Viên Tuyết Hinh biết người này tuy tùy hứng lại rất hay chọc cô, nhưng chắc chắn sẽ không để cô bị thương. Biết vậy, cô vẫn tiếp tục đấu tranh tư tưởng xem phải làm sao, bởi vì Tư Duệ đỡ cô thì sẽ có hậu quả gì, cô không dám nghĩ tới.
Nếu bây giờ cứu hộ kịp thời đem đệm đàn hồi đến đặt trong sân thì hay biết mấy. Đáng tiếc, lúc này tầng trệt lại đột nhiên nổ ầm một tiếng, cắt đứt hy vọng viển vông của mọi người.
Lần thứ hai nơi này ngập trong một trời khói mù mịt.
“Viên Tuyết Hinh, sẽ không sao đâu.”
Tư Duệ có chút gấp, đầu bên kia đã có vài người chờ không được nhảy xuống rồi. Có người bị va đập nhẹ, cũng có người ngã đến chảy máu, nhưng so với việc bị chết cháy thì tốt hơn nhiều.
Viên Tuyết Hinh nhìn thoáng qua Lục Hâm, thấy cậu ta dứt khoát gỡ tay Trần Thế ra và rồi nhảy khỏi ban công, rơi xuống nền cỏ. Mất chừng mười giây sau, em ấy mới chậm chạp bò dậy.
“Trần Thế, anh cũng đỡ em!”
Lục Hâm không phải loại người siêu nhân như Tư Duệ, vừa rồi đáp đất bị trật cổ tay, nhưng là cũng cậy mạnh muốn đỡ đứa ngốc kia. Nhìn vẻ mặt như sắp khóc của em ấy xem, cậu đau lòng lắm.
Viên Tuyết Hinh cảm giác được lưng mình nóng rực, thì ra lửa đã cháy lan đến bên này. Cô vừa kéo vừa đẩy Trần Thế trèo qua lan can.
“Em muốn chết không? Bây giờ còn sợ độ cao cái gì? Nhảy!”
Dứt lời, Viên Tuyết Hinh nhắm tịt mắt thả mình rơi xuống. Cảm giác rơi tự do thật không dễ chịu chút nào, máu trong người cô dường như trong nháy mắt bị rút cạn. Tư Duệ!
Tư Duệ nín thở, dưới chân đạp mạnh, trong tích tắc lao đến ôm lấy cơ thể của Viên Tuyết Hinh vào lòng.
Lúc ấy, Viên Tuyết Hinh thậm chí còn loáng thoáng nghe được một câu “ổn rồi” bên tai. Họ ngã mạnh xuống đất, đầu óc cô xoay vòng vòng như vừa đi tàu lượn xong. Cả hai ôm nhau lăn vài vòng mới dừng lại. Viên Tuyết Hinh nhanh chóng mở mắt, phát hiện mình đang nằm trong lòng Tư Duệ, anh ta thế nhưng đỡ được rồi. Khóe mắt cô cay xè, cảm nhận được nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực mới khẳng định là mình không sao rồi. Khó khăn lắm mới kiềm chế không khóc, lại thấy Tư Duệ bị chảy máu, Viên Tuyết Hinh mếu máo:
“Anh không sao chứ?”
“Vẫn ổn. Đừng có khóc nhè, mau đi thôi.”
Tóc mai Viên Tuyết Hinh bị mồ hôi bết dính lại, khuôn mặt tái nhợt không chịu nổi. Anh vuốt vuốt tóc cô, cẩn thận đỡ cô đứng dậy.
Bên kia, Trần Thế cũng được người ta bế gọn, còn là kiểu công chúa, nhưng không phải Lục Hâm bắt được cô nhóc, mà là hai tên vệ sĩ cao to nãy giờ bị đám đông cản lại vừa chen vào được.
Tư Duệ nhìn lên trên lan can còn có phụ nữ và con nít, vội ra lệnh:
“Đỡ bọn họ!”
Người còn lại ở trên lầu cũng nghe được giọng anh, ríu rít bảo mấy tên vệ sĩ đỡ mình. Vệ sĩ anh thuê đều cao qua một mét tám, thân hình cũng vô cùng vạm vỡ, trông an toàn hơn nhiều.
Việc tiếp theo mà bọn họ phải làm là đỡ nhau chạy ra ngoài trước khi bị liên lụy thêm, lúc này cứu hỏa cùng cảnh sát đều đã xuất hiện ở xa xa. Trong phim cũng vậy, ngay khoảnh khoắc chỉ mành treo chuông thì không thấy cớm đâu, đợi bọn họ an toàn rồi mới vào thu dọn chiến cuộc.
Thuốc nổ đen. Thứ này có thể sản xuất tại nhà nếu có đủ kiến thức hóa học, nhưng kẻ nào lại điên đến mức đem đi hại người như vậy?
Tư Duệ ôm chặt Viên Tuyết Hinh, hết sờ má lại sờ nắn tay chân cô, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp mới thoáng yên lòng. Anh chỉ sợ cô xảy ra chuyện gì.
“Boss, phía cảnh sát đã bắt được nghi phạm, là lão Hàn.”
“Biết ngay mà!” Viên Tuyết Hinh bực mình thốt lên.
Xém nữa hại chết bao nhiêu người, nếu hôm nay không phải là lầu một mà là lầu năm sáu gì đó thì sao? Cô vừa nghĩ đến mình bị kẹt trong phòng rồi chết cháy thì da gà nổi lên từng đợt. Quay sang hai đứa nhỏ, cô vội hỏi:
“Này Lục Hâm, cậu có sao không?”
Trần Thế nghe Viên Tuyết Hinh hỏi thì vỗ bành bạch lên lưng Lục Hâm:
“Không sao đâu, ảnh chỉ bị trật tay thôi. Lục Hâm đàn ông mà.”
Trần Thế à… Anh có sao đấy! Đau muốn chết luôn chứ không đùa đâu! Phải chi mấy cha vệ sĩ tới sớm hơn tí thì có phải đỡ rồi không? Lục Hâm trong lòng kêu gào.