Hoàng cung Chu quốc lúc này phi thường náo nhiệt, công chúa của các nước đều đến tham gia tuyển phi. Những công chúa này đều chờ mong được quốc vương của Chu quốc lựa chọn, bởi vì bất luận là nhân phẩm, khí chất, học thức thì quốc vương Chu quốc đều thập phần kiệt xuất, hơn nữa tướng mạo của hắn lại vô cùng tuấn dật, là ý lang quân độc nhất vô nhị.
Trong cung, tiếng người ồn ào, ca vũ êm nhẹ. Ngay khi trăng lên, một tiếng trống ngắn ngủi vang lên, mọi người lập tức ngừng ồn ào.
Lúc này một nam tử xuất hiện, phong thái hắn hiên ngang, mày kiếm không thể che được ánh mắt tỏa sáng của hắn, chiếc mũi cao nhọn làm người ta phải ghen tị, giờ phút này môi mỏng có phút nhếch lên, chiếc cằm kiên định lại càng thể hiện hắn không phải là người dễ thỏa hiệp. Đôi mắt lạnh như băng, mặt không chút thay đổi của hắn khiến người ta cảm giác khó có thể tiếp cận.
Long Đan Thanh nhìn xung quanh, trong lòng than nhỏ. Vốn yến hội này Vương huynh nên tham gia, bởi vì đây là đại hội tuyển phi của hắn. Nhưng Vương huynh bệnh nặng nằm ở giườn, đành phải để hắn tiếp đãi công chúa các quốc gia khác.
Kỳ thật trong lòng Vương huynh đã sớm chọn phi tử, đó chính là công chúa Lãnh Ngọc của Đường quốc. Chẳng qua do quy định của hoàng tộc, bọn họ vẫn phải giả vờ phát thiếp mời.
Nhìn các công chúa vẫn luôn cố gắng hấp dẫn sự chú ý của hắn, trên mặt Long Đan Thanh vẫn không chút thay đổi, trong lòng tràn đầy chán ghét.
Những trang phục cùng cách trang điểm của nhóm công chúa này trong mắt hắn rất tầm thường, chỉ có bề ngoài, không hề có trí tuệ.
Nhìn thấy sự trầm mặc của Long Đan Thanh, Long Quan Ngữ vỗ vỗ vai hắn “ Đệ biết huynh không thích nữ nhân, nhưng huynh cũng nên cười một cái cho nhóm công chúa có chút mặt mũi.”
Long Đan Thanh có chút thay đổi cảm xúc nhưng hắn vẫn nhịn xuống “ Không phải ta không thích nữ nhân! Đệ còn dám nói lung tung, xem ta trị đệ như thế nào!”
“Hảo hảo, không nói, không nói” Long Quan Ngữ vội vàng xin lỗi. Hắn cũng không nghĩ muốn làm Long Đan Thanh tức giận.
Long Đan Thanh biết mọi người xung quanh đều cho rằng hắn không thích nữ nhân.
Không phải hắn không thích mà hắn đang đợi, đợi một nữ tử bất phàm làm hắn cả đời yêu thương nàng.
Mà hắn cuối cùng cũng tìm được—- là nữ tử hắn yêu bên hồ ngày đó.
Nhưng nàng giống như biến mất khỏi thế giới này, hắn đã bay qua tất cả các nơi trong hoàng cung nhưng vẫn không có tin tức của nàng.
Chẳng lẽ…… đó thật sự là mộng?
Không, hắn không tin!
Hắn tuyệt đối sẽ không buông tay, hắn muốn tìm nữ tử duy nhất làm hắn động tâm ấy—-
“Hương Vân công chúa giá lâm!”
Thông báo của thị vệ làm cắt đứt dòng suy nghĩ của Long Đan Thanh, ánh mắt của hắn rời về phía cửa lớn.
Chỉ thấy vài cung nữ mặc quan phục xa hoa tiến vào đại sảnh, đứng sang hai bên, nghênh đón một nữ tử xinh đẹp khác.
Khuôn mặt của nàng tuyệt mỹ thoáng hiện nét cười nhợt nhạt, sự phong tình vạn chủng của nàng khiến mọi người không khỏi ái mộ.
Nàng nhẹ nhàng bước đến trước mặt Long Đan Thanh, cao nhã hành lễ với hắn.
“Hương Vân vấn an quốc chủ.”
Nữ tử này khí chất uyển chuyển hàm xúc, đoan trang đại lượng! Nếu để nàng làm hoàng hậu một nước cũng rất xứng đáng.
Nói thật, hắn cũng có phần động tâm…….
“ Hương Vân công chúa này đúng thật là đẹp! Không biết Lãnh Ngọc công chúa so với nàng thì ai đẹp hơn?” Long Quan Ngữ nhịn không được đoán.
Long Đan Thanh khẽ gật đầu. Hắn cũng muốn biết……
Kỳ quái, sao bây giờ vẫn không thấy Lãnh Ngọc công chúa đến?
Nếu nàng không đến, Vương huynh phải làm sao bây giờ?
Ngay lúc Long Đan Thanh đanh hết sức phiền não, từng đợt mùi hoa mê người bay vào đại sảnh, toàn bộ người trong đại sảnh như lạc vào thế giới tràn ngập hương hoa.
“ Lãnh Ngọc công chúa của Đường quốc đến!” Thị vệ lớn tiếng thông báo.
Hai người xuất hiện ở cửa lớn. Lãnh Ngọc từ từ xuyên qua đám người, đi đến trước mặt Long Đan Thanh, Lãnh Diễm đóng giả làm cung nữ đi theo bên cạnh nàng.
Long Đan Thanh vừa thấy Lãnh Ngọc, trong lòng đột nhiên hiểu rõ tại sao Vương huynh lại chỉ yêu một mình Lãnh Ngọc.
Bộ dạng Lãnh Ngọc chẳng những đẹp mà còn có một đôi mắt linh hoạt như có thể nói, miệng anh đào nhỏ kiều diễm ướt át, làn da lại vô cùng mịn màng. Trên người nàng tỏa ra một cỗ khí chất vừa thấy đã thương, khiến người ta muốn bảo vệ nàng cả đời, cũng khó trách Vương huynh lại yêu nàng.
Mà Lãnh Ngọc vừa thấy người trên đài liền sửng sốt.
Lãnh Diễm cũng phát hiện ra nàng không đúng “ Sao vậy?”
Nàng vì bảo vệ Lãnh Ngọc nên giả trang thành cung nữ, còn dùng mặt nạ da người che lại khuôn mặt làm mình biến thành một nữ tử bình thường.
“Hắn không phải Long Văn Mặc.”
“Hắn không phải?” Lãnh Diễm nhất thời cũng ngây ngẩn cả người, nàng nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn nam tử anh tuấn phía trước—-
Nàng nhìn thấy một con ngươi đen sáng ngời.
Là hắn?!
Nam nhân ở hồ ngày đó!
Nàng vốn tưởng rằng bản thân sẽ không bao giờ gặp lại hắn, không nghĩ tới…….