Duy quay lại, đó là một vị cao tăng với ánh mắt ấm áp, bộ râu trắng muốt mặc áo nâu sòng, đôi mắt của vị cao tăng như nhìn được thấu tâm can suy nghĩ của người khác, hơi bối rối Duy ấp úng cúi đầu rồi đáp:
– – Con chào sư thầy, cho con xin lỗi vì đã làm kinh động đến cửa chùa.
Vị cao tăng mỉm cười hiền dịu, ông khẽ cúi đầu chào lại rồi nói:
– – Cảnh chùa thanh tịnh, nhà chùa rất vui mừng khi các phật tử có lòng thành đến đây thưởng ngoạn, có gì đâu mà cậu phải xin lỗi. Bần tăng chính là trụ trì của chùa Bồ Đề, thấy cậu ưu tư, mang đầy phiền muộn chưa có lời giải đáp nên nhà chùa quá bộ đến hỏi thăm, hi vọng không làm phiền cậu vãn cảnh.
Duy tròn mắt khi vị cao tăng giới thiệu mình là trụ trì của chùa Bồ Đề, thật quá sức tưởng tượng khi mà Duy lại được gặp sư thầy trụ trì như thế này. Nhưng Duy cũng chưa biết phải bắt đầu từ đâu, đang bối rối thì Duy được sư trụ trì gỡ nút thắt bằng một câu hỏi đầy kinh ngạc:
– – Cậu đang ưu phiền bởi đồ vật trong balo kia có phải không.?
Duy như hiểu ra được vấn đề, Duy đáp:
– – Dạ vâng, đúng rồi….Nhưng sao thầy biết trong balo của con có thứ gì..?
Vị cao tăng mỉm cười:
– – Nhà chùa không hề biết trong đó là thứ gì, nhưng nhà chùa cảm nhận được một chút âm khí vương vấn ở nơi đó. Cậu đang đứng trước cây Bồ Đề, một loại cây quý tượng trưng cho Đức Phật. Bởi vậy âm khí phát ra từ chiếc balo của cậu tuy nhỏ nhưng cũng sẽ khiến cho nhà chùa cảm thấy hơi bất an. Nhà chùa tìm đến đây thấy cậu tâm sáng như gương, có lòng thiện nên biết cậu không phải người xấu. Đôi mắt của cậu nói rằng cậu đang gặp phải vấn đề chưa có lời giải, công với phần âm khí nơi chiếc balo cậu đeo, nhà chùa mới mạn phép hỏi cậu, xem cậu có cần giúp đỡ gì hay không..? A di đà phật.
Quả không hổ danh sư thầy trụ trì mà mọi người ai cũng đồn đại, chỉ nhìn qua thôi nhưng vị cao tăng đã nắm được nguồn gốc của vấn đề. Duy mừng lắm, bởi đúng như vợ anh Thiện nói, tìm đến cửa chùa biết đâu sẽ làm được điều gì đó. Cuộc gặp gỡ như một nhân duyên được sắp đặt từ trước, mỗi bước chân của Duy có lẽ là để dẫn đến ngôi chùa Bồ Đề. Vị cao tăng bước chậm rãi đến bàn đá rồi xòe tay ra hiệu cho Duy ngồi xuống, ông nói:
– – Mọi chuyện trên đời tất cả đều có cách giải quyết, nhưng quan trọng tâm chúng ta phải tịnh, có như vậy mới nghĩ được thông suốt. Đau – khổ – buồn – vui là những cảm xúc tất yếu của con người, nỗi đau thể xác có thể lành lại theo thời gian nhưng nỗi đau về tinh thần lại theo ta đến suốt cả cuộc đời. Có nhà chùa ở đây cậu hãy giãi bày tất cả. Nhà chùa xin được lắng nghe tâm tư của cậu.
Duy chắp tay khẽ cúi lạy rồi ngồi xuống chiếc ghế đá lạnh toát bởi qua đêm hơi sương buốt giá vẫn còn vương lại nơi bề mặt. Duy mở balo lấy con búp bê ra trước mặt sư thầy, sư thầy vừa nhìn thấy con búp bê đã đưa một tay trước ngực, một tay cầm chuỗi hạt ông khẽ lẩm nhẩm một điều gì đó rồi kết thúc bằng câu:
– – A di đà phật, con búp bê này hiện nay tuy chỉ là vật vô tri, nhưng vẫn còn vương mùi tử khí, chất đầy đau thương, buồn tủi và cả oán hận. Chẳng hay tại sao cậu lại đem nó theo bên mình, điều này không hề tốt cho cậu một chút nào. Những vật mang linh hồn của người đã khuất như này thì tốt nhất cần đốt đi để tránh mang lại tai kiếp cho người còn sống.
Duy vội vã xua tay:
– – Không được, không thể đốt được…Chúng con đã phạm sai lầm một lần và một người bạn đã phải trả giá, hơn nữa câu chuyện mà con sắp kể với thầy sau đây là một câu chuyện về một hồn ma rất đáng thương. Không giấu gì sư thầy, hôm nay con đem con búp bê đến đây cũng chính là mong nhận được sự cứu giúp của cửa chùa, linh hồn nhỏ bé này thực sự tội nghiệp.
Nhìn đôi mắt rưng rưng của Duy vị cao tăng khẽ gật đầu, ông nghe câu chuyện của Duy kể một cách chăm chú đầy thấu hiểu, cảm thông. Kể hết tất cả những gì mình biết, giãi bày toàn bộ nhưng suy nghĩ, thắc mắc trong lòng bấy lâu nay, ngồi nói chuyện với vị cao tăng chưa đầy 15 phút mà Duy cảm thấy trong lòng nhẹ gánh lạ thường. Duy có một mong muốn đó là nhà chùa có thể làm cách nào đó để giúp linh hồn của cậu bé được siêu thoát hay không, bởi vì nó sắp tan biến. Duy chắp tay cầu xin:
– – Dạ, chuyện là như vậy, có thể câu chuyện con kể khó tin nhưng con kính mong nhà chùa giúp đỡ. Cửa chùa từ bi con chỉ có tấm lòng thành để báo đáp.
Sư trụ trì đưa bàn tay ra rồi nói:
– – Đưa con búp bê đó cho nhà chùa, nhà chùa có một vài điều muốn nói với cậu.
Duy làm theo lời của sư trụ trì, nhà sư đặt con búp bê lên trên mặt bàn đá rồi ấn ngón trỏ vào phần bụng của con búp bê. Duy không hiểu vị cao tăng đang làm gì, nhưng sau khi nhà sư bỏ tay ra thì phần bụng ông vừa ấn vào đó rỉ ra một chất lỏng màu đen ngấm qua bộ quần áo mà con búp bê đang mặc, nhìn nó như là máu người. Duy mặt biến sắc hoảng sợ, vị cao tăng đưa tay lên trước ngực rồi tiếp tục:
– – A di đà phật, vật vô tri nhưng lại chảy máu như con người, điều đó chứng tỏ linh hồn này đang rất đau đớn. Ban nãy cậu có hỏi nhà chùa rằng tại sao linh hồn không tự đi tìm mẹ của mình, đây chính là lý do. Thân xác của đứa bé đó đang bị một vật đâm xuyên qua người. Chính thứ đó khiến cho linh hồn của đứa bé ngày một yếu dần đi bởi không ai công nhận, không ai hương khói, niệm kinh cầu siêu. Sinh ra chưa được bao lâu đã phải chết, nhưng thân xác sau khi chết vẫn tiếp tục phải chịu đau đớn. Bởi vậy đứa bé không thể đi khỏi ngôi nhà, đáng thương thay, tội nghiệp thay….A di đà phật.
Duy lắng nghe từng câu, từng chữ của sư trụ trì. Vậy ra xác đứa bé vẫn đang ở trong ngôi nhà đó và như lời sư thầy chỉ điểm thì phần xác bị vật bằng kim loại đâm xuyên qua. Đó là lý do càng ngày linh hồn đứa bé càng yếu, Duy vội vã hỏi:
– – Vậy…vậy sư thầy có cách nào giúp đứa bé được không ạ..?
Vị cao tăng khẽ gật đầu:
– – Bây giờ chỉ còn cách tìm được phần xác đứa bé, sau đó đem đến đây nhà chùa sẽ giúp cậu làm lễ cầu siêu mong linh hồn đứa bé được thanh thản. Nhưng nhắc cho cậu nhớ, đây là Vong Thai, không phải những linh hồn bình thường nên thời gian để giúp đứa bé được siêu thoát rất lâu và khó khăn. Vẫn là thực hiện được ước nguyện của đứa bé mới là cách vẹn toàn nhất.
Duy hỏi thêm:
– – Dạ, thầy có thể cho con biết nơi chôn xác cậu bé ở đâu được không ạ..?
Vị cao tăng lắc đầu:
– – Về chuyện này nhà chùa không biết, nhưng cậu yên tâm. Tâm cậu sáng, nhân duyên giữa cậu và đứa bé này vẫn chưa dứt nên nhà chùa nghĩ cậu sẽ tìm được.
Bên ngoài có một chú tiểu đi vào, chú tiểu chắp tay cúi đầu khẽ nói:
– – Dạ bẩm thầy, có phật tử tìm thầy để nói về chuyện trùng tu ngôi chùa ạ.
Vị cao tăng gật đầu rồi đứng dậy, ông nhìn Duy nói:
– – Nhân duyên kéo dài nhiều kiếp, nhà chùa không rõ tại sao đứa bé lại nhờ cậu giúp đỡ nhưng nhà chùa nghĩ cậu bé đã chọn đúng người. Xin thứ lỗi nhà chùa bây giờ có việc phải đi, nhưng cửa chùa luôn rộng mở đón cậu bất cứ lúc nào, mong cậu sẽ luôn gặp điều may mắn….A di đà phật.
Duy vội vã đứng dậy chắp hai tay trước ngực rồi cúi rạp đầu tạ ơn sư trụ trì đến khi sư thầy và chú tiểu kia đi mất. Trên cao một chiếc lá từ cây Bồ Đề khẽ rơi nhẹ vương theo gió rồi hạ xuống ngay trên đỉnh đầu của Duy như một cảm giác vô hình ai đó vừa khẽ chạm mái tóc của Duy vuốt nhẹ. Duy cúi lạy cây Bồ Đề ba lạy rồi đeo balo đi ra khuôn viên của ngôi chùa. Khẽ nhắm mắt, hít một hơi thật dài để cảm nhận không khí thanh tịnh nơi đây, Duy mở mắt ra cũng là lúc hai người bạn của cậu đang từ xa đi tới. Đúng là lên chùa giúp cho con người ta thư thái, nhìn khuôn mặt ai cũng rạng rỡ.
Hữu với Tùng vừa đi lại, Duy nhìn Hữu rồi nói:
– – Cảm ơn mày nhiều lắm, chuyến đi đến ngôi chùa này quả thật không hề uổng phí. Giờ chúng ta về thôi.
Hữu ngơ ngác, Tùng cũng vậy, Hữu đáp:
– – Sao lại về, mày đã gặp sư thầy trụ trì để hỏi ý kiến chưa..?
Duy khẽ cười:
– – Sư thầy đã chỉ điểm rồi, việc còn lại phải trông cậy vào chúng ta.
Quay sang Duy nói với Tùng:
– – Có lẽ quay về nhà Hữu xong tao với mày thu dọn đồ rồi về Hải Dương luôn nhé.
Tùng gật đầu đáp:
– – Ok, mà mày biết phải làm gì rồi à..?
Duy trả lời:
– – Ừ, nhưng sợ hai người sẽ hơi lâu đấy.
Hữu hắng giọng ra điều không vừa ý:
– – E hèm, sao lại là 2 người, bộ tụi mày lợi dụng tao xong rồi đá đít phải không..? Nên nhớ nhà đó là tao cũng góp tiền thuê đấy nhé.
Duy nhìn Hữu lòng đầy cảm ơn:
– – Nói…nói vậy là mày cũng sẽ quay về đó cùng với bọn tao..?
Hữu cười:
– – Chứ còn sao nữa, đi về thôi nào….Hôm nay vui quá là vui.
Ba cậu thanh niên khoác vai nhau đi xuống rồi khuất dần theo những bậc thang lên xuống của chùa. Vị cao tăng đang nói chuyện với một vài người có ý định xây sửa lại những hạng mục còn dang dở, ông hướng đôi mắt dõi theo ba người rồi khẽ nói:
– – A di đà phật, hi vọng mọi chuyện không quá muộn