Nhan Tiêu học hai tiếng vũ đạo, hôm nay Hoắc Trạch Tích cũng tìm bản thảo, cho nên sau khi về nhà hai người đều không có thời gian rảnh rỗi.
Nhan Tiêu muốn tham quan không gian thu âm của anh, kỳ thật còn rất đơn giản, đài thu âm cũng không có phức tạp như trong tưởng tượng, chính là máy tính để bàn, ổ cắm nguồn điện, thanh kẹp, tai nghe, Mic.
Hơn nữa giấy bút sách được bày biện trên bàn rất chỉnh tề, đơn giản trong sáng mộc mạc.
Nhan Tiêu nhớ tới nơi này chính là nơi mà anh đọc bản thảo nói chúc ngủ ngon mỗi ngày, vẫn cảm thấy tò mò, sờ soạn các loại một chút, nghe thấy có tiếng ho khan, quay đầu lại nhìn thấy Hoắc Trạch Tích đang dựa vào cửa nhìn cô, cười mang theo vẻ lười biếng.
Nhan Tiêu cũng cười, không biết anh nhìn bao lâu, đi qua: “Em đói bụng.”
Anh cúi đầu nhìn cô: “Muốn ăn cái gì?”
“Cái gì cũng muốn ăn, tôm hùm đất, BBQ nướng, bánh bao nhỏ, cá nục nướng giấy bạc……” Nhan Tiêu càng nói càng nhịn không được, lôi kéo Hoắc Trạch Tích đi ra ngoài: “Đi xuống lầu nhìn xem.”
Không có thể kéo được Hoắc Trạch Tích, Nhan Tiêu bị anh kéo trở lại, “Bên ngoài lạnh, em mặc ít quá.”
Nhan Tiêu nhìn cách ăn mặc của mình một chút, một chút cũng không ít, lúc vừa mới trở về cũng không có cảm thấy lạnh, cô lại lười đi đổi: “Cứ như vậy, em không lạnh.”
Kết quả sau một lúc lâu, Nhan Tiêu cảm thấy rất hối hận, vô cùng sâu sắc cảm nhận được câu nói “Không nghe lời người già, trước mắt chỉ chịu thiệt”.
Gần đây là mùa mưa, sáng sớm chênh lệch nhiệt độ rất lớn, dưới lầu gió lớn khiến cho mái tóc của Nhan Tiêu bị thổi bay, gió cũng luồn vào trong quần áo.
Trước đó còn nói không phải thay quần áo, lúc này cũng không còn mặt mũi nào đối diện với Hoắc Trạch Tích, Nhan Tiêu đi ở trong gió lạnh, đi được chốc lát vẫn không nhịn được mà nắm tay anh.
Tay cô rất lạnh, Hoắc Trạch Tích hỏi: “Em có phải rất lạnh hay không?”
Nhan Tiêu do dự một chút, cân nhắc trong lòng, tuy mặt mũi quan trọng, nhưng thành thật vẫn hơn, cô gật đầu: “Có chút lạnh.”
Hoắc Trạch Tích liếc nhìn cô một cái: “Vừa rồi em bảo không cần mặc thêm.”
“Em sai rồi……”
“Trước tìm một chỗ ngồi.”
Nhan Tiêu nhìn thấy bên cạnh có một cửa hàng tôm hùm, lôi kéo Hoắc Trạch Tích đi về phía đó.
Trung tâm thành phố bên này xác thật rất nhiều người, Nhan Tiêu đi vào mới tìm được vị trí, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên bác sĩ Hoắc.
Tìm kiếm nơi giọng nói phát ra, là một nhóm người, cả trai lẫn gái, nhìn chằm chằm bọn họ.
Hiển nhiên là biết Hoắc Trạch Tích.
Nhan Tiêu mờ mịt ngẩng đầu nhìn anh, anh cười với nhóm người kia một chút, sau đó cúi đầu nói với cô: “Là bạn học cao trung.”
“Ai, Hoắc Hoắc các cậu lại đây ngồi!” Trong đó có một người con trai nhuộm tóc màu vàng đứng lên nói với bọn cô.
Không có lý do từ chối, lúc sau đi qua, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Nhan Tiêu, “Đây là?”
Hoắc Trạch Tích lôi kéo Nhan Tiêu ngồi xuống, “Bạn gái, Nhan Tiêu.”
Một bàn này ít nhất có tầm bảy tám người, không biết có phải đều là bạn học của anh hay không, Nhan Tiêu nghe thấy Hoắc Trạch Tích giới thiệu cô như vậy, trong lòng vui vẻ không nói nên lời, lại gật đầu với bọn họ, lễ phép mỉm cười.
Ngồi xuống, người con trai nhuộm tóc vỗ Hoắc Trạch Tích một cái, cười: “Tháng trước gặp mặt hỏi cậu, cậu còn nói chưa có bạn gái, nhanh như vậy đã có?”
Hoắc Trạch Tích cười cười không nói lời nào, lại nói sang chuyện khác: “Hôm nay gặp mặt bạn học?”
“Bình thường có vài người tụ tập một chút, như thế nào, nhà cậu ở gần đây?”
“Rất gần.”
Bọn họ tùy ý nói chuyện, Nhan Tiêu không biết nên làm gì, lấy điện thoại ra chơi Anipop, nghĩ thầm bác sĩ Hoắc này không phải là để cô một mình rồi ngồi nói chuyện phiếm với các bạn học chứ?
Nhan Tiêu sợ xấu hổ, yên lặng chơi điện thoại, một nữ sinh ngồi bên cạnh cô nhịn không được cất tiếng hỏi: “Cô là bạn gái của Hoắc Hoắc sao?”
Nói chuyện là một cô gái hơi béo một chút, nhìn dáng vẻ rất thân thiện, Nhan Tiêu cười cười: “Vâng.”
“Hóa ra học bá thích nữ sinh kiểu này!” Cô gái kia chỉ vào Nhan Tiêu, cảm thán quay mặt đi nói với hai nữ sinh khác.
Nghe cô ấy gọi Hoắc Trạch Tích là “Học bá”, Nhan Tiêu tò mò: “Thành tích của bác sĩ Hoắc lúc cao trung rất tốt?”
“Đúng vậy, không thì tại sao lại gọi là học bá? Vị trí vẫn luôn ổn định, đúng không Mai Tử?” Cô gái hơi béo cười nói.
Cô gái được gọi là “Mai Tử” cũng gật đầu theo, lại nhìn về phía Nhan Tiêu: “Cô tên là Nhan Tiêu?”
Nhan Tiêu gật đầu, cô ấy lại nói: “Nhan Tiêu khẳng định cô không biết, năm đó Hoắc Trạch Tích ở trường chúng tôi rất nổi tiếng.”
Nhan Tiêu nghe nhịn không được cười thầm, lại hỏi: “Nhưng mà tại sao các cô lại gọi anh ấy là ‘ Hoắc Hoắc ’?”
Loại xưng hô này gọi rất đáng yêu, để gọi con gái thì được, nhưng vừa rồi Nhan Tiêu nghe người con trai nhuộm tóc gọi anh như vậy.
Mai Tử cười giải thích: “Lúc ấy mẹ Hoắc Trạch Tích được mời đến trường diễn thuyết, toàn bộ quá trình diễn thuyết đều gọi con trai bà ấy là ‘Hoắc Hoắc’, đặc biệt là câu cuối cùng ‘ Hoắc Hoắc con là nhất ’, sau đó còn trở thành câu nói lưu hành trong lớp chúng tôi, trong lớp các bạn học thường xuyên nói lời này trêu chọc cậu ấy, từ đó ‘Hoắc Hoắc trở thành biệt hiệu của cậu ấy.”
Không nghĩ tới còn có liên quan như vậy, Nhan Tiêu tưởng tượng hình ảnh kia một chút, lúc ấy bác sĩ Hoắc cũng đã học cao trung, ở trước mặt toàn trường được xưng hô như vậy, đúng với giọng điệu kiêu ngạo sủng nịnh của mẹ Hoắc, ngẫm lại cảm thấy buồn cười.
Hoắc Hoắc con là nhất……
Thật là mẹ anh sẽ nói như vậy.
Người nghiêm túc như bác sĩ Hoắc mà cũng có cái biệt hiệu đáng yêu như vậy, nhưng vẫn đối lập với sự đáng yêu, Nhan Tiêu lại hỏi: “Bác sĩ Hoắc không có ý kiến gì?”
Nữ sinh kia nhớ tới cũng cười: “Ý kiến của cậu ấy cũng rất nhiều, đặc biệt là lúc giáo sư điểm danh cũng gọi như vậy, lúc ấy cả người cậu ấy phát ngốc, nhưng mà sau đó đại khái cũng thành thói quen.”
Nhan Tiêu không nhịn được cười, nhân vật chính của đề tài giống như cảm nhận được, nhìn về phía nữ sinh bên này, lại nhìn về phía Nhan Tiêu: “Nói cái gì?”
Nhan Tiêu vội vàng phất tay: “Không có gì.”
Hoắc Trạch Tích bán tín bán nghi quay lại, Hoàng Mao* chuyển thực đơn: “Các cậu gọi chút gì đi, ăn cùng mọi người cho náo niệt.”
*)Hoàng Mao: tên người con trai nhuộm tóc
Nói rồi tiếp đón Nhan Tiêu: “Em gái kia……”
Hoắc Trạch Tích ở bên cạnh nhắc nhở: “Nhan Tiêu.”
“Ukm, em gái Nhan Tiêu, ngàn vạn đừng khách khí, muốn ăn cái gì thì cứ gọi.”
Nhan Tiêu nhìn về phía bàn đồ ăn lớn, xua tay: “Không cần, gọi quá nhiều ăn không hết.”
“Nhìn rất nhỏ tuổi, em bao nhiêu?” Hoàng Mao lại hỏi.
Nhan Tiêu đã miễn dịch với lời đánh giá này, thành thật trả lời: “Hai mươi.”
“Học đại học?”
“Vâng.”
Hoàng Mao cười, nhìn về phía Hoắc Trạch Tích, thoáng đè thấp giọng nói: “Tìm được em gái học sinh này ở chỗ nào?”
“Biết nhau khi còn nhỏ.” Hoắc Trạch Tích tùy ý trả lời.
Thời học sinh Hoắc Trạch Tích là học sinh tiêu biểu của trường, thành tích tương đối tốt, các phương diện đều nổi bật, nhiều nữ sinh theo đuổi anh khiến cho nam sinh nghiến răng nghiến lợi, nhưng anh lại rất đáng đánh đòn, không để ý đến một ai, năm đó khiến cho bao nữ sinh cảm thấy đau lòng.
Hiện tại cuối cùng cũng thấy thằng nhãi thanh tâm quả dục *này mang theo bạn gái đi dạo, hôm nay đề tài của mọi người liền vây quanh anh với người bạn gái nhỏ này.
*)Thanh tâm quả dục: trong suốt, công minh liêm khiết.
Một người nữ sinh bên cạnh nhịn không được hỏi: “Là ai theo đuổi ai?”
Nhan Tiêu cười: “Em chủ động.”
“Vậy thỉnh giáo em một chút em theo đuổi thế nào?”
Mai Tử trừng mắt nhìn người nữ sinh kia một cái “‘ thỉnh giáo ’ từ này dùng không đúng?”
“Ukm vậy, xin hỏi một chút.”
Nhan Tiêu nhìn thoáng qua Hoắc Trạch Tích, anh cúi đầu uống trà, không nhìn cô.
Loại này vấn đề Nhan Tiêu thật không biết nên trả lời như thế nào, suy nghĩ một chút: “Liền…… Cũng không theo đuổi như thế nào, kỳ thật có trả giá một chút, liền nước chảy thành sông.”
Nói xong cô cúi đầu ăn lẩu thỏ, trên mặt có chút nóng.
Tại sao lại bảo cô trả lời loại vấn đề này? Bản thân bác sĩ Hoắc ở bên cạnh, căn bản khó mà nói ra!
Nhóm nữ sinh kia nghe Nhan Tiêu nói có chút mơ hồ, cũng không hề hỏi đến, nghĩ thầm em gái này có chút thủ đoạn, trước kia trong trường học những nữ sinh đó thủ đoạn gì cũng đã thử qua, gì mà gửi thư tình, tan học đi theo, làm bộ ngẫu nhiên gặp được, chờ ở cửa phòng học cửa nhà linh tinh, kết quả tất cả đều là ném đá trên sông.
Nghĩ lại, có vài nữ sinh bắt đầu lấy muốn điện thoại ra chụp ảnh rồi phát tin:
Nam thần thời học sinh cuối cùng cũng là hoa đã có chủ.
Đáng tiếc bị Hoắc Trạch Tích ngăn lại: “Đều bỏ điện thoại xuống.”
“Bác sĩ Hoắc thật không có tinh thần giải trí? Cậu nói xem khó khăn lắm cậu mới có bạn gái, còn không cho chúng tớ chia sẻ một chút?” Mai Tử khuyên bảo.
Hoắc Trạch Tích lời còn chưa nói, Nhan Tiêu đã cười mở miệng: “Nghĩa khác của lời này lại có chút lớn? Chẳng lẽ bác sĩ Hoắc lại có bạn trai?”
Làm lơ cái liếc mắt của bác sĩ Hoắc, Nhan Tiêu mạo hiểm nói ra những lời này.
Vốn dĩ chỉ là một câu nói giỡn trêu ghẹo, không nghĩ tới còn kích thích lớn hơn.
Nữ sinh đại biểu lên tiếng: “Lấy tôi xem, thời kỳ cao trung, bất luận nam nữ, bác sĩ Hoắc đều không có hứng thú, hiển nhiên là một người xuất gia.”
Nam sinh đại biểu phản bác: “Cậu hiểu biết cái rắm, khi đó tôi chung phòng với Hoắc Trạch Tích, cậu ấy nói qua cậu ấy thích thục nữ.”
Thục nữ……
Bỗng nhiên Nhan Tiêu liên tưởng đến phương diện không tốt.
Hoắc Trạch Tích nghe xong muốn đỡ trán, lại không kiên nhẫn mà gõ cái bàn, phản bác: “Mình nhớ rõ nguyên lời nói là ‘cô gái có tư tưởng chín chắn ’, cậu càn rỡ cái gì?”
Lúc ở trường học, xác thực anh thích cô gái có tư tưởng chín chắn, ít nhất mỗi ngày sẽ không đi theo anh hay gõ trộm cửa nhà anh, hoặc là sau khi tan học sẽ không xem anh là động vật quý hiếm mà đứng nhìn.
“Tư tưởng chín chắn, thân thể có thể không chín chắn sao? Lúc ấy ý của cậu không phải ý này?” Nam sinh kia cười có chút không đứng đắn.
Lúc này Nhan Tiêu nghe thấy cũng cảm thấy khá buồn cười, nhìn về phía Hoắc Trạch Tích, anh không nói lời gì, đơn giản cũng không cãi lại.
Không thể tưởng được còn chưa có xong, một làn sóng khác lại lôi lịch sử của anh ra nói khiến anh cảm thấy đau đầu.
Vẫn là người nam sinh kia mở miệng nói: “Nhưng mà tôi có nhơ tới một chuyện, trước kia phòng ngủ bên cạnh có hội trưởng Hội Học Sinh, các cậu nhớ rõ không?”
Chuyện này nhắc tới, trong nháy mắt Hoàng Mao rõ ràng, hiểu rõ mà đưa tới một ánh mắt.
Hoắc Trạch Tích cũng nhớ tới, sửng sốt chớp mắt một cái, lại cau mày nhìn về phía một sách, ánh mắt mang theo cảnh giác uy hiếp, “Hôm nay có phải cậu uống say rồi hay không?”
Ánh mắt người nam sinh kia dường như không hiểu, không quan tâm tiếp tục nói: “Hội trưởng Hội Học Sinh kia là cái gay, có một thời gian mỗi ngày đều mua bữa sáng cho Hoắc Trạch Tích, buổi tối không có việc gì liền đến phòng ngủ của chúng tôi, có một lần còn động tay động chân, lúc ấy suýt chút nữa cậu ấy đánh cậu gay kia, may là chúng tôi ngăn lại……”
Tin tức này cũng đủ lớn, bỗng nhiên Nhan Tiêu mở to hai mắt, hỏi: “Thiệt hay giả?”
Nhóm nữ sinh ngồi bên cạnh cười rất vui vẻ.
“Thiên chân vạn xác*, lúc ấy cậu ấy vừa mới tắm xong còn chưa có mặc áo, hội trưởng kia liền đến gần cậu ấy, như vậy……”
*)Thiên chân vạn xác: Thật một trăm phần nghìn.
Người nam sinh vừa nói vừa bắt trước động tác và vẻ mặt của hội trưởng kia, nũng nịu dùng tay sờ soạng một chút ngực Hoàng Mao ngồi bên cạnh, ngón tay lại giảo hoạt khiêu khích bụng dưới của anh.
Hoàng Mao vô tội bị sờ soạn “Bốp” một cái chán ghét mà bỏ tay anh ta ra, nữ sinh thấy động tác đó đều cười ha ha, có thể tưởng tượng lúc ấy có thể để lại bao nhiêu bóng ma tâm lý trong lòng bác sĩ Hoắc.
Nhan Tiêu cười đến không nhịn được, nhìn về phía Hoắc Trạch Tích cũng không hề nói lại, dựng ngón tay cái về phía anh: “Bác sĩ Hoắc nam nữ đều ăn, anh rất lợi hại!”