Hôm nay học xong tiết học Nhan Tiêu ngồi xe taxi đi thẳng đến bệnh viện, mượn cớ là đi khám lại, nhưng thực chất là đi gặp Hoắc Trạch Tích.
Bây giờ đã là 4 giờ chiều, Nhan Tiêu nghĩ thầm ngày thứ hai chắc không có nhiều người, không thì cô hoàn toàn không có thời gian gặp anh, hình như là 5 giờ anh tan làm.
Kết quả đến trung tâm thành phố rồi nhưng bị kẹt xe mất một đoạn, xe xếp hàng dài trên đường giống như một con rồng, rất hợp với ánh chiều phớt đỏ của hoàng hôn, quả thực là thảm tuyệt nhân hoàn*.
*) thảm tuyệt nhân hoàn: bi thảm của nhân gian
Buổi sáng điện thoại của Nhan Tiêu vẫn còn đầy pin, đến bây giờ đã không còn lại bao nhiêu, trong lúc kẹt xe lấy điện thoại ra chơi trò chơi, lúc chỉ còn lại 7% Nhan Tiêu cắn răng tắt điện thoại bỏ vào trong túi, sợ người khác gọi điện thoại cho cô lại không nhận được.
Thời tiết có chút nóng bức, bởi vì tắc đường nên tâm trạng Nhan Tiêu có chút rối loạn, hơn nữa với thời tiết thế này, tâm trạng càng thêm bực bội, chán nên dứt khoát chống tay nên cửa sổ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không gian mơ hồ, bỗng nhiên cô nghe được phía trước có tiếng nổ lớn, kéo cô tỉnh dậy khỏi giấc ngủ, bỗng chốc cô mở mắt ra……
–
“Bác sĩ Hoắc, còn chưa tan làm sao?” Nữ y tá thay quần áo chuẩn bị rời khỏi bệnh viện, đi qua phòng khám 102 thấy bác sĩ Hoắc vẫn còn ở bên trong.
Hoắc Trạch Tích ngẩng đầu lễ phép cười một cái: “Còn có chút việc muốn xử lý.”
“Vậy tôi đi trước đây? Tạm biệt!”
“Hẹn gặp lại.”
Cúi đầu nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 5 giờ, chẳng lẽ cô ấy không tới bệnh viện khám lại?
Anh lấy điện thoại ra gọi cho Nhan Tiêu, nhưng đầu bên kia tắt máy.
Đang muốn bỏ điện thoại xuống, bỗng nhiên nó lại kêu lên, Hoắc Trạch Tích nhận đặt ở bên tai: “Mẹ?”
“Con trai chắc không có việc gì?” Giọng nói của mẹ Hoắc có chút hoảng loạng.
Hoắc Trạch Tích nghi hoặc: “Làm sao vậy?”
“Mẹ vừa mới xem một tin tức, vòng xuyến bên kia xảy ra một vụ tai nạn giao thông, cách chỗ con làm không xa, sợ con ở trên đường gặp nguy hiểm……”
Mẹ Hoắc còn chưa nói xong, anh khẩn trương cắt ngang: “Cụ thể là chỗ nào?”
“Tuyến xe buýt 23 nổ mạnh, hình như vừa đúng ở chỗ khoa học kỹ thuật…… Hiện tại con đang ở chỗ nào?”
Tuyến xe buýt 23……
Trạm đầu là trường học của Nhan Tiêu.
Không rõ đầu bên kia nói gì, Hoắc Trạch Tích chớp mắt một cái, ngay sau đó cúp điện thoại.
–
Chiếc xe buýt kia nổ mạnh có ảnh hưởng khá lớn, giống như trong phim khoa học viễn tưởng mới có thể tạo ra bỗng nhiên có một hình ảnh chân thật xuất hiện ngay trước mắt như vậy, phản ứng đầu tiên của Nhan Tiêu chính là cảm thấy mình đang nằm mơ, sửng sốt một lúc lâu mới giật mình phát hiện đây là sự thật.
Toàn bộ người đi trên đường hình như cũng chưa kịp phản ứng lại, cách vài giây, chiếc xe ở bên cạnh chiếc xe buýt kia muốn tránh xa, kết quả chậm quá vẫn chết, lại chạm phải chiếc xe bên cạnh, trong lúc nhất thời tiếng còi nổi lên bốn phía, tình trạng vô cùng hỗn loạn.
Nhan Tiêu hoảng sợ không nói nên lời, trong lúc nhất thời đã quên bản thân mình muốn làm gì, ngơ ngác mà nhìn kia chiếc xe kia bị thiêu cháy, thấy bên trong có người liều mạng nhảy từ bên trong xe nhảy ra ngoài, trên quần áo còn mang theo lửa……
Tiếng xe cứu hỏa đến gần, Nhan Tiêu mới hoàn toàn hoàn hồn, vội vàng lấy điện thoại muốn gọi cho Hoắc Trạch Tích, lại phát hiện điện thoại đã bị sập nguồn do hết pin.
Chỗ này hỗn loạn không thành cái gì, trên xe mọi người đều sôi nổi xuống xe, có xe lại vội vàng muốn rời đi, vốn là chật đến nỗi khiến nước không thể lọt qua bây giờ hoàn toàn bị phá hỏng.
Nhan Tiêu không có cách nào chỉ đành xuống xe trước, lại quẹo phải đi ra đường to, dọc theo con phố đi đến bên kia.
Bên này rất người người vây quanh để xem, Nhan Tiêu không dám nhìn đành nhìn sang phía bên kia, muốn đi xuyên qua đám người đó, lại cất bước khó khăn đi qua đám người đó.
“Có thể nhường đường một chút không…… Ngại quá nhường một chút……”
Vừa đi vừa đẩy nhóm người đó, Nhan Tiêu chỉ cảm thấy bên tai toàn là tiếng ồn ào, cả người mệt mỏi.
Sắp thoát khỏi nhóm người vây xem đó, bỗng nhiên có một bàn tay cầm lấy tay của cô, Nhan Tiêu ngạc nhiên, trong lúc nhất thời bị lôi ra khỏi nhóm người đó, hoảng sợ bỗng nhiên ngã vào một vòng tay.
Là bạc hà vẫn là chanh thảo……
Trong nháy mắt mùi hương quen thuộc gợi lại trí nhớ, Nhan Tiêu kinh ngạc ngẩng đầu, hoàn toàn ngoài ý muốn, sửng sốt.
“Nhan Tiêu……” Giọng nói Hoắc Trạch Tích khàn khàn, ba phần khắc chế.
Vừa mới lúc nãy anh chạy tới, xa xa thấy có chiếc xe cháy rụi ở ngã ba phía trước, trong cửa sổ không ngừng bốc ra toàn khói đen, lửa đã tắt, có rất nhiều người bị thương không ngừng được khiêng ra khỏi xe, cả người cơ hồ không có một chỗ hoàn chỉnh……
Anh không dám tưởng tượng, nếu một trong số đó có Nhan Tiêu, muốn anh chấp nhận như thế nào, nên làm cái gì bây giờ.
Ý nghĩ trong đầu còn chưa được hình thành, anh liền liếc mắt nhìn trong biển người thì thấy một bóng dáng đơn bạc.
Thậm chí chính anh còn không có phát hiện, thấy ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy cô, bỗng nhiên tâm trạng anh được thả lỏng, giống vậy tìm được đồ vật bị mất, vốn là cảm xúc căng thẳng hỗn loạn, trong nháy mắt tất cả như được thả lỏng.
Anh chậm chạp không có buông tay, Nhan Tiêu mới hiểu được bản thân không phải vô tình bị ngã vào vòng tay của anh, vừa rồi hoảng loạn cùng sợ hãi trong nháy mắt này trở nên rõ ràng lên.
Sinh mệnh có bao nhiêu yếu ớt, đứt mạch máu sẽ chết, bệnh tất ẩn dấu trong tim bộc phát sẽ chết, cũng giống như không làm gì chỉ ngồi ở trên chiếc xe như vậy, ai biết được ngay sau đó bị khói lửa chô vùi, thậm chí không kịp gặp mặt người quan trọng nhất.
Thấy vừa chiếc xe nổ mạnh người trên xe vội vàng chạy trốn, Nhan Tiêu cảm thấy bản thân giống như trải qua sinh tử, cách cái chết rất gần, ngay sau đó mới phát hiện thật nhiều sự căn bản không đợi được.
Mỗi ngày thành phố này có rất nhiều chuyện xảy ra, bao nhiêu người đi, vốn tưởng rằng chỉ gặp thoáng qua tử thần không so đo với con người, nhưng ở một thành phố ồn ào náo nhiệt lúc sau bị người tìm được, bị ôm chặt.
Trong lòng cảm thấy rất đau lòng, Nhan Tiêu không hề do dự nói ra một câu:
“Hoắc Trạch Tích, anh có thể ở bên tôi hay không?”
Cô vừa dứt lời, rồi lại sợ anh giống như hai lần trước từ chối, lại nói thêm: “Anh thử xem, anh sẽ thích tôi.”
Không phải hỏi câu, giọng nói của cô là khẳng định.
Phảng phất giống như qua một thế kỷ, thành phố này, sau chuyện này tất cả sự ồn ào náo nhiệt đều biến mất, sự cố hiện trường tiếng cảnh báo vẫn còn vang lên, Nhan Tiêu lại khẩn trương giống như không nghe được bất cứ tiếng gì, bên tai chỉ còn lại sự yên lặng, yên lặng đến ù tai.
Giữa sự yên lặng, cô cảm giác có một bàn tay, nhẹ nhàng ôm đầu cô vào ngực anh.
Giọng nói của anh trầm thấp lại nhẹ nhàng chầm chậm, phảng phất gần sát.
Nhưng Nhan Tiêu nghe rõ, câu nói kia là: “Vậy thử xem.”
Âm cuối ôn nhu, trái tim Nhan Tiêu nhẹ nhàng run lên.
Cô sợ mình nghe nhầm, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hoắc Trạch Tích: “Anh đồng ý rồi?”
Anh lại cúi đầu cười nhìn cô.
Không biết nên hình dung tâm trạng lúc này như thế nào?
Phảng phất giống như một cuốn truyện cổ tích, kết cục cũng không phải bao giờ cũng không viên mãn.
Lại giống như tất cả thế giới của cô.
Cô không dám tin tưởng nhìn anh, trong ánh mắt rực rỡ lung linh, đột nhiên lại cười: “Tôi sẽ không rút lui.”
Hoắc Trạch Tích cúi đầu khẽ cười một tiếng, tiếng cười gần như vậy, thậm chí Nhan Tiêu có thể cảm nhận được lồng ngực của anh có sự chấn động nhỏ, bỗng nhiên cô cảm thấy giây phút này giống như đang nằm mơ.
Mãi cho đến khi về nhà, Nhan Tiêu cũng không dám nói chuyện này cho bất kỳ ai, nằm như đơ ở trên giường.
Còn đọng lại những vẻ mặt của anh, mỗi một câu đối thoại.
Xác nhận lại, đó là thật sự.
Vậy thử xem……
Lúc nói ra câu này, đó có phải là thích hay không?
Hoắc Trạch Tích thích cô?
Càng nghĩ càng nhiều, càng nghĩ càng loạn, cô lấy gối che đầu lại, muốn thét chói tai, muốn không kiêng nể gì mà cười to, cuối cùng lại không tiếng động trình diễn ở trong đầu.
Đột nhiên, cô lại nghĩ tới điều gì, đứng dậy bắt đầu tìm kiếm điện thoại.
Hôm nay 11 giờ, anh có phát sóng trực tiếp, là hoạt động của lần gửi bài đó.
Đeo tai nghe lên nghe mấy bài hát chờ đến 11 giờ, Nhan Tiêu gấp không chờ nổi mà mở app ra, chờ đợi giọng nói của anh.
Thẳng đến lúc cuối cùng đầu kia có kết nối, Nhan Tiêu tắt đèn trong phòng đi, trước mắt toàn màu đen, thính giác trở nên mẫn cảm.
Yên tĩnh hai giây, bên tai vang lên giọng nói của anh.
Âm lượng hơi to, giọng nói của anh gần ở bên tai, bởi vì là phát sóng trực tiếp, giọng nói rất chân thật, dội thẳng vào lỗ tai, Nhan Tiêu cảm thấy thả lỏng.
“Lần đầu tiên thử phát sóng trực tiếp, cũng thu được rất nhiều thư tình của người nghe, qua một buổi chiều đọc và lựa chọn, đột nhiên rất muốn nói cảm ơn, cảm ơn các bạn vẫn luôn ở……”
Giọng nói của anh trầm thấp hơi khàn, giống như café tinh lọc, bình tĩnh dịu dàng, phảng phất giống như thời gian biến mất, chỉ muốn ngay lập tức, giọng nói của anh bên tai, chân thật đến nỗi giống như xoay người là có thể nhìn thấy anh, nằm nghiêng bên cạnh người.
Thời điểm anh đọc thư tình, giọng điệu nhỏ nhẹ, Nhan Tiêu tại đầu này cũng lặng lẽ cười.
“Cách thời gian kết thúc còn có hai phút.”
Đọc xong bức thư cuối cùng, giọng nói anh vang lên.
Trong sự mong muốn, mặc dù không có đọc đến bức thư của cô, cô cảm thấy rằng mình cũng không thất vọng, nhiều lắm thì có một chút tiếc nuối.
Nhưng đến cuối cùng, cô vẫn nhịn không được thẫn thờ.
Trầm mặc vài giây, chỉ có thể nghe thấy trong tai nghe nhợt nhạt có tiếng hít thở, giọng nói của anh lại vang lên lần nữa: “Anh biết em đang nghe anh nói chuyện……”
Nhan Tiêu bỗng chốc sửng sốt.
“Có câu nói, anh biết em sẽ đến, cho nên chờ anh.
Kỳ thật anh cho rằng đó là câu trả lời tốt nhất, là anh biết em sẽ đến, cho nên anh vẫn luôn không rời đi.”
Nhan Tiêu sửng sốt một lúc, giọng nói anh đã biến mất, còn lại lẻ loi tiếng nhạc dương cầm, tiếng nhạc nhẹ nhàng quanh quẩn bên tai.
Bỗng nhiên cô cười rộ lên.
Cô không biết Hoắc Trạch Tích có trả lời thư tình của cô hay không, nhưng lại nhìn thấy ở góc nào đó trong bóng tối, nở ra một đóa hoa bí ẩn quyến rũ.
—lời ngoài lề: mình sẽ đổi cách xưng hô nam- nữ chính(anh- em)— —— ——–
Ngày hôm sau Hoắc Bình Quả hẹn Nhan Tiêu buổi chiều đi cổ trấn chơi, vốn dĩ nói tốt chỉ có hai người các cô, trên đường lại thêm một Gia Gia, biến thành ba người.
Hoắc Bình Quả lái xe, vốn dĩ Nhan Tiêu ngồi ghế phụ nhưng bị Gia Gia mặt dày mày dạn kéo tới phía chơi với cậu, vì thế trên đường đi đến cổ trấn, Nhan Tiêu chơi cờ đen trắng với Gia Gia hơn nửa tiếng, cuối cùng Gia Gia chơi mệt nằm ngủ, Nhan Tiêu cũng mệt mỏi dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.
“Sinh con trai thật khó chăm sóc, ngày thường làm ầm ĩ, em hầu như không để ý tới ói.” Hoắc Bình Quả từ kính chiếu hậu nhìn Nhan Tiêu vài lần, cười nói.
“Em như vậy mà làm mẹ à? Tình thương của mẹ đâu?” Nhan Tiêu uể oải mà cười.
Hoắc Bình Quả cười hai tiếng, lại nhìn cô: “Như thế nào, chơi mệt mỏi?”
“Hiện tại đầu óc chị đang không tự chủ được mà hoang tưởng, đại khái là di chứng của cờ đen trắng.” Nhan Tiêu vừa nói vừa xoa huyệt thái dương.
Hoắc Bình Quả cười đến không kìm nén được, cười xong lúc sau lại nói ra một câu danh ngôn: “Làm người muốn học sẽ nói no chị biết không?”
“Chị nói no với con trai của em, nó khóc, chị không chịu nổi.” Nhan Tiêu phất tay.
“Chị liền lấy anh trai em ra hù dọa nói, nói khi trở về cậu sẽ đánh nói, chắn chắn nó tin.”
Nghe thấy lời này, Nhan Tiêu bỗng nhiên cảm thấy hứng thú, ngồi dậy: “Ai? Em có ý tứ gì? Bác sĩ Hoắc còn đánh Gia Gia?”
Ngày thường nhìn anh rất yêu thương Gia Gia!
Hoắc Bình Quả giải thích: “Kỳ thật nói đánh cũng không phải là đánh, chị biết anh trai em, thật muốn tức giận cũng rất dọa người, hơn nữa em ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, Gia Gia liền sợ.”
Nhan Tiêu lén lút cười, cô vẫn chưa nói chuyện ngày hôm qua cho bất cứ ai, không biết vì cái gì, vẫn là cảm thấy không chân thật, hoặc là nói, còn không biết nên nói như thế nào.
Chính xác là đại hỉ hoặc đại bi, ngược lại sẽ không dễ dàng mở miệng.
Nhưng mà lại không biết hiện tại quan hệ giữa cô và Hoắc Trạch Tích là như thế nào, nếu không có cự tuyệt lời tỏ tình của cô, có phải quan hệ bạn trai bạn gái hay không? Nhưng mà, anh lại không có chủ động làm rõ……
Nhan Tiêu mở cửa sổ xe ra gió thổi lành lạnh, vừa muốn tâm sự.
Từ kính chiếu hậu nhìn Nhan Tiêu, vẻ mặt như đang suy nghĩ chuyện gì, khi thì lại giống như thần kinh cười một cái, Hoắc Bình Quả bị dọa nhảy dựng: “Nhan Tiêu, chị đang nghĩ gì vậy?”
“Chị đang nghĩ về cuộc sống.” Nhan Tiêu nói cho có lệ, lại cảm thấy bản thân nói có lý, suy nghĩ về chuyện chung thân đại sự của bản thân, cũng là nghĩ về cuộc sống đi.
Hoắc Bình Quả tỏ vẻ không tin mà bĩu môi: “Chị đang suy nghĩ về anh trai em?”
Dùng từ kiểu gì vậy?
Người là dùng để tự hỏi sao? Rõ ràng là dùng để tưởng niệm!
Bất quá cẩn thận ngẫm lại, vào giờ phút này trong lòng Nhan Tiêu, xác thật là đang tự hỏi đáng giá về Hoắc Trạch Tích.
Cô không lên tiếng, Hoắc Bình Quả đành cam chịu, lại nói: “Đến đây chơi cũng đừng suy nghĩ nhiều như vậy, làm người, quan trọng nhất vẫn là vui vẻ.”
“Em cũng thích xem Mạch?” Nhan Tiêu nghe ra lời nói của cô trích từ Mạch.
“Trước kia con trai em có xem qua, cảm thấy bất chút heo so với người thông minh hơn nhiều.” Hoắc Bình Quả nói nhìn thoáng qua cột mốc đường phía trước, “Rất nhanh sắp tới rồi!”
Gia Gia ngã vào trên ghế sau ngủ say, Nhan Tiêu khom lưng sờ sờ mặt cậu, thấy Gia Gia không phản ứng, lại gãi nhẹ cậu, “Mau tỉnh lại, rất nhanh sẽ xuống xe!”
Gia Gia cau mày, lại nhịn không được cười rộ lên, vừa cười vừa trốn khỏi tay của cô, rất nhanh bị cô gọi dậy.
Dừng xe ở bên ngoài cổ trấn, Nhan Tiêu bế Gia Gia xuống xe, Hoắc Bình Quả nhìn thoáng qua thời tiết, lại lấy kính râm ra đeo lên.
Bởi vì không phải cuối tuần, cổ trấn không nhiều người lắm, thời tiết không nóng không lạnh độ ấm thích hợp, đi vào phố cũ cảm giác tươi mát thoải mái, bốn phía cửa hàng mộc mạc trang phục cổ, bao trùm bởi không khí cổ xưa Trung Quốc.
Trước kia Nhan Tiêu có đi đến một lần với bạn, phát hiện thay đổi không ít, vừa nhìn vừa hỏi Hoắc Bình Quả: “Tại sao lại muốn đến đây chơi?”
“Không khí rất tốt, cũng thanh tịnh.” Hoắc Bình Quả nói kéo Nhan Tiêu đi vào một quán làm gốn sứ.
“Vì sao lại là chị?” Nhan Tiêu lại hỏi.
Bạn bè của Hoắc Bình Qủa cũng không ít, hơn nữa hai cô cũng quen biết không lâu.
Hoắc Bình Quả xem từng tác phẩm gốm sứ, “Bởi vì đi cùng chị cảm thấy rất thoải mái.”
“Chẳng lẽ đi chung với bạn em không cảm thấy thoải mái?”
Cầm lấy một cái huyên, Hoắc Bình Quả tò mò mà đánh giá một lượt, lại nhìn thoáng qua thấy Nhan Tiêu đang nhìn mình: “Đúng vậy, kỳ thật quan hệ của em với các bạn nữ rất kém cũng không có đi chung, nhưng sự thật là muốn một mình đi chơi với chị.”
Nhan Tiêu hiểu rõ gật đầu, thật ra cô cũng rất thích tác phẩm thủ công, lại giúp cô hỏi chủ tiệm: “Cái này là cái gì?”
“Là huyên*, là nhạc cụ của Trung Quốc thời xưa, thực hiếu học.” Chủ tiệm đi tới giới thiệu.
“Em thích sao?” Nhan Tiêu hỏi Hoắc Bình Quả.
“Như thế nào, chị muốn mua cho em?” Hoắc Bình Quả nhướng mày.
“Em nói thích đương nhiên chị có thể mua cho em.” Nhan Tiêu nói cầm túi lên đưa tiền cho ông chủ, Hoắc Bình Quả cũng không khách sáo cầm lấy, hai người đi ra ngoài đều đã quên Gia Gia, anh bạn nhỏ ngồi một mình ở bên ngoài xem hoa sen.
Thấy các cô đi ra, vội vàng chạy đến bảo muốn ăn kẹo hồ lô, mua kẹo hồ lô cho Gia Gia, mới chuẩn bị đi ăn cơm chiều.
Chỗ ăn cơm là một tòa gác mái, vị trí ở bên cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, còn có thể thấy máng nước chảy, toàn bộ cảnh đêm của cổ trấn đều thu vào tầm mắt.
Sắc trời đã muộn, trên mái hiên góc trấn đều đã treo lồng đèn màu đỏ, mặt sông nhan sắc kiều diễm, pháo hoa phong cách cổ.
Thời gian Nhan Tiêu nói chuyện với Hoắc Bình Qủa còn nhiều hơn là thời gian ăn, Gia Gia ngoan ngoãn ở một bên ăn uống, ăn
no các cô còn đang nói chuyện, liền cầm điện thoại của Nhan Tiêu chơi Anipop.
Lúc tán gẫu xong, mới phát hiện bên ngoài trời đã tối, Nhan Tiêu vừa nhìn thời gian, thầm kêu không xong: “Ngày mai chị còn có tiết học!”
Hoắc Bình Quả vốn đang tính toán ngủ lại chỗ này một đêm, nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của Nhan Tiêu: “Có gì mà gấp? Ngày mai trở về sớm một chút không kịp sao?”
“Không biết, bằng không hiện tại trở về đi?” Trong lòng Nhan Tiêu vẫn cảm thấy lo sợ.
Hoắc Bình Quả lên tiếng, thanh toán nói hiện tại liền lái xe trở về.
“Ngại quá, lần này thời gian có hơi vội, đều không thể chơi vui.” Nhan Tiêu có chút xin lỗi, đã trễ thế này còn muốn Hoắc Bình Quả lái xe đưa cô về nhà.
Hoắc Bình Quả cầm chum chìa khóa trong tay, không thèm để ý mà cười: “Có gì đâu, vốn dĩ chính là tới đi dạo một vòng, hôm nào lại chơi.”
Kết quả đi đến chỗ dừng xe, không thấy bóng dáng xe đâu, nguyên bản dừng xe trên mặt đất, dùng phấn viết viết biển số xe, còn viết địa chỉ cho đội giao thông, nói vi phạm quy định dừng xe bị kéo đi rồi.
……
Nhan Tiêu: “Hoá ra em dừng xe ở bên cạnh đường lớn?”
Hoắc Bình Quả: “Vậy hiện tại làm sao bây giờ?”
Nơi này gần vùng ngoại thành, hiện tại trời đã tối rồi, rất khó bắt xe taxi, xe buýt xe cũng ít ỏi không có mấy.
Đừng nói về nhà, đội giao thông cũng không có cách nào.
“Vậy chị ở chỗ này từ từ xem có taxi hay không, em gọi điện cho chồng em.” Hoắc Bình Quả nói lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi.
Kết quả chưa đến ba mươi giây, Hoắc Bình Quả lại úp điện thoại: “Đã quên anh ấy đi công tác ở Thượng Hải…… Nhưng mà không có việc gì, em gọi điện thoại cho anh em.”
Nghe được lời này, trong nháy mắt Nhan Tiêu khẩn trương, “Em, em gọi điện thoại cho anh em làm gì? Đã trễ thế này tới đón chúng ta?”
“Hiện tại còn chưa tới 9 giờ, anh em chưa ngủ đâu, không thì làm gì còn cách nào?” Hoắc Bình Quả vừa nói vừa gọi điện thoại, cầm lấy điện thoại đặt ở bên tai.
Nói rõ ràng nguyên nhân, Hoắc Bình Quả không hề trì hoãn bị mắng, nhẫn nhục nghe xong điện thoại, giơ tay làm tư thế “ok” với Nhan Tiêu: “Anh em nói sẽ đến đón chúng ta, nửa tiếng nữa là đến.”
Nhan Tiêu chần chờ gật đầu, Hoắc Bình Quả lại nói: “An hem còn trách em mang chị đi chơi, nói chị gãy xương vẫn chưa có hoàn toàn bình phục, lại nói em không có não dừng xe linh tinh, tóm lại là mắng em một trận.”
Nhan Tiêu nghĩ thầm buổi tối bị gọi tới đón người, ai cũng sẽ khó chịu, lại chưa nói, trong lòng yên lặng bắt đầu hoảng loạn.
Biết anh quan tâm đến thương thế của cô, lại không khỏi kích động.
“Dì Nhan Tiêu dì cứ đi tới đi lui khiến cháu cảm thấy chóng mặt!” Hai tay Gia Gia chống cằm ngồi xổm ở ven đường, một chút cũng không ngừng nhìn Nhan Tiêu.
Nhan Tiêu bỗng chốc dừng lại bước chân, nhưng thật ra Hoắc Bình Quả ở một bên nói chen: “Dì Nhan Tiêu có chút kích động, sắp được gặp nam thần.”
“Nam thần là ai?” Gia Gia mặt ngây thơ ham học hỏi.
Nhan Tiêu nhìn cô một cái, Hoắc Bình Quả cười không hề trả lời, để lại cho Gia Gia một dấu chấm hỏi.
Từ xa liền nhìn thấy xe Hoắc Trạch Tích đi về phía này, anh tắt đèn xa đi, Nhan Tiêu dắt Gia Gia, Hoắc Bình Quả đi ở phía trước, kéo cửa ghế phụ ra, dừng lại một giây lại nhìn về phía Nhan Tiêu: “Chị ngồi chỗ này.”
Nhan Tiêu còn chưa có lên tiếng, Gia Gia kháng nghị trước: “Con muốn dì Nhan Tiêu ngồi phía sau chơi với con.”
Hoắc Bình Quả trừng mắt nhìn liếc nhìn Gia Gia một cái, lại không có tác dụng gì, cậu vẫn lôi kéo Nhan Tiêu về phía sau.
“Về nhà?” Giọng nói Hoắc Trạch Tích.
Nhan Tiêu nghe giọng nói của anh, trong lòng mềm xuống một chút, Hoắc Bình Quả ở một bên trả lời: “Đương nhiên về nhà.”
Anh chuyển động tay lái quay đầu, “Anh hỏi Nhan Tiêu.”
“Vâng, về nhà.” Nhan Tiêu bị gọi tên, vội vàng trả lời sau khi trả lời cười khẽ ở trong lòng.
Tâm trạng quả thực rất ngọt.
Dọc theo đường đi Gia Gia lại muốn chơi trò chơi, lần này Nhan Tiêu quyết đoán nói no, thử nghĩ ở nam thần bên cạnh rung đùi đắc ý chơi trẻ con, không cần sống……
Gia Gia chuẩn bị muốn khóc, bị Hoắc Bình Quả cảnh cáo: “Con không ngoan một chút, về sau dì Nhan Tiêu không chơi cùng con nữa.”
Vốn dĩ dẩu cao cái miệng lên nhưng rồi lại từ từ thu lại, Gia Gia đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, nhìn về phía Hoắc Trạch Tích, “Cậu, con hỏi cậu một vấn đề.”
Hoắc Trạch Tích nhìn không chớp mắt lái xe, “ Vấn đề gì?”
Gia Gia: “Cậu có phải là nam thần hay không?”
Nhan Tiêu: “……”
Sát?!
“Mẹ vừa rồi nói……”
Gia Gia đang muốn nói ra câu vừa rồi, Nhan Tiêu đột nhiên che lại miệng Gia Gia lại, “Gia Gia trên mặt con dính đường của kẹo hồ lô, dì lau giúp con ngoan!”
Gia Gia đang muốn bỏ tay Nhan Tiêu ra, cô lại rời đi lực chú ý của đứa bé: “Dì dạy con chơi một trò chơi!”
“Trò chơi gì?” Quả nhiên mắc câu.
“Xem ai ngủ nhanh nhất!” Nhan Tiêu cho Gia Gia nằm xuống.
Hoắc Bình Quả không nhịn xuống xì một tiếng cười, Gia Gia nghi hoặc: “Đây là…… Trò chơi?”
Nhan Tiêu lấy bản thân thử trò chơi, lập tức nằm ở cạnh giả bộ ngủ.
Vốn tưởng rằng Gia Gia cũng sẽ học cô bắt đầu ngủ, không thể tưởng được thằng nhãi ranh cư nhiên trộm cào nhẹ cô, Nhan Tiêu vốn dĩ sợ ngứa, lập tức kích động sợ hãi kêu một tiếng, Gia Gia đánh lén thành công, ở một bên cười khanh khách.
Như thế mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa!
Nhan Tiêu bất chấp tất cả lập tức đánh trả, hai người ở phía sau ầm ĩ một trận.