Nhân Gian Hoan Hỉ

Chương 27 - Chương 19

trước
tiếp

Chu Diệu có một đức hạnh rất tệ, nhất là khi mặc trang phục đen, nhìn rất lạnh lùng.

Tuy rằng hai ngày trước Nhan Nghệ còn khoa trương hiện tại Chu DIệu càng ngày càng mê người: Vốn là một người đàn ông có khí chất gọn gàng chỉnh tề, sinh ra đã có giọng nói lịch sự nho nhã của người thành phố lớn, cộng thêm bẩm sinh cũng đã là công tử kiêu kì còn mang theo chút hơi thở lưu manh, nhất quyết là hình ảnh lý tưởng trong lòng đại đa số phụ nữ.

Nhưng đối với Đa Ninh mà nói, Chu Diệu chính là Chu Diệu, bộ dáng tính cách thậm chí đức hạnh của anh đều tệ chỉ vì anh là Chu Diệu.

Chẳng hạn như thời khắc này anh ra vẻ đạo mạo thong dong rời xe đi tới, cùng với bộ dáng năm nhất anh giả vờ giả vịt lên bảng đen viết chữ không khác gì nhau.

Lời nói cũng là làm ra vẻ. Chu Diệu đi đến bên cạnh cô, sau đó đưa tay nhẹ nhàng quàng trên bả vai cô, kéo khóe miệng lên cười một chút nói với Ô Giang: “Vốn là định đi cùng nhưng mà thật sự quá bận.”

Rõ ràng là một người không được mời đến, còn nói như mình rất được hoan nghênh!

Sau đó, Ô Giang cũng không khách khí đáp lễ Chu Diệu: “Chính là lo lắng Chu tổng quá bận rộn, không dám mời”.

Chu Diệu nhếch môi dưới, ý cười trên khóe miệng càng tăng lên, bộ dáng giống như là bạn học cũ cần gì phải khách khí: “Tất cả mọi người đều là bạn học cũ, cái gì mà mời hay không mời chứ….. Có thời gian thì trực tiếp đến nhà của tôi ăn. Cũng không phải khoe khoang, cơm của hai vị lớn tuổi nhà họ Chu cũng không tệ lắm… Đúng hay không, Đa Ninh?”

Đa Ninh không quan tâm, đưa tay đặt sau lưng Chu DIệu, nhẹ nhàng vỗ vỗ một chút.

Kết quả Chu Diệu nhanh chóng cầm lấy tay cô, hơi xoay ngược lại một chút, trực tiếp cầm tay cô đưa về phía trước, lại nhíu mi nói: “Sao lại làm chuyện mờ ám quá mức như vậy.”

Đa Ninh: “…”

“Nếu Chu tổng đã tới, mình sẽ không kêu Ô Giang chở các cậu về nữa.”

Miêu Miêu mở miệng nói, cũng cười cười theo, ánh mắt mang cảm xúc phức tạp nhìn về phía Đa Ninh, “Còn có Đa Ninh à, cảm ơn quà tặng của cậu….. Thật sự, cậu vẫn luôn là người lương thiện tốt đẹp.”D~~Đ~~L~~Q~~Đ!!

“Miêu Miêu …..” Miêu Miêu cố ý khen, làm cho Đa Ninh có chút khó chịu, cũng không biết nên đáp lời như thế nào.

Đối mặt với Miêu Miêu đêm nay, cô xác định đã có chuyện gì xảy ra với Miêu Miêu nếu không Miêu Miêu sẽ không như vậy. Chỉ là hiện tại không ai biết tình huống là gì, không có biện pháp đoán được cụ thể gì cả.

Như tình huống của cô và Miêu Miêu lúc này, đã lâu rồi không muốn liên hệ gì với nhau , thì đừng nên sinh ra hiểu lầm.

“Miêu Miêu, mình cùng Nhan Nghệ đi trước nhé.” Đa Ninh nói với Miêu Miêu, cố gắng làm cho giọng điệu được bình thản.

“Được, về sau nếu có cơ hội thì gặp vậy.” Miêu Miêu gật đầu, tầm mắt vừa chuyển, đột nhiên giật lấy con heo hồng trong tay Ô Giang, hít vào một hơi, đưa nó cho Nhan Nghệ, “Nhan Nghệ, con heo hồng này trả lại cho cậu cùng Đa Ninh nha.”

Nhan Nghệ mở miệng: “…Cậu làm gì thế?”

“Bởi vì mình cùng Ô Giang…. Căn bản không cần đến.” Miêu Miêu nói, hít vào thật sâu, mũi hơi phập phồng.

Có lẽ Ô Giang cũng không nghĩ đến đêm nay Miêu Miêu lại có cảm xúc kịch liệt như vậy. Cúi đầu nhìn về phía Miêu Miêu, trong con người tràn ngập vẻ không tưởng tượng nổi. Anh ta thử đưa tay kéo Miêu Miêu, Miêu Miêu không phản kháng tùy ý để Ô Giang nắm tay.

“Nếu hai người không cần thì cho tôi đi.” Chu Diệu không mặn không nhạt lên tiếng nói, “Con heo này tôi đã xin Đa Ninh nhiều lần, cô ấy đều không cam lòng cho…. Hôm nay vừa vặn có được lợi lớn rồi.”

Lấy lại heo nhồi bông như chuyện đương nhiên, Chu Diệu ném nó vào trong lòng Đa Ninh, nhân tiện liếc mắt nhìn cô một cái nói: “Em cầm giùm anh trước, anh đi qua hiệu thuốc đối diện mua thuốc hạ hỏa.”

Kèm theo đó, chìa khóa xe cũng đưa cho cô như vậy.

. . . . . . . .

Miêu Miêu cùng Ô Giang lên xe đi, Chu Diệu cũng đến nhà thuốc tây mua thuốc. Đa Ninh cùng Nhan Nghệ hai người đứng ở đầu đường nhìn nhau, qua một hồi, Nhan Nghệ nói vào trọng điểm bất hòa của cặp đôi Ô Giang đã rời đi: ”Hai người bọn họ làm gì không biết, vợ chồng bất hòa thì nên giải quyết trước ở nhà đi chứ.”D~~Đ~~L~~Q~~Đ!!

Đa Ninh một tay ôm heo hồng, một tay vỗ vỗ Nhan Nghệ đang nổi giận. Nhan Nghệ xoay người, càng không ngừng dậm chân phát tiết cơn giận, sau đó lên tiếng hỏi cô: “Đa Ninh, cậu không tức giận à?”

Tức giận, hình như cũng có một chút. Nhưng Miêu Miêu khó chịu như vậy cũng chỉ có cô ấy thiệt thôi, cũng không biết do phát sinh chuyện gì.

Đương nhiên, thói quen suy nghĩ cho người khác của Đa Ninh không thể áp đặt cho Nhan Nghệ, mỗi người đều có tư tưởng và tính khí khác nhau mà.

“Vẫn là Chu tổng tốt. . . . .” Nhan Nghệ vỗ vỗ ngực, dịu đi một chút nói, “Biết chắc chắn chúng ta sẽ tức giận, cố ý đi mua thuốc hạ hỏa cho chúng ta. Hai chữ, săn sóc. Ba chữ, đủ săn sóc!”

Đừng khen trước như vậy—-

Đa Ninh nhìn về phía nhà thuốc tây mà Chu Diệu đi vào, cảm thấy rằng thuốc hạ hỏa là anh mua cho chính bản thân anh. . .

Đương nhiên, thuốc hạ hỏa đó là Chu Diệu mua cho chính mình.

Trên đường trở về, Đa Ninh cùng Nhan Nghệ đều cùng nhau ngồi ở băng ghế sau xe. Nhan Nghệ cấp bách kể lại với Chu Diệu mọi chuyện phát sinh lúc Ô Giang cùng Miêu Miêu mời khách trong đêm nay. Chu Diệu lái xe, miệng ngậm kẹo nhuận hầu thỉnh thoảng sẽ quay lại nói à hoặc vậy à.

Trong xe bao phủ mùi của kẹo ngậm, thuần một mùi hương riêng biệt của bạc hà, trong lành thanh khiết quanh quẩn theo Chu Diệu lúc anh quay về sau, từ phía trước lan đến chỗ ngồi phía sau, cuối cùng là toàn bộ khoang xe.

“Chu tổng, anh cho em một miếng kẹo Tam Kim Phiến đi.” Nhan Nghệ nói với Chu Diệu, sau một phen xả ra, thì miệng đắng lưỡi khô rồi.

Chu Diệu tiện tay, đưa kẹo nhuận hầu ra phía sau, nói với Nhan Nghệ: “Không phải Tam Kim Phiến, là Thảo San Hô.”

Nhan Nghệ mặc kệ là Tam Kim Phiến hay là Thảo San Hô, trực tiếp lột một cục bỏ vào miệng, đồng thời đưa cho Đa Ninh: “Cậu cũng ăn một viên đi.”

Đa Ninh cầm lấy, xem nó giống như kẹo ăn một viên.

Ba người ăn kẹo nhuận hầu cùng một lúc, nên mùi bạc hà trong xe càng đậm hơn.

“Thật không hiểu nổi, nếu tâm tình Miêu tỷ không tốt, sao lại muốn mời cơm chúng ta chứ?” Nhan Nghệ hít vào, khó hiểu hỏi.

Đúng vậy đó. Đa Ninh gật đầu, đó cũng là điều cô nghĩ mãi cũng không hiểu.

“Có khả năng người muốn mời hai người ăn cơm không phải là Miêu tỷ, mà là Ô Giang.” Phía trước, Chu Diệu lạnh nhạt nhắc nhở người ngồi phía sau, một câu đã vạch trần được vấn đề mấu chốt.

“Có thể đấy, so với Miêu tỷ, Ô Giang này là người không thích thiếu nợ người khác.” Nhất thời Nhan Nghệ hiểu ra, nói phụ họa theo Chu Diệu, “Chu tổng thật anh minh.”

Đa Ninh: “ …”

“Nhưng em nghĩ mãi mà không hiểu, vì sao Miêu Miêu lại đối xử với chúng em như vậy!” Nhan Nghệ lại không rõ, tiếp tục hỏi Chu Diệu đang lái xe phía trước, “Chu tổng, anh thông minh, anh cảm thấy là tại sao?”

“Chuyện của phụ nữ làm sao anh biết được.” Chu Diệu trả lời, bộ dáng không hề hứng thú.

Nhan Nghệ gật đầu, vẻ mặt buồn bực nhích về chỗ ngồi phía sau, sau đó nhìn về phía Đa Ninh không hé răng, như là nghĩ đến điều gì, mở miệng nói: “Nói thật ra, Miêu Miêu cùng Ô Giang thành như vậy, hơn nữa bọn họ còn đặc biệt nhằm vào Đa Ninh, em nghĩ duy nhất chỉ có thể là. . . . .”

Nói đến mấu chốt, Nhan Nghệ ngừng lại, không biết có nên nói tiếp hay không.

“ . . . .Chỉ có thể gì?”

“Cái gì?”

Đa Ninh cùng Chu Diệu đồng thời lên tiếng hỏi Nhan Nghệ, nhưng giọng điệu bất đồng. Đa Ninh là tò mò, còn Chu Diệu như là xác nhận.

“Chỉ có thể là Ô Giang thích Đa Ninh.” Nhan Nghệ mở miệng nói, giải thích nguyên nhân cụ thể hơn, “Miêu Miêu ghen tị!”

Đa Ninh: “ …”

Chu Diệu: “ ….”

Hai người cùng nhau trầm mặc, Đa Ninh không nói gì, Chu Diệu là không muốn nói tiếp. Vừa vặn có đèn đỏ ở phía trước, Chu Diệu vững vàng cho xe ngừng lại sát vạch đường kẻ dành cho người đi bộ.

Rất nhiều người di chuyển trên đường, người đi đường ở hai chiều bắt đầu lục tục băng ngang qua đường cái.

Người ngồi sau vẫn không nói chuyện, Chu Diệu đưa tay đặt trên tay lái kiên nhẫn chờ đợi, chờ xem người ngồi phía sau sẽ phản ứng như thế nào.

A…. Đa Ninh thật sự không tin, lắc đầu, làm ra vẻ mặt một vạn lần không tin được với Nhan Nghệ. Bỗng nhiên, cô trêu ghẹo nói: “Mình tình nguyện tin tưởng là Miêu Miêu yêu mình, yêu mình quá rồi hóa hận.”

Ô Giang thích cô? Đùa gì vậy. . . Chỉ cần Đa Ninh nghĩ đến khả năng này, đã cảm thấy đây là chuyện hết sức buồn cười.

Xác thật, nhìn qua Ô Giang không có điểm nào là thích Đa Ninh, Nhan Nghệ đồng ý cách nói này của Đa Ninh, sau đó cũng lắc lắc đầu, tỏ vẻ phỉ nhổ nói với Đa Ninh: “Cậu tự kỷ thật đấy.”

Ha ha, Đa Ninh căng môi dưới, cô chỉ muốn chuyển đề tài thôi, bởi vì quả thật trong lòng đoán được là Chu Diệu, nhất định là Chu Diệu làm chuyện gì phiền hà đến cô!D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~

Anh có thể làm cái gì chứ . . . . Đèn xanh, Chu Diệu tiếp tục lái xe, khóe miệng hơi nhấp thành một đường thẳng, đèn đuốc bên đường nhanh chóng hiện ra, chiếu qua gò má của anh.

Trong khung cản nửa sáng nửa tối, gương mặt như bị thay đổi liên tục.

Vừa rồi, theo như Nhan Nghệ xả ra nói cho hả giận thì anh đã chỉ ra vài điểm chính, cảm thấy sự tình có chút vấn đề.

Vốn là có một số việc không đáng để hồi tưởng lại, nhưng không nghĩ tới có người lại nhớ dai như vậy. Đương nhiên, anh tình nguyện để cho Ô Giang nhớ chuyện, không cần phải nhớ người.

Việc Ô Giang để bụng với Đa Ninh, là Cố Gia Thụy nhắc nhở anh; bởi vì cậu ta chơi bóng với anh bị thua, mới ghé vào bên tai nói: “Chu đệ, gần đây tình thế cậu rất tốt, tôi cố ý cho cậu một quẻ, nhắc nhở cậu một chút, cẩn thận bị đào tường.”

Lúc đó chuyện tình cảm trai gái đều không chạy khỏi con mắt của Cố Gia Thụy. Bởi vì Cố Gia Thụy nhắc nhở, anh mới phát hiện ra Ô Giang thích Đa Ninh đã lâu. Mỗi ngày đều cố ý đi đến lầu ba Đồ Thư Quán để gặp mặt ngẫu nhiên, cố ý đứng xếp hàng sau lưng Đa Ninh ở căn tin, thậm chí còn lưu ảnh chụp trong di động.

Đó là tấm ảnh chụp Đa Ninh ghé vào Đồ Thư Quán, tựa trên mặt bàn ngủ.

Sau đó mọi chuyện đều thông suốt, vì sao lúc đó không ai ở ký túc xá đồng ý hỗ trợ, chỉ có Ô Giang chạy đi. Bởi vì bạn cùng phòng Đa Ninh bị bệnh. Đương nhiên anh không biết, lúc ấy có phải do anh không nói rõ ràng hay không, làm cho Ô Giang hiểu lầm là Đa Ninh sinh bệnh, nên mới chạy qua rồi sinh ra chuyện sai lầm.

Nhưng mà Ô Giang không biết dùng đầu óc suy nghĩ lại, nếu là Đa Ninh sinh bệnh, có thể đến phiên hắn đi qua sao?

Bất kể như thế nào, bởi vì sự kiện đó mà Ô Giang được nâng lên trở thành nam thần của ký túc xá 606, bao gồm Đa Ninh cũng thường xuyên nói Ô Giang tốt như thế nào ở trước mặt anh.

Sau nữa, Đa Ninh đưa anh hai mươi đồng, bảo anh thay cô trả lại cho Ô Giang. Hai mươi đồng là do Ô Giang thay Đa Ninh trả tiền cơm. Hóa ra Ô Giang tới gần Đa Ninh là do chính anh không chú ý mới xảy ra sơ sẩy. Cầm hai mươi đồng Đa Ninh đưa, anh cố ý chờ ở phòng vệ sinh, nhét tiền vào tay Ô Giang, tỉ mỉ thuật lại lời Đa Ninh nói: “Trả lại cho cậu hai mươi đồng, cám ơn cậu.”

Ô Giang không nói chuyện, trực tiếp bỏ tiền vào túi quần rồi đi ra ngoài.

“Ảnh chụp trong di động của cậu, tôi đã xóa rồi.” Hết sức trực tiếp, anh mở miệng làm rõ sự tình.

“Ảnh chụp gì?”

Ô Giang còn giả ngu với anh, anh quay đầu nói: “Cậu cảm thấy là gì?”

Lúc đó hẳn Ô Giang rất tức giận, ít nhất đây là lần đầu tiên anh gặp phải người đàn ông có sắc mặt trắng bệch như vậy, lại nói: “Cậu dựa vào gì chứ?” Ô Giang chất vấn anh.

Dựa vào cái gì, dựa vào anh là Chu Diệu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.