Dolly biến hồ nước thành đôi mắt, lại biến bèo trong hồ thành tóc, nó biến ra một thiên sứ nhỏ đáng yêu nhất thế giới… Dùng tất cả nước mắt của mình.
Tuy rằng nó mất đi rất nhiều, thế nhưng trước mắt vẫn đang còn rất nhiều thứ tốt đẹp; lúc thương tâm khổ sở không nên buông bỏ hy vọng, nhất định sẽ có xuất hiện sự ngạc nhiên ngoài ý muốn.
…
Ở trên đều là những lời cô từng nói với Thiểm Thiểm, bởi vì Thiểm Thiểm rất thích những câu chuyện xưa này, nên cô kể cho Thiểm Thiểm nghe rất nhiều lần. Mỗi lần Thiểm Thiểm nghe đều rất nghiêm túc, sau khi nghe xong nghiêm túc hỏi cô: “Đa Ninh, em thật sự là thiên sứ nhỏ kia sao?”
Cô gật đầu nói đúng, đổi lại nói với Thiểm Thiểm: “You are my angel.”
Sau đó mỗi lần cô trả lời đúng, Thiểm Thiểm sẽ vô cùng vui vẻ, cười hì hì ngẩng đầu nhỏ, như thể đang nhìn nơi mà bé rơi xuống. Bởi vì thiên sứ đều rơi xuống từ trên trời…
Bởi vì vẫn là thiên sứ nhỏ đáng yêu nhất thế giới này, Thiểm Thiểm cũng sẽ ngượng ngùng che mặt, ngọt ngào cảm nhận phần độc nhất vô nhị này.
Lúc khả năng biểu đạt ngôn ngữ tốt hơn một chút, Thiểm Thiểm còn có thể hỏi cô: “Đa Ninh, em cũng là niềm vui ngoài ý muốn của chị, có đúng hay không?”
Đúng, tuy rằng lúc ấy có phần ngoài ý muốn, thế nhưng thật sự cô rất vui mừng; từ lúc Thiểm Thiểm sinh ra đến bây giờ, cô vẫn luôn rất cảm kích.
dien3đnalê34quy%đôn
Câu chuyện thiếu nhi đại diện cho việc Thiểm Thiểm sinh ra này, cách một khoảng thời gian Thiểm Thiểm sẽ bắt cô kể cho bé một lần, kể nhiều hơn, lập tức nhớ kỹ.
Nhưng hiện tại Thiểm Thiểm không biết, câu chuyện xưa ngắn này chỉ là một câu chuyện thiếu nhi mà cô bịa đặt ra, bởi vì tạm thời cô chưa có cách để nói tất cả với Thiểm Thiểm. Nhưng Thiểm Thiểm cũng giống các bạn cùng tuổi, cũng rất tò mò với việc mình sinh ra.
Càng không nghĩ tới, Chu Diệu cũng biết câu chuyện xưa này.
Bầu trời bên ngoài kính chắn gió lóe lên hai đốm sáng, xe dừng ven đường dưới cột đèn; bóng đêm đã sâu, tầng tầng bóng cây ven đường bên cạnh đèn đường có hơi lay động, dường như ngã tư đường xuất hiện cơn gió nhỏ; đối diện có một tiệm trà sữa, bên cạnh có tốp năm tốp ba người qua đường đi qua… Đa Ninh cúi mặt xuống, trong khoảng thời gian này cô đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng giờ này khắc này nói thân phận của Thiểm Thiểm cho Chu Diệu, ngực vẫn đang có phần hoảng hốt, có phần trống rỗng.
Sau đó, cô đụng vào tầm mắt của Chu Diệu, đen tối lại thâm trầm; anh yên lặng dừng tầm mắt trên khuôn mặt cô, khoang xe im lặng, nhưng dường như trong mắt anh ẩn chứa rất nhiều lời muốn nói.
Anh đang đợi cô nói trước.
Đa Ninh hít một hơi thật sâu. Bí mật ẩn dấu năm năm này, ngoài ý muốn nó không biến thành bom, mà là hóa thành một vũng nước trong tim. Ánh trăng chiếu vào tâm ý của cô, cho dù đáy lòng vẫn có phần chua chát, có phần gợn sóng; nhưng rất ôn nhu.
Thật sự ôn nhu, dường như khuôn mặt tươi cười của Thiểm Thiểm xuất hiện trước mắt cô.
“Thiểm Thiểm rất đáng yêu… Có đúng không?” Đa Ninh quay đầu, nói với Chu Diệu. Đây là câu đầu tiên cô thốt ra.
Đúng, rất đáng yêu. Chu Diệu gật đầu, duỗi tay chạm vào cái mũi của mình.
“Thật xin lỗi… Cho tới nay đều không nói cho anh.” Đa Ninh nói tiếp, đây là câu thứ hai của cô.
Chu Diệu nhắm mắt, đáy mắt đã ẩm ướt.
“Thế nhưng… Chu Diệu… Là anh khốn khiếp trước…” Câu thứ ba, Đa Ninh không thể không bật khóc. Giọng nói mang theo tiếng nức nở nhỏ; viền mắt ửng đỏ, bên trong đầy ắp nước mắt.
Đây là lần đầu tiên sau năm năm, cô lên tiếng chỉ trích Chu Diệu khốn khiếp. Lúc anh đề nghị ly hôn cô đã mắng khốn khiếp, hiện tại là một lần nữa. Hai lần, thoắt cái thời gian đã trôi qua năm năm, Thiểm Thiểm của anh và cô đã bốn tuổi.
Thật ra cô định không bao giờ nói cho Chu Diệu, bởi vì không muốn Thiểm Thiểm biết bé có người cha khốn khiếp. Thế nhưng con gái của cô và anh lại tên là Thiểm Thiểm, “Tổ hợp lóng lánh” Thiểm Thiểm. Đó là cái tên cô đã nghĩ ra từ rất lâu rất lâu, cô luyến tiếc vứt bỏ cái tên này, càng luyến tiếc vứt bỏ cảm tình hơn hai mươi năm của anh và cô.
Cho dù phương diện này không có tình yêu.
Thế nhưng cảm tình lớn lên sớm chiều với nhau, đâu kém cái gọi là tình yêu nam nữ một ngày! Chẳng qua tình yêu là kết quả phân bố tạm thời của nội tiết tố, mỗi một ngày cô và anh cùng nhau vượt qua từ nhỏ đến lớn, chia sẻ mỗi một phần trưởng thành cùng vui vẻ, sớm đã dung nhập vào thời gian cùng sinh mệnh của nhau.
So với cảm tình như vậy, cô vẫn thua.
Cô không ôm oán hận, không ủy khuất, thế nhưng thật sự rất khổ sở…
Lúc Đa Ninh khóc thường dùng răng cắn môi, tiếng khóc rất nhẹ, nhưng nước mắt ào ào chảy xuống. Cái đó hoàn toàn không giống với Thiểm Thiểm, tiếng khóc của Thiểm Thiểm to, ít nước mắtdiên#$đannle3quy%đôn. Nhưng Thiểm Thiểm cũng không phải là một đứa bé thích khóc, luôn luôn là mặt trời nhỏ vui vẻ.
Bởi vì mặt trời nhỏ Thiểm Thiểm này, cô đã vơi bớt khổ sở.
Nhưng đêm nay, bí mật năm năm bị bóc trần, cảm xúc bị kích thích như dây đàn.
Một bàn tay thon dài duỗi về phía cô, mu bàn tay đối mặt với cô. Đây là sự ăn ý của cô cùng Chu Diệu, hồi nhỏ chỉ cần anh chọc cô khóc, anh sẽ duỗi tay về phía cô… Đa Ninh cầm tay của Chu Diệu trước sau như một, không hề cắn môi của mình nữa, hung hăng cắn vào mu bàn tay của Chu Diệu.
Cô cắn không lưu tình chút nào, có bao nhiêu sức lực thì dùng bấy nhiêu, như đang phát tiết cảm xúc bất mãn trong năm năm này, Chu Diệu cũng không mở miệng, để cô cắn tùy ý, mãi đến khi giữa răng môi cô cảm nhận được vị tanh mặn.
Đa Ninh khẽ buông răng ra.
“Đa Ninh… Thật xin lỗi.” Đây là câu đầu tiên Chu Diệu nói. Năm năm trước là anh khốn khiếp, rất tự cho là đúng.
“Tin tưởng anh, nhất định về sau anh sẽ không làm em khổ sở nữa.” Đây là câu thứ hai của Chu Diệu.
Sau đó câu thứ ba là —— “Anh… Yêu em.” Nhiều hơn anh tự cho là thích; nếu đó còn không phải là yêu, thì là cái gì?
…
Đa Ninh cúi đầu, nước mắt trong viền mắt rơi xoành xoạch vào mu bàn tay của Chu Diệu, hỗn hợp nước mắt mặn mặn và tơ máu ở mu bàn tay Chu Diệu… Dấu răng sâu như vậy, rất đau đúng không. Đa Ninh hừ mũi, dù cho cô là một chú cừu không quá tính toán, nhưng cũng có răng sắc mà.
Không đau, không đau một chút nào. Chu Diệu nâng tay lên, lại đụng vào khuôn mặt ẩm ướt của Đa Ninh.
Đa Ninh nghiêng mặt qua một bên.
Chu Diệu trầm mặc, qua nửa ngày, gọi cô: “… Đa Ninh.”
Đa Ninh vẫn quay đầu, không để ý tới.
“Dolly…” Chu Diệu thay đổi một cách xưng hô khác.
Đa Ninh vẫn ngoảnh đầu đi.
“Đa dương?” Chu Diệu lại thay đổi một cách xưng hô nữa, nhẹ nhàng gọi cô. Tuy anh đang nói đùa với cô, nhưng rất dè dặt cẩn thận. (chú thích: dương là cừu, biệt danh của Đa Ninh)
Chu Diệu như vậy, đáy lòng Đa Ninh đã không còn giận dỗi nữa. Giống như trước kia khi hai người giận dỗi, cô có một trăm lý do để giận anh, cũng có một trăm linh một lý do để tha thứ cho anh.
Chu Diệu đáng ghét, nhưng dù đáng ghét, cũng có rất nhiều chỗ mê người. Huống chi cô vốn không tức giận thật với anh.
Sau đó, Chu Diệu cúi đầu cười cười, cuối cùng thay đổi một cách xưng hô khác nữa: “Mẹ đứa nhỏ…”
Ai là mẹ đứa nhỏ của anh… Cuối cùng Đa Ninh hít vào mấy hơi, nhìn về phía Chu Diệu. Hai tay Chu Diệu đều duỗi lại, sau đó nghiêng người ôm cô. Đa Ninh trực tiếp lau nước mắt nước mũi vào cổ tay áo sơmi của Chu Diệu.
Không lưu tình chút nào.
…
“Đa Ninh, tin tưởng anh, nhất định anh sẽ làm một người cha tốt.” Chu Diệu cam đoan với cô, nhìn cô vô cùng xác định.
Làm tốt như thế nào? Chính là xem mấy quyển sách dạy trẻ con này sao? Đa Ninh không phản bác Chu Diệu, bởi vì chính cô cũng không phải là một người mẹ tốt, huống chi là Chu Diệu đột nhiên biết rõ chân tướng.
Anh có thể mua vài quyển sách, cô đã rất vui mừng. Những cuốn sách vừa nhắn đến, xác thực biểu lộ quyết tâm làm người cha tốt của Thiểm Thiểm của Chu Diệu… Trừ bỏ một quyển cuối cùng, cô có phần không thể lý giải.
Quyển cuối cùng… Là cuốn sách bán chạy.
Năm năm này anh bỏ lỡ rất nhiều, kiến thức sinh lí lại quá kém, nhưng anh muốn biết nhiều chuyện về năm năm này một chút, dù cho là sau khi Đa Ninh sinh hạ Thiểm Thiểm, hay là thời khắc anh để lại mầm mống nhỏ trong cơ thể Đa Ninh, anh đều muốn hiểu rõ tình trạng về Dolly của anh.
Chu Diệu thổ lộ và tỏ thái độ.
Đa Ninh cũng phải nói với Chu Diệu một chuyện, người giám hộ của Thiểm Thiểm ở nước ngoài không phải cô, là dượng dì. Quyết định này, là cô đưa ra vào bốn năm trước, hiện tại cũng không có gì hối hận, bởi vì Thiểm Thiểm trôi qua rất tốt. Giống với những gia đình bình thường ở Toronto, Thiểm Thiểm sẽ không bị người ngoài nghị luận, lúc điền thông tin cá nhân củ trẻ, hai người cha mẹ sẽ đều được kí tên.
Còn có thể vào nhà trẻ tốt nhất.
Chu Diệu trầm mặc, ngoài ý muốn nói với cô: “… Anh hiểu.” Nhưng mà, nhất định anh phải đưa Thiểm Thiểm trở về.
Đa Ninh trở lại hoa viên Lam Thiên, Chu Diệu đưa cô lên lầu. Nhan Nghệ đã ngủ, để lại cho cô một đèn ngủ, Đa Ninh trở về, nói với Chu Diệu ở ngoài cửa: “Anh lái xe về cẩn thận một chút.” Trời đã rất khuya.
Chu Diệu gật đầu, sau đó còn nói: “… Anh không muốn đi.”
Đa Ninh:…
Chu Diệu đưa ra thỉnh cầu: “Anh có thể ngủ ở phòng khách chỗ bọn em hay không?”
…
Rạng sáng bốn giờ, Nhan Nghệ đứng lên đi toilet, chợt thấy trên sô pha phòng khách có quái vật lớn, trên người đắp chăn hoạt hình, đôi chân kiêu ngạo chân dài vươn ra.
Thì ra chỉ là đàn ông… Dọa cô nhảy dựng. Nhan Nghệ tiến lên, đẩy chăn ra rất cẩn thận, thì ra là Chu tổng đẹp trai.
Đột nhiên Chu Diệu mở mắt ra, không cảm xúc chống lại sự thăm hỏi của Nhan Nghệ.
Nhan Nghệ ra vẻ lễ phép kéo áo ngủ của mình. Chu Diệu đã lạnh nhạt nhắm mắt lại, không phải tất cả đàn ông đều giống Cố Gia Thụy, thích ngực lớn như vậy…
Nhan Nghệ nhếch môi, không tệ!
Đêm qua lúc Chu Diệu muốn ngủ lại đây, vốn Đa Ninh định để Chu Diệu ngủ phòng của cô, kết quả anh lại đề nghị ngủ trên sô pha, Đa Ninh cũng không tiện cự tuyệt. Ban đêm cô nhắn cho Nhan Nghệ một tin, nhắc nhở lúc Nhan Nghệ ra khỏi phòng không nên mặc áo ngủ hở hang.
Kết quả sáng sớm ngày hôm sau Nhan Nghệ trả lời cô: “Yên tâm, Chu tổng có khả năng chịu đựng mê hoặc, không thích ngực lớn.”
Đa Ninh:…
Không phải cô sợ Chu Diệu bị dáng người đẹp của Nhan Nghệ dụ hoặc, mà cô sợ Nhan Nghệ… Xấu hổ.
Lo nhiều lo nhiều, hoàn toàn lo nhiều. Một người phụ nữ đã li hôn ăn mặc hơi hở hang trước mặt đàn ông thì có gì mà phải lúng túng, bằng không chẳng phải Trịnh Nhan Nghệ cô sẽ xấu hổ vì ngực to sau. Bắt đầu từ khi phát dục lúc học sơ trung, Trịnh Nhan Nghệ cô đã không thèm để tâm những ánh mắt của đám bạn học nam nhìn chằm chằm vào mình.
Ngày hôm sau trên đường cao tốc xuất phát đến khu công nghiệp Thiên Sơn, Nhan Nghệ thảo luận vấn đề phát dục có chút phiền não lúc mới học sơ trung trước mặt Chu Diệu cùng Đa Ninh. Tuy rằng cô có thể nói thoải mái, nhưng đối mặt với bạn học nam có phần đáng ghét, vẫn có chút căm tức.
Đương nhiên, chắc chắn bọn họ đang hối hận vì lúc trước cười nhạo cô.. Hắc hắc, hắc hắc hắc!
Đề tài này, Nhan Nghệ nói rất hăng hái, thái độ của Chu Diệu cùng Đa Ninh đều không tốt lắm.
Không phải đây là một đề tài thú vị sao, sao bọn họ đều không trả lời cô? Chu Diệu lái xe không nói lời nào có thể cho là đàn ông đang lễ phép, nhưng sao bộ dáng của Đa Ninh cũng không hứng thú lắm?
Bởi vì cô vốn không có cái phiền não này như Nhan Nghệ.
“… Lên sơ trung mình phát dục tương đối chậm.” Đa Ninh ho khan, nói cho Nhan Nghệ. Bởi vì hoàn toàn không đáp lại lời của Nhan Nghệ, cũng có chút không tốt.
Phía trước, Chu Diệu lái xe, bỗng dưng sau đó bên hiện lên chút độ cong. Đa Ninh học sơ trung phát dục tương đối chậm sao? Hay là vốn không phát dục? Anh nhớ lần đầu tiên Đa Ninh đến nghỉ lễ là kì nghỉ hè lúc tốt nghiệp đầu tháng ba.
Hôm nay công ty bên kia không có chuyện gì quan trọng, Chu Diệu tự mình đưa Đa Ninh đến khu công nghiệp Thiên Sơn nói chuyện hợp tác, dù sao cũng đi về trong ngày; làm lái xe tạm thời cho hai vị thiếu nữ giả lập nghiệp đã ly hôn này.
Đương nhiên định nghĩa thiếu nữ giả lập nghiệp đã ly hôn không phải do Chu Diệu đưa ra, là vị Trịnh Nhan Nghệ ngồi ghế sau cố ý cường điệu.Hai chữ “Ly dị” có phần đánh vào lỗ tai Chu Diệu, đối với chuyện năm năm trước, tất nhiên anh phải cho Đa Ninh một lời giải thích.
Chờ anh xử lí ổn cổ phần của Nhất Nguyên, sẽ trả cổ phần anh từng mượn lại cho Đa Ninh.
Trong xe vang lên tiếng nhạc nhẹ nhàng, ánh mặt trời chiếu vào cửa kính, Đa Ninh đưa kính râm của mình cho Chu Diệu mang. Trong di động, Miêu Miêu đã lâu không xuất hiện, post lên một dòng trạng thái —— “Cuộc sống, bắt đầu từ trái tim!”
Phối hợp với đó là một góc ảnh chụp của một phần kế hoạch xuất hiện trên bàn làm việc.
Miêu Miêu cho bạn bè biết công việc cô mới tìm được, cũng đã bắt đầu cuộc sống mới một lần nữa. Về phần kế hoạch trên bàn làm việc hẳn là Miêu Miêu cố ý chỉ chụp một góc, không muốn lộ ra nhiều tin tức. Ví dụ như làm người ta biết rõ cô đang ở đâu, lại làm việc ở đâu.
Nhan Nghệ cũng vào trang cá nhân của Miêu MiêU, để lại một dấu like.
Đa Ninh yên lặng xem xong, không hỏi nhiều. Nếu Miêu Miêu không muốn các cô biết rõ, tốt nhất cô nên bảo trì trầm mặc.Diên%^đnalê&quy**đôn Có đôi khi không hỏi nhiều, là một loại lễ phép. Nhưng khi nhìn thấy dòng trạng thái này của Miêu Miêu, thật sự Đa Ninh yên tâm hơn không ít.
Bởi vì Miêu Miêu luôn luôn là một người cố gắng. Người cố gắng, cho dù có thời điểm không quá như ý, cũng có thể thuận lợi bước đi.
Quan trọng nhất, Miêu Miêu đăng tải dòng trạng thái này, chắc phần nhiều là muốn để Ô Giang nhìn thấy.
…
“Chu tổng, trước kia anh cùng Ô Giang là bạn cùng phòng, anh đánh giá như thế nào về Ô Giang?” Xe dừng ở khu công nghiệp Thiên Sơn, Nhan Nghệ hỏi Chu Diệu.
Nhất thời Chu Diệu không đáp lại.
Mặt trời có phần chói, Đa Ninh lấy ô mình mang theo từ trong xe ra, Chu Diệu trả lời Nhan Nghệ trước, nhận lấy ô từ tay Đa Ninh, muốn che thay cô. Đa Ninh cự tuyệt, cầm ô đi đến bên Nhan Nghệ.
Một người đàn ông như anh cũng không cần bung dù.
Chu Diệu:…
Nhan Nghệ hạnh phúc khoác tay của Đa Ninh, cười đắc ý nhìn về phía Chu Diệu. Chu Diệu cho tay thất bại vào trong túi tiền, giọng nói lạnh nhạt trả lời Nhan Nghệ: “Anh với Ô Giang không quá thân.”
Nhan Nghệ lại hỏi, cho Chu Diệu đường đi xuống: “… Vậy anh thân với ai nhất? Có phải Hà Hạo hay không?”
Chu Diệu cố tình không trả lời.
Trả lời là Đa Ninh, nhìn qua Chu Diệu nói: “Mình cảm thấy là Cố học trưởng.”
“Vậy Chu tổng anh đánh giá về Cố Gia Thụy như thế nào?” Nhan Nghệ lập tức hỏi, hỏi ra về đề tài thực sự muốn thảo luận.
Phụ nữ chính là thích ưỡn ẹo như vậy, thích dùng phương thức vòng vo để đạt tới mục đích. Nhan Nghệ thừa nhận, gần đây cô cảm thấy rất hứng thú với Cố Gia Thụy, mỗi ngày xem weibo cùng Wechat Cố Gia Thụy post cho công chúng, một bên khinh bỉ một bên để bụng.
Một biện pháp chữa thương tốt như thế, mặc kệ là thất tình hay là thất hôn, biện pháp quên tốt nhất chính là giành lấy một phần tình cảm khác. Không thể so sánh với tình cảm hơn hai mươi năm không thể thay thế của Đa Ninh và Chu Diệu, tình cảm của cô và Vương Diệp không như vậy——
Nhưng khi ở khu công nghiệp này nhìn thấy Vương Diệp và Ngô Tâm cùng nhau xuống xe, lúc Nhan Nghệ và bọn họ bốn mắt nhìn nhau, hàm răng vẫn xiết chặt vào nhau.
Cho dù cô với Vương Diệp, có nhiều toan tính không hay.
Theo bản năng, trong đầu Nhan Nghệ nhảy ra một ý nghĩ vô sỉ, đồng thời vô sỉ nói ý nghĩ trong đầu ra: “Chu tổng… Anh có thể sắm vai người theo đuổi em một chút hay không?”
“…”
“…”
Xuy —— Chu Diệu không nhịn được cười nhạo thành tiếng, làm sao có thể, anh cũng không phải là cậu diễn viên chỉ cần năm ngàn đồng là có thể mời tới được. Sau đó anh sẽ nắm tay Đa Ninh trực tiếp cự tuyệt… Cảm xúc hoàn toàn khác biệt.
Anh không bắt được bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của Đa Ninh, mà bắt được một cái “Móng heo”, Chu Diệu lạnh mặt nhìn chủ nhân của móng heo —— Trịnh Nhan Nghệ.
Nhan Nghệ nhấp hạ miệng, nghiêng đầu xin lỗi anh.
… Mẹ khiếp!
Ngại quá, ngay tại lúc Nhan Nghệ vừa mới đưa ra chủ ý, Đa Ninh đã lui về phía sau một bước —— chủ động thoái vị.
Nhan Nghệ còn có thể mất năm ngàn đồng để mời nam phụ, yêu cầu nhỏ này của Nhan Nghệ, đương nhiên Đa Ninh sẽ phối hợp; cũng lý giải suy nghĩ của Nhan Nghệ khi đưa ra yêu cầu này: Làm người đã mệt như vậy, vì sao phải giả bộ vân đạm phong khinh, mà không phải là trực tiếp làm đối phương tức chết.
Đương nhiên quan trọng nhất, Đa Ninh tin tưởng Chu Diệu … Vô cùng tin tưởng.
Cái gì là khuê mật tốt của Trung Quốc… Xem như Chu Diệu được chứng kiến!
Đa Ninh chột dạ thấp cúi đầu, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Chu Diệu ném đến, vụng trộm chớp mắt: Xin nhờ xin nhờ, thỏa mãn Nhan Nghệ một chút đi.
Người oán hận nhất là Chu Diệu, dùng một địch mười cũng không có vấn đề gì, đừng nói một đôi nam nữ dối trá trước mặt này.
Chu Diệu:…