Nhan Tiêu ngồi xe lăn tản bộ dưới lầu gặp được Hoắc Trạch Tích. Thích một người, xa đến mấy cũng có thể nhìn thấy.
Nhan Tiêu giương mắt nhìn thấy Hoắc Trạch Tích đi vào phòng khám bệnh, ở bên kia lúc Hoắc Trạch Tích xoay người cũng nhìn thấy Nhan Tiêu, vì vậy dừng bước đi về phía cô.
Không xác định được có phải anh đi tới chỗ cô không, Nhan Tiêu ngoẹo đầu nhìn chòng chọc nửa ngày, lại thấy anh vòng vèo tới bên cạnh mình rồi.
Nhan Tiêu kinh ngạc trợn to hai mắt, chần chừ vẫy vẫy tay: “Bác sĩ…Hoắc?”
Anh khẽ gật đầu, mắt nhìn chỗ bó bột trên chân của Nhan Tiêu, “Xem ra không lâu nữa là xuất viện được rồi.”
“Bác sĩ Chung nói tuần này em có thể về nhà!” trong giọng nói có một chút đắc ý, “Còn nói em có năng lực hồi phục rất mạnh!”
Hoắc Trạch Tích hơi nhướng mày, đồng tình cười một tiếng.
Nhớ lần trước Nhan Tiêu nhờ anh đẩy mình ra vườn hoa tản bộ, cô không nhịn được mở miệng hỏi: “Bây giờ anh có bận gì không?”
Hoắc Trạch Tích: “Không có chuyện gì, sao vậy?”
“Anh có thể… đẩy em đến bên kia không? Chỗ này nắng quá!” Nhan Tiêu vừa nói vừa cười hì hì ngẩng đầu nhìn, trên mặt hơi ửng đỏ, không biết là bị ánh nắng hun đỏ hay tại ngượng nữa.
Hoắc Trạch Tích vẫn chưa trả lời, Nhan Tiêu lại nhanh chóng phản ứng kịp chỗ này là bệnh viện, Hoắc Trạch Tích mà đẩy cô tới vườn hoa có khi nào mọi người lại đồn đại lên không?
“Được rồi, em…”
Lời đổi ý còn chưa nói ra, Hoắc Trạch Tích đã đi tới sau lưng.
Được Hoắc Trạch Tích đẩy cảm giác rất kỳ diệu, không nhìn thấy nhưng biết anh đang ở phía sau, vững vàng an tâm.
“Nhan Tiêu…” giọng nói anh từ đỉnh đầu truyền tới.
Mỗi lần nghe anh kêu tên mình, Nhan Tiêu sẽ cảm thấy giật mình, chưa bao giờ nghe người nào gọi tên mình mà rung động như vậy.
Cô nhẹ nhàng ừ một tiếng nhưng không nghe ai nói tiếp, đang muốn hỏi thì Hoắc Trạch Tích đã nói chuyện, “Em biết anh từ bao giờ?”
Nhan Tiêu tính toán một chút, “Khoảng… ba năm trước.”
Khi đó Hoắc Trạch Tích còn ở nước ngoài, phát radio chỉ là một thú vui tiêu khiển, càng không nghĩ tới sẽ nổi, vậy Nhan Tiêu là nhóm những người nghe đầu tiên của anh.
Nhan Tiêu dần dần nhớ lại, híp mắt cười, “Lúc mà em mới bắt đầu nghe thì cái trang web kia chưa tới một ngàn người, bây giờ đã mấy trăm ngàn rồi.”
Hoắc Trạch Tích yên tĩnh đẩy Nhan Tiêu đi, Nhan Tiêu thì nhớ lại chuyện trước kia, lập tức kích động: “Em thích nhất là mấy câu chuyện anh kể trước khi đi ngủ, cái chuyện về con hươu cao cổ rất đáng yêu, còn chuyện gửi cho con gái một lá thư cực kỳ dịu dàng luôn…”
Nhan Tiêu thể hiện bộ dạng của một fan hâm mộ chân chính, Hoắc Trạch Tích bình tĩnh nói: “Mấy câu chuyện đó là do biên tập viết, anh chỉ đọc lên mà thôi.”
Nhan Tiêu bị lời nói trực tiếp của anh làm sững sốt, lại vô tình vung tay lên: “Dù sao là tại anh đọc nên em mới thích mà.”
Những chuyện khác đã tạm thời quên đi, có nhiều lời muốn nói liền nói thẳng ra, “Mỗi ngày em đều nghe giọng của anh nha, ghiền lắm, không nghe không ngủ được, em nói thật không có bịa đâu!”
Hoắc Trạch Tích nghe vậy cười một tiếng, “Nếu ngày nào đó anh không phát radio nữa thì em không ngủ hả?”
Người hâm mộ sợ nhất cái gì? Sợ nhất là thần tượng giải nghệ.
Nhan Tiêu rơi vào khủng hoảng, khó khăn nhìn anh: “Anh đừng nói như vậy nha!”
Dáng vẻ Nhan Tiêu nghiêm túc, trong mắt sốt ruột, nụ cười Hoắc Trạch Tích dần thu lại, an ủi Nhan Tiêu: “Ừ”
“Em nhất định sẽ mất ngủ, cho nên để bảo đảm sức khỏe cho người nghe, anh không được không thích thì không làm nữa!” Nhan Tiêu ngồi trên xe lăn, muốn quay người lại nói với anh nhưng tư thế hơi khó khăn, Hoắc Trạch Tích xoa đầu Nhan Tiêu một cái: “Ngồi yên, cẩn thận té.”
Vốn tâm tình đang sốt ruột bị một chiêu “sờ đầu” của Hoắc Trạch Tích làm kinh hãi.
Tự tin trong nháy mắt mất hết, Nhan Tiêu quay người lại mặt nóng ran.
Thời tiết quang đãng, ánh mặt trời ấm áp, tâm tình Nhan Tiêu không yên được, bình thường thì không dám nói nhưng bây giờ đột nhiên lại có dũng khí phun ra, hai người đi tới hành lang, Nhan Tiêu rốt cuộc không nhịn nữa: “Mấy ngày trước em đang suy nghĩ tại sao cứ nhìn thấy anh thì lại không kìm được nước mắt.”
Hoắc Trạch Tích chậm rãi dừng bước lại, khóe miệng Nhan Tiêu mang theo nụ cười, chần chừ mấy giây lại chậm rãi nói: “Suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra, cho đến tối qua nghe anh phát radio thì hiểu ra rồi..”
“Đại khái bởi vì, em cảm thấy rất tin tưởng anh, cho nên không cần phải kiên cường trước mặt anh…”
Nói xong hai người đều rơi vào yên lặng, Nhan Tiêu lại thấy mình nói như vậy thì hơi kiêu, vội vàng lảng sang chuyện khác: “Đưa em tới đây là được rồi, em ngồi một lát rồi lên.”
Hoắc Trạch Tích vẫn không nói chuyện, Nhan Tiêu chần chừ quay đầu, anh lại đẩy xe, giọng bình thường: “Nhưng mà nhìn em anh không yên tâm, trở về trước đi.”
Không yên tâm…
Nhan Tiêu nhấp nháy khóe miệng, “Lần trước là ngoài ý muốn, ngoại trừ ma quỷ ra cái gì em cũng không sợ!”
“Trên thế giới này làm gì có ma quỷ?”
“Các anh là bác sĩ đương nhiên không tin rồi, nhưng em cảm thấy nên tin thì tốt hơn!” Nhan Tiêu vừa nói đã nhớ tới cảnh tượng ở dưới nhà xác hôm trước, không nhịn được hít một hơi khí lạnh, “Có phải lần trước mất mặt lắm không?”
“Cũng không mất mặt lắm.”
“Không tin! Anh chắc là anh không thầm chê em trong lòng chứ?”
“…”
Nhan Tiêu thất vọng “A” một tiếng, “Anh quả nhiên chê em!”
“Không chê em.” Hoắc Trạch Tích nói xong cũng thấy mắc cười
Lên lầu, tâm tình Nhan Tiêu rất tốt, Hoắc Trạch Tích đưa cô đến cửa phòng rồi đi, Nhan Tiêu vốn là cũng vào phòng nhưng lại lò đầu ra nhìn bóng lưng anh cho đến khi biến mất ở cua quẹo, lại từ từ chuyển xe lăn vào phòng bệnh, khóe miệng cong lên.
…
*sorry mọi người vì chen ngang* Mọi người ơi đang ở đâu xin quay về chốn cũ, hãy thương editor, lên Wattpad ủng hộ mình đi, có chương mới rồi
Nhan Tiêu nằm viện mấy ngày nay, mặc dù đã xin nghỉ học ở trường nhưng bởi vì vị trí đứng đầu của cô ở buổi văn nghệ ngày lễ thành lập trường đang bị trống, tìm người thay thế vừa khó khăn mà thời gian luyện tập cũng không nhiều, đã khó càng thêm khó.
Hôm nay Nhan Tiêu mới nhận được điện thoại của Tiểu Giai nói cục diện bây giờ rất phiền toái, hỏi Nhan Tiêu hai tuần nữa có thể tham gia lễ thành lập trường hay không.
Trước đó Nhan Tiêu đã luyện xong vũ đạo, động tác nắm giữ rõ ràng không cần tập luyện lại, lần này là hoạt động trọng đại nên cô rất coi trọng, hết lần này tới lần khác gặp rắc rối, trong lòng cảm thấy có lỗi với mọi người, lại có lỗi với bản thân mình.
“Tớ cũng không biết, bây giờ tớ khôi phục rất tốt, có thể đứng lên rồi.”
“Được rồi, bây giờ cậu cứ dưỡng thương cho thật tốt đi, thể nào cũng có cách khác mà.”
Tiểu Giai an ủi nhưng trong lòng Nhan Tiêu càng không dễ chịu: “Tớ không muốn bỏ qua, cùng mọi người cố gắng lâu như vậy rồi mà, không thể bởi vì tớ mà ảnh hưởng tới cả đội.”
“Nhưng thân thể rất quan trọng mà!”
Nhan Tiêu do dự một chút, “Không phải còn hai tuần nữa sau, tớ cố gắng khôi phục, nếu không tìm được người thay thế thì tớ sẽ cố hết sức.”
Tiểu Giai cũng khó xử, trong bụng cảm động, “Được rồi, tớ sẽ nói cho thầy giáo biết, cậu ngàn vạn lần đừng nóng, thân thể quan trọng nhất!”
Nhan Tiêu đáp ứng, lại tìm ra video lần trước khi cô luyện tập thầy đã quay lại, càng xem càng thấy tiếc nuối, rõ ràng cố gắng lâu như vậy mà cuối cùng…
Thầy tin tưởng giao cho cô vị trí quan trọng, vậy mà mình lại phụ lòng thầy…
Trong lòng vướng mắc, Nhan Tiêu cầm lấy điện thoại lục danh bạ, muốn tìm Nhiếp Sơ Sơ thổ lộ tâm sự lại vô tình nhìn thấy ba chữ “Hoắc Trạch Tích”
Lần trước hỏi Hoắc Bình Quả số điện thoại của anh, để lâu rồi mà chưa có liên lạc, một là không dám, hai là không có mặt mũi.
Bây giờ suy nghĩ thì thấy không cần e dè nhiều như vậy.
Nhan Tiêu do dự, bắt đầu soạn tin nhắn, xóa đi xóa lại mấy lần mới gửi:
Bác sĩ Hoắc có bận không? Em là Nhan Tiêu.
Nhan Tiêu cầm di động ngẩn người, mấy chục giây sau điện thoại rung một tiếng, cô thấp thỏm mở ra xem.
Hoắc Trạch Tích: Có chuyện gì hả?
Nhan Tiêu thầm cắn ngón tay, suy nghĩ một hồi rồi đánh ra chữ: Hai tuần sau em có thể đi khiêu vũ được không?
Gửi rồi mà cô vẫn nhìn chằm chằm tin nhắn, đang bưng ly uống nước, điện thoại đột nhiên sáng lên, Nhan Tiêu vội vàng buông ly nước xuống kiểm tra, chỉ có ngắn ngủi hai chữ:
Không được!
Còn đánh một cái dấu chấm than nhấn mạnh nữa.
Nhan Tiêu cắn môi, lại giải thích:
Nhưng tiết mục này của trường rất quan trọng, em chuẩn bị cực kỳ lâu, nếu như em vắng mặt sẽ có lỗi với các bạn đã cố gắng và thầy giáo.
Lần này thời gian cách tương đối lâu:
Em đi hỏi bác sĩ Chung đi rồi nghe theo anh ấy.
Nhan Tiêu đang lo lắng, Hoắc Trạch Tích lại gửi tới: Đừng hành động theo cảm tính.
Như có thể nhìn thấy dáng vẻ của anh nói những lời này, Nhan Tiêu bật cười, từ từ gõ chữ:
Tốt quá! Đều nghe lời bác sĩ Hoắc hết(^.^*)
“Anh nhìn gì mà cười vui vẻ quá vậy?”
Đang ăn cơm trưa, Hoắc Bình Quả nhìn thấy anh mình nhìn điện thoại phát ra nụ cười quỷ dị.
Hoắc Trạch Tích để điện thoại qua một bên, thu nụ cười lại: “Không có gì”
Hoắc Bình Quả cười cười không lên tiếng, đến khi cơm nước xong mới tìm Hoắc Trạch Tích chất vấn: “Quả nhiên là anh thích chị Nhan Tiêu mà!”
Hoắc Trạch Tích không trả lời, Gia Gia bên cạnh đi tới, dùng xe tăng nhỏ cạ cạ đùi anh, trong miệng phát ra mấy tiếng “đột đột đột”, Hoắc Trạch Tích khom người ôm thằng bé lên.
“Với tính cách của anh nếu quả thật không có cảm giác, không thể nào đối xử với cô ấy tốt như vậy, anh thừa nhận đi!”
Hoắc Bình Quả vừa nói vừa cầm xe tăng của Gia Gia lên, “Lại dám dùng vũ khí quân sự đối phó với cậu, có tin cảnh sát bắt con đi không?”
Gia Gia bán tính bán nghi nhìn Hoắc Bình Quả, ngoan ngoãn nằm trên vai Hoắc Trạch Tích không nói.
Hoắc Trạch Tích ôm Gia Gia nhìn ngoài cửa sổ, “Trước kia thấy cô ấy chưa trưởng thành, cũng không biết thế giới phức tạp cỡ nào, bây giờ phát hiện, có lẽ cũng không cần cho cô ấy biết những rắc rối ấy nữa.”
Hoắc Bình Quả suy nghĩ một chút: “Nhan Tiêu là cô gái như vậy, tìm đối tượng đơn giản hai loại, một loại là có thể để cho cô ấy từ từ tìm hiểu thế giới phức tạp, loại thứ hai là bảo vệ cô ấy, để cô ấy cứ sống trong thế giới đơn thuần là tốt nhất.”
Hoắc Trạch Tích không nói một lời, Hoắc Bình Quả lại trở về chủ đề: “Bời vì lúc trước anh không quen với nữ sinh như Nhan Tiêu cho nên mới thấy không thích hợp, thật ra anh cần gì phải đặt nhiều khuôn khổ cho mình như vậy, cứ theo cảm giác mà làm.”
Nói rồi lại tiếp tục bổ sung: “Lúc trước anh nói cô ấy nhất thời rung động, bây giờ biết người ta thích anh ba năm rồi, bây giờ còn hoài nghi nữa không?”
Nghe em gái nói xong, Hoắc Trạch Tích sờ đầu Gia Gia, mi mắt yên lặng.