Giản Vi mang quần áo Lâm Cẩn Ngôn thay để vào trong phòng giặt, sau đó mới xuống phòng bếp dưới lầu ăn sáng.
Dì Lan thấy Giản Vi đi xuống liền kéo chiếc ghế phía đối diện Lâm Cẩn Ngôn, cười mời cô ngồi vào: “Vi Vi mau tới ăn sáng.”
“Dạ, con tới đây!” Giản Vi đáp một tiếng rồi vội đi tới.
“Vi Vi ăn cháo hay uống sữa tươi?” Giản Vi vừa ngồi xuống thì dì Lan hỏi cô.
Cô vội đáp: “Ăn cháo ạ.”
“Ồ, vậy để dì múc cháo cho con.” Dì Lan nói xong liền chuẩn bị vào bếp, Giản Vi vội đứng lên: “Con tự đi dì Lan ơi!”
“Đừng đừng, con ngồi đi, dì đi múc cho con.”
Dì Lan vào bếp, rất nhanh mang ra một chén cháo nóng hổi cho Giản Vi, Giản Vi đứng lên nhận cháo, cảm kích nói: “Cảm ơn dì Lan.”
“Không có gì, mau ngồi xuống ăn đi.” Dì Lan cười trả lời rồi lập tức ngồi xuống bên cạnh.
Giản Vi ngồi đối diện Lâm Cẩn Ngôn, chính giữa có hai đĩa đồ ăn, một đĩa bên trong đựng bánh bao bột mì, một đĩa đựng bánh mì nướng bằng yến mạch, còn có một đĩa dưa muối nhỏ.
Trong lòng Giản Vi thầm nghĩ: Dù là người có tiền nhưng thức ăn hàng ngày ngược lại không hề phô trương.
Nghĩ như vậy cô đưa tay cầm một cái bánh bao trong đĩa, cúi đầu cắn một miếng to.
Bánh bao thì nhỏ, Giản Vi cắn một miếng đã hết hơn nửa cái bánh.
Lâm Cẩn Ngôn và dì Lan ngồi đối diện đều ngẩn người.
Dì Lan thầm nghĩ: Cô gái nhỏ này ăn cũng quá… Quá phóng khoáng rồi!
Lâm Cẩn Ngôn: “…..”
Giản Vi cắn một miếng bánh bao xong, tự mình cũng cảm thấy không đúng, vô thức ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên phát hiện Lâm Cẩn Ngôn đang nhìn cô.
Cô đỏ mặt, lập tức thấy xấu hổ, nhỏ giọng giải thích: “Tôi….. Tôi hơi đói….”
Hai bữa chưa ăn, thật sự đói.
Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái, không để ý cô nữa cúi đầu tiếp tục ăn bữa sáng của mình.
Lâm Cẩn Ngôn ăn rất từ tốn, rất lịch sự, đặc biệt có thái độ đúng mực.
Giản Vi nhìn anh, lại so sánh với bản thân mình, không khỏi tự ti mặc cảm nên cố ý thả chậm tốc độ.
Nhưng Lâm Cẩn Ngôn ăn thì thuộc kiểu nhìn bộ dạng rất từ tốn lịch sự thật ra tốc độ ăn rất nhanh, không đầy một lát đã ăn xong bữa ăn sáng.
Anh đứng dậy nói với Giản Vi: “Ăn xong thì lên lầu thu dọn đồ đạc, lát nữa có người dẫn cô tới trường báo danh.”
Nói xong liền xoay người rời khỏi phòng ăn.
Giản Vi vì cố gắng thả chậm tốc độ, một chén cháo mới múc ba bốn thìa, lúc này nghe Lâm Cẩn Ngôn nói tới chuyện lát nữa tới trường học báo danh, lập tức nóng vội, Lâm Cẩn Ngôn chân trước vừa bước thì không để ý gì tới hình tượng nữa, ăn như hổ đói, ăn xong liền chạy ra khỏi phòng ăn.
Lúc đi ra Lâm Cẩn Ngôn đã thay một bộ âu phục xanh đậm, từ trên lầu đi xuống.
Giản Vi đứng dưới lầu nhìn anh, khẩn trương hỏi: “Lâm…. Anh, anh phải ra ngoài à?”
Lâm Cẩn Ngôn “Ừ” một tiếng, đưa tay kéo cà-vạt rồi nói: “Cô cứ đợi lát nữa, người đưa cô tới trường lúc nữa sẽ tới sau.”
Giản Vi vội vàng gật đầu: “Tôi biết rồi, cảm ơn anh, Lâm Cẩn Ngôn.”
Lâm Cẩn Ngôn nói xong liền đi nhanh ra cửa, đang chuẩn bị cầm giày trong tủ ra.
Giản Vi hơi nhiệt tình, thấy thế vội vàng chạy tới trước Lâm Cẩn Ngôn, mở tủ giày, lấy giày da từ bên trong ra giúp anh rồi cúi người đặt xuống đất.
Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày nhìn cô.
Giản Vi đứng dậy, ngượng ngùng cười với Lâm Cẩn Ngôn, nói: “Không, không thể làm chút gì đó cho anh….”
Hai tay Giản Vi quấn cùng một chỗ, đột nhiên không biết nói gì.
Không biết nên nói gì, cũng không biết nên làm chút gì đó để báo đáp Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm cô một lúc, cuối cùng không nói gì, thay giày xong trực tiếp đi ra cửa.
Giản Vi theo ra tới sân, đưa mắt nhìn xe Lâm Cẩn Ngôn biến mất trong tầm mắt mới chậm rãi xoay người trở lại phòng.
Lâm Cẩn Ngôn đi không bao lâu thì một người phụ nữ mặc trang phục nghề nghiệp trắng đen đan xen rất có khí chất tới nhà.
Thấy Giản Vi, cô ấy mỉm cười với cô: “Cô chính là tiểu thư Giản Vi sao?”
Giản Vi nghe vậy vội vàng lắc đầu: “Đừng đừng, chị gọi em Vi Vi là được ạ.”
Mạnh Dao cười cười, nói: “Chị tên Mạnh Dao, là thư ký của Lâm tổng, hôm nay Lâm tổng bảo chị tới dẫn em tới trường học báo danh.”
Giản Vi vội gật đầu, lễ phép gọi: “Xin chào chị Mạnh.”
….
Giản Vi đã lâu không đi học, trên đường ngồi trong xe đi tới trường trong lòng rất lo lắng căng thẳng.
Thời gian dài cô không học hành, không biết có thể theo kịp được với tiến độ không.
Trước kia Giản Vi đang học trường Nhất Trung trong thành phố, Lâm Cẩn Ngôn lại chuyển trường cho cô, sắp xếp học trường Tam Trung trong thành phố, cũng là trường trung học trọng điểm của thành phố.
Thời gian học cấp ba đã sắp xong, chỉ còn nửa năm nữa là phải thi đại học, việc học vô cùng gấp gáp.
Giản Vi đã học hơn nửa học kỳ, vốn tưởng rằng có thể học lớp phổ thông bình thường, nhưng khi tới trường học mới phát hiện cô tới lớp chọn.
Mạnh Dao đưa cô đi gặp hiệu trưởng, hiệu trưởng rất nhiệt tình, sau khi khích lệ cô một hồi lại biểu đạt chờ mong ở cô, tóm lại khiến Giản Vi được sủng ái mà lo sợ.
Nhưng cô không ngốc, hiệu trưởng nhiệt tình với cô như vậy nhất định là Lâm Cẩn Ngôn lén chào hỏi.
Làm xong thủ tục nhập học, hiệu trưởng tự mình dẫn cô tới văn phòng gặp chủ nhiệm lớp chọn.
Chủ nhiệm lớp là nữ giáo viên hơn hai mươi tuổi, họ Triệu, là giáo viên Anh ngữ lớp chọn, đeo chiếc mắt kính xinh xắn, tóc dài, bộ dạng rất thùy mị.
Hỏi mấy câu tình hình cơ bản của Giản Vi xong, vừa vặn tới tiết của cô, vì vậy chuông vào học vừa vang lên liền dẫn Giản Vi đi vào lớp.
Lớp chọn gần như toàn là học sinh học rất giỏi, lúc vào lớp học, tất cả mọi người đang yên lặng chờ vào học.
Triệu Tình dẫn Giản Vi đi vào, đứng trên bục giảng đập tay xuống bàn, cao giọng nói: “Hôm nay dẫn tới cho mọi người một bạn học mới –“
Nói xong quay đầu nói với Giản Vi: “Bạn học Giản Vi, tự giới thiệu với mọi người đi.”
Giản Vi gật đầu bước tới trước, giọng không lớn không nhỏ tự giới thiệu bản thân: “Xin chào mọi người, mình là Giản Vi, là bạn học mới tới, hi vọng mọi người chiếu cố nhiều hơn.”
Cách thời gian dài như vậy, một lần nữa trở lại lớp học, Giản Vi ít nhiều gì cũng có chút căng thẳng, lúc đứng trên bục giảng tự giới thiệu mà trong lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Cô vừa dứt lời, bạn học phía dưới vỗ tay rất nhiệt tình, hoàn toàn hoan nghênh bạn học mới đến.
Triệu Tình vỗ vỗ tay: “Được rồi, mọi người im lặng nào.”
Tầm mắt cô ấy quét một vòng lớp học, sau đó chỉ chỗ trống hàng ghế cuối cùng, nói với Giản Vi: “Tạm thời em ngồi cùng bạn Tạ Nhu nhé.”
Giản Vi nhìn theo tầm mắt giáo viên, hàng cuối cùng có một chỗ trống.
Cô ngồi cùng bàn với một nữ sinh có bộ dạng rất đẹp.
Bạn ngồi cùng bàn với Tạ Nhu thời gian trước đã chuyển tới lớp khoa học tự nhiên, vừa vặn trống một chỗ. Lúc này nghe giáo viên sắp xếp bạn học mới ngồi cùng cô ấy, lập tức vô cùng vui vẻ, nhếch miệng cười với Giản Vi, nhiệt tình ngoắc cô.
Tạ Nhu cười xán lạn, Giản Vi rất thích, vì vậy vô cùng vui vẻ đi xuống chỗ ngồi.
Sau khi ngồi xuống, Tạ Nhu liền nhào qua, cười hì hì nói: “Cậu tên Giản Vi hả, sau này mình gọi cậu là Vi Vi được không?”
Giản Vi vội gật đầu, liếc mắt cười.
Tạ Nhu hỏi: “Trước kia cậu học trường nào? Sao đột nhiên lại chuyển trường?”
Giản Vi trả lời: “Trước kia mình học Nhất Trung, trong nhà xảy ra chút chuyện nên nghỉ học một thời gian ngắn, bây giờ đi học lại, cho nên chuyển trường.”
“Câu bao nhiêu tuổi?”
“Sắp 18.”
“Oa, vậy hai chúng ta gần bằng tuổi nhau.”
Các bạn học của Giản Vi rất tốt, sau giờ học mọi người đều chạy tới vây quanh cô nói chuyện phiếm.
Một lần nữa trở lại trường học, thật ra cũng không khó thích ứng như cô nghĩ.
Phiền não duy nhất chính là, cô bị trễ một năm chương trình học, tuy căn bản không tệ nhưng ít nhiều gì nghe giảng cũng có chút vất vả.
Mười giờ tối thì tan tiết tự học. xin ủng hộ chính chủ L ê Qu ý Đônnnnnn
Chú Lý tới đón cô, khi về nhà đã mười giờ rưỡi.
Dì Lan đang xem TV trong phòng khách, thấy Giản Vi về liền bước tới xách cặp giúp cô, cười hỏi: “Thế nào hả Vi Vi, ngày đầu tiên đi học có thích ứng được không?”
Giản Vi thở dài, nói: “Bạn học và giáo viên đều rất tốt, chỉ là bản thân con có chút theo không kịp.”
Cô vừa nói vừa thay dép lê.
Dì Lan quan tâm hỏi: “Là cái gì theo không kịp? Học không hiểu à?”
Giản Vi gật đầu: “Hơi khó ạ, thiếu kiến thức nhiều lắm.”
“Haizzzz, không có chuyện gì, con có gì không hiểu, chờ tiên sinh trở về nhờ giảng giải cho con đi.” Dì Lan cất túi xách lên ghế cho Giản Vi, nhẹ nhàng nói.
Giản Vi ngẩn người: “Lâm… Lâm Cẩn Ngôn biết làm toán cấp ba sao ạ?”
“Đúng vậy, tiên sinh rất lợi hại đó, trước kia lúc đi học trên cơ bản môn nào cũng max điểm, ngay cả ngữ văn cũng có thể thi được hơn 140 điểm đó.”
Giản Vi nghe nói cả kinh trợn tròn mắt.
Người nọ là thần sao? Ngữ văn mà có thể thi hơn 140 điểm là quan niệm gì đây?
“Dì Lan, khi nào Lâm Cẩn Ngôn mới về ạ?”
“Cái này không nói chính xác được đâu, bình thường tiên sinh bề bộn công việc, có đôi khi xã giao đến hai ba giờ sáng cũng có. Nếu bài học có gì con không hiểu, trước hết cứ nhớ, chờ lúc tiên sinh ở nhà thì hỏi ngài ấy.” Dì Lan nói.
Giản Vi gật đầu, nói: “Vâng ạ, vậy con lên lầu trước nhé dì Lan.”
“Ồ, đi đi, con nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải tới trường đấy.”
Giản Vi cầm cặp lên lầu, trong lòng đột nhiên sùng bái Lâm Cẩn Ngôn, các môn đều max điểm đúng là học bá mà, trước kia cô quả thật có mắt như mù!
Sau khi Giản Vi trở về phòng, phát hiện trong phòng có thêm một vali hành lý – Là vali lúc trước để ở nhà hàng Tây cô làm công.
Vì không thể về nhà nên cô dọn hết toàn bộ đồ đạc bỏ trong vali hành lý, để ở chỗ làm công.
Cô đi tới bên cạnh vali, mở ra xem, quần áo giày dẹp sách vở tất cả đều ở bên trong.
Không cần đoán cũng biết chắc là Lâm Cẩn Ngôn kêu người đi lấy.
Giản Vi ngồi dưới đất, trong đầu bỗng hiện lên cảnh tượng ngày đó Lâm Cẩn Ngôn cứu cô.
Người nọ, bộ dạng mặt ngoài lạnh lùng, tính tình còn không tốt, nhưng lại là người rất tốt bụng.
Bất kể là đồng cảm với cô hay là thương hại cô, anh đều là ân nhân của cô.
Khi Lâm Cẩn Ngôn về nhà trời vừa rạng sáng.
Giản Vi vẫn còn đọc sách chưa ngủ, nghe thấy tiếng mở cửa dưới lầu thì hơi ngẩn ra, lập tức để bút xuống, từ trên ghế đứng lên xoay người đi ra cửa.
Lúc Giản Vi từ trên lầu đi xuống, Lâm Cẩn Ngôn đang nằm trên sofa nhắm mắt nghỉ ngơi, tay nắm quyền chống trán.
Cuối năm xã giao nhiều, anh uống chút rượu nên hơi nhức đầu.
Giản Vi vừa xuống tới đã ngửi thấy mùi rượu, đi tới trước sofa thì thấy Lâm Cẩn Ngôn nằm trên ghế, bộ dạng rất khó chịu.
Cô vội ngồi xổm xuống, quan tâm hỏi: “Lâm Cẩn Ngôn, anh sao vậy? Có phải uống rượu bị đau đầu không?”
Lâm Cẩn Ngôn nghe tiếng hơi mở mắt.
Giản Vi mặt một bộ đồ ngủ hình con vịt nhỏ màu trắng, tóc xõa dài ngồi xổm trước sofa.
Anh hơi nhíu mày, thấp giọng hỏi câu: “Còn chưa ngủ?”
Giản Vi khẽ gật đầu, thấy bộ dạng anh dường như rất khó chịu, nói: “Anh nằm một lát đi, tôi đi nấu cho anh chén canh giải rượu.”
“Không cần….”
Lâm Cẩn Ngôn còn chưa dứt lời Giản Vi đã đứng dậy chạy vào phòng bếp rồi….