Sẽ biết?
Đa Ninh nhìn về phía Chu Diệu, kéo tay của Chu Diệu một chút. Nếu trước mặt anh cả Chu chính là cô gái mà ngày trước anh cả Chu đã từng nói chuyện hôn nhân, cô cùng Chu Diệu vẫn nên không qua mới phải. Cô sợ anh cả Chu sẽ xấu hổ.
Nhưng mà, anh cả Chu cùng cô gái kia cũng thấy được cô cùng Chu Diệu. Nhất là anh cả Chu, mặt biểu lộ ý cười với cô. Hôm nay anh cả Chu mặc không chính thức như Chu Diệu, chỉ đơn giản là áo sơmi sọc phối hợp với quần dài màu nâu.
Có thể vì liên quan đến nghề nghiệp, dù cho là quần áo ánh mắt, hay là nụ cười, bộ dáng của anh cả Chu vĩnh viễn là sạch sẽ chính trực lại ôn hòa.
Mùa đông năm anh cả Chu bị hủy hôn, vừa lúc Đa Ninh bay từ Toronto về thành phố A một chuyến, lúc ấy anh cả Chu còn mời cô ra ngoài ăn lẩu, bởi vì tức giận bất bình, cô ăn đến mức viền mắt đỏ hồng. Anh cả Chu lại hỏi cô vô cùng cẩn thận: “. . . Muốn anh hẹn Chu Diệu ra không?”
Sự thật là cô vốn không khổ sở tức giận về chuyện của mình, mà bị một vài lời nhảm chọc cho khóc. Anh cả Chu nở nụ cười, nói với cô: “Đa Ninh, nếu em bất bình vì chuyện của anh, hoàn toàn không cần phải thế. Trái lại em phải chúc mừng anh mới đúng, sau đó chúc anh nhanh chóng tìm được tình yêu đích thực.”
Đây là anh cả Chu, độ lượng lại ôn nhu như thế.
Đa Ninh cùng Chu Diệu đã đi tới trước mặt anh cả Chu và người con gái kia, điều ngoài ý muốn là người con gái kia lại gọi tên cô, điều này làm cho Đa Ninh rất sửng sốt.”Em chính là Đa Ninh đúng không.” Dáng người người con gái đó xinh xắn, giọng nói lại rất thành thục; nhất là ngữ điệu, từ trước đến nay cái loại thành thục này thường làm Đa Ninh vô thức khó chịu.
Có thể cũng do ấn tượng ban đầu không tốt.
“Đa Ninh, hồi nhỏ chúng ta đã gặp qua.” Người con gái kia cười nhắc nhở cô: “Tôi là con gái của thím ba bên nhà bác gái cả của cô.”
Đa Ninh: . . .
Thành phố A này chính là như vậy, dù cho có quốc tế hóa như thế nào, có sức sống có đổi mới, GDP tăng trưởng nhanh chóng, phương diện làm quen giữa cư dân vẫn duy trì theo phong cách bảy dì lớn tám cô lớn; nhất là trong hôn lễ nơi nơi đều là người quen thân thích, quan hệ dính dáng đến nhau.
Thì ra người gần trở thành chị dâu của Chu Diệu, lại là thân thích bên bác gái cả của cô. Khó trách Chu Diệu đánh giá năm ấy anh cả Chu thân cận là chịu độc hại sâu của bảy dì lớn tám cô lớn.
“Sao thế, hôm nay Đỗ phu nhân không mang theo đứa nhỏ tới uống rượu mừng?” Chu Diệu lạnh nhạt mở miệng hỏi, so với trong tưởng tượng của Đa Ninh thì miệng anh tốt hơn một chút, nhưng chỉ hỏi một câu tùy ý, không chỉ cho Đa Ninh biết vị Đỗ phu nhân này đã kết hôn sinh con, cũng làm cho sắc mặt vị Đỗ phu nhân này hơi cứng ngắc, có phần khó đối mặt với anh cả Chu.
Nói vậy vị Đỗ phu nhân này đã gả cho đối tượng bắt cá hai tay năm ấy. Trước kia Đa Ninh đã nghe bác gái cả nói một câu, hôn nhân của phụ nữ có hạnh phúc hay không có thể nhìn ra từ trên mặt cô ta —— vị Đỗ phu nhân này cũng không có khuôn mặt đang hạnh phúc.
“Chu Diệu, tôi chỉ trùng hợp gặp anh cậu. . . Tùy tiện tán gẫu hai câu.” Đỗ phu nhân nói với Chu Diệu như vậy, giọng nói có phần khô khốc. Dù là sắc mặt hay giọng điệu, có vẻ đều rất cố kỵ Chu Diệu; lời giải thích, lại lộ ra một phần ủy khuất rất nhỏ.
Đỗ phu nhân giải thích đầy thiện ý, bộ dáng Chu Diệu vẫn là không có gì tốt. Đời này hiếm khi anh có địch ý với một người phụ nữ, nhưng vị Đỗ phu nhân này chính là một người. Bắt cá hai tay, mang thai, sau đó thiết kế để anh trai anh đổ vỏ. . . Tóm lại không mặt mũi không da còn giả bộ đáng thương, người phụ nữ như vậy, thật sự nhà họ Chu đốt cao hương tám đời mới tránh được cô ta vào cửa.
“Ha.” Chu Diệu khinh thường hừ nhẹ một tiếng, lười nói thêm một câu nữa.
“. . Tôi đây đi trước.” Đỗ phu nhân ngẩng đầu, cẩn thận nhìn về phía anh cả Chu nói lời từ biệt.
Anh cả Chu gật đầu, cũng không có nói cái gì. Vừa rồi thật sự là đụng mặt đột ngột, đối phương lại chủ động chào hỏi anh, anh lảng tránh thì thật sự không tốt lắm. Để ý thì lại có vẻ miễn cưỡng.
Khác biệt với tính cách của em trai, Chu Thước rất hiếm khi oán giận trước mặt người khác, thậm chí đến vẻ mặt mặc kệ cũng không làm. Cho nên, rất nhiều lúc Chu Thước đau đầu với em trai mình, đáy lòng cũng tồn tại một phần hâm mộ. Lần nữa cảm kích nhìn em trai, anh cả Chu nhìn về phía Đa Ninh, trên mặt nhiều hơn một phần tươi cười, ca ngợi tự đáy lòng: “Đa Ninh, hôm nay em rất xinh đẹp.”
“Cám ơn anh Chu Thước.” Đa Ninh gọi anh cả Chu giống như hồi nhỏ.
Anh cả Chu lại hỏi cô: “Chẳng lẽ hôm nay em cũng là phù dâu?”
Đa Ninh lắc đầu: “Chỉ lên đài đưa nhẫn cưới.” Sau đó cô xách Chu Diệu ra: “Chu Diệu là phù rể.”
Anh cả Chu buồn cười, không cần nghĩ cũng biết vì sao em trai mình lại thành phù rể; nhìn Đa Ninh mặc lễ phục cùng Chu Diệu mặc tây trang thẳng thớm trước mắt, anh cả Chu chỉ có thể nghĩ đến từ kim đồng ngọc nữ.
Từ nhỏ đến lớn, hai người này luôn là một đôi vô cùng xứng.”Có cần chụp bức hình cho hai người không?” Anh cả Chu nói.
“Không cần.” Đa Ninh cự tuyệt, chú rể cô dâu còn chưa chụp ảnh chung, cô cùng Chu Diệu chụp ảnh chung làm cái gì.
Nhưng nhanh hơn việc cô cự tuyệt, Chu Diệu đã nhét di động vào tay anh cả Chu, nói: “Cám ơn anh.”
Tiệc cưới hôm nay của anh họ và Diệp Tư Tư được bố trí vừa cao cấp lại lãng mạn, liếc mắt một cái là có thể thấy được hoa hồng trắng hoa hồng đỏ; mùi rượu sâm phanh thơm nồng, còn có địa điểm riêng để khách mời chụp ảnh; một vòng hoa hồng to như vậy, bên trong xếp thành hai chữ in X&Y.
Đa Ninh cũng không hâm mộ buổi liên hôn hôm nay của anh họ và Diệp Tư Tư, bởi vì anh họ nói anh ấy và Diệp Tư Tư chỉ là kết hôn theo nhu cầu. Nhưng tiệc hôn lễ hôm nay vẫn làm lòng Đa Ninh có phần hướng tới.
Tuy rằng cô và Chu Diệu đã từng lĩnh chứng, nhưng cô cùng Chu Diệu lại không từng tổ chức hôn lễ, cô cũng chưa mặc váy cưới trắng, càng không đi trên thảm đỏ với Chu Diệu. Đoạn đường không dài không ngắn kia, Đa Ninh cũng từng muốn nắm tay của Chu Diệu bước qua.
Chỗ chụp ảnh lưu niệm, hai đứa bé trai đang giúp đỡ lẫn nhau, mẹ bọn chúng đang chụp ảnh giúp chúng. Hai đứa bé trai này, trong thân thể có một nửa huyết thống giống cô, Đa Ninh cũng không có bao nhiêu cảm giác.
Giống với thế, bọn chúng cũng cảm thấy cô xa lạ.
“. . . Đa Ninh.” Mẹ bọn chúng gọi cô, trong tay cầm một cái điện thoại di động, khuôn mặt nhã nhặn nhìn cô, như đang chờ cô đi qua. Sau một lát, gọi hai con trai của mình, bảo bọn chúng gọi chị.
“Không cần để ý tới, không phải nói một câu gì cả.” Chu Diệu nhẹ nhàng nói với cô. Sau đó, trực tiếp mang cô lướt qua người phụ nữ này.
Đa Ninh cùng Chu Diệu ngồi hàng ghế đầu của phù dâu phù rể, đối lập với váy phù dâu màu hồng nhạt, váy dài màu xanh nhạt trên người Đa Ninh quả thực không giống mọi người cho lắm. Vị phù rể Chu Diệu này, cũng là đột ngột thêm vào, tự anh yêu cầu làm phù rể, nhưng lại uổng công mà chẳng có ích gì.
Năm vị phù rể khác, từ lúc sáng sớm đón cô dâu đến bây giờ, đều không ngừng lại một chút nào; hiện tại đang đứng trước cửa đám tiệc hỗ trợ nghênh đón khách, đâu ai ngồi an nhàn bên cạnh cô giống anh.
Đa Ninh không thể không nhắc nhở Chu Diệu một câu, đừng quá nhàn nhã.
Chu Diệu hoàn toàn không cho là đúng, nói với cô: “Không phải là phù rể nên ở bên cạnh phù dâu sao?” Dừng lại, Chu Diệu bỏ thêm một câu với cô: “Anh hỏi Hứa Văn Nghiệp, anh đúng là phù rể cặp với em, ngồi cùng một chỗ với em là tốt rồi.”
Đa Ninh: . . .
Tiền lì xì cho phù rể của Chu Diệu lấy được cũng mất quá ít sức rồi. Đa Ninh cũng lấy được bao lì xì anh họ cho thêm, sự thật là bao lì xì này của cô, lấy được cũng thật nhẹ nhàng, đợi lát nữa chỉ cần đi lên đài một chuyến.Diên$5danf**lêquy!đôn
Phía trước, người mẹ của đôi song sinh kia lại vô thức nhìn về phía cô.
Đa Ninh bỏ qua một bên, nắm chặt bàn tay. Có đôi khi cô thật sự không rõ, vì sao bọn họ đều có thể giả bộ như không có việc gì, người phụ nữ kia là như thế này, ba cô là như thế này, tất cả nhà họ Hứa đều như vậy.
“Có vài người mặt trước để thỏa mãn nhu cầu cá nhân mà không từ thủ đoạn, mặt sau lại vì yên tâm thoải mái hưởng thụ hạnh phúc, mà bắt đầu giả bộ nhỏ yếu thiện lương khẩn cầu tha thứ.” Chu Diệu đột nhiên mở miệng nói. Nói về vị Đỗ phu nhân kia, cũng nói người mẹ kế này của Đa Ninh.
Đa Ninh quay đầu nhìn Chu Diệu.
“Mẹ em đã qua đời, bà ta chỉ có thể thu thập em vào tay. Chỉ khi em tha thứ cho bà ta, thân phận của bà ta và con trai mới có thể đổi thành danh chính ngôn thuận.” Chu Diệu tiếp tục nói, ánh mắt cũng nhìn cô.
“Anh cảm thấy em sẽ tha thứ sao?” Đa Ninh lên tiếng hỏi.
“Sẽ không.” Chu Diệu nói.
Cho nên vừa rồi anh mới bảo Đa Ninh không cần để ý tới, nhiều lời thêm một câu cũng sẽ có thể đưa ra những lời ám chỉ sai lầm cho những người đó. Dù cho nói cái gì, đều cũng có hại không lợi. Giọng điệu khách khí một chút mấy người phụ nữ đó sẽ được tiện nghi còn khoe mẽ, cảm thấy có khả năng được tha thứ; một khi giọng điệu không khách khí, mấy người đó lại làm bộ bị thương tổn, càng thêm được được một tấc lại muốn tiến một thước, sau đó trả đũa.
Với Chu Diệu thì chuyện xảy ra năm năm trước, Đa Ninh vĩnh viễn là người bị hại nhiều nhất. Năm ấy cũng là dì Hứa sớm đã biết hết thảy lại gạt Đa Ninh không nói, Đa Ninh phải chịu đựng không chỉ là tin tức dì Hứa bị bệnh nặng, còn có sự phản bội của chú Hứa.
Hôn lễ sắp bắt đầu, mấy phù rể đã đi tới, lúc ngồi xuống tầm mắt đồng loạt bay về phía Đa Ninh. Chu Diệu hận không thể đào con mắt của bọn họ ra, sau đó anh cởi áo khoác tây trang ra, khoác lên đầu vai Đa Ninh.
Áo tây trang nam đen thuần, nhẹ vắt lên váy dài xanh lá của Đa Ninh.