Nhân Gian Hoan Hỉ

Chương 29 - Chương 20

trước
tiếp

Ôn tuyền sơn trang không chỉ có suối nước nóng, ngoài suối nước nóng ra, những hạng mục giải trí khác cũng có rất nhiều. Cưỡi ngựa, chèo thuyền, trượt cỏ, còn có trò điên cuồng bắt heo, gọi là heo nhỏ thi chạy.

Trò heo nhỏ thi chạy chủ yếu dành cho các cặp ba mẹ có đưa theo trẻ con vui đùa. Đa Ninh và Chu Diệu cùng nhau đứng bên ngoài hàng rào quan sát tình hình chiến đấu bên trong, Chu Diệu mặc bộ đồ cowboy áo sơ mi trắng đứng bên cạnh cô, cười cười nói: “Đa Ninh, hôm nay anh đưa em đi chơi, có phải giúp em tìm cảm hứng hay không?”

Tìm cảm hứng… Quả thật, vừa rồi trong đầu Đa Ninh hiện lên hình ảnh một con heo nhỏ đáng yêu chạy điên cuồng. Nhưng đối với cách nói đảo ngược tranh công của Chu Diệu, Đa Ninh tỏ vẻ không chấp nhận; cô xoay người, ngửa đầu, nhìn Chu Diệu nghiêm túc hỏi lại: “Không phải em với anh tới đây ngâm nước nóng… Dập lửa sao?”

Tại sao đột nhiên lại biến thành anh đưa cô đi chơi rồi?

Cũng bởi vì Nhan Nghệ đã phân tích một tầng ý nghĩa khác của hai chữ dập lửa, lúc Đa Ninh nói ra thì cẩn thận tạm dừng lại. Cũng bởi vì sự tạm dừng không tự nhiên này, tim Chu Diệu đập nhanh hơn một chút, thiếu chút nữa cho là Đa Ninh nghe hiểu ý nghĩa chân chính của hai chữ dập lửa.

“Đúng, em đi theo anh… Không phải là anh với em.” Chu Diệu thỏa hiệp nói, phản ứng tim đập nhanh vừa rồi của anh, theo góc độ sinh lý học chính là do sự điều tiết nhanh hơn của thận tạo ra. Bởi vì trông người trước mặt quá mức ra vẻ, tiện tay, Chu Diệu lấy kính râm mà Đa Ninh vẫn luôn đeo xuống.

Sau đó, tự đeo lên cho mình.

Mặt Đa Ninh nhỏ, kính râm của cô có phần làm lỗ tai anh bị kẹt, nhưng Chu Diệu hoàn tòan không ghét bỏ chút nào. Sau khi đeo lên, nhếch môi lên với Đa Ninh, khoe một nụ cười nhe răng tiêu chuẩn.

Kính râm cứ thế bị đoạt đi… Đa Ninh duỗi tay thử cướp về. D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~

“Đừng keo kiệt, để anh đeo một lúc.” Chu Diệu ấn tay của Đa Ninh, sau đó chống lại đôi mắt đen xinh đẹp của Đa Ninh, ăn ngay nói thật, “Em không đeo kính râm rất đẹp.”

Đa Ninh:… Cô cũng không phải vì xinh đẹp!

“Em muốn ngăn nắng.” Đa Ninh mở miệng nói, vẻ mặt có phần không vui nhìn về phía người đàn ông giành kính râm của cô.

“Anh thay em che.” Chu Diệu trấn an nói, sau đó kéo cô đè lên cái bóng trên mặt đất của anh, dùng thân thể của mình thay cô chắn đi ánh mặt trời giữa trưa.

Hai người lần lượt đứng, Chu Diệu dùng vóc dáng cao to của anh thay cô cản toàn bộ ánh mặt trời, Đa Ninh ngơ ngác, vòng vo thay đổi đề tài hỏi Chu Diệu: “Không phải đợi buổi tối mới ngâm suối nước nóng sao?”

“Ừ…” Chu Diệu đáp lại cô, lại nghiêm túc nói tiếp, “Ngâm nước nóng thì phải vào buổi tối mới tốt, lúc đó thì làn da càng dễ dàng hấp thu khoáng chất trong nước, mỹ dung dưỡng nhan; đồng thời ngâm vào buổi tối thì không bị gấp rút, làm máu trong cơ thể tuần hoàn nhanh hơn, còn trợ giúp giấc ngủ.”

Đa Ninh gật đầu, vẻ mặt nghe hiểu được: “Thì ra là như vậy.”

Chu Diệu cũng gật đầu: “Chính là như vậy.” Lập tức, cười cười, lộ ra hàm răng trắng đều. Quan trọng nhất tối nay anh không phải là Chu Diệu chính nhân quân tử, mà là sói xám lớn • Diệu; một con sói xám lớn luôn toan tính làm sao để nuốt sống được con cừu nhỏ.

“Đa Ninh, em xem con heo kia thật buồn cười.” Thu hồi tâm tư đàn ông, Chu Diệu nâng ngón tay chỉ về một con heo đang chạy phía trước mà nói, mặt đẹp mày kiếm tràn đầy ý cười.

“Ha…” Đa Ninh phối hợp nở nụ cười, sau đó yên lặng, trề khóe môi xuống.

Ít có người đứng phơi nắng dưới mặt trời tháng năm, xem xong heo con thi chạy, Đa Ninh phải về phòng khách sạn ngủ trưa một lúc. Đương nhiên Chu Diệu đồng ý, cùng Đa Ninh đi về khách sạn. Trong lòng tính toán ngủ trưa một giấc cũng tốt…

Đi ngang qua khách sạn có cửa hàng lớn, Chu Diệu nhìn thấy áo tắm bảy sắc bên trong, hỏi người bên cạnh: “Mang áo tắm không? Nếu không có, mua trước một chiếc.”

“Mang theo.” Đa Ninh mỉm cười, áo tắm hai mảnh đấy.

Chu Diệu gật đầu, vậy là tốt rồi. Dừng lại, “Anh không mang, đi vào mua một chiếc với anh đi.” Chu Diệu nói.

Đa Ninh chọn cho Chu Diệu một chiếc quần bơi tứ giác màu đen, Chu Diệu không quá vừa lòng, cẩn thận quan sát rồi nhắc nhở cô: “… Có lẽ cái này hơi nhỏ một chút.”

“Chẳng lẽ anh thích cái rộng rãi?” Đa Ninh quét mắt tới khu vực quần cộc thích hợp cho mấy ông cụ mặc, nhìn xem có đẹp hay không. Chu Diệu không hề soi mói, trực tiếp cầm chiếc quần bơi tứ giác màu đen cô vừa mới chọn, thanh toán tiền.

“Nếu như nhỏ, mặc không quá thoải mái.” Trên đường trở lại phòng khách sạn, Chu Diệu vẫn còn rối rắm về vấn đề quần bơi nhỏ.

Có đôi khi Chu Diệu thật sự rất đồng bóng, Đa Ninh nhìn về phía Chu Diệu, than thở một câu: “Nếu không anh đừng mặc.”

“…” Nhất thời Chu Diệu không kịp phản ứng, lập tức nở nụ cười, đang muốn đáp lại, di động vang lên.

Là một cuộc điện thoại liên quan đến công việc. Trước tiên Chu Diệu nghiêng người đẩy cửa phòng khách sạn ra cho Đa Ninh, sau đó mím môi, đi sang một bên nói chuyện điện thoại.

Sói xám lớn • Diệu lập tức khôi phục gương mặt giám đốc Chu khôn khéo, lạnh lùng phủ định phương án mà người đầu bên kia mới đưa ra: “Không được, như vậy không đủ lợi nhuận.”

Đa Ninh liếc mắt nhìn Chu Diệu một cái, im lặng vào phòng siute của khách sạn.

Phòng khách sạn thuộc kiểu suite của Nhật Bản, bên trong có hai phòng đối diện. Buổi sáng lúc chọn kiểu phòng, cô cướp lời nói với nhân viên tiếp tân của khách sạn: “Chúng tôi muốn một phòng suite.”

Chu Diệu đứng bên cạnh cũng nói thế với nhân viên tiếp tân: “Đúng, chúng tôi chỉ cần phòng suite.” Khóe miệng hơi trề ra một cái.

Hai gian phòng đối lập nhau đều có cửa bằng gỗ, Đa Ninh đi vào gian phòng bên trái. Túi lớn của cô đang để trên một tấm thảm tương tự tatami, rèm vải màu vàng nhẹ nhàng ma sát xuống mặt đất, cửa sổ nửa mở, gió núi thổi hiu hiu rèm cửa sổ như treo ngọc, thanh thúy rung động.

Bên ngoài, Chu Diệu còn đang gọi điện thoại, giọng nói lúc nhẹ lúc nặng. Đa Ninh kéo rèm cửa lên, sau đó lấy áo tắm hai mảng thơm mát từ trong túi ra, thầm nghĩ có lẽ buổi tối phải uống chút rượu…

Phòng bên ngoài, Chu Diệu gọi điện thoại xong rồi, thấy Đa Ninh đã trở về phòng, đi đến phòng bên trái, duỗi tay đẩy cửa theo thói quen.

… Kết quả là khóa trái.

Ban ngày ban mặt, có gì quan trọng mà phải khóa trái sao? Chu Diệu bất đắc đi vào căn gian bên phải của mình, sau đó lại quay ra gõ cửa gỗ bên trái hai cái, nói với người muốn ngủ trưa bên trong: “… Anh gọi cơm chiều cho em rồi.”

Hai giây sau, bên trong truyền ra giọng nói cảm ơn khách khí.

Chu Diệu gật gật đầu, nhìn thời gian trên di động, vậy mà đã là hai giờ chiều rồi.

Buổi tối vẫn là tiệc đứng, nhưng hình thức lại biến thành tự mình nướng, BBQ ngoài trời, ghế ăn trắng đặt trong vườn hoa, đầu bếp đội mũ đứng một góc đang lật toàn bộ số thịt dê lại.

Không khí náo nhiệt, lại thích ý.

Chu Diệu ăn hai miếng thận dê nướng, Đa Ninh tròn hai mắt hỏi: “Không phải anh bị nóng trong sao?”D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~

“Đúng…” Chu Diệu gật đầu đáp lại cô, “Nhưng uống thuốc nhuận tràng rồi, không có việc gì.”

Đồ nướng Chu Diệu thích nhất chính là thận dê, Đa Ninh mặc kệ anh, một mình uống rượu trái cây. Uống lên một ly, lại lấy ly thứ hai; lúc quay lại, không cẩn thận đụng phải một cô bé đang chạy lảo đảo.

Đa Ninh thuận tay đỡ lấy cô bé.

Cô bé mặc váy hoa rất đáng yêu, lúc uống rượu Đa Ninh luôn nhìn chằm chằm cô bé, khóe môi nhàn nhạt nhếch lên. Chu Diệu duỗi tay quơ quơ trước mắt cô, cô thu hồi tầm mắt nhìn về phía Chu Diệu.

Ý cười trên mặt chưa tan.

Đa Ninh như vậy thật ôn nhu, Chu Diệu nhìn một hồi lâu.

“Chu Diệu, anh thích bé trai hay bé gái?” Đột nhiên Đa Ninh mở miệng hỏi người trước mắt.

“Bé trai.” Chu Diệu trả lời vô cùng xác định, không cần nghĩ ngợi.

Đa Ninh gật đầu.

“… Không phải trọng nam khinh nữ.” Chu Diệu giải thích, nghĩ nghĩ rồi nói, “Chủ yếu là bé gái rất nũng nịu, anh không ứng phó được. Hồi nhỏ anh và anh trai, luôn luôn là em và anh trai chơi chung vui vẻ.”

Vì chứng thực lời mình nói, Chu Diệu nhắc tới chuyện cũ.

Đa Ninh nghĩ nghĩ, hình như đúng là vậy. Sau đó, lại uống một ngụm rượu trái cây, giữa răng môi, tất cả đều là hương thơm của rượu trái cây.

Bởi vì uống hai ly rượu trái cây, lúc từ khách sạn đến hồ nước nóng, Đa Ninh không có bất cứ gánh nặng nào ở trong phòng thay đồ với áo tắm hai mảnh. Phần thể khêu gợi mang theo hương thơm, còn có tác dụng của ngực nữa.

Tám giờ tối, bóng đêm hoàn toàn buông xuống. Hơi nóng lượn lờ trong hồ nước nóng, ánh sáng đèn làm bụi cây hoa cỏ như nhiễm một tầng sương mù ấm áp; từng cánh hoa hồng trên mặt hồ, làm nổi lên màu trắng ngà tự nhiên của nước trong hồ, kiều diễm động lòng người.

Bên cạnh hồ, Chu Diệu quấn một chiếc khăn tắm màu trắng. Không ngăn được dáng người đẹp chân dài lưng rộng.

Đa Ninh mặc áo choàng tắm màu trắng đi ra, đi một đôi guốc gỗ, ngẩng đầu nhìn Chu Diệu đứng cạnh hồ, không khỏi đặt câu hỏi: “Anh còn chưa xuống à?”

Xuống? Xuống hồ sao? Chu Diệu cũng liếc nhìn người đang quấn kín người nói: “Chờ em cùng xuống.”

Đa Ninh không đồng ý: “Anh bước xuống thử độ ấm trước…”

“Ờ…”

Chu Diệu cởi khăn tắm, thoải mái lộ ra cảnh tượng không bị che, quần bơi tứ giác nhỏ bó chặt lấy bắp đùi rắn chắc, tối đen không rõ ánh sáng, hình ảnh trêu người lại tràn đầy sức mạnh. Anh đã trở thành một người đàn ông hoàn toàn thành thục, dáng người đã sớm không còn gầy yếu như thời kì thanh niên, dù không phải điển hình là kẻ khoa trương cơ bắp, cũng là kiểu mặc quần áo thì gầy, cởi quần áo thì là thân hình móc áo hoàn hảo.

Trước khi xuống nước, anh cố ý đi qua Đa Ninh đang bọc áo choàng tắm, rũ mắt nói: “Anh đây xuống trước.”

Đa Ninh gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh. Trừ việc khoác áo choàng ra, đầu còn mang một chiếc băng đô hồng nhạt hình con mèo, tóc dài búi cao trên đầu, băng đô vừa vặn kề sát hai lỗ tai và cái trán.

Thoạt nhìn, như một con mèo con chuẩn bị tắm rửa.

Sau khi Chu Diệu xuống nước, Đa Ninh bỏ guốc gỗ ngồi bên cạnh hồ nước, đặt chân vào trong hồ nước. Không định lập tức xuống luôn.

Nước hồ, Chu Diệu nửa nằm tựa vào bên cạnh hồ, nói với người phía trên: “Độ ấm rất được.” Sau đó, anh đưa một bàn tay ra, đôi mắt được bao phủ bởi hơi nước, nhìn qua vô cùng chân thành.

Đa Ninh nhàn nhạt liếc mắt một cái, bất vi sở động (không có động tĩnh, không bị thuyết phục). Qua một lúc, cô đưa ra yêu cầu với Chu Diệu: “Anh nhắm mắt lại.”

Tự nhiên Chu Diệu nhếch miệng, cười cười, bộ dáng không có gì quan trọng. Sau đó, anh vẫn nhắm hai mắt lại. Lúc này Đa Ninh mới cởi áo choàng, đứng lên, chỉ mặc áo tắm hai mảnh đi tới một chỗ khác trong hồ.D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~

Hồ uyên ương hình trứng, vẫn có phân chia, ngăn cách ở giữa bằng một tảng đá trơn bóng.

Đối diện, Chu Diệu đã sớm mở mắt, nhìn hình ảnh Đa Ninh xuống nước không dời mắt. Sau đó, chớp chớp lông mi ướt nhẹp, như thể bị hơi nước làm mờ.

Nhiệt độ của hồ nước nóng, dường như bỗng chốc nóng đến không chịu nổi.

Quần bơi, căng đến mức gần như không chịu được.

Hai phía đối lập, Chu Diệu cười vô cùng thoải mái, mở miệng nói chuyện: “Đa Ninh, hình như phong cách hiện giờ của em khác rồi.”

“Ừ…” Đa Ninh xoay người, lộ ra da thịt trắng nõn sau lưng, sau đó đưa lưng về phía Chu Diệu, cô lên tiếng hỏi, “Chỗ nào khác thế?”

Quá rõ ràng, Chu Diệu không lên tiếng.

Hơi nóng trong hồ xông lên làm Đa Ninh đỏ như tôm luộc, cô khom người, tiếp tục chậm rãi trả lời: “Con người đều sẽ thay đổi… Em cũng thế.”

“Còn anh.” Chu Diệu lại hỏi cô, “Em cảm thấy anh thay đổi nhiều sao?”

“Không nhiều lắm… Vẫn giống bộ dáng lúc trước.” Đa Ninh nửa nằm úp sấp như trước, giọng nói cũng như được ngâm trong nước nóng, phát âm từng chữ đều nhẵn bóng, vừa trơn trượt lại vừa mềm mại.

Chu Diệu ngửa đầu, thở ra một ngụm khí.

Đa Ninh nói đều là lời nói thật, càng tiếp xúc càng cảm thấy Chu Diệu thay đổi không nhiều. Dù cho là điểm cô thích, hay là chỗ chọc cô chán ghét, gần như vẫn là bộ dáng hồi trước.

Sau một lúc lâu, Đa Ninh ra khỏi nước, đối mặt với Chu Diệu nói: “Em có chút choáng váng đầu, về phòng trước.”

Chu Diệu:…

Chu Diệu cũng không ngâm thêm bao nhiêu, bởi vì giữa lúc đó nhận một cuộc điện thoại, đợi anh trở lại phòng khách sạn, Đa Ninh đã sấy khô mái tóc dài, đang gác hai chân ngồi trên sô pha.

Trong tay, cầm một ly rượu.

“Đã trở lại.” Cô quay đầu, chào hỏi với anh, nở nụ cười.

Chu Diệu đi lên trước, nhìn thấy trên bàn gỗ có hai ly rượu, Đa Ninh lắc lắc ly rượu trong tay với anh: “Nhân viên phục vụ vừa đưa tới.”

“Uống ngon không?” Chu Diệu không nhịn được tới gần, giọng nói có phần ôn nhu.

“Uống ngon.” Đa Ninh trả lời, sau đó đứng lên nói, “Em đi ngủ, ngủ ngon.”

Đợi chút. Chu Diệu tiếp tục tiến lên một bước, giọng nói có chút khàn, cúi đầu mở miệng: “Tán gẫu một lúc nữa, được không?”

“Tán gẫu cái gì?” Đa Ninh đứng ở trước người Chu Diệu, cũng nhẹ nhàng hỏi. Giọng nói của cô nhẹ, là vì giọng nói của Chu Diệu cũng rất nhẹ. Nhưng chỉ có hai người trong phòng khách, vậy là đủ rồi.

“Tán gẫu… Chúng ta trước kia.” Chu Diệu dựa vào càng ngày càng gần, khuôn mặt tuấn tú phóng đại gần như dán vào trước mặt Đa Ninh. Sau đó, anh đưa tay đặt trên thắt lưng Đa Ninh.

Người trong lòng cứng ngắc trong chớp mắt.

Chu Diệu thật sự không khống chế được, ôm vào. Hai tay anh đều đặt ở bên hông Đa Ninh, đẩy lui vào, Đa Ninh đã bị anh đặt bên tường. Anh tiếp tục cúi đầu, gần sát cổ Đa Ninh, ngửi ngửi khó có thể tự kiềm chế.”Đa Ninh, anh…” Miệng khẽ nhếch, anh đã nóng đến mức nói không ra lời, trong miệng ngậm một viên kẹo nhuận hầu, nhưng không giảm bớt khí nóng anh thở ra chút nào.

Hương bạc hà nhàn nhạt, dán xuống cổ.

Đa Ninh nghiêng đầu, tùy ý để Chu Diệu dán vào cổ cô.

Sau đó, cô giật giật thân thể cứng ngắc, cúi đầu hỏi người đàn ông đặt cô bên tường: “Chu Diệu, anh muốn làm gì…”

Sau đó, Chu Diệu không trả lời vấn đề này, anh càng ngày càng nóng, thầm muốn giao thân xác khô nóng này cho người nhỏ bé trong lòng.

Tinh trùng xông lên não là cảm giác gì, chính là như bây giờ.

“Đa Ninh, chúng ta có thể hay không…” Chu Diệu khàn khàn mở miệng, trong mắt có vết hồng nhẹ. Anh như một con sói già đói đến mức sắp phát điên, cuối cùng cũng bắt được con cừu con, ngay lúc này muốn một miếng nuốt chửng con cừu con vào miệng.

“Không được.” Một giọng nói kiên định cự tuyệt anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.