Đêm qua Chu Diệu ngủ tại nhà, bởi vì cơ bản không thường về nhà ngủ, ga trải giường và chăn nệm trong phòng ngủ của anh sớm bị cô giáo Đỗ cất vào. Lười trải giường chiếu, Chu Diệu trực tiếp dùng vỏ chăn đối phó một đêm. Ngày hôm sau bọc vỏ chăn đầy màu sắc thành một cái hình ống mà ngủ, vẫn chưa tỉnh lại, lại cảm thấy bắp đùi bị đau đớn một hồi.
Đột nhiên bị giật mình, theo bản năng co rút một cái.
Chu Diệu còn ngái ngủ từ từ mở mắt ra, ngẩng nhìn, liền thấy lão Chu cầm roi mây trong tay, hung thần ác sát đứng ngay đầu giường của anh. Anh. . . Thực sự là khó lòng phòng bị, đêm qua đi ngủ anh cố ý khóa trái cửa, lại quên lão Chu có chìa khoá.
Không đợi anh từ trên giường đứng lên, đùng một tiếng, roi mây của lão Chu lần nữa rơi trên da thịt anh, rất ra sức. Lão Chu còn vừa đánh vừa chửi: “Chu Diệu, cho con tài năng này, cho con lợi hại này! Đừng tưởng rằng con làm ông chủ lớn thì không sao, ngày hôm nay ba vẫn đánh chết con, để xem con còn dám gạt chúng ta chuyện gì. . .”
Sáng sớm, trời còn mờ tối, Chu Diệu đột nhiên bị đánh nên không kịp chuẩn bị.
Thân ở trong nhà nơi làm người ta cảm thấy ấm áp cùng an toàn, đối mặt việc đột nhiên bị tập kích như vậy, tốc độ phản ứng của Chu Diệu coi như nhanh nhạy, nhảy lên một cái, cao to lực lưỡng nhảy qua bên kia giường, sau đó nâng hai tay lên giằng co cùng nha sĩ Chu.
Trước hết để cho anh mặc quần áo vào, được không!
Coi như bị đánh, anh là một người đàn ông trưởng thành, còn là một người đàn ông đã lên chức ba, có thể có chút thể diện hay không?
Không được! Lão Chu tiếp tục quất roi mây xuống, lại bị cánh tay Chu Diệu cản một phát, bắt đầu nổi trận lôi đình.
Cánh tay bị đau, vẫn phải tìm quần của mình. Chu Diệu một bên mặc quần vào một bên đề phòng roi mây của Chu lão rơi xuống thân thể của mình, quả thực là một ngày xui xẻo. Đã nhiều năm anh không bị đối xử như thế rồi, lần cuối anh bị đánh như vậy, là lúc ly hôn với Đa Ninh. Sau khi Đa Ninh xuất ngoại anh mới thông báo cho mọi người trong nhà, đương nhiên sẽ bị hung hăng đánh một trận.
Nhưng khi đó lão Chu chỉ dùng dây nịch anh quất, sáng nay lại từ đâu tìm được roi mây vậy?
Thảo nào lúc trời còn mờ tối, anh loáng thoáng nghe tiếng cửa mở dưới lầu, thì ra là lão Chu ra ngoài tìm công cụ gây án! Chu Diệu mặc quần vào, lại mặc áo sơ mi, lão Chu cũng không đánh nửa người trên của anh, chỉ đánh vào chân anh.
Chu Diệu dậm chân cài hai nút áo sơ mi, lấy kỹ năng của quán quân vượt rào cản thời còn là học sinh ra.
“Ba, bình tĩnh một chút, thứ hai này con còn một buổi họp báo.” Chu Diệu đã tới cửa phòng ngủ, một tay nắm chốt cửa, một tay tiếp tục giằng co với lão Chu, mở miệng nói chuyện.
“Buổi họp báo? Mở họp báo thì rất giỏi ư!” Ba Chu cầm roi mây trong tay, không kiềm được tức giận mà trừng hai mắt, sau đó cắn răng nghiến lợi nói, “Được, đã như vậy. . . Con còn có tâm tư mở buổi họp báo! Được, hôm nay ba phải đánh con đến thứ hai đi mà ngồi xe lăn mở họp báo!”
Nói xong, lại muốn đánh lên chân Chu Diệu.
Cứ đánh tiếp như vậy, thứ hai anh thật có thể ngồi xe lăn đi mở họp báo rồi. . . Huyệt thái dương của Chu Diệu đột nhiên thình thịch nhảy một cái, thân thể có đau hơn nữa cũng không bằng đau đầu.
Không thể thương lượng có phải hay không? Chu Diệu làm chút kỹ xảo, đoạt lấy roi mây của lão Chu, sau đó mở cửa, tiếp theo đóng cửa lại, nhốt lão Chu trong phòng ngủ của anh.
Nhanh chóng xuống lầu, ở khúc quanh thang lầu, cô giáo Đỗ đứng ở phía trước; cầm một cây thước bằng trúc trong tay.
Chu Diệu: . . .
Chu Diệu không nhịn được thở dài một hơi.
Sau đó, cô giáo Đỗ nghiêm mặt chặn phía trước mở miệng nói: “Chu Diệu, con qua đây!” Ngày hôm nay xem bà có đánh chết anh không!
Làm cái gì! Hôm qua cha mẹ anh một đêm không ngủ, chính là cùng nhau quyết định đánh chết anh sao?
Còn thay phiên ra trận? Chu Diệu muốn cười, lại không thể cười.
Nụ cười trên mặt có chút khổ, Chu Diệu mím môi một cái, đàn ông tốt không đấu với đàn bà, anh có thể giằng co cùng lão Chu, còn một khi mẹ đánh anh, chỉ có thể sẵn sàng chịu đựng.
Huống chi, cô giáo Đỗ còn dữ dội hơn lão Chu, làm trong ngành giáo dục nhiều năm, cô giáo Đỗ cũng không có khí chất dịu dàng của một cô giáo trong ngành giáo dục. Đối với đám học sinh trốn học ẩu đả, cô giáo Đỗ răn dạy không chút nương tay.
Chu Diệu buộc lòng phải thương lượng: “Mẹ. . . Tối hôm qua không phải vẫn tốt đẹp sao?” Cũng là bởi vì tối hôm qua đều tốt, anh mới an tâm mà ngủ trong nhà.
Đúng, tối hôm qua đều tốt đẹp! Bởi vì con trai cho cho bọn họ một tin tốt, từ trên trời đột nhiên giáng xuống một cháu gái nhỏ đáng yêu, đây là đúng chuyện cao hứng tốt đẹp. Bọn họ quá vui vẻ, thiếu chút nữa đã quên truy cứu trách nhiệm rồi!
Thế nhưng, là ai gây ra chuyện để hụt mất bốn năm của bọn họ cùng cháu gái nội! Là ai lừa gạt không nói cho bọn họ biết, để Alice tối qua lên máy bay trở về Toronto rồi! Là ai kết hôn rồi lại ly hôn, làm cho Đa Ninh mang theo hài tử ra nước ngoài sinh sống nhiều năm như vậy!
Về phần tại sao bọn họ để đến sáng mới ra tay ư. Con trai lớn như vậy, không đợi lúc còn sớm thừa dịp vắng vẻ mà vào, bọn họ còn có thể giáo dục được không?
“Mẹ, con đã sắp ba mươi rồi.” Vẻ mặt Chu Diệu bất đắc dĩ, nỗ lực thương lượng nói, “Con hiện còn là làm ba người ta nữa.”
Nói chưa dứt lời, lời nói càng làm cho cô giáo Đỗ căm tức, trực tiếp cầm lấy thước hung hăng đánh phía sau lưng Chu Diệu: “Chu tổng, ông chủ Chu, con còn biết con ba mươi nữa à, con còn biết con đã làm ba người ta à! Vậy con cho mẹ biết, mẹ cũng làm mẹ của con ba mươi năm, con còn nhớ mẹ là mẹ của con sao!”
“Khi kết hôn chúng ta không biết, khi ly hôn chúng ta mới được thông báo! Hiện tại đứa trẻ đã đi xa, con mới nói cho chúng ta biết Alice là cháu nội của chúng ta. . . Chu Diệu, bạn học Chu, ông chủ Chu, con thực sự muốn chọc mẹ tức chết à!”
“Bốp –” linh hoạt một cái. Tay nâng lên lại quất xuống, không chút nương tình.
Hoàn toàn không có biện pháp giải thích, lại không thể đánh trả mẹ mình, chỉ có thể chạy trốn. Chu Diệu nhảy xuống thang lầu trốn đi, kết quả ở góc thang lầu lại thấy được anh cả cầm điện thoại di động.
Không thể nào, còn một người nữa ư. Chu Diệu quay đầu lại, mí mắt nhịn không được giật giật.
Anh cả Chu mỉm cười, nói cho anh biết: “. . . Anh quay phim lại, gởi cho Đa Ninh.”
Độc ác! Chiêu này vô cùng tàn nhẫn! Chu Diệu từ cửa trước cầm lấy chìa khóa xe, không đợi cô giáo Đỗ cùng lão Chu đuổi xuống thang lầu, nhanh chóng ra khỏi nhà họ Chu. Một trận roi mây của bô lão vào sáng sớm, cuối cùng kết thúc.
Mãi đến khi ngồi trong xe mình, mới hoàn toàn khôi phục an toàn của bản thân.
Cửa sổ xe khóa chặt, Chu Diệu thở ra, sau đó không chút hoang mang cài mấy nút áo sơ mi còn lại, cúi đầu nhìn một chút vệt hồng trên cánh tay, sờ thử rồi nhe răng. . . Cũng không biết anh cả có thật gởi cái video đã quay cho Đa Ninh không.
Nếu như vậy, thật đúng là mất mặt. . . Hứa Đa ‘Dương’ sẽ cười anh suốt một tuần lễ cho coi.
Đâu chỉ một tuần, Đa Ninh cảm thấy cười một cái tháng cũng không có vấn đề gì.
Lúc Đa Ninh và Nhan Nghệ cùng nhau ăn điểm tâm, anh cả Chu gởi cô đoạn video đó. Khi còn bé cô thường chứng kiến chú Chu và cô giáo Đỗ hai người cùng đánh Chu Diệu, nhưng tuổi tác Chu Diệu càng lớn thì càng ít khi được chứng kiến cảnh đặc sắc như vậy.
“Con còn biết con ba mươi rồi, con còn biết con cũng làm ba người ta. . .” Trong video vang lên giọng cô giáo Đỗ răn dạy Chu Diệu, nói năng khí phách, miệng lưỡi lưu loát, quả thực mắng Chu Diệu đến cẩu huyết lâm đầu ( bị mắng dữ dội – giống như khi xưa yêu quái ma quỷ bị dội máu chó lên người, làm cho yêu ma không còn nhanh nhạy, để tiêu diệt nó).
Nhan Nghệ để đũa xuống, không dằn nổi cùng nhau xem.
“. . . Ha ha, ha ha!” Cư nhiên chứng kiến Chu Diệu bị đối xử như thế, Nhan Nghệ cười đến chảy nước mắt: “Không nghĩ tới Chu tổng ở trong nhà còn bị đối xử như thế.”
Đa Ninh gật đầu, đúng vậy. Chú Chu và cô giáo Đỗ đều là người đặc biệt có nguyên tắc và trách nhiệm, cho dù hiện giờ Chu Diệu là ông chủ lớn, sự nghiệp thành công đưa công ty ra thị trường, ở nơi đó Chu Diệu chỉ là đứa con trai mang lại sự đau đầu cho bọn họ. Đây vĩnh viễn là chuyện không thay đổi được.
Nhan Nghệ thấy được anh cả Chu gởi video cho Đa Ninh, có chút kỳ quái hỏi: “Anh của Chu Diệu kết hôn rồi sao?”
Anh cả Chu à? Đa Ninh lắc đầu một cái, còn chưa có. . . Cô cũng có nghe chuyện mấy năm trước của anh cả Chu, nhà gái hủy bỏ hôn ước, lúc cô biết chân tướng cũng đặc biệt nóng giận, suýt chút nữa tức phát khóc.
Bất kể nói thế nào, con mắt của người phụ nữ kia chắc chắn có vấn đề, ngay cả người đàn ông tốt như anh cả Chu cũng nỡ phụ lòng.
Nguyên nhân đến nay anh cả Chu vẫn chưa kết hôn, Đa Ninh không nói với Nhan Nghệ, sau đó nhớ tới hôm nay Cố học trưởng muốn đến làm khách, mau chóng bàn bạc với Nhan Nghệ một chút.
“. . . Cố Gia Thụy muốn đến làm khách à?” Nhan Nghệ trong nháy mắt khẩn trương, giọng nói đều run lên.
Đa Ninh nhìn Nhan Nghệ, gật đầu nói: “Đúng vậy.” Sau một lát, cô hỏi Nhan Nghệ, “Có được hay không? Đợi lát nữa cùng đi chợ mua chút nguyên liệu nấu ăn.”
“Được chứ.” Nhan Nghệ mạnh mẽ gật đầu, sau đó mở miệng hỏi, “Đa Ninh, tại sao Cố Gia Thụy muốn đến đây vậy?”
Đa Ninh lắc đầu, không biết nữa. Tối qua Cố học trưởng cũng không nói gì, cô cũng không hỏi, cảm thấy với thân phận của Cố học trưởng như vậy lại chủ động tới nơi các cô làm khách, tốt nhất đừng hỏi nguyên nhân.
Chỉ cần biểu hiện hết sức vinh hạnh là được rồi.
Nhan Nghệ cảm thấy Đa Ninh thật cố gắng coi Cố Gia Thụy là người quan trọng, thật hoàn toàn khác với mình. Cố Gia Thụy không phải chỉ là một hòa thượng thôi ư? Cùng lắm chỉ là một hòa thượng mua danh chuộc tiếng, có thể có thân phận gì chứ!
Ho khan, theo thói quen nghề nghiệp của Đa Ninh, có đôi khi đại não sẽ tự động biến người bên cạnh hóa thành động vật, tỷ như Chu Diệu khôn khéo như hỏa hồ ly, Hà Hạo là ngựa vằn. . . Còn như Cố học trưởng là cái gì, Đa Ninh nói với Nhan Nghệ: “Cậu không cảm thấy Cố học trưởng tựa như cá chép thần sao?”
Giọng nói khe khẽ, phảng phất như sẽ bị tai thần của Cố học trưởng nghe được.
Cá chép!
Người người đi cầu vận may của con cá chép đại tiên này sao!
Nhan Nghệ há miệng, thử suy nghĩ một chút, vui vẻ lên tiếng: “Hình tượng tốt nha.”
Cho nên anh từ một hòa thượng hoan hỷ (vui mừng, may mắn), biến thành một con cá chép may mắn sao? Đa Ninh đi chợ chọn mua rau dưa hữu cơ*, Nhan Nghệ cúi đầu gởi một con cá chép với bạn bè trong Weibo — cầu vận may tỏ tình.
(*rau trồng tự nhiên, không sử dụng hóa chất).
Quả nhiên cá chép đúng là khác biệt, lập tức đã bị chia sẻ (share) mấy trăm lần.
. . .
Đồng dạng, chuyện Cố học trưởng đến nhà làm khách, Đa Ninh cũng nói với Chu Diệu. Thật không nghĩ tới chỉ có cô cùng Nhan Nghệ hai người chiêu đãi Cố học trưởng. Chủ yếu là sợ Nhan Nghệ sẽ tranh cãi cùng Cố học trưởng, sau đó cô giúp ai cũng không xong.
Có Chu Diệu, Cố học trưởng và Nhan Nghệ ít khả năng tranh cãi hơn, bởi vì so với Nhan Nghệ, Cố học trưởng cùng Chu Diệu mới là một đôi ‘thương nhau lắm cắn nhau đau’. . . Ho khan!
Trong điện thoại di động, Chu Diệu nói với cô: “Anh biết rồi, chạng vạng anh sẽ đến chùa Bắc Đồng đón cậu ta.” Chùa Bắc Đồng cũng ở thành Tây, từ công ty Chu Diệu đi qua rất thuận đường.
Xác thực, trong khoảng thời gian này Cố học trưởng vẫn ở phòng loại một trong chùa Bắc Đồng, nhưng phòng loại một thì thế nào, anh vẫn như trước muốn đoạt WIFI của đám tiểu hòa thượng. Nói chung, tốc độ đường truyền ở chùa Bắc Đồng chậm rì rì làm cho anh rất cáu kỉnh, tiếp đó tháng này đã sử dụng thuê bao lưu lượng 2G.
Hôm nay, Cố Gia Thụy là muốn xem tiểu khả ái (em bé đáng yêu), muốn biết đời trước của người đàn ông Chu Diệu này đến cùng có cái phúc khí gì, có thể sinh được một bé con dễ thương đến như vậy.
Đáng tiếc, trễ một ngày, tiểu khả ái đã bay trở về Toronto rồi.
Ở cửa sau của chùa, Cố Gia Thụy mang theo một cái túi càn khôn lên xe. Chu Diệu quét mắt nhìn cái túi màu vàng, không có hứng thú hỏi nhiều. Chẳng lẽ sợ Đa Ninh không chuẩn bị thức ăn chay, lại mang theo bánh bao nữa rồi?
So với Chu Diệu không khách khí, Chu Diệu có thể tới đón mình, Cố Gia Thụy vẫn biểu đạt cảm tạ: “Em trai Chu, hiếm khi cậu có lòng tới đón tôi.”
Chu Diệu khước từ lòng biết ơn: “Không có gì, tôi chỉ là thuận tiện tới đón cậu cùng đi thôi.”
Cố Gia Thụy ngồi ngay ngắn kế bên người lái, tiếc nuối nói: “Không nghĩ tới cậu đã có con, mà vẫn không có chút đột phá nào trong quan hệ với Đa Ninh.”
Chu Diệu hừ một tiếng, mặc kệ Cố Gia Thụy nói thế nào, sau đó hung hăng đạp chân ga một cái, trong nháy mắt vòng nửa vòng tay lái.
Cố Gia Thụy quên cài dây an toàn, suýt chút nữa khiến tấm lòng bồ tát của anh sợ hãi.
Tại công viên Lam Thiên, Nhan Nghệ từ sớm biết Cố Gia Thụy muốn tới, vẫn duy trì trạng thái vi diệu* dường như không có việc ấy, sau đó thường thường đặt vài câu hỏi về chuyện của Cố Gia Thụy với Đa Ninh.
(*Vi diệu = tinh tế màu nhiệm không thể nghĩ bàn).
Đa Ninh trả lời từng câu của Nhan Nghệ.
Cơm tối hai người đã chuẩn bị xong, một mặn bốn chay, ngoài ra còn một túi chứa hai loại bánh chẻo, nhân thịt heo cải trắng, cùng với nhân thuần cải trắng. Lúc Cố Gia Thụy sắp tới, Nhan Nghệ nhìn đồ mặc ở nhà của chính mình, ai da một tiếng: “Làm sao lại bẩn hết rồi. . . Mình đi đổi bộ khác.”
Đa Ninh cười cười, sau đó chuông cửa liền vang lên. Nhanh như vậy sao?
Xác thực rất nhanh, bởi vì có người có tài lái xe rất tốt, tốc độ lái xe cực nhanh! Ngoài cửa Cố Gia Thụy chấp hai tay hướng về phía Đa Ninh, gật đầu nói: “Đa Ninh, quấy rầy.”
“Không quấy rầy, Cố học trưởng.” Đa Ninh đáp lời, mở cửa.
Nhan Nghệ còn trong phòng ngủ thay quần áo, Đa Ninh lại liếc nhìn Chu Diệu đứng một bên. Chu Diệu cùng Cố học trưởng cùng nhau tiến vào, so với lần đầu tiên Cố Gia Thụy đến đây, Chu Diệu có vẻ quen thuộc đường đi lối về, còn thay cô bắt chuyện với Cố Gia Thụy: “Ngồi tự nhiên đi.”
Cố học trưởng là một người khách khí lại hay chú ý, trước tiên ngồi xuống, cười nói với cô: “Tôi có mang một món quà tới đây.” Sau đó từ trong túi vải phình to, lấy ra một bộ búp bê Barbie.
Món quà này, không hề nghi ngờ là mang đến cho Thiểm Thiểm.
Không sai, Cố học trưởng nói với cô: “Đây là tôi mua online, đáng tiếc không thấy được cô bé kia, trước hết đưa lễ gặp mặt cho em nhé.”
Cố học trưởng chính là người khách khí, Đa Ninh đặc biệt ngượng ngùng nhận lấy. Vừa vặn Nhan Nghệ đẩy cửa phòng ngủ bên phải, thân mặc một bộ váy dài đi ra.
“Cố Gia Thụy, anh đến rồi à?” Nhan Nghệ lên tiếng chào hỏi.
Cố Gia Thụy kéo môi, khẽ gật đầu, vẫn là một câu: “Quấy rầy.”
Không nghĩ tới Cố học trưởng muốn sang đây gặp Thiểm Thiểm, Đa Ninh cũng tiếc nuối chưa cho Thiểm Thiểm gặp Cố học trưởng. Cô nghĩ khi Thiểm Thiểm nhìn thấy Cố học trưởng hẳn là rất ngạc nhiên mừng rỡ. Vừa vặn, Thiểm Thiểm gọi video đến. Đa Ninh nhanh chóng lấy búp bê Barbie của Cố học trưởng đưa lên, nói với Thiểm Thiểm rằng có một anh tặng quà cho bé.
Trong video, Thiểm Thiểm vui vẻ che miệng.
Đa Ninh hỏi Cố học trưởng: “Anh muốn cùng nói vài câu với Thiểm Thiểm nkhông?”
“Được.” Cố học trưởng nói, nhận lấy điện thoại di động.
Cố Gia Thụy hướng video về phía mọi người, bên Toronto Thiểm Thiểm cũng không nghĩ tới sẽ náo nhiệt như vậy, sau đó mắt vẫn nhìn vào đỉnh đầu của Cố học trưởng. Chu Diệu ho khan một tiếng.
Cố học trưởng nói tiếng chào con.
Trong video, Thiểm Thiểm hít vào một hơi thật sâu, thực sự là hít một hơi, con mắt sững sờ nhìn Cố Gia Thụy, sau đó thốt lên một câu: “Anh. . . là canh sâm sao?”
Đa Ninh bật cười, bởi vì hiểu rõ Thiểm Thiểm hỏi cái gì. Chu Diệu cũng nhấp môi dưới, cũng hiểu được. Phía sau Cố Gia Thụy, chỉ có Nhan Nghệ há miệng, canh sâm? Tonson?
Canh sâm là tên tiếng anh của Cố Gia Thụy sao?
Hòa thượng mà cũng có tên tiếng Anh á! Nhan Nghệ không thể làm gì khác hơn là hỏi Đa Ninh: “Tại sao Thiểm Thiểm gọi hòa thượng là canh sâm?” Hay là cách phát âm giống nhau giữa chữ này và chữ tiếng Anh.
Không phải canh sâm. . . Đa Ninh đang muốn giải thích.
Đúng lúc này, Cố Gia Thụy chắp hai tay, mỉm cười với Thiểm Thiểm trong video, phối hợp sức tưởng tượng nói: “Bần tăng từ Đông thổ Đại Đường đến đây. . . Mới từ Tây Thiên lấy kinh trở về, chào con tiểu thí chủ.”
Con mắt Thiểm Thiểm mở thật to, vui vẻ không thôi, bỗng đặt câu hỏi với Cố học trưởng: “. . . Vậy anh biết Tôn Ngộ Không ở đâu không?”
Cố học trưởng trả lời Thiểm Thiểm: “Hắn đã biến thành ba của con.”
Sau đó, Cố học trưởng hạ tay xuống, Chu Diệu xuất hiện trong video. Thiểm Thiểm nháy mắt, cười hì hì, thì ra là anh Chu Diệu. Chu Diệu nhấp miệng, tâm tình lập tức mềm xuống. Tuy đã cho Cố Gia Thụy chiếm tiện nghi, nhưng lần này hoàn toàn đồng ý.
Oh. . . Thì ra Thiểm Thiểm đọc Đường Tăng thành canh sâm*.
(*Đường Tăng – 唐僧 / Tángsēng / và Canh sâm – 汤森 / Tāng sēn/ có cách phát âm từa tựa nhau).
Nhan Nghệ nhìn Đa Ninh một chút, lại nhìn Chu Diệu một chút, bọn họ đều có thể hiểu canh sâm là Đường Tăng, chỉ có cô không hiểu?
Được rồi, Nhan Nghệ cảm giác mình quá khẩn trương, nên mới không suy nghĩ ra!
Không thể không nói, Cố Gia Thụy vẫn rất cơ trí, có thể nghe ra từ cái miệng phát âm không rõ của con lai giả Thiểm Thiểm nói Đường Tăng, Nhan Nghệ nhìn xuống, liền thấy được cái đầu trơn bóng của Cố Gia Thụy.
Không hiểu sao, muốn giơ tay lên kiểm tra. . .
Biểu cảm của Nhan Nghệ đột nhiên thay đổi, chợt hiểu ra đám yêu tinh trong “Tây Du Ký” bắt Đường Tăng lại, chuyện đầu tiên không phải ăn thịt, mà là muốn sờ đầu hắn, xúc cảm nhất định rất tốt nha!
Nhan Nghệ nuốt từng ngụm nước bọt, sau khi Đa Ninh kết thúc cuộc gọi video, vội nói với mọi người: “Chúng ta. . . Ăn cơm thôi!”
Cơm tối, Đa Ninh cùng Nhan Nghệ đã phân chia món chay món mặn rất khá, kết quả lại lòi ra một sai lầm. Một cái bánh chẻo thịt heo cải trắng không biết từ lúc nào xâm nhập vào trong đĩa bánh chẻo thuần cải trắng, sau đó bị Cố học trưởng không cẩn thận ăn vào.
Ngay trước mọi người mặt, Cố học trưởng nuốt vào.
Chu Diệu nâng mí mắt, việc không đáng lo.
Đa Ninh lại khẩn trương, làm sao bây giờ, bởi vì cô và Nhan Nghệ không cẩn thận nên Cố học trưởng phá giới rồi.
“Cố Gia Thụy, anh phá giới rồi!” Đột nhiên Nhan Nghệ kêu một tiếng, thấy Cố học trưởng nuốt bánh chẻo thịt heo cải trắng vào, kinh ngạc kêu lên.
“Không nên lãng phí.” Cố học trưởng nói.
Đa Ninh yên lặng cúi thấp đầu.
Chu Diệu nhẹ nhàng à một tiếng.
Chỉ có Nhan Nghệ còn quấn quýt, quan tâm nói: “Thế nhưng anh đã phá giới rồi, ôi chao. . .” Có muốn thừa dịp phá giới trực tiếp hoàn tục luôn hay không!
Cố học trưởng hơi nâng mặt mày tuấn tú lên nhìn Nhan Nghệ một chút rồi nói: “Không sao cả, tôi trở về niệm thêm mấy lần kinh Kim Cương là được rồi.”
Nhan Nghệ: “Oh. . .” Không nghĩ tới còn có biện pháp này!
Sau khi ăn xong, Cố Gia Thụy không lập tức rời khỏi mà ngồi trong phòng khách xem TV. Chu Diệu liếc nhìn, trong lòng rất rõ ràng, Cố Gia Thụy đây là chờ anh đưa về. Hòa thượng đòi hỏi xe đưa xe đón. . . chính là Cố Gia Thụy!
Tại phòng khách, Nhan Nghệ lấy hết can đảm cùng ngồi xuống ghế sô pha, hành động rất tùy ý rất tự nhiên, cùng Cố Gia Thụy thuần khiết xem “Con người và thiên nhiên”, kết quả tiết mục vừa khéo nói về sự sinh sôi nẩy nở của bầy hổ.
Cố Gia Thụy ngồi rất ngay ngắn, thấy rất nghiêm túc, sau một lúc quay đầu cầm điện thoại di động lên, nhìn Nhan Nghệ bên cạnh. Nhìn nửa giây, tựa hồ muốn hỏi cô điều gì đó.
Tim của Nhan Nghệ đột nhiên đập nhanh một nhịp.
“Mật mã WIFI của các cô là gì?” Cố Gia Thụy mở miệng hỏi.
” 12345678. . .” Nhan Nghệ nhướng mắt, trả lời.
Cố Gia Thụy gật đầu, lúc nhập mật mã, tùy ý nói một câu: “Nói vậy mật mã này nhất định do Trịnh thí chủ cài đặt rồi.”
Những lời này Nhan Nghệ nghe hiểu, Cố Gia Thụy mắng cô có đại não đơn giản! “. . . Đúng vậy, có gì sao? Đơn giản chút không được sao!” Nhan Nghệ hỏi lại.
Cố Gia Thụy lắc đầu, cường điệu nói: “Ý tôi là rất tốt, rất dễ nhớ.”
Sau đó, buổi tối vẫn do Nhan Nghệ tiễn Cố Gia Thụy về chùa, lúc Chu Diệu nói ra, Nhan Nghệ đặc biệt sảng khoái đáp ứng. Nhưng Cố Gia Thụy lộ ra dáng vẻ bị làm khó dễ.
Trong hành lang tối đen mơ hồ, Nhan Nghệ giả vờ ung dung, cười như không cười, đùa: “Nhất Thành đại sư, dáng vẻ anh vừa rồi khó chịu như vậy. . . Chẳng lẽ còn sợ tôi biến thành cọp, ăn anh à!”
“Thiện tai thiện tai.” Cố Gia Thụy chắp hai tay, không nhanh không chậm đáp lại sự châm biếm của Nhan Nghệ, “Bần tăng là hòa thượng một tay trói gà không chặt, nếu như Trịnh thí chủ thật biến thành cọp, chỉ sợ cũng không có sức đánh trả.”
Nhan Nghệ. . .
Bầu không khí giữa hai người bởi vì vài câu nói vi diệu đã xảy ra biến hóa, còn ở trên lầu, Đa Ninh đứng cạnh bồn rửa chén, bị Chu Diệu ôm chặt thắt lưng từ phía sau. Chu Diệu dựa vào rồi hít một hơi nơi vai và cổ cô, mở miệng nói: “Anh đi tắm nhé.”
“Dạ, anh đi tắm đi.” Qua một lát Đa Ninh mới trả lời.
Ai là yêu quái, ai là nhà sư. . . Vì sao thế gian này luôn có nhiều sự mê hoặc như vậy chứ.
********
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ho khan, đoạn kịch ngắn:
Ngày hôm nay Chu Diệu kết thúc cuộc họp trở lại phòng làm việc, trợ lý không cẩn thận thấy trên cánh tay ông chủ có hai vệt màu hồng.
Yếu ớt hỏi: “Chu tổng. . . Ngài bị roi da đánh sao?”
Chu Diệu lạnh lùng nói: “Đừng hỏi, không nên hỏi.”
Trợ lý hít một hơi thật sâu: . . . Hoàn toàn không tưởng tượng ra Hứa tiểu thư lại mãnh liệt như vậy!
PS: Đối với chuyện bô lão cho ăn roi sáng nay, các bạn có hài lòng không? Có muốn tiếp tục đánh tới Chu tổng ngồi lên xe lăn mở buổi họp báo hay không? Chờ nghe các bạn.