Nhan Tiêu không dự đoán được, một đêm này, cô không ngủ được, nguyên nhân cư nhiên là bị muỗi cắn tỉnh.
Bình thường dưới tình huống giống như vậy, chất lượng giấc ngủ của cô rất tốt, chỉ cần ngủ rồi, cho dù bên ngoài có khua chiêng gõ trống cô sẽ nhất định không tỉnh lại, cho nên trước kia phải để đồng hồ báo thức ít nhất ba lần, nếu không sẽ mãi không rời khỏi cái giường……
Mà lần này, cư nhiên cô bị muỗi cắn tỉnh!
Có thể thấy được con muỗi tác chiến lần này, tuyệt đối là có một không hai.
Cũng không biết vì sao Hoắc Trạch Tích không bật điện nhang muỗi, không phun thuốc diệt muỗi……
Cô đẩy tay Hoắc Trạch Tích đang ôm eo cô ra, phẫn nộ mà nhảy xuống giường.
Tuy rằng trong lòng rất tức giận mình bị muỗi đốt, nhưng xuất phát từ lý trí, cô vẫn là
chọn dùng vũ khí hoá học, quyết định tìm xem đồ vật đuổi muỗi ở đâu.
Vì thế bốn giờ rưỡi rạng sáng, Nhan Tiêu bắt đầu lục tung tìm đồ dùng đuổi muỗi, từ phòng ngủ tìm đến phòng khách lại đến WC, đều đầy đủ tất cả mọi đồ dùng, duy chỉ không có điều kiện đồ dùng để đuổi muỗi.
Nói chung là thời tiết cũng chưa quá nóng, chưa kịp chuẩn bị?
Nhưng mà hiện tại đi ngủ, khẳng định lại sẽ bị muỗi cắn! Cô trở lại, nhìn thấy Hoắc Trạch
Tích đang ngủ, dáng vẻ không có bị quấy rầy đến.
Nếu hiện tại không gọi anh dậy để hỏi một câu, hai người bọn họ sẽ ngủ không ngon!
Nghĩ, Nhan Tiêu khẽ cắn môi, đẩy anh một cái, một bên nhỏ giọng: “Bác sĩ Hoắc, Hoắc Hoắc?”
Anh cau mày, nghiêng người, Nhan Tiêu lại chọc anh: “Mau tỉnh lại, em bị muỗi cắn sắp chết rồi.”
Lần này, Hoắc Trạch Tích chậm rãi mở to mắt, không thích ứng ánh sáng, híp nhìn cô:
“Làm sao vậy?”
“Em bị muỗi cắn, trong nhà không đuổi muỗi?”
Anh lại nằm xuống, giọng nói có vẻ chưa tỉnh ngủ: “Không có, anh bị dị ứng với thuốc đuổi muỗi.”
what?
Cư nhiên dị ứng với loại đồ vật này?
“Vậy mấy con muỗi đó làm sao bây giờ?”
“Bật đèn kia, bên trong có hương huân.”
Nhan Tiêu thò lại gần xem, bình nhỏ đã thấy đáy, lại quay lại nói với anh: “Đã không còn.”
Hoắc Trạch Tích không trả lời, Nhan Tiêu đang định gọi anh, anh mới từ từ cất tiếng:
“Ngày mai đi mua, trước lại đây ngủ.”
Nhan Tiêu thất vọng nói: “Muỗi cắn em, em không ngủ được.”
“Tại sao lại không cắn anh?”
“Làm sao em biết!”
Đại khái bác sĩ Hoắc với muỗi có điều gì đó, dị ứng với thuốc xịt muỗi, muỗi lại không cắn anh……
Sao lại có ý nghĩ không tốt như vậy, Hoắc Trạch Tích kéo cánh tay cô, có chút mệt mỏi:
“Ngủ, anh ôm em, chúng nó sẽ không cắn đến em.”
Nhan Tiêu: “……”
Thế nhưng không có lời gì để nói.
Dù sao hiện tại cũng không có cách nào khác, Nhan Tiêu thỏa hiệp nằm trở lại, không
muốn đánh anh liền ôm lấy anh, ôm chặt Nhan Tiêu vào trong ngực.
Nhan Tiêu nhịn trong chốc lát, thật sự oi bức không chịu được, đẩy anh, không đẩy được.
Lại đẩy, vẫn là không nhúc nhích……
Tiếp tục đẩy……
“Em đừng đẩy!” Giọng nói của Hoắc Trạch Tích từ đỉnh đầu truyền đến, buồn ngủ cũng bị cô làm cho tỉnh.
“Nóng muốn chết!” Nhan Tiêu oán trách.
Vốn là bị muỗi khiến cho tâm trạng bực bội, lúc này lại bắt đầu khô nóng.
Hoắc Trạch Tích buông cô ra, Nhan Tiêu còn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Quá không công bằng, muỗi toàn tới cắn em.”
Anh nhàn nhạt trả lời: “Anh cũng muốn chúng nó cắn anh không cắn em, bằng không em thương lượng với chúng nó một chút?”
Lời này nghe cũng tốt!
Vào giờ phút này Nhan Tiêu nghe vậy, hoàn toàn là trần trụi khoe ra!
Bỗng nhiên một con muỗi kêu ong ong ở bên tai, Nhan Tiêu tức giận mà vung tay bắt, vỗ không chết.
Tiếp theo Nhan Tiêu bắt đầu vỗ liên tiếp, Hoắc Trạch Tích bị cô làm phiền đến không được, ngồi dậy, nương theo ánh đèn mỏng manh nhìn cô: “Vậy là không ngủ.”
“Em cũng không phải cố ý đánh thức anh, anh nói lời này là có ý gì!” Nhan Tiêu mắng.
Anh sờ cái trán: “Không có ý gì, anh nói thật.”
Nhìn chung, hiện tại thời gian mới 5 giờ.
“Vậy anh cho phép em ngủ nướng một chút!” Nhan Tiêu lo lắng bị bác sĩ Hoắc gọi dậy, rõ ràng là cuối tuần, còn không thể ngủ nướng.
“…… Ukm.”
Nhan Tiêu cao hứng một chút, lại phản ứng lại, chẳng lẽ hai người đều không ngủ, cứ như
vậy ngồi ở trên giường bắt muỗi?
Cô mở miệng hỏi: “Vậy hiện tại không ngủ muốn làm gì? Ngốc ngồi ở trên giường?”
“Ai muốn em ngốc ngồi?” Hoắc Trạch Tích nói xoay người áp cô ở dưới thân, “Đương nhiên muốn hoạt động, mới sẽ không bị đốt.”
……
Nhan Tiêu: “Tại sao anh vừa mới tỉnh ngủ mà lại như vậy?”
“Là bị em đánh thức, anh muốn bồi thường em……” Anh nhẹ giọng nói ở bên tai Nhan Tiêu.
Cho nên, cái gọi bồi thường chính là ăn thịt sao?
Thế nhưng lại một lần nữa cô không có gì để nói.
Tiếp theo xảy ra chuyện, khiến cho đại não Nhan Tiêu trống rỗng.
Như có như không trêu chọc, Nhan Tiêu mơ mơ hồ hồ cảm thấy choáng váng, nhưng sau lại, tay anh không kiêng nể gì, Nhan Tiêu muốn bắt lại, lại không thực hiện được, vốn dĩ động tác có chút kháng cự, nhìn qua lại giống như là dẫn đường.
Anh giống như không kiên nhẫn được, thẳng đến lúc khiến cho cô hoàn toàn phục tùng, ngón tay mới dần dần tiến vào cánh hoa ở giữa, Nhan Tiêu thiếu chút nữa kêu ra tiếng, lại cắn môi nhịn xuống, chỉ là hô hấp dồn dập, ngực đau tê dại cảm giác giống như đâm sâu vào trong bụng.
Lại chỉ là đơn giản thăm dò, anh rút ngón tay ướt át ra.
Trong nháy mắt đại não Nhan Tiêu cảm nhận được dị vật xa lạ xâm nhập, cô mở to mắt nhìn anh, đôi mắt trong sáng, chính cô không biết trong mắt còn có sự nhiệt tình ham muốn.
Lại không vội, Hoắc Trạch Tích cúi người tới gần, Nhan Tiêu chủ động đón ý hùa hôn môi, cảm giác được anh đang cảm nhận môi cô, hướng vào phía trong cạy ra, mút vào dây dưa, trao đổi hô hấp nóng bỏng.
Còn chưa đủ chiếm hữu.
Anh cầm mắt cá chân của Nhan Tiêu, tách ra hai chân cô ra đẩy người về phía trước……
Cảm giác được vật cứng xâm lấn, Nhan Tiêu cảm thấy nơi đó căng ra, không nhịn được kêu ra tiếng.
Bởi vì có ám ảnh lần trước, thân thể cô lui về sau một chút, biết rõ không có tác dụng gì, vẫn muốn né tránh, Hoắc Trạch Tích lại nhẹ nhàng kéo cô trở lại, như là muốn trừng phạt hành vi né tránh của cô, lại đâm vào thật sâu.
Cô cảm giác đỉnh đã đến tận cùng bên trong, đột nhiên có chút sợ hãi, “Ra ngoài một chút, em khó chịu……”
Anh lại rút ra toàn bộ, mới vừa bị lấp đầy trong nháy mắt lại cảm thấy trống rỗng, Nhan
Tiêu không biết nói cái gì, không biết có phải anh cố ý như vậy hay không.
Ánh mắt cô có vài phần cầu xin, Hoắc Trạch Tích sờ soạng hoa tâm của cô, đã tràn lan.
“Như vậy có cảm giác?” Ánh mắt anh đen nhánh, cười như không cười nhìn cô.
Nhan Tiêu đỏ mặt, cảm thấy thẹn đến không biết đối mặt như thế nào, nghe thấy tiếng xé mở plastic đóng gói, sau một lát anh một lần nữa tách chân cô ra tiến vào.
Tiết tấu rất chậm, y theo ý nguyện của cô, không có đến chỗ sâu nhất.
Như là tích lũy điều gì, Nhan Tiêu cảm thấy càng nóng, trướng đau ngay từ đầu rốt cuộc bắt đầu giảm bớt, hô hấp cô nhanh hơn, thân thể bị động tác của Hoắc Trạch Tích chi phối, đành phải bắt lấy gối để lót đầu, im lặng không lên tiếng.
Tiếng thở của anh không đều, thấp giọng: “Kêu ra.”
Nhan Tiêu khó xử lắc đầu, bỗng nhiên tốc độ của anh nhanh hơn, Nhan Tiêu nhịn không được hét lên một tiếng, lại cắn môi, động tác của anh ác liệt, cô vẫn kêu ra tiếng, tinh tế mềm mại, tiếng hít thở.
Dường như là khen thưởng Hoắc Trạch Tích cúi đầu hôn cô, hơi thở nóng bỏng, lại một đường xuống phía dưới, trằn trọc ở trước ngực……
Mấy lần cao trào, Nhan Tiêu đã hoàn toàn không có sức lực, trong đầu một mảng trống rỗng, thả lỏng mà nằm ở trên giường.
Hoắc Trạch Tích lật cô lại, Nhan Tiêu không phối hợp mà nằm xuống, đã rất mệt, anh lại một tay nâng eo cô lên, chờ cô quỳ tốt, lại lần nữa chậm rãi đẩy vào.
Anh xâm nhập cô từ phía sau, trước ngực bị xoa nắn, Nhan Tiêu phát hiện cư nhiên cơ thể không thể khống chế mà lại bắt đầu có phản ứng.
……
Sau khi chấm dứt, Nhan Tiêu hoàn toàn xụi lơ, khóe mắt còn sót lại hơi nước, vừa động cũng không muốn động.
Bình phục trong chốc lát, Hoắc Trạch Tích lại ôm cô đi tắm rửa, bật đèn lên, ánh sáng sáng ngời loá mắt.
Bị thả xuống, Nhan Tiêu mới phát hiện cư nhiên bản thân đúng có chút không vững, Hoắc Trạch Tích mở vòi sen ra, cọ rửa từ trên xuống dưới, lúc đến vòng eo, Nhan Tiêu nhịn không được tiếp nhận vòi sen trong tay anh, “Tự em làm.”
Hoắc Trạch Tích chưa đưa cô, duỗi tay mơn man ở giữa hai chân cô giống như là lơ đãng, Nhan Tiêu bị dọa nhảy dựng, lúc này cô đã trong trạng thái tỉnh hoàn toàn, nếu lại tới, cô tuyệt đối liều chết không từ.
Vẻ mặt Nhan Tiêu nghi ngờ mà nhìn chằm chằm Hoắc Trạch Tích, anh lại khẽ cau mày: “Anh xem một chút.”
……
Xem cái đầu anh, nima lên giường mới phát hiện anh là loại người này!
Nhan Tiêu kiên định: “Không!”
Anh cũng không kiên trì: “Vậy chính em xem một chút.”
“Xem, nhìn cái gì?”
Anh hơi một chần chờ, nói: “Giống như…… Có chút sưng lên.”
“……”
Lúc này Nhan Tiêu mới tuyệt vọng phát hiện, anh nói rất đúng hàm súc, nơi nào là “Có
chút”, đậu má căn bản là rất nghiêm trọng! Không nói còn không cảm thấy, vừa nói như vậy đột nhiên cảm giác…… Ai mẹ đau muốn chết.
Đau khó lòng giải thích.
Cảm thấy vừa nhục nhã vừa tức giận.
“Anh có phải rất quá đáng hay không?” Cô nhịn không được đổ hết lên đầu người khởi xướng.
Hoắc Trạch Tích ngẩng đầu, không nói lời nào, nhìn chằm chằm cô.
Nhan Tiêu ngẫm lại lại cảm thấy thật sự khó mở miệng, anh lại bình tĩnh ở một bên lấy khăn tắm, đắp lên người cô, ôm ra khỏi bồn tắm.
Không nguôi giận, Nhan Tiêu rất muốn đánh anh, ra tay không biết tiêu giảm sức lực như thế nào, biến thành xô đẩy, mềm lòng như vậy khiến cô càng tức giận, dứt khoát bắt đầu cuồng xoa tóc của anh.
Hoắc Trạch Tích nhanh chóng ném cô vào sofa, Nhan Tiêu thấy đầu tóc anh bị xoa lộn xộn, phát hiện, tóc người này có vẻ lộn xộn nhưng lại không có cảm giác chật vật?
Thất bại lớn lại bị đánh úp lại, Nhan Tiêu phẫn nộ nhìn anh, Hoắc Trạch Tích có chút bất đắc dĩ mà nhìn cô vài giây, chưa nói cái gì, ở một bên tìm thuốc.
Chờ anh cầm thuốc với bông băng lại đây, muốn vén khăn tắm lên, Nhan Tiêu không tình nguyện mà kéo lấy, không cho anh kéo.
“Nghe lời!” Anh nhíu mày nhìn cô, do dự một chút lại nói: “Bằng không tự em làm?”
“Em không!” Nhan Tiêu trừng anh.
Không hề thương lượng với cô, Hoắc Trạch Tích tách đầu gối cô ra, một bên Nhan Tiêu kêu to một bên dùng chân đá anh: “Anh tránh ra! Tránh ra!”
Anh thật sự nhịn không được đứng lên, nhìn cô, cau mày: “Em chờ bôi xong rồi lại nháo được chưa?”
Nhan Tiêu tiếp tục ở một bên kêu to một bên đá: “Tránh ra……”
Hoắc Trạch Tích không thể nhịn được nữa, bắt được mắt cá chân của cô, không cho cô đá loạn.
Nhan Tiêu: “Biến thái! Buông em ra!”
Có lẽ là câu kia “Biến thái” chọc giận Hoắc Trạch Tích, ánh mắt anh uy hiếp nhìn Nhan Tiêu, lập tức cả người tỏa ra hơi thở áp bức.
Tuy rằng có chút khủng hoảng, lại vẫn dựa vào một hơi không cam lòng chịu thua, cô đang muốn tiếp tục nói, Hoắc Trạch Tích lạnh như băng thấp giọng cắt ngang: “Em lại kêu!”
Lại là uy hiếp! Nhan Tiêu như cũ không phục: “Lại kêu anh muốn như thế nào?”
Anh rõ ràng phun ra hai chữ: “Làm em.”
……
Mặt không đổi sắc mà nói ra, Nhan Tiêu thiếu chút nữa bị sặc chết, lại không thể tưởng tượng mà nhìn anh, lúc lâu nói không nên lời.
Cư nhiên nói ra loại lời này?
Cô tức giận đến mặt đỏ tai hồng: “Anh dám!”
“Em thử xem anh có dám hay không.”
Nhan Tiêu cảm thấy chính mình thật sự bị chọc giận, nói không lựa lời mắng: “Em giỏi hơn anh!”
Buông chân Nhan Tiêu ra, Hoắc Trạch Tích nghe thấy lời này, lại liếc thấy dáng vẻ giận dữ của cô, giống như có chút buồn cười, cuối cùng xoa khuôn mặt giận dữ của cô, bất đắc dĩ cau mày: “Ngoan chút, bôi thuốc đi ngủ.”
” Tự anh đi ngủ đi, em mới không thèm ngủ chung với anh.” Nhan Tiêu trừng anh.
Anh cũng không muốn nháo cùng cô, thỏa hiệp: “Cũng đúng, chờ lát nữa em lấy gối qua đó, ngủ phòng kia.”
Không thể trả thù thành công, Nhan Tiêu tiếp tục: “Về sau cũng không muốn ngủ cùng anh!”
Hoắc Trạch Tích cảm thấy cô không thuận theo nháo có chút phiền, trầm mặc trong chốc lát, trở lại chủ đề, kéo khăn tắm cô ra, “Anh không cãi nhau với em, nhưng nếu mà em lại đá, tự gánh lấy hậu quả.”
Tuy khó chịu, nhưng cuối cùng Nhan Tiêu không dám mạo hiểm như vậy, hầm hừ không hề chống cự,.
Nhưng mà nhìn anh chuyên chú như vậy mà……
Nhan Tiêu nhắm mắt lại, trên mặt nhịn không được bắt đầu nóng lên, nghĩ thầm đây đều là chuyện gì……