Ngọc Tỏa Dao Đài

Chương 57 - Sự Thật​

trước
tiếp

Tiếng chém giết đinh tai nhức óc.

Vài vị thiên tướng tiến lên cởi cái xích sắt đang trói ba đứa bọn ta vào cột cùng nhau, nhưng vì ma chú trói buộc quá lợi hại, trình tự rườm rà, bọn hắn bàn bạc rồi đề nghị sẽ chặt cả cây cột mang về, kết quả bị Chu Thiều nghiêm mặt cự tuyệt, ba lời bốn lẽ nhấn mạnh rằng chuyện đây là chuyện kể cả phiền thế phiền nữa cũng không cần phải tiết kiệm

(Vivi: Thằng ranh này được trói vào với sư phụ xinh đẹp nên không cần cởi đâu. . .”

Nguyệt Đồng ngồi ở dưới đất đã dần trầm tĩnh xuống, hắn thở hổn hển, cười hỏi ta: “Nàng không biết là chúng ta tham dự trong đó sao? Chẳng lẽ Cẩn Du thượng tiên không nhắn nhủ gì cho nàng à?”

“Đầu tiên ta không biết, nhưng sau thì hiểu ra rồi.” Ta vừa chăm sóc cho sư phụ, vừa thành thật đáp: “Tiêu Lãng nói với ta rằng hai người các ngươi đi trộm đầu Nguyên Ma Thiên Quân một lần đã thành công, ta nghi ngờ các ngươi và Thiên Đế thông đồng với nhau. Dù sao, Thiên giới canh phòng sâm nghiêm như thế, các ngươi lại chẳng có tí bản lĩnh nào, ngay cả tới gần kết giới còn không nổi, sao lại có thể có kế hoạch chu đáo như vậy được. Mà địa điểm trao đổi cuối cùng lại là Tỏa Long Cốc, đây là phúc địa từ thời thượng cổ, không phải tiên nhân nào cũng biết tới diệu dụng của nó, dĩ nhiên phải có cao nhân chỉ điểm sau lưng. . . Sư phụ từng khẳng định đã thông báo, Thiên Đế tất nhiên sẽ sử dụng diệu kế để đầu của Nguyên Ma Thiên Quân rơi vào tay Thương Quỳnh. Cho nên ta mới dám khẳng định suy đoán của mình.”

Chu Thiều phiền muộn nói: “Sư phụ không tin vào bản lĩnh của bọn ta sao. Chúng ta thật sự là đã định đi trộm đầu của Nguyên Ma Thiên Quân để cứu người về đấy.”

Ta thật thà đáp: “Do các ngươi ngày thường làm việc không đến nơi đến chốn, lại còn chưa được rèn luyện. . . Hơn nữa. . . Ngươi khóc cầu xin tha thứ thì ta còn tin được, chứ cái đồ cứng đầu Nguyệt Đồng kia thà chết cũng không chịu cúi đầu, may mắn vì Thương Quỳnh không biết tính các ngươi nên mới không bị lộ.”

“Nói không sai.” Nguyệt Đồng chán nản, hai tai cụp xuống, lại nói tiếp: “Lúc chúng ta đi trộm đầu lâu thất bại, tưởng rằng khó thoát khỏi cái chết, không ngờ lại bị mang đến trước mặt Thiên Đế. Hắn bày cho bọn ta kế kia, cũng mong ta mở thiên đường ra, để Nguyên Thanh Thiên Quân giấu thiên binh ở bên trong, bày ra bố cục này. Dạy chúng ta ăn trộm thế nào mới thành công, sau rồi làm giao dịch thế nào đều là do hắn dạy hết.”

Ta lại hỏi: “Ta bảo Phượng Hoàng báo cho các ngươi để các ngươi tìm cách giao dịch với Thiên Giới, chẳng lẽ các ngươi không nhận được?”

Hai người cùng lắc đầu: “Người đưa tin là Cẩn Du thượng tiên, nhưng trong thư cũng không nói chuyện gì quan trọng cả.”

Sư phụ đang nằm trên mặt đấy chậm rãi tỉnh lại, nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt cũng phải hít mạnh một hơi, thấp giọng giải thích: “Phượng Hoàng sớm đã đem mọi chuyện của con nói cho Thương Quỳnh, ta lấy danh nghĩa của con sai đám mèo yêu truyền đi tin tức khắp ma giới. . . Sau đó, sẽ để Thương Quỳnh nghi ngờ Tiêu Lãng, càng tín nhiệm Phượng Hoàng hơn.”

Ta nhẹ nhàng hỏi người: “Sư phụ. . . Kỳ thực người mới là người mà Thiên giới dùng để ngụy trang yểm hộ cho Phượng Hoàng chứ không phải con đúng không?”

Sư phụ lắc đầu: “Phượng Hoàng sa đọa, chạy tới ma giới đúng là vì say đắm Thương Quỳnh, nhưng mấy ngàn năm bị giày vò, tra tấn, hắn cũng hối hận trong lòng. Ta nghĩ lợi dụng hắn để thực hiện kế hoạch này thì dễ dàng hơn nên mới từ lâu xúi giục hắn.”

Ta liếc nhìn Phượng Hoàng, hắn lẳng lặng đứng bên ngoài đại điện, bóng lưng thon gầy cô đơn, nhìn Thương Quỳnh đang huyết chiến giữa không trung, nhìn mãi không thấy chán, đao kiếm xung quanh chỉ là hư ảo.

Ta nói: “Hắn vẫn không buông được nàng ta.”

Sư phụ: “Nhưng hắn cũng vĩnh viễn không chiếm được.”

Động tác của Nguyên Ma Thiên Quân và Thương Quỳnh quá nhanh khiến cho không người nào thấy rõ chiến cuộc. Bỗng nhiên, thân ảnh trong không trung khựng lại, Thương Quỳnh cường hãn như vậy rốt cuộc cũng bị thương, lung lay sắp ngã.

Phượng Hoàng lập tức duỗi ra hai cánh, lông vũ diễm lệ so với hỏa diễm còn xán lạn hơn, tốc độ còn nhanh hơn tên bắn, lập tức ôm lấy Thương Quỳnh vào lòng, nháy mắt phát ra bảy, tám đạo kiếm khí, tạm thời ngăn trở sự đuổi giết của Nguyên Ma Thiên Quân.

Cánh tay phải của Thương Quỳnh bị thương, tay trái vẫn nắm chặt bảo kiếm, thấy Phượng Hoàng thì cười đầy vũ mị: “Ngươi rất tốt.”

Lời còn chưa dứt, bảo kiếm đã vung lên, một lát sau, Phượng Hoàng hơi nhúc nhích, đầu của hắn rời khỏi thân thể, rơi xuống mặt đất, đôi con mắt vẫn mở to nhìn ả, chưa từng rời đi. Đợi đầu rơi xuống rồi, hắn mỉm cười thoải mái: “Chúng ta cuối cùng cũng được ở chung một chỗ. . .”

“Nằm mơ! Tiểu tử nhà ngươi trọn đời không được siêu sinh!” Thương Quỳnh giơ chân đá văng người hắn ra xa, còn bóp nát hồn phách của hắn. Sau đó nàng ta nhìn xung quanh, quân của Nguyên Thanh đã xâm nhập tới tận trung tâm Ma giới. Viện quân bên ngoài không thể đuổi đến, nhiều tướng lĩnh đã bị tru sát, thấy đại thế của mình đã mất, ả bèn cười như điên: “Các ngươi yên tâm đi! Dù có bị đày xuống bao nhiêu tầng địa ngục ta cũng sẽ lại bò lên được. Hôm nay người nào phản bội ta, ngày sau ta sẽ báo gấp trăm lần.”

Sát khí đen kịt của Nguyên Ma Thiên cuồn cuộn ập tới, móng vuốt sắc bén xuyên qua ngực ả, móc ra một trái tim đỏ tươi.

Thương Quỳnh vẫn cười điên cuồng: “Ta vĩnh viễn không thua. Ta sẽ từ địa ngục quay lại báo thù!”

Tiếng hét nguyền rủa vờn quanh tai mọi người như tiếng ác quỷ đòi mạng khiến ai nấy đều sởn cả gai ốc. Đám binh sĩ Thiên giới đang giao chiến cũng không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi.

Không ai hoài nghi vào một điều rằng nếu có một ngày ả ngóc đầu dậy được ả chắc chắn sẽ khới lên gió tanh mưa máu.

Sư phụ ôm lấy ngực, chậm rãi nhắm mắt lại, không biết đang đau đớn là ai?

Chu Thiều che mắt, ôm Nguyệt Đồng kêu rên: “Ta không dám nhìn nữa, tiểu mỹ nhân xinh đẹp như vậy, dù có tâm địa độc ác thì cũng không nên chết. Thiên Đế sao lại muốn giết nàng chứ? Thảm quá! Thảm quá rồi!”

Nguyệt Đồng giận dữ đạp hắn một cước, rít lên: “Cút! Sắc quỷ ngươi có chết thì nàng ta cũng không chết được đâu, cùng lắm là bị phong ấn. Ta sẽ cầu nguyện cho cả đời này nàng ta không ra được.”

Chủ tướng ngã xuống, chúng ma như rắn mất đầu, có kẻ ngoan cố chống lại đến chết, có kẻ lại chạy trốn tán loạn.

Nguyên Ma Thiên Quân cuối cùng cũng khôi phục bộ dạng ngốc trệ. Hồn phách của hắn vốn không nguyên vẹn, kỳ thật thì danh sách ta đưa cho Phượng Hoàng đa phần là đúng, độc Băng Thiềm vạn năm đúng là thuốc bổ hồn tốt nhất, nhưng vì liều lượng không đúng nên Nguyên Ma Thiên Quân chỉ tạm thời thức tỉnh, sau vài tháng hồn phách sẽ tan vỡ, lâm vào ngủ say. Nhưng biện pháp của Phượng Hoàng càng ngoan độc hơn, vẫn là thuật khống hồn nhưng sử dụng Thiên Môn tà pháp. Trong thuật khôi lỗi (khống chế con rối) thì máu tươi là thuốc dẫn để ra lệnh, nhưng trong thuật bổ hồn thì máu tươi lại dùng để xác định mục tiêu công kích.

Sau khi trái tim Thương Quỳnh bị móc ra, hồn của Nguyên Ma Thiên Quân dù nguyên vẹn nhưng cũng bị ảnh hưởng rối loạn không ít rồi, chỉ biết công kích loạn xạ mọi người xung quanh mình. Loại đánh đá lung tung không có kết cấu này rất nhanh bị Nguyên Thanh Thiên Quân bày trận cầm chân, một lần nữa chém đôi thân thể, cho vào Thiên Đường mà phong tỏa. Mà thi thể của Thương Quỳnh lại bị mang về thiên giới, thi pháp bày trận phong ấn lại, để ả trọn đời không thể thoát thân. Thi thể của Phượng Hoàng tinh quân thì được đưa về bằng đại lễ, chuẩn bị an tang trên Thiên giới.

Ta lén lút tìm kiếm xung quanh, con vẹt màu đỏ chẳng biết đã chạy đâu.

Cuối cùng, Nguyên Thanh Thiên Quân dẫn binh tới trước mặt ta, thi lễ nói: “Ngọc Dao tiên tử, mời cô giao ra Tiêu Lãng.”

Ta nói: “Đó là Cẩn Du.”

Nguyên Thanh Thiên Quân: “Nhưng cũng là Tiêu Lãng.”

Ta đáp: “Không!”

Nguyên Thanh Thiên Quân lại nói: “Hồn phách bọn họ đã không thể tách ra.”

Ta hỏi: “Vậy các ngươi muốn làm gì hắn?”

Nguyên Thanh Thiên Quân ương ngạnh nói: “Ngọc Dao tiên tử, đừng là ta khó xử.”

Ta đang định chống lại đã thấy sư phụ ngồi dậy, đẩy ta ra, chần chừ một chút, cười nhẹ nói: “A Dao, không còn chuyện gì đâu, sư phụ trở về cùng hắn, con về Giải Ưu Phong chờ ta, chuyện còn lại ta đã có an bài.”

Ta lắc đầu, sống chết cũng không buông tay: “Sao lại không có việc gì? Sư phụ đừng có nghĩ A Dao là trẻ con ba tuổi. Phượng Hoàng giết Thương Quỳnh, mà Tiêu Lãng ở trên người người cũng quan trọng, nhất định họ muốn tru diệt hắn, cho nên, cho nên. . . Nguyên Thanh Thiên Quân, xưa nay ngươi không nói láo, nói cho ta biết ta đoán có đúng không?”

Nguyên Thanh Thiên Quân thở dài xoay người sang chỗ khác, không đành lòng nhìn.

Tiêu Lãng tội ác chồng chất, sao Thiên giới có thể lưu lại hậu hoạn cho được?

Hơn nữa, là thủ đoạn gì mới có thể đảm bảo Tiêu Lãng vĩnh viễn không thể thương tổn đến ta?

Kế hoạch liên hoàn như thế, sao có thể để xảy ra sai lầm nào chứ.

Ta đã sớm nghĩ tới kết cục này nhưng vẫn ôm một chút hy vọng, không muốn suy nghĩ, chỉ mong có cơ hội xoay chuyển.

Sư phụ bất đắc dĩ, hướng về phía sau ta nhẹ gât đầu.

Ta có cảm giác không ổn, còn chưa kịp quay người lại thì đã bị thứ gì bổ lên đầu, chỉ thấy trước mặt chi chít sao trời, lập tức ngã nhào xuống, trước khi chìm vào hôn mê còn nghe Chu Thiều gào thét: “Cái con mèo ngu xuẩn nhà ngươi sao lại đánh sư phụ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.