Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, nước mắt còn lăn trên má, Vệ Tử vội vã cùng đoàn người rời ghế ngồi đi ra cổng, khi đó cô mới phát hiện ra rằng cái cổng mà cô đi ra không phải là cổng mà Nguỵ Hoa Tịnh đã chỉ, ngoài cổng đương nhiên cũng chẳng có ai đang đứng đợi cô. Gọi điện thoại cho Nguỵ Hoa Tịnh thì báo điện thoại ngoài vùng phủ sóng, quay người lại thì thấy khắp nơi toàn là những tốp người đang tấp nập đi ra ngoài, nhìn từng khuôn mặt đang đi ngược về phía mình, ngay lập tức Vệ Tử rơi vào cảnh ngộ không biết phải làm thế nào, cổng ra kia rốt cuộc nằm ở đâu?
Vệ Tử hoàn toàn không biết bộ dạng lạc đường giống như con cừu non của mình đã thu hút nhiều người như thế, không biết bao nhiêu lần có người đến hỏi cô xem có cần giúp đỡ không. Vệ Tử cố gắng nhớ lại tên của cổng ra kia, nhưng con người ta thỉnh thoảng là như thế, khi bạn muốn cố nhớ lại điều gì đó thì càng không nhớ được, huống hồ cô vừa mới trải qua cảnh trong mơ kia.
Thật không ngờ người đàn ông da trắng muốn giúp đỡ cô lại kiên nhẫn đến vậy, anh ta giới thiệu cho cô từng cổng ra của sân khấu để giúp cô nhớ lại. Lúc này Vệ Tử đã dần dần tỉnh táo trở lại, sau khi mọi người tản đi hết, cô cũng có được cảm giác về phương hướng. Nhìn ánh mắt vô cùng nhiệt tình của người đàn ông kia, cô lễ phép song kiên quyết từ chối không để anh ta đi cùng, sau khi nói lời cảm ơn nhiều lần cô đi một mình đến cái cổng trong trí nhớ của mình.
Ra đến cổng rồi song không tìm thấy Nguỵ Hoa Tịnh, cũng đúng, điện thoại của hắn không nằm trong vùng phủ sóng, người làm sao đứng ở cổng được, nếu như có Dương Sương ở đây, chắc chắn cô ấy sẽ lại chế giễu chỉ số IQ của Vệ Tử.
“Sao vậy, người mà cô đợi lại không đến à?” Vệ Tử nghe thấy có người nói liền quay đầu lại thì phát hiện ra người đàn ông vừa giúp đỡ cô bám theo sau. Thái độ của người đàn ông kia hoà nhã, song Vệ Tử chỉ gật đầu không muốn nói chuyện nhiều.
“Hay là chúng ta đến chỗ kia uống cái gì đã, vừa nói chuyện vừa đợi?” Người đàn ông chỉ vào quán cà phê cách đó không xa.
“Không cần đâu, cảm ơn anh!” Vệ Tử tiến đến gần cổng của nhà hát, tạo khoảng cách khá lớn với người đàn ông kia, thấy anh ta vẫn muốn nói chuyện, cô dứt khoát quay người bỏ đi. Không phải cô không lịch sự, chỉ là vì từ lâu rồi cô không còn nhiệt tình tiếp chuyện người lạ.
Đứng chờ ở chỗ cũ, một lúc sau Vệ Tử quay đầu nhìn thì vẫn thấy người đàn ông kia ngồi trong quán cà phê vẫy tay ra hiệu cho mình, chau mày, Vệ Tử một lần nữa quay người bỏ đi.
Lần này cô nhìn thấy Ngụy Hoa Tịnh đang rảo bước đi về phía mình, không nén được nữa, lần đầu tiên cô lên tiếng oán trách: “Tại sao anh đến muộn thế?”.
Nguỵ Hoa Tịnh thấy hai má Vệ Tử đỏ bừng, thần sắc hoang mang, hai bên má dường như lờ mờ có vệt nước mắt, hắn giật mình, vội nói: “Anh xin lỗi, quả thực anh không cố ý, đã xảy ra chuyện gì sao?”.
Thấy hắn như vậy, Vệ Tử hơi xấu hổ, cô chậm rãi nói: “Cũng không có, chỉ là đợi không thấy anh nên hơi lo lắng, còn lo nhớ nhầm chỗ”. Tự trách mình đã để lộ vẻ hốt hoảng, Vệ Tử ngẩng mặt lên nhìn trộm Nguỵ Hoa Tịnh, không ngờ hắn tỏ ra không hề để ý một chút nào, vẫn là vẻ mặt áy náy. Sau khi xác định cô không gặp vấn đề gì, khuôn mặt của Nguỵ Hoa Tịnh còn lộ vẻ vui mừng, hắn cười nói: “Đi thôi, hôm nay anh thắng bạc, mời em ăn một bữa thịnh soạn”.
Vệ Tử mở to mắt – cái đồ vô lại này, đúng là anh ta lại đi đánh bạc!
Chương 44
Nguỵ Hoa Tịnh hình như đã thắng một khoản tiền lớn, Vệ Tử nghĩ, bởi vì không những hai người ngồi ăn trong một nhà hàng Pháp với không gian sang trọng, mà trên khuôn mặt của Nguỵ Hoa Tịnh cũng tràn ngập niềm vui – đương nhiên, mặt Nguỵ Hoa Tịnh lúc nào cũng tươi cười như thế. Nhưng lần này, Vệ Tử cảm thấy tâm trạng của hắn quả thật rất thoải mái.
Ăn tối xong hai người đi ra khỏi nhà hàng, ngay ngoài cửa là đủ loại cửa hàng với la liệt hàng hoá, không cần ra khỏi khách sạn cũng có thể mua được tất cả mọi thứ cần thiết. Vệ Tử tò mò đi đi lại lại xem các thứ như một đứa trẻ, đương nhiên chỉ dừng lại ở việc nhìn ngắm, bởi vì có nghĩ bằng đầu ngón chân thì cô cũng biết những thứ này chắc chắn rất đắt.
Khá kỳ lạ là, Nguỵ Hoa Tịnh còn tò mò hơn cô, không chỉ đứng nhìn ở ngoài, hắn còn kéo Vệ Tử vào trong cửa hàng xem cùng. Trước sự niềm nở của nhân viên phục vụ, Vệ Tử hơi bối rối, song Nguỵ Hoa Tịnh lại tỏ ra hết sức tự nhiên, đi lại hết bên này đến bên kia, không lâu sau chọn một số đồ trang sức và quần áo, rồi cùng Vệ Tử biến mất trong phòng thay đồ.
Đồ trong cửa hàng Pháp này khá độc đáo, nhân viên phục vụ cũng không phải là người trẻ tuổi giống như trong nước, người phục vụ Vệ Tử là một phụ nữ trung niên da trắng thái độ rất hoà nhã. Đợi Vệ Tử thay đồ xong đi ra, bà ta liền trợn mắt kêu lên: “Trời ạ, cô đúng là một kiệt tác của Thượng đế”, một lời khen cường điệu kiểu phương Tây điển hình.
Lúc này Vệ Tử đã thay bộ đồ sinh viên ra, trên người mặc chiếc váy dài có đai đeo màu xanh ngọc, bên ngoài là áo khoác ngắn màu trắng, dưới chân cũng thay bằng một đôi bốt màu nhạt được may rất tinh xảo. Trông cô xinh đẹp, tao nhã, tự nhiên như tiên nữ giáng trần, thoắt một cái, ánh mắt của mọi người xung quanh đều đổ dồn vào cô giống như bị nam châm hút.
Nguỵ Hoa Tịnh khó khăn lắm mới rời được ánh mắt khỏi người Vệ Tử, cảm ơn sự khen ngợi của nhân viên, hắn hỏi có ý trêu đùa: “Thế nào? Con mắt thẩm mỹ của anh không tệ chứ?”.
Người bán hàng đáp lại: “Đúng vậy thưa ngài, song tôi không thể không nói, cô gái này mang bất cứ bộ đồ nào hay đeo trang sức nào của cửa hàng chúng tôi đều rất đẹp”. Người bán hàng rất chuyên nghiệp, không chỉ âm thầm lấy lòng Nguỵ Hoa Tịnh, mà còn khéo léo quảng cáo sản phẩm của cửa hàng mình. Có điều sao Vệ Tử lại không nhận ra Nguỵ Hoa Tịnh mới là công tử tiêu tiền như nước cần được nịnh hót? Nguỵ Hoa Tịnh vừa mới có suy nghĩ này thì người phụ nữ trung niên kia lại cười tít mắt nói: “Thưa ngài, ngài thật may mắn đấy, có một người vợ đẹp như thiên thần”.
Nghe được câu nói đó, Nguỵ Hoa Tịnh thấy sảng khoái vô cùng, hắn vui vẻ thanh toán hoá đơn rồi kéo Vệ Tử ra ngoài.
Lúc đầu Vệ Tử còn lo mang giày cao gót đi đường không tiện, đi được mấy bước cô mới nhận ra rằng đôi giày này rất thoải mái, không thấy khó chịu chút nào, cô vừa định lên tiếng khen đúng là cửa hàng nổi tiếng thì đột nhiên phát hiện ra mình đã đi ra ngoài cùng Nguỵ Hoa Tịnh.
“Em vẫn chưa thay quần áo mà!” Cho dù là cửa hàng nổi tiếng cũng sẽ không cho phép khách hàng mặc thử quần áo đi ra ngoài như thế.
“Thay quần áo làm gì, bộ này mặc đẹp thế này.” Nguỵ Hoa Tịnh không giải thích, song nhìn thấy vẻ mặt của Vệ Tử, hắn lập tức nói: “Em yên tâm, em sẽ không bị nhân viên của cửa hàng truy sát đâu, đây là quà anh tặng em”. Quen biết nhau lâu như thế, Nguỵ Hoa Tịnh dần dần hiểu lối tư duy của Vệ Tử, không đợi cô có phản ứng đã lập tức nói tiếp: “Đây coi như là bồi thường cho sự đối đãi quá đáng của anh với em thời gian gần đây”. Chỉ cô gái có tính cách như Vệ Tử mới có thể ngoan ngoãn chịu để hắn “ký gửi” trong khách sạn tới cả tháng như vậy, bất cứ cô gái nào mà Nguỵ Hoa Tịnh quen biết trước đây đều không thể làm được điều đó.
Nghĩ đến đây, ánh mắt liếc nhìn Vệ Tử của Nguỵ Hoa Tịnh càng dịu dàng hơn, còn kèm theo cả sự áy náy và thương xót, thấy vậy Vệ Tử đỏ bừng mặt liền cúi đầu xuống.
Khi Vệ Tử lấy lại trạng thái bình thường thì phát hiện mình cùng với Nguỵ Hoa Tịnh đã đến một nơi mới, chỗ này nếu Vệ Tử không đoán sai thì đó là sòng bạc.
Sở dĩ cô hơi do dự là vì không khí ở đây hơi đặc biệt. Không giống với sòng bạc ồn ào náo nhiệt mà cô vừa mới đến, nơi đây cảm giác rất vắng vẻ, trong số mười mấy bàn đánh bạc thì chỉ vài bàn có người ngồi. Trong số những người này, có người tay cầm ly rượu uống, có người lại quay sang người bên cạnh nhỏ giọng nói chuyện, không giống như đang đánh bạc, trái lại còn giống như tham gia một buổi gặp gỡ.
Những người này khẳng định đang chơi rất vui vẻ với nhau, số tiền chơi chẳng đáng kể, cho nên không cần suy nghĩ đến chuyện được mất, nhưng như vậy cũng rất tốt! Vệ Tử nghĩ, nếu so sánh thì cô thích không khí yên tĩnh ở nơi đây hơn, thêm vào đó có Nguỵ Hoa Tịnh ở bên cạnh, cô cũng thấy rất vững tâm, mọi cử động đều tỏ ra vô cùng ung dung.
Còn Nguỵ Hoa Tịnh thì sao, có lẽ từ trước đến nay chưa bao giờ hắn không ung dung.
Sự xuất hiện của hai người dường như tạo ra một sức thu hút nho nhỏ trong không gian yên tĩnh nơi đây, tất cả khách chơi đều đổ dồn ánh mắt về phía hai người, gần như không giấu nổi vẻ ngạc nhiên là vì sao đôi kim đồng ngọc nữ châu Á lại xuất hiện ở đây.
Vệ Tử hơi tò mò nhìn về phía một cái bàn gần nhất, ở đấy có mấy người đàn ông trung niên đang ngồi. Sau khi nhận được ánh mắt của Vệ Tử, ông ta liền giơ cốc lên cười mỉm, cùng với đó còn có cả ánh mắt tán thưởng. Vệ Tử thấy trong lòng nhẹ nhõm, cũng gật đầu đáp lại bằng nụ cười mỉm, nụ cười của cô tựa như trăm hoa bừng nở, chiếu sáng cả căn phòng. Những người kia vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, đã có người đứng dậy vẫy tay về phía hai người.
Nguỵ Hoa Tịnh một tay ôm nhẹ lấy Vệ Tử, nhẹ nhàng đáp lại lời mời của mọi người.
Rất nhanh, nhân viên phục vụ tiến đến bắt chuyện, hỏi hai người có host[1] không. Nguỵ Hoa Tịnh tỏ ý lần đầu tiên đến đây nên chưa có. Ngay lập tức có một host tiến đến đưa cho hai người danh thiếp, rồi ngỏ lời nếu có bất cứ nhu cầu gì đều có thể điện thoại cho anh ta, 24/24 hễ gọi điện là đến ngay.
[1] Host: Nhân viên phục vụ chuyên trách.
Đầu tiên Nguỵ Hoa Tịnh ra hiệu cho cô gái phục vụ ở bên cạnh mở sâm banh, sau đó đưa một tờ giống như tờ séc cho host, Vệ Tử phát hiện thấy host kia sau khi liếc nhìn tờ séc thì thái độ càng tỏ ra cung kính hơn.
Đợi khi sâm banh được mang đến, host kia cũng mang thẻ đánh bạc mà Nguỵ Hoa Tịnh nhờ anh ta đổi đến. Hắn tiện tay lấy một thẻ đánh bạc màu đen đưa cho cô gái phục vụ kia xem như là tiền boa, đổi lại cô gái đó nở một nụ cười hết sức dễ thương kèm theo mấy câu đại loại là chúc may mắn.
Vệ Tử thấy Nguỵ Hoa Tịnh giải quyết mọi việc rất thông thạo, nên nói là hắn lần đầu tiên đến đây, thì dù có chết cô cũng không tin.
Cầm theo thẻ đánh bạc, Nguỵ Hoa Tịnh không tiến đến gần cái bàn vừa nãy ra hiệu cho hắn, mà đi một vòng, đến bên cạnh người đàn ông Hoa kiều chừng hơn năm mươi tuổi rồi chào một câu như thể lâu ngày gặp lại: “Ngài Hình, ngài vẫn khoẻ chứ!”.
Đây là người đàn ông xem ra được chăm sóc rất tốt, trừ đôi lông mày hơi nhíu lại và vẻ mặt có phần mệt mỏi. Nhìn thấy Ngụy Hoa Tịnh ông ta liền thở dài một cái, nét mặt tỏ rõ sự đề phòng.
Người đàn ông Hoa kiều hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Vệ Tử đi cùng với Ngụy Hoa Tịnh, nhưng cũng chỉ là nhìn qua một chút, rồi lập tức chuyển ánh mắt tới Nguỵ Hoa Tịnh như muốn mở miệng nói câu gì đó. Trái lại, cô gái trẻ tuổi ở bên cạnh ông ta thì cứ nhìn chằm chằm vào Vệ Tử không chớp mắt.
Cô gái này xem ra không quá ba mươi tuổi, rất xinh đẹp duyên dáng, Vệ Tử nhìn mái tóc vấn cao của cô ta, cảm thấy quen quen, sau đó lướt nhìn xuống chân cô gái, buột miệng hỏi: “Cô là diễn viên múa ba lê phải không?”.
Câu nói vừa dứt, cả ba người liền nhìn về phía Vệ Tử, ông Hình sững sờ, lập tức tươi cười hỏi có ý lấy lòng: “Đúng vậy, xin hỏi, tên cô là gì vậy?”, rồi quay đầu lại nhìn cô gái ở bên cạnh: “Xem ra em quả thật nổi tiếng ở nước ngoài rồi”. Ánh mắt ông rất dịu dàng, câu nói đầy vẻ cưng chiều.
Ngoài miệng cô gái tỏ ra khiêm nhường, song chân mày khoé mắt lại không giấu được sự đắc ý, Nguỵ Hoa Tịnh được dịp nói: “Đương nhiên, cô Mễ từng là nhân vật có tiếng của đoàn XX, hiển nhiên xa gần đều biết tiếng”.
Nhờ sống cùng với Lý Bối Bối một thời gian, Vệ Tử biết được Đoàn XX là đoàn múa ba lê hàng đầu ở trong nước, song đoàn XX có “diễn viên” nào thì cô không hề hay biết. Nhìn ánh mắt ranh mãnh của Nguỵ Hoa Tịnh, mặt Vệ Tử đỏ bừng, cô mỉm cười gật đầu, không dám nói ra lý do mà cô đoán cô gái kia là diễn viên múa ba lê, chỉ thấy kiểu vấn tóc của cô ta, hai chân xếp hình chữ “bát”[2] điển hình.
[2] Chữ “bát”: 八
“Ngài Hình, số tiền này đều là do tôi vừa thắng được ở ông, người ta thường nói, không phải của mình thì không thương tiếc, ông chắc chắn muốn đem thứ quý giá cuối cùng là tính mạng của bản thân để đánh bạc với tôi chứ?” Nguỵ Hoa Tịnh nói chỉ đủ cho bốn người nghe thấy.
Lời nói tuy nhẹ nhàng, nhưng làm cho ông Hình lập tức ỉu xìu giống như quả bóng cao su bị chọc thủng, thớ thịt trên khuôn mặt co giật, ông ta cười gượng: “Nếu không chơi thì anh có thể trả lại tôi số tiền mà anh đã thắng tôi không?”.
Nguỵ Hoa Tịnh mỉm cười từ chối.
“Đã không có tiền, bọn họ chắc sẽ không bỏ qua cho tôi, kết quả vẫn chẳng khác gì!” Nói xong, vẻ mặt ông ta trở nên phóng khoáng, không sợ cái chết.
“Chỉ có điều”, giọng nói của Nguỵ Hoa Tịnh một lần nữa thu hút sự chú ý của mọi người, “Vận may của ông tối nay quả thật không tốt, còn vận may của tôi tối nay lại quá tốt, mặc dù đã đổi sòng bạc, cũng không hẳn có thể đổi vận ngay lập tức, nếu tiếp tục chơi thì không công bằng với ông lắm”.
Thấy mọi người đều ngơ ngác, Nguỵ Hoa Tịnh liền đưa ra một đề nghị rất bất ngờ: “Cho nên tôi đề nghị cô ấy sẽ chơi thay tôi”.
Thấy Nguỵ Hoa Tịnh chỉ về phía mình, Vệ Tử không nhịn được bèn trừng mắt lườm hắn một cái rất không thuỳ mị. Cho dù anh ta có nhiều tiền, cho dù mọi người chơi không lớn, anh ta cũng không thể coi chuyện này như trò đùa trẻ con thế được! Không thấy người ta – cái ngài Hình kia – cực kỳ chú ý đến số tiền ít ỏi cuối cùng sao? Nếu chơi thua thì lộ phí quay về nhà của người ta cũng ở lại đây! Lẽ nào anh ta muốn mở lòng từ bi, mượn tay cô để trả số tiền thắng bạc cho người ta? Vệ Tử suy nghĩ đến khả năng lương thiện như thế của Nguỵ Hoa Tịnh.
“Tôi quả thực hoàn toàn không biết chơi.” Vệ Tử trịnh trọng tuyên bố, ngay cả mọi người ở bàn này đang chơi cái gì cô cũng không biết, nhưng cô có thể nhận ra trò mọi người chơi không phải là mạt chược mà cô mới học từ hồi đại học.
Không ngờ đề nghị điên khùng này vẫn được tiếp nhận, ông Hình cúi đầu suy nghĩ một hồi lâu, rồi nhìn sang cô Mễ ở bên cạnh với ánh mắt cầu khẩn, gật đầu nói: “Hôm nay vận may của tôi rất kém, vậy để vị hôn thê của tôi chơi thay, trò chơi này cô ấy cũng vừa mới biết chơi chưa lâu”.
Cô Mễ rõ ràng phải hiểu hơn Vệ Tử, chỉ nghe thấy cô ta cố nén giọng kêu lên: “Anh bị điên à, chỗ này đến mấy triệu đô la đấy! Anh muốn chơi tới mức chúng ta không đi được sao? Chúng ta đến nước khác, bọn họ chưa chắc tìm thấy chúng ta!”. Nói đến câu cuối, giọng cô ta nghẹn ngào.
Ông Hình ủ rũ, im lặng hồi lâu không nói gì, vẫn là Nguỵ Hoa Tịnh mở miệng giải thích: “Cô Mễ nói sai rồi, mấy triệu đô la của ngài Hình giờ đều nằm trong tay tôi, còn thẻ đánh bạc của ngài Hình giờ đây gần như đều là tín dụng của tiền dự chi”. Còn về khi đến kỳ hạn ông ta có thể hoàn trả được số tiền đó không thì chẳng cần nói cũng biết được.
Lần này cô Mễ không kiềm chế nữa, rít lên một tiếng rồi ngồi phịch xuống sàn nhà khóc toáng lên.
Nhân viên phục vụ của sòng bạc lập tức đi tới hỏi xem xảy ra chuyện gì, một số khách chơi bạc nghe thấy thế cũng kéo đến, còn có người xì xầm bàn luận, đại ý là trong khu chơi bạc lớn chưa từng chứng kiến cảnh tượng nào như thế này.
Khu chơi bạc lớn, thì ra nơi đây là khu chơi bạc lớn, vậy thì có nghĩa là Nguỵ Hoa Tịnh quả thực đã thắng của người khác mấy triệu đô la! Trời đất! Vệ Tử từ từ ngẩng đầu lên nhìn Nguỵ Hoa Tịnh, đáp lại cô là vẻ mặt tươi cười dường như không nén được của hắn.
Cô quả thật là một kẻ ngốc.
Chương 45
Vệ Tử cảm thấy mình đúng là một kẻ ngốc, mãi đến khi ra khỏi sòng bạc, cô vẫn chưa thể hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, cô cứ đi theo mấy người rời khỏi khách sạn sòng bạc trong trạng thái như mê như tỉnh.
Cô Mễ đã ngừng khóc, ngồi ở ghế sau liên tục lầm rầm thương lượng cái gì đó với ông Hình, trong khi ông ta vẫn tỏ ra không đồng ý, liên tục suy nghĩ, rồi lắc đầu, tiếp tục suy nghĩ, rồi lại lắc đầu.
Chỉ có Ngụy Hoa Tịnh lái xe với vẻ mặt bình tĩnh, thấy Vệ Tử ngồi ở ghế lái phụ cứ xoay ngang xoay ngửa tỏ ra bất an, Ngụy Hoa Tịnh một tay vịn vào vô lăng, một tay đưa ra nắm lấy tay cô. Vệ Tử muốn vùng khỏi bàn tay đó song không được, cô sợ động tác quá mạnh sẽ gây sự chú ý của hai người ở ghế sau nên đành để Ngụy Hoa Tịnh nắm tay.
Thời tiết đang vào độ cuối năm, mặc dù trong khách sạn và ô tô đều ấm áp như mùa xuân, song bên ngoài lại rất lạnh, đặc biệt là vào ban đêm. Vệ Tử vừa xuống xe liền rùng mình co rúm lại, thầm trách Ngụy Hoa Tịnh đã bắt cô thay một bộ quần áo chỉ được hào nhoáng bên ngoài nhưng lại không hề ấm. Thế rồi, một chiếc áo lông thú vừa nhẹ vừa mềm ôm chặt lấy cô. Vệ Tử một lần nữa sững sờ, anh chàng Ngụy Hoa Tịnh này, anh ta đang làm ảo thuật chắc? Nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của cô Mễ, Vệ Tử vô cùng bất an, hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, bộ não của cô không thể phân tích chính xác, chỉ có thể hành động giống như con rối.
Đoàn người đến một tòa nhà có đèn điện sáng trưng, ngoài Ngụy Hoa Tịnh ra, mấy người còn lại đều đang nhìn ngang nhìn dọc xem đây là nơi nào.
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì ông Hình và cô Mễ định đến đây kết hôn, phòng Đăng ký kết hôn ở đây làm việc 24/24, tôi và Vệ Tử có thể làm nhân chứng cho hai người được chứ?” Ngụy Hoa Tịnh lên tiếng thăm dò.
Lời giải thích của Ngụy Hoa Tịnh không những không xua tan hoài nghi lo lắng, trái lại còn khiến mấy người sững sờ, đặc biệt là cô Mễ, nét mặt vô cùng khó coi, song cũng không nói gì.
Ông Hình than ngắn thở dài: “Anh Ngụy, anh việc gì phải trêu đùa tôi, hiện tại cái mạng này của tôi có thể được bảo toàn hay không còn chưa biết được”.
Ngụy Hoa Tịnh cười hì hì: “Chính vì điều này mà hai người nên nắm lấy thời cơ”. Nói xong, Ngụy Hoa Tịnh liền đưa cho ông Hình một vật, ông ta lưỡng lự mở ra xem, thì ra là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.
“Nếu lúc này ông cầu hôn, cô Mễ lại đồng ý, tôi có thể giúp thu xếp hôn lễ, hai người không khỏi cảm thấy không khí của lễ cầu hôn sẽ rất lãng mạn sao?”
Khi nói những lời này, ánh mắt sau cùng của Ngụy Hoa Tịnh dừng trên khuôn mặt Vệ Tử, giống như hỏi dò ý kiến của cô.
“Rất tuyệt vời.” Vệ Tử trung thực trả lời, thấy Ngụy Hoa Tịnh gật đầu hài lòng, cô chợt cảm thấy có điều gì đó rất kỳ cục.
Ông Hình cầm lấy chiếc nhẫn kim cương, nhìn qua Ngụy Hoa Tịnh, rồi lại nhìn tới cô Mễ, tựa như đang do dự xem có nên quỳ gối để cầu hôn không, cô Mễ đột nhiên lên tiếng: “Chẳng phải anh nói cái mạng này của anh sắp không bảo toàn được hay sao? Còn kết hôn làm gì?”.
Ông Hình nghe nói thế liền do dự, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trong tay, không nói gì nữa. Vẫn là Ngụy Hoa Tịnh lên tiếng: “Dù cho không biết ngày mai sẽ thế nào, cũng nên biết quý trọng hiện tại, tình cảm giữa hai người sâu đậm, lại sống trong thành phố mà việc kết hôn thuận tiện nhất trên thế giới, hà tất để bản thân phải hối tiếc”.
Được sự cổ cũ của Ngụy Hoa Tịnh, tinh thần ông Hình khá hơn rất nhiều, ông lập tức quay người, quỳ gối xuống, một tay đón lấy bông hoa tươi không biết Ngụy Hoa Tịnh lấy từ đâu đưa cho, một tay giơ cao chiếc nhẫn kim cương, đợi chờ cái gật đầu đồng ý của cô Mễ.
Năm phút trôi qua, mười phút trôi qua, cho đến khi cảnh tượng cầu hôn này bắt đầu thu hút sự chú ý của người khác, thậm chí còn có người vỗ tay cổ vũ cho ông ta, nhưng cô Mễ vẫn không có phản ứng gì.
Đúng lúc Vệ Tử đang thầm đoán xem ông Hình nhiều hơn bố cô bao nhiêu tuổi, liệu đầu gối của ông ta có vì quỳ lâu mà bị tê hay không, thì sự cố đã xảy ra.
Cô Mễ ném chiếc mũ đội đầu thuộc nhãn hiệu cao cấp nhất ở trong tay về phía ông Hình, rồi khóc nói: “Anh bị thần kinh à, ai muốn kết hôn với anh!”. Nói xong liền lách đường bỏ chạy.
Kết cục sự việc không như dự tính ban đầu của mọi người, mặc dù lúc này đã nửa đêm, nhưng khắp nơi trong hội trường đều là từng cặp cô dâu chú rể chuẩn bị kết hôn, thêm vào đó là lễ Noel sắp đến, mang đến cho mọi người cảm giác vui mừng phấn chấn, cảnh tượng giữa ông Hình và cô Mễ tỏ ra rất không hợp với không khí xung quanh.
Ông Hình dường như hoàn toàn sụp đổ, ông ta sững sờ nhìn cô Mễ bỏ đi, ngây người quỳ mãi ở chỗ đó, cho đến khi Ngụy Hoa Tịnh đỡ ông ta dậy, mắt ông vẫn đờ đẫn không chớp.
Ngụy Hoa Tịnh thở dài, nhẹ nhàng nói: “Chúng tôi đưa ông về khách sạn nhé”.
Từ đầu đến cuối, ông Hình không nói gì, mặc cho Ngụy Hoa Tịnh dìu lên xe như một con rối, rồi lại ngoan ngoãn cùng hai người về khách sạn, đợi đến khi mở cửa phòng ra, không chỉ có ông Hình, mà Ngụy Hoa Tịnh và Vệ Tử cũng sững sờ.
Trong phòng tựa như bị quét sạch một lượt, va li hành lý bị mở toang, Vệ Tử chăm chú nhìn, mọi thứ bị ném khắp nơi, tất cả đều là quần áo và đồ dùng đàn ông, cả căn phòng không còn bất cứ dấu tích nào của phụ nữ.
Một lúc sau, ông Hình đột nhiên như sống lại, điên loạn lật xem khắp nơi, sau đó ngồi phịch xuống sàn nhà, khóc hu hu: “Cô ấy bỏ đi thật rồi, hộ chiếu không còn, tiền mặt và đồ trang sức cũng không còn nữa”.
Sau đó lại cười ha ha: “Đàn bà ơi là đàn bà, tôi nghĩ rằng cô ấy không giống người khác, không ngờ kết cục lại có ngày hôm nay”.
“Bảy năm, trong bảy năm qua tôi sống người chẳng ra người quỷ chẳng ra quỷ, rời xa quê hương phản bội tổ quốc, còn bị người của hội K ăn hiếp, bắt chẹt, tất cả đều vì cô ấy, không ngờ cô ấy lại đối xử với tôi như thế này.”
Cười xong, ông Hình lại nằm sấp trên giường khóc lóc, tiếng khóc không to, nhưng nghe như xé gan xé ruột.
“Tại sao tôi lại quen cô ấy, tại sao? Tôi nâng đỡ cô ấy từ học sinh của trường múa trở thành diễn viên chính của đoàn XX, cô ấy không hài lòng, còn muốn ra nước ngoài phát triển. Tại sao? Nếu không quen cô ấy, tôi vẫn còn là chiến sĩ thi đua của cả nước, ông Tổng của tập đoàn, đại biểu của Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc! Vợ tôi sẽ không ly hôn tôi, bố mẹ tôi sẽ không vì tức giận mà chết, con trai tôi cũng sẽ không đổi họ, ha ha, báo ứng, báo ứng thật rồi!” Cuối cùng, không phân biệt được ông ta khóc hay cười nữa, lúc đầu thì kêu to, sau đó chuyển thành tiếng khóc nghẹn ngào, khiến người ta không thể chịu nổi, cũng không biết nên nói gì nữa.
Vệ Tử chưa từng nhìn thấy một người đàn ông nào khóc đau lòng đến thế, không nén được, sống mũi cô cay cay, cũng trào nước mắt. Đúng lúc cô đang trong trạng thái thương cảm như vậy, đột nhiên bờ vai bị siết chặt, Vệ Tử vội ngẩng đầu lên nhìn, một bàn tay ấm áp lau nước mắt thay cô, phía sau là ánh mắt vỗ về của Ngụy Hoa Tịnh, không có vẻ trêu đùa, không có vẻ mơ hồ, chỉ là sự an ủi thuần khiết. Lần này Vệ Tử không né tránh, cũng không có cảm giác ngượng ngùng, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, vững tâm vô cùng.
“Ngụy Hoa Tịnh, anh thắng rồi.” Một giọng nói khàn khàn phá tan không khí yên tĩnh, thì ra không biết từ lúc nào ông Hình đã đứng dậy, ông ta trông mệt mỏi vô cùng, dường như thoáng cái đã già đi mười tuổi.
“Anh nói xem”, giọng nói của ông Hình vô cùng yếu ớt “nếu như tôi chủ động quay về, bọn họ có xử tôi tử hình không?”.
Nụ cười của Ngụy Hoa Tịnh vụt tắt: “Tôi không phải là quan tòa, không thể bảo đảm cho ông điều gì cả. Thế nhưng trong trường hợp ông giao nộp tiền tham ô, nếu phối hợp điều tra thêm, rất có thể ông được xử phạt nhẹ hơn”.
Ông Hình cười một tiếng đau khổ: “Nhẹ hơn, khà khà, phụ tá của tôi đã bóc lịch bảy năm nay rồi”.
Vẻ mặt Ngụy Hoa Tịnh cứng lại: “Nếu bây giờ bị người của hội K tìm thấy trong tình trạng như thế này, thì dù ông có muốn ngồi bóc lịch cũng không được”.
Ông Hình nghe thấy thế liền co rúm lại, mãi một lúc sau mới nói tiếp: “Cho dù tôi đồng ý quay về, tiền cũng không còn nữa, giao nộp thế nào, hừ, tiền tham ô?”. Ba từ cuối cùng thốt ra hơi khó nhọc, Vệ Tử cảm thấy ông ta dường như có phần xấu hổ.
Ngụy Hoa Tịnh rất kiên nhẫn đợi ông ta nói xong, nhẹ nhàng nói một câu suýt nữa làm cho ông Hình phải nhảy cẫng lên: “Nếu như tôi đồng ý trả toàn bộ số tiền tôi đã thắng cho ông thì sao?”.
Đêm nay, đối với ông Hình nhất định là một đêm mất ngủ, Ngụy Hoa Tịnh sau khi nói xong câu nói đó không ở lại nữa, hắn dẫn Vệ Tử rời khỏi căn phòng của ông ta.
Hai người mặc dù ở cùng trong một khách sạn với ông Hình, song lại không cùng tầng lầu. Đợi Ngụy Hoa Tịnh đưa Vệ Tử đến cửa phòng của cô, mở cửa phòng cho cô xong rồi định quay người bỏ đi thì đột nhiên bị gọi giật lại.
“Ừm, vào trong ngồi một lúc đã”, Vệ Tử nói bằng vẻ chân thành.
Trong lòng Ngụy Hoa Tịnh như muốn nhảy lên, hắn quay đầu lại nhìn Vệ Tử, đuôi lông mày nhướn lên: “Em chắc chứ?”.
Vệ Tử đáp bằng vẻ mặt thản nhiên: “À, vâng, lúc này em chưa muốn ngủ chút nào, còn anh? À, đúng rồi, hôm nay anh đã bận nhiều việc như thế chắc mệt rồi, nếu không anh về phòng nghỉ đi”. Dù sao tương lai còn dài, sự hiếu kỳ của mình trước sau gì cũng được thỏa mãn.
Vệ Tử quay người định đóng cửa, thì bị một cánh tay thon dài ngăn lại, chủ nhân của cánh tay đó cũng bước theo vào trong phòng: “Anh cũng thế, không muốn ngủ chút nào”.
Chỗ này không hổ danh là khách sạn sang trọng hàng đầu thế giới, đồ đạc ở trong phòng được bài trí rất độc đáo. Sàn nhà là mặt tiền nhẵn bóng màu cà phê, trên sàn nhà trước cửa sổ đặt một tấm trải thảm sàn vô cùng trang nhã, tấm thảm có rất nhiều hoa văn, hai bên tấm thảm là bộ ghế sô pha màu đỏ, mọi thứ đều có màu cà phê đậm, trên bức tường màu cà phê nhạt treo một bức tranh kiệt tác – dù rằng chưa chắc đã là bản thật.
Trên tủ và bàn uống trà trong phòng đều đặt lọ hoa, hoa uất kim hương màu vàng và màu đỏ thanh nhã điểm tô các góc của gian phòng.
Bộ ghế sô pha màu đỏ, đèn bàn màu đen, rèm cửa màu cà phê, bức tranh lờ mờ và những bông hoa tươi đẹp đã tạo ra một bầu không khí vô cùng sống động cho gian phòng.
Trong cảnh tượng sống động như thế, khách có thể ngủ được mới là lạ! Vệ Tử thầm nghĩ, có lẽ gian phòng này vốn không phải để cho khách ngủ yên? Ý nghĩ đó vụt lóe lên ở trong đầu, mặt Vệ Tử nhanh chóng ửng đỏ – trời ạ, cô làm sao lại trở nên không trong sáng như thế này!