Chu Diệu cũng gây dựng sự nghiệp tại khuân viên A, khoảng cách tới công ty anh… Rất gần, bởi vì ở ngay đối diện. Vốn là một phòng triển lãm các ý tưởng sáng tạo khoa học kĩ thuật, bởi vì ông chủ gây dựng sự nghiệp thất bại nên không hề kinh doanh.
Lầu trên của phòng triển lãm được một ông chủ Hoàng thuê để làm công việc xuất bản sách báo; chỉ còn lại một phòng triển lãm này, còn đang bỏ trống. Về phần ông chủ ban đầu của phòng triển lãm các ý tưởng sáng tạo khoa học, là một người phú nhị đại, hiện đã chết tâm về nhà an dưỡng.
Biết được chân tướng, Nhan Nghệ không thể không cảm khái một câu: “… Đây mới là hiện thực.”
Đa Ninh liếc mắt nhìn Nhan Nghệ một cái: Vừa mới bắt đầu đấy, không thể tiêu cực.
Nhan Nghệ phủ định cô: “Không, hiện tại mình càng tràn đầy ý chí chiến đấu.”
Đa Ninh gật đầu, vậy là tốt rồi.
Nhan Nghệ ho khan: “Hắc hắc, chờ chúng ta thất bại, mình cũng sẽ có thể về nhà an dưỡng rồi.”
Đa Ninh: “…”
“Nói đùa.” Nhan Nghệ cười cười, lại đánh giá điều kiện của phòng triển lãm này, xác thực vô cùng thích hợp để làm văn phòng thiết kế thú bông. Cô mở miệng hỏi Chu Diệu, “Chu tổng, chắc là tiền thuê của nơi này không rẻ.”
“Đúng, không rẻ.” Chu Diệu mở miệng nói, nhất là đối với người vốn chỉ định lấy mười vạn để lập nghiệp. Nếu thuê phòng triển lãm này, ít nhất phải đầu tư cao hơn mười lần.
Nhưng mà, đầu tư cao hơn chút cũng không là gì, anh và Đa Ninh đều không còn là mấy tuổi lúc nhỏ nữa. Cho dù qua giai đoạn thất bại cũng không sao. Phía đối tác của cô có thể về nhà dưỡng lão, cô cũng không phải không có chỗ để dưỡng…
“Hứa tổng, thế nào?” Chu Diệu tiến lên hai bước, nhìn chăm chú vào người đêm nay còn muốn cùng người khác xem phim, sau đó nâng nâng đầu, tiếp tục đánh giá một phen. Anh rất thích chỗ này, theo góc nhìn của anh thì chỗ này vô cùng thích hợp để làm thành phòng thiết kế thú bông. Mấu chốt là khoảng cách tới công ty anh gần, anh đứng ở văn phòng lầu ba là có thể nhìn thấy nơi đây, vô cùng tuyệt vời.
Sau đó thì xem ý tưởng của Đa Ninh thôi.
Về phần bạn cộng sự Nhan, Chu Diệu hoàn toàn có thể thấy được cô cũng không phải thật sự muốn lập nghiệp, chỉ là ly hôn không có việc gì làm, vừa lúc có thời gian cùng tinh lực lăn qua lăn lại với Đa Ninh.
Ngược lại là Đa Ninh, chỉ cần hạ quyết định quyết tâm làm việc, ý tưởng luôn luôn rõ ràng. Quen biết từ nhỏ đến lớn nhiều năm như vậy, anh giới thiệu chỗ này cho Đa Ninh trước, chủ yếu là đã nói rõ điều kiện với ông chủ đã về nhà dưỡng lão kia.
Cũng giống thế, Đa Ninh cũng rất thích nơi này, chỉ suy nghĩ mỗi về giá. Cô nâng mắt nhìn về phía Chu Diệu, không cần lên tiếng hỏi nhiều, Chu Diệu đã trả lời cho cô biết. D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~
… Đa Ninh lập tức có chút hơi sợ. Không phải cô không có ý tưởng mở cửa hàng lớn, mà là vốn lập nghiệp của cô căn bản không đủ. Cô cũng không muốn Nhan Nghệ cầm thêm nhiều tiền tới đây.
“Tiền, em không cần lo lắng.” Chu Diệu nhàn nhạt mở miệng, sau đó nghiêng đầu sang bên, thông qua cửa sổ sát đất trong suốt nhìn về phía công ty của mình, “Nhìn thấy không, đối diện em còn có một công ty hoạt động tín dụng.”
Đa Ninh:… Bọt nước hồng dâng lên tan biến trong nháy mắt.
Một giây trước Chu Diệu nói bảo cô đừng lo lắng tiền, cô còn tưởng rằng Chu Diệu muốn đầu tư một khoản, thì ra chỉ là tìm cô PR cho công ty mình. Đa Ninh mím môi dưới, nói với Chu Diệu: “Em suy nghĩ một chút, ngày mai lại quyết định có được không?”
“Có thể.” Chu Diệu gật đầu, sau đó không mặn không nhạt khuyên một câu, “Nơi này thật sự tốt lắm, giá cả anh đã nói tới mức thấp nhất, anh cho rằng không nên bỏ qua thì hơn.”
Đa Ninh: “… Em biết rõ.”
Chu Diệu không cần phải nhiều lời nữa, nói nhiều hơn lỡ giấu đầu lòi đuôi thì xong mất. Đè lại ý cười nơi khóe môi, anh lại mở miệng: “Hôm nay giúp em làm việc, dù sao buổi tối cũng phải mời anh ăn chứ.”
Đa Ninh: Đêm nay sao?
Đúng, đêm nay. Đúng đêm nay! Chu Diệu chớp mắt, mỉm cười.
Tuy rằng mắt Chu Diệu là mắt một mí, nhưng mí mắt mỏng mà đuôi mắt giương lên, thuộc về kiểu mắt xếch không quá chính tông, nhưng nhìn rất đẹp. Bởi vì đồng tử mắt rất đen, lúc cười, ý cười bên trong lóe ra.
Đa Ninh chớp mắt một cái, nhưng không quên chuyện buổi tối phải tới rạp xem phim với nam số 2.
“Không sao đâu!” Nhan Nghệ đẩy đẩy cánh tay cô nói, “Bên em họ mình để ngày mai cũng được, hôm nay chúng ta mời Chu tổng ăn cơm mới quan trọng, đúng hay không…”
Cho nên, kéo dài đến hôm nay, không phòng được ngày mai? Chu Diệu đưa tay đặt bên túi quần, ha ha hít vào, gần đây thật sự anh rất muốn đuổi vị Nhan Nghệ này về Hải Thành…
Cơm tối không mời bên ngoài, mà là tới căn phòng mới của Chu Diệu ở hoa viên lân cận. Từ quảng trường đến chỗ này, mất năm phút đi xe, Chu Diệu nói có hai túi nguyên liệu nấu ăn mới mua, cùng với một ít dụng cụ phòng bếp; khi vào cửa, nhắc nhở với người đằng sau một câu: “Hôm nay anh cả anh về nhà, không tới chỗ này.”
Cho nên lát nữa không cần mời nhiều.
Đa Ninh ôm một quả dưa hấu, tỏ vẻ mắt điếc tai ngơ với lời nói của Chu Diệu. Phía sau, Nhan Nghệ ôm một cái nồi to, một bên vào cửa một bên nói: “Lần đầu tới cửa mời khách, còn phải mang theo nồi đến.”
Đa Ninh nhìn Nhan Nghệ đang ôm nồi, có chút buồn cười.
Nhan Nghệ cũng rất sung sướng, nhìn Chu Diệu nói: “Không thể không nói, mấy năm nay Chu tổng là mười ngón không dính nước xuân.”
Chu Diệu đẩy cửa phòng bếp ra, trả lời nói: “Đúng là anh ăn bên ngoài tương đối nhiều.”
Cái gì cũng không nói, Đa Ninh đặt quả dưa hấu xuống trước; đi đến quầy bar, mặt quầy bar hình chữ U trơn bóng như mới, cũng có thể thấy được Chu Diệu căn bản không sử dụng nó. Cô ngẩng đầu hỏi Chu Diệu: “Tủ lạnh ở đâu?”
Chu Diệu trực tiếp thay cô mở ngăn tủ giữ đồ tươi, một tay nhận lấy quả dưa hấu từ tay cô. Sự thật là, anh mua chỗ này rồi dọn vào, còn không đến nửa năm, cho nên cơ bản là hoàn toàn mới.
Đương nhiên, anh thật sự không làm cơm.
Cơm chiều là Đa Ninh cùng Nhan Nghệ phô diễn tài nấu nướng. Nhưng từ sau khi Nhan Nghệ kết hôn có dì nấu cơm, tay nghề thoái hóa không ít, chỉ có thể hỗ trợ, nhìn động tác thành thạo của Đa Ninh với các loại nguyên liệu nấu ăn, có phần kinh ngạc.
Mấy năm nay Đa Ninh làm đồ ăn cơ bản là cho Thiểm Thiểm ăn. Dinh dưỡng chiếm vị trí thứ nhất, khẩu vị nghiêng về ngọt.
Sau đó nhìn cà rốt được khía thành hình con thỏ trên bàn ăn, Nhan Nghệ không nhịn được phê bình nói: “Đáng yêu thế này lúc ăn thật xấu hổ.”
Một bàn đồ ăn này đều trang trí hoa. Đa Ninh đưa đĩa cá sốt chua ngọt cho Nhan Nghệ, quay đầu lại phát hiện người nhận là Chu Diệu. Chu Diệu cũng nhìn đồ ăn cô làm, lời nói ác độc: “Chẳng lẽ là hương vị không tốt, trang trí để vớt vát?”
Đa Ninh lười đáp lại Chu Diệu, dừng một chút, không ngờ còn dám đùa giỡn uy phong của đầu bếp, nói với Chu Diệu: “Kẻ sĩ thì chỉ cần ba ngày đã làm người ta nhìn với cặp mắt khác xưa, tới lát nữa anh đừng ăn nhiều đấy.”
Chu Diệu gật đầu, dựa vào thành bếp từ chối cho ý kiến… Xác thực, con cừu nhỏ thật lợi hại, mặc kệ là phương diện nào.
“Còn nữa, tài nghệ nấu nướng của em đã được anh cả Chu truyền thụ.” Đa Ninh cúi đầu mở nồi nước đang đun, bỏ thêm một câu.
Chu Diệu đứng thẳng người, rời khỏi phòng bếp, đi đến đẩy cửa, vẫn nói vọng vào với người bên trong: “Có cần chỗ nào cần hỗ trợ, bảo anh.”
“Không cần.”
Thật kiên cường, cuối cùng là xương canh măng, Chu Diệu vẫn tự giác tiến vào bưng nồi canh màu tím. Sau đó tổng cộng là ba mặn một canh, cộng thêm một nồi cơm dứa, Đa Ninh cởi tạp dề ra cười cười, khiêm tốn nói với Nhan Nghệ cùng Chu Diệu: “Hai người có thể bắt đầu.”
Trong khoảng thời gian này, Đa Ninh cùng Nhan Nghệ cũng ở bên ngoài ăn nhiều lắm, làm cho Nhan Nghệ cũng không biết tài nấu nướng của Đa Ninh lại tốt như vậy, nhìn ba món mặn một món canh được trang trí rất đẹp trên bàn ăn, nếm một miếng, không nhịn được vui vẻ: “Trời ạ, hương vị cũng tuyệt quá… Về sau mình thực sự có lộc ăn.”
Nhan Nghệ vừa ăn vừa tán thưởng.
Chu Diệu nghiêng mắt đi, không muốn nói chuyện. Sợ chính mình mở miệng ra, sẽ oán giận người.
Hồi nhỏ, ba mẹ Đa Ninh bận, cô sẽ ăn cơm ở nhà anh; nếu ba mẹ anh cũng bận, thì anh trai anh sẽ nấu cơm. Một phần cơm rang ba người chia nhau, bát lớn bát vừa bát nhỏ. Cho nên anh một mực cho rằng, Đa Ninh không nên có tài nấu nướng tốt như vậy.
Cô nên là cô gái nhỏ vĩnh viễn chỉ ngồi đợi ăn, sau đó còn chọn đồ ăn, làm cho tài nấu nướng của anh trai anh càng ngày càng tốt. Từ cơm rang trứng đơn giản nhất, bắt đầu học được cách làm mỳ sợi, đến bây giờ thành bác sĩ nha khoa kiêm đầu bếp….
Là đồ bên Toronto không thể ăn, hay là dì dượng cô không làm cơm, Đa Ninh qua bên đó thành người giúp việc?
Một bữa cơm, làm Chu Diệu suy đoán không ít, cuối cùng dọn dẹp xong bàn đồ ăn còn lại. Sức ăn của anh lớn, trước kia cơm rang trứng bát lớn bát vừa bát nhỏ, bát lớn là của anh, bát vừa mới là của anh trai anh.
Sau khi ăn xong, Chu Diệu đưa Đa Ninh cùng bạn cùng phòng của cô trở về, đã sắp đến 9 giờ tối. Nhan Nghệ cuốn lại mái tóc đã bị gió làm loạn, Đa Ninh duỗi tay thay Nhan Nghệ giữ lại tóc…
Chu Diệu ngồi ở trong xe, nhìn hai người thân thiết bên ngoài, nghĩ nghĩ, cảm thấy chính mình vẫn không thể đắc tội Nhan Nghệ, nói với Nhan Nghệ ngoài xe: “Ngại quá, ngày mai anh phải đi thay kính.”
“Không có việc gì…” Nhan Nghệ quay đầu, chỉ vào mái tóc rối nói, “Xe mui trần, mát mẻ lắm.”D~~Đ~~~L~~Q~~Đ~~
Chu Diệu đi, tiếp tục lái chiếc xe thể thao thiếu một cửa kính về phía tây; không nghĩ tới gặp anh trai trong thang máy, có phần chột dạ đặt câu hỏi: “Anh ở đây à.”
Anh cả Chu có phần không hiểu tại sao.
Chu Diệu lên lầu.
Ngày hôm sau, Chu Diệu cùng anh cả Chu đánh bóng bàn. Trong lúc đánh, Chu Diệu không ngừng đập bóng, anh cả Chu không ngừng nhặt quả bóng nhỏ bị đánh về góc tường màu trắng, bất đắc dĩ đặt câu hỏi ông em trai mình: “Thế nào, lại phát hỏa?”
Tính cách của hai anh em hoàn toàn khác nhau, cũng bởi vì tính cách khác nhau, một người theo nghề của ba làm nha sĩ, một người mạo hiểm bước vào vòng tài chính.
Có đôi khi Chu Diệu nghĩ, nếu anh là Đa Ninh, cũng sẽ thích anh trai anh mà không phải anh. Cũng không phải anh thiếu tự tin, chỉ là… Nếu nói Đa Ninh là một con cừu nhỏ, từ nhỏ đến lớn anh trai anh chăm sóc Đa Ninh như một người chăn cừu, mà anh lại như một con cáo luôn đứng bên lan can nhìn chằm chằm. Đương nhiên cáo sẽ không ăn cừu nhỏ, bởi vì cáo và cừu nhỏ là bạn tốt.
Đánh bóng bàn nửa giờ, Chu Diệu ngồi trên ghế dựa vàng uống nước, anh cả Chu ở đối diện đang nhặt bóng bỏ lại trong hộp, mười phần kiên nhẫn.
“Anh, đợi lát nữa em thu.” Chu Diệu mở miệng nói.
Anh cả Chu vốn không cần, nhặt về quả bóng cuối cùng, nhắc tới Đa Ninh nói: “Ba mẹ bảo em lúc rảnh rỗi mang Đa Ninh trở về ăn cơm.”
“Xem tình huống đã.” Chu Diệu trả lời nói, “Gần đây em và cô ấy đều rất bận.”
Anh cả Chu chỉ cười cười, cố ý nói: “… Ý nghĩ của ba mẹ, em hẳn là hiểu rõ.”
“Hiểu rõ.” Chu Diệu gật đầu, tiếp tục uống nước.
“Đa Ninh rất tốt… Xứng với em, dư dả.” Anh cả Chu thêm một câu.
Chu Diệu chỉ cười, hạ mí mắt, người đầy mồ hôi nhìn xuống anh cả Chu, đặt câu hỏi: “Anh, anh thành thật nói cho em, anh thích Đa Ninh sao?”
“Thích chứ.” Anh cả Chu trả lời không cần nghĩ ngợi, nhanh đến mức Chu Diệu không kịp phản ứng.
“Anh thích Đa Ninh, là kiểu cảm tình của anh trai dành cho em gái.” Anh cả Chu vỗ vỗ bả vai Chu Diệu, cười giải thích nói.
Chu Diệu kéo hạ miệng: “Đã biết.”
Nhưng anh biết rõ, Đa Ninh từng thích anh trai anh, là thích theo kiểu nam nữ. Nhưng anh sẽ không nói cho anh trai, hoàn toàn không! Chu Diệu đi lên, nói với anh trai: “Em đi đây.”
“Đi đâu?” Anh cả Chu tò mò hỏi. Hôm nay không phải Chủ nhật sao…
“Xem phim.” Chu Diệu đi đến cửa chính, quay đầu, bổ sung một câu, “Cùng Đa Ninh.”
Đa Ninh cùng em họ Nhan Nghệ hẹn 9h50 sáng xem phim điện ảnh, 9 rưỡi chạy tới con đường phía trước rạp chiếu phim trong trung tâm thành phố, xa xa đã nhìn thấy trước tấm áp phích, một thiếu niên dáng người cao to.
Thiếu niên ôm một con gấu bông cao đến nửa người, môi đỏ răng trắng, mặt mang nụ cười mê người, hấp dẫn người qua đường lui tới.
.. Không sai, đó chính là anh chàng nam 2 của cô; đã đến hiện trường trước thời gian.D~~Đ~L~~Q~~Đ~~
Trong lúc nhất thời, Đa Ninh xuống xe thật sự không dũng khí tiến lên.
Vừa rồi ngồi trong xe Nhan Nghệ đã nói cho cô, người thiếu niên kia chính là em họ của cô ấy, huyệt thái dương của cô liền nhảy dựng lên. Định tìm lý do từ bỏ, bị Nhan Nghệ đẩy xuống xe. Tiếp đó Nhan Nghệ lái xe rời đi, để lại cô, một mình đối mặt với em họ tiểu thịt tươi đang ôm gấu bông đứng phía trước.
Rất nhanh, em họ cũng thấy được cô, vẫy tay thăm hỏi: “Chị Đa Ninh.”
Mặc kệ như thế nào, đối phương cũng kêu cô một tiếng chị, Đa Ninh ra vẻ thoải mái mà đi lên trước: “Chào em… Em họ.”
“Chào chị Đa Ninh, em tên là Lưu Hi.” Em họ giới thiệu với cô, sau đó khí phách bổ sung một câu, “Lưu Bang Lưu, Khang Hi Hi.” (Ed: chắc là Lưu trong Lưu Bang, Hi trong Khang Hi)
Đa Ninh: “… Tên rất hay.”
Em họ tiểu thịt tươi tên thật là Lưu Hi, nhũ danh Lưu Tiểu Hi, năm nay mới tốt nghiệp từ học viện điện ảnh. Bởi vì học nghệ sớm hai năm, năm nay mới 19 tuổi. Hai người đối mặt, sau khi âm thầm đánh giá, mắt Lưu Hi đã sáng rực càng thêm sáng: “Chị Đa Ninh, chị còn xinh đẹp hơn trong ảnh, thật sự rất cao hứng khi trở thành nam 2 của chị.”
Em cũng nhỏ hơn trong tưởng tượng… Mặt già của Đa Ninh đỏ lên, hổ thẹn không chịu được, chỉ có thể nói lời cảm ơn: “Cám ơn em hỗ trợ.”
“Không cần cảm ơn, em lấy bức ảnh làm thù lao.” Vẻ mặt Lưu Hi rực rỡ, lộ ra hai lúm đồng tiền sâu, “Không nghĩ tới nữ nhân vật chính đẹp như vậy, em cũng rất vui vẻ.”
Trẻ nhỏ bây giờ thật biết nói chuyện, Đa Ninh tiếp tục nói lời cảm ơn: “Mặc kệ như thế nào, đều cảm ơn em.”
“Thật không cần… Đúng rồi, cái này cho chị.” Lưu Hi đưa gấu bông cố ý mua đến cho Đa Ninh, “Chị của em nói chị thiết kế thú bông, em liền mua con gấu này đến đây, hy vọng chị thích.”
Lòng Đa Ninh không muốn cho lắm.
Lưu Hi vội vàng nói: “Yên tâm, tiền gấu bông, em sẽ tìm chị của em đòi.”
Vậy là tốt hơn chút, Đa Ninh lại nói lời cảm ơn, duỗi tay nhận lấy. Nhưng Lưu Hi không đưa tới, nói với cô: “Nó có phần lớn, em ôm thay chị trước.”
Trẻ nhỏ bây giờ… Thật là lợi hại.
“Em là nam 2 đã định sẵn, nhất định cần như vậy.” Lưu Hi nửa nói đùa nửa nói nghiêm túc, sau đó ôm gấu bông đi mua đồ uống cùng bỏng. Mặt Đa Ninh vừa già vừa dày, đuổi kịp trước.
“Đúng rồi, chị Đa Ninh, đợi lát nữa em sẽ không gọi chị là chị Đa Ninh. Bởi vì bố trí cần, em phải gọi chị là Đa Ninh ơi.” Mua xong đồ uống, Lưu Hi quay đầu sớm nói với cô.
Đa Ninh có phần đâm lao phải theo lao, gật đầu: “Không có việc gì… Đều có thể.”
Lưu Hi ngẩng mặt lên khuôn mặt tràn đầy tươi cười, trấn an cô: “Không cần khẩn trương, lần đầu tiên diễn trò đều như vậy, em sẽ dẫn dắt chị.”
Quả nhiên tốt nghiệp học viện điện ảnh chính là khác biệt…
Trước khi phim bắt đầu ngồi nói chuyện phiếm, làm Đa Ninh càng hiểu biết cậu con trai Lưu Hi này, cùng với giấc mộng muốn thành ảnh đế vĩ đại của cậu; sau đó chậm rãi theo cậu vào trạng thái. Lời kịch của Lưu Hi có công lực rất tốt, bởi vì đã được huấn luyện chuyên nghiệp, từng lời chuẩn xác lại mang theo cảm tình, hơn nữa lúc diễn sẽ nhìn vào mắt cô, thâm tình chờ câu tiếp theo của cô.
Như là được ảnh đế tương lai cổ vũ, Đa Ninh có phần get được hành động này kia.
Như vậy, kế tiếp chính là chờ nhân vật nam chính vén màn.