Ngũ Hồ Chiến Sử

Q.5 - Chương 3 - Quần Ma Hội

trước
tiếp

Mê Tiểu Kiếm cự tuyệt kế sách của Diêu Dặc Trọng xong thì lấy từ trong người ra một cái túi nhỏ.

Hắn nhìn mọi người, chậm rãi nói:

– Bây giờ chúng ta đều đã cạn sạch lương thực, ngay cả thân cây, rễ cây cũng đã ăn hết. Cho dù địch nhân không tấn công thì chúng ta cũng chết đói, cho dù muốn liều mạng với địch nhân cũng không có sức mà liều mạng. Nếu cứ như thế này thì chúng ta không thể cầm cự được quá ba ngày nữa.

Tình thế ác liệt này mọi người ngồi ở đây đều biết, bất quá do chính miệng Mê Tiểu Kiếm nói ra thì lại làm cho tâm trạng mọi người lạnh lẽo như nhúng vào băng thủy.

Mê Tiểu Kiếm nói tiếp:

– Ta suy nghĩ rất kỹ, hôm nay chúng ta chỉ còn một con đường duy nhất có thể đi.

Vương Tuyệt Chi thực sự cảm thấy hứng thú, hắn tò mò muốn biết “con đường” mà Mê Tiểu Kiếm sắp nói là thế nào? Tình thế đã đến bước này, bọn họ còn có đường có thể chạy sao?

Đương nhiên hứng thú hơn cả Vương Tuyệt Chi chính là đám tộc trưởng đang ngồi trong căn lều vải này.

Ánh mắt bọn họ lộ ra tinh quang của hy vọng. Chờ đợi thủ lĩnh sáng suốt của họ nói ra diệu kế có thể xuất lĩnh Khương nhân chạy khỏi nơi này.

Không ngờ Mê Tiểu Kiếm lại nói:

– Con đường này thật ra cũng có thể xem là tử lộ. – Hắn chậm rãi buông ra từng chữ:

– Là, ăn, thịt, người!

Những lời này vừa nói ra, nhất thời vẻ mặt mọi người đều biến sắc, tâm trạng nặng trĩu rơi xuống đáy lòng.

Trong thành hết lương đã từ lâu, dân chúng đã sớm có hành vi ăn thịt người. Ăn người chết cũng có, lén giết người sống để ăn cũng có. Các tộc trưởng tuy đã ngăn cấm nhưng vẫn không chấm dứt được triệt để. Nhưng bọn họ nghĩ thế nào cũng không thể đoán ra một người luôn luôn ôn nhu đôn hậu, coi dân chúng như con mình – Mê Tiểu Kiếm – chính miệng nói ra.

Mê Tiểu Kiếm biết lời nói của hắn đã gây chấn động trong lòng mọi người như thế nào, nhưng hắn vẫn nghiêm mặt nói:

– Hành quân thiếu lương, có thể ăn thịt người. Tuy tàn khốc bất nhân nhưng cũng là hợp lý. Ngày đó trận chiến tại Thọ Xuân, Tấn quân thi hành mưu kế “vườn không nhà trống”, đem nông dân quanh đó ba trăm dặm rút đi, lại phá hủy tất cả ruộng nương, vườn tược. Quân đội của Thạch Lặc đến nơi không cướp bóc được gì, cũng không thu được gì, đành phải tự nguyện ăn thịt lẫn nhau. Sau đó mới có thể trở về đại bản doanh. Nếu không làm như vậy thì một quân một tốt cũng không còn, làm sao trở thành một Thạch Lặc uy chấn thiên hạ như hôm nay?

Tộc trưởng Linh Ngô tộc – Ma Tượng là người già nhất nơi này, thầm nghĩ kế này không ổn, vội can gián:

– Mê tộc trưởng, người luôn miệng nói lòng dân so với tính mạng còn quan trọng hơn, sao lại có thể nghĩ ra hành vi ăn thịt người, đây chính là việc làm noi theo Kiệt Trụ. Một khi thi hành e rằng sẽ làm lòng dân rối loạn, sẽ càng nhanh chóng ly tán!

Mê Tiểu Kiếm nói:

– Ta cũng không nói là ăn thịt dân chúng.

Ma Tượng cảm thấy khó hiểu, vội hỏi:

– Không ăn thịt dân chúng thì ăn thịt ai? Không lẽ ăn thịt địch nhân?

Cho dù là thi thể địch nhân thì cũng ở chiến trường ngoài thành. Nếu ra khỏi thành chiếm lấy thi thể, khi quay lại thành thì chỉ sợ chưa đi được vài bước cũng sẽ bị địch nhân giết chết, trở thành một con ma mới.

Thanh âm Mê Tiểu Kiếm chợt trở nên âm trầm đáng sợ:

– Chúng ta sẽ ăn thi thể binh tướng! Đó là những người phục vụ cho nhân dân, cuộc sống của họ dành cho nhân dân, họ có chết cũng là vinh dự.

Lời Mê Tiểu Kiếm vừa nói ra thực làm chúng nhân khiếp sợ.

Du Ti Nam lập tức lên tiếng:

– Mê tộc trưởng, chuyện này vạn vạn lần không thể. Tướng sĩ của chúng ta đã sức cùng lực kiệt vì đói, chỉ còn lại nhiệt huyết và dũng khí để liều mạng với địch quân. Nếu ban hạ mệnh lệnh vừa rồi thì quân tâm cũng sẽ đại loạn, tiêu tán. Thiên Thủy cho dù muốn phòng thủ thêm một khắc nữa cũng khó.

Mê Tiểu Kiếm kiên quyết nói:

– Ý ta đã quyết, các ngươi không cần nhiều lời.

Vương Tuyệt Chi nghe vậy, trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ:

– Mê Tiểu Kiếm ơi là Mê Tiểu Kiếm, ngươi nổi tiếng tinh minh nhân hậu, chuyện này thiên hạ đều biết. Sao đến lúc sinh tử quan đầu này lại nghĩ ra một biện pháp vừa tàn bạo, vừa ngu ngốc như vậy? Không lẽ ngươi đến hồi tuyệt lộ nên phát cuồng?

Mê Tiểu Kiếm chỉ vào chiếc túi vải trên ghế, nói:

– Chúng ta thân là tộc trưởng, phải làm gương cho binh lính, cũng làm cho bách tính tâm phục. Cho nên trong cái túi này ta đã chuẩn bị mười ba mảnh giấy, dành cho mười ba tộc trưởng. Trong đó có một mảnh giấy có chữ “Tử”. Ai bốc được sẽ tự sát, đem thân thể ra, vì quân dân “phục vụ”.

Linh Phách là người thứ nhất phá lên cười to:

– Diệu kế, đúng là diệu kế! Chúng ta là thủ lĩnh, lấy thân ra làm gương cho sĩ tốt. Như vậy các tướng sĩ sẽ rất cảm phục, cho dù muốn họ tự cắt lấy thủ cấp của mình thì cũng không ai phàn nàn! Ha ha ha!

Trong tiếng cười lớn, hắn đưa tay thò vào túi vải, lấy ra một mảnh giấy…là một mảnh giấy trắng.

Hắn hừ một tiếng, đoạn cười to:

– Xem ra mệnh của Linh Phách vẫn chưa tuyệt. Diêm Vương gia chưa chọn ta. – Đoạn cầm lấy túi vải, đưa trước mặt Diêu Dặc Trọng, nói:

– Đến lượt ngươi.

Diêu Dặc Trọng đối diện với sinh tử trước mắt, mặt vẫn lạnh như tiền, không một chút run sợ.

Hắn đưa tay thọc vào túi vải thì Mê Tiểu Kiếm đột nhiên nói:

– Chậm đã.

Diêu Dặc Trọng đình thủ.

– Thứ Sử thân phụ trọng trách. Trận chiến ngày mai hoàn toàn đặt vào tay hắn. Hắn không thể chết được. Phần của hắn sẽ do ta chiếm lấy. Quỷ Trì An đang phòng thủ cửa thành, phần của hắn sẽ do Dị Dung bốc thay.

Vương Tuyệt Chi biết Quỷ Trì An chính là tộc trưởng tộc Nghiễm Hán Khương. Nghiễm Hán vốn là một nhánh của Bạch Mã tộc. Kỹ thuật khống chế kỵ mã có thể coi là thiên hạ vô địch. Ngay cả Thạch Hổ ngồi trên lưng ngựa quyết chiến cũng bị bại dưới tay thuộc hạ của Quỷ Trì An. Trong các đầu lĩnh của Khương Nhân đảng thì ngoài Diêu Dặc Trọng, người có bản lĩnh khiến cho người ta đau đầu nhất chính là Quỷ Trì An.

Vương Tuyệt Chi nghĩ bụng:

– Nếu Dị Dung bốc thay cho Quỷ Trì An trúng chữ “Tử”, Quỷ Trì An cho dù chết cũng làm sao phục?

Bất quá Dị Dung đã không bốc trúng chữ “Tử”. Chúng nhân trong lòng đều thêm chấn động, bọn họ đều biết cơ hội “hiến thân” của mình lại tăng thêm một chút. Bọn họ trên chiến trường mặc dù lâm vào tuyệt cảnh cũng không hề sợ chết nhưng nếu muốn phải chết một cách “quái dị” như thế này, lại còn bị người khác ăn vào bụng thì cũng không hề có ý tình nguyện chút nào, bất giác đều không nhịn được, mồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng.

Người kế tiếp lại tiến lên bốc lấy phần của mình. Kết quả cũng không có “Tử”….cứ như thế cho đến người cuối cùng phải bốc chính là Vũ Đô Nhất Dương.

Lúc này trong túi vải còn ba mảnh giấy. Một dành cho tộc trưởng Vũ Đô tộc – Vũ Đô Nhất Dương. Hai mảnh còn lại dành cho Mê Tiểu Kiếm – đại biểu cho Mê Đường tộc, mảnh giấy cuối cùng là mảnh của Diêu Dặc Trọng, cũng do Mê Tiểu Kiếm bốc.

Vũ Đô Nhất Dương thọc tay vào túi, nói:

– Mê tộc trưởng, xem ra người “hiến thân” lần này không phải thủ lĩnh thì chính là ta

Mê Tiểu Kiếm lạnh lùng nói:

– Ngươi bốc đi. Ta có hai mảnh, cơ hội so với ngươi còn cao hơn gấp hai lần. Bất quá chuyện này hoàn toàn dựa vào vận số của mỗi người mà thôi.

Vương Tuyệt Chi thầm nghĩ:

– Đến lúc này, đương nhiên Mê Tiểu Kiếm là người có xác suất tử vong cao nhất! Đến tột cùng thì hắn nghĩ gì trong đầu đây? Nếu hắn thực sự muốn “hiến thân” thì Thiên Thủy sẽ trở thành quần long vô thủ, chuyện tan rã còn xảy ra nhanh hơn nữa?

Vũ Đô Nhất Dương cười nói:

– Đúng là bốc thăm toàn dựa vào vận số, ai bốc trúng cũng chưa biết được. – Hắn vừa nói vừa tươi cười, vẻ mặt thập phần quỷ dị, tựa hồ đang ẩn chứa một âm mưu nào đó.

Mọi người đều biết trong Khương Nhân đảng thì Quỷ Trì An là người đa kế, Vũ Đô Nhất Dương là người thành thật nhất nên mới giữ chức vị Chấp Pháp. Một người thành thật như Vũ Đô Nhất Dương không lẽ cũng có quỷ kế?

Vũ Đô Nhất Dương đang định rút tay từ trong túi vải ra.

Đột nhiên một đạo kiếm quang bay đến, cắm vào lưng bàn tay hắn!

Công phu trên tay hắn rất lợi hại, thế nhưng không chống được một kiếm cực nhanh này!

Người nào lại có thể xuất kiếm uy lực như vậy?

Không có kiếm. Cắm vào mu bàn tay Vũ Đô Nhất Dương chính là một ngón trỏ! Có thể dùng lực một ngón tay, xuất ra kiếm pháp nhanh như điện, cắm vào mu bàn tay cứng rắn của Vũ Đô Nhất Dương, ngoại trừ Dị Dung ra còn có ai nữa?

Vũ Đô Nhất Dương kinh ngạc kêu lên:

– Tại sao?

Dị Dung lạnh lùng nhìn hắn:

– Thả bớt hai mảnh giấy trong tay ra. Mỗi người chỉ có thể bốc một mảnh mà thôi.

Vương Tuyệt Chi chợt hiểu ra:

– Nguyên Vũ Đô Nhất Dương muốn chết thay cho Mê Tiểu Kiếm nên bốc cả ba mảnh giấy còn lại, không ngờ bị Dị Dung phát giác.

Bất quá câu trả lời của Vũ Đô Nhất Dương lại nằm ngoài suy nghĩ của Vương Tuyệt Chi:

– Dị Dung, ngươi nghĩ rằng ta không biết cả ba mảnh giấy trong túi này đều là giấy trắng sao?

Vương Tuyệt Chi nghe vậy, lập tức nghi hoặc, không giải thích được:

– Nếu tất cả đều là giấy trắng thì việc bốc thăm này có tác dụng gì?

Sắc mặt Dị Dung chợt thay đổi, một chưởng vỗ thẳng vào mu bàn tay Vũ Đô Nhất Dương, phát ra một tiếng nổ như oanh lôi tạc đạn.

Vương Tuyệt Chi trong lòng thầm tán dương:

– Hảo công phu! Một chiêu này không phải là chưởng pháp mà là kiếm pháp. Rõ ràng kiếm pháp của hắn còn cao hơn Tổ Địch, trách không được hắn có thể liệt vào hàng thứ hai trong thiên hạ tam đại kiếm khách.

Đứng đầu tam đại kiếm khách đương nhiên là Tạ Bá.

Tự cổ chí kim, luận về kiếm pháp thì ngay cả Viên Công cũng chưa thể cao hơn Tạ Bá!

Một “chưởng” này của Dị Dung quả nhiên là kinh thiên động địa. Chúng nhân đều nghĩ bàn tay của Vũ Đô Nhất Dương nhất định nát thành phấn bụi. Ai ngờ tập trung nhìn vào thì Vũ Đô Nhất Dương ngoại trừ bị ngón trỏ Dị Dung đâm thủng một lỗ thì không còn bị tổn thương nào khác, chỉ có điều những mảnh giấy hắn nắm trong tay đều hóa thành bụi phấn.

Bất ngờ chưa dừng lại ở đây. Kinh ngạc nhất là Vũ Đô Nhất Dương dùng ngón cái và ngón trỏ, đưa ra một mảnh giấy, cũng là giấy trắng, không có chữ nào cả.

Nguyên trong tay Vũ Đô Nhất Dương có ba mảnh giấy. Một kiếm của Dị Dung đã hủy nát hai mảnh, mảnh còn lại vẫn nguyên vẹn như cũ. Đây không phải là thần công hay sao!

Mê Tiểu Kiếm nói:

– Mười một người các ngươi đều không bốc trúng chữ “Tử”. Hai mảnh giấy còn lại đã bị hủy đi, chữ “Tử” đương nhiên là nằm trong hai mảnh giấy bị hủy đi này.

Vũ Đô Nhất Dương kêu lên:

– Không đúng. Hai mảnh giấy còn lại cũng đều là giấy trắng!

Du Ti Nam hét lên:

– Mê tộc trưởng, người giở trò gian lận. Tất cả chúng ta đều cam tâm tình nguyện vì người, vì người mà muốn tìm chết, tại sao người lại gian lận?

Mê Tiểu Kiếm không hề để ý đến bọn họ, nhìn Dị Dung đứng bên cạnh, hạ lệnh nói:

– Dị Dung, động thủ!

Vũ Đô Nhất Dương là nội gia cao thủ, Du Ti Nam mặc dù không hiểu nội công nhưng thiên sinh thần lực. Hai người đồng thời kêu lên, thực sự tạo thành âm thanh cực lớn, cơ hồ át hết thanh âm của Mê Tiểu Kiếm. Ngay như Vương Tuyệt Chi công lực thâm sâu, thính lực hơn người cũng gần như không thể nghe được Mê Tiểu Kiếm nói gì.

Tuy nhiên đại biến lại xảy ra, máu tươi bắn tung tóe, một cánh tay máu bắn tung lên.

Nhìn lại Mê Tiểu Kiếm đã thấy cánh tay trái của hắn không còn nữa!

Dị Dung dùng chưởng kiếm chém đứt cánh tay trái của Mê Tiểu Kiếm, phi thân tiếp lấy, đoạn nhanh như cắt phong bế năm đại huyệt đạo Cự Cốt, Đại Chuy, Nhũ Căn, Đại Bao, Bất Dung, ngăn không cho máu tiếp tục chảy ra. Sau đó vươn tay đặt lên lưng Mê Tiểu Kiếm, chân khí cuồn cuộn rót vào.

Từ lúc Mê Tiểu Kiếm ra lệnh cho đến lúc Dị Dung vươn tay đặt sau lưng hắn không hề vượt quá thời gian chớp mắt. Ban đầu Vương Tuyệt Chi thầm nghĩ Dị Dung mưu phản, đả thương Mê Tiểu Kiếm nhưng ý niệm lập tức thay đổi, đối với chuyện trước mắt cũng đã hiểu ra, thầm hô trong lòng:

– Thì ra là thế, Mê Tiểu Kiếm quả là quá sức lợi hại!

Mê Tiểu Kiếm cụt tay, vốn đã đứng thẳng không được, may nhờ Dị Dung dùng chân khí ổn định mới có thể miễn cưỡng nói chuyện tiếp:

– Ngươi cầm cánh tay này đi hầm làm canh, chia ra cho tướng sĩ ăn.

Dị Dung ứng tiếng:

– Tuân lệnh!

Mê Tiểu Kiếm hít một hơi, lại nói:

– Ta thân là người đứng đầu Khương Nhân đảng, phụ trách tính mạng của mười ba vạn Khương nhân. Cho dù bốc trúng chữ “Tử” cũng không thể chết được. Hôm nay chặt đứt cánh tay, tính mạng xem như thiếu nợ Khương nhân. Sau này có cơ hội nhất định sẽ bồi hoàn lại!

Hắn còn chưa dứt lời thì chúng nhân đã rơi lệ đầy mặt. Du Ti Nam khóc ròng, lớn tiếng nói:

– Mê tộc trưởng, người tự hủy thân thể, tại sao lại khổ như vậy? Mọi người ở đây đều nguyện lấy thân thay cho người!

Vương Tuyệt Chi mắt được chứng kiến cảnh tượng trước mắt cũng cảm thấy kinh tâm động phách. Duy chỉ có hai người là vẻ mặt vẫn thản nhiên như trước, không rớt ra một giọt nước mắt. Một người là Dị Dung, một người là Diêu Dặc Trọng.

Mê Tiểu Kiếm nói:

– Truyền lệnh cho tất cả các tướng sĩ, mỗi một ngày chọn ra một người “hiến thân”, chia ra làm hai phần. Một cấp cho tướng sĩ, một cấp cho phụ nữ và trẻ em. Mọi binh sĩ đều phải nghiêm túc thực hiện, không ai được miễn cả!

Đám tộc trưởng đồng thanh đáp:

– Tuân lệnh!

Lúc này từ xa chợt vẳng lại tiếng tù và. Mặc dù từ rất xa nhưng thanh âm vẫn hết sức rõ ràng, hiển nhiên người thổi tù và có nội lực thâm hậu, hơn nữa không chỉ là một người.

Chúng nhân nơi đây đều thân kinh bách chiến, vừa nghe liền biết ngay đó là tiếng tù và thúc chiến của Tiên Ti nhân! Thanh âm tù và vang lên không dứt, ngày càng tiến đến gần.

Dị Dung kêu lên:

– Mộ Dung Ngôi!

Vũ Đô Nhất Dương lên tiếng hỏi:

– Ngươi dám chắc là hắn?

Dị Dung gật đầu:

– Là hắn. Ta giết chết “Thần Lực Thập Tam Tiễn” của hắn tại Thiết Kê sơn, cao thủ trong tộc của hắn đã xuất hiện, đương nhiên là lần này cũng không thể vắng mặt hắn được.

Linh Phách nói:

– Chúng ta mặc dù bụng rỗng nhưng vẫn cố thủ Thiên Thủy kín như bưng, một giọt nước cũng không lọt. Nếu không địch nhân đã sớm phá được nơi này. Giờ phút này muốn tiến vào thành cũng chỉ có cao thủ đệ nhất lưu mới có thể đột nhập vào mà thôi. Trong Tiên Ti tứ tộc thì Vũ Văn của vùng Liêu Bắc, Thác Bạt ở Đại Bắc, Đoạn Thị ở Lưu Tây đều không thể tính là đệ nhất lưu cao thủ, chỉ có duy nhất Mộ Dung Ngôi mới có bản lĩnh đó mà thôi.

Mộ Dung Ngôi trong Tiên Ti tộc là người có võ công cao nhất, thủ đoạn tàn độc nhất, binh mã nhiều nhất, dưới tay có không dưới hai mươi vạn chiến sĩ. Người này sở dĩ có thể lên làm tộc trưởng chính là nhờ đã tự tay đâm chết em ruột của hắn – Mộ Dung Nại – đoạt quyền.

Tiên Ti tộc tại thời Chiến Quốc chính là Đông Hồ, định cư tại phương Bắc. Đến thời Tần Hán thì bị Hung Nô đánh chạy vào Tiên Ti Sơn định cư. Sau này mới đổi tên thành Tiên Ti tộc. Sau đó xưng thần Hán đế, học tập văn hóa của Hán triều, từ “Bộ Diêu” chuyển thành họ “Mộ Dung”.

Năm đó Mộ Dung Ngôi xuất thủ chưa tới hai mươi chiêu đã dùng “Ác Âm Chi Ca” giết chết tộc trưởng Đoạn tộc ở Liêu Tây – Đoạn Vụ Mạt Trần, kết thành mối thù không thể giải được với Đoạn Tộc. Đoạn Vụ Mạt Trần sau khi chết thì con trai của hắn là Đoạn Thất Đan tiếp vị, nuôi chí báo thù cho cha, đã liên hợp với họ Vũ Văn. Còn Mộ Dung lại liên hợp với Thác Bạt. Hình thành nên hai thế lực – Liêu Tây, Liêu Bắc – giằng co lẫn nhau.

Nhưng luận về võ công thì Mộ Dung Ngôi vẫn còn thua xa anh trai cùng cha khác mẹ với hắn – Thổ Cốc Hồn.

Bởi vì cha hắn là Mộ Dung Thiệp chỉ thương yêu con trai nhỏ nhất nên Thổ Cốc Hồn, Mộ Dung Ngôi từ nhỏ đã phải chịu nhiều áp bức. Hai người tuy là huynh đệ cùng cha khác mẹ nhưng tình cảm còn thâm sâu hơn huynh đệ cùng cha cùng mẹ.

Một lần Mộ Dung Nại – con trai nhỏ nhất – của Mộ Dung Thiệp không biết vì lý do gì đã dùng roi ngựa đánh Mộ Dung Ngôi, khiến cho hắn trầy vi tróc vẩy, chết đi sống lại. Thổ Cốc Hồn thấy thế liền liên thủ với Mộ Dung Ngôi chặt cụt chân đệ đệ mình.

Hai huynh đệ họa giáng xuống đầu, biết nếu để cho cha phát hiện thì ắt sẽ sống không được chết không xong. Cuối cùng cả hai quyết định cao bay xa chạy. Hơn nữa còn giết chết bảy tên tộc nhân, mang theo rất nhiều kim ngân tài bảo, mới chịu đào tẩu.

Không ai biết hai huynh đệ bọn họ chạy đến nơi nào. Chỉ nghe đồn thổi rằng họ chạy đến một nơi rất lạnh, quanh năm tràn ngập băng tuyết, ngay cả lỗ mũi cũng có thể đóng băng. Bất quá tại địa phương lạnh lẽo này, hai huynh đệ đã gặp được kỳ ngộ, luyện thành một thân tà môn ma công.

Sau khi luyện thành võ công, Mộ Dung Ngôi quay lại bộ tộc. Lúc này cha hắn đã chết, hắn tuy không có gan giết cha nhưng lại xuống tay giết chết Mộ Dung Nại một cách tàn độc, chém Mộ Dung Nại thành nhiều mảnh nhỏ, chia ra bắt tộc nhân ăn hết.

Sau khi hai huynh đệ đoạt vị thành công thì Thổ Cốc Hồn cam tâm làm phó thủ cho em trai mình – Mộ Dung Ngôi.

Bất quá có một lần hai người đã cãi nhau kịch liệt, nguyên nhân chính là vì bầy ngựa do Thổ Cốc Hồn quản lý đột nhiên điên cuồng dẫm đạp lên nhau mà chết hết phân nửa.

Ngựa rất cần cho chiến xa, bây giờ đã chết đi một nửa. Binh lực của Mộ Dung Ngôi tổn thất rất nhiều. Vốn trước đó Mộ Dung Ngôi đã dự định bất ngờ tập kích, tiêu diệt Đoạn tộc, nhưng vì chuyện này mà lại trở thành lo lắng Đoạn Thất Đan sẽ thừa cơ tấn công.

Mộ Dung Ngôi vì vậy rất tức giận, mắng Thổ Cốc Hồn rằng:

– Ngựa phải tách ra để nuôi. Huynh không chịu làm vậy. Rốt cuộc đã để xảy ra đại họa!

Thổ Cốc Hồn phản bác, cãi lại:

– Ngựa là giống súc sinh, tranh đấu là bản tính trời sinh của chúng. Ngươi sao lại đem sự tức giận của ông trời mà đổ lên người ta? Nếu ngươi xúc phạm ta một cách vô lý như vậy thì ta sẽ ra đi!

Thổ Cốc Hồn nói xong thì ra đi. Mộ Dung Ngôi sau đó hối hận, sai tâm phúc là Sử Na Lâu Phùng và Phụ Thì Kỳ Cưu, chia làm hai hướng Đông, Tây đuổi theo Thổ Cốc Hồn, khuyên hắn quay lại.

Sử Na Lâu Phùng kỵ mã khoái tốc chạy về hướng Tây suốt một ngàn dặm, cuối cùng tìm được Thổ Cốc Hồn.

Thổ Cốc Hồn nghe xong ý của hắn thì nghiêm mặt nói:

– Năm đó cha ta được thầy tướng số nói họ Mộ Dung có hai người con sẽ thành công lớn, có thể khai tộc lập danh. Ta hẳn phải là một trong hai người đó. Đương nhiên ta phải rời khỏi bộ lạc. Lần này chiến mã xảy ra chuyện chết chóc, âu cũng là thiên ý.

Sử Na Lâu Phùng bèn đáp:

– Đại đô đốc ra lệnh cho thuộc hạ khuyên người quay trở lại, nếu đại gia không quay về, thuộc hạ sẽ khó ăn nói với nhị gia.

Thổ Cốc Hồn vỗ vỗ mông tuấn mã, nói:

– Ngay cả ngựa của ta cũng có tâm hướng Tây. Ngươi đừng ngại, cứ thử xem. Nếu nó quay về Đông thì ta sẽ theo ngươi quay trở về.

Sử Na Lâu Phùng sai hai ngàn binh mã vây quanh tuấn mã Thổ Cốc Hồn, bức nó chạy về hướng Đông. Nhưng chỉ đi được mấy trăm bước thì ngựa Thổ Cốc Hồn lại quay về hướng Tây, cương quyết không đi về hướng Đông.

Thử cả mười lần đều có kết quả như vậy.

Sử Na Lâu Phùng thấy vậy than rằng:

– Thiên ý đã vậy, hà tất cưỡng cầu! – Đoạn không ngăn cản nữa, quay trở về hồi báo với Mộ Dung Ngôi.

Từ đó Thổ Cốc Hồn cơ hồ biến mất, không ai gặp lại hắn nữa. Ba mươi năm đã qua đi, Thổ Cốc Hồn đã trở thành một nhân vật truyền thuyết trong Tiên Ti tộc. Thiên tư và võ công của hắn đều cao hơn Mộ Dung Ngôi thập bội. Nhưng đã chỉ còn là truyền thuyết, không ai còn được nhìn thấy võ công Thổ Cốc Hồn nữa.

Thổ Cốc Hồn không những trở thành truyền thuyết của Mộ Dung mà còn trở thành truyền thuyết của Tiên Ti tộc.

Mộ Dung tộc và Khương Nhân đảng một bên ở phía Đông, một bên ở phía Tây, vốn không xâm phạm nhau. Hôm nay lại lặn lội ngàn dặm đến đây vây công, đủ để thấy Lưu Thông và Thạch Lặc đã hứa hẹn rất nhiều lợi ích cho Mộ Dung Ngôi. Không cần nói cũng biết Mộ Dung Ngôi quyết tâm giết Mê Tiểu Kiếm như thế nào!

Du Ti Nam cười lạnh nói:

– Hừ! Mộ Dung Ngôi thì có gì là đặc biệt hơn người? Ta nhất định sẽ để cho hắn có mạng đến đây nhưng không còn mạng quay về. – Đoạn vác bát xà mâu đi ra ngoài lều vải.

Lặc Tả, Điền Lương, Ngô Lương – ba vị tộc trưởng – cũng vội kêu lên:

– Ta đi cùng ngươi. – Đoạn cũng nhanh chóng bước ra ngoài lều vải.

Ai nấy đều biết Mộ Dung Ngôi rất đáng sợ, chỉ một mình Du Ti Nam thì tuyệt không phải là đối thủ của hắn. Cho nên tam đại tù trưởng vội chạy theo lược trận. Giờ phút này nếu Khương Nhân đảng lại mất thêm một vị đại tướng như Du Ti Nam thì tất sẽ rất khó gượng dậy nổi!

Mê Tiểu Kiếm trầm ngâm nói:

– Mộ Dung Ngôi nếu đã lẻn vào được Thiên Thủy, cho dù bị người của ta phát giác cũng sẽ không thổi tù và như vậy. Trừ phi…trừ phi hắn đang muốn thông báo tín hiệu cho một ai đó!

Hắn vừa nói đến đó thì Diêu Dặc Trọng đột nhiên xuất thủ bắt lấy cổ tay Dị Dung.

Dị Dung tuy võ công cực cao nhưng Diêu Dặc Trọng đứng gần hắn, lại xuất kỳ bất ý ra tay. Hắn chưa kịp phản xạ thì đã bị song thủ Diêu Dặc Trọng chế ngự, vận toàn thân công lực cũng vô pháp né tránh.

Song thủ Diêu Dặc Trọng bỗng chuyển sang màu đỏ sậm, đồng thời co rút lại chỉ còn một nửa trước kia. Mười ngón tay như kim thiết siết chặt vào cổ tay Dị Dung. Máu tươi từ từ chảy ra. Vết thương sâu đến nỗi có thể nhìn thấy rõ được xương tay.

Dị Dung cắn răng rít lên:

– “Xích Mao Điểu Thủ”!

Lại nói ở về hướng Tây, có một tòa núi lớn, đỉnh núi tuyết phủ quanh năm, trong núi lại có một suối nước nóng mà ven bờ có một rừng cây đỏ rực. Trong rừng có một loại “Xích Mao Điểu”, thân thể có thể biến lớn, hóa nhỏ, kỳ lạ vô cùng. Võ công “Xích Mao Điểu Thủ” và “Xích Mao Điểu” vốn không có liên hệ gì với nhau, nhưng tính chất bàn tay có thể biến thành đỏ sậm, có thể thu nhỏ, trương lớn lên của môn võ công này quá giống với Xích Mao Điểu nên người sáng tạo ra nó đặt tên là Xích Mao Điểu Thủ.

Diêu Dặc Trọng khi còn trẻ đã từng chu du đến Tây Vực, trong lúc vô tình đã học được môn tuyệt kỷ này, danh vang Tây Khương, trở thành cao thủ có thanh danh cao nhất của Khương nhân.

Dị Dung biết Xích Mao Điểu Thủ rất lợi hại, nếu song thủ Diêu Dặc Trọng tiếp tục thu nhỏ lại thì cổ tay của mình sẽ bị chấn gãy. Vì vậy hắn hét lớn một tiếng truyền lực toàn thân xuống cổ tay, kháng cự lại thập chỉ của đối phương.

Vũ Đô Nhất Dương muốn ra tay tương trợ nhưng hắn lại không biết nên giúp ai bây giờ? Diêu Dặc Trọng ra tay trước, có thể nghi ngờ Dị Dung là gian tế, Diêu Dặc Trọng chỉ là vâng mệnh Mê Tiểu Kiếm tiên phát chế nhân mà thôi?

Chợt Mê Tiểu Kiếm thở dài một tiếng, than:

– Diêu Dặc Trọng, ngươi trước nay vẫn trung tâm cẩn cẩn, vì Khương Nhân đảng tận tâm tận lực. Tại sao hôm nay ngươi lại phản bội ta?

Diêu Dặc Trọng lãnh đạm nói:

– Chính miệng Thạch Lặc đã đáp ứng với ta. Chỉ cần đem thủ cấp của ngươi dâng cho hắn, giải tán Khương Nhân đảng thì hắn sẽ tha cho mười ba vạn tính mạng Khương nhân ở đây. – Lời này nói ra, sắc mặt vẫn lạnh lẽo như cũ, một chút biểu cảm cũng không lộ ra.

Bất qua câu nói tiếp theo của hắn lại có một chút thê lương:

– Đừng trách ta không cho ngươi cơ hội. Tại sao vừa rồi ngươi không đáp ứng kỳ kế phá đê Hoàng Hà của ta? Nếu ngươi đồng ý thì ta cũng không cần giết ngươi để cứu lấy mười ba vạn Khương nhân.

Mọi người lúc này mới hiểu ra Diêu Dặc Trọng chính là kẻ phản bội, nhất thời rút binh khí lăm lăm trong tay, đồng thời giáng xuống người Diêu Dặc Trọng.

Nói thì chậm nhưng diễn biến xảy ra rất nhanh. Mặt đất chấn động, vang “ầm” một tiếng, một nhân ảnh vọt lên, đao trong tay chém thẳng vào người Mê Tiểu Kiếm.

Vương Tuyệt Chi thấy thế, thân người bật thẳng dậy, thoát khỏi rương gỗ, cứu Mê Tiểu Kiếm. Ai ngờ nhân ảnh kia một đao chém vào Mê Tiểu Kiếm, tay kia đã tung ra ba ngọn đoản đao phóng thẳng vào mặt Vương Tuyệt Chi.

Nhân ảnh đó chính là người lúc đầu Vương Tuyệt Chi theo dõi đến đây.

Thần bí nhân khi tiến vào lều vải đã ẩn thân dưới mặt đất, chờ cơ hội ám toán Mê Tiểu Kiếm. Vương Tuyệt Chi bước vào lều đã không thấy hắn đâu nên chui vào rương gỗ, bản thân không thấy thần bí nhân, ngược lại thần bí nhân lại biết được nơi ẩn nấp của Vương Tuyệt Chi. Lúc hắn ra tay giết Mê Tiểu Kiếm đã cùng lúc phóng ra phi đao, ngăn cản Vương Tuyệt Chi cứu Mê Tiểu Kiếm.

Vương Tuyệt Chi nhìn thấy đao pháp người đó, lập tức khẳng định được suy đoán của mình lúc trước:

– Ngươi là Thạch Thông!

Thạch Thông là Yết nhân, tên thật vốn trùng vào danh húy của hoàng đế Lưu Thông nên sửa thành Trần Thông. Hắn là dũng tướng của Thạch Lặc, đi theo Thạch Lặc từ thuở ban đầu, thân kinh bách chiến, lập vô số công lao hãn mã. Thạch Lặc vì muốn lung lạc viên dũng tướng này mà trước tam quân đã từng tuyên bố “Trần Thông vũ dũng giết địch, tất có trọng thưởng”. Vì vậy ban cho Trần Thông họ “Thạch” của mình, ngay cả đao pháp của Thạch gia cũng truyền cho hắn. Cho nên toàn Thạch gia chỉ có năm người sử dụng được đao pháp của Thạch gia: Thạch Lặc, Thạch Hổ, con trai Thạch Lặc – Thạch Hoàng, và vị Thạch Thông này.

Vương Tuyệt Chi lúc còn ở nhà tranh đã nhìn thấy Thạch Thông lướt qua mặt, thân pháp giống hệt Thạch Hổ, không khỏi sinh lòng nghi ngờ. Hơn nữa quân dân thành Thiên Thủy đều vì đói mà trở nên gầy gò, làm sao lại xuất hiện một hán tử cao lớn tráng kiện như hắn. Vì vậy sinh ra hoài nghi, đuổi theo Thạch Thông đến đây.

Ba ngọn phi đao này đương nhiên không thể giết được Vương Tuyệt Chi. Thạch Thông cũng không hy vọng đả thương được Vương Tuyệt Chi. Chỉ hy vọng ngăn cản Vương Tuyệt Chi cứu Mê Tiểu Kiếm. Chờ khi Vương Tuyệt Chi đánh văng được ba ngọn đoản đao thì đã muộn một bước, không thể kịp thời cứu Mê Tiểu Kiếm.

Mê Tiểu Kiếm mắt thấy đao chém đến cũng không hề né tránh. Hắn làm gì biết võ công mà né với tránh!

Danh tiếng được liệt vào một trong hai vị đại anh hùng, sánh vai cùng Thạch Lặc. Ai mà biết thủ lĩnh của Khương nhân Mê Tiểu Kiếm lại không biết một chút võ công!

Vương Tuyệt Chi lúc mới gặp Mê Tiểu Kiếm, phát hiện ra người này không biết võ công, vốn rất ngạc nhiên. Song sau đó hắn nhìn khí độ khi làm việc của Mê Tiểu Kiếm thì mới hiểu được vì sao người này có thể trở thành đại anh hùng. Ngay cả loại người tâm cao khí ngạo như Vương Phác cũng không tiếc phản bội Sát Hồ thế gia vì Mê Tiểu Kiếm. Thật rất có đạo lý!

Bất quá vị tuyệt thế đại anh hùng không biết võ công này sắp bị một đao của Thạch Thông xẻ làm hai mảnh!

Đám người Vũ Đô Nhất Dương mắt nhìn thấy thủ lĩnh của mình sẽ bị kẻ kia giết chết, trong lòng phẫn nộ, xoay người lại cứu Mê Tiểu Kiếm. Bất quá bọn họ đã sớm tấn công Diêu Dặc Trọng, chiêu thức đã phát ra một nửa, làm sao có khả năng thu lại để cứu Mê Tiểu Kiếm?

Diêu Dặc Trọng sớm đoán mọi người sẽ tấn công hắn. Song thủ vẫn bấu chặt cổ tay Dị Dung, phản cước đá ngược ra sau, không trung nhất thời xuất hiện cước ảnh đầy trời, ẩn chứa tiếng vó ngựa của thiên quân vạn mã.

Đây chính là tuyệt kỹ bất truyền của Đại Minh Thượng Đế Quân ở Tam Nguyên động – Thiên Mã Cước.

Một trăm năm trước, cả nhà Đại Minh Thượng Đế Quân bị Khương nhân giết chết. Hắn một mình đến tuyệt vực, kịch chiến với hơn mười cao thủ Khương nhân. Trải qua mười ngày mười đêm khổ chiến, rốt cuộc kiệt lực mà chết, trước khi chết vẫn kịp xuất ra “Mã Hành Thiên Không” đá vỡ ngực Diêu Hắc Long – tộc trưởng tộc Xích Đình Khương. Từ đó Thiên Mã Cước danh chấn thiên hạ. Đáng tiếc là bí kíp Thiên Mã Cước lại rơi vào tay Xích Đình Khương nhân, trở thành tuyệt kỷ của Diêu gia. Đại Minh Thượng Đế Quân nếu ở dưới cửu tuyền mà biết tuyệt học của mình trở thành tuyệt kỹ của địch nhân, dám chắc sẽ đội mồ mà sống dậy.

Diêu Dặc Trọng xuất cước như thiên mã hành không, lực đạo không hề thua kém Đại Minh Thượng Đế Quân năm xưa. Hắn lại biết rõ võ công của sáu người kia, tự tin thân thể sẽ trúng chiêu nhưng ít nhất cũng có thể sát thương được ba người vây công.

Những người này mặc dù đã cùng hắn nhiều phen vào sinh ra tử nhưng hắn có thể lạnh lùng tung ra sát chiêu muốn giết bọn họ, không một chút nhíu mày.

Diêu Dặc Trọng tuyệt đối là một người hành sự triệt để, tuyệt không quay đầu lại. Nghe nói hắn đã bẻ một cành hoa thì phải nhổ tận gốc, đã giết một người thì nhất định phải xuyên tim, phá não, xác định đối phương thật sự đã chết mới dừng tay.

Cho nên một khắc trước hắn vẫn còn là người của Khương Nhân đảng, tận tâm vì Mê Tiểu Kiếm xuất kế, cam nguyện nhận hình trượng, thậm chí cho dù bốc trúng chữ “Tử” cũng chết không oán hận. Nhưng ngay khi nghe tiếng tù và của Mộ Dung Ngôi thì trong nháy mắt đã phản bội Khương Nhân đảng, phản bội một cách hoàn toàn triệt để, không còn để ý đến một chút tình nghĩa cũ.

Cho dù là địch nhân của hắn, là người không đồng ý với cách làm của hắn, cũng không thể không thừa nhận hắn thực sự là một vị hảo hán!

Song một chiêu Thiên Mã Cước vô pháp chống đỡ của Diêu Dặc Trọng đã chỉ đá trúng không khí.

Mà một đao của Thạch Thông bổ về phía Mê Tiểu Kiếm cũng là chém vào không khí!

Nguyên trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, hai cánh tay của Dị Dung đã vung lên, lấy thân mình Diêu Dặc Trọng làm “kiếm” sử ra một thức “Ngọc Nữ Xuyên Toa”, đánh bay Thạch Thông ra ngoài năm thước, một đao của Thạch Thông đương nhiên là chém vào không khí.

Bị Diêu Dặc Trọng cầm chặt cổ tay, Dị Dung vẫn có thể sử dụng “Dị Dung thần kiếm”, lấy thân mình Diêu Dặc Trọng làm kiếm, công kích địch nhân. Võ công đã kỳ huyễn đến mức cực điểm!

Thạch Thông và Diêu Dặc Trọng va vào nhau, tuy nhiên hai người đều có nội lực hùng hậu, cú đập này không thể gây tổn thương cho hai người.

Ngược lại Dị Dung cố vận chân khí sử “kiếm”, sức chống cự “Xích Mao Điểu Thủ” của Diêu Dặc Trọng đã không còn kiên cường như trước, dần dần nội kình âm tà của Xích Mao Điểu Thủ đã trở nên thắng thế.

Diêu Dặc Trọng mặc dù không bị trọng thương nhưng một cú đập của Dị Dung cũng làm hắn đau đớn, hét lên. Đang muốn vận công chấn gãy cổ tay Dị Dung, chấm dứt một đời kiếm thủ của vị Dị Dung thần kiếm thì đã thấy từ không trung ập đến một chưởng.

Một chưởng này thoạt nhìn thì đơn giản nhưng lại ẩn chứa nội lực thực khủng khiếp, Diêu Dặc Trọng buộc phải lui về phía sau, hợp lại song chưởng để chống đỡ, bất quá làm như vậy thì hắn sẽ bỏ qua cơ hội phế đi song thủ Dị Dung.

Không cần phải nói cũng có thể đoán ra người phát chưởng chính là Vương Tuyệt Chi.

Diêu Dặc Trọng đương nhiên không dùng tính mạng của mình đối lấy song thủ Dị Dung, bèn chọn con đường thối lui về sau, tránh né một chưởng Vương Tuyệt Chi.

Vương Tuyệt Chi cứu được Dị Dung, vội hỏi:

– Ông không sao đấy chứ?

Chỉ thấy song thủ Dị Dung đầm đìa máu tươi, vết thương sâu thấu xương. Hai tay của hắn cho dù chưa bị phế đi nhưng chắc chắn một thời dài sắp đến sẽ không thể sử dụng được võ công. Đáng khen là hắn vẫn cầm chặt cánh tay trái của Mê Tiểu Kiếm tựa như cánh tay này đã liên kết với thủ chưởng của hắn thành một khối thống nhất, trừ phi tay hắn gãy thực sự. Nếu không thì cánh tay trái của Mê Tiểu Kiếm vĩnh viễn không rời khỏi thủ chưởng của hắn.

Dị Dung nhìn Vương Tuyệt Chi nói:

– Vương công tử, ta cầu ngươi một chuyện. Chỉ cần ngươi làm được thì Dị Dung cho dù chết cũng cam tâm.

Không đợi Dị Dung nói ra hắn muốn mình giúp gì, Vương Tuyệt Chi đã khẳng khái nói:

– Yên tâm. Vương Tuyệt Chi ta cho dù vứt bỏ tính mạng cũng sẽ bảo vệ Mê Tiểu Kiếm chu toàn!

Dị Dung cảm kích nói:

– Đa tạ đại ân công tử. – Dứt lời thân thể đã xoay tròn, bắn tới Diêu Dặc Trọng.

Cổ tay hắn tuy đã bị đả thương đau nhức không ngừng, không thể cử động, nhưng cánh tay thì vẫn có thể vận động, xuất ra nhất chiêu “Điểu Loại Già Nhật” trong kiếm quyết chữ “Khảm”. Song chưởng huyễn hóa thành tầng tầng lớp lớp mây đen, vỗ xuống đỉnh đầu Diêu Dặc Trọng.

Diêu Dặc Trọng hai tay huy động chống lên, đôi bàn tay của hắn giờ phút này đã trương phình, lớn lên gấp đôi. “Điểu Loại Già Nhật” của Dị Dung một “kiếm” chém ra, hai kiếm chém ra…mười kiếm chém ra đều bị đại chưởng của Diêu Dặc Trọng hứng hết.

Dị Dung liều mạng toàn lực chém bừa mười chiêu, vết thương chấn động, máu tuôn xối xả. Hắn cắn răng nhịn đau, vận khí lên bàn chân, đơn cước đâm thẳng ra, xuyên qua trường kỷ, lấy trường kỷ làm kiếm, xuất ra một chiêu cực kỳ ảo diệu “Diệp Công Hảo Long”.

Truyền thuyết nói rằng thời Xuân Thu có người họ Diệp tên Tử Cao si mê rồng thành bệnh. Quần áo, vũ khí đều mang hình tượng rồng, xà nhà, cột trụ đều điêu khắc hình rồng. Thiên long trên thiên giới thấy có người si mê rồng như vậy bèn quyết định xuống thăm. Một hôm, thiên long hiện xuống nhà Diệp Tử Cao, chui đầu vào cửa sổ, duỗi đuôi vào tận trong nhà. Diệp Tử Cao vừa thấy thiên long thì sợ hãi, mặt như chàm đổ, hồn phi phách tán.

Một “kiếm” Diệp Công Hảo Long này của Dị Dung cực kỳ biến ảo, kiếm quang biến hóa không dưới trăm đường, nhưng tất cả đều là hư chiêu, sát chiêu chính thức là một kiếm toàn lực sau đó. Hắn dùng cước vũ lộng trường kỷ dài mười thước sử ra một chiêu lấy biến hóa làm trọng như “Diệp Công Hảo Long”, võ công như thế này quả thực đã đến đạt đến mức kinh thế hãi tục.

Diêu Dặc Trọng đối mặt với vô số hư chiêu, thân người dũng mãnh xoay lại, hai chân tung ra Thiên Mã Cước – Mã Dĩ Hậu Thối Thích Nhập. Thiên Mã Cước thi triển khi quay lưng lại đối phương thì có thể phát huy được uy lực lớn nhất, chính là một môn võ công kỳ lạ, quỷ dị tuyệt luân.

Song Diêu Dặc Trọng dùng trọng cước để đối phó với hư chiêu, không phải sẽ đá vào không khí, chân khí không nơi phát tiết, không phải sẽ tự đả thương mình sao?

Ai ngờ “rắc, bốp, bốp..”, cước ghế giao nhau, trường kỷ vỡ tan thành từng mảnh nhỏ. Dị Dung dùng cước làm sao có thể bì được công lực với đại hành gia về cước pháp như Diêu Dặc Trọng, lập tức bị chấn lui về phía sau liên tục, máu miệng phun ra từng búng. Bất quá tay hắn vẫn cầm chặt cánh tay trái của Mê Tiểu Kiếm.

Ánh mắt của Diêu Dặc Trọng rất lợi hại, vừa nhìn thấy “ghế chiêu” của Dị Dung hư thực thay đổi liên tục, lúc đầu tưởng là hư chiêu nhưng thực ra lại biến thành thực chiêu, bèn lấy cương đối cương, nhất cước đánh trọng thương Dị Dung.

Vương Tuyệt Chi liếc mắt quan sát tình thế, sáu người Vũ Đô Nhất Dương vây công Thạch Thông đã chiếm được thượng phong, nghĩ bụng:

– Diêu Dặc Trọng công lực mạnh mẽ, Dị Dung hai tay đã vô lực, không phải đối thủ của hắn. – Nghĩ vậy liền huýt một tiếng sáo dài, phóng tới tấn công Diêu Dặc Trọng.

Ai ngờ một tràng cười dài từ bên ngoài truyền đến, ngay sau đó một người như một đạo kiếm quang lướt vào, khí thế thực làm cho người khác sợ hãi, hiển nhiên là một cao thủ kiếm thuật. Người vừa tiến vào là một nam tử trung niên, vẻ mặt hết sức nho nhã. Vương Tuyệt Chi vừa thấy hắn liền bật thốt lên: “Lưu Côn!”

Lưu Côn tự Việt Thạch, là người Ngụy Xương, Trung Sơn, là hậu nhân của Trung Sơn Tĩnh Vương Lưu Thắng thời Hán, cũng tính là xuất thân từ dòng giõi hoàng thất.

Thời niên thiếu, hắn kết giao với Tổ Địch, ngày ngày luận bàn kiếm thuật, sau lại kết nghĩa thành huynh đệ. Thời đó hai người đắp chung chăn, ngủ cùng giường, cứ đến khi gà báo sáng thì thức dậy, bạt kiếm múa luyện. Suốt bảy năm ròng như vậy không hề gián đoạn, đã sáng tạo ra rất nhiều kiếm pháp cao thâm.

Lưu Côn sau này làm Thứ Sử Tịnh Châu, nhiều lần đại chiến với Thạch Lặc và Lưu Diệu, có thắng có bại. Mấy năm sau Tấn kinh bị vây, đại tướng trong triều chết dần, Lưu Côn được thăng đến chức Tư Không, quản cả ba châu Tịnh, Dực, U. Hắn lại kết minh với Tiên Ti Thác Bạt, bất quá Thác Bạt tộc đấu đá không ngừng trong nội bộ, Lưu Côn lại quay sang kết giao huynh đệ với Đoạn Thất Đan, cùng chống Lưu Thông, Thạch Lặc. Đầu năm nay Tấn kinh thất thủ, Lưu Côn kéo quân về một thành hoang vu, trơ trọi phía Tây Bắc, mưu đồ khôi phục đại quân.

Lưu Côn cười ha hả, nói:

– Mộ Dung lão quái, ta nhanh hơn ngươi một bước rồi!

Một thanh âm sang sảng như sắt thép va vào nhau đột nhiên vang lên:

– Ngươi cũng không nhanh hơn ta là bao.

Một gã mũi cao mắt sâu, da trắng – hiển nhiên là một gã Tiên Ti nhân – tiến vào trong lều. Tuy nhiên hắn không đi vào từ cửa trước mà từ sau lều tiến vào, vải lều bị kình khí của hắn xé toạc thành một lỗ hổng hình người sắc lẹm. Ma kình như vậy thực làm cho người ta sợ hãi.

Người này không phải ai khác, chính là tộc trưởng Mộ Dung Tiên Ti, Vạn Độc Ma Nhân – Mộ Dung Ngôi. Hắn được xưng “Vạn độc”, không phải là vì hắn biết dụng độc mà “Vạn độc” chính là lòng dạ của hắn, so với độc công còn “độc” hơn nhiều.

Lưu Côn đến trước một bước, nhất thời quan sát tình thế trong lều, đoạn nói:

– Mộ Dung lão quái, Thạch Thông, Thạch Lặc đã đáp ứng với chúng ta nếu ai giết được Mê Tiểu Kiếm thì Tịnh Châu sẽ thuộc về người đó! – Lời chưa dứt mũi kiếm đã rung lên, bảy đạo kiếm qua xoay vần, điểm đến người Mê Tiểu Kiếm.

Lưu Côn và Thạch Lặc là kẻ thù không đội trời chung. Hắn lại kết giao với Đoạn Thất Đan đại chiến với Mộ Dung Ngôi không biết bao nhiêu lần. Song lúc này hai gã đã tạm gác bỏ địch ý sang một bên, hợp tác cùng nhau. Điều này chứng tỏ Thạch Lặc đã hứa hẹn quyền lợi không ít với hai gã, cũng chứng minh Thạch Lặc quyết phải giết Mê Tiểu Kiếm.

Mộ Dung Ngôi dù sao cũng chậm hơn Lưu Côn, hắn không tranh tiên với Lưu Côn. Ngược lại cước bộ chậm rãi tiến lên, ma trảo chậm rãi xuất ra, thầm nghĩ:

– Vương Tuyệt Chi đứng bên cạnh Mê Tiểu Kiếm. Lần này hắn đến Thiên Thủy là vì vận lương cho Mê Tiểu Kiếm, dám chắc sẽ không ngồi yên nhìn Mê Tiểu Kiếm bị giết. Lưu Côn ơi là Lưu Côn, một kiếm của ngươi sẽ bị Vương Tuyệt Chi ngăn cản. “Thất Âm Ma Trảo” của ta sẽ dễ dàng bẻ gẫy cổ họng Mê Tiểu Kiếm, giúp hắn nhanh chóng quy thiên.

Vương Tuyệt Chi nhìn thấy kiếm hoa Lưu Côn phóng tới uy hiếp đến chín huyệt đạo trên ngực Mê Tiểu Kiếm. Kiếm pháp so với Tổ Địch không hề kém chút nào. Song khó đối phó nhất lại chính mà một trảo phía sau của Mộ Dung Ngôi. Trảo chiêu mới xuất ra một nửa mà hàn khí đã lạnh lẽo tỏa ra xung quanh, khiến cho kẻ khác lông tóc dựng đứng, máu huyết như đông cả lại. Nhưng cho dù hắn có thể đầy lùi thế công hai gã trước mặt thì vẫn còn đó Diêu Dặc Trọng trực chờ lấy mạng Mê Tiểu Kiếm.

Nếu là đơn đả độc đấu thì Vương Tuyệt Chi không hề úy kị một ai. Nhưng nếu một địch ba thì Vương Tuyệt Chi chắc chắn sẽ bại. Có điều với tính khí của hắn thì cho dù địch không lại cũng phải đánh một trận. Đáng tiếc là tình thế lúc này thật hung hiểm, chỉ sợ chưa được mười chiêu thì Mê Tiểu Kiếm đã mất mạng.

Tuy nhiên Vương Tuyệt Chi không có thời gian để chần chừ nữa, khí vận đan điền, mười hai thành công lực tống ra, quát:

– Ta liều mạng với các ngươi!

Lưu Côn chỉ cảm thấy một cỗ kình phong đập vào mặt, y phục nửa người trên đều bị chấn rách bay lại phía sau, cơ thể chấn động chao đảo. Nhưng hắn trong quân đội hai mươi năm, kinh qua vô số trận chiến, ngộ không biết bao nhiêu hiểm cảnh, càng trải qua nhiều càng trở nên mạnh mẽ. Trường kiếm quán chú nội lực, liên tục chém xuống, dồn toàn bộ nội lực bốn mươi năm khổ tu ngạnh tiếp kình phong của địch nhân.

Ai ngờ hắn dùng cương đối cương thì lại phát hiện ra nội lực đối phương đã biến mất, không còn tăm hơi đâu nữa.

Nhìn lại chỉ còn thấy bóng lưng của Vương Tuyệt Chi mà thôi.

Vương Tuyệt Chi vừa rồi chỉ tung ra hư chiêu, dọa Lưu Côn và Mộ Dung Ngôi, thừa dịp đó đã ôm lấy Mê Tiểu Kiếm, chạy ra khỏi lều vải.

Lưu Côn tức tối, dậm chân quát:

– Đuổi!

Mộ Dung Ngôi, Diêu Dặc Trọng đã chuyển thân đi trước hắn một bước, đuổi theo Vương Tuyệt Chi. Thạch Thông liên tục chém ra sáu đao bức lui sáu tộc trưởng, lắc mình ra khỏi lều vải, cũng nhanh hơn Lưu Côn một bước.

Đám người Vũ Đô Nhất Dương cũng không chậm trễ, vọt ra theo sau.

– Thạch Thông đừng chạy, có gan thì tiếp tục đại chiến với lão tử sáu trăm hiệp!

– Diêu Dặc Trọng, ngươi phản bội Khương Nhân đảng, ta không giết ngươi, thề không làm người!

Duy chỉ có Linh Phách là không chạy theo, hắn nâng thân thể Dị Dung lên, hỏi:

– Ngươi có sao không?

Dị Dung miệng đầy máu tươi, vừa rồi cổ tay hắn trọng thương, lại liều mạng đánh với Diêu Dặc Trọng một hồi, nội tạng cũng đã thụ thương. Hắn yếu ớt nói:

– Không chết được, nhưng cứu Mê tộc trưởng quan trọng hơn. Cho dù phải liều mạng cũng không thể để cho Mê tộc trưởng chết trong tay đám quần ma này!

Tay Dị Dung vẫn nắm chặt cánh tay của Mê Tiểu Kiếm!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.