Ngư Hương Tứ Dật

Chương 34 - Ngây Thơ

trước
tiếp

Edit: Nhật Hạ

Beta: Fleur

Dung Lâm bị những lời nói của mình dọa sợ, nhìn tiểu cá yêu trước mặt đang mở to mắt nhìn mình, lúc này mới dời mắt ra nói: “Không được nghĩ bậy bạ.” Vội vàng đổi chủ đề: “Mì đã xong chưa?”

A Liên bây giờ mới vội đổ nước sôi vào mì, cẩn thận bưng qua đó: “Thượng thần cẩn thận nóng đấy.”

Dung Lâm xuất thân từ hệ Hỏa, dĩ nhiên sẽ không sợ nóng. Hắn lấy mì và đũa từ trong tay của tiểu cá yêu, ngồi sang một bên ăn, không để nàng nhìn thêm cái nào nữa. A Liên cũng yên tĩnh ngồi trước mặt thượng thần, hình hắn nghiêm túc ăn mì, sau đó lấy bèo khô từ trong hồ lô ngọc cầm lên ăn.

Dung Lâm không biết tiểu cá yêu có nghĩ bậy hay không, hắn chỉ thuận miệng nói một câu, nếu nàng nghiêm túc nghe, chỉ sợ sẽ cố ý tiếp xúc nhiều hơn với con cá kiếm kia một chút để cho hắn…Dường như nghĩ đến điều gì đó, gương mặt Dung Lâm hơi ửng đỏ, ngẩng đầu nhìn nàng, thấy cái miệng nhỏ của nàng đang ăn bèo khô thì hỏi: “Ngươi không ăn sao?”

A Liên nói: “Ta không quá thích ăn mì.”

Dung Lâm nói: “Một con cá còn kén chọn.”

Dung Lâm chỉ ba gắp là ăn xong mì, thuận tay nhận luôn khăn A Liên đưa tới, ưu nhã lau miệng, còn nàng thì mang bát đũa ra sân để rửa. Hắn đứng dậy ợ một cái, lẳng lặng nhìn nàng ngồi trong sân chăm chỉ rửa bát, khóe miệng vểnh lên cao.

Cảnh đêm ở Tiêu Dao điện thật đẹp, trước điện có một cái hồ trong suốt, tâm trạng hôm nay của Dung Lâm rất tốt, khó có khi đề nghị: “Cùng nhau đi bơi nhé.”

Mấy ngày nay tiểu cá yêu luôn bận rộn với các bài học ở Cửu Tiêu Các, chăm chỉ học tập, cũng lâu rồi chưa có đi bơi cùng hắn.

A Liên cười, đang định đồng ý thì chợt nhớ ra điều gì đó, lại từ chối: “Hôm nay ta hơi mệt.”

Rõ ràng hôm nay không xảy ra chuyện gì, cũng được tan học sớm, có cái gì mà mệt mỏi? Chỉ là từ trước tới giờ Dung Lâm không phải người có tính tò mò mạnh, nàng đã không muốn đi bơi cùng hắn vậy thì thôi, chẳng qua là trong lòng có chút khó chịu.

A Liên cũng phát hiện ra thượng thần có chút không vui, liền đến gần nói: “Ta nhìn thượng thần bơi nhé.”

Dung Lâm phất tay áo nói: “Ta đi nghỉ đây.”

Hắn xoay người rời đi, A Liên yên lặng nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, cúi đầu “vâng” một tiếng.

Ngày hôm sau, A Liên ra chuồng ngựa dắt thiên mã để rời khỏi Tiêu Dao điện. Thiên mã ở trong chuồng ngựa bình thường cũng giống như thượng thần vậy, đều là tính cách cao ngạo lạnh lùng, nhưng lúc này nhìn thấy A Liên dẫn theo ngựa trắng nhỏ thì từng con giương cao cổ, mở ra hai cánh của mình, ý đồ dùng thân hình cường tráng khỏe mạnh của mình hấp dẫn.

Cũng không thể trách, dù là giống ngựa cao quý hơn nữa cũng vẫn luôn hy vọng được chủ nhân cưỡi. Nhưng bọn nó bị giam ở trong chuồng ở Tiêu Dao điện cả ngày, chưa được thượng thần cưỡi một lần nào cả, hôm nay hâm mộ con ngựa kia có thể được người cưỡi ra ngoài, phát huy giá trị của bạch mã.

A Liên là một con cá trung thành, những thứ này đều là ngựa của thượng thần, nàng tuyệt dối không dám cưỡi loạn, chỉ ngoan ngoãn dắt tiểu bạch mã của mình.

Dung Lâm hôm nay không ngủ được, lăn qua lộn lại suy nghĩ đến nguyên nhân tiểu cá yêu kia từ chối hắn. Thượng thần vốn có chút tính xấu khi thức dậy, hôm nay càng đáng sợ hơn, vừa đi ra thì thấy thiên mã đang làm dáng, hắn sải bước đi đến.

Thượng thần ba mươi nghìn tuổi dáng vẻ dù lạnh lùng không nói tiếng nào thì khí thế vẫn rất dọa người.

Hắn vừa xuất hiện, thiên mã trong chuồng ngựa vội ngoan ngoãn cúi đầu xuống thấp, yên tĩnh giống như một con thỏ trắng nhỏ.

Dung Lâm đi tới gần, đứng trước con ngựa có màu nâu sậm, vóc dáng cao lớn nhất trong đám thiên mã, nghĩ đến dáng vẻ phấn khích kích động vừa rồi của nó thì lạnh lùng nói: “Sao? Muốn được nàng cưỡi à?” Hắn hung hăng trợn mắt nhìn nó một cái: “Ta còn chưa được, các ngươi có muốn cũng không đến lượt.”

Vốn là thiên mã đang rũ đầu xuống, lúc này lại đột nhiên ngẩng đầu lên, một đôi mắt ngựa đầy hoảng sợ nhìn thượng thần trước mặt.

A Liên đang lần lượt đút thức ăn cho thiên mã trong chuồng, đến lượt con ngựa lúc nãy, giơ tay lên đút cỏ khô với nước lại thấy nó lui về phía sau mấy bước.

A Liên lầm bầm nói: “Sao lại không ăn vậy?”

Dung Lâm nhìn con ngựa này một cái, nhìn về phía A Liên nói: “Chắc là kén ăn đó.”

A Liên quay đầu nhìn thượng thần: “Thiên mã kén ăn phải làm thế nào?”

Dung Lâm nhạt nhẽo nói: “Chắc là ra vẻ thôi, cho nhịn đói mấy tháng là được.”

*

Khóa luyện tập của đệ tử Cửu Tiêu Các đã chính thức bắt đầu, một tổ của A Liên có sáu người, nàng đã biết trước những người đó. Tuy rằng phu tử dạy kèm của bọn họ là thượng thần, nhưng thượng thần chỉ cần thỉnh thoảng ở trong tối quan sát, nhìn các đệ tử luyện tập, phần lớn thời gian không cùng một chỗ với các đệ tử. Bây giờ mấy người này tụm lại với nhau, thương lượng góp bạc với nhau mời thượng thần ăn cơm và mua quà tặng cho ngài.

Mỗi người đóng ba mươi lượng bạc, đưa cho Vân Tiếu giữ.

A Liên nhìn Bạch Tầm, Hỏa Tranh mỗi người bọn họ đều móc hà bao đóng bạc, còn mình thì cầm hồ lô ngọc, đổ tất cả bạc bên trong vào lòng bàn tay, từ từ mở ra. chỉ có một ít bạc vụn, cộng lại ngay cả hai lượng cũng không được.

Bạch Tầm nói: “Để ta đóng cho cá mè hoa.”

Trong hồ Động Trạch, Bạch Tầm là bá chủ một phương, gia tộc ở hồ Động Trạch cũng là giàu có nhất, tất nhiên sẽ không thiếu tiền.

Hoọa Bình cũng nộp bạc, thấy bộ dạng nghèo túng của A Liên thì nói: “Làm sao vậy? Bị nhà giàu mới nổi kia bỏ rơi rồi à?”

Vân Tiếu không thích dáng vẻ này của Hoa Bình, vội nói: “Miệng ngươi sạch sẽ một chút.”

Hoa Bình có trái tim pha lê, vừa nghe thì lập tức bùng nổ, cũng may Chiết Đan bên cạnh kéo nàng lại.

Dù sao cũng là bạc để tặng đồ cho thượng thần, A Liên cũng không tiện mượn của Bạch Tầm, cho dù nàng có ngốc nhưng cũng cảm giác được thượng thần không thích nàng và Bạch Tầm có liên quan đến nhau, nàng cảm ơn Bạch Tầm, từ chối ý tốt của hắn, sau đó hỏi Vân Tiếu: “Chờ một lát ta đi lấy cho ngươi, có được không?”

Quan hệ của Vân Tiếu với A Liên rất tốt, chút chuyện nhỏ này đương nhiên sẽ đồng ý, lập tức nói: “Trước tiên ta đóng giúp ngươi, sau đó ngươi lại trả lại ta là được.”

A Liên gật đầu, sau khi tạm biệt Vân Tiếu và Bạch Tầm, nàng ngay lập tức đi tìm Điền La và Tiêu Táo. Chỉ là Điền La và Tiêu Táo cũng đã ra ngoài luyện tập, các nàng trở về thì chuyện cũng đã qua. Nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra biện pháp nào, chẳng thể làm gì khác cả nên A Liên đành ra bên hồ, nhìn bốn bề vắng lặng mới rút ba mươi phiến vẩy cá trên người xuống.

Rút vẩy cá ra xong nàng vui mừng chạy đến cửa hàng hôm qua.

Trong cửa hàng vẫn là vị tiên quân kia, không ngờ lại nhớ được A Liên, thấy nàng lại tới thì cười nói: “Sao bây giờ lại tới vậy?”

A Liên lấy khăn quấn vẩy cá đưa tới trước mặt tiên quân, một mảnh vẩy cá màu bạc kia nàng rửa lại sạch sẽ, hiện lên huỳnh quang nhàn nhạt, nhìn qua vô cùng đẹp. Vị tiên quân kia nhìn thấy, lộ ra một tia kinh diễm, lúc này hướng về phía A Liên tốt bụng nói: “Tiểu cô nương, rút ra nhiều vẩy cá như vậy sẽ làm hại đến thân thể, lần sau đừng làm chuyện ngu ngốc này nữa.”

Tiên quân của Cửu Tiêu Các đều có lòng dạ lương thiện vừa có tố chất tốt, vị tiên quân này tuy rằng rất thích những chiếc vẩy cá xinh đẹp, nhưng cũng không thể không lên tiếng nhắc nhở.

A Liên gật đầu một cái: “Vâng, ta biết, đây là lần cuối cùng.” Vẩy cá quan trọng đối với một con cá bao nhiêu, nàng thân là cá mè dĩ nhiên là hiểu rõ nhất, ngoại trừ có tác dụng bảo vệ cơ thể, vẩy cá xinh đẹp còn tương đương với khuôn mặt của cô nương loài người, dĩ nhiên sẽ cẩn thận che chở.

Tiên quân nói: “Vậy thì tốt.” Hắn nói: “Hôm qua có một vị tiên tử thấy ba mảnh vẩy cá của ngươi thì thích vô cùng, còn nói bằng lòng trả mười nghìn lượng bạc mua tất cả vẩy cá trên người ngươi, để có thể làm một chiếc váy vẩy cá xinh đẹp…”

Nhưng mà loại mua bán này có khác gì sao với bán mạng, có nhiều bạc hơn nữa cũng không đổi được mạng sống.

A Liên có chút kinh ngạc, nói: “Ta không cần nhiều bạc như vậy.”

Tiên quân nói: “Tất nhiên ta biết.” Hắn vừa nói, ánh mắt vừa rơi xuống chỗ ngực A Liên, nơi lộ ra một miếng phượng vũ, thấy phượng vũ kia kim quang lấp lánh, thật là màu sắc hiếm có trên thế gian, lúc này liền kích động không thôi: “Tiểu cô nương, phượng vũ trên cổ cô kia có bán hay không? Ta có thể cho ngươi từng này ——”

Vừa nói vừa đưa ra một bàn tay.

A Liên lẩm bẩm nói: “Năm lượng?”

Tiên quân cười cười, chậm rãi lắc đầu một cái, nói: “Năm trăm lượng.”

Đời này A Liên còn chưa thấy qua nhiều bạc như vậy, nhưng sau đó lập tức trở về như ban đầu, cười nói: “Cảm ơn tiên quân, chiếc phượng vũ này ta không bán.”

Tiên quân là người biết nhìn, thấy tiểu cô nương nghèo túng, phượng vũ ở trên người nàng cũng không có ích gì, tiếp tục nói: “Hay là thế này, ta thấy ngươi cũng là người thành thật, tám trăm lượng, ngươi thấy có được không?”

A Liên nhanh chóng lắc đầu: “Không phải vấn đề tiền bạc, phượng vũ này ta không bán…” Lại cường điệu nói: “Bao nhiêu bạc cũng không bán.”

Tiên quâncó chút tiếc nuối, khi đưa bạc mua vẩy cá cho nàng vẫn nói không ngừng: “Nếu có thay đổi ý kiến, lúc nào cũng có thể tìm ta.”

A Liên chỉ cười, nhận lấy bạc rồi đi luôn.

*

A Liên ngay trước mặt mọi người, trả ba mươi lượng cho Vân Tiếu, chuyện này mới qua. Rồi sau đó tụm lại một chỗ với nhau, thương lượng xem nên mời thượng thần đến tửu lâu nào ăn cơm, chuẩn bị quà tặng gì cho hắn thì thích hợp.

Hoa Bình là người thảo luận nhiệt tình nhất, A Liên thỉnh thoảng cũng phát biểu một câu: “Mạnh Cực tiên quân kia có chuỗi nhà hàng nướng rất tốt.”

Lời này ngay lập tức gặp phải phản đối của Hoa Bình.

Đường đường là thượng thần, sao có thể ăn hàng quán ven đường?

A Liên muốn nói có thể thượng thần sẽ thích, nhưng thấy dáng vẻ không tán thành của những người khác, cũng không tiếp tục nói nữa.

Địa điểm luyện tập của đội của A Liên được chọn ở Đồ Sơn.

Đồ Sơn cây cối xanh um, không chỉ có kỳ hoa dị thảo, còn có các loại thú thượng cổ qua lại.

Ngày đầu tiên cũng không có chuyện gì xảy ra, Vân Tiếu còn giúp mọi người tìm chút cỏ thần Chúc Dư, sau khi ăn Chúc Dư thì sẽ không còn thấy đói bụng nữa. A Liên cảm thấy Chúc Dư quả là có tác dụng, âm thầm hái nhiều hơn một ít, ý định làm thành Chúc Dư khô.

Buổi tối mỗi người tự mình nghỉ ngơi, Hoa Bình và Chiết Đan có chút mập mờ, tìm một cái cớ rời đi, tìm một bụi cỏ rậm quấn lấy nhau.

A Liên nhìn về phía Vân Tiếu nói: “Ta hơi khát, ra bờ sông uống nước.”

Bạch Tầm lập tức nói: “Để ta đi cùng muội.”

A Liên suy nghĩ một chút nói: “Không cần, ở ngay bên cạnh mà, không sao, ta sẽ quay lại ngay.”

A Liên nói xong thì đứng dậy đi loanh quanh bờ sông. Đồ Sơn hiểm trở, ngẩng đầu lên là có thể thấy ánh trăng trên đỉnh đầu, ánh trăng sáng ngời, giống như chỉ cần đứng lên là có thể chạm được vào vậy. A Liên thấy bốn bề vắng lặng thì ngồi lên một tảng đá lớn bên cạnh bờ sông, phía sau là một cây đại thụ.

Nàng tựa vào thân cây, thận trọng vén váy trên người lên. Làn váy bên trong giống như dính vào da thịt, kéo nhẹ một chút cũng thấy đau, A Liên khẽ cắn răng vén váy lên. Nàng ngâm hai chân vào trong nước, một khắc sau, hai chân thong dài thẳng tắp biến thành mọt chiếc đuôi cá với vẩy bạc xinh đẹp.

A Liên cúi đầu, nhìn thấy bên bắp đùi trái chỗ đuôi cá đỏ một mảng lớn, là bởi vì đi cả một ngày, váy ma sát vào chân nên đã bắt đầu nhiễm trùng.

Bóng cây xao động, A Liên ngớ ra, xoay người, đối diện với một bóng người cao lớn, mở miệng nói: “Bạch Tầm đại ca?”

Bạch Tầm ở trước mặt A Liên tính tình vẫn luôn rất tốt, nhưng lúc này vẻ mặt lại không được tốt, hắn đến gần nhìn, bảo nàng: “Ta có mang theo dược cao, bôi vào đi.” Cũng không hỏi nàng vì sao bị thương vẩy cá.

A Liên thấy hắn lấy ra bình sứ, vống định đưa tay nhận lấy, lại thấy hắn không có ý định đưa cho nàng mà ngồi xổm xuống, quỳ bên người nàng. Bạch Tầm nói: “Để ta làm cho.”

Đợi khi Bạch Tầm quệt một nửa dược cao trong suốt chuẩn bị bôi cho nàng, mới nghe thấy một thanh âm lạnh lùng cách đấy không xa.

“Ngươi dám động vào cá của ta xem!”

A Liên lập tức quay đầu, thấy thanh âm như chi lan ngọc thụ kia, vội vàng nở nụ cười gọi: “Thượng thần!” Nàng giơ hai tay lên vẫy vẫy, vui vẻ đến nỗi quên mất cả đuôi cá: “Ta ở đây này.”

Dung Lâm nhịn một bụng khí, thấy dáng vẻ cười đùa vui vẻ của nàng thì vội đi tới, xách nàng lên, hướng về phía Bạch Tầm nói: “Đi sang một bên.”

Bạch Tầm nhìn Dung Lâm một cái, vừa liếc nhìn A Liên phía sau hắn, mới để bình sứ trong tay xuống tảng đá lớn, nói với A Liên: “Cá mè hoa, ta đi trước đây.”

“Được được được.” A Liên gật đầu liên tục, hai tay ôm chặt cánh tay thượng thần, đợi Bạch Tầm đi miới hưng phấn ngẩng đầu lên nhìn thượng thần nói: “Sao thượng thần lại tới đây?”

Dung Lâm giơ tay lên nhéo mặt nàng, tức đến nỗi chỉ muốn phun lửa vào nàng, đến khi đôi mắt nhìn thấy đuôi cá của nàng mới cả kinh nói: “Sao lại bị như vậy?”

A Liên đảo quanh tròng mắt, chuẩn bị nói thì Dung Lâm nói: “Nói thật.”

A Liên vốn cũng không giỏi nói dối, hiện giờ dĩ nhiên là không lừa được, chỉ đành kể lại chuyện mình đã làm, sau đó vui vẻ nói: “Ta không nghĩ tới vẩy cá của ta lại đáng tiền như vậy, nghe vị tiên quân kia nói, còn có một vị tiên tử muốn mua toàn bộ vẩy cá của ta để làm váy nữa.”

Dung Lâm bị nàng làm cho vừa tức vừa buồn cười, chợt nhớ đến cuộc sống trước kia của nàng, đúng là không có bạc…

Dung Lâm trầm mặc kéo nàng ngồi xuống, nhìn sang bên bình sứ nhỏ, càng nhìn càng cảm thấy bực mình, dứt khoát cầm lên rồi sau đó ném vào lòng sông kêu “tõm” một tiếng.

A Liên nhỏ giọng nói: “Thượng thần?”

Dung Lâm cau mày, càng nghĩ càng tức, hắn ngồi xuống cùng nàng, đưa tay xoa nhẹ đuôi cá của nàng, kim quang lóe lên, vết thương trên đuôi cá dần khép lại, chẳng qua chỗ đó thiếu mất một mảng lớn vẩy cá, nhìn qua rất rõ ràng.

Thượng thần mãi không lên tiếng, A Liên có chút lo lắng không yên, hơi cúi đầu xuống nhìn hắn goi: “Thượng thần?”

“Im miệng!”

Dung Lâm phiền muộn trong lòng, càng thêm tức giận, vừa nhìn mặt nàng, hắn liền tiến đến gần hơn, lấy môi mình phủ lên cánh môi nàng.

Đôi môi chạm nhau, không khí liền yên tĩnh.

A Liên sững người trừng mắt nhìn, nhìn thấy ánh mắt của thượng thần trong gang tấc, thấy lông mi của hắn nhẹ nhàng khép lại, vội vàng hít một hơi thật sâu.

Chỉ là chạm một cái, rất nhanh đã tách ra.

Dung Lâm quần áo chỉnh tề, ngồi ngay ngắn trên đá, không nói lời nào.

A Liên hơi khép môi lại, lâu sau mới có phản ứng. Nàng nháy mắt một cái, chậm chạp nói: “Hôn, hôn rồi.”

“…Ừ.” Ánh mắt Dung Lâm thản nhiên, biểu cảm trên mặt cũng là lạnh nhạt.

A Liên ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn gò má của thượng thần, thấy cả người hắn như chìm vào trong ánh sáng trong vắt của ánh trăng, tuấn tú mê người đến không thật. Nàng ngây ngô nhìn hồi lâu, cúi xuống, mặc kệ đuôi cá của mình, sau đó cong môi, nhỏ giọng cười một tiếng.

Dung Lâm có chút không kiềm chế được, bình tĩnh nhìn nàng một cái: “Ngươi cười cái gì?”

A Liên nhìn lại hắn, ánh sáng trong đôi mắt như đầm nước mênh mông, mỉm cười nói: “Không có gì…Chỉ là cảm thấy rất vui.”

Dung Lâm mặt không đổi “À.” một tiếng, ánh mắt tiếp tục nhìn ra xa, nhìn một lúc, cũng không nhịn được cong môi bật cười.

A Liên nghiêng đầu nhìn hắn: “Thượng thần cười cái gì vậy?”

Dung Lâm nói: “Ta cũng cảm thấy rất vui.”

Hết chương 34


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.