Ngọt Ẩn

Chương 29 - Khu Rừng Hoa Anh Đào〔2〕

trước
tiếp

Nhưng trẻ con thì dù sao vẫn là trẻ con, chơi mệt mỏi nói ngủ liền ngủ, chỉ lát sau Gia Gia liền nằm trong vòng tay của Nhan Tiêu không nhúc nhích.

Lúc đến nhà của Hoắc Bình Quả, Gia Gia đã ngủ say, Nhan Tiêu giúp đỡ ôm xuống xe, vốn muốn đưa đến cửa nhà Hoắc Bình Quả, bị cô cự tuyệt: “Không cần, đã trễ thế này rồi mau về nhà đi, đúng rồi không phải ngày mai chị còn phải đi học sao? Hiện tại về nhà ngày mai có thể theo kịp được không?”

“Không có việc gì, em không cần lo lắng.”

Nhan Tiêu nói đưa Gia Gia cho cô ôm, nhìn Hoắc Bình Quả đi vào chung cư mới xoay người quay trở lại trong xe, mở cửa ghế phụ xe ra.

Ngón tay Hoắc Trạch Tích gõ trên tay lái, thấy cô ngồi vào, mới hỏi: “Ngày mai em có kịp đi học không?”

“Hẳn là tới kịp đi, không được thì kêu ba em lái xe đưa em đi, nhưng mà ông ấy đi làm sớm hơn em một chút……” Nhan Tiêu nói ra cảm thấy bối rối , lại tùy ý phất tay: “Tóm lại không có gì.”

Hiện tại đã hơn 10 giờ , đến nhà Nhan Tiêu chắc cũng gần 11 giờ, bỗng nhiên Nhan Tiêu nhớ tới chìa khóa nhà hình như là để ở trường học, sờ túi phát hiện quả nhiên không có.

Bên này Hoắc Trạch Tích mở máy xe, “Tìm cái gì?”

Nhan Tiêu ăn ngay nói thật: “Hình như em không mang chìa khóa nhà……”

“Bây giờ em gọi điện thoại cho người trong nhà.”

Nhan Tiêu lên tiếng, lấy ra điện thoại ra gọi cho mẹ, kết quả kêu hơn mười tiếng, đầu bên kia vẫn không bắt máy.

Tuy rằng biết thường ngày ba mẹ 10 giờ đi ngủ, nhưng mà cũng không đi ngủ nhanh như vậy chứ?

Cô lại gọi điện thoại cho ba, kết quả là tắt máy……

Cho nên hiện tại biến thành không có nhà để về, có nhà không thể trở về?

Nhan Tiêu bỏ điện thoại xuống, trong lúc nhất thời khó có thể mở miệng: “Bọn họ…… Giống như đã ngủ, nhưng mà em gõ cửa chắc có thể nghe thấy. ”

Chính là sẽ bị mắng đến chết khiếp thôi……

Cửa sổ xe mở ra một nửa, gió đêm thổi vào, tóc trên trán Hoắc Trạch Tích bị thổi loạn, hiện ra vẻ lười biếng tùy ý khác với mọi ngày.

Nhan Tiêu lại cảm thấy tóc anh nhất định rất mềm……

Cô chính không giới hạn mà rất muốn chạm thử, đến cuối đường đột nhiên Hoắc Trạch Tích quay đầu, “Đêm nay ở lại nhà anh.”

Những lời này, mang Nhan Tiêu từ trên từng mây quay trở lại, khiếp sợ mà nhìn anh.

Tuy rằng cô có thể sẽ không từ chối, nhưng mà giọng điệu của anh có cần như vậy không…… Bá đạo?

“Anh…… Nhà nào vậy?”

Là ở cùng một chỗ với người nhà sao, vẫn là ở nhà anh đi.

“Em thích ở chõ nào?” Anh quay đầu liếc nhìn cô một cái, hình như có ý cười, lại không rõ.

Ngắn ngủn trong vài giây, Nhan Tiêu vội vàng suy nghĩ.

Nếu ở chỗ nhà mẹ Hoắc, không thể nghi ngờ sẽ bị mẹ Hoắc tra hỏi, hơn nữa ngày mai mẹ mình cùng với ba mình nhất định sẽ đánh vỡ nồi cũng hỏi đến, thêm trí tưởng tượng của mẹ cô nữa, tuyệt đối cô sẽ bị phụ huynh tra hỏi rất phiền.

Nhưng mà ở lại chung cư của anh, giống như lại có vẻ…… Không thỏa đáng lắm?

Chính là đối lập lên……

“Ở trung tâm thành phố bên kia đi, cái kia…… Cách trường học của em gần hơn.”

Nhan Tiêu vạn phần rối rắm mà lựa chọn cái sau.

Hoắc Trạch Tích không nói chuyện, tiếp tục lái xe, Nhan Tiêu cũng lo sợ mà im lặng.

Con đường này vốn yên tĩnh, hai bên đường đen thui chỉ có thỉnh thoảng mới có tiếng động cơ.

Nhan Tiêu đột nhiên cảm thấy tính năng của chiếc xe này quá là sai làm, ví dụ như hiện tại, không phát ra bất kỳ tiếng gì, bên trong xe có vẻ yên tình, yên tĩnh đến kỳ lạ.

Cô đang muốn nói chuyện gì để phá vỡ sự yên tĩnh này, Hoắc Trạch Tích lại trước một bước đánh vỡ sự yên tĩnh: “Hôm nay tại sao em lại im lặng như vậy?”

Nhan Tiêu: “……”

Không thể nói là mình đang suy nghĩ vấn đề kia?

Nhớ tới chuyện ngày hôm qua, kia hiện tại quan hệ của hai người bọn họ là như thế nào?

Vẫn là chủ động mở miệng thì hơn, vì thế Nhan Tiêu cắn răng, nói: “Em suy nghĩ, hiện tại em có phải là bạn gái anh hay không? “

Toàn bộ phố hầu như không có người đi đường, xe cũng chỉ lác đác được vài cái, Hoắc Trạch Tích dừng lại trước đèn đỏ, anh hơi nghiêng đầu, liền chạm phải ánh mắt cô, ở trong màn đêm hơi sáng lên.

Giọng điệu anh thẳng thắn: “Không phải bạn gái tại sao anh lại đưa em về nhà?”

Nhan Tiêu:……

Trước để cô từ từ loading……

Hoắc Trạch Tích nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, bỗng chốc cười.

Ngày thường Nhan Tiêu nghe radio thì rất thích nghe anh cười, tùy ý lại mang theo vài phần lười biếng, nhưng chững chạc!

Thẳng đến lúc xe chuyển động lần nữa, Nhan Tiêu mới từ từ tìm lại được cảm giác và dáng vẻ.

Muốn nhào lên ôm anh! Rất muốn!

Đấu tranh trong chốc lát, Nhan Tiêu suy xét đến anh còn đang lái xe, lại thu hồi lại suy nghĩ, không nhịn được “Phì” cười thành tiếng.

“Cười cái gì?” Hoắc Trạch Tích hỏi.

“Cười…… Vui vẻ thì cười!” Nhan Tiêu lại làm bộ lơ đãng mà tự giác che miệng lại , nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Cuối cùng xe cũng tiến vào bãi đỗ xe, Nhan Tiêu tháo dây an toàn, sau khi xe dừng lại thì xuống xe, đi theo Hoắc Trạch Tích lên lầu.

Cô đi được một chút thì đến gần hơn, nhìn bóng dáng anh, lại từ sống lưng nhìn thẳng về phía bàn tay anh, tự nhiên hơi ngón tay hơi nhúc nhích……

Hoắc Trạch Tích mới vừa ấn thang máy, đột nhiên bị Nhan Tiêu cầm tay, anh nghi hoặc nhìn cô, Nhan Tiêu có chút đỏ mặt cười, nắm tay thật ra rất khẩn trương.

Anh lại nắm tay cô, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng.

Công tác bảo an của khu này rất tốt, muốn đi vào khu này đều phải nghiệm chứng thân phận, muốn vào cửa thì phải có mật khẩu.

Lúc Hoắc Trạch Tích ấn mật khẩu, Nhan Tiêu mới buông tay, theo bản năng lễ phép dời ánh mắt nhìn chỗ khác.

Hoắc Trạch Tích lại gọi cô: “Xem mật mã.”

“Xem, xem mật mã làm gì?”

“Ra vào cho tiện.”

“…… Vâng.”

Kết quả anh nhập xong mật mã, Nhan Tiêu vẫn vì câu nói đó mà thất thần, hoàn toàn không nhớ kỹ.

“Báo cáo! Em không thấy rõ!” Cô thành thật mà nhấc tay.

Không nghĩ tới giây tiếp theo, Hoắc Trạch Tích cúi người đến gần lỗ tai của cô, nói ra mật mã.

Không biết hình dung loại cảm giác này như thế nào ……

Ngày thường ngày đêm tơ tưởng giọng nói quanh quẩn bên tai , đột nhiên gần không thể gần hơn truyền đến lỗ tai, giọng nói từ tính trầm thấp thông qua thính giác một đường truyền về phía đại não, kích thích dây thần kinh mẫn cảm nhất……

Hơi thở của anh ấm áp thổi vào lỗ tai, trong nháy mắt Nhan Tiêu cảm thấy bản thân thật sự sắp bùng nổ!

Suýt chút nữa cô không đứng vững, theo bản năng rụt bả vai lại.

Hoắc Trạch Tích không hiểu, “Làm sao vậy?”

“…… Sợ ngứa, tai của em rất mẫn cảm.” Tai Nhan Tiêu đều đỏ lên.

Hoắc Trạch Tích hơi nhướng mày, hiểu rõ “Ukm” một tiếng.,

Tại sao anh cảm thấy lời nói kia có chút mờ ám?

Nhan Tiêu ngẩng đầu nhìn anh, sắc mặt anh nhàn nhạt, mở cửa để cho cô đi vào, khiến cho Nhan Tiêu cảm thấy vừa rồi không phải là ảo giác phải không.

Bởi vì đã tới một lần, Nhan Tiêu đối với nhà của anh tương đối quen thuộc.

Nhưng mà điều đáng phải nói là, hai lần tới đây tâm trạng đều khác nhau một trời một vực……

“Uống chút gì không?” Hoắc Trạch Tích vào cửa sau đó cởi áo khoác.

Nhan Tiêu ngồi ở trên sô pha nhìn anh, nói ” Anh uống cái gì em uống cái đó.”

” Trước khi đi ngủ uống chút sữa bò.”

“Vâng!”

Nhìn anh vào phòng bếp mở tủ lạnh ra, ánh mắt Nhan Tiêu vẫn luôn nhìn anh, nhìn áo sơmi phác họa rõ đường cong của anh, rất để thích hợp ôm……

Đột nhiên, Nhan Tiêu phát hiện buổi tối hôm nay bản thân đã nghĩ vấn đề gì đó, cả người đều ở một loại trạng thái muốn ôm một cái……

Không thể như vậy! Nhan Tiêu sao ngươi có thể thèm khát như vậy!

Cô giữ vững ngồi ở trên sô pha, thẳng đến khi Hoắc Trạch Tích đi tới, đưa cốc sữa bò cho cô, Nhan Tiêu uống một hụm, ngắm anh, uống một ngụm, lại ngắm……

Tuần hoàn vài lần, cuối cùng cô bị phát hiện, Hoắc Trạch Tích nhàn nhạt nhìn cô.

Nhan Tiêu bị anh nhìn thẳng như vậy, cuối cùng cũng quy củ uống sữa bò, uống xong đặt lên bàn, báo cáo: “Uống xong rồi!”

Hoắc Trạch Tích cầm cốc không đứng lên, dường như khen thưởng xoa tóc cô.

……

Chờ anh mang cái cốc đi vào phòng bếp, cảm đêm Nhan Tiêu đủ loại cảm xúc cuối cùng sắp không nhịn được, bị động tác cưng chiều của anh kích thích, nhịn không được xúc động, theo vào phòng bếp.

Nghe thấy tiếng bước chân, Hoắc Trạch Tích đang muốn quay đầu lại, không nghĩ tới cô trong tư thế rào rạt, đôi tay vòng qua eo anh ôm lấy từ phía sau.

Anh sửng sốt, quên cả bỏ cái cốc trong tay xuống.

“Em rất nhớ anh!” Giọng nói của Nhan Tiêu có chút giọng mũi, từ sau lưng truyền đến.

Anh bỏ cái cốc trong tay xuống, bật cười: “Không phải anh đang ở đây sao?”

“Vẫn rất nhớ anh……” Cô nói nhỏ, ôm chặt anh từ phía sau không buông.

Hoắc Trạch Tích im lặng hai giây, bỏ cái cốc xuống.

Cuối cùng Nhan Tiêu lưu luyến không rời buông tay, ngoan ngoãn mà đứng ở một bên nhìn anh, Hoắc Trạch Tích hơi một cúi đầu ánh mắt dịu dàng nhìn cô như cưng chiều con vật.

Yết hầu anh khẽ nhúc nhích, trầm ngâm hai giây: “Ngày thường không cần dùng loại ánh mắt này nhìn em.”

Cái gì?

Loại ánh mắt này?

Nhan Tiêu khó hiểu: “Tại sao vậy?”

Anh cất bước đi ra khỏi phòng bếp, “Không vì sao cả.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.