Gần đây phía chính phủ muốn radio của Hoắc Trạch Tích làm một hoạt động, do tổng biên tập của anh đề nghị, muốn người nghe nghe tiếng nói để tưởng tượng dung mạo của Hoắc Trạch Tích, sau đó vẽ một bức trang, thu thập những bức tranh đó để rút thăm trúng thưởng.
Lúc đi học Nhan Tiêu chơi điện thoại nên nhìn thấy tin tức này, suýt chút nữa cười thành tiếng, cũng không biết Hoắc Trạch Tích sẽ đồng ý tiến hành hoạt động này như thế nào.
Nhưng mà giống như chơi khá vui, khiến cho Nhan Tiêu cũng muốn tham gia.
Thời gian nghỉ ngơi cô thực hiện rất nhanh, mua giấy vẽ, bắt đầu vẽ.
Kỹ thuật vẽ của cô, từ nhỏ đến lớn đều bị mọi người cười nhạo, lúc học tiểu học có lưu hành vẽ Mỹ thiếu nữ, cô vẽ “Mỹ thiếu nữ” vĩnh viễn tỉ lệ đều không phù hợp. Sau đó được mọi người cổ vũ ngược lại, bắt đầu lưu truyền bức tranh xấu này, sau đó cũng bị mất ở trong lớp.
Lần này cô vẽ thật sự rất chuyên tâm, vẽ xong lúc sau tuy rằng cảm thấy có chút khó coi, nhưng tốt xấu gì cũng là từ ngòi bút của mình vẽ ra, tự mình cảm giác cũng không có xấu lắm, dứt khoát đi hỏi nhóm người Tiểu Giai.
Cô chưa nói là ai vẽ, để các cô ấy đoán.
Tiểu Giai híp mắt đánh giá trong chốc lát, “Đây là nam nữ?”
Nhan Tiêu: “…… Tóc ngắn như vậy, cậu nói nam nữ?”
“Không phải là Xuân Xuân* chứ?” (* một ca sĩ của Trung Quốc)
“……”
Tráng Tráng: “Không được vũ nhục Xuân Xuân, cậu vẽ rõ ràng là người giới thiệu tai nghe Vương Bảo Cường.”
“……”
Trong lòng Nhan Tiêu thật mệt, không muốn hỏi lại, cũng không định giải thích.
Lúc sau về nhà, Nhan Tiêu vốn định cho bác sĩ Hoắc nhìn thấy thành quả của cô, lại cảm thấy đoán chừng bác sĩ Hoắc phun ra một ngụm máu và công kích tinh thần của cô, căn cứ vào nguyên tắc “khiến cho thế giới hòa bình một chút”, cô liền từ bỏ.
Nhưng mà trong giây phút bác sĩ Hoắc mở hòm thư, vẫn là bị chúng fans gửi bài kích thích đến nói không nên lời.
Ở một bên Nhan Tiêu vừa gặm táo vừa ghé đầu lại gần để xem, kết quả cười phun.
Cũng không biết những người gửi bức họa đó vẫn nghĩ Hắc tử là học sinh tiểu học, tất cả rất thê thảm không nỡ nhìn, còn dám có dũng khí mà gửi tới, lập tức Nhan Tiêu tìm được sự tự tin, muốn lấy tranh của mình ra khoe một chút.
“Bác sĩ Hoắc, anh có nhìn ra được một điểm, anh nhìn kỹ bức thứ hai có phải rất có hơi thở nghệ thuật, rất trừu tượng, bạn này rất có ý tưởng hay không.”
Nhan Tiêu nửa ngồi nửa quỳ vịn vào tay ghế, một tay vỗ bả vai anh an ủi.
“Còn có này một bức, anh xem vẽ rất dài, hẳn là ở trong lòng cảm thấy anh giống như một con hươu cao cổ thuần khiết đáng yêu.”
Hoắc Trạch Tích nhàn nhạt nhìn về phía cô: “…… Em không cần giải thích.”
Cuối cùng Nhan Tiêu tổng kết: “Kỳ thật, bọn họ đều có rất nỗ lực cảm nhận để vẽ anh, chỉ là kỹ năng vẽ không được tốt như vậy thôi.”
Cô nói rồi đi xuống, đột nhiên thấy một bức có thể nói là hạc trong bầy gà, là phong cách vẽ truyện tranh, mắt mày, mắt đào hoa, gương mặt khá nhỏ, nhưng mà đây không tính là cái gì, quan trọng nhất chính là……x không vẽ quần áo cho người là cái quỷ gì vậy?
Mười tám cộng sao?
Sách đồi trụy sao?
Tuy rằng ở trong lòng nói như vậy, nhưng ánh mắt Nhan Tiêu rất lâu không có rời đi.
Hoắc Trạch Tích nhìn về phía Nhan Tiêu không chớp mắt, trêu chọc: “Thích như vậy?”
Nhan Tiêu phản ứng lại, tiếp tục nhìn xuống, “Không, chính là có chút tò mò.”
“Tò mò cái gì?”
“Cơ thể người, vì sao có thể vẽ được đẹp đến như vậy.”
Cô vẽ Mỹ thiếu nữ cũng không được tốt như vậy.
Bác sĩ Hoắc cổ vũ nói: “Nếu em nguyện ý học, cũng có thể vẽ tốt.”
Nhan Tiêu mếu máo: “Thối, sao em có thể vẽ tốt, hơn nữa đây là cơ thể đàn ông.”
“Vậy nghiêm túc quan sát.”
“Quan sát cái gì?”
“Cơ thể rất nam tính.”
……
Nhan Tiêu: “…… Anh rất nhanh nha.”
Hoắc Trạch Tích: “Hội họa đều từ bắt đầu nghiêm túc quan sát.”
Cô ha hả cười hai tiếng: “Em rất thuần khiết, trong trường đến cả mặt mũi của bức tượng em cũng không có nhìn.”
Nghe xong, Hoắc Trạch Tích cười một tiếng, tự nhiên Nhan Tiêu cũng hiểu anh cười cái gì, nghĩ thầm lần trước xác thật có nhìn qua một lần anh chưa có mặc áo, nhưng là lúc ấy, căn bản cô ngượng ngùng mở mắt ra, càng đừng nói là xem cẩn thận.
Đột nhiên nhớ tới cái gì, Nhan Tiêu lại đắc ý cười: “Nhưng mà, em cũng có nhìn qua dáng vẻ xinh đẹp của anh.”
Hoắc Trạch Tích sửng sốt một chút, không thể tưởng tượng: “Cái gì?”
“Chính là lần đầu tiên em gặp anh, mẹ em đưa cho em bức ảnh kia, khi anh còn nhỏ, mặc cái quần kia rất gợi cảm.”
Lúc ấy rơi ở phòng khám bệnh của anh, kết quả bị anh phát hiện cái ảnh lúc còn nhỏ kia.
Hoắc Trạch Tích nhớ tới, vừa buồn cười vừa nhìn cô: “Đó cũng coi như là tính?”
“Tại sao không tính?”
“Có thể giống nhau?”
Nhan Tiêu không nói lời nào, cảm thấy phong cách vẽ như vậy đoán chừng nhan sắc sẽ thay đổi, vội vàng chạy đi, cho anh xem ảnh chụp trong điện thoại, “Chúng ta nghỉ một thời gian ngắn đi chỗ nào chơi, anh nhìn một cái.”
“Em chọn đi.” Hoắc Trạch Tích uống một ngụm cà phê, tiếp tục xem bưu kiện.
Nhan Tiêu cân nhắc trong chốc lát, “Kỳ thật em rất muốn đi chỗ nào xa một chút, vẫn luôn muốn đi Nhật Bản, Đài Loan cũng có thể……”
Cô không để ý mà nói, bỗng nhiên nhớ tới chuyện trước kia của anh ở Nhật Bản, lại sửa lại: “Xuất cảnh có chút phiền phức, vẫn là đi ở trong nước tốt nhất.”
Đặt ly café lên bàn, một tiếng giòn rã vang lên.
Có một số việc trong lòng biết rõ ràng, nhưng cũng được coi là bí mật, cũng không thể nói trắng ra được, Hoắc Trạch Tích biết cô suy nghĩ cái gì, nhìn về phía cô: “Muốn đi chỗ nào cũng được.”
“Có thể đi biển.” Nhan Tiêu cười rộ lên.
Hoắc Trạch Tích nhẹ nhàng xoa mái tóc của cô, “Được.”
Ngày hôm sau cùng đi dạo phố với Nhiếp Sơ Sơ, Nhan Tiêu tìm những hình ảnh fan gửi ở trên mạng, hai người cười đến không được.
Ở chỗ bác sĩ Hoắc căn bản Nhan Tiêu không dám xem những hình ảnh bát quái như vậy, lại cảm thấy thật sự chọc cười người, đành phải nói chuyện với Nhiếp Sơ Sơ ở nơi này: “Cũng không biết cái này hoạt động muốn làm gì, còn muốn chia sẻ ở trên mạng, quả thực đây là lần thảm nhất của bác sĩ Hoắc.”
Nhiếp Sơ Sơ kiến nghị: “Không bằng lấy hình ảnh thật của bác sĩ Hoắc ra để bác bỏ tin đồn, rõ ràng có thể dựa mặt ăn cơm, một hai phải muốn trốn ở phía sau màn……”
Ngẫm lại với tính tình của bác sĩ Hoắc, Nhan Tiêu lắc đầu: “Sẽ không, anh tương đối chú trọng, rất ít khi nói chuyện của mình trên radio.”
“Bây giờ cậu rất hiểu anh ta?” Nhiếp Sơ Sơ hỏi.
Nhan Tiêu thấy một cửa hàng trang phục, lôi kéo Nhiếp Sơ Sơ đi vào muốn chọn váy, “Trước kia cũng không tính là hiểu, hiện tại cảm thấy rất hiểu.”
Cách cư xử của anh rất tốt, lại không dễ dàng để đến gần, sau đó trở nên quen thuộc, mới có thể phát hiện anh cũng không phải ần cần và khôn khéo đến như vậy, anh thích tuân thủ nguyên tắc, thậm chí rất cố chấp.
Sẽ không dễ dàng nói lời hứa hẹn, lại nhớ tới có người để phụ thuộc, khiến cô cảm thấy, phía sau có một người như vậy, bất luận thế nào, con đường phía trước đều rất vô tư.
Có vô số phương thức sinh hoạt, tình yêu cũng có rất nhiều loại, rất nhiều chuyện, phải thật lòng mới có thể hiểu được hết.
Thử rất nhiều váy, Nhan Tiêu cũng chưa tìm được cái nào thích hợp, muốn đổi thành phong cách thành thục một chút, lại cảm thấy không được, muốn tính toán nghiên cứu một chút rồi lại nói.
Buổi tối đi ăn thịt nướng với Nhiếp Sơ Sơ, Nhan Tiêu nhớ tới mấy ngày hôm trước tâm trạng không được tốt cãi nhau với Hoắc Trạch Tích, nói đại khái với Nhiếp Sơ Sơ, Nhiếp Sơ Sơ đề nghị Nhan Tiêu nên xem nhiều sách tâm lý, để cho lòng mình thoải mái một chút, vì thế Nhan Tiêu lại đi hiệu sách mua một đống sách, trong đó không thiếu có các loại tâm linh, nấu canh gà.
Mang một đống sách về nhà, Nhan Tiêu bảo Hoắc Trạch Tích chọn lọc giúp cô, anh chọn đại khái mấy quyển, ở bên cạnh Nhan Tiêu giải thích: “Đây vốn là Hương Tiêu Vệ viết cũng coi như là người chủ trì, còn có quyển này, tác giả lớn lên rất đẹp trai!”
“Anh đọc sách hay là nhìn mặt?”
“Ai nha, anh thuận miệng thì nói…… Em tiếp tục xem.” Nhan Tiêu bĩu môi.
Cuối cùng Hoắc Trạch Tích nhìn thấy mấy quyển sách tâm lý kia, hỏi cô: “Em có hứng thú với tâm lý học?”
Nhan Tiêu chần chờ một chút, “Lần trước không phải nói cho anh, em cảm thấy em cần điều chỉnh lại bản thân một chút.”
Anh trầm ngưng một chút, lại ngẩng đầu đối diện với cô: “Em có chuyện gì, cứ nói với anh, không cần em nghĩ linh tinh.”
“Nhưng mà em còn có, nhiều lúc có cảm giác rất khó chịu, không biết nói như thế nào, chỉ có thể tự mình điều chỉnh.”
“Vào thời điểm trạng thái sa sút nhất, em sẽ không tự mình nhìn nhận rõ vấn đề, làm thế nào để điều chỉnh?” Hoắc Trạch Tích nói xong, nhìn vẻ mặt có chút sửng sốt của cô, lại hơi thở dài, thoải mái từ từ kéo cô vào trong ngực, không muốn nói lại những điều đó với cô.
Trong phòng im ắng, yên tĩnh chỉ còn lại tiếng máy móc kêu.
Trong lồng ngực anh có nhiệt độ ấm áp của cơ thể anh, nhàn nhạt có mùi bột giặt quần áo, Nhan Tiêu bắt đầu buồn ngủ, không mở mắt ra được, không xác định có phải anh ở bên tai gọi cô hay không, giọng nói nhẹ nhàng như bay vào giấc mộng.
Cuối cùng Hoắc Trạch Tích bế cô lên giường, cởi quần áo cô ra.
Nhan Tiêu nửa mê nửa tỉnh, theo bản năng che che dấu dấu, anh giúp cô đắp một cái chăn mỏng, yên tĩnh nằm ở bên cạnh cô.
Cảm giác được nhiệt độ cơ thể anh, Nhan Tiêu duỗi tay ôm lấy cánh tay anh, mơ mơ hồ hồ gọi một câu “Bác sĩ Hoắc”.
Anh hơi cúi đầu, cằm nhẹ nhàng để ở trên trán cô: “Lâu như vậy, có thể cách xưng hô không?”
Ý thức đã mơ màng, căn bản cô không nghe rõ Hoắc Trạch Tích nói gì, lại theo bản năng khẽ ừ một tiếng.
Bỗng nhiên Hoắc Trạch Tích giống như phản ứng lại —— thế nhưng bản thân mình cũng theo thói quen, cô vẫn luôn gọi anh như vậy.
“Bác sĩ Hoắc……” Anh thong thả lầm bầm lầu bầu nói một lần, lại nhịn không được cười.