Một thân ảnh nho nhỏ màu trắng từ dưới gốc lê chạy nhanh thoăn thoắt sang bờ suối, đến gần mới thấy là một hài tử trắng trẻo, đầu tóc hơi rối, tùy tiện vén lên sau đầu, cầm trong tay một tờ giấy cũ đã ngả sang màu vàng nhạt, vui sướng gọi: “Sư phụ, sư phụ!”
Ta thả cần câu trong tay ra, cười quay đầu lại hỏi: “A Du, sao vậy?”
Hài tử chớp chớp mắt nhìn ta, một cặp mắt thuần khiết như mặc ngọc xinh đẹp nhất, khóe miệng lại treo ý cười tinh nghịch, ai nhìn thấy cũng yêu.
Ba trăm năm trước, ống bạch ngọc đã hóa thành hình người, kí ức của sư phụ lại bị đóng băng, không cách nào tỉnh lại. Kí ức dưới Ma giới đối với hắn mà nói là nỗi thống khổ vô cùng tận, đợi sự tình kết thúc hắn lợi dụng cái chết phong bế lòng mình lại. Thật giống như luân hồi chuyển thế biến thành một tiểu hài tử vừa ngây thơ vừa thông minh, ta chỉ có thể bắt đầu dạy lại hắn mặc quần áo, chải đầu, ăn cơm…
Hắn đại khái chưa từng nghĩ đến Thiên Đế sẽ quyết định như vậy đi?
Nếu muốn thức tỉnh một người đã tự cho là mình chết đi rồi sợ là còn có một con đường rất dài, nhưng ta rất kiên nhẫn.
Mặt khác, ta phát hiện sư phụ khi còn bé là một hài tử thông minh nhưng ngoan cố, vĩnh viễn nghiêm trang còn biết giáo huấn người khác, không giống Bạch Quản ngày xưa biết nịnh nọt khoe mẽ, lại… cực kì thú vị.
Ví dụ như:
Hắn nghiên cứu đống sách vở thật lâu: “A Dao, người truyền thụ tri thức cho chính là sư phụ, quan hệ của chúng ta là quan hệ thầy trò sao?”
Ta bất đắc dĩ lắm mới phải làm sư phụ hắn, lại càng bất đắc dĩ mới để hắn gọi ta là sư phụ: “Chúng ta đừng nói đến mấy cái này, cứ như bình thường là tốt rồi.”
Hắn dùng ánh mắt cực kỳ tủi thân nhìn ta: “Bằng hữu là luận bàn trao đổi, chúng ta trước mắt vẫn chỉ là truyền thụ tri thức từ một phía, rõ ràng là quan hệ thầy trò. Trên sách nói làm người phải tôn sư trọng đạo. Ta không hi vọng bị người ta nói là không hiểu lễ nghĩa, càng không thể gọi thẳng tên của sư phụ được.”
Ta nghĩ ngợi nửa ngày, phản bác: “Thường xuyên truyền thụ học vấn cũng không nhất định phải là thầy trò nha?”
Hắn hỏi: “Còn có cái gì?”
Ta tiếp tục suy nghĩ nửa giờ đồng hồ, yếu ớt đề nghị: “Cha con? Mẹ con?”
Hắn: “….”
Ta: “….”
Hắn: “A Dao vẫn là sư phụ đi, ta van người đấy…”
Ví dụ như:
Hắn không biết moi từ trong xó xỉnh nào ra được một bức tranh cực kì xấu xí mà ta vẽ hồi còn bé, lấy ra hỏi ta: “Sư phụ, tướng công là vật gì vậy?”
Ta nhận lấy tờ giấy, trên đó vẽ một con… quái vật đầu mèo, thân chó, đuôi cá, trên trán có sừng dài, đủ mọi màu sắc, bên cạnh còn có dòng chữ xiêu vẹo thể hiện hùng tâm tráng chí của ta ngày bé: “A Dao phải nuôi tướng công!” Ta lập tức cả kinh toàn thân toát mồ hôi lạnh, ấp úng nói không nên lời.Hắn xem thường ta nói: “Tướng công trông xấu như vậy, người cũng thích?”
Mắt ta đờ đẫn nói: “Thực ra cũng không quá xấu đâu, phẩm vị của ngươi kém nên không nhìn ra được thôi…”
Lại ví dụ như:
Hắn hôm nay lại không biết tìm đâu ra được một bức tranh xấu xí khác mà ta kẹp trong sách hồi bé, trên đó viết: “A Dao muốn sư phụ làm tướng công!” Sau đó lại tới hỏi ta: “Đây là cái gì?”
Ta không thể giải thích nổi, khóc không ra nước mắt, quyết định quay về phòng sách tổng vệ sinh một lượt, tránh bị tìm thấy mấy thứ… mất mặt khác.
Hắn đồng tình hỏi: “Người thích tướng công như vậy sao? Ngay cả sư phụ cũng không buông tha?”
Toàn thân ta bỏng rát đến mức có thể nổ tung thành ngọc vụn rồi.
Hắn suy nghĩ hồi lâu, giống như làm một quyết định cực kì trong đại, trên mặt tràn đầy tinh thần hi sinh quên mình, nói: “Được rồi, mặc dù tướng công thoạt nhìn rất hung hãn nhưng chờ ta luyên xong công phu chắc chắn sẽ bắt cho người một con!”
Ta xấu hổ đến mức tí nữa thì ngã vào trong nước, liên tục xua tay: “Ngươi quá khách khí rồi, không cần, không cần đâu…”
Hắn ở sau lưng nhẹ nhàng ôm ta, đầu gục lên bả vai, nói nhỏ bên tai ta: “Hoặc là, chờ ta trưởng thành, làm tướng công cho sư phụ nhé!”
Mặt hồ phẳng lặng không có lấy một gợn sóng.
Ta cúi đầu nhìn khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng của hắn phản chiếu trên mặt nước.
Cặp con ngươi màu đen bỗng nhiên hiện lên một vòng đỏ sậm, nóng rực giống như hỏa diễm bốc lên từ trong lòng địa ngục.
Ta dụi dụi mắt nhìn.
Hỏa diễm thoáng qua đã biến mất không thấy gì nữa.
Hắn ôm bờ vai ta, nhẹ nhàng nỉ non, giọng nói nhỏ đến mức cơ hồ có thể bị gió thổi tan: “Nàng chung quy cũng sẽ cùng ta ở một chỗ… Đời đời kiếp kiếp, không thể tách rời… là phong ấn duy nhất của ta…”
Có lẽ, đây mới là mục đích thực sự của hắn.
Đến tột cùng là hắn giam cầm ta, hay là ta phong ấn hắn đây?
Yêu hận dây dưa không cách nào dừng lại được, bất kể là bắt buộc hay bị bắt buộc đều đã không thể phân rõ ràng rành mạch được rồi.
Bọn ta là trói buộc phong ấn lẫn nhau, đời đời kiếp kiếp.
Toàn văn chấm hết!
Chân thành cảm ơn các bạn đã cùng kiên trì ủng hộ Ngọc Tỏa Dao Đài đến ngày hôm nay!!!
Nguyệt phiếu, nguyệt phiếu, các tình yêu ơi đừng quên mà…. huhu