Hôm sau, Lam Kỳ Trân hỏi Hoàng Trang Long:
– Hoàng huynh định đi đâu trước?
Chàng đáp ngay, như đã suy tính kỹ:
– Đương nhiên là tìm địa điểm tổng đà Cửu Trùng giáo trước! Nhưng ta không biết phải tìm ở đâu đây? Nếu đến các phân đà thì như Đạo Tiên đã dặn đừng đả thảo kinh xà! Do đó cũng khó khăn cho việc tìm kiếm của chúng ta… Hay là,…
– sao? Hoàng huynh đã nghĩ được điều gì?
Hoàng Trang Long đắn đo một chút, rồi mới đáp:
– Ta muốn tìm đến Thái Hành sơn một chuyến! Vì theo ta nghĩ kết quả trận giao chiến năm xưa giữa Cửu Ma và VÕ Lâm Tam Tiên thì bọn Cửu Ma chỉ quật khởi được từ chỗ khởi đầu là Thái Hành sơn thôi! Bởi lúc ấy VÕ Lâm Tam Tiên tin rằng Cửu Ma đã chết! Bọn Ngũ Ma còn sót lại nếu tìm nơi khác để ẩn thân, thì lúc di chuyển làm sao tránh được tai mắt quần hùng. Và nếu vậy thì VÕ Lâm Tam Tiên đã hay biết và đã diệt luôn bọn chúng rồi! Cứ thế mà suy, ta cho Thái Hành sơn có khả năng là tổng đà của bọn này! Muội có đồng ý với suy nghĩ của ta không?
Ngẫm nghĩ một lúc, Lam Kỳ Trân thấy nhận định này của Hoàng Trang Long rất có khả năng là đúng! Nàng bèn đáp:
– Đúng rồi! Rất có khả năng là như thế!
Đi chúng ta cứ đi khắc biết!
Nói xong, hai người cùng nhau nhằm Thái Hành sơn mà đi tới.
Chỉ ba ngày đi đường, cả hai đã đến được chân núi Thái Hành sơn.
Nhìn ngọn núi cao chót vót, Lam Kỳ Trân lên tiếng:
– Thế nào Hoàng huynh? Chúng ta có cần leo lên đỉnh để xem lại đấu trường năm xưa không?
Hoàng Trang Long phân vân, không biết định sao. Chàng nói ý nghĩ đang dằn vặt trong tâm não của chàng ra cho Lam Kỳ Trân hiểu, đồng thời để bàn bạc luôn.
Chàng nói:
– Kỳ Trân muội! Ta cũng chưa biết là có cần leo lên thượng đỉnh không? Vì nội việc leo lên rồi đi xuống tốn ít nhất cũng trên một ngày. Còn nếu không leo lên trên ấy làm sao chúng ta biết được Cửu Ma năm xưa đã bị đẩy rơi xuống theo hướng nào mà tìm? Ngược lại, nếu chúng ta cứ vòng quanh chân núi để tìm thì… cũng khó đoán định phải mất bao nhiêu thời gian đây? Muội nghĩ thế nào?
Lam Kỳ Trân không chần chừ, đã quyết định được ngay:
– Theo muội! Chúng ta cứ thượng sơn!
CÓ manh mối rồi từ đó chúng ta sẽ tìm nhanh chóng hơn!
Hoàng Trang Long thấy Lam Kỳ Trân rất lẹ làng, kèm theo sự phấn khích, nôn nóng được lên Thái Hành sơn. Hơn nữa, chàng cũng cho là như vậy thì tốt hơn là cứ tìm hú họa dưới chân núi! Do đó chàng liền đồng ý ngay. Chàng chỉ nói ngăn gọn:
– Được! Đi thôi!
Hăm hở, cả hai sừ dụng tột đỉnh thân pháp khinh công mà tung người theo từng khối đá phóng lên.
Do không theo lối mòn mà du khách hoặc các người săn bắt đốn củi thường dùng để leo lên, Hoàng Trang Long và Lam Kỳ Trân càng lúc càng vất vả.
Đôi khi gặp những tảng đá to lớn lạ thường, cao đến hàng mười trượng, phẳng lý như mặt tuyết mùa đông, Hoàng Trang Long phải dùng thuật phi kiếm chém lên các kẽ đá nhỏ làm điểm tựa để ngừng chân giữa chừng.
Tỷ dụ như Hoàng Trang Long sau khi phóng đại đao lên độ cao năm trượng, đại đao cắm phập vào vách đá cứng ngắt.
Hoàng Trang Long phóng mình lên trước, chàng bám tay vào đốc đao thòng hai chân xuống, để Lam Kỳ Trân nhảy lên bám vào chân chàng. Sau đó Lam Kỳ Trân thót người, hạ thân đứng lên thanh đại đao còn cắm đó, rồi Hoàng Trang Long mới rút người lên sau.
Sau khi đã nghỉ để lấy hơi, Hoàng Trang Long dùng trường kiếm phóng lên lần thứ hai (là thanh trường kiếm của Lam Kỳ Trân). Nhưng khoảng cách chỉ còn có ba trượng, đủ để sau khi Lam Kỳ Trân đã nhảy lên thanh trường kiếm, Hoàng Trang Long kịp rút đao ra và phóng mình đặt chân lên trường kiếm.
Tử chỗ dừng chân nghỉ lần thứ hai này lên đến đỉnh tảng đá chỉ còn hai trượng.
Hoàng Trang Long và Lam Kỳ Trân thừa sức để nhảy lên mà không cần phóng đại đao làm điểm tựa nữa.
May cho hai người là nhờ có biết qua thuật phi kiếm. Và may hơn nữa là cả hai chỉ gặp loại đá tảng này chỉ có hai lần mà thôi Còn hầu hết đều cao vừa tầm phi thân của hai người.
Nếu không, chắc Hoàng Trang Long và Lam Kỳ Trân chỉ có cách cuối cùng là…
thối lui tìm đường khác mà leo lên.
Không biết có phải “Hoàng Thiên bất phụ khổ nhân tâm” hay không?
Lúc hoàng hôn sắp buông xuống, giữa cái nắng chiều nhập nhằng, từ chỗ đang dừng chân nghỉ mệt, Lam Kỳ Trân chỉ tay vào một khoảng tối gần đó, nàng nói:
– Hoàng huynh xem kìa! Hình như nơi đó là một động khẩu!
Sau khi quan sát một lúc, Hoàng Trang Long thoáng mừng, chàng nói nhỏ:
– Suýt! Chắc là nơi này rồi! Muội xem kìa, ngay phía trên động khẩu là một tàng cây lớn Đồng thời chỉ cách đỉnh Thái Hành sơn độ năm mươi trượng mà thôi!
Theo ta nghĩ năm xưa, Ngũ Ma Vô tình rơi xuống tàng cây lớn đó nên mới sống sót! Còn Tứ Ma kia xấu số hơn nên đã chết tan thây! Bây giờ, chúng ta tìm đường lần sang lên đó nhé?
Nói xong, Hoàng Trang Long dựa vào các mẩu đá nhô ra để đặt chân, còn người thì tựa hẳn ngực vào vách núi đá mà lần sang.
Lam Kỳ Trân cũng vội vàng bám theo.
Không bao lâu, Hoàng Trang Long đã đứng kề bên động khẩu.
Sau một hồi nghe ngóng, không phát hiện được tiếng động nào ngoài tiếng gió thổi vào động khẩu nghe hun hút. Hoàng Trang Long bước hẳn vào động khẩu.
Cả hai đứng im quan sát kỹ động khẩu Động khẩu là do thiên tạo nên khá rộng! Miệng động khẩu có đến hơn một trượng vuông lởm chởm toàn đá là đá.
Tối tăm, ẩm thấp. Nghe cả mùi xác thú vật chim điểu bay lạc vào đây chết bốc lên nồng nặc.
Nhìn vào lòng động khẩu sau hun hút, Lam Kỳ Trân thấy ớn lạnh trong người.
Hoàng Trang Long hiểu ý, kéo nào sát vào chàng khẽ nói:
– Một là phía trong này có đường dẫn thông đến một nơi nào đó thoáng hơn, hoặc là dẫn đến một khe núi nào đó. Hai là sau khi trú chân tạm nơi đây để dưỡng thương, Ngũ Ma đã tìm đường leo xuống và bỏ đi nơi khác! Muội nghĩ sao? Chúng ta có phải vào thám thính ở bên trong không?
Đã có Hoàng Trang Long đứng ngay bên nên Lam Kỳ Trân quên hẳn nỗi sợ hãi. Không chút đắn đo nàng nói:
– Chúng ta cứ thám thính, sau đó sẽ liệu bề tính toán sau!
Nghe Lam Kỳ Trân nói xong, Hoàng Trang Long vừa dìu nàng đi tới vừa trấn an:
– Muội cứ bình tâm! Đã có ta ở đây, chúng ta sẽ không việc gì đâu!
Động thất quả là sâu, có đến hơn mười trượng. Kế tiếp ngay sau đó là một kẻ đá nứt vừa đủ cho một người đi lọt. Hoàng Trang Long chen người đi trước mở đường Nhưng chỉ đi được hơn trượng là cụt đường.
Hoàng Trang Long lấy đá lửa trong người ra bật bật lên vài lần.
Sau khi quan sát qua tia đá lửa nhoáng lên chàng nói:
– Hết đường rồi! Chúng ta quay trở lại thôi!
Trở lại đến chỗ kẻ nứt của đá, Hoàng Trang Long lại đánh đá lửa lên để quan sát một lần nữa động thất. Sau đó chàng nói, như nói với chính mình:
– Vậy là nơi này chỉ là nơi tạm dưỡng thương của Ngũ Ma mà thôi! Bây giờ muội tính sao, chúng ta nên đi xuống hay là tạm nghỉ chân ở đây?
Do mùi hôi vẫn còn nồng nặc trong động thất nên Lam Kỳ Trân bèn bàn với Hoàng Trang Long đi trở xuống bất chấp trời đã về đêm.
Hoàng Trang Long và Lam Kỳ Trân lần lần đi xuống.
Nhưng sau khi xuống được chừng nửa canh thời gian, Hoàng Trang Long và Lam Kỳ Trân bất chợt nghe ở phía dưới chân núi có tiếng vó ngựa nện vang lên lồng lộng.
Kinh nghi, Hoàng Trang Long khẽ bảo:
– Kỳ Trân muội! Sao lại có người xuất hiện vào lúc này? Không lẽ… là bọn Cửu Trùng giáo?
Lam Kỳ Trân cũng thấy ngờ vực vì không lý nào nàng và chàng lại bất ngờ gặp manh mối may mắn đến thế sao.
Nàng đáp:
– Hoàng huynh! Đây có lẽ là bọn chúng rồi!
– Chúng ta cứ bám sát thử xem sao?
Biết đâu đây lại là ý trời!
Không hề chậm trễ được, cả hai lao mình xuống nhanh như tia chớp.
Dù Hoàng Trang Long và Lam Kỳ Trân đã nhanh hết mức có thể đạt được, dù đây là chân núi đầy những tảng đá lổn nhổn, nhưng tợp người ngựa đang di hành trong bóng đêm vẫn nhanh hơn hai người.
Đến khi đã hạ thân đến chân núi, đoàn người ngựa hầu như đã khuất dạng hẳn.
Cả hai người cơ hồ không còn nghe được tiếng vó câu giữa đêm khuya tĩnh mịch.
Nhưng không thể bỏ lỡ dịp may, cả hai cứ thẳng phía trước mà lướt đi tới.
Dần dần, Hoàng Trang Long đã bắt được tiếng vó câu Dè dặt, cả hai đuổi bám theo, quyết xác định rõ thực hư.
ẩn hiện trong bóng đêm, Hoàng Trang Long và Lam Kỳ Trân phát hiện được hai bóng người đang cỡi trên lưng tuấn mã, đi ở cuối đoản người ngựa dài dằng dặc phía trước.
Cố lắng nghe hai người này đang kháo chuyện với nhau, Hoàng Trang Long bỗng run bắn cả người vì mừng… vì chàng đã tìm được đúng đối tượng.
Hoàng Trang Long khẽ ra dấu cho Lam Kỳ Trân, biểu thị ý chàng là phải bám sát.
Nhưng Hoàng Trang Long vẫn hồ nghi, sao đang đêm mà bọn Cửu Trùng giáo này lại di hành? Việc đang gấp rút? Hay đây là hành vi ám muội nào đó của bọn chúng?
Đã định ra tay bắt hai tên đi sau cùng để tra hỏi, thì một lần nữa, Hoàng Trang Long lại gặp may mắn. Vì hai tên này đang nói:
– Sao giáo chủ lưu bọn này lại làm gì cho phiền phức nhỉ? Cứ tên nào không phục tùng thì cứ giết! Giết một hai tên làm gương thì bọn còn lại sao lại dám không vâng phục? Phải không lão tứ?
Tên kia đáp:
– Giết thì trước sau gì cũng giết! Thâm ý của giáo chủ làm sao chúng ta biết được mà lạm bàn! Huống chi bọn này giờ có khác gì người chết? Chỉ phiền là phiền cho chúng ta, phải đêm đêm đưa bọn này đi thật là mệt mỏi! Ta chỉ mong qua được đêm nay nữa là khỏe thân!
– Thôi cố đi, xong đêm nay là ta cũng xin đi! Như bọn ở các phân đà có phải khỏe không? Lần này hoàn thành nhiệm vụ ta phải cố chạy chọt để được hoán đổi về các phân đà mới được!
Nghe đến đây, Hoàng Trang Long tức thì dừng lại. Lam Kỳ Trân thấy lạ cũng dừng theo. Đợi hai tên này đi thêm một quãng chàng mới hỏi nàng:
– Muội nghe có hiểu gì không? Đây là bọn ở tổng đà đang di chuyển phạm nhân!
Đi đến đâu thì ta không biết, nhưng có lẽ không xa chỗ này là bao nhiêu! Vì theo bọn chúng vừa nói chỉ đêm nay nữa là xong! Yù ta định ra tay giải cứu số phạm nhân này, muội thấy thế nào?
Lam Kỳ Trân hỏi:
– Nhưng Hoàng huynh có biết số phạm nhân này là những ai chưa?
– Ta chưa biết, mà cũng không cần phải biết. Chỉ cần họ đối kháng với Cửu Trùng giáo tức là người cùng chí hướng với ta rồi! Muội, ta muốn muội giúp ta dị dung một chút! Vì như Đạo Tiên đã căn dặn, ta không muốn làm kinh động đến bọn này!
Lam Kỳ Trân vừa nghe, liền ra tay diệu thủ ngay. Vừa hành động nàng vừa hỏi:
– Hoàng huynh định làm cách nào? Ra tay ngay bây giờ ư? Rồi nếu huynh giải cứu được số người này, huynh sẽ đưa họ đi đâu? Huynh đừng quên một chi tiết…
– chi tiết gì? Muội nói thử xem!
– Vừa rồi hai tên kia có nói số phạm nhân này xem như là người chết! Theo muội hiểu thì số người này ắt đã bị tên giáo chủ khống chết, việc đi lại của họ chắc chắn sẽ có nhiều khó khăn! Huynh định sao?
Ngẫm nghĩ một lúc, Hoàng Trang Long liền nói:
– Được! Vấn đề này ta đã có cách giải quyết! Bây giờ muội cũng dị dung đi! Ta chỉ cho muội một thủ pháp này, muội phải giúp ta một tay, khống chế toàn bộ bọn người đi áp giải nhé!
Không bao lâu, Hoàng Trang Long được Lam Kỳ Trân tiếp tay, chàng đã biến thành một trưng niên đứng tuổi, còn nàng thì lại biến thành một lão bà. Không để nàng có thì giờ cười cợt vì hình dong kỳ lạ của mình, Hoàng Trang Long đem thủ pháp độc môn Kim Long Triệt Mạch Thủ chỉ qua cho nàng. Chỉ một thủ pháp duy nhất để phế đi tâm não của bọn người áp giải là đủ.
Xong đâu đó, chàng dặn thêm:
– Muội cứ yên tâm mà ra tay, sẽ không làm kinh động đến bất kỳ một ai cả! Thủ pháp này không ai nhận diện được! Nào, xong chưa? Chúng ta xuất phát nào!
Nói vừa xong, Hoàng Trang Long và Lam Kỳ Trân đã lướt người đi.
Thủ pháp này quả là kiến hiệu. Bọn đi áp giải gần ba mươi tên, không tên nào biết điều gì đã xảy ta cho bọn chúng.
Sau khi đã bị phế hủy tâm não, bọn người này cứ ngây ngây dại dại, tiếp tục thúc ngựa đi. Không còn nhớ đến điều gì khác không chuyện trò cũng không kinh ngạc sợ hãi.
Còn Hoàng Trang Long tức tốc nối một dãy gồm mười tù xa lại với nhau. Chàng ngồi trên chiếc xa mã đầu tiên điều khiển, còn Lam Kỳ Trân thì theo ở phía sau.
Cố điều khiển ngựa đi xuyên qua vùng chân núi lổn nhổn những tảng đá to bằng chiếc vung, Hoàng Trang Long khẩn trương không màng đến việc các cỗ xe lắc lư muốn ngã.
Do không biết bọn người đã ngây ngây kia cứ đi thẳng mãi chừng nào sẽ đến nơi.
Hoàng Trang Long thấy đã đến vùng có nhiều cây hoang dại mọc um tùm như cánh rừng chồi nhỏ, chàng bèn cho ngựa dừng lại.
Xuống xe, có Lam Kỳ Trân phụ giúp một tay, Hoàng Trang Long đã dùng địa thế sẵn có với nhiều tảng đá lớn, và cành cây lập thành một thế trận. Thế trận này thập phần biến ảo, không như lần do vội vàng, chàng đã lập lúc trước ở Đoạn Hồn nhai.
Lập trận xong, chàng và Lam Kỳ Trân đưa từng người đang nằm lả trong các tù xa vào trong trận.
Bàng hoàng, khi Hoàng Trang Long nhận thấy trong các đám tù nhân này có La Sát sư thái, Đào Kiều Sương, Hoa Nghi Dung và hơn mười người nữa. Tổng cộng có đến mười sáu người. Tất cả bọn họ, phần nhiều vẫn tỉnh táo nhưng công lực hoàn toàn bị thất tán. HỌ đang đói khát đến lả người, do đó họ không còn hơi sức đâu để nói chuyện chứ đừng nói đến việc đi đứng tự nhiên.
Càng khẩn trương hơn, Hoàng Trang Long lại tiếp tục cho đoàn tù xa trống không đi thêm một đoạn nữa rồi phá hủy tất cả Đây là kế nghi binh của chàng, để dẫn dụ bọn Cửu Trùng giáo đi xa hơn nếu bọn chúng đuổi theo.
Tiếng chưởng va chạm vào các cỗ xe vừa im, Hoàng Trang Long đã nghe có tiếng hò hét từ xa. Tử phía chân núi vọng lại Mỉm cười, Hoàng Trang Long lướt người trở lại và lọt vào trong trận thế.
Vừa gặp lại Lam Kỳ Trân, đã nghe nàng nói:
– Làm sao bây giờ Hoàng huynh? Bọn người này đang bị cái đói và khát hành hạ, chúng ta biết lấy gì cho họ ăn đây?
Không đáp, Hoàng Trang Long tiến đến gần La Sát sư thái đang ngồi nghĩ Chàng lên tiếng hỏi vì chàng tin là La Sát sư thái do công lực cao thâm nhất trong đám này ắt hẳn vẫn còn có thể nói chuyện được – Sư thái! Đây là việc gì? Sao các vị lại bị lọt vào tay bọn Cửu Trùng giáo?
Do công lực đã thất tán, mục lực của La Sát sư thái khó thể nhìn được diện mạo của Hoàng Trang Long nhưng nghe giọng nói ồm ồm (mà Hoàng Trang Long cố tình làm cho biến âm) đoán là người hỏi đã cao niên, nên La Sát sư thái đáp:
– Đại hiệp là nhân vật hà phương? Đã giải cứu được bần ni và số người này thì cũng đủ hiểu hà cớ gì lại phải hỏi nguyên nhân?
Nghe câu đáp lời của La Sát sư thái, Hoàng Trang Long không giận mà chỉ ngạc nhiên. Nguyên chàng những tưởng sau sáu năm cách biệt, từ lúc Sa La lão tăng Vân Du Phật đưa chàng đến Hồng Vân am cho đến nay, ắt hẳn La Sát sư thái có phần nào bớt đi tánh quá cương trực, nóng nảy. Nào ngờ vẫn thế, có khi lại còn nóng tánh hơn nữa là khác. Chắc cũng một phần do La Sát sư thái trải qua một thời gian bị bạc đãi trong lúc bị giam cam.
Hoàng Trang Long lại giả giọng ồm ồm hỏi tiếp:
– Sư thái! Thôi được, tại hạ không hỏi đến vấn đề ấy nữa. Bây giờ tại hạ muốn biết phải làm sao để giúp cho sư thái và bao nhiêu người đây phục hồi công lực?
Vì hiện tình lúc này chúng ta đang nhờ vào trận thế mà có thể trốn tránh được ít lâu nhưng nguy hiểm vẫn còn! Nếu các vị sớm hồi phục được công lực, việc thoát thân hoặc tự vệ không thành vấn đề nữa!
La Sát sư thái miễn cưỡng nói:
– Muốn thế thì phải lấy thuốc giải Thất Tán Công mới được!
Hoàng Trang Long hấp tấp hỏi ngay:
– Thuốc giải đó có thể tìm ở đâu, sư thái có biết không?
– Ta biết… ở trong người… giáo chủ!
Bấn loạn, Hoàng Trang Long lớn tiếng than:
– Chà! Bây giờ biết tên giáo chủ ấy ở đâu mà tìm được đây?
Lần này có một người khác đáp lại lời than của chàng:
– Ta biết hắn… sẽ đến đây vào… ngày mai! Vì… ngày mai, đã là ngày… bọn ta phải dứt khoát… trả lời hắn!
Hoàng Trang Long liền hứa:
– Được! Ngày mai tại hạ hứa sẽ tìm được giải dược Thất Tán công cho chư vị! Bây giờ, vị nào có thể cho tại hạ biết rõ việc gì đã xảy ra hay không? CÓ thể tại hạ tìm được cách ứng phó với bọn Cửu Trùng giáo!
Lập tức có một giọng nữ nhân lên tiếng:
– Tiểu nữ xin nói!
Vừa nghe qua, Hoàng Trang Long đã nhận được là ai vừa mới nói. ĐÓ là Hoa Nghi Dung, nữ môn đồ của La Sát sư thái.
Chỉ chút nữa là Hoàng Trang Long đã không kềm được gọi tên nàng lên. Nhớ lại chàng đang dị dung, hơn nữa lại còn có Lam Kỳ Trân vẫn đứng gần đó nên chàng chỉ nói:
– Thôi được! Nếu cô nương có thể thì xin nói đi!
Hoa Nghi Dung liền nói:
– Đa phần chúng tôi đây đều là những nhân vật đã thành danh, thuộc các môn phái. Ngoài sư đồ tiểu nữ và sư đồ của tỷ tỷ đây còn kỳ dư tất cả đều là chưởng môn và những tay cột trụ của Thất đại môn phái. Nguyên nhân bị lọt vào tay đối phương thì mỗi người mỗi trường hợp không ai giống ai. Nhưng tựu trưng tất cả vì không khuất phục nên đều bị cưỡng ép uống Thất Tán công của đối phương.
Thất Tán công rất lợi hại, tùy theo liều lượng đã bị bắt uống. Sau đó thì mười ngày hoặc một tháng thì sẽ mất công lực vĩnh viễn. Dù có giải dược cũng Vô ích. Ở đây phần nhiều thì ngày mai là ngày đến hạn chót phải trả lời: đáp ứng hay không đáp ứng Nhưng đáp ứng điều gì với đối phương thì không ai ở đây chịu nói thật với đại hiệp đâu! Đấy, chuyện vỏn vẹn chỉ có chừng ấy. Nếu đại hiệp nội trong ngày mai lấy được giải dược thì mọi người ở đây mới có hi vọng. Bằng không xin đại hiệp hãy cấp tốc rời đi ngay kẻo phải liên lụy. Vì võ công của tên giáo chủ rất lợi hại. Nếu có… chàng ta ở đây thì còn may ra.
Biết Hoa Nghi Dung nói chàng ấy là muốn ám chỉ chính chàng, nên Hoàng Trang Long làm ngơ, không hỏi rõ thêm mà chỉ nói:
– Việc đoạt được giải dược hay không hãy để đến mai mới biết được! Bây giờ chư vị có thể nói cho tại hại biết, bọn Cửu Trùng giáo định đưa các vị đến nơi nào không? Tại hạ muốn rõ điều này để tại hạ đến dò xét thử, sau đó tìm chút thực phẩm để chư vị tạm dùng!
Một người khác nữa lên tiếng nói, Hoàng Trang Long nghĩ ngay người này là chưởng môn một phái. Vì giọng nói người này tuy vẫn mệt nhọc như mọi người nhưng không kém phần rắn rỏi, uy nghi:
– Lão phu có thể nói chắc được! ĐÓ là một nơi gần như là thánh địa của bọn Cửu Trùng giáo! Tử đó mà Cửu Trùng giáo được khai tông. Địa điểm thì không xa nơi này là bao nhiêu. Nhưng lão phu khuyên các hạ chớ có vọng động. Vì đã là thánh địa thì nguy cơ sẽ trừng trừng!
Vừa nghe xong, Hoàng Trang Long và Lam Kỳ Trân đã mừng rỡ muốn nhảy cẫng lên. Vì biết rõ đấy là nơi tập trưng hang Oå của Ngũ Ma. Cố kiềm cơn mừng lại Hoàng Trang Long nói:
– Bây giờ… bọn tại hạ xin tạm cáo từ.
Đến khi tìm được thực phẩm bọn tại hạ sẽ quay lại ngay! Ở đây, tại hạ muốn nhắc nhở một điều. Xin chư vị cứ ngồi yên nơi đây đừng đi lại lung tung kẻo sẽ dễ dàng bị thất lạc trong trận thế! Còn về sự an toàn của chư vị thì bọn tại hạ cam đoan!
Nói xong, Hoàng Trang Long và Lam Kỳ Trân xuất trận.
Ra khỏi phạm vi trận thế, Hoàng Trang Long chỉ vẽ lại cách xuất nhập trận cho Lam Kỳ Trân sau đó chàng nói:
– Kỳ Trân muội! Phen này chúng ta đã gặp may mắn! Bây giờ ta định thế này:
mọi việc ở đây cứ để ta liệu lý! Còn muội hãy cấp tốc trở lại, làm sao gặp được Nhị Tiên rồi đưa tất cả về đây! Xuất kỳ bất ý ta tấn công thẳng vào có khả năng thành công! Muội thấy sao?
Lam Kỳ Trân băn khoăn, vì không muốn rời xa chàng… Nhưng biết chàng nói đúng nên nàng gắng gượng tán đồng và căn dặn:
– Hoàng… lang! Thiếp xin nghe lời chàng! Chỉ xin chàng đừng quá mạo hiểm! Đừng do nôn nóng mà hỏng việc!
Thiếp đi đây! Hoàng loang cố bảo trọng!
Đợi cho bóng hình của Lam Kỳ Trân đã đi khuất Hoàng Trang Long mới trở lại con đường sơn đạo lúc nãy, để dò tìm thánh địa Cửu Trùng giáo.
Hoàng Trang Long vừa định hạ thân trên sơn đạo, thì vội vàng lùi lại…
Nhưng vẫn không kịp, vì có tiếng người kêu lên:
– Người nào!
Tiếng kêu giữa đêm trường tĩnh mịch vang đi khá xa, khiến cho nhiều tên nữa ở gần đó chạy đến.
Hoàng Trang Long vừa nghe tiếng kêu liền trở mình bỏ chạy lui lại.
Hai ba bóng người liền bám theo. Vừa chạy đuổi, những tên này vừa tiếp tục kêu lên:
– CÓ gian tế!
– CÓ ai không! Lại đây vây bắt gian tế!
Lúc đầu, Hoàng Trang Long chỉ muốn dẫn dụ bọn này đi theo một quãng bằng cách chàng chỉ chạy chậm, công lực chỉ cỡ hạng đệ Tam lưu mà thôi. Sau đó, chàng sẽ thi triển thân pháp thượng thừa, vượt bỏ bọn này và quay trở lại tiếp tục dò tìm thánh địa.
Nhưng không ngờ bọn này liên tục lớn giọng hô hoán. E lộ chuyện nên Hoàng Trang Long đành phải bịt miệng bọn chúng lại.
Chàng liền vút người lên cao, rồi từ thinh không, chàng lao ngược lại phía bọn chúng.
Thân pháp quá tinh diệu của Hoàng Trang Long khiến bọn này kinh hoàng biết đã gặp phải cao thủ. Chúng cấp tốc hồi bộ, miệng định kêu gọi thêm đồng bọn…
Nhưng Hoàng Trang Long nào để bọn này được toại nguyện. Chàng đã như hổ đói vồ mồi, hai tay vấu vào đại huyệt của hai tên đang ở kề ngay bên chàng.
Miệng vân há rộng nhưng âm thanh không thể phát ra ngoài được, ngoài mấy tiếng ặc ặc trong cổ họng chúng khó nhọc vọng ra.
Ngay lúc đó, tên thứ ba vừa chạy trối chết vừa la:
– Cứu! Cứu! CÓ địch nhân xuất hiện!
CÓ địch xuất hiện! Cư… u!
Hắn chỉ la được đến chừng đó, tiếng sau cùng bị nghẽn lại vì Hoàng Trang Long đã phóng đại đao vào người hắn.
Thuật phi kiếm quá bất phàm. Đại đao sau khi đâm phập vào người tên kia, đã theo hấp kình từ bàn tay Hoàng Trang Long mà bay trở lại vào tay của chàng.
Chưa kịp hài lòng trước kết quả thật mỹ mãn, Hoàng Trang Long phải lạng người cố thoát đi thật xa. Vì có một bọn người nữa đang theo tiếng kêu của bọn này mà chạy tới.
Nhất quyết không bứt dây động rừng, Hoàng Trang Long phải thoát đi.
Đi được chừng hai mươi trượng thì có tiếng còi rúc vang lên, từ phía sau lưng chàng lan dần mãi đến phía trước.
Hoàng Trang Long hiểu đây là cách thông báo của bọn này về phía thánh địa.
vả cũng hiểu thế là không xong. Vì nếu đã có báo động, ắt bọn đang canh giữ thánh địa sẽ đề phòng cẩn thận mất.
Thất vọng, Hoàng Trang Long đành nép người vào một tảng đá lớn gần đó chờ đợi.
Tiếng còi rúc vài tiếng người gọi nhau ới hòa quyện vào nhau làm náo động cả một góc trời.
Rồi bóng dáng bọn giáo chúng Cửu Trùng giáo túa ra đen nghịt khiến Hoàng Trang Long phải hoảng hồn khi thấy nhân số đông đảo này.
CÓ một tợp ba người đang xúc tìm lần lần về tảng đá, nơi chàng đang ẩn núp…
Hoàng Trang Long di chuyển quanh tảng đá tránh không để bọn kia phát hiện.
Quả nhiên, bọn chúng sau khi đi phớt ngang xúc tìm hời hợt liền bỏ đi nơi khác Nhưng việc vẫn không dễ dàng hơn đối với Hoàng Trang Long vì bọn chúng vẫn tiếp tục xúc tìm.
Phải đến gần tàn canh ba, sau khi xúc tìm không kết quả, bọn chúng mới bỏ về.
Không bỏ lỡ dịp may hiếm có, Hoàng Trang Long bèn theo sau bọn chúng.
Chàng nghĩ “Dẫu sao thì cũng khỏi cất công dò tìm thánh địa Cửu Trùng giáo!” Đến nơi, Hoàng Trang Long thất vọng khi thấy cửa vào thánh địa Cửu Trùng giáo là một động khẩu và đang được bọn canh gác kiểm soát gắt gao từng người một.
Tuy đã tìm được địa điểm cần tìm nhưng Hoàng Trang Long không thể nào vào được thì làm sao mà dò xét được đây? Và còn tìm thực phẩm nữa chứ.
Chợt Hoàng Trang Long nhìn phía trên động khẩu, thấy một khoảng trời sao xuất hiện. Chàng liền cố hình dung lại hình thể dãy núi Thái Hành sơn này. Và phấn khích khi biết ngay phía sau lưng động khẩu là một cửa núi hẹp, do hai chân dãy núi giao nhau tạo thành, mà lúc cùng Lam Kỳ Trân leo lên núi chàng đã nhìn thấy từ trên cao.
Ngỡ thế nào chứ như thế thì Hoàng Trang Long đã có cách đột nhập.
Cố tiến lại gần động khẩu, Hoàng Trang Long đợi bọn giáo chúng đã lần lượt đi vào Và khi tợp người canh gác trước động khẩu đưa mắt nhìn theo đồng bọn, thì chàng phóng người lên ngay.
Vút Chỉ là một luồng gió thoáng, chàng đã đứng ở phía trên động khẩu.
Không chậm trễ, chàng băng mình lướt nhanh vào phía trong. Kín đáo, Hoàng Trang Long luôn dựa vào hình thế chập chùng của núi đá mà len lỏi đi.
Vượt khỏi khu vực đầy đá tảng, Hoàng Trang Long lặng người nhìn vào bóng cây dày đặt ở phía trước.
Đã biết sắp lọt vào cấm địa quan trọng này của Ngũ Ma, thì Hoàng Trang Long cũng biết ngay ở phía trước ắt phải có nhiều hiểm nguy.
Nếu không có bẫy rập thì cũng có cơ quan ám tàng. Còn bằng không vẫn phải có bọn phục binh đang rình rập quan sát động tĩnh.
Đắn đo một lúc, Hoàng Trang Long lại len lén lượn người tới.
Để đề phòng, chàng ẩn mình vào một tảng cây rậm rạp để quan sát.
Vẫn yên tĩnh. Không phát hiện có gì khả nghi, chàng đảo mình sang tàng cây khác ở phía trong.
Bất ngờ, Hoàng Trang Long vừa chạm chân vào một thân cây thì đã có tiếng xé gió lao thẳng lên trời.
Cả kinh, Hoàng Trang Long vội đảo người sang tàng cây khác.
R… r… ì… i!
Lại một tiếng xé gió nữa bật lên.
Tiếng xé gió lần này chưa im tiếng thì ngay trên khoảng không đã có tiếng nổ nhỏ Phình!
sau đó là một đốm lửa cháy sáng xuất hiện. Đốm lửa này vẫn cháy trong khi đang từ từ rơi xuống, tạo thành một vệt sáng dài.
Vừa nhìn thấy đốm sáng hiển hiện trên bầu trời đêm, Hoàng Trang Long liền quăng người thối lui.
Nhưng chàng phải khứng người đổi hướng. Vì phía chàng vừa lao vào lúc nãy đã có một dãy gồm nhiều cọc cây cao dựng lên tua tủa. Giữa cọc này đến cọc kia là những tấm lưới ánh lên màu tím biếc dưới đốm sáng chiếu mờ mờ đang rơi thấp dần.
Đã đổi hướng chạy rồi mà Hoàng Trang Long vẫn thấy ớn lạnh, khi nghĩ đến những loại chất kịch độc được tẩm vào những tấm lưới ở đằng kia.
Lúc này chàng đã lao nhanh như tên bắn về phía dốc núi dựng đứng. Nơi sẽ là tuyệt lộ của bao người, nhưng lại là sinh lộ của chàng, của Hoàng Trang Long.
Vừa đến chân dốc núi, Hoàng Trang Long đã tận lực bình sinh, phóng mình lên cao hơn năm trượng. Sau đó, chân chàng lấy đà tung người lên một lượt nữa. Rồi một lượt nữa.
Bây giờ Hoàng Trang Long an toàn, nép vào sau một bờ đá, ngồi im để nghe ngóng.
Tiếng náo động một lần nữa lại vang lên…
Rồi, phút chốc, mọi âm thanh đều im bặt. Chỉ còn một âm thanh duy nhất bực tức vang lên:
– Xúc tìm kỹ! Ta không tin nhân vật nào ba đầu sáu tay thoát được nơi này!
Tức cười, Hoàng Trang Long cố tưởng tượng gương mặt giận dữ của ĐỒ Tâm Ma.
Không bao lâu đã có tiếng bẩm báo:
– Bát lão gia! Bọn tiểu nhân không phát hiện được gì cả! Chắc đây là do chim điêu – ĐỒ Vô dụng! Vậy ở ngoài kia chim thú gì đã giết chết ba tên, hả?
Tử phía trong sân, có tiếng người vừa chạy ra vừa nói:
– Bát lão gia! Ngũ lão gia bảo ở phía bắc không phát hiện địch nhân!
– Bát lão gia! Phía đông cũng không có địch nhân! Là do Lục bà bà nói!
Một tên nữa vừa ở phía đông chạy đến báo.
Qua đó, Hoàng Trang Long đã nhận được Tam Ma trong Ngũ Ma còn sống sót ĐỒ Tâm Ma là lão Bát không nói gì khi nghe tin báo. Vì có một người vừa đến hỏi:
– Lão Bát, có phát hiện gì không? Ở chỗ ta không có gì!
ĐỒ Tâm Ma liền nói:
– Tam ca, ở chỗ lão Bát này cũng không có!
Lão ma đứng hàng thứ ba liền hỏi:
– Còn phía này, lão Bát đã hỏi qua chưa?
– Kha… kha… kha! Tam ca thật khéo đùa! Trên cõi đời này, người hay được lên trên đó ngoài huynh đệ ta, người đó chưa sanh ra đâu!
Ngạo nghễ lão ĐỒ Tâm Ma cười lên sằng sặc…
Hoàng Trang Long nghe mà cũng thấy nực cười.
Lão ma kia liền nghiêm giọng nói:
– Lão Bát! Lão không quên thằng tiểu tử sừ đao độ nọ ở nhà lão khốn kiếp Kiếm Tiên chứ?
ĐỒ Tâm Ma giận dữ quát lên:
– Tam ca! Sao Tam ca cứ nhắc việc đó mãi thế? Đâu phải lỗi lão Bát này. Còn có Ngũ ca nữa chứ! Nếu Tam ca có nghi ngờ và c Où hứng thú thì… Xin mời!
Nghe đến đây, thần tình của Hoàng Trang Long thoắt đổi. Chàng bế khí, chờ đợi lão Tam Ma phóng vọt người lên tìm chàng. Chàng đã định nếu vừa nghe tiếng gió động liền tức tốc lui ngay.
Nào ngờ, lão Tam Ma đã nói:
– Ta chỉ nhắc lão Bát thế thôi! Còn nơi này là do lão Bát quản cố. Ta không hơi đâu mà chen vào! Ta về chỗ của ta đây!
Chờ một lúc, Hoàng Trang Long lại lo ngại khi nghe lão ĐỒ Tâm Ma nói:
– Bọn người các ngươi giám sát chặt chẽ nhé! Ta phải lên trên đó thử xem sao!
Kẻo không mấy lão kia lại nói ta tắc trách!
Vừa nghe đến đây, Hoàng Trang Long nhanh tốc lùi lại. Và khi nghe có tiếng gió, chàng liền lượn người tiếp tục chạy lên nữa theo triền núi.
Triền núi lúc này thoai thoải, do đó Hoàng Trang Long dễ dàng chạy thoát đi.
Không hiểu vì ý gì mà Hoàng Trang Long không lướt đi hết sức mình mà cứ lượn lờ theo các khe tảng đá lớn.
Lão ĐỒ Tâm Ma quả là không khoác lác Lão đã hạ thân được trên dốc đá dựng đứng cao hơn mười trượng.
Không ngoài dự liệu của Hoàng Trang Long, lão ĐỒ Tâm Ma khi thấy có bóng người thấp thoáng phía trước lão đã kinh nghi.
Nhưng khi thấy bóng người phía trước cứ chầm chậm lượn lờ theo các khe do các tảng đá lớn kề nhau tạo thành và cứ ẩn hiển in bóng xẩm trên nề đá lúc ánh dương quang đang dần dần ló dạng.
Lão ĐỒ Tâm Ma cũng ngạc nhiên hơn, nên lão quyết âm thầm bám theo để làm rõ chân tướng.
Người đi trước chậm chạp lướt đi, kẻ đuổi phía sau cũng lượn lờ đeo bám.
Triền dốc hết dần sự thoai thoải.
Đến một vách khá cao, bóng người đi trước liền dừng lại, rồi cứ đứng yên đó ngắm vách đá dựng đứng, như ước lượng sức mình và chiều cao của vách đá.
Ở phía sau, lão ĐỒ Tâm Ma cũng dừng lại nép vào một tảng đá lớn để dò xét.
Thấy người ở phía trước hết ngắm vách đá cao rồi lại lặng lẽ lắc đầu, lão ĐỒ Tâm Ma bất giác thêm ngờ vực.
Lão tự hỏi:
“Người này là ai? Sao lại đến được nơi này? Nếu là kẻ vừa xâm nhập lúc nãy sao lại không bỏ chạy thục mạng? Nếu đã có năng lực vượt được vách đá dựng đứng ở dưới kia, sao lại lắc đầu chán ngán trước vách đá chỉ cao hơn năm trượng này? Lạ thật! Và cũng đáng nghi ng Ơø thật! ” Nghĩ sao thì nghĩ dù gì lão ĐỒ Tâm Ma cũng quyết không về không.
Do đó lão khẽ đằng hắng.
Tiếng động bất ngờ vang lên làm người ở phía trước giật mình.
Người ấy quay lại thật lẹ, rồi đảo mắt nhìn quanh một vòng. Nghĩ sao, người ấy lên tiếng, cất giọng ồm ồm lên hỏi:
– Cao nhân ở phương nào? Đã đến sao không xuất hiện?
Lão ĐỒ Tâm Ma vừa từ từ bước ra khỏi chỗ nấp vừa nói:
– Là ta! Còn ngươi, ai cho phép ngươi đến đây?
Người vừa quay lại, tuổi độ tứ tuần, ở thắt lưng có giắt thanh đại đao. Chính là Hoàng Trang Long. Nghe lão ma hỏi liền hỏi lại:
– Lão là ai? Sao lão đến nơi này được lại còn hỏi người khác không có phép lại đến? Núi này là của lão sao?
Dưới gầm trời này, có ai dám đừng trước mặt ĐỒ Tâm Ma mà trả treo như vậy? Do đó, lão ĐỒ Tâm Ma vừa nghiến răng vừa nói:
– Hay lắm! Đã sáu mươi năm nay, chỉ có mỗi mình người là dám hỏi núi này có phải là của ta không! Nghe đây! Nơi này, nếu không được sự đồng ý của ta thì ngay cả hoàng đế cũng không được phép đến!
Nghe chưa?
Hoàng Trang Long trong lốt người trưng niên cố ý chọc giận lão ma nên vừa nghe lão ma nói xong, liền đáp:
– Nghe rồi! Sao? Bây giờ ta đã lỡ đến rồi ngươi tính là gì ta đây?
ĐỒ Tâm Ma giận đến run người. Giận đến nỗi không sao cười được. Lão chỉ nói:
– Ngươi có biết ta là ai không đã? Vì nếu ngươi đã biết, ta tin rằng chẳng những không dám hỏi ta như vậy, mà đến sống ngươi cũng không thiết sống nữa!
Cố tình nhếch mép cười chọc lão ma, Hoàng Trang Long nhại lại lời của lão ma:
– Lão phế nhân kia! Tử khi ta ra đời đến nay, người dám nói với ta như vậy chưa từng có! Ta cho ngươi hay, nếu ngươi không mau xin lỗi ta thì đừng trách đao của ta sao lại Vô tình nhé!
Quá lắm. Lão Bát Ma không sao chịu nỗi. Giận quá, lão đâm ra nực cười cho hạng người Vô tri. Lão hỏi nữa:
– Thế sao! Ngươi liệu mấy đao thì sẽ chém được ta?
Hoàng Trang Long giả vờ ngắm nghía lão ma như muốn cân phân lượng sức của lão Rồi lại ngắm nhìn thanh đao nơi lưng, chàng đáp:
– Một đao!
ấu trĩ ấu trĩ đến không ngờ. Lão ma chỉ muốn đùa vui một chút nên lão cười cười mà hỏi:
– Ngươi chắc chứ? Dám cuộc không?
– cuộc? Lão có gì để ta phải đánh cuộc? Cái mạng già của lão không được bao cân, liệu bán có ai mua? Lão lấy gì để cuộc đây?
ĐỒ Tâm Ma hứng chí, lão nói:
– Ngươi muốn cuộc cái gì, ta cũng đáp ứng được!
– Thôi được! BỘ tướng của ngươi chắc trong túi cũng có ít tài sản! Nào ngươi hãy thử lấy hết ra xem nào! Xem có gì đáng giá không?
Đã lâu lắm lão ĐỒ Tâm Ma mới có dịp đùa chơi hứng thú như vậy. Do đó, không ngần ngại lão vừa móc toàn bộ các vật trong bọc áo ra. Đặt xuống đất lão nói:
– Đấy! Vàng hai lượng, bạc năm nén, tiền lẻ một nắm! Còn đây là gói giải dược. Ta cho ngươi luôn để ngươi đem xuống Hoàng Tuyền nạp cho lão diêm vương!
– Sao lại phải xuống Hoàng Tuyền?
Bấy giờ lão ĐỒ Tâm Ma mới long mắt lên sòng sọc, so với vầng dương vừa ló dạng không biết bên nào sáng hơn. Lão nói:
– Sau một đao ngươi không động được vào ta, thì ta lấy mạng ngươi làm vật được cuộc của ta! Thế nào?
Hoàng Trang Long giả vờ sợ hãi, vừa nhín lão ma chỉ còn có một tay tả duy nhất chàng vừa nói:
– Chỉ bao nhiêu đó tiền, mà ngươi đòi đổi sanh mạng của ta? Hừm! Cũng được, không phải rồng thì không quá giang!
Lão Bát ĐỒ Tâm Ma tức thì gầm lên, lão nói:
– Khoan!
Vừa lên tiếng ngăn lại, Hoàng Trang Long vừa xê người đến gần chỗ lão ma đặt tiền và gói giải dược. Lão ma nóng nãy hỏi:
– Còn chần chừ gì nữa?
Chàng bèn từ tốn nói:
– Đã cuộc thì phải xem lại hàng! Mạng ta thì đang sờ sờ trước mắt ngươi đây!
Còn vật đặt cuộc của ngươi, ngươi cũng phải để ta xem qua đã chứ! Tin người thì đương nhiên phải tin, nhưng phòng thì vẫn cứ phòng.
Nói xong, chàng ung dung tự toại ngồi thụp xuống, với tay cầm số vàng bạc của lão ma để đó, và tung nhẹ nhẹ trên tay, đoạn nói:
– Hừm! Xem ra… ngươi làm sao dám qua mặt ta! ừ… được… được! Aø… còn cái này là cái gì? CÓ bán được không hả?
Lão Bát Ma âm trầm nói:
– ĐÓ là giải dược thất tán công, tâm huyết hàng mấy mươi năm của ta! Nếu ngươi không thích thú thì…!
Hoàng Trang Long vội lên tiếng chân ngang lời của lão:
– Đương nhiên là ta không thích rồi!
Của này chỉ đáng để vất đi thôi!
Nói xong, Hoàng Trang Long liền vất đi thật khiến lão Bát Ma hoảng hốt kêu lên:
– Đừng!
Nhưng lão đã quá trễ. Vì Hoàng Trang Long đã nhắm vào phía dưới núi chỗ có một hèm sâu mà vất gói giải dược đi.
ĐỒ Tâm Ma không thể nào ngờ đến việc làm bất ngờ này của đối phương.
Nên sau tiếng quát bảo, lão liền quăng mình nhảy xuống định chộp lại gói giải dược của lão.
Bất đồ, vật do tay Hoàng Trang Long ném ra đã có sự tính toán trước. Đồng thời chàng cũng toan liệu trước phản ứng tất nhiên của lão ma.
Cho nên, chàng đã dùng các yếu quyết của Ngư Kiếm thuật ngay khi ném gói giải dược đi.
Gói giải dược vừa rơi xuống được năm trượng, mặc tình cho lão Bát Ma đưa tay chộp, gói giải dược được dẫn kình của Hoàng Trang Long điều khiển cuốn quanh người lão, khiến cho lão ma phải xoay vòng để chộp. Động tác ngưng thân người ở lưng chừng, lại còn phải xoay vỏng, khiến chân khí của lão ma càng mau thoát đi. Và rồi thân hình của lão ma đã từ từ hạ thấp dần xuống.
Biết lão ma đã trứng kế và biết sức lực của ĐỒ Tâm Ma gần cạn, Hoàng Trang Long đưa tay ngoắc nhẹ một cái. Hấp kình tức thì phát sinh hiệu lực. Gói giải dược bay ngược trở lên trên vào tay chàng.
Hoàng Trang Long tức tốc quăng người chạy đi, chỉ ném lại một câu:
– Thất kính!
Đợi đến khi lão ma điều hòa lại chân lực và nhảy được lên chỗ cũ thì lão không còn thấy bóng dáng đối phương đâu nữa.
Nếu không có chỗ vàng bạc vẫn còn đó thì lão ma đã nghĩ lão đang nằm mơ.
ĐỒ Tâm Ma tức tối la hét vang trời.
Giận cho lão đã bị đối phương hí lộng.
Sau một lúc la hét, lão nghe từ xa có tiếng hỏi vọng lại:
– Lão Bát! CÓ gì mà lão la hét dữ vậy?
CÓ địch nhân sao?
Tiếng của lão Tam Ma càng lúc càng gần lại, chứng tỏ lão Tam đang đi đến gân Không lẽ lại cứ sự thật mà nói. Nói thì biết lão Tam có tin hay không? Hoặc giả đây là dịp để lão Tam chế giễu như lần mới rồi ở chỗ ẩn cư của Kiếm Tiên?
cho nên, không chút chậm trễ, ĐỒ Tâm Ma vơ vội số vàng bạc cất vào bọc. Sau đó lão giả vờ trụ tấn, vươn tả thủ phóng cả Ngũ chỉ cắm ngập vào vách đá trước mặt.
Lão Tam Ma cũng vừa đến đúng lúc để xem màn biểu diễn công phu này của lão Bát. Lão Tam bèn nói:
– Té ra lão Bát có hứng thú lên tận trên này để luyện công! Thế mà ta cứ ngỡ…
ĐỒ Tâm Ma sắng giọng nói:
– Tam ca ngỡ gì? Tam ca việc gì lại đến đây? Muốn dò xét lão Bát này sao?
Lão Tam liền phân bua:
– Nào có, nào có! Ta biết lão Bát thế nào cũng lên đây để dò tìm địch nhân.
Sau lại nghe tiếng lão la hét… Ta nghĩ..
ta chỉ muốn giúp lão Bát một tay mà thôi!
ĐỒ Tâm Ma thần tình như không ưa lão Tam nên lão liền hừ nhẹ một tiếng, đoạn lạnh lùng nói:
– Đa tạ mỹ ý của Tam ca! Nhưng việc của ĐỒ Tâm Ma này không mượn người khác phải xen vào!
Nói xong, lão Bát giận dữ phóng mình trở xuống.
Còn lão Tam thì hồ nghi, đảo mắt nhìn chung quanh. Khi không phát hiện được điều gì khả nghi, lão cũng hậm hực thối lui.