Rạng sáng hôm nay, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô phải vào phòng phẫu thuật.
Nguyên nhân phải nói đến tối ngày hôm qua.
Ngày hôm qua là ngày cuối cùng được nghỉ hè, Tiểu Giai nói mang theo bọn cô đi quán bar high.
Thật không dám giấu diếm, cô vẫn chưa từng đi quán ba, bởi ba mẹ cô cho rằng, đi quán bar trừ bỏ lưu manh thì còn mấy em gái không ra gì, tuy rằng đang trong thời điểm dậy thì trong lòng cô vẫn luôn âm thầm khát khao, nhưng vẫn luôn không dám vượt rào, lý do là: Cô sợ bị ba mẹ cô đánh chết.
Cho nên ngày hôm qua mọi người thương lượng một chút, quyết định vượt rào, đến quán bar buông thả một phát, lại không nghĩ rằng, đến cửa quán bar, kết quả đột nhiên một người bạn từ trong lao ra, túm chặt Tráng Tráng.
Lúc ấy trong lòng bọn cô rất phức tạp, bởi vì gần đây trên mạng có lan truyền mấy tin tức linh tinh “Lưu manh túm nữ sinh”, nếu xuất phát từ loại này mục đích, cô nghĩ người đàn ông kia nhất định say rượu không nhẹ, cuối cùng nhìn ra đây là một cao chưa tới một mét bảy, lại tóm chặt Tráng Tráng cao một mét bảy tám, rốt cuộc ai thô bạo với ai, đây là nói không rõ.
Cho nên cô và Tiểu Giai có chút dồn ép, vẻ mặt Tráng Tráng tức giận, tổng thể không khí có chút vi diệu.
Tiếp theo, người đàn ông say rượu kia bỗng nhiên chụp lấy bả vai Tráng Tráng.
Tựa hồ không khí đang tiến vào giai đoạn gay cấn, cô thấy Tráng Tráng đã gồng cơ lên, nếu người đàn ông kia muốn động tay động chân, cô không chút nghi ngờ nào đoán Tráng Tráng sẽ dùng một tay cho người đàn ông kia đo đất.
Nhưng ngoài dự đoán, lúc sau người đàn ông chụp bả vai Tráng Tráng, lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt mồm…… Nôn ra.
Không sai, người đàn ông xa lạ này đang say rượu, không nói hai lời, một ngụm phun ở trên người Tráng Tráng.
……
Kết quả là, bọn cô không đi quán bar, bọn cô đi trung tâm thương mại, tráng tráng cởi bộ quần áo dính mùi ra rồi ngồi ở nhà vệ sinh nữ đợi bọn cô, cô và Tiểu Giai tiến vào mua cho cô ấy một cái quần và cái áo sơmi bốn mươi chín đồng, quần áo có một cái logo lớn ở giữa “Fuck The Life”.
Con mẹ đời!
Con mẹ nó đi quán bar gặp phải đàn ông say rượu!
Vì thế, tâm trạng này rất phù hợp với mặc áo sơmi, Tráng Tráng và bọn cô vứt quán bar sang một bên, vui sướng đi vào quán ven đường.
Lúc cô đang gắp một đũa lẩu cay, bác sĩ Hoắc gọi điện cho cô, cô đút một miếng vào mồm rồi nghe điện thoại, tuy rằng thật sự bình tĩnh, nhưng bác sĩ Hoắc là người phương nào, nháy mắt nghe ra cô đang ăn cay, còn từ những tiếng ồn ào xung quanh biết cô đang ở quán ăn ven đường.
Điểm này, cô không thể không bội phục, nghĩ thầm bác sĩ Hoắc là người tài giỏi như thế, trà trộn vào người dân bình thường, thực sự có chút uất ức.
Hứa hẹn sẽ về nhà sớm một chút, hơn nữa không ngồi xe mà đi bộ, lúc sau bảo cô không đi một mình, anh mới cúp điện thoại.
Đêm nay, cô ăn cay thật sự rất sảng khoái, gần một tháng ở với bác sĩ Hoắc không được ăn cay bây giờ tất cả đã quay trở lại.
Sau đó, đêm nay, cô quang vinh chảy máu mũi.
Hơn nữa là đang ngủ lúc nửa đêm, máu mũi lặng yên không một tiếng động mà chảy xuống.
Cô thích nghiêng người ngủ, chảy máu mũi không có đau đớn, hơn nữa giấc ngủ của cô luôn rất cao, không biết chảy bao lâu, thẳng đến lúc cô cảm thấy ẩm ướt một bên gối, theo bản năng mới sờ soạng một chút.
Cảm giác ẩm ướt với mùi máu tươi nồng nặc đã dọa cô tỉnh dậy, mới phản ứng lại là chảy máu, liền vội vàng ngửa đầu xuống giường vào nhà vệ sinh.
Trong gương chiếu lên gương mặt toàn là máu, ở ban đêm nhìn có chút rợn người, cô hoảng loạn dựa vào sinh lý bình thường lấy giấy bịt lỗ mũi, nhưng rất nhanh máu đã tẩm ướt tờ giấy, lại chảy xuống cô, ngăn cũng ngăn không được.
Cô gấp đến độ không biết nên làm thế nào mới tốt, nâng đầu đi phòng ngủ kêu bác sĩ Hoắc, anh mông lung trợn mắt nhìn gương mặt toàn máu, cũng bị sợ tới mức không nhẹ, sau khi phản ứng lại, rất bình tĩnh đi tủ lạnh cầm túi chườm đã chườm lên trán và sau cổ cho cô, bảo cô không cần ngẩng đầu, lấy bông thay cho giấy thô ráp.
Bác sĩ Hoắc ở bên cạnh, trong lòng cô liền nắm chắc, nhưng mà nhìn thấy gương mặt lúc trong nhà vệ sinh, lúc anh ngủ dậy trên người không có mặc áo, cô nhịn không được nói: “Anh đi mặc quần áo đi, bằng không càng không ngăn được máu mũi của em chảy xuống.”
Anh nói: “Em còn có tâm trạng nói đùa?”
Cô nói: “Em nói thật.”
Lúc anh đi mặc quần áo, hình như máu đã ngừng, cô nhẹ nhàng tháo bông ra, không nghĩ tới máu lại chảy ngay lập tức, máu so với vừa rồi càng mãnh liệt hơn, cơ hồ là phun ra, cô kêu bác sĩ Hoắc, vừa kêu lại không tự chủ được mà gào lên: “Em không được! Không ngăn được máu……”
Máu chảy liên tục, dù sao cô ăn mấy miếng cơm mà máu lại chảy rất nhiều!
Cô nhìn ra giống như bác sĩ Hoắc có chút luống cuống, đi tới cau mày nhìn anh, do dự vài giây, dùng khăn lông ướt giúp cô lau máu trên mặt, cầm chìa khóa xe nói đi đến bệnh viện.
Cô cầm cái cốc ở trên bàn cơm, đến bãi đỗ xe anh mới chú ý cái cốc trong tay cô, hỏi cô lấy cốc làm gí, cô nói nếu trên đường ngăn không được, liền lấy cái cốc hứng máu.
……
Anh không thể tưởng tượng nhìn cô: “Chảy máu ra em còn muốn uống lại?”
“Em đâu có ngốc như vậy? Em sợ máu chảy ra người.”
Cô nói chuyện cảm xúc có chút kích động, bác sĩ Hoắc giúp cô mở cửa xe, “Em đừng nói chuyện, cũng đừng lộn xộn.”
Nguyên nhân của chảy máu mũi lần này, không cần đầu óc cũng có thể đoán được là buổi tối cô ăn đồ cay ở ven đường, cô biết hiện tại bác sĩ Hoắc không nói, không đại biểu về sau sẽ không mắng cô, liền bản thân ngoan ngoãn nhận sai trước: “Về sau em sẽ không bao giờ ăn đồ cay nữa.”
Anh không mắng cô, cũng chưa nói chuyện khác, chuyên chú lái xe.
Không biết vì sao, rạng sáng 1 giờ trên đường cái còn rất nhiều người, lúc qua ngã tư bỗng nhiên có một chiếc xe tư vượt đèn đỏ, bác sĩ Hoắc phản ứng lại, khẩn cấp phanh lại lúc sau mắng một câu.
Đây là lần đầu tiên cô nghe anh chửi tục như vậy, có thể thấy được trạng thái của anh bây giờ với bình thường không giống nhau, lái xe cũng nhanh hơn so với bình thường, thật sự là anh có chút hoảng.
Cái khăn bịt mũi tất cả đều là máu, kỳ thật cô cũng hoảng hốt, nhưng cô càng sợ anh hoảng hốt, vì thế ra vẻ nhẹ nhàng: “Anh nói xem máu này có phải cùng nguyên lý với dì cả hay không, đều là trong cơ thể bài tiết ra?”
Anh không có trả lời vấn đề nhược trí này, hỏi: “Có phải em thường xuyên chảy máu mũi hay không?”
Cô nói: “Khi còn nhỏ thường xuyên chảy, sau khi lớn lên vẫn tốt, vào mùa hè sẽ bị.”
Anh lên tiếng, cô nhìn về phía ngoài cửa sổ, gió lạnh từ cửa sổ luồn vào trong xe, cô cảm thấy ngực rất lạnh, trong giây phút này, bỗng nhiên cô ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng
—— Cô không có mặc nội y!!!
Cái váy ngủ này lại rất mỏng, không có mặc nội y liếc mắt một cái là có thể nhìn ra…
Không nói đến khi vào bệnh viện, vậy có bao nhiêu người sẽ thấy!
Cô sốt ruột lại ngượng ngùng nói ra vấn đề này, không nghĩ tới thái độ của bác sĩ Hoắc thật ra rất bình thản, anh nói ở bệnh viện không có ai để ý này nọ.
Nhớ tới lần trước cãi nhau vì chuyện mặc váy ngắn khiêu vũ, cô đột nhiên phản ứng lại, anh không phải để ý cô bại lộ, đại khái chỉ là không thích người đàn ông khác có ý đồ với cô.
Nhưng lúc xuống xe, đối mặt với người chung quanh, đặc biệt là đàn ông, cả người cô không được tự nhiên, đặc biệt là cô đang còn lấy khăn che mũi, càng thêm hấp dẫn người chú ý, muốn dùng cánh tay che ngực, lại cảm thấy giấu đầu lòi đuôi.
Bác sĩ Hoắc nhìn ra được cô cảm thấy rất thẹn, đại khái cũng cảm thấy không ổn, hỏi có muốn anh ôm cô đi vào hay không, cô định nói, nhưng càng nhìn càng thấy mơ màng.
Lấy số, đi đến khoa tai mũi họng ở lầu hai, cô cảm giác giống như không đổ máu, lại vẫn là không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bác sĩ trực ban đêm nay là bác sĩ nam, họ Hoàng, tuy rằng không phải cùng bệnh viện, nhưng mà giống như anh có biết bác sĩ Hoắc.
Bác sĩ Hoắc nói ra tình huống của cô, cô yên lặng nghe, mỗi lần nghe anh tựa như không để tâm giới thiệu với mọi người cô là bạn gái anh, trong lòng cô cảm thấy rất thoải mái, cảm thấy thân phận này thật đặc biệt.
Bác sĩ Hoàng cầm máu cho cô trước, nhét vào mấy tờ giấy đã được tẩm thuốc, lúc đụng tới miệng vết thương lại đổ máu, nhưng mà cô vẫn còn bình tĩnh, vừa cầm máu vừa nhìn bác sĩ Hoắc, lông mày anh cau lại, hỏi có phải vỡ mao mạch máu hay không.
Bác sĩ Hoàng nói, khiến cô sợ có chút run rẩy, vỡ mạch máu gì, nói ra liền rất dọa người……
Cô không mang theo chứng minh thư, bác sĩ Hoắc đi ra ngoài cho làm thủ tục cho cô, bên cạnh cũng có một bé gái phải khám gấp, nghe nói là nhét một vật cứng vào lỗ tai.
Phòng khám chỉ có cô và bé gái, cùng với mẹ cô bé.
Đại khái bé gái bị máu trên mặt cô dọa sợ, vẫn luôn lén nhìn chằm chằm cô, sau lại đến mẹ cô bé cũng lén nhìn chằm chằm cô.
Không có mặc nội y cô không có tự tin, bị các cô nhìn có chút nghi ngờ:
Hiện tại dáng vẻ của cô rất đáng sợ sao?
Bác sĩ Hoàng rất nhanh tới thay thuốc cho cô, đổi thuốc cầm máu thành thuốc tê, lúc bác sĩ Hoắc quay trở lại, cô nói chuyện với anh có chút khó khăn, bởi vì môi không cảm giác, cô sờ sờ miệng, cảm giác như là đang sờ miệng người khác, đột nhiên có chút tò mò nếu hôn như vậy thì có cảm giác gì.
“Chờ một chút phải làm laser trị liệu một vài phút, về sau sẽ không đổ máu.” Bác sĩ Hoắc một bên giúp cô lau máu trên cằm, một bên nhẹ giọng nói.
Ừ một tiếng, anh tiếp tục lau máu dính trên cổ tay cô.
Cô hỏi: “Em mặc quần áo ngủ có phải nhìn rất khôi hài hay không?”
Anh lắc đầu: “Không có.”
Cô nói: “Trên đường em nhìn thấy có người nhìn chằm chằm em.”
Anh nói: “Bởi vì em đẹp.”
Bị anh khen như vậy, cứ việc biết là an ủi, cô còn có chút lâng lâng, bởi vì trong tình huống bình thường tỷ lệ anh khen cô là rất thấp.
Chưa nói vài câu, cô đã bị bác sĩ Hoàng kêu đi vào làm laser trị liệu, loại trường hợp này không cho phép người nhà ở bên cạnh, cho nên bác sĩ Hoắc cũng không vào.
Cô thấp thỏm hỏi bác sĩ Hoàng: “Có đau hay không?”
Bác sĩ Hoàng: “Không đau, yên tâm.”
Nhưng mà trong giây phút bị laser chiếu vào.
Cô: “A a a đau a……”
“Cô đừng nhúc nhích!”
Bị bỏng kiểu này rất đau đớn giống như kim chích, kích thích khiến cho nhắm mắt là có thể rơi nước mắt, lúc làm xong, cả người cô lâm vào trạng thái hôn mê một chút.
Mẹ nó thuốc tê kia có phải vô dụng hay không?!
Trong giây phút đi ra khỏi phòng trị liệu, cô vừa nhìn thấy bác sĩ Hoắc suýt chút nữa thì khóc, anh nhìn khuôn mặt cô toàn nước mắt: “Tại sao lại khóc?”
“Không phải khóc, là đau tới nước mắt chảy ra……”
Anh vỗ đầu cô, đặt một nụ hôn trên trán cô: “Không có việc gì, về nhà.”
Lúc này đã là hơn hai giờ sáng, ngày mai anh còn phải đi làm, cô cảm thấy đau lòng cho anh, đêm hôm khuya khoắc đưa cô đi khám gấp, trở về đoán chừng cũng ngủ không được ngon.
Cô nói: “Bằng không để em nghỉ ở nhà ba mẹ?”
Anh liếc cô một cái, nghĩ nói: “Cũng đúng, lúc anh đi làm, em ở nhà một mình cũng nhàm chán.”
Trong lòng có chút rối rắm, cô chần chờ nói: “Không phải, em sợ gặp phải chuyện như hôm nay sẽ làm phiền anh.”
Vừa nói ra lời này cô biết cô nói sai rồi, quả nhiên anh trầm mặc.
Cô cúi đầu nghịch ngón tay, không biết nói cái gì.
Vận mệnh đã định giống như cô biết anh sẽ tức giận bởi vì lời nói này, nhưng lại nói không nên lời vì sao anh lại tức giận, không biết nên cứu chữa như thế nào, nghĩ nói: “Dù sao một tuần anh cũng chỉ có ba ngày trực ca, em không đi nữa, ở lại nấu cơm cho anh.”
“Không cần”, anh nhàn nhạt nói, “Như vậy sẽ làm phiền em.”
Toàn bộ hành trình thậm chí không liếc nhìn cô một cái.
Quả nhiên……
Cô không nói, cúi đầu nghịch ngón tay.
Ánh mắt cô nhìn thấy anh lườm cô, vì thế một mình cô đơn lại ngồi nghịch ngón tay, cuối cùng cũng có một cái đèn đỏ, anh chủ động nói với cô.
Một bàn tay anh chống ở trên tay lái, quay qua nhìn cô: “Nhan Tiêu rốt cuộc là em đang suy nghĩ cái gí?”
Cô có chút ngốc nhìn hắn, “Không, không nghĩ cái gì.”
“Tại sao em lại cảm thấy làm phiền anh?”
“Bởi vì xác thật làm phiền anh.”
Trận này thực chất không có ý nghĩa đối thoại khiến cô có chút hoảng, bác sĩ Hoắc lại bắt đầu liếm môi, những động tác nhỏ này của anh từng xuất hiện ở trong lần anh từ chối cô, để lại cho cô một bóng ma tâm lý rất lớn, từ nay về sau chỉ cần anh có thói quen liếm môi, trong lòng cô đều cảm thấy căng thẳng, cảm thấy lập tức anh sẽ nói ra điều gì đó khiến cô đau khổ.
Nhưng mà lần này, lời của anh nói rất thấm thía: “Đây không phải là làm phiền, đây là trách nhiệm.”
Cho đến lúc anh quay đi, cô vẫn còn ngây ngốc nhìn anh.
Bỗng nhiên cô nhớ tới ngày lấy giấy chứng nhận ngày đó anh hỏi cô, em có thật sự hiểu ý nghĩa của kết hôn không?
Lúc ấy cô nói hiểu, hiện tại ngẫm lại kỳ thật cô cũng không hiểu nhiều như vậy, trong tiềm thức cảm thấy cô kết giao với anh, có chút vui mừng.
Cô nói chờ cô tốt nghiệp rồi làm hôn lễ, nhưng trong giây phút cầm tờ giấy thú hôn kia, cô chính là vợ hợp pháp của anh, nhưng sau đó cô vẫn có cảm giác mơ hồ về khái niệm kia.
Đại khái là cô nghĩ quá chuyên chú, trong lòng rối rắm đều hiện hết lên trên mặt, lường trước bác sĩ Hoắc cũng không biết nói mấy lời săn sóc nên chuyển đề tài, nói: “Ngày mai đi bốc mấy thang thuốc Bắc, em là nóng trong, dễ dàng tức giận.”
Anh luôn có cách, khiến cho người ở bên cạnh anh có cảm giác rất nhẹ nhàng. Luôn là có thể sử dụng cách tự nhiên nhất để giải vây cho người khác.
Người khác có lẽ không biết, nhưng mà cô biết.
Bỗng nhiên mũi cô có chút chua xót, nếu không có anh, đêm nay cô phải làm như thế nào?
Nếu không có anh, đời này cô phải làm như thế nào?
Cô cố ý kéo dài giọng nói, che lại một chút giọng mũi, cô nói: “Không nghĩ uống thuốc Bắc đâu, rất đắng.”
Kết quả mấy ngày kế tiếp, cô bị bắt ăn mấy đồ ăn bổ máu, ăn đến gương mặt hồng hào, còn đi khám lang trung, bốc thuốc, mỗi ngày vẫn bị bắt uống thuốc Bắc, không có đường cò kè mặc cả.
Cô chấp nhận, ai bảo người này là Hoắc Hoắc của nhà cô.
Cuối cùng anh cũng đã là chồng cô, tương lai là cha của con cô, cả đời này cô sống chúng với người đó.
Cô biết rõ, người này địa vị rất lớn, không thể trêu chọc.