Sau khi kết thúc buổi tập luyện ở trung tâm vũ đạo, Hoắc Trạch Tích đón Nhan Tiêu đi dạo trung tâm thương mại.
Hôm nay là thứ sáu, khách nước ngoài ở trung tâm rất đông, Nhan Tiêu khăng khăng muốn đẩy xe đi mua sắm, nói đi dạo siêu thị như vậy mới có không khí, kết quả là biến thành cô chịu khổ đẩy xe công, Hoắc Trạch Tích phụ trách chọn lựa thực phẩm.
Cô không cam lòng, đẩy đến khu đồ ăn vặt liền bắt đầu càn quét, Hoắc Trạch Tích nhìn thoáng qua những đồ ăn ở trong xe đẩy, “Em ăn được hết?”
Nhan Tiêu nhìn ra được ánh mắt xem thường của anh, “Anh không cần tỏ vẻ với những đồ em thích, em còn chưa ghét bỏ một đống thuốc khử trùng kia của anh đâu.”
Hoắc Trạch Tích hơi nhướng mày, cười gật đầu: “Được, anh không xem thường em.”
Đi đến khu đại sảnh, bỗng nhiên Nhan Tiêu nhớ tới gần đây đều là ăn cơm bên ngoài, nhịn không được hỏi Hoắc Trạch Tích: “Bác sĩ Hoắc, anh sẽ làm đồ ăn sao?”
“Em muốn ăn cái gì?” Hoắc Trạch Tích hỏi ngược lại cô.
Nhan Tiêu bĩu môi: “Em nói ăn cái gì anh đều biết làm sao?”
“Em nói đi, anh thử xem.”
Lập tức trong lòng cô như có bông hoa nở rộ, “Hôm qua em nhìn thấy có bạn trai của bạn học làm tôm hùm đất xào, anh có thể hay không?”
Hoắc Trạch Tích cau mày: “Vì sao lại so sánh với người khác?”
Được rồi, bác sĩ Hoắc người này cốt cách thanh cao, khinh thường so sánh với người khác……
Nhan Tiêu thay đổi một cái: “Cái kia, thịt bò xào hành tây, anh biết sao?”
“Biết.”
Đôi mắt Nhan Tiêu trừng lớn, biểu tình khoa trương: “Oa , thiệt hay giả?”
“Em khống chế biểu tình một chút……”
“Khụ khụ, vị tiên sinh này, anh không cần cậy mạnh, nếu anh nói không biết, em cũng không ghét bỏ anh.” Nhan Tiêu vỗ ngực mình.
Hoắc Trạch Tích nhàn nhạt nhìn cô, theo thói quen hơi liếm môi, “Ngại quá vị tiểu thư này, xác thật tôi biết.”
Vốn dĩ Nhan Tiêu bán tín bán nghi, nhưng nhìn anh thuần thục lựa chọn nguyên liệu nấu ăn, lập tức tin hơn một nửa.
Sau đó Nhan Tiêu nhìn dáng vẻ cẩn thận chọn lựa đồ ăn của anh, rất đẹp trai, ấm áp như ở nhà, rất muốn được sưởi ấm……
Nhan Tiêu đi qua, muốn bày ra dáng vẻ hiền hậu, trong trạng thái cùng người yêu đi dạo siêu thị, ở một bên hiền hậu giúp anh chọn hành tây, kết quả hành tây cô chọn Hoắc Trạch Tích đều ghét bỏ, lý do là: “Nhan Tiêu có phải em bị mắt kém hay không, có một cái lỗ to như vậy ở chỗ này, còn có cái này, chẳng có chút thành tựu gì cả?”
Nhan Tiêu: “……”
Bác sĩ Hoắc không phối hợp với sự hiền hậu của cô anh anh anh……
Không hiểu phong tình……
Sau đó cùng anh đi dạo trung tâm chọn những hành tây có dáng vẻ xinh đẹp……
Kết quả dạo xong siêu thị về đến nhà, đã là 8 giờ tối.
Nhan Tiêu mệt mỏi nằm ở trên ghế sofa, một bên liếc nhìn Hoắc Trạch Tích: “Hoắc Hoắc ~~”
Hoắc Trạch Tích đi ra phòng bếp, trừng mắt liếc nhìn Nhan Tiêu, người sau được một tấc lại muốn tiến một thước: “Đầu bếp Hoắc Hoắc, em đói bụng. “
“Ukm.” Anh lạnh nhạt rót nước.
“Chết đói ~~” Nhan Tiêu ôm bụng.
“Ukm.”
“Em đã chết, a em đã chết……” Nhan Tiêu tiếp tục □□.
“Đã chết mà còn nói nhiều như vậy.”
Nhan Tiêu ngồi dậy, mỉm cười: “Anh nói làm thịt bò bít tết cho người ta đâu?”
Hoắc Trạch Tích chậm rì rì hỏi: “Người ta là ai?”
Vẻ mặt Nhan Tiêu cố gắng nhịn cười, hai ngón tay chỉ vào hai mắt mình: “Đôi mắt này nhìn thấu quá nhiều! Em quyết định xuống dưới lầu mua mì ăn liền, mua vị bò kho mà em thích nhất, canh cũng sẽ không cho anh uống.”
Nói xong xuống sofa đi về phía cửa.
Hoắc Trạch Tích nắm tay che miệng, cười ho vài tiếng, lại gọi cô lại: “Em quay lại.”
Nhan Tiêu đứng lại, anh lại không chút hoang mang nói: “Một chút nữa thịt sẽ chín, chờ một chút.”
Vừa rồi không nói sớm……
Nhan Tiêu lại xoay người trở về, tóm lại sau khi ở cùng bác sĩ Hoắc, cô xem như đã lý giải
được câu châm ngôn”Quân tử co được dãn được”.
Lúc sau thịt chín, Nhan Tiêu đứng ở một bên nhìn Hoắc Trạch Tích rưới sốt cà chua, tuy rằng động tác của anh không quá thành thạo, nhưng kỹ thuật cắt rau củ lại vượt xa, khiến cho người chứng kiến là Nhan Tiêu nhìn thấy rất ngon, nhịn không được trực tiếp dùng tay lấy một miếng.
Hoắc Trạch Tích kinh ngạc, lại nhìn cô cảnh cáo:” Em ăn kiểu gì vậy?”
Nhan Tiêu hắc hắc cười.
Thái cà chua xong lại thái hành tây, Nhan Tiêu nhớ tới cái gì, đột nhiên ngăn anh lại: “Anh từ từ!”
Nói xong chạy ra phòng bếp, lúc quay trở lại trong tay cầm một cái kính bơi, làm bộ phải đeo lên cho Hoắc Trạch Tích.
Bất đắc dĩ Hoắc Trạch Tích đẩy tay cô ra: “Được rồi, ai lại đeo cái này xắt rau củ?”
“Hành tây cay mắt!”
“Mới vừa ở trong ngăn lạnh lấy ra, sẽ không cay.”
Được rồi, dáng vẻ hiền hậu lại thất bại……
Nhìn anh thái hành tây, cô lại nhịn không được lấy một miếng, không nghĩ tới hành tây này còn rất cây, cô nhịn không được kêu to.
Hoắc Trạch Tích từ từ ngẩng đầu, không còn lời nào nhìn cô, lại tùy ý chỉ phía sau một chút: “Chỗ đó còn có thịt, anh cắt cho em một miếng?”
“Em không ăn thịt bò, em muốn ăn…… Em muốn ăn anh.” Nói Nhan Tiêu làm bộ muốn cắn tay anh.
Hoắc Trạch Tích lui một bước, cau mày: “Đừng nháo.”
Dáng vẻ nghiêm trang, nhưng trên mặt hiện rõ dáng vẻ muốn cười.
Nhan Tiêu yên lặng lè lưỡi với anh, lại ngồi vào phòng ăn, tay chống má nhìn bóng dáng của anh.
Nghĩ thầm trên thế giới tại sao lại có người như vậy, nhìn bóng dáng không đủ.
Rốt cuộc chờ đến ngày này, bác sĩ Hoắc tự mình xuống bếp, làm đồ ăn mà cô thích……
Nghĩ, chính cô cũng không biết, không kìm nén được nở nụ cười.
Trong phòng bếp ra hương thơm của thịt bò rán, Nhan Tiêu bị hương vị hấp dẫn dẫn đi vào, trong chảo có hai ba miếng thịt bò đang rán, chiên kêu sèo sèo, cô cười ngẩng đầu, “Lợi hại nha.”
“Có thể khen kiểu khác không?”
“Làm rất tốt?”
“………”
“Em nói là, tay nghề rất tốt.”
Đùa giỡn nghiêm trang của bác sĩ Hoắc, Nhan Tiêu hết sức vui mừng, rốt cuộc cảm nhận được ngày thường Tiểu Giai các cô vứt hết tiết tháo không kìm nén thật vui sướng.
“Còn chưa có thử mà em đã biết ngon?” Hoắc Trạch Tích cầm cái kẹp thịt lật thịt, cười như không cười nói.
Không nghĩ tới bị phản bác lại, Nhan Tiêu kinh ngạc, trong lòng nói anh cấm dục như vậy là không cần thiết, bỗng nhiên Hoắc Trạch Tích cúi đầu bỏ qua vẻ mặt ngạc nhiên của cô, nói: “Anh nói là, bò bít tết còn không chưa làm xong, tại sao em biết tay nghề của anh tốt?”
Nhan Tiêu: “……”
Cư nhiên anh cũng bắt đầu chơi chữ!
Nhìn rõ gương mặt thật của bác sĩ Hoắc, Nhan Tiêu nghĩ thầm trước đây sao cô không biết được rõ ràng……
Lúc sau bò bít tết làm xong, vốn dĩ nghĩ ra ý tưởng khi nếm thử bò bít tết“Vô luận ăn ngon không đều phải nói ăn ngon, như vậy về sau bác sĩ Hoắc mới thường xuyên xuống bếp”, nhưng trong giây phút nếm được hương vị kia, Nhan Tiêu lệ rơi đầy mặt.
Trước kia cô ăn bò bít tết thường rất dai, giống nhau đều là chín phần chín, bảy phần chín đều ăn rất ít, nhưng là miếng thịt này có năm phần sống, hơi hơi có chút máu, nhưng mà ngoài dự đoán rất tươi mới, nước sốt cũng không quá nhiều, hiện ra mùi thịt nồng đậm.
Không biết có phải có tác dụng tâm lý hay không, Nhan Tiêu cảm thấy đây là phần bít tết ăn ngon nhất, không gì sánh nổi.
Trừ bỏ khen ngợi ở ngoài cô không nghĩ ra là nên nói lời gì, nghĩ thầm xem ra về sau còn muốn khai quật kỹ năng của bác sĩ Hoắc nhiều hơn.
Buổi tối ăn bít tết xong, Nhan Tiêu cứ theo lẽ thường xem gameshow thứ sáu, Hoắc Trạch Tích xem với cô.
Tuy nói ngồi xem tiết mục với bạn trai là rất ngọt ngào, nhưng mà Nhan Tiêu lại xuất hiện ý tưởng, tỷ như đang xem TV đúng lúc xuất hiện minh tinh nam, cô không bao giờ có thể cười trộm hoặc là siê.
Chỉ có thể thừa dịp lúc Hoắc Trạch Tích tắm rửa, tỷ như hiện tại, vì thần tượng kích động một chút.
Lúc sau anh quay lại, cô lại khôi phục lại dáng vẻ thuần khiết tươi cười.
Trên người anh có mùi hương nhẹ nhàng thoải mái, Nhan Tiêu dịch qua , bị anh kéo vào trong ngực: “Giống con chó nhỏ, ngửi cái gì?”
Nhan Tiêu thuận thế ngồi ở trên đùi anh, “Anh dùng sữa tắm gì, em cũng muốn dùng.”
“Của con trai cũng muốn dùng?”
Nhan Tiêu kinh ngạc: “Cái này còn phân chia nam nữ? Em có thể có lông chân hay sao?”
Hoắc Trạch Tích: “Có thể có yết hầu.”
Cách lý giải của bác sĩ Hoắc khiến Nhan Tiêu cảm thấy buồn cười, lại theo nói giỡn: “Vậy tính, vốn dĩ đặc thù của phái nữ không rõ ràng, còn có yết hầu……”
Nghe được lời này, Hoắc Trạch Tích rất có hứng thú nhìn cô, hỏi: “Không rõ ràng như thế nào?”
Đây không phải là vô nghĩa sao?
Nhan Tiêu cắn răng: “Không có gồ lên rõ ràng. Sau ngẩng đầu……”
Nói xong, Nhan Tiêu thấy ánh mắt anh nhìn về phía ngực cô, Nhan Tiêu che ngực: “Nhìn cái gì?”
“Còn không thể nhìn?” Hoắc Trạch Tích rõ ràng bị động tác của cô chọc cho buồn cười.
Nhan Tiêu bác bỏ: “Anh nhìn trắng trợn táo bạo.”
Hoắc Trạch Tích bị cô làm cười, lại nói theo cô: “Vậy nhìn như thế nào mới gọi là hàm súc?”
Vấn đề này thật đúng là……
Cẩn thận ngẫm lại, bạn nam này có nhiều lúc làm khó người.
Nhan Tiêu buông tay che ngực, lại sợ anh nhìn rất xấu hổ, tay lướt bả vai anh, dứt khoát tới gần ôm lấy anh: “Em biết vẻ ngoài của anh không phải như vậy, không phải nói đàn ông có trình độ văn hóa thấp mới thích ngực lớn hay sao, anh có văn hóa như vậy, nhất định khoản này của em.”
“Ai nói cho em?” Giọng điệu của Hoắc Trạch Tích giống như không tán đồng.
Nhan Tiêu hơi sững sờ: “Cho nên ý anh là gì?”
Cô chỉ tự tìm bậc thang cho cô đi xuống mà thôi, bác sĩ Hoắc anh nghĩ chúng ta còn có thể nói chuyện phiếm vui như vậy hay không?
Anh tiếp tục: “Trình độ giáo dục và phương diện yêu thích này thì có quan hệ gì? Em không hay nghe những cái đó được gọi là chuyên gia nói linh tinh.”
Nhan Tiêu rất muốn khóc, “Vậy ý anh là gì?”
Mặt anh không đổi sắc, thản nhiên: “…… Trừ bỏ tiếp thu, anh còn có thể có ý gì khác?”
Ha hả ha hả.
Dáng vẻ bất đắc dĩ.
Lòng tự trọng bị tổn thương Nhan Tiêu nhịn không được, đẩy bả vai anh ra: “Anh nói chuyện thật là tổn thương người!”
Hoắc Trạch Tích không hiểu: “Anh nói không đúng?”
“Trừ bỏ tiếp thu anh còn có thể có ý gì khác? Anh là khó tiếp thu bao nhiêu?” Nhan Tiêu nói có chút kích động, thân thể cũng phập phồng theo, đã quên giờ phút này vẫn còn đang
ngồi trên đùi anh.
“Em có thể ngồi im hay không?” Anh thoáng nâng Nhan Tiêu lên một chút.
“Anh nói cho rõ ràng!” Nhan Tiêu lại đẩy tay anh đặt trên eo cô, ngồi sát vào để nói.
Bỗng nhiên ánh mắt Hoắc Trạch Tích trầm xuống, “Em lại lộn xộn thử xem.”
Bỗng nhiên Nhan Tiêu bị vẻ mặt có chút thay đổi của anh dọa sợ, lại vẫn quật cường ngẩng đầu: “Em lại động thì như thế nào?”
Anh đến gần tai Nhan Tiêu, thấp giọng: “Anh cứng rồi.”