Ngọt Ẩn

Chương 40 - Tiramisu 〔2〕

trước
tiếp

Ngày đầu tiên đi thực tập, Nhan Tiêu gặp mặt Phùng Thi Dư ở cửa, người phụ trách phân chia lịch thực tập cho các cô, lịch thực tập vẫn còn nhẹ nhàng, bởi vì cơ sở đầu tiên chính là học tập, phần lớn bộ phận là những cô (cậu) bé, tuy rằng ồn ào một chút, nhưng vẫn đỡ áp lực.

Ngày thường Nhan Tiêu không hay ở chung với trẻ nhỏ, nên sự kiên nhẫn là rất quan trọng, khóa học đầu tiên vẫn còn nhẹ nhàng vui sướng, thời gian nghỉ ngơi thì ngồi nói chuyện phiếm với Phùng Thi Dư.

Hôm nay trải qua hơn một giờ tiếp xúc, Nhan Tiêu tổng kết hai chữ để miêu tả Phùng Thi Dư: Nữ thần.

Bất luận là nói chuyện về giáo khóa, đều rất dịu dàng, kỳ thật ở bên cạnh Nhan Tiêu có rất ít bạn bè kiểu này, phần lớn đều là kiểu tùy tiện giống như Nhiếp Sơ Sơ và Tiểu Giai, cho nên lúc ở chung với Phùng Thi Dư, cảm giác của Nhan Tiêu đều không giống nhau.

“Tại sao cậu không đi học ba lê, mình cảm thấy khí chất của cậu rất phù hợp với ba lê.” Nhan Tiêu vừa uống nước vừa nói.

Trong ấn tượng của cô, những cô gái đi học múa ba lê đều giống như nữ thần, khí chất tươi mát.

“Từ nhỏ mình đã đi học nhảy, không nghĩ tới học ba lê.” Phùng Thi Dư cởi giày nhảy ra, “Còn cậu? Vì sao lại muốn đi học nhảy?”

“Mình cũng là, khi còn nhỏ còn không hiểu chuyện đã bị mẹ mình lôi đi học cái này, căn bản không hỏi qua ý kiến của mình.”

Nhan Tiêu đang muốn thay quần áo, Phùng Thi Dư cười xoay người, “Duyên phận chính là như vậy.”

Sau khi Nhan Tiêu thay quần áo xong cười đi nhìn lén Phùng Thi Dư, khiến cho cô ấy sợ đến mức thét chói tai, lấy quần áo che trở, “Làm gì!”

Nhan Tiêu mừng rỡ cười ra tiếng, loại tình huống này mà xảy ra trên người Nhan Tiêu, Nhiếp Sơ Sơ sẽ đứng im bất động, còn sẽ nói đưa tiền rồi cho xem.

Đối lập, quả thực Phùng Thi Dư khiến người khác muốn trêu đùa.

Nhan Tiêu cười hai tiếng, “Thi Dư cậu thâm tàng bất lộ nha.”

Phùng Thi Dư thay quần áo xong mặt đỏ lên, trừng mắt liếc nhìn Nhan Tiêu một cái.

Hai người đi xuống dưới lầu, Nhan Tiêu thử nghĩ một chút nếu như đi sờ ngực cô ấy, cô ấy sẽ có phản ứng gì, lúc đi xuống cô thật sự không nhịn được muốn thử nghiệm một chút, Phùng Thi Dư kinh ngạc mà nhìn Nhan Tiêu, trong lúc nhất thời vẻ mặt thay đổi, Nhan Tiêu cảm thấy có khả năng cô ấy nghĩ Nhan Tiêu có phải là có vấn đề về giới tính hay không.

Nhan Tiêu nhìn thấy phản ứng của cô, thật sự trải nghiệm qua làm lưu manh, không biết nữ sinh trộm sờ áo ngực là chuyện rất bình thường hay sao? Cư nhiên phản ứng lớn như vậy……

“Thi Dư cảm xúc của cậu thật không tồi!” Nhan Tiêu làm bộ bơ đi vẻ mặt ngạc nhiên của coi, tiếp tục lưu manh mà nói.

“Nhan Tiêu cậu……”

Bên cạnh có người đi qua, Phùng Thi Dư nói lại đột nhiên im bặt, Nhan Tiêu giành trước giải thích: “Cậu không cần hiểu lầm, mình chỉ là cảm thấy chơi rất vui, cậu phản ứng lớn như vậy làm gì? Mình lại không phải đàn ông.”

“Mình không thích người khác sờ loạn!” Phùng Thi Dư hạ giọng.

Nhan Tiêu cười hai tiếng, “Vậy về sau chồng của cậu làm sao bây giờ?”

“Nhan Tiêu cậu rất không đứng đắn!” Vẻ mặt Phùng Thi Dư còn có chút giận dữ.

Đây cũng coi như không đứng đắn?

Nhan Tiêu nhớ tới mấy vị ở ký túc xá, vẫn là muốn nói với mấy em gái too young too simple.

Đi xuống lầu Nhan Tiêu liền thấy xe của Hoắc Trạch Tích, quay đầu nói với Phùng Thi Dư : “Mình đi trước đây.”

“Cậu về nhà như thế nào?”

Nhan Tiêu khẽ nhếch cằm, ý bảo chiếc xe kia: “Hôm nay bạn trai mình hảo tâm đi đón mình!”

Ngày thường không nghe người ta nói cô có bạn trai, Phùng Thi Dư hơi ngạc nhiên, lại rất nhanh nói: “Vậy…… Được, vậy cậu đi trước đi.”

Lúc sau nhìn thấy Nhan Tiêu lên xe, Phùng Thi Dư nhớ tới hành động vừa rồi của cô, nhịn không được lắc đầu cười, lại quay đầu tò mò mà nhìn thoáng qua chiếc xe kia.

Kéo cửa xe ra, Nhan Tiêu thấy Hoắc Trạch Tích chống khuỷu tay ở cửa sổ xe, một tay khác gõ nhẹ ở trên tay lái, dáng vẻ giống như đã đợi được một lúc, cất tiếng hỏi: “Anh đã chờ bao lâu?”

“Khoảng mười phút”, nói xong anh nhìn thấy trên mặt Nhan Tiêu không giấu ý cười, “Tâm trạng không tồi?”

Nhan Tiêu lại nói về chuyện của Phùng Thi Dư: “Nữ sinh đi thực tập với em rất thẹn thùng, rất thích trêu cô ấy.”

Xe khởi động, mắt Hoắc Trạch Tích nhìn phía trước nhàn nhạt mở miệng: “Em còn đi trêu người khác?”

“Anh có ý gì?” Tại sao cô không thể đi trêu người khác?

Ngón trỏ bác sĩ Hoắc nhẹ nhàng gõ huyệt thái dương một chút, tỏ vẻ đầu óc Nhan Tiêu có vấn đề, lại lời nói thấm thía giáo dục: “Cẩn thận bị người khác trêu lại.”

……

Đây quả thực là vũ nhục nhân cách!

Nhan Tiêu chán nản, “Đó là anh không hiểu em, ngày thường em đều đùa giỡn con gái nhà lành.”

Hoắc Trạch Tích cười nhẹ ra tiếng.

Xem ra là không tin……

Nhan Tiêu nghiêm túc quyết định phổ cập một ít tri thức cho bác sĩ Hoắc, ví dụ như có phần lớn bộ phận nữ sinh làm loại chuyện này so với nam sinh……

Vì thế cô nghiêm túc nói: “Bác sĩ Hoắc, anh thật không hiểu biết chúng em, thật ra chúng em không đơn thuần như các anh tưởng tượng đâu, cùng với, nhìn qua bạn nữ đặc biệt thuần khiết cũng không phải không biết chuyện này, mười có chín người đều là hóa trang.”

Nhan Tiêu nói xong, Hoắc Trạch Tích cười như không cười gật đầu, lại hỏi: “Em có bao nhiêu không đơn thuần? Anh muốn kiến thức một chút.”

Kiến thức? Cái này làm sao mà nói kiến thức được?

Nhớ tới ngày thường cùng nhóm bạn trong phòng không có chuyện gì là kể chuyện hài thô tục, Nhan Tiêu vuốt cái trán suy nghĩ một lát, nói: “Chúng ta kể chuyện hài thô tục đi.”

Hoắc Trạch Tích còn chưa nói lời nào, Nhan Tiêu liền tự mình bắt đầu kể, thanh thanh giọng nói: “Công chúa Bạch Tuyết cởi quần, đập vỡ đồ uống —— bảy tin mừng.”

Hoắc Trạch Tích: “……”

Nói xong, Nhan Tiêu nghiêng đầu đi xem phản ứng của anh, một bên cười: “Có phải rất nội hàm hay không? Lập tức cảm thấy em không thuần khiết như vậy?”

Đây là không thuần khiết?

Anh có chút muốn cười, khụ khụ, vẫn là phối hợp trả lời: “Ukm, quá không thuần khiết.”

Nghe ra trong giọng nói của anh có vẻ trái ý mình, Nhan Tiêu nhịn không được khiêu khích: “Đến phiên anh.”

“Vừa rồi anh chưa đồng ý với em?”

Nhan Tiêu không thuận theo: “Hiện tại đồng ý cũng không muộn, bác sĩ Hoắc, có cơ hội triển lãm kiến thức rộng rãi của anh!”

Bác sĩ Hoắc cũng không tỏ vẻ gì, lái xe vào ngõ nhỏ, suy nghĩ vài giây sau bình thường nói: ” Anh cũng kể câu chuyện công chúa Bạch Tuyết.”

Không nghĩ tới đồng ý nhanh như vậy, Nhan Tiêu vạn phần chờ mong: “Ukm!”

Giọng nói quen thuộc, Nhan Tiêu không hiểu sao lại có cảm giác giống như nghe anh kể chuyện trên radio trước khi đi ngủ.

Anh bắt đầu kể: “Có một ngày công chúa Bạch Tuyết đi tìm Pinocchio chơi……”

Thái độ của anh với giọng điệu bình tĩnh trầm ổn, nghe mở đầu hứng thú dạt dào, Nhan Tiêu bắt đầu nghi ngờ có phải anh lý giải sai ý “Chuyện hài thô tục” , lại an tĩnh nghe anh tiếp tục nói:

“Công chúa Bạch Tuyết liền nói với Pinocchio, nói thật ra, nói láo, nói thật ra, nói láo……”

……

“…… Không có?”

“Không có.”

Kết thúc quá vội vàng, Nhan Tiêu bình tĩnh nghe anh kể chuyện hài thô tục xong, sau đó vẻ mặt dồn nén: Đây là ý gì chứ?

“Liền vẫn luôn lặp lại nói thật lời nói dối?” Nhan Tiêu vẫn mờ mịt.

Giọng điệu Hoắc Trạch Tích hơi nghiền ngẫm: “Không thuần khiết em vẫn là không hiểu?”

Không cam lòng nhận thua như vậy, ở trong đầu Nhan Tiêu tinh tế phân tích một lần:

Pinocchio nói láo cái mũi sẽ biến thành dài, nói thật ra liền sẽ không, nói thật ra nói láo = biến ngắn biến dài, công chúa Bạch Tuyết vẫn luôn lặp lại……

“A! Trời ạ!” Nhan Tiêu kêu sợ hãi một tiếng, cuối cùng cô đã hiểu!

Cái này cũng quá bẩn đi?!

Tại sao Bác sĩ Hoắc kể tiết mục ngắn như vậy!

Lại nhìn anh, cư nhiên dường như không có việc gì lái xe, dáng vẻ cười phong khinh vân đạm.

Không phải là dùng vẻ bề ngoài thuần khiết cấm dục để che dấu cái lớn, kỳ thật nội tâm giống như một con Teddy……

Tóm lại mấy ngày nay mỗi ngày Nhan Tiêu đều không ngừng đổi mới tri thức và hiểu biết với anh.

Thực hiển nhiên cô bị đánh bại “Một lần ai kể chuyện hài thô tục càng ô” , Nhan Tiêu tức giận: “Tại sao anh lại kể cho em nghe loại chuyện này?”

Bác sĩ Hoắc nhướng mày nhìn cô, vô tội: “Là ai muốn anh kể?”

Được rồi, Nhan Tiêu phản bác không có hiệu quả, đành phải từ mặt bên tiến hành công kích nhân cách: “Có phải ngày thường anh không có việc gì đều tìm hoàng.sắc.chê xem?”

Hoắc Trạch Tích: “…… Em vu khống người.”

Nhan Tiêu cất cao giọng: “Vậy anh nói xem tại sao anh lại biết tiết mục ngắn đó?”

“Đó là chuyện cười lão chê, mấy năm trước có nghe người ta kể qua.”

Nhan Tiêu lại bắt lấy trọng điểm: “ Chuyện hài thô tục mấy năm trước anh nhớ đến bây giờ?”

Thái độ của cô không thuận theo, tính cách điển hình chơi không dậy nổi lại không chịu thua, Hoắc Trạch Tích ngừng xe ở ven đường, rồi sau đó quay đầu nghiêm trang nhìn Nhan Tiêu.

Nhan Tiêu bị anh nhìn có chút khiếp sợ, “Dừng xe làm gì?”

Anh tới gần một chút, giáo dục nói: “Tại sao lại nói nhiều như vậy? Thua liền phải nhận, quy tắc hiểu hay không?”

Nhìn qua đảo dáng vẻ rất nghiêm túc……

Giữ nguyên tắc “Việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm loạn việc lớn”, Nhan Tiêu nhẫn nhục hệ trọng gật đầu: “Hiểu.”

Lúc này anh mới quay trở lại tay lái.

Nhan Tiêu liếc nhìn anh một cái, yên lặng nghĩ thầm cũng không biết so đấu chuyện hài thô tục có gì tốt mà so đo, người đàn ông này nghiêm thật đáng sợ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.