Bỗng nhiên Nhan Tiêu sửng sốt, ngay sau đó cúi đầu vào lồng ngực anh: “Em đã biết.”
Hoắc Trạch Tích nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, “Hôm nay lúc buổi tối anh ra ngoài tìm em, anh cũng suy nghĩ, tại sao em lại không hoàn toàn tin tưởng anh, có phải anh đối với em không tốt hay không……”
“Không có.” Nhan Tiêu lắc đầu, tại sao lại là bởi vì anh không tốt?
Kim phút đồng hồ kêu tích tắc, vang lên những tiếng nhắc nhở ngắn ngủi.
Nhan Tiêu vẫn ôm anh, từ từ nhắm mắt lại, bỗng nhiên mở miệng: “Bác sĩ Hoắc, hôm nay em không nghe radio của anh, sẽ ngủ không được.”
Hoắc Trạch Tích cười, Nhan Tiêu lại mở to mắt nhìn anh: “Em muốn nghe chính miệng anh nói.”
“Nói cái gì?”
“Chuyện xưa trước khi ngủ, thể loại này rất đáng yêu, là một chuyện xưa ngắn.”
Anh hơi híp mắt suy nghĩ trong chốc lát, Nhan Tiêu vạn phần chờ mong mà nhìn anh, cuối cùng chờ được anh nói chuyện: “Em đi lấy máy tính của anh một chút, bên trong có một cái vẫn chưa có phát, download nghe.”
Nhan Tiêu: “…… Em muốn nghe chính miệng anh kể, tại sao lại muốn nghe trong máy tính?”
“Đêm nay em ngủ với anh?”
“A.” Một tiếng điều.
Trong mắt anh hiện lên ý cười, nhìn cô: “Không sợ?”
“Sợ, sợ cái gì?” Giọng nói của Nhan Tiêu lộ ra có chút chột dạ, lại ho, “Giường anh rất mềm, ngủ thoải mái hơn so với bên kia.”
Anh lên tiếng: “Có muốn đổi hay không?”
“Đổi làm gì? Về sau mỗi ngày em đều sang bên này ngủ.”
Nhan Tiêu có chứng cứ thuyết phục bản thân không lúng túng.
Hoắc Trạch Tích thấp giọng cười, Nhan Tiêu lại ngẩng đầu nhìn anh, bổ sung một câu: “Ngủ với anh.”
Anh cười nhướng mày: “Ngủ với anh?”
“Đúng vậy, ngủ với anh.” Nhan Tiêu nhẹ giọng nói ở bên tai anh.
“Em là Diệp Công thích rồng*.” Hoắc Trạch Tích không để ý tới sự khiêu khích của cô, vén tóc của cô về đằng sau, “Nhanh ngủ đi, ngày mai còn lên lớp.”
*)DIỆP CÔNG HIẾU LONG Diệp Công thích rồng; chỉ ra vẻ yêu thích bên ngoài (còn thực chất bên trong thì không) (Do tích Diệp Công rất thích rồng, đồ vật trong nhà đều khắc, vẽ hình rồng. Rồng thật biết được, đến thò đầu vào cửa sổ. Diệp Công nhìn thấy sợ hãi vắt giò lên cổ bỏ chạy. Ví với trên danh nghĩa thì yêu thích nhưng thực tế lại không như vậy)
Diệp Công thích rồng?
Nhan Tiêu đột nhiên không cam lòng: “Em mới không có, không phải nói vào lúc đó, con gái rất thoải mái sao?”
Hoắc Trạch Tích bị cô làm cho nghẹn lại, lại cau mày, trong lúc nhất thời không biết nên đứng đắn giáo huấn hay là……
Cuối cùng anh cũng thoáng buông cô ra, “Em không cần nói nữa, ngủ đi.”
Nhan Tiêu nhịn không được cười, mấy ngày nay không ngủ được, xác thật cũng rất buồn ngủ, nhẹ giọng nói: “Bác sĩ Hoắc ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
“Anh Hoắc ngủ ngon.”
“…… Ngủ ngon.”
“Hoắc Hoắc ngủ ngon.”
“……”
Nhan Tiêu trợn mắt: “Tại sao anh không nói ngủ ngon?”
“Nói thêm gì nữa sẽ đến sáng mai mất.”
Ánh mắt Nhan Tiêu lấp lánh, vẻ mặt chờ đợi nhìn anh: “Em thích nghe anh nói ‘ ngủ ngon ’, anh vừa nói em liền muốn ngủ.”
Hoắc Trạch Tích bất đắc dĩ nhìn cô, lại thoải mái thỏa hiệp: “Ngủ ngon.”
“Ukm, còn muốn.”
“Ngủ ngon, ngủ ngon, ngủ ngon……” Tốc độ nói của anh rất chậm, càng ngày càng bằng phẳng, lúc dừng lại, hô hấp của Nhan Tiêu đã tăng thêm, nhợt nhạt tiến vào giấc ngủ.
Nương theo ánh đèn màu vàng ấm áp, anh thấy rõ vẻ mặt thản nhiên khi ngủ của cô, rõ ràng đến tất cả lông tơ đều hiện lên, làn da tinh tế nõn nà, anh chống cánh tay nhìn cô, dùng ánh mắt từng giây từng phút giữ lấy, cảm nhận được hương sữa ấm áp của cô phả lên, hơi thở sạch sẽ.
Cuối cùng nhẹ nhàng hôn lên trán cô một nụ hôn, thành kính không nhiễm tình dục.
–
Đêm nay ngủ rất ngon, lúc Nhan Tiêu bị đánh thức rất không tình nguyện, bị bác sĩ Hoắc túm lên, lại mềm sụp ngã xuống, bị túm xuống giường, một giây lại nhảy trở về: “Nằm mười phút! Bác sĩ Hoắc cầu xin anh……”
Hoắc Trạch Tích không có biện pháp đánh thức cô, nhìn cô trong chốc lát, lại bế ngang cô lên, Nhan Tiêu hoảng sợ, “Làm gì?”
“Đi rửa mặt đánh răng.”
Bị ôm ngồi ở bồn rửa tay, mắt Nhan Tiêu buồn ngủ mông lung, Hoắc Trạch Tích giúp cô lấy kem đánh răng đánh răng, Nhan Tiêu chỉ phụ trách há mồm, giống như một đứa trẻ khiến Hoắc Trạch Tích giúp cô đánh răng, cuối cùng cơn buồn ngủ cũng giảm hơn phân nửa, trợn tròn mắt nhìn anh: “Hoắc y hừ (bác sĩ Hoắc ), anh ăn ( nhẹ ) chút!”
“Đừng nói chuyện, kem đánh răng phun toán loạn.” Hoắc Trạch Tích cau mày.
Anh chưa nói dứt lời, Nhan Tiêu cẩn thận suy nghĩ tình cảnh hiện tại một chút, đột nhiên nhịn không được: “Phụt ha ha ha ha……”
Hoắc Trạch Tích: “……”
Nhan Tiêu hoảng loạn vội vàng lấy giấy, giúp anh lau kem đánh răng bắn lên mặt: “Rất xin lỗi, em không phải cố ý……”
Thấy vẻ mặt giống như máy chết của anh, Nhan Tiêu vẫn không nín được cười, vừa cười vừa run rẩy tiếp tục lau mặt cho anh.
Cuối cùng Hoắc Trạch Tích không nhịn được, cầm cổ tay cô: “Đừng lau.”
Ngay sau đó ôm cô thả xuống khỏi bồn rửa tay, tức giận rửa mặt lần thứ hai.
Thẳng cho đến lúc ngồi trên xe, anh vẫn nghiêm trang thề sẽ không làm lại hành động ngu xuẩn này một lần nữa, Nhan Tiêu ở một bên cười trộm.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời ấm áp, xuyên thấu qua những tán cây lá cây chiếu vào cửa sổ xe, Nhan Tiêu mở cửa kính, mở ra đúng lúc gió thổi: “Tối hôm qua mưa lớn, hôm nay không khí thật trong lành!”
Nhớ tới chuyện tối hôm qua, Nhan Tiêu nhịn không được nhìn thoáng qua Hoắc Trạch Tích, anh vẫn chuyên tâm lái xe, sợi tóc ở dưới ánh mặt trời biến thành màu vàng nâu, hiện lên vẻ mặt nhìn nghiêng rất ôn nhu, Nhan Tiêu nhìn ra, thật là muốn đẹp cỡ nào thì đẹp cỡ đó.
Chiếc xe chạy qua một công viên nhỏ, Nhan Tiêu thấy một người mẹ mang con đi dạo trên mặt cỏ, còn ở trên ghế có mấy đôi người già đang ngồi nghỉ ngơi.
Lướt qua phong cảnh trong chốc lát, Nhan Tiêu nhìn đến không tự giác cười lên, giọng nói của Hoắc Trạch Tích bên cạnh truyền đến: “Cười ngây ngô cái gì?”
“Em đang cười?” Nhan Tiêu sờ mặt, lại nhìn về phía gương xe trong ô tô, quả nhiên thấy khóe miệng còn chưa mất đi ý cười.
Cô nói: “Thời tiết tốt nên em rất vui vẻ.”
Rất nhanh đến trường học, Nhan Tiêu tháo dây an toàn, nghĩ nghĩ lại bổ sung: “Có anh ở bên cạnh, kỳ thật thời tiết tốt hay không đều vui vẻ.”
Nói xong cô đẩy cửa xe ra, đột nhiên cảm thấy nói ra lời nói này có chút thẹn thùng, mấp máy môi cười với anh: “Em đi đây!”
Anh hơi gật đầu, Nhan Tiêu xoay người lúc sau lại quay đầu vẫy tay, thẳng đến khi cô hoàn toàn đi vào cổng trường, Hoắc Trạch Tích mới chuyển động tay lái rời đi.
–
Hôm nay Nhan Tiêu, trong trạng thái hoàn toàn như được sống lại, Tiểu Giai nói, chính là “Một con yêu tinh vừa mới hút máu người”.
Nhan Tiêu xì một tiếng khinh miệt: “Hút máu người chính là con muỗi, yêu tinh là hút tinh khí của người.”
Không thể tưởng được những lời này khiến cho Tiểu Giai suýt nữa cười bò ra, Nhan Tiêu không còn lời nói nhìn cô, sau một lúc lâu Tiểu Giai mới kìm nén lại được, nói: “Được, mình sửa lại, hôm nay cậu, là một nữ yêu tinh chuyên hút tinh khí đàn ông.”
Nhan Tiêu tức giận đá cô ấy: “Cậu có thấy nhàm chán hay không? Mọi thời điểm đều như vậy?”
Mặt Tiểu Giai không đổi sắc: “Chính cậu nói, mình chỉ là giúp cậu mở rộng một chút.”
Hai người hi hi ha ha đi về cửa hàng trà sữa, đột nhiên nghe thấy có tiếng cãi nhau, một lát sau còn có tiếng người bị ngã.
Tiểu Giai xem náo nhiệt, nhìn về phía cửa hàng ăn vặt, bĩu môi với Nhan Tiêu, nói: “Một nam một nữ đang cãi nhau, nữ bị đẩy ngã.”
Nhan Tiêu không để ý, tiếp tục uống trà sữa, bỗng nhiên lại nghe được tiếng đánh người, ngay sau đó là tiếng khóc của người nữ.
Cô và Tiểu Giai liếc nhau, đều chạy nhanh đi ra ngoài xem tình huống, quả nhiên là người con trai đang đánh người con gái, chủ tiệm bên cạnh hoảng sợ, dáng vẻ muốn khuyên can, nói vài câu lại không làm nên chuyện gì.
Mấy bàn bên cạnh đều đứng lên, có bắt đầu cầm điện thoại chụp ảnh.
Bỗng nhiên người con trai quát to: “Các ngươi mẹ nó ai dám chụp ảnh, tôi đánh người đó.”
Giờ phút này Nhan Tiêu chỉ muốn thăm hỏi tổ tông người con trai kia, lấy điện thoại ra muốn gọi 110, còn không có gọi được, bảo vệ trường học tới trước, bắt người con trai lại.
Dáng vẻ người con gái kia dường như không có việc gì rồi sửa lại tóc đứng lên khỏi mặt đất, Nhan Tiêu nhận ra, là bạn học cùng lớp của cô, người con trai kia hình như là bạn trai cô ấy, cũng là người khá có tiền gọi là phú nhị đại, thường xuyên nhìn thấy cô ấy ở trong nhóm hoặc ân ái với bạn trai.
Tiểu Giai lôi kéo Nhan Tiêu phải đi, Nhan Tiêu không nhịn được, cẩn thận gọi cô ấy một tiếng: “Cô không sao chứ?”
Người con gái kia nhìn thấy Nhan Tiêu, bỗng nhiên ánh mắt có chút né tránh, lại tức giận trừng cô: “Liên quan gì đến cô…… Nhìn cái gì mà nhìn?”
Nhan Tiêu bị mắng sửng sốt một chút, người phụ nữ kia lại vội vàng rời đi, Tiểu Giai kéo Nhan Tiêu: “Cậu nhiều chuyện làm gì? Lúc này hỏi cô ta làm gì?”
“Mình sợ cô ấy bị thương nên mới quan tâm một chút, không phải, mình làm sao vậy?” Nhan Tiêu không thể hiểu được, chỉ chỉ chính mình.
“Làm người tốt không dễ dàng như vậy, cậu động não một chút đi.” Tiểu Giai lôi kéo Nhan Tiêu đi về phía cửa hàng tà sữa: “Thôi, hôm nay coi như cậu làm người tốt một lần, mình liền đồng tình mời cậu một ly trà sữa hoa hồng.”
Lúc sau trở về, Nhan Tiêu nhắn tin nói chuyện này cho Hoắc Trạch Tích, hỏi bản thân có phải thật sự làm sai gì hay không.
Lúc sau tan tầm Hoắc Trạch Tích mới trả lời tin nhắn của cô: Là cô ta có vấn đề, em không sai.
Lúc đó Nhan Tiêu đang ở trên tàu điện ngầm đi về phía trung tâm vũ đạo, trả lời: Anh không phải nể tình, bạn em nói đó là do em xen vào việc của người khác, hiện tại em cũng cảm thấy như vậy.
Đại khái Hoắc Trạch Tích đang lái xe, một lát sau mới trả lời cô: Anh nói em đúng, chính là em đúng.
Nhan Tiêu cười với di động, đang muốn trả lời “Còn dám nói anh không nể tình”, bỗng nhiên điện thoại kêu, là tin nhắn của anh:
Cho dù không ai cảm kích em lương thiện, lương thiện cũng không phải là sai.
Thấy những lời này, Nhan Tiêu ngồi ở trên tàu điện ngầm chen chúc với những người xa lạ, nhịn không được cười.