“Anh thật sự không ngại?” Lưu Du chỉ vào hình ảnh hiện trên màn hình điện thoại, nghi ngờ nhìn Hoắc Trạch Tích.
Hình ảnh đó, Nhan Tiêu bị người đàn ông tóc bạch kim bế lên, vẻ mặt cô mỉm cười, nhưng nhìn kỹ, thì vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
“Đùa thôi, để ý làm gì?”
Trên tay Hoắc Trạch Tích đang cầm một quyển sách, phân loại các quyển sách giống nhau để cạnh nhau trên bàn làm việc, lại liếc nhìn hình ảnh người đàn ông kia, hỏi: “Người này ăn mặc theo kiểu rock and roll?”
Lưu Du sờ sờ mũi, nhịn không được cười, một là bị chính bản thân bác sĩ Hoắc làm cho kinh ngạc, hai là anh cười câu nói.
Xu hướng rock and roll?
May mắn là anh có còn có thể gọi được đúng tên như vậy, cách ăn mặc của người này không phải là đang rất thịnh hành sao……
Lưu Du nói: “Anh đi Nhật Bản là vùi đầu cắm cổ học không thèm để ý chuyện bên ngoài? Xu hướng rock and roll? Đây gọi là cosplay!”
Hoắc Trạch Tích suy nghĩ một chút, chậm rãi gật đầu: “Nghe nói qua.”
“Hơn nữa tôi cảm thấy, có phải là anh quá tự tin hay không? Anh thật cho là cô gái nhỏ trước theo đuổi anh, cô ấy sẽ không chạy theo người đàn ông khác?” Lưu Du nhịn không được hỏi.
Lông mày Hoắc Trạch Tích hơi cau lại, cuối cùng đặt quyển sách ở trên kệ, thấp giọng nói: “Tôi cho rằng không như vậy, nhưng cũng sẽ không mù quáng ngờ vực.”
Lưu Du á khẩu không trả lời được: “Được.”
Khiến cho anh giống như tiểu nhân đo lòng dạ quân tử……
–
Bên này Nhan Tiêu mới vừa xuống máy bay, chưa cho gọi điện thoại cho bất kỳ ai liền chạy về phía nhà bác sĩ Hoắc, muốn cho anh một sự ngạc nhiên.
Mới có bốn giờ chiều, nếu tốc độ của cô nhanh một chút, chắc là có thể đến nhà anh trước anh.
Đi thẳng một mạch, quần áo cô cũng chưa có kịp đổi, sau khi xuống xe không để ý, chạy chậm đến dưới lầu nhà anh.
Không thể tưởng được trong giây phút thang máy mở ra, cô chạy chậm nhưng bỗng nhiên nhìn thấy một hình dáng quen thuộc.
Hoá ra bác sĩ Hoắc đã đứng ở bên cạnh thang máy, nhanh hơn vài giây so với cô?
Cũng quá trùng hợp đi?
Ánh mắt nhìn thấy có người bên cạnh, Hoắc Trạch Tích đang muốn ấn mật mã, lại dừng lại động tác xoay người nhìn, thấy một hình dáng chạy nhanh đến thang máy.
Anh nghi ngờ cau mày, dừng lại vài giây, “Nhan Tiêu?”
Không phát hiện không phát hiện……
Nhan Tiêu thất bại đi ra, “Bị anh nhìn thấy rồi?”
“Đoán được.” Vừa nói anh vừa nhìn cách ăn mặc của Nhan Tiêu, thu hồi ánh mắt tiếp tục ấn mật mã: “Hôm nay là ngày cuối cùng của tuần, không trở về trường học?”
Nhan Tiêu nói: “Tới gặp anh, vốn dĩ muốn cho anh một sự ngạc nhiên, không thể tưởng được đã bị phát hiện nhanh như vậy.”
Quả nhiên ngạc nhiên cũng phải đến giới hạn, giống như bác sĩ Hoắc luôn bình tĩnh hơn người, muốn cho anh một sự ngạc nhiên thật sự là quá khó khăn.
Vào phòng, Nhan Tiêu tùy ý ngồi ở trên sô pha, nhịn không được kể lại một vài việc nhỏ mà cô gặp phải ở thành phố H.
Nói xong chuyện của cây cô-ca, giọng điệu của Nhan Tiêu có một chút oán giận, cảm thán: “Kết bạn với loại bạn bè này khiến em cảm thấy tức giận mà, em nhớ rõ ngày thường quan hệ cũng không tồi? Kết quả cô ấy đối với em như thế nào? Rời đi khách sạn trước cũng không bảo em một câu, tự nhiên trực tiếp chạy theo người đàn ông kia……”
Nhan Tiêu ngồi ở trên sô pha trong tay cầm quả quýt, nhìn Hoắc Trạch Tích rửa tay xong, chỉ lo xịt thuốc khử trùng, cũng không trả lời cô, nhịn không được hỏi: “Anh cảm thấy thế nào?”
Nghe Nhan Tiêu nói chuyện của con gái, kỳ thậy anh không nghĩ lên tiếng hoặc là can thiệp, nhưng nhìn dáng vẻ của cô thật sự là tức giận, vì thế trả lời khách quan: “Bởi vì em đối với cô ấy có thành kiến, cho nên loại hành vi này của cô ấy mới khiến em không hài lòng, kỳ thật cô ấy căn bản cũng không có nghĩa vụ phải đối tốt với em.”
Nhan Tiêu suy nghĩ một chút về lời nói của anh, cảm thấy cũng không phải không có lý, nhưng mà vẫn cảm thấy không cam lòng: “Nhưng mà những bạn bè khác của em không như vậy, cô ấy chính là trọng sắc khinh bạn!”
“Rốt cuộc mỗi người đều không giống nhau, muốn ở chung được thì phải tìm được tiếng nói chung để tồn tại.” Bác sĩ Hoắc nói lấy quả quýt trong tay cô, thong thả ung dung lột ra, đưa một nửa cho cô.
Nhan Tiêu muốn dùng tay cầm, Hoắc Trạch Tích lại đưa đến miệng cô: “Em chưa có rửa tay.”
Nhan Tiêu ăn luôn miếng quýt trong tay anh, kích động nói: “Rất ngọt!”
“Đi rửa tay!”
Những lời này là trả lời cho nụ cười ngọt ngào của cô.
Nhan Tiêu tươi cười, ảo não đứng lên: “…… Vâng.”
Rửa xong tay trở về, Nhan Tiêu học anh xịt thuốc khử trùng, nhớ tới lời nói vừa rồi của anh, nhịn không được thử hỏi: “Vừa rồi anh nói bạn bè không có nghĩa vụ phải đối tốt với em, vậy anh có nghĩa vụ phải đối tốt với em sao?”
Nói xong hoàn toàn chờ mong mà nhìn anh.
Bác sĩ Hoắc cũng không ngẩng đầu lên tiếp tục lột vỏ quýt, “Không có.”
Nhan Tiêu: “!!”
Cô cảm thấy bản thân hỏi loại vấn đề này là muốm tìm đường chết mà.
Không có liên quan Nhan Tiêu, kiên cường một chút……
Nhan Tiêu đang tự mình an ủi, không nghĩ tới anh lại nói thêm: “Ít nhất hiện tại, không có.”
Anh dang hai chân ngồi ở ven ghế sofa, khuỷu tay tùy ý chống ở trên đùi, lột xong quả quýt lúc sau lại đưa cho cô một nửa, “Cho nên phải cảm ơn, biết không?”
Sửng sốt một chút, Nhan Tiêu không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy.
Ít nhất hiện tại không có nghĩa vụ đối tốt với cô? Vậy có nghĩa là về sau sẽ có nghĩa vụ? Về sau là chỉ kết hôn?
Cúi đầu ăn miếng quýt mà anh đưa tới, Nhan Tiêu vẫn còn đọng lại dư vị của hai câu nói vừa rồi, bỗng nhiên vừa muốn cười, ngồi xuống ôm anh, thập phần chân chó mà phối hợp nói: “Đại nhân đối với em —— tốt sao, tiểu nhân nhất định mang ơn đội nghĩa!”
Tóc mái bị vén về một phía, Nhan Tiêu nghe thấy tiếng cười vang lên trên đỉnh đầu cô: “Ngoan……”
Những lời này thành công biến Nhan Tiêu trở thành tiểu sủng vật, mở to mắt nghiêng đầu nhìn anh: “Anh nói em rất ngoan?”
Hoắc Trạch Tích nói: “‘ rất ’ là tự em thêm vào.”
“A mặc kệ! Dù sao cũng là anh khen em!” Nhan Tiêu vui vẻ cất tiếng hát, gương mặt lại bỗng nhiên bị chạm vào một chút, mềm mại, lập tức cảm nhận được một luồng nhiệt chớp mắt một cái.
Nhan Tiêu ngây ngốc chưa kịp phản ứng lại đã bị hôn một cái, đang hát cũng dừng lại.
Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy mặt cô đang đỏ lên, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hoắc Trạch Tích, lại nhanh chóng cúi đầu, không biết nên nói cái gì, vì thế hoảng loạn: “Em, em đi vào phòng bếp đun nước sôi.”
Để lại bác sĩ Hoắc ngồi trên ghế sofa, nhìn bóng dáng chạy trối chết của cô, nhịn không được nở nụ cười.
–
“Bác sĩ Hoắc hôn mình! Anh ấy! Hôn mình!”
Nhiếp Sơ Sơ một nhận được điện thoại cả Nhan Tiêu tiếng của cô giống như tiếng chuông, lập tức để điện thoại ra xa lỗ tai.
Mấy ngày hôm trước cô mới biết được Nhan Tiêu và bác sĩ Hoắc ở bên nhau, lúc ấy còn không thể nào tin, nghe cô nói mấy chuyện này trước kia sau đó lại biết được bác sĩ Hoắc cũng thích Nhan Tiêu đã bị bại lộ.
Ví dụ như sau khi nghe nói Nhan Tiêu nhảy lầu, trước tiên anh chạy đến phòng bệnh hỏi rõ ràng.
Nếu thật sự không thích một cô gái, lại nghe nói cô vì mình nhảy lầu, bình thường những người con trai sẽ cảm thấy phiền phức buồn chán không muốn đối mặt, mà ngay lúc đó biểu hiện của anh có thể lý giải thành lo lắng……
Nói không chừng trước kia chính anh cũng không biết đã có hảo cảm với Nhan Tiêu.
Lúc phân tích hết chuyện này cho Nhan Tiêu nghe, Nhan Tiêu cười đến tâm hoa nộ phóng*, “Mình nghe được trái tim thiếu nữ! Mới dụ dỗ cậu vài câu mà đã vui vẻ như vậy!”
*)Tâm hoa nộ phóng: nở gan nở ruột.
Lúc ấy Nhiếp Sơ Sơ quyết định không phí thiên phú phân tích tình cảm của mình ở chỗ này nữa, lúc này lại nghe thấy cô nói yêu đương, hơn nữa kích động thành như vậy, cũng hoàn toàn không muốn nói quá nhiều, lạnh nhạt trả lời nói:
“Hôn một cái mà thôi, cậu lại đến mức này sao? Lần sau cậu mà nói chuyện hai người ân ái! Liền trực tiếp cúp luôn điện thoại!”
“Cậu thật lạnh nhạt!” Nhan Tiêu cảm thán.
Nhiếp Sơ Sơ bỗng nhiên nhớ tới chuyện Thập Yến ôm Nhan Tiêu ở trên Weibo, nhịn không được hỏi: “Hôm nay trên mạng nói về cậu và Thập Yến, cậu không sợ bạn trai cậu sẽ thấy sao?”
Hôm nay Nhan Tiêu không lên Weibo, nhưng mà cũng có thể đoán qua được tình huống như thế nào, “Hẳn là không thể nào, bác sĩ Hoắc không thích thế giới mạng, nhưng mà cũng không có liên quan, giải thích đây là công tác yêu cầu là được!”
Nhiếp Sơ Sơ trầm ngâm trong chốc lát: “Nói cậu với Thập Yến thật sự không có gì? Cảm giác dáng vẻ của anh ta rất thích CP với cậu.”
“Sau lưng anh ta có công ty lăng xê cho anh ta, anh ta lại kiên quyết cự tuyệt bán hủ bán tao*, đương nhiên nam thẳng chỉ có thể lăng xê cùng với nữ, hơn nữa trước kia mình với anh ta cũng có xì căng đan, cho nên mình là người được chọn.” Nhan Tiêu phân tích sâu sắc chuyện này.
*)Bán hủ bán tao: tạo CP với nam hoặc tạo hình tượng công tử phong lưu
Nhiếp Sơ Sơ nói: “Vậy cậu không phải sẽ bị mắng? Có rất nhiều fans của anh ta không phải trước kia vẫn nói xấu cậu sao?”
Nhan Tiêu thở dài: “Không sao cả, dù sao mình cũng không mất gì.”
Dù sao không mất gì……
Nhiếp Sơ Sơ nghĩ thầm Nhan Tiêu giác ngộ như vậy, phải trái không biệt được trí tuệ vẫn là đại ngu……