Cứ tưởng là người bạn nhỏ có thể giải vây cho mình, không ngờ càng bôi càng đen.
Nhan Tiêu đứng dậy, trong mắt lại xuất hiện bóng vạt áo màu trắng, Hoắc Trạch Tích đã mặc xong áo sơ mi đi tới, nửa ngồi chồm hổm xuống hỏi Gia Gia: ” Con chơi một mình à?”
Gia Gia lắc đầu: ” Còn có dì Nhan Tiêu nữa ạ.”
Giọng nói anh tự nhiên: ” Vậy sao con bỏ ra ngoài chơi một mình?”
Nhan Tiêu mím môi, anh rất hiểu làm sao để dạy dỗ con nít, còn giúp cô thuận lợi giải vây nữa.
Anh dạt dào tình cảm, không giống những người đàn ông khéo đưa đẩy Nhan Tiêu đã gặp, anh tỏ ra tự nhiên chân thành, có thể dễ dàng nhận được ấn tượng tốt từ người khác.
Nếu có thể sống chung, anh là một người đàn ông tốt.
Gia Gia thừa nhận sai lầm, nháy mắt đem xe hàng nhỏ đưa cho Nhan Tiêu, ý là: cho dì chơi.
Nhan Tiêu nhìn Gia Gia cười cười, lắc đầu: ” Cảm ơn con, dì không chơi.”
Lúc Hoắc Trạch Tích ngồi xuống, tay Nhan Tiêu rũ xuống bên bả vai anh, giống như chỉ cần đưa tay ra là có thể sờ vào mái tóc mềm mại này. Cái ý niệm vừa tưởng tượng ra, Nhan Tiêu cầm chặt ngón tay, sợ mình thú tính bộc phát, không nhịn được sờ lên thật.
Hoắc Trạch Tích đem cánh tay ôm thằng bé, khi anh đứng thẳng lên, ánh mắt Nhan Tiêu cũng hạ xuống, lui về phía sau một bước.
Hoắc Trạch Tích nhìn Nhan Tiêu, trên mặt cô vẫn còn vài vệt hồng hồng, vóc dáng nho nhỏ đứng trước mặt anh, hơi hạ mắt, lông mi cong khẽ nhúc nhích.
Yên lặng chớp mắt, nói: ” Tôi phải ra ngoài một chút.”
Nhan Tiêu nửa mờ mịt ngẩng đầu, hiểu ra những lời này, vội nói: ” À!” Lại bổ sung một câu: ” Vậy khi nào anh quay về?”
Không biết là do mình suy nghĩ nhiều hay không, cô nói xong trong bụng liền đập một cái, cảm thấy cảm giác này giống như người vợ đang hỏi chồng.
” Chắc là buổi tối.” Hoắc Trạch Tích vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn Gia Gia, dặn dò: ” Ở nhà nhớ ngoan đó.”
Hoắc Trạch Tích mặc áo sơ mi trắng mỏng, quần tây đen, lưu loát sạch sẽ. Cộng thêm thân hình cao ráo làm cho người khác có cảm giác cấm dục.
Nhan Tiêu yên lặng si mê, cô đã sớm nghe người ta nói áo sơ mi trắng là để kiểm nghiệm tiêu chuẩn soái ca, bây giờ những lời này là vô cùng chính xác.
” Để tôi ôm Gia Gia cho”, Nhan Tiêu quan tâm đưa tay tới nhận Gia Gia
Đem đứa nhỏ đưa cho cô, cầm lên cái chai bên ngoài nhãn toàn tiếng Anh, nhỏ mấy giọt vào lòng bàn tay, xoa xoa.
Nhan Tiêu thẩn thờ nhìn động tác của anh, Hoắc Trạch Tích vừa nhấc mắt đã thấy Nhan Tiêu nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình, không nhịn được mở miệng: ” Dung dịch khử trùng, cô muốn dùng không?”
Nhan Tiêu sững sốt, chưa bao giờ thấy người đàn ông nào có thói quen sử dụng khử trùng, hèn gì cứ nghe người khác nói bác sĩ có bệnh sạch sẽ.
“Không cần đâu” Cô lắc đầu.
Nhan Tiêu nhìn Hoắc Trạch Tích đi ra khỏi phòng rồi mới thu hồi ánh mắt.
Hôm nay cùng mẹ Hoắc ở lại trò chuyện, đến buổi chiều, 6 giờ mới nhận được điện thoại của mẹ, nói là đã ở cửa nhà Hoắc, lái xe đến đón cô về. Bên này mẹ Hoắc cùng Nhan Tiêu đi ra cửa, thuận tiện cùng mẹ Nhan tán dóc mấy câu rồi mới về nhà.
Vừa lên xe, Nhan Tiêu cảm nhận không khí hơi lạ, mở miệng hỏi người tương đối ôn hòa là cha mình một câu: ” Ba, sao hôm nay hai người có lòng đến đón con vậy?”
” Không đến đón con thì con tính ở nhà tiểu tử kia một đêm à?” Giọng của cha bình thương nhưng Nhan Tiêu nghe hơi lành lạnh.
Mẹ Nhan mở miệng giải vây: ” Mọi người đều là người quen, có gì đâu?”
Nhan Tiêu bắt được trọng tâm trong lời nói của cha, giận: ” Cái gì là “tiểu tử” kia?”
Nghe được lời Nhan Tiêu, ba Nhan vừa lái xe vừa giận dữ: ” Chữ bát còn không có phẩy một cái* mà con còn hung dữ với cha, ta nuôi con gái để làm gì đây?”
* ý nói mọi việc còn chưa đến đâu
Sau hôm nay, tâm tình Nhan Tiêu cực kì tốt. Xem một hồi kịch mỹ nam trắng trẻo mỏng manh, nằm ngửa trên giường hai chân dựa vào tường, một bên treo ngược còn một bên ngâm nga, hồn nhiên không biết mình đang hát cái gì.
Điện thoại di động đột nhiên rung hai cái, Nhan Tiêu lấy giơ lên xem, thấy rõ là lời mời kết bạn trên WeChat.
Tùy ý nhấn vào xem, tên của người này là – Cuộc sống vui vẻ
:A Tiêu, là dì nè.
Nhan Tiêu sợ hết hồn, nghiêm túc phóng to avatar lên, đúng là mẹ của Hoắc Trạch Tích!
Cô vội vàng thêm bạn, sửa đổi chú thích, lại thật nhanh gửi đi ” Chào dì ạ [ mặt trời ]”
Mẹ Hoắc: A Tiêu hôm nay ở nhà dì chơi có vui không? [ mỉm cười ]
Nhan Tiêu nhìn thấy cái icon, cảm thấy khiếp sợ, đều tại dì châm chọc cô.
Nhan Tiêu: Rất vui ạ! Dì nấu cơm thật ngon qaq!
Mẹ Hoắc: qaq là gì?
Nhan Tiêu đổ mồ hôi: Chỉ là một cái icon thôi dì ạ… ha ha…
Me: A a, thật thú vị! [ mỉm cười ]
Nhan Tiêu: “…”
Có phải là mẹ Hoắc nghiêm túc nói chuyện với cô không, sao cứ thấy sờ sợ?
Vượt qua khoảng cách tuổi tác, Nhan Tiêu khó khăn trò chuyện với Mẹ Hoắc, cảm thấy cả người đều mệt mỏi. Ụp mặt nằm trên giường, cô vừa mới thở phào nhẹ nhõm để điện thoại xuống, lại nghe hai âm thanh nhắc nhở.
Lần này lại có thêm người gửi lời mời kết bạn, tên là – Mẹ Gia vui vẻ…
: Em là em gái của anh ấy
Nhan Tiêu:…
Đoán liền biết là ai, không chỉ là cái tên, ngay cả thêm bạn cũng không bình thường?
Em gái của anh ấy? Cái này không vô nghĩa!
Nhan Tiêu vạn phần rối rắm thêm bạn, đầu kia nhanh nhắn tới một tin “Hi”
Nhan Tiêu nhắn lại: hi!
Mẹ Gia vui vẻ: Nghe mẹ em nói chị đang theo đuổi anh của em?
Nhan Tiêu bị dọa sợ, điện thoại đang ở trước mặt trượt một phát, rơi thẳng vào mặt cô…
Bị đập trúng lỗ mũi, cô ngồi dậy, trừng to mắt nhìn cái tin nhắn kia.
Cho nên từ ngày hôm nay, cái bí mật cô thích Hoắc Trạch Tích đều bị mọi người biết sao?
Nhan Tiêu không biết trả lời thế nào, trầm mặc hồi lâu, đầu kia lại nhắn tới: Mẹ em nói rất thích chị!
Nhan Tiêu chậm chạp nhắn lại: Chị cũng rất mến dì!
Mẹ Gia vui vẻ: Gia Gia cũng rất thích chị.
Nhan Tiêu: Con trai em rất là dễ thương đó.
Một hỏi một đáp hết sức khách sáo, Nhan Tiêu chần chừ một chút, gõ chữ: ” Anh của em về nhà chưa?
Mẹ Gia vui vẻ: Mới vừa về, đang ở trong thư phòng.
Chắc là đang ghi âm…
Nhan Tiêu đang suy đoán, đầu kia lại nhắn tới: Nếu như em nói cho chị biết, anh em là sắc, nam chủ bá đạo, chị có sợ không?
Thấy ” sắc, nam chủ bá đạo”, Nhan Tiêu cười ngã xuống giường, hồi trước trên Internet đã nghe người ta nói, bây giờ lại bị em gái chỉ ra, cảm thấy kỳ diệu mãnh liệt.
Nhưng cô giả bộ rất ung dung: Chị biết.
Gặp anh ngày hôm đó, cô cũng biết anh là Zain rồi.
Mẹ Gia vui vẻ: Sợ không sợ không!?
Nhan Tiêu: [ cười khóc ] Không sợ!
Cùng em gái anh trò chuyện rất vui vẻ, Nhan Tiêu nhớ tới buổi sáng có gặp em ấy, em ấy thật xinh đẹp, không nghĩ là một người hài hước như vậy.
Lại trò chuyện mấy câu, Mẹ Gia vui vẻ: Ngày mai chị có thời gian không? Cùng nhau đi uống trà chiều đi?
Nhan Tiêu hơi kinh ngạc: Ừ, có thể.
Mẹ Gia vui vẻ: Vậy ngày mai liên lạc, chồng em gọi đi ngủ.
Nhan Tiêu: [ gặp lại] ngược cẩu FA, coi chừng bị trừng phạt.
Mẹ Gia vui vẻ: Ha ha ha ngủ ngon!
Gửi xong hai chữ ” ngủ ngon”, Nhan Tiêu nằm xuống, nhìn trần nhà ngẩn người, lại hề hề bật cười.
Trong đầu cô đột nhiên nhớ ra câu văn hồi bé rất thích viết: Cỏ cây trở về màu xanh, vạn vật hồi phục, nguyên nhân là do mùa xuân đến.