến. Tưởng gì nghiêm trọng mới phải đến xem. Thôi cô về đây..
Không hiểu bà An sợ cái gì mà mỗi lần đến đây bất kể ban ngày hay ban chiều bà ấy chỉ mau mau chóng chóng ra về. Mặc dù đây là nhà của bà ấy cho thuê, hơn nữa ngôi nhà còn có nhiều tài sản khác.
Đi xuống cầu thang Duy bất ngờ hỏi:
— Cô ơi, hôm trước cháu nằm mơ thấy cái này lạ lắm.
Bà An nói:
— Mơ gì mà lạ..!?
Duy trả lời luôn:
— Cháu mơ thấy một đứa trẻ con đứng ở đầu giường nhìn cháu.
Nghe xong câu nói đó bà An bước hẫng một bậc cầu thang suýt chút nữa thì dúi mặt xuống đất may mà Duy kịp kéo bà ấy lại. Bên trong nhà không nóng, trời thu mát mẻ mà bà An túa mồ hôi hột. Nhưng bà ấy gạt phắt đi:
— Mẹ mày, suýt nữa thì ngã…Mơ thế tao mơ cả ngày, có cái gì đâu. Thanh niên mà cũng mơ mộng vơ vẩn.
Duy nói tiếp:
— Nhưng sao cháu thấy người xung quanh đây có vẻ dè chừng bọn cháu vậy….Hay là nhà này làm sao..!?
Nói đến đây bà An nhảy dựng lên gắt, vừa bước nhanh ra bên ngoài bà An vừa đáp:
— Là do chúng mày lạ đến đây thuê, mới ở được chưa đầy một tháng họ chưa quen là phải..!? Chứ nhà làm sao, rộng rãi đủ tiện nghi, lại còn bớt tiền cho mà vẫn ý kiến…Tao nói trước tiền cọc là tiền cọc, tự ý chấm dứt hợp đồng là mất cọc đấy nhé.
Đang oang oang thì Phước với Tùng đi về, thấy bà An đứng ở sân nói to Phước hỏi chuyện. Nghe xong Phước vội xin lỗi bà An rồi khẽ trách Duy:
— Mày sao đấy, tự nhiên lại nói linh tinh làm gì..?
Bà An làm bộ hằn học rồi lên xe đi về, Duy biết bà ta rõ ràng đang cố che giấu một điều gì đó. Câu nói của cô gái hàng xóm ban nãy không phải ngẫu nhiên cô ta nói cho vui. Gương mặt cô gái khi nhìn thấy bà An tỏ ra rất sợ sệt. Xung quanh đây mọi người cũng kín tiếng, họ chẳng nói chuyện với Duy và các bạn bao giờ. Điều gì khiến họ sợ hãi đến độ xa lánh cả những người ở trong ngôi nhà này..?
Buổi tối hôm ấy, tầm 8h khi mà cả bọn đang ăn cơm thì đột nhiên bên ngoài sân có tiếng mèo kêu ré lên:
“ Ngéo……méo….mi…áo…..méo..”
Tiếng mèo kêu khiến tất cả mọi người ai nấy cũng đều giật mình, chỉ riêng thằng Phước là nhảy cẫng lên sung sướng:
– – Chết cha mày, dính rồi….Con mèo chết tiệt.
Khi mà Duy, Hữu với Tùng còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Phước bỏ bát cơm chạy ra cười lớn:
– – Ha ha ha, chết chưa con chó….à nhầm con mèo. Cho mày khỏi chạy nữa nhé.
Duy với Hữu chạy ra xem, Tùng bật đèn ngoài sân, đang nằm giãy dụa trong cái lồng sắt là con mèo mun đen xì. Nhưng không chỉ có vậy chân trước của con mèo bị một thanh kim loại đâm xuyên qua, máu chảy ướt đẫm tạo thành vũng bên dưới cái lồng sắt. Thằng Phước đã đặt bẫy con mèo, khi mà Duy cùng mọi người chưa kịp nói gì thì Phước nhặt dưới đất lên thứ gì đó phía sau cái lồng, giơ lên Phước chửi:
– – Đây, con khốn này nó lại tha cái của nợ này về đây….Mà mấy người dọn rác họ không gom đi xử lý hay sao mà cứ để nó tha về đây thế này.
Trên tay Phước đang cầm chính là con búp bê mà chiều qua chính mắt Duy nhìn thấy Phước cho vào túi rác buộc lại rồi đem đi vứt. Duy còn nhớ Phước đã buộc đầu túi rác lại cẩn thận vì sợ mèo lại tha về. Vậy mà giờ đây con mèo tiếp tục đưa con búp bê về đây, khi mà nó chuẩn bị đặt quay lại gốc cây gấc thì sập bẫy.
“ Miao….miao….ngáo…..ngáo…”
Đột nhiên con mèo vùng vẫy, nó xù lông, nhe nanh, nó hướng đôi mắt xanh sáng quắc nhìn về phía mọi người rồi ré lên những tiếng đầy ghê sợ. Hữu lùi lại bởi nhì thấy máu chảy từ chân con mèo nhỏ xuống đất ngày một nhiều, Phước thì tay cầm con búp bê, quá bực bội nên Phước cứ thế sút vào cái lồng, càng sút thì con mèo lại càng trở nên dữ tợn.
Duy vội ngăn cản:
– – Dừng lại đi, mày định giết nó à..?
Phước cau mày đáp:
– – Giết chết nó đi, nó tha hết cái này cái nọ về đây bẩn không chịu được. Con nghiệt súc này.
Duy bảo Tùng ngăn Phước lại, vội lôi cái lồng ra xa, những giọt máu của con mèo cứ thế dây ra vưỡng vãi khắp sân. Nó gầm gừ nhìn Duy bằng ánh mắt đáng sợ, Duy bảo Hữu:
– – Hữu, vào lấy hộp thuốc ra đây, trong đó có bông băng đấy.
Hữu chạy vào nhà, Phước vẫn chưa chịu thôi:
– – Mày định băng bó cho nó à thằng điên kia. Mày có biết phải tốn bao nhiêu lâu tao mới làm được cái bẫy đó không..?
Tùng lúc này mới lên tiếng:
– – Mày bớt đi, đúng là tao cũng không ưa con mèo, nhưng nó bắt chuột với lại nó cũng không đáng tội phải chịu thế kia. Bẫy nó đã ác, mày lại còn chế thêm cái thanh kia làm gì.
Hữu chạy ra với hộp thuốc, máu chảy khá nhiều khiến cho con mèo không còn hung dữ như lúc đầu nữa, nó đã thu mình vào góc lồng. Duy từ từ nhấc cái lồng lên, khe khẽ đưa tay vào bên trong Duy nhẹ nhàng chạm vào thanh kim loại. Nhưng bất ngờ con mèo lao ra ngoài, thanh kim loại tuột khỏi chân con mèo làm cho máu bắn ra tung tóe. Con mèo lao vút vào trong bóng tối chỗ nhà kho rồi biến mất, tất cả sững sờ bởi sự việc diễn ra quá nhanh, đâu đó vẫn vang lên những tiếng mèo kêu lạnh sống lưng:
“ Miao….Miao…..Miao….”
Hữu đỡ Duy dậy, trên người Duy vẫn còn loang lổ vết máu mèo bởi vừa nãy Duy là người ở gần con mèo nhất. Khi mà Duy đang rửa mặt ở bên trong nhà thì từ bên ngoài có khói bay vào kèm theo mùi khét của nhựa bị cháy. Duy chạy ra xem thì thấy giữa sân Phước đang đốt con búp bê, vừa đốt Phước vừa nói:
– – Đốt mẹ nó đi cho nó hết cái tha lôi về…Ha ha.
Nhìn con búp bê đang cháy bốc khói đen xì, khét lẹt trong đám lửa…..Duy giật mình lùi lại mấy bước bởi trong làn khói mờ tỏa ra khắp sân, Duy vừa thấy thứ gì đó nhỏ nhỏ bước ra từ ngọn lửa rồi ngay lập tức biến mất.