Ngọt Ẩn

Chương 16 - Bí Đao Sốt Cam (2)

trước
tiếp

Hoắc Bình Quả đi rồi, bên ngoài an tĩnh lại, Nhan Tiêu đi ra cửa nhìn một cái đã thấy Hoắc Trạch Tích đang đi tới.

Cô nhìn anh cười, trong lòng bắt đầu đánh trống.

“Có vẻ không đơn giản lắm?” Hoắc Trạch Tích đi tới, nhìn nồi canh.

Buông cái mâm xuống, Nhan Tiêu đi tới khuấy khuấy cái nồi: “Thật ra thì rất đơn giản, tôi bình thường ở nhà cũng hay học mẹ nấu.”

Hoắc Trạch Tích hơi cúi đầu, thu hẹp khoảng cách chiều cao với Nhan Tiêu, bóng người ở ngay tầm mắt, Nhan Tiêu chỉ cảm thấy sống lưng căng thẳng, động tác khuấy canh cũng vô thức dừng lại.

Dựa có chút gần, có thể cảm giác trên người anh không khí sạch sẽ nhẹ nhàng, giống như là bạc hà, còn giống cỏ đuôi ngựa chanh*…

* Một loại cỏ có thể dùng làm nước hoa, trà, điều chế tinh dầu…

Nhan Tiêu khẩn trương còn muốn biết Hoắc Trạch Tích dùng loại bột giặt nào để giặt đồ…

“Cần giúp không?” Âm thanh từ trên đầu truyền xuống.

Nhan Tiêu chợt kịp phản ứng, lại tiếp tục khuấy canh: “Không cần, anh cứ nghỉ ngơi đi.”

Ánh mắt nhìn thấy Hoắc Trạch Tích còn ở phía sau, Nhan Tiêu nhỏ tiếng bổ sung: “Một mình tôi cũng có thể nấu, anh chờ… chờ nếm tay nghề của tôi là được.”

Hình như nghe được tiếng cười, Nhan Tiêu vừa nhỏ tiếng nói: “Vậy anh ra ngoài đi, chỗ này khói dầu nhiều lắm.”

Nhìn anh đi ra khỏi bếp, Nhan Tiêu mới đóng cửa lại.

Thật ra thì một người nấu không dễ dàng, nhưng nghĩ đến cùng người mình thích nấu cơm, tâm tình sẽ không giống nhau, sẽ cảm thấy đây là một loại hưởng thụ.

Cô chợt nghĩ tới lời nói lúc trước của Hoắc Bình Quả, anh bình thường ăn cơm một mình cũng không để bụng, bạn gái cũ chắc chắn đã từng làm qua bữa tối rồi.

Nhất định là rất thích cô ấy?

Bận rộn gần một giờ mới làm xong, Nhan Tiêu bưng thành phẩm ra, đi tới cửa thư phòng kêu Hoắc Trạch Tích.

Không phải là trời nóng nhưng trên trán cô vẫn đẫm mồ hôi, nhìn anh hé miệng cười, cứ như đứa trẻ đang chờ được tán thưởng.

Cô thích anh không giấu được.

Ai cũng có thể nhìn ra.

Hoắc Trạch Tích hơi xúc động, cùng Nhan Tiêu đi tới phòng ăn

Món ăn không nhiều, nhưng đều là món anh thích.

Cô đã bỏ nhiều tâm tư vào đó.

“Cái món cá nướng chanh đó là lần đầu tiên tôi làm, có thể mùi vị có chút lạ…” Nhan Tiêu khẩn trương nhắc nhở trước, đem đũa đưa cho Hoắc Trạch Tích.

Hoắc Trạch Tích nhận lấy đũa ngồi xuống, trong ánh mắt mong đợi của cô nếm thử cá, ngẩng đầu nhìn Nhan Tiêu cười: “Tôi cảm thấy rất ngon.”

Lời khen ngợi của anh lớn hơn hết thảy, Nhan Tiêu không nhịn được nở nụ cười, lại tiếp tục: “Anh nếm thử món thịt bò xào cà chua đi…”

“Đều rất ngon” Mắt Hoắc Trạch Tích nhìn xuống, không động đũa nữa.

Không nếm thử mùi vị làm sao biết ngon?

Nhan Tiêu đột nhiên sững sờ, hô hấp cũng chậm lại, dường như đang nhận ra điều gì.

Hoắc Trạch Tích lại ngẩng đầu nhìn Nhan Tiêu, giọng nói ôn hòa trầm xuống: “Cô ngồi xuống trước đi.”

Nghe lời kéo ghế ra, Nhan Tiêu ngồi đối diện anh, thấp thỏm nhìn, chờ Hoắc Trạch Tích nói tiếp.

Dừng một chút, anh nghiêm túc nhìn cô: “Cám ơn cô.”

Nhan Tiêu lắc đầu: “Không cần cảm ơn, làm những thứ này… Tôi cũng rất vui vẻ.”

Nhan Tiêu nói xong, không khí ngưng trệ mấy giây, Hoắc Trạch Tích mới mở miệng: “Thật ra thì cô không cần tốn thời gian ở đây.”

Hoắc Trạch Tích nhìn cô, biểu tình ôn hòa, Nhan Tiêu cảm thấy, không có chút tình cảm nào cả.

Giống như một cục lửa đang chìm dần vào trong thau nước đá lạnh, Nhan Tiêu nhìn anh: “Đều là tôi tự nguyện, tôi cảm thấy rất đáng giá…”

“Tôi biết, nhưng mà tôi không thể tiếp nhận đuợc.”

Giọng nói của anh nhẹ nhàng như giọng mà Nhan Tiêu nghe được mỗi đêm, nhưng đây là lần đầu tiên cô sợ Hoắc Trạch Tích nói lời tiếp theo như vậy, giống như đã tới gần vách đá, không thể tiến lên được.

Nhan Tiêu cơ hồ bật thốt lên: “Vậy nếu tôi nói thích anh, anh có tiếp nhận tôi không?”

Thời gian giống như ngừng lại, không khí cũng ngưng trệ xuống. Tròng mắt Nhan Tiêu có hình bóng của Hoắc Trạch Tích, thời điểm do dự đã làm động tác nhỏ, theo thói quen liếm môi.

Rất sợ anh cự tuyệt mình, Nhan Tiêu lấy dũng khí: “Tôi là từ em gái của anh mới biết được, anh trước kia thường để bạn gái làm bữa tối, giống như tôi hôm nay vậy.”

Hoắc Trạch Tích nghe vậy ngước mắt, vẻ mặt nhàn nhạt, không kinh ngạc, cũng không bộc lộ biểu tình khác.

Nhan Tiêu cảm thấy giờ phút này rất chân thật.

Nhan Tiêu nói tiếp: “Thật ra thì tôi muốn nói, anh đã từng đối tốt với cô ấy như vậy thì nhất định cũng sẽ có người đối tốt với anh, chuyện anh làm cho cô ấy, tôi cũng có thể làm cho anh, mà điều cô ấy không làm được, tôi có thể làm được…”

Cô còn chưa nói hết, Hoắc Trạch Tích đã dời tầm mắt, hình như khẽ thở dài, bình thản cắt đứt: “Cô không cần so sánh mình với người khác.”

Nhan Tiêu sững sốt, nhắc tới bạn gái trước, anh sẽ không vui sao?

Hoắc Trạch Tích khẽ cau mày nhìn Nhan Tiêu, nói tiếp: ” Cô rất tốt.”

Cô rất tốt.

Nhan Tiêu chỉ cảm thấy hoảng loạn, còn có lời nào khác tuyệt vọng hơn câu này sao?

Cô rất tốt, chỉ là tôi không thích cô mà thôi.

“Vậy anh thích con gái như thế nào, nói cho tôi biết được không? Tôi sẽ…”

Lời còn chưa dứt, mắt đã nghẹn ngào, vừa đau vừa chát, Nhan Tiêu hít sâu một hơi muốn đem nước mắt trở về, nhưng nhịn không được, cúi đầu xuống không muốn cho Hoắc Trạch Tích nhìn thấy.

Tôi muốn nói cho anh biết, tôi thích anh rất lâu rồi, chưa thấy mặt anh, đã thích anh…

Nhưng đến giờ mới phát hiện, tôi thích anh nhưng chỉ thể hiện dáng vẻ yếu ớt vô lực trước mặt anh.

Một giọt nước mắt rơi xuống, bầu không khí trở nên ngưng trọng, Hoắc Trạch Tích đột nhiên mở miệng: “Em gái tôi lúc trước có thích một nam sinh…”

Giọng anh bình thản ôn hòa, Nhan Tiêu không ngẩng đầu, mu bàn tay lau nước mắt trên mặt, nhưng vẫn nghe

“Tỏ tình nhưng không được đáp lại, em ấy rất khó chịu, nhớ lúc đó tôi có nói với em ấy một câu…”

Hoắc Trạch Tích rút một tờ khăn giấy để Nhan Tiêu lau nước mắt, chậm rãi tiếp tục: “Một ngày nào đó em sẽ cảm ơn người đó đã cự tuyệt em, bởi vì người tốt nhất, sẽ ở phía sau chờ em.”

Lời anh vừa nói xong, Nhan Tiêu ngẩng đầu lên, khóc lắc đầu: “Sẽ không… sẽ không có người nào tốt hơn…”

Hoắc Trạch Tích dừng lại hai giây: “Thật ra thì em cho tôi cảm giác em như một người em gái…”

Hoắc Trạch Tích còn chưa nói hết, Nhan Tiêu cất cao giọng cắt đứt: “Em không muốn làm em gái anh.”

Hai người yên lặng, chỉ còn âm thanh khóc thút thít của Nhan Tiêu, nhưng tỉnh táo một chút: “Vậy em phải làm sao mới không giống như em gái anh?”

Hoắc Trạch Tích than nhẹ một tiếng: “Anh nói, em không cần phải vì ai mà thay đổi bản thân mình.”

Thế giới đều yên tĩnh lại, Nhan Tiêu từ từ tỉnh táo, “Vậy anh có thể nói tại sao anh không thích em không?”

Anh trầm ngâm chốc lát, giọng bình tĩnh: “Em cho anh cảm giác như em là một cô bé, tiểu công chúa, cần người cưng chiều, cần người chiếu cố, nhưng anh muốn, đơn giản nhất là củi gạo mắm muối…” (???)

Chú tâm nói chuyện cùng Hoắc Trạch Tích, cô muốn anh sẽ nghiêm túc nhìn cô, sẽ để trong ánh mắt của anh chỉ có mình cô, muốn kéo gần khoảng cách lại.

Không thể đem nỗi mất mát này dịu đi, Nhan Tiêu không biết trả lời như thế nào, không biết làm sao đáp lại lời cự tuyệt của anh.

Bất luận là cô nói như thế nào, khóc ra sao, không thích chính là không thích, anh cũng sẽ không rung động, sẽ không đau lòng. Lý do cự tuyệt cũng không phải là chuyện lớn.

Yên tĩnh một lúc, từng giây từng phút trôi qua dài như một thế kỷ, Nhan Tiêu đứng dậy, “Nếu không có chuyện gì nữa, em đi trước.”

Đã đến bước này, cô không biết mình còn có thể nói gì nữa.

Nhan Tiêu khắc chế giọng, nói xong cầm túi đi tới cửa, ánh mắt không nhìn bên cạnh lần nào.

Bước chân nhanh, mở cửa đóng cửa, làm liền một mạch.

Cho đến khi vào trong thang máy, nước mắt mới không nhịn được rơi ra, Nhan Tiêu che miệng ngồi dựa vào thang máy, khóc không thành tiếng.

Cô không nghĩ mình đối với anh tình cảm sâu nặng như vậy, cho đến ngày hôm nay.

Thuở thiếu thời gặp người quá tốt đẹp, cho nên cô biết sau này sẽ không bao giờ gặp người nào tốt hơn anh.

Đi ra thang máy, Nhan Tiêu dừng lại.

Bên ngoài trời mưa như thác đổ.

Nhan Tiêu không mang dù, không có cái gì che đậy được, cứ như vậy đi vào trong mưa, chưa tới mấy giây toàn thân đã ướt đẫm.

Nhưng cô không thể quay lại, Hoắc Trạch Tích không phải đường lui của cô.

Tất cả mọi điều không tốt dường như trút hết vào chiều nay.

Nhan Tiêu khẽ cắn răng, đi vào trong mưa, chạy chậm ra ngoài.

Lúc tới là từ hầm để xe đi lên, cô không quen với địa hình của tiểu khu này, chỗ này rất lớn, không thể nhìn thấy cửa ở đâu.

Mưa rơi rất lớn, giọt mưa toàn bộ đập lên người, Nhan Tiêu chạy thật là xa, bị mắc mưa không còn cách nào khác ngoài tìm chỗ trốn.

Không phải tại thời tiết lạnh mà là do mắc mưa nên lạnh, gió thổi làm nổi lên một trận da gà.

Nhan Tiêu lấy điện thoại từ trong túi xách ra, lúc này mà tìm người cứu thì chỉ còn ba mẹ và Nhiếp Sơ Sơ, ba mẹ sẽ hỏi lung tung, vậy thì chỉ có thể gọi cho Nhiếp Sơ Sơ.

Màn hình vừa sáng lên thì sau lưng đã truyền đến âm thanh quen thuộc

“Thà dầm mưa cũng không chịu trở về tìm anh?”

Điện thoại sáng cả nửa ngày không nhận được chỉ thị nên tối đi, Nhan Tiêu mới xoay người lại.

Dáng người anh thật cao, nhưng ở đây rất tối, chỉ có thể nhìn thấy những đường nét mờ mờ.

Anh cầm dù, nước đang từ từ nhỏ xuống, Hoắc Trạch Tích nói xong im lặng, đứng ở nơi đó, nhìn như một bức vẽ.

Vốn tưởng rằng đã ngừng khóc rồi, không ngờ lại lần nữa trào ra, Nhan Tiêu đứng tại chỗ, “Bị cự tuyệt mà còn quay lại tìm, tôi làm gì còn mặt mũi nữa?”

Tiếng hít mũi của Nhan Tiêu rõ ràng dị thường, Hoắc Trạch Tích đến gần hai bước, giọng hơi nghiêm nghị: “Lên lầu trước đã.”

Nhan Tiêu lui về sau một bước: “Không được, bạn tôi sắp đến đón rồi.”

Anh yên lặng, nghe nước nhỏ xuống từ vạt áo Nhan Tiêu, giọng hơi mềm mỏng: “Ai tới đón em?”

Có một thứ có thể đánh ngã con người, không phải thất vọng, mà là thất vọng rồi cho người ta một chút hy vọng.

Biết rõ không thuộc về mình, cố gắng buông xuống, thì anh lại xuất hiện.

Cô còn chưa kịp gọi cho Nhiếp Sơ Sơ, sẽ không có ai tới đón cô.

Khắp người là nước mưa cùng ủy khuất, Nhan Tiêu vô cùng thống hận tật xấu này, chỉ cần khóc lên nhưng không dừng lại được, thút tha thút thít nghẹn ngào.

Nước mắt đột nhiên rơi vào lúc này.

Không phải lần đầu nhìn thấy Nhan Tiêu khóc nhưng Hoắc Trạch Tích vẫn không thích ứng được, chần chừ chốc lát rồi tiến lại một bước, một tay ôm cô vào ngực, nhẹ giọng an ủi: ” Đừng khóc.”

Cả người cô đều ướt nhưng anh thì ấm áp khô ráo, trên áo còn mùi vị sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, có thể khiến người khác ghiền.

Hai cánh tay ôm eo Hoắc Trạch Tích, cũng không để ý là mình có thể khiến anh bị ướt, đem mình áp sát vào trong ngực anh.

Thật mong thời gian sẽ ngừng lại ở khoảnh khắc này, không có người nào không thích người nào, không có ai phải buông tay ai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.